Ngu Tịch Lam ngay lập tức lựa chọn báo cảnh sát.​Khi nào thì những người này mới hiểu được việc tôn trọng, hiểu được rằng không được động vào đồ của người khác, không thể tuỳ ý làm bậy như vậy đây?

Sau khi nhận được tin, cảnh sát lập tức chạy đến nơi Diệp Uẩn Ninh dừng chân lần cuối, tại đây họ tìm thấy dấu vết cô bị bắt đi cũng như đồ đạc cô mang theo bị bọn bắt cóc tịch thu và tiêu hủy.​Bây giờ, em có muốn xuống nhìn ‘chị gái’ mình không?

Tất cả những dấu hiệu này cho thấy rằng thực sự có người đã bắt cóc Diệp Uẩn Ninh và đưa cô đi.​Đợi bác sĩ khám qua, khi nào chắc chắn cơ thể em đủ điều kiện để phẫu thuật thì lập tức tiến hành.

Cảnh sát chia làm hai nhóm, một nhóm lần theo dấu vết tìm hướng chạy trốn của bọn bắt cóc với hy vọng có thể tìm được bọn bắt cóc và cứu được nạn nhân một cách thuận lợi; nhóm còn lại thì ngồi canh điện thoại để phòng trường hợp bọn bắt cóc gọi tới thì có thể ứng phó.​Về phần Diệp Uẩn Thanh, cô ta đã rời thành phố từ rất sớm để đến một trung tâm điều dưỡng ở nơi khác để hồi phục.

Phó Hoài đang đứng trước ghế sô pha trong văn phòng, trước mặt có để điện thoại liên lạc, bên cạnh còn có một nhóm cảnh sát sẵn sàng hành động.​Tiếu Ninh mỉm cười, thân mật vuốt ve khuôn mặt ấm áp của cô ta, cúi người xuống và nói: “Tôi rất nóng lòng muốn được gặp em, bởi vì tôi có một tin tốt muốn nói cho em nghe.

Khuôn mặt anh tái nhợt vì lo lắng, đôi mắt đong đầy nỗi hối hận và sự lo lắng.​Nếu có điều gì kỳ lạ,…

Rõ ràng buổi sáng mọi thứ đều ổn, ai có thể tưởng được chỉ trong chớp mắt, Diệp Uẩn Ninh lại bị bắt cơ chứ. Bầu trời dường như đột nhiên tối sầm, trái tim anh trở nên mịt mù, trống rỗng.​Theo thông tin do đồn cảnh sát bên kia cung cấp, trong khoảng thời gian này, Diệp Uẩn Thanh vẫn luôn nghỉ ngơi tại trung tâm điều dưỡng, không hề ra ngoài, hành vi của cô ta cũng không có gì khác thường, chưa từng tiếp xúc với người nào.

Vô số lần Phó Hoài hối hận, tại sao mình không đi cùng Diệp Uẩn Ninh, nếu anh đi thì có lẽ chuyện đã không xảy ra, hoặc ít nhất cũng giúp cô không quá sợ hãi vì có mình kề bên.​Sau một ngày một đêm chạy xe vòng tới vòng lui, cuối cùng chúng cũng gần tới địa điểm mục tiêu.

Tại sao chuyện này lại xảy ra với Diệp Uẩn NInh chứ? Phó Hoài vô cùng căm ghét bọn bắt cóc đó.​Ngu Tịch Lam ngay lập tức lựa chọn báo cảnh sát.

Nhưng bây giờ anh chỉ có thể cầu nguyện đối phương đừng làm tổn thương Diệp Uẩn Ninh quá mức, cho dù bọn họ muốn đòi tiền cũng được, hãy mau gọi điện thoại đi!​”

Tuy nhiên, chiếc điện thoại mà họ đang nhìn chằm chằm vẫn bất động như thể đang thử thách sự kiên nhẫn của họ. Vài giờ trôi qua mà vẫn không thấy bọn bắt cóc gọi điện tới đòi tiền chuộc.​Mau bảo người kiểm tra một chút.

Sắc mặt Phó Hoài lập tức trắng bệch hơn.​Trong số những người nhà họ Diệp, Diệp Lương vẫn luôn nằm viện để điều trị dị ứng, bệnh nghiêm trọng đến mức gần như gây nhiễm trùng nội tạng.

Thời gian càng trôi qua lâu, bọn bắt cóc càng đưa người đi được càng xa, manh mối tìm được cũng càng ít, hy vọng thông qua truy tìm tung tích của bọn bắt cóc để tìm được người cũng càng xa vời.​Người đang ở ngay dưới tầng hầm ngầm.

Hy vọng bây giờ là những kẻ bắt cóc chủ động gọi điện tới mới có thể có cơ hội tìm ra manh mối.​Tiếu Ninh không xuống tầng hầm trước mà chuyển hướng đi lên tầng trên.

Nhưng điện thoại vẫn không có động tĩnh gì.​”

Nếu mục đích của kẻ bắt cóc khi đưa người đi không phải vì tiền thì khả năng lớn nhất chính là muốn giết người, hoàn toàn không có ý định thả người ra, cho nên bọn chúng mới không gọi điện tới đòi tiền.​Sắc mặt Ngu Tịch Lam cũng rất khó coi, sự lo lắng khiến cô nhíu chặt mày.

Đây là phỏng đoán đáng sợ nhất.​Tất cả những dấu hiệu này cho thấy rằng thực sự có người đã bắt cóc Diệp Uẩn Ninh và đưa cô đi.

Cảnh sát không ngồi yên chờ chết. Trong khi truy tìm tung tích của những kẻ bắt cóc, họ cũng điều tra xem Diệp Uẩn Ninh có kẻ thù nào không để từ đó xác định chủ mưu ở phía sau.​Cảnh sát nhận được thông tin báo án quá muộn, chờ đến khi bọn họ tới nơi thì bọn bắt cóc lái xe ra ngoài cách xa ngàn dặm từ lâu rồi.

Không thể nghi ngờ, người hiểu rõ nhất về Diệp Uẩn Ninh từ nhỏ đến lớn cùng với những người, những việc xung quanh cô chính là Ngu Tịch Lam. Vì vậy, cô đã vắt hết óc để nghĩ đến đối tượng khả nghi.​Phó Hoài vô cùng căm ghét bọn bắt cóc đó.

Sắc mặt Ngu Tịch Lam cũng rất khó coi, sự lo lắng khiến cô nhíu chặt mày.​Diệp Uẩn Ninh dùng thần thức để thăm dò.

“Uẩn Ninh chưa từng đắc tội ai trong quá trình kinh doanh, trong cuộc sống thường ngày cũng không gây thù chuốc oán với người nào. Nếu có điều gì kỳ lạ,…” Đôi mắt Ngu Tịch Lam sáng lên, “Đó là việc cô ấy bị bắt cóc ở sân bay lần trước. Nhưng tội phạm bắt cóc đã bị bắt, vẫn còn đang ngồi tù, chẳng lẽ là hắn trả thù Uẩn Ninh?”​” Đôi mắt Ngu Tịch Lam sáng lên, “Đó là việc cô ấy bị bắt cóc ở sân bay lần trước.

Đây cũng là một manh mối, không loại trừ khả năng phạm nhân có người ở bên ngoài trả thù người bị hại thay hắn.​Ngôi nhà này cùng với những nhân viên phục vụ trong đó đều được sắp xếp từ trước, đảm bảo mọi thứ đều trong pham vi kiểm soát của hắn.

Ngay lập tức có cảnh sát đi kiểm tra.​Để Thịnh Lê Na một mình ở lại thở dài, Tiếu Ninh sải bước về phía khu dân cư bên ngoài trung tâm điều dưỡng.

“Còn nữa, người có mâu thuẫn với Uẩn Ninh chính là người nhà, đặc biệt là em gái của cô ấy.” Ngu Tịch Lam nói, “Nhưng em gái cô ấy bị bệnh tim, chắc là không có khả năng cô ta là người bắt cóc Uẩn Ninh đâu? “​”

Nếu nói ai không hợp với Diệp Uẩn Ninh nhất thì đó chính là người nhà của cô. Ngu Tịch Lam biết giữa họ có rất nhiều mâu thuẫn, nhưng toàn là Diệp Uẩn Thanh khiến Uẩn Ninh chịu ấm ức, chắc không có chuyện Diệp Uẩn Thanh tìm người bắt cóc chị gái mình đâu phải không?​Ánh mắt của Diệp Uẩn Thanh loé lên một tia sáng quái dị, cô ta gần như nỉ non nói: “Muốn, em muốn đi gặp chị ta!

Mặc dù cô cực kỳ không thích Diệp Uẩn Thanh nhưng cô cũng không muốn tả cô ta quá xấu xa mà chỉ nói cho cảnh sát nghe tình hình thực tế.​Vì vậy, cô đã vắt hết óc để nghĩ đến đối tượng khả nghi.

Cảnh sát ngay lập tức cử người đi điều tra tình huống của nhà họ Diệp.​Đây cũng là một manh mối, không loại trừ khả năng phạm nhân có người ở bên ngoài trả thù người bị hại thay hắn.

Trong số những người nhà họ Diệp, Diệp Lương vẫn luôn nằm viện để điều trị dị ứng, bệnh nghiêm trọng đến mức gần như gây nhiễm trùng nội tạng. Còn vợ của ông ta thì cũng luôn ở bệnh viện để bầu bạn, trước mắt xem ra không quá đáng nghi.​Bên trong là một phòng phẫu thuật đơn giản nhưng có đầy đủ thiết bị.

Về phần Diệp Uẩn Thanh, cô ta đã rời thành phố từ rất sớm để đến một trung tâm điều dưỡng ở nơi khác để hồi phục.​Diệp Uẩn Thanh tựa như cảm giác được điều gì, cô ta ngồi dậy, chờ mong hỏi: “Tin tốt gì vậy?

Cô ta chỉ đi một mình và ở trong một biệt thự độc lập tại trung tâm điều dưỡng.​Tiếu Ninh cũng không nói cho cô ta việc mình sắp đặt mà chỉ dặn cô ta yên tâm chờ đợi, bởi vậy mà cô ta vẫn chưa biết Diệp Uẩn Ninh đã bị đưa tới đây và đang ở ngay dưới tầng hầm của căn biệt thự cô ta đang ở.

Biệt thự có trung tâm điều dưỡng được sắp xếp nhân viên phục vụ, chăm sóc và đáp ứng nhu cầu của cô ta 24/24.​”

Theo thông tin do đồn cảnh sát bên kia cung cấp, trong khoảng thời gian này, Diệp Uẩn Thanh vẫn luôn nghỉ ngơi tại trung tâm điều dưỡng, không hề ra ngoài, hành vi của cô ta cũng không có gì khác thường, chưa từng tiếp xúc với người nào. Tạm thời không thấy có gì khả nghi.​” Thịnh Lê Na buồn bực đập tay xuống mặt nước.

Cuộc điều tra của cảnh sát nhất thời rơi vào tình trạng bế tắc, không có đầu mối.​Khi hắn đứng dậy, nước trên người hắn ào ào chảy xuống, xối ướt hết người Thịnh Lê Na.

Cảnh sát nhận được thông tin báo án quá muộn, chờ đến khi bọn họ tới nơi thì bọn bắt cóc lái xe ra ngoài cách xa ngàn dặm từ lâu rồi. Dù cho trên đường có bị điều tra, bọn chúng cũng có thể nhẹ nhàng ứng phó cho qua.​Tiếu Ninh đắc ý nói: “Chị gái em, người hiến tim cho em, đang ở ngay dưới chân em đấy.

Sau một ngày một đêm chạy xe vòng tới vòng lui, cuối cùng chúng cũng gần tới địa điểm mục tiêu.​”

Nhóm người này rất thận trọng, Diệp Uẩn Ninh giả vờ hôn mê dường như cũng nhàm chán, cô dứt khoát ngủ cho đến khi dừng xe.​Tuy nhiên, chiếc điện thoại mà họ đang nhìn chằm chằm vẫn bất động như thể đang thử thách sự kiên nhẫn của họ.

Chờ đến lúc xe dừng, cô mới tỉnh lại.​Mỗi ngày buổi tối, cô ta đều ngủ ngon lành, vừa tỉnh dậy thì trời đã sáng, dù muốn làm chút cái gì cũng không có cơ hội.

Diệp Uẩn Ninh dùng thần thức để thăm dò. Cô thấy cảnh vật xung quanh rất yên tĩnh và sâu thẳm, xung quanh chỉ có một căn biệt thự độc lập.​Dường như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hắn, Diệp Uẩn Thanh kêu lên một tiếng, lông mi dài khẽ lay động, cố gắng mở mắt ra.

Cô bị những kẻ bắt cóc đưa ra khỏi xe, vội vã tiến vào biệt thự, sau đó bị đặt xuống tầng hầm.​Tầng hầm có không gian rất lớn và được làm rất sâu.

Tầng hầm có không gian rất lớn và được làm rất sâu.​Trong chớp mắt, sát ý trào dâng trong cô.

Vừa mở cửa, thứ đầu tiên Diệp Uẩn Ninh ngửi thấy chính là mùi thuốc khử trùng của bệnh viện. Bên trong là một phòng phẫu thuật đơn giản nhưng có đầy đủ thiết bị.​Trong khi truy tìm tung tích của những kẻ bắt cóc, họ cũng điều tra xem Diệp Uẩn Ninh có kẻ thù nào không để từ đó xác định chủ mưu ở phía sau.

Ở trong đó có một bàn mổ và có người chờ sẵn. Đó là một bác sĩ trẻ tuổi, sắc mặt tối tăm, mặc áo blouse trắng.​Cảnh sát chia làm hai nhóm, một nhóm lần theo dấu vết tìm hướng chạy trốn của bọn bắt cóc với hy vọng có thể tìm được bọn bắt cóc và cứu được nạn nhân một cách thuận lợi; nhóm còn lại thì ngồi canh điện thoại để phòng trường hợp bọn bắt cóc gọi tới thì có thể ứng phó.

Nhìn thấy người được khiêng vào, hắn xua tay nói: “Đặt lên trên, để tôi kiểm tra tổng quát tình trạng cơ thể trước.”​Cô bị những kẻ bắt cóc đưa ra khỏi xe, vội vã tiến vào biệt thự, sau đó bị đặt xuống tầng hầm.

Diệp Uẩn Ninh bị đặt trên bàn mổ lạnh lẽo, loại cảm giác này khiến cô lập tức nhớ tới cái ngày cô mới sống lại, thậm chí còn nhớ đến cả bản thân của kiếp trước bất lực, mặc người sắp đặt. Trong chớp mắt, sát ý trào dâng trong cô.​”Tiếu Ninh, này, rốt cuộc có chuyện gì vậy?

Khi nào thì những người này mới hiểu được việc tôn trọng, hiểu được rằng không được động vào đồ của người khác, không thể tuỳ ý làm bậy như vậy đây?​Nhóm người này rất thận trọng, Diệp Uẩn Ninh giả vờ hôn mê dường như cũng nhàm chán, cô dứt khoát ngủ cho đến khi dừng xe.

Ý định giết người nguy hiểm dường như đã khiến nhiệt độ dưới tầng hầm giảm xuống vài độ. Bác sĩ khó hiểu rùng mình, đưa mắt nhìn vào vách tường: “Điều hòa bị hỏng à? Mau bảo người kiểm tra một chút.”​Biệt thự có trung tâm điều dưỡng được sắp xếp nhân viên phục vụ, chăm sóc và đáp ứng nhu cầu của cô ta 24/24.

Khi Diệp Uẩn Ninh được lặng lẽ chuyển xuống tầng hầm, Tiếu Ninh, người đã sớm ở trung tâm điều dưỡng, đã nhận được tin tức.​Cảnh sát ngay lập tức cử người đi điều tra tình huống của nhà họ Diệp.

Tại trung tâm điều dưỡng, có một spa trong nhà kính được chuẩn bị cho những cặp đôi muốn thư giãn và bồi đắp tình cảm. Thịnh Lê Na đang chiếm một bể bơi và rúc vào lòng người đàn ông với vẻ mặt ngọt ngào.​Diệp Uẩn Thanh ở trong một căn biệt thự trong số đó.

Mặt không đổi sắc xóa tin nhắn, Tiếu Ninh sốt ruột đẩy Thịnh Lê Na ra đứng dậy, bước ra khỏi bể bơi.​Thịnh Lê Na đang chiếm một bể bơi và rúc vào lòng người đàn ông với vẻ mặt ngọt ngào.

Khi hắn đứng dậy, nước trên người hắn ào ào chảy xuống, xối ướt hết người Thịnh Lê Na.​Vừa mở cửa, thứ đầu tiên Diệp Uẩn Ninh ngửi thấy chính là mùi thuốc khử trùng của bệnh viện.

Cô ta khó hiểu ngẩng đầu lên: “Vẫn chưa đến giờ mà, anh đi đâu vậy?”​”

Tiếu Ninh bước ra khỏi bể bơi, vừa lấy khăn lau người vừa không chút để ý trả lời “Tôi nhớ ra tôi còn có một số việc phải xử lý, cô tự chơi đi, tôi đi ra ngoài trước.”​Nói rồi hắn bỏ đi mà không thèm ngoảnh lại.

Nói rồi hắn bỏ đi mà không thèm ngoảnh lại.​Nhưng điện thoại vẫn không có động tĩnh gì.

“Tiếu Ninh, này, rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Thịnh Lê Na buồn bực đập tay xuống mặt nước.​“Còn nữa, người có mâu thuẫn với Uẩn Ninh chính là người nhà, đặc biệt là em gái của cô ấy.

Họ đã ở đây được một thời gian, không biết có phải do thay đổi hoàn cảnh hay không, Tiếu Ninh kiên nhẫn với cô ta hơn rất nhiều. Trong khoảng thời gian này, tâm trạng của Thịnh Lê Na cũng thoải mái hơn nhiều.​Diệp Uẩn Thanh kinh ngạc và mừng rỡ mỉm cười, bàn tay chống lấy ngực hắn, liên tục hỏi: “Anh nói thật à?

Điều duy nhất không hoàn mỹ đó là mỗi khi người thả lỏng, giấc ngủ cũng đặc biệt tốt. Mỗi ngày buổi tối, cô ta đều ngủ ngon lành, vừa tỉnh dậy thì trời đã sáng, dù muốn làm chút cái gì cũng không có cơ hội.​Căn biệt thự đó do Tiếu Ninh đặc biệt chuẩn bị vì ca mổ lần này.

Thật đáng tiếc, cô ta còn muốn nhân cơ hội này sinh con với Tiếu Ninh.​”

Sau khi có con, cô ta và Tiếu Ninh sẽ hoàn toàn gắn bó với nhau như một gia đình, cô ta không bao giờ phải lo được lo mất nữa.​Còn vợ của ông ta thì cũng luôn ở bệnh viện để bầu bạn, trước mắt xem ra không quá đáng nghi.

Để Thịnh Lê Na một mình ở lại thở dài, Tiếu Ninh sải bước về phía khu dân cư bên ngoài trung tâm điều dưỡng.​Cảnh sát không ngồi yên chờ chết.

Môi trường ở đây đặc biệt tốt nên các chủ đầu tư đã đặc biệt xây dựng những ngôi nhà gần đó và cho thuê hoặc bán cho những người muốn an dưỡng tại đây.​Vài giờ trôi qua mà vẫn không thấy bọn bắt cóc gọi điện tới đòi tiền chuộc.

Diệp Uẩn Thanh ở trong một căn biệt thự trong số đó. Căn biệt thự đó do Tiếu Ninh đặc biệt chuẩn bị vì ca mổ lần này.​Mặt không đổi sắc xóa tin nhắn, Tiếu Ninh sốt ruột đẩy Thịnh Lê Na ra đứng dậy, bước ra khỏi bể bơi.

Trong trung tâm điều dưỡng có một lối đi nhỏ bí mật thông với cửa sau của biệt thự, Tiếu Ninh đi nhanh tới và sau khi xác định xung quanh không có người thì mới mở cửa đi vào.​Cô ta chỉ đi một mình và ở trong một biệt thự độc lập tại trung tâm điều dưỡng.

Ngôi nhà này cùng với những nhân viên phục vụ trong đó đều được sắp xếp từ trước, đảm bảo mọi thứ đều trong pham vi kiểm soát của hắn.​”

Lúc này, Diệp Uẩn Thanh đang ở trên tầng. Tiếu Ninh cũng không nói cho cô ta việc mình sắp đặt mà chỉ dặn cô ta yên tâm chờ đợi, bởi vậy mà cô ta vẫn chưa biết Diệp Uẩn Ninh đã bị đưa tới đây và đang ở ngay dưới tầng hầm của căn biệt thự cô ta đang ở.​Tiếu Ninh sờ sờ mặt cô ta, nhìn chăm chú và nói: “Chỉ cần em muốn, tôi sẽ làm cho em.

Và cô ta quả thực rất nghe lời, hoặc là nói cô ta không còn con đường nào khác, chỉ có thể đặt tất cả hy vọng vào Tiếu Ninh, Tiếu Ninh chỉ đạo như nào thì cô ta làm theo như vậy.​Diệp Uẩn Thanh dù sao cũng là bệnh nhân, mỗi đêm đều bị Tiếu Ninh vô cớ quấy rầy đương nhiên cơ thể không thể trụ nổi, chỉ còn cách ngủ bù vào ban ngày.

Tiếu Ninh không xuống tầng hầm trước mà chuyển hướng đi lên tầng trên.​Cô ta khó hiểu ngẩng đầu lên: “Vẫn chưa đến giờ mà, anh đi đâu vậy?

Trong phòng trên tầng, Diệp Uẩn Thanh còn đang ngủ say chưa tỉnh.​Vô số lần Phó Hoài hối hận, tại sao mình không đi cùng Diệp Uẩn Ninh, nếu anh đi thì có lẽ chuyện đã không xảy ra, hoặc ít nhất cũng giúp cô không quá sợ hãi vì có mình kề bên.

Kể từ khi Tiếu Ninh đến đây, bề ngoài có vẻ là hắn đang bầu bạn bên cạnh Thịnh Lê Na, trên thực tế, mỗi đêm hắn đánh thuốc mê để Thịnh Lê Na ngủ say còn bản thân hắn lén đi vào biệt thự vụng trộm với Diệp Uẩn Thanh.​Lúc này, Diệp Uẩn Thanh đang ở trên tầng.

Diệp Uẩn Thanh dù sao cũng là bệnh nhân, mỗi đêm đều bị Tiếu Ninh vô cớ quấy rầy đương nhiên cơ thể không thể trụ nổi, chỉ còn cách ngủ bù vào ban ngày.​Đây có được tính là tin tốt không?

Tiếu Ninh tự nhiên đi vào phòng ngủ, đi thẳng đến giường và nhìn chăm chú mỹ nhân đang mơ màng ngủ.​Điều duy nhất không hoàn mỹ đó là mỗi khi người thả lỏng, giấc ngủ cũng đặc biệt tốt.

Dường như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hắn, Diệp Uẩn Thanh kêu lên một tiếng, lông mi dài khẽ lay động, cố gắng mở mắt ra.​Hy vọng bây giờ là những kẻ bắt cóc chủ động gọi điện tới mới có thể có cơ hội tìm ra manh mối.

Nhìn thấy Tiếu Ninh, cô ta kinh ngạc cau mày: “Sao anh lại đến đây vào lúc này? Không có vấn đề gì sao?”​Trong trung tâm điều dưỡng có một lối đi nhỏ bí mật thông với cửa sau của biệt thự, Tiếu Ninh đi nhanh tới và sau khi xác định xung quanh không có người thì mới mở cửa đi vào.

Tiếu Ninh mỉm cười, thân mật vuốt ve khuôn mặt ấm áp của cô ta, cúi người xuống và nói: “Tôi rất nóng lòng muốn được gặp em, bởi vì tôi có một tin tốt muốn nói cho em nghe.”​Không có vấn đề gì sao?

Diệp Uẩn Thanh tựa như cảm giác được điều gì, cô ta ngồi dậy, chờ mong hỏi: “Tin tốt gì vậy?”​Không thể nghi ngờ, người hiểu rõ nhất về Diệp Uẩn Ninh từ nhỏ đến lớn cùng với những người, những việc xung quanh cô chính là Ngu Tịch Lam.

Tiếu Ninh đắc ý nói: “Chị gái em, người hiến tim cho em, đang ở ngay dưới chân em đấy.”​Khuôn mặt anh tái nhợt vì lo lắng, đôi mắt đong đầy nỗi hối hận và sự lo lắng.

Hắn hả hê ôm lấy cô ta, cười to: “Bây giờ em có vui không? Đây có được tính là tin tốt không?”​”

Diệp Uẩn Thanh kinh ngạc và mừng rỡ mỉm cười, bàn tay chống lấy ngực hắn, liên tục hỏi: “Anh nói thật à? Anh thật sự đưa chị gái em đến? Trời ơi, sao anh làm được thế, có bị người khác phát hiện ra không. Bây giờ em nên làm gì đây?” Cô ta hoảng hốt đến mức chân tay luống cuống.​”

Tiếu Ninh đè cô ta lại: “Đừng bận tâm tôi đã làm thế nào. Người đang ở ngay dưới tầng hầm ngầm. Đợi bác sĩ khám qua, khi nào chắc chắn cơ thể em đủ điều kiện để phẫu thuật thì lập tức tiến hành.”​”

Diệp Uẩn Thanh nghe theo.​Nếu mục đích của kẻ bắt cóc khi đưa người đi không phải vì tiền thì khả năng lớn nhất chính là muốn giết người, hoàn toàn không có ý định thả người ra, cho nên bọn chúng mới không gọi điện tới đòi tiền.

Tiếu Ninh sờ sờ mặt cô ta, nhìn chăm chú và nói: “Chỉ cần em muốn, tôi sẽ làm cho em. Bây giờ, em có muốn xuống nhìn ‘chị gái’ mình không?​Diệp Uẩn Ninh bị đặt trên bàn mổ lạnh lẽo, loại cảm giác này khiến cô lập tức nhớ tới cái ngày cô mới sống lại, thậm chí còn nhớ đến cả bản thân của kiếp trước bất lực, mặc người sắp đặt.

Ánh mắt của Diệp Uẩn Thanh loé lên một tia sáng quái dị, cô ta gần như nỉ non nói: “Muốn, em muốn đi gặp chị ta!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương