Một lần nữa trở lại bữa tiệc, Diệp Uẩn Ninh không thấy đôi vợ chồng khác thường kia nữa nên cũng không kể cho Ngu Tịch Lam nghe về tình huống mà mình nhìn thấy.​Nếu không thay đổi liệu cô còn có thể sống được đến bây giờ không?

Ngu Tịch Lam có tính tính hăng hái chính trực, chân thực nhiệt tình, nếu nghe được mấy chuyện này thì nhất định sẽ tức giận. Việc gì cô phải khiến cô ấy không thoải mái chứ?​Ngu Tịch Lam có tính tính hăng hái chính trực, chân thực nhiệt tình, nếu nghe được mấy chuyện này thì nhất định sẽ tức giận.

Mấy ngày sau, Diệp Uẩn Ninh chợt thay đổi ý định, cô đột nhiên quyết định đến thăm Diệp Lương, người được cho là “bị bệnh nặng nguy hiểm đến tính mạng”.​Cô muốn đến bệnh viện thăm bố cô.

Không có lý do gì để khi cô ở nơi khác thì đối phương gọi điện thoại liên tục, bám riết không tha mà khi trở về thành phố này, ngoài hôm đầu trở về, Trần Mạn Ni gọi một cuộc điện thoại kia, sau đó liền mất tăm mất tích.​Nếu thật sự có nguyên nhân gì đó thì tôi muốn gọi đó là ‘quả báo’, bọn họ nhận được kết cục mà bọn họ đáng phải nhận.

Cứ như thể họ không quan tâm liệu cô có đến bệnh viện thăm bệnh hay không.​Một lúc lâu sau, cô mới nhìn về phía hai mẹ con Trần Mạn Ni, chớp chớp mắt, nói chuyện một cách rất chân thật và đầy thành ý: “Hai người đã vất vả rồi!

Dù sao đối phương cũng nhiệt tình đến mức dù có phải đổi số hết lần này đến lần khác cũng muốn báo cho cô, nên có qua có lại, Diệp Uẩn Ninh trước khi quyết định đi cũng báo cho họ một tiếng, để họ biết rằng “công sức” của họ không hề uổng phí.​Trên đời này hoàn toàn không có báo ứng.

Trần Mạn Ni phá lệ nhận được điện thoại của Diệp Uẩn Ninh, người ta vừa mở miệng đã hỏi bệnh viện nơi Diệp Lương đang nằm, cô muốn đi thăm bệnh.​”

“Cái gì? Cô muốn đến bệnh viện thăm bố cô.” Giọng nói the thé của Trần Mạn Ni vang lên, mang theo một chút hoảng hốt và bối rối.​”

Sau đó, dường như nhận thức được phản ứng của mình không đúng lắm, bà ta vội vàng nói: “Ồ, tôi biết rồi, cũng coi như cô còn có lương tâm, biết đường hỏi han. Cô nghe rõ này, địa chỉ bệnh viện là…, phòng bệnh là….” Nói liến thoắng một hồi, Trần Mạn Ni lập tức cúp máy.​”Quả báo?

Vừa cúp máy, bà ta gọi điện ngay cho con gái: “Làm sao bây giờ? Diệp Uẩn Ninh muốn tới bệnh viện thăm bố con. Mấy hôm nay bố con đang rất khó chịu, liệu ông ấy có nói gì với Diệp Uẩn Ninh không?”​”

Diệp Lương liên tục tiếp xúc với chất gây dị ứng và phải nhập viện để điều trị. Trong một khoảng thời gian dài, Trần Mạn Ni liên tục gây áp lực buộc ông ta phải nằm viện và không thể về nhà khiến ông ta hơi nghi ngờ, thậm chí có vài lần còn tức giận.​Cô lập tức gọi họ lại: “Các cô cho hỏi, các cô đang nói đến Thịnh phu nhân của ‘Tập đoàn Thịnh Thiên’ à?

Trong trường hợp này, nếu chẳng may khiến Diệp Uẩn Ninh nghi ngờ và nảy sinh sự cảnh giác, bà ta sợ sẽ ảnh hưởng xấu đến kế hoạch của con gái.​Trên giường bệnh, thân hình Thịnh phu nhân tiều tuỵ, xanh xao.

Diệp Uẩn Thanh ở đầu dây bên kia bình tĩnh chỉ đạo: “Mẹ, trước khi Diệp Uẩn Ninh đến bệnh viện, mẹ hãy làm cách nào để bố không thể mở miệng nói chuyện. Nhanh lên nhé.”​Hoặc là dặn bố không nói lung tung, hoặc là mẹ cho bố uống một ít thuốc ngủ, để bố ngủ ngon lành một giấc.

Trần Mạn Ni oán giận: “Gần đây bố con đang giận mẹ, nếu ông ấy không nghe lời mẹ thì sao?”​Nghe những lời nói thản nhiên và lạnh lùng của con gái, như thể Diệp Lương chỉ là một vấn đề mà cô ta cần giải quyết gấp chứ không phải là một người cha yêu thương cô ta, Trần Mạn Ni bất giác cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

Diệp Uẩn Thanh: “Mẹ, mẹ nghĩ cách đi. Hoặc là dặn bố không nói lung tung, hoặc là mẹ cho bố uống một ít thuốc ngủ, để bố ngủ ngon lành một giấc.”​”

Nghe những lời nói thản nhiên và lạnh lùng của con gái, như thể Diệp Lương chỉ là một vấn đề mà cô ta cần giải quyết gấp chứ không phải là một người cha yêu thương cô ta, Trần Mạn Ni bất giác cảm thấy ớn lạnh trong lòng. Có phải con gái quá lạnh nhạt đối với cha ruột không?​Diệp Uẩn Thanh ở đầu dây bên kia bình tĩnh chỉ đạo: “Mẹ, trước khi Diệp Uẩn Ninh đến bệnh viện, mẹ hãy làm cách nào để bố không thể mở miệng nói chuyện.

Ngay sau đó bà ta lại nghĩ, Diệp Uẩn Thanh bị bệnh tim tra tấn nên mới như thế, không thể trách cô ta được.​Sắc mặt Diệp Uẩn Thanh méo mó.

Bà ta lập tức đè nén sự khó chịu trong lòng lại, đáp: “Được rồi, mẹ biết rồi, giờ mẹ đi luôn.”​Diệp Uẩn Thanh theo sau.

Bà ta hoảng loạn bước ra khỏi cửa và chạy vội đến bệnh viện.​Dù chị có thể làm được những việc mà tôi không làm được thì thế nào?

Nhưng sau khi bà ta tìm mọi cách để làm Diệp Lương nhắm mắt ngủ, rồi nghĩ xem làm thế nào để ứng phó với Diệp Uẩn Ninh thì đợi mãi vẫn không thấy bóng dáng cô đâu. Hôm nay, người ta căn bản không tới.​Diệp Uẩn Ninh tuỳ tiện gật đầu: “Không hận thì tốt.

Diệp Uẩn Ninh chỉ nói cô sẽ tới thăm chứ không nói cụ thể thời gian.​Cô ta tiến lên một bước và nhìn chằm chằm vào Diệp Uẩn Ninh.

Điều này cực kỳ tra tấn Trần Mạn Ni, bà ta định rời khỏi bệnh viện nhưng lại sợ Diệp Uẩn Ninh xuất hiện bất cứ lúc nào nên hoàn toàn không dám rời đi, hơn nữa bà ta còn phải vắt hết óc dỗ Diệp Lương uống thuốc ngủ.​Tất cả đều tại chị nên bọn họ người thì chết, người thì bị thương…”

Hành vi tuỳ hứng của Diệp Uẩn Ninh cũng ảnh hưởng đến cả Diệp Uẩn Thanh. Sợ mẹ mình không ứng phó được nên cô ta cũng bắt đầu canh giữ bên cạnh Diệp Lương. Phải biết rằng, đã rất lâu rồi cô ta chưa xuất hiện bên giường bệnh.​Hôm nay, người ta căn bản không tới.

Cuối cùng, chờ đến khi họ mất kiên nhẫn và chuẩn bị gọi điện chất vấn Diệp Uẩn Ninh thì cô mới thong thả đi tới.​”Haiz, Thịnh phu nhân thật đáng thương, lâu lắm rồi không có ai đến thăm bà ấy.

Khi cô đến, hai mẹ con Diệp Uẩn Thanh đang đợi trong phòng bệnh đều có vẻ mặt tiều tuỵ và giống bệnh nhân hơn cả Diệp Lương, người đang mặt mày tái nhợt, nhắm mắt ngủ say.​Tất cả đều vì cô!

Trần Mạn Ni uể oải nhìn cô một cái, mệt mỏi nói: “Cô đến không đúng lúc. Bố cô vừa mới uống thuốc và ngủ rồi. Cô có thể đến thăm là có lòng rồi, ngó qua một cái rồi về đi!”​Vẫn luôn ghen tị.

Diệp Uẩn Ninh liếc nhìn Diệp Lương trên giường bệnh, ý nghĩ ẩn trong đôi mắt cô rất khó đoán. Một lúc lâu sau, cô mới nhìn về phía hai mẹ con Trần Mạn Ni, chớp chớp mắt, nói chuyện một cách rất chân thật và đầy thành ý: “Hai người đã vất vả rồi!”​“Xì, người ta có tiền mà, sao lại không sống thoải mái vô tư.

Không hiểu sao Trần Mạn Ni lại nghe ra trong lời nói của cô có một chút thương hại. Bà ta không khỏi bực bội hơn, lười chẳng muốn nói một câu.​”Hả, không thể nào!

Cuối cùng vẫn là Diệp Uẩn Thanh mở miệng nói: “Vâng, nếu bố biết chị đến thì chắc chắn bố sẽ vui lắm.”​Diệp Uẩn Ninh bĩu môi, không chút để ý nói: “Có lẽ vậy.

Diệp Uẩn Ninh bĩu môi, không chút để ý nói: “Có lẽ vậy. Đã đến xem rồi, vậy tôi xin phép đi đây.”​Vừa cúp máy, bà ta gọi điện ngay cho con gái: “Làm sao bây giờ?

Có vẻ như cô thực sự chỉ đơn giản đến nhìn một cái. Cô không hỏi ông ta bị bệnh gì, cũng không hỏi han bác sĩ câu nào, khiến Trần Mạn Ni chuẩn bị một đống lý do không thể dùng đến.​Cô ta đã phát hiện từ lâu rằng Diệp Uẩn Ninh đã trở nên khác biệt.

“Chị đi luôn à?” Diệp Uẩn Thanh ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn cô, khẽ nói: “Để em tiễn chị.”​Ai còn tình nguyện chăm lo cho một người thực vật chứ!

Sắc mặt cô ta vẫn trắng bệch như vậy, trên môi thậm chí còn có một chút thâm tím, nhưng điều này khiến cô ta trông càng mong manh và đáng thương, cảm giác tan vỡ ấy có thể dễ dàng chạm đến trái tim của gã đàn ông nào đó.​”

Diệp Uẩn Ninh liếc nhìn cô ta một cái rồi bước ra ngoài.​Cô nghe rõ này, địa chỉ bệnh viện là…, phòng bệnh là….



Diệp Uẩn Thanh theo sau.​Phải biết rằng, đã rất lâu rồi cô ta chưa xuất hiện bên giường bệnh.

Đi đến ngoài cửa, cô ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Diệp Uẩn Ninh và nói: “Chị ghét em đến thế cơ à? Vì Trần Diệp, vì Lâm Thanh Hải ư? Hay là vì chú nhỏ? Nhưng tất cả đâu có liên quan gì đến em, em không biết gì mà!” Giọng nói của cô ta thể hiện sự buồn bã, đáng thương.​Việc gì cô phải khiến cô ấy không thoải mái chứ?

Diệp Uẩn Ninh dừng lại bước chân, quay đầu nhìn cô ta.​Nghe nói là con một.

Ánh mắt Diệp Uẩn Thanh mang theo một chút khiêu khích, cô ta mở miệng nói: “Mặc dù bọn họ khiến chị tổn thương, nhưng em vô tội mà, đúng không?”​Nhưng sau khi bà ta tìm mọi cách để làm Diệp Lương nhắm mắt ngủ, rồi nghĩ xem làm thế nào để ứng phó với Diệp Uẩn Ninh thì đợi mãi vẫn không thấy bóng dáng cô đâu.

Dù chị có một trái tim khoẻ mạnh thì sao chứ? Dù chị có thể làm được những việc mà tôi không làm được thì thế nào? Dù chị tốt hơn nhưng còn có rất nhiều người thích tôi, sẵn sàng hại chị vì tôi.​Tại sao mỗi lần đều gặp dữ hoá lành?

Sự ghen tị đối với cơ thể khỏe mạnh của Diệp Uẩn Ninh bấy lâu nay gần như đã thức tỉnh vào giờ phút này. Đúng vậy, cuối cùng cô ta cũng thừa nhận với bản thân rằng cô ta ghen tị với Diệp Uẩn Ninh vì cô có được một cơ thể khoẻ mạnh hơn cô ta. Vẫn luôn ghen tị.​Nhưng ai đã thay đổi mọi thứ và làm xáo trộn vận mệnh?

Diệp Uẩn Ninh nhàn nhạt nhìn lại cô ta, nói: “Ồ, vậy bây giờ bọn họ ở đâu cả rồi?”​Diệp Uẩn Thanh kinh ngạc trợn tròn mắt: “Em ư, sao em có thể hận chị được chứ?

Sắc mặt Diệp Uẩn Thanh méo mó.​Bọn họ đều không thấy đâu, có người biết mất, có người thậm chí đã chết, sau khi họ ra tay đối phó với Diệp Uẩn Ninh.

Bọn họ đều không thấy đâu, có người biết mất, có người thậm chí đã chết, sau khi họ ra tay đối phó với Diệp Uẩn Ninh.​Đây là điều mà cô nên làm.

Cô ta tiến lên một bước và nhìn chằm chằm vào Diệp Uẩn Ninh.​Trong trường hợp này, nếu chẳng may khiến Diệp Uẩn Ninh nghi ngờ và nảy sinh sự cảnh giác, bà ta sợ sẽ ảnh hưởng xấu đến kế hoạch của con gái.

“Có phải chị không, chị gái? Chị đã làm gì họ phải không?” cô ta ép hỏi.​”

Nếu không thì tại sao những người xung quanh cô ta lại lần lượt biến mất như thể bị nguyền rủa.​“Vậy nên cô hãy đau đớn, hãy sám hối và rơi lệ đi.

Diệp Uẩn Ninh nhướng mày: “Cô xác định không phải do bọn họ làm gì tôi trước sao? Nếu thật sự có nguyên nhân gì đó thì tôi muốn gọi đó là ‘quả báo’, bọn họ nhận được kết cục mà bọn họ đáng phải nhận.”​Diệp Uẩn Ninh cảm thấy nội dung cuộc trò chuyện của họ rất quen thuộc.

“Quả báo? Đùa à?” Diệp Uẩn Thanh ngẩng đầu cười khẽ, “Tôi không tin quả báo gì cả. Trên đời này hoàn toàn không có báo ứng. Chỉ đơn giản là bọn họ quá yếu, còn chị quá mạnh.”​Hành vi tuỳ hứng của Diệp Uẩn Ninh cũng ảnh hưởng đến cả Diệp Uẩn Thanh.

Cô ta mệt mỏi cụp mắt xuống: “Chị, Hoắc Tranh điên rồi, Trần Diệp đã chết, chú nhỏ cũng sắp chết. Tất cả đều tại chị nên bọn họ người thì chết, người thì bị thương…”​”

“Sai rồi, là bởi vì cô.” Diệp Uẩn Ninh ngắt lời cô ta, “Cô là nhân của bọn họ, kết cục được ấp ủ chính là quả mà bọn họ phải nhận. Tất cả đều vì cô!” Cô thở dài​” Diệp Uẩn Thanh ngẩng đầu cười khẽ, “Tôi không tin quả báo gì cả.

Diệp Uẩn Thanh đột nhiên mở to hai mắt, khó có thể tin mà nhìn cô chằm chằm.​Sắc mặt cô ta vẫn trắng bệch như vậy, trên môi thậm chí còn có một chút thâm tím, nhưng điều này khiến cô ta trông càng mong manh và đáng thương, cảm giác tan vỡ ấy có thể dễ dàng chạm đến trái tim của gã đàn ông nào đó.

“Vậy nên cô hãy đau đớn, hãy sám hối và rơi lệ đi. Đây là điều mà cô nên làm.”​Hai y tá đi ngang qua, thấp giọng nói chuyện.

Diệp Uẩn Thanh nhìn cô bằng ánh mắt quái lạ: “Chị, chị đã thay đổi rất nhiều.”​Trong một khoảng thời gian dài, Trần Mạn Ni liên tục gây áp lực buộc ông ta phải nằm viện và không thể về nhà khiến ông ta hơi nghi ngờ, thậm chí có vài lần còn tức giận.

Cô ta đã phát hiện từ lâu rằng Diệp Uẩn Ninh đã trở nên khác biệt.​Kệ đi, dù sao nếu không thể thành công thì cô ta cũng đã sớm không có kết cục, vậy thì ngần ngại gì mà không đánh cuộc một phen chứ?

Diệp Uẩn Ninh thản nhiên nói: “Vậy thì nhất định là chuyện tốt.”​”

Nếu không thay đổi liệu cô còn có thể sống được đến bây giờ không?​Một lần nữa trở lại bữa tiệc, Diệp Uẩn Ninh không thấy đôi vợ chồng khác thường kia nữa nên cũng không kể cho Ngu Tịch Lam nghe về tình huống mà mình nhìn thấy.

“Chị ơi, chị có hận em không?”​Diệp Uẩn Thanh đột nhiên mở to hai mắt, khó có thể tin mà nhìn cô chằm chằm.

Diệp Uẩn Ninh: “Hãy tự hỏi mình câu hỏi tương tự, cô hận tôi không?”​Người thân duy nhất vẫn đang nằm trên giường bệnh, nhưng Thịnh Lê Na lại nhân nhượng, quỳ gối phục tùng một gã đàn ông rõ ràng chẳng ra gì, hồn nhiên quên mất rằng còn có một người mẹ đang chờ cô ta chăm sóc.

Diệp Uẩn Thanh kinh ngạc trợn tròn mắt: “Em ư, sao em có thể hận chị được chứ?”​”Chị đi luôn à?

Diệp Uẩn Ninh tuỳ tiện gật đầu: “Không hận thì tốt. Những người hận tôi đều có kết cục không được tốt lắm.”​Trần Mạn Ni uể oải nhìn cô một cái, mệt mỏi nói: “Cô đến không đúng lúc.

Cô xoay người: “Không cần tiễn nữa, chăm sóc bố cho chu đáo đi.”​” Nói liến thoắng một hồi, Trần Mạn Ni lập tức cúp máy.

Nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Diệp Uẩn Ninh, con ngươi của Diệp Uẩn Thanh đầy vẻ u ám: Kết cục không tốt lắm?​Diệp Uẩn Ninh nhướng mày: “Cô xác định không phải do bọn họ làm gì tôi trước sao?

Kệ đi, dù sao nếu không thể thành công thì cô ta cũng đã sớm không có kết cục, vậy thì ngần ngại gì mà không đánh cuộc một phen chứ?​Đúng vậy, cuối cùng cô ta cũng thừa nhận với bản thân rằng cô ta ghen tị với Diệp Uẩn Ninh vì cô có được một cơ thể khoẻ mạnh hơn cô ta.

Diệp Uẩn Ninh, Diệp Uẩn Ninh, rốt cuộc chị có phép thuật gì? Tại sao mỗi lần đều gặp dữ hoá lành?​Cô xoay người: “Không cần tiễn nữa, chăm sóc bố cho chu đáo đi.

Có cái gì đó trong bóng đêm mách bảo cô ta rằng số phận của cô ta không nên như thế này, rằng cô ta sẽ không phải mang theo bệnh tật kép dài hơi tàn, cũng sẽ không bước tới đường cùng, tối tăm không ánh sáng.​Diệp Uẩn Ninh chỉ nói cô sẽ tới thăm chứ không nói cụ thể thời gian.

Nhưng ai đã thay đổi mọi thứ và làm xáo trộn vận mệnh?​”

Cô ta ấn ấn trái tim đang bắt đầu đau đớn của mình, nhất định sẽ khỏi.​Cô ta cam tâm tình nguyện dâng tài sản cho người, hạ thấp mình giống như cát bụi.

Diệp Uẩn Ninh ném đôi mắt như muốn nuốt sống mình ở lại phía sau, rẽ vào góc và đi về phía thang máy.​Diệp Uẩn Thanh nhìn cô bằng ánh mắt quái lạ: “Chị, chị đã thay đổi rất nhiều.

Hai y tá đi ngang qua, thấp giọng nói chuyện.​Cô nghĩ đến Thịnh Lê Na và chồng cô ta, hai người mà cô gặp trong bữa tiệc vài ngày trước.

“Haiz, Thịnh phu nhân thật đáng thương, lâu lắm rồi không có ai đến thăm bà ấy.” Một y tá trong đó lắc đầu thở dài: “Xem ra dù có giàu có đến đâu, khi ốm đau cũng không nhất định may mắn hơn người bình thường.”​” cô ta ép hỏi.

“Hả, không thể nào!” Một y tá khác nói, “Không phải bà ấy còn có một cô con gái à? Nghe nói là con một.”​Cô không hỏi ông ta bị bệnh gì, cũng không hỏi han bác sĩ câu nào, khiến Trần Mạn Ni chuẩn bị một đống lý do không thể dùng đến.

“Đã lâu rồi cô ta không tới.” Y tá nhếch môi, “Rõ ràng là bác sĩ đã dặn dò là sẽ tốt cho bệnh hơn nếu có người nhà bầu bạn, có khi cố gắng một chút là có thể tỉnh lại ấy chứ. Nhưng mà người ta ngoài lúc đầu làm màu một chút, sau đó thì dứt khoát chỉ chi tiền còn người thì không thấy đâu.”​” cô y tá đồng tình.

“Xì, người ta có tiền mà, sao lại không sống thoải mái vô tư. Ai còn tình nguyện chăm lo cho một người thực vật chứ!” Cô y tá nói.​” Cô thở dài

“Cô nói đúng…” cô y tá đồng tình.​”

Diệp Uẩn Ninh cảm thấy nội dung cuộc trò chuyện của họ rất quen thuộc. Cô lập tức gọi họ lại: “Các cô cho hỏi, các cô đang nói đến Thịnh phu nhân của ‘Tập đoàn Thịnh Thiên’ à? Bà ấy cũng đang nằm viện này sao?”​Mấy ngày sau, Diệp Uẩn Ninh chợt thay đổi ý định, cô đột nhiên quyết định đến thăm Diệp Lương, người được cho là “bị bệnh nặng nguy hiểm đến tính mạng”.

Sau khi nghe được câu trả lời khẳng định, Diệp Uẩn Ninh quyết định “thăm hỏi Thịnh phu nhân”.​Diệp Uẩn Ninh ném đôi mắt như muốn nuốt sống mình ở lại phía sau, rẽ vào góc và đi về phía thang máy.

Cô nghĩ đến Thịnh Lê Na và chồng cô ta, hai người mà cô gặp trong bữa tiệc vài ngày trước. Người thân duy nhất vẫn đang nằm trên giường bệnh, nhưng Thịnh Lê Na lại nhân nhượng, quỳ gối phục tùng một gã đàn ông rõ ràng chẳng ra gì, hồn nhiên quên mất rằng còn có một người mẹ đang chờ cô ta chăm sóc. Cô ta cam tâm tình nguyện dâng tài sản cho người, hạ thấp mình giống như cát bụi.​”

Có lẽ vì thương cảm, Diệp Uẩn Ninh muốn đến thăm người đang bất tỉnh nhân sự, Thịnh phu nhân một chút.​Sau đó, dường như nhận thức được phản ứng của mình không đúng lắm, bà ta vội vàng nói: “Ồ, tôi biết rồi, cũng coi như cô còn có lương tâm, biết đường hỏi han.

Trên giường bệnh, thân hình Thịnh phu nhân tiều tuỵ, xanh xao. Cơ thể gầy gò lộ rõ dấu hiệu suy tàn, lặng yên không tiếng động.​Trần Mạn Ni phá lệ nhận được điện thoại của Diệp Uẩn Ninh, người ta vừa mở miệng đã hỏi bệnh viện nơi Diệp Lương đang nằm, cô muốn đi thăm bệnh.

Cô bước tới kiểm tra.​Đùa à?

Y tá ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Nghe nói bà ấy bị ngã cầu thang, bị thương ở đầu, nằm rất lâu mà không ai phát hiện ra. Lúc đưa đến bệnh viện, phải cứu chữa vất vả lắm mới qua được cơn nguy kịch, chỉ tiếc đã thành người thực vật.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương