Ngày thứ hai sau khi trở về có một buổi tiệc kinh doanh, Diệp Uẩn Ninh và Ngu Tịch Lam cùng nhau tới đó.​”Tôi nghĩ đầu óc cô có vấn đề, tôi cười mà cũng cần đến sự cho phép của cô à?

Diệp Uẩn Ninh mặc một chiếc váy đen dài cổ điển, đơn giản và thanh lịch, có khí chất riêng.​Ở tình huống trong truyện này chỉ người đạt được thành công nhờ nhà vợ

Còn Ngu Tịch Lam thì mặc một chiếc váy màu đỏ nhiệt liệt và rực rỡ, tôn lên một cách hoàn mỹ dáng người của cô, cực kỳ xinh đẹp.​”

Mọi người đều là những người từng trải trên thương trường. Mặc dù Diệp Uẩn Ninh và Ngu Tịch Lam đã hoạt động trong lĩnh vực kinh doanh khác nhưng cũng quen biết không ít người.​Cô nhìn lại bộ dạng của cô đi, giống hệt một người đàn bà đanh đá, còn có chút dáng vẻ nào của trước đây nữa đâu.

Sau một phen chào hỏi, hàn huyên, hai người cuối cùng cũng nhàn nhã được một chút, mỗi người cầm một ly rượu nhìn mọi người xung quanh.​Sao lại có một người phụ nữ không có điểm mấu chốt như vậy?

Đột nhiên, Diệp Uẩn Ninh cảm thấy một luồng ác ý quen thuộc đang đến gần. Sự ác ý này thỉnh thoảng cô có thể cảm nhận được khi còn ở ngôi làng miền núi nhỏ. Xem ra, chủ nhân của ác ý này hiện giờ đang ở gần đây.​”

Lúc này, có tiếng ồn ào truyền đến từ trong đám người, có tiếng mắng và tiếng khóc của một người phụ nữ.​Tình huống trở nên hỗn loạn.

Diệp Uẩn Ninh quay đầu nhìn lại, phía sau cách đó không xa có một khoảng trống được tạo thành, mọi người xung quanh tụ tập thành vòng tròn chỉ chỉ trỏ trỏ vào bên trong.​Nhìn vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên của cô, Tiếu Ninh nghẹn họng trong giây lát hiếm hoi, âm thầm trừng mắt với cô.

Ngu Tịch Lam không nhịn nổi tò mò mà nhón chân nhìn xem, có điều cô không nhìn rõ lắm nên dứt khoát lôi kéo Diệp Uẩn Ninh qua cùng hóng chuyện.​”

Diệp Uẩn Ninh nhướng mày, ngoan ngoãn đi theo cô.​Sau một phen chào hỏi, hàn huyên, hai người cuối cùng cũng nhàn nhã được một chút, mỗi người cầm một ly rượu nhìn mọi người xung quanh.

Ánh mắt Diệp Uẩn Ninh không quan sát người trong sân trước mà nhìn về phía một người đàn ông có dáng vẻ hờ hững cách đó không xa. Hắn rất tuấn tú, giờ phút này, ánh mắt của hắn chứa đựng một chút mỉa mai, khuôn mặt cúi xuống mang theo sự thờ ơ, giống như một người qua đường đứng xem.​Những người đứng xem sôi nổi giải tán vì sợ liên luỵ đến mình, để lộ ra hai người phụ nữ đang quấn lấy nhau giằng co đánh đấm bên trong.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Diệp Uẩn Ninh, hắn ngẩng đầu nhìn lại, hơi nhếch khóe môi, giơ ly rượu trong tay ra hiệu cho cô.​Diệp Uẩn Ninh quay đầu nhìn lại, phía sau cách đó không xa có một khoảng trống được tạo thành, mọi người xung quanh tụ tập thành vòng tròn chỉ chỉ trỏ trỏ vào bên trong.

“Uẩn Ninh, cậu biết hắn à?” Ngu Tịch Lam nhìn thấy cảnh tượng này, cau mày hỏi.​Kinh nghiệm nhiều năm mách bảo cô rằng trên đời này, chỉ có chuyện mà bạn không thể tưởng tượng được, chứ chuyện quái gì cũng có thể xảy ra.

Diệp Uẩn Ninh thu lại tầm mắt, lắc đầu: “Không, mình không biết. Hình như cậu biết hắn là ai à?”​Nếu có gì khả nghi thì Thịnh tiểu thư làm sao còn có thể lưu luyến si mê Tiếu Ninh, thậm chí cùng chung chăn gối với hắn mà không có khúc mắc gì.

Ngu Tịch Lam nghiêng đầu, khinh thường nói nhỏ với cô: “Tiếu Ninh, ‘nam phượng hoàng’ (*) nổi tiếng nhất thành phố này. Hắn cưa đổ con gái duy nhất của chủ tịch ‘Tập đoàn Thịnh Thiên’ rồi nghênh ngang vào nhà. Hiện giờ, người đứng đầu ‘Tập đoàn Thịnh Thiên’ là chủ tịch Thịnh gặp tai nạn giao thông qua đời, Thịnh phu nhân không may ngã cầu thang trở thành người thực vật, toàn bộ tập đoàn đều nằm trong tay người con gái duy nhất. Mà đại tiểu thư của Thịnh Thiên lại điên cuồng yêu người trong lòng của cô ta, dâng tặng toàn bộ ‘Tập đoàn Thịnh Thiên’, để hắn ngồi trên ghế chủ tịch tập đoàn. Nghe nói,…” Cô đảo mắt, khẽ nói, “Thịnh tiểu thư đã chuyển nhượng toàn bộ cổ phần trên danh nghĩa của cô ta cho chồng mình. Mọi người đều đồn rằng, đợi sau khi Thịnh tiểu thư kế thừa cổ phần của cha mẹ, chỉ sợ cô ta cũng sẽ đưa hết cho Tiếu Ninh.”​Thịnh Lê Na lau nước mắt, hoảng loạn gật đầu: “Nghe lời, em sẽ nghe lời.

Cô tặc lưỡi thành tiếng, lắc đầu thở dài: “Mà cũng không biết Thịnh tiểu thư nghĩ gì, cô ta không sợ cha mẹ mình biết được sẽ tức chết à?”​”

Nhắc tới Thịnh tiểu thư, họ chợt nghe thấy tiếng quát mắng lanh lảnh của người phụ nữ ngoài sân: “Con đàn bà vô liêm sỉ, mày khóc cho ai xem, mày muốn quyến rũ ai hả? Không được khóc..”​Nếu đây là ‘tình yêu’ thì nó khủng khiếp và ghê tởm quá.

Sau đó là tiếng bạt tai liên tiếp. Người kia đã ra tay rồi​Trong đó có một người mặc một bộ váy cao cấp và trang sức lộng lẫy, chắc hẳn là Thịnh tiểu thư.

“Á, tôi không phải, cái bà điên này!” Nghe ra được là người phụ nữ kia đánh trả. Tình huống trở nên hỗn loạn.​Cũng có người còn nói: “Tay Tiếu Ninh kia cũng giỏi thật, nắm gọn Thịnh tiểu thư trong tay.

Những người đứng xem sôi nổi giải tán vì sợ liên luỵ đến mình, để lộ ra hai người phụ nữ đang quấn lấy nhau giằng co đánh đấm bên trong.​”

Trong đó có một người mặc một bộ váy cao cấp và trang sức lộng lẫy, chắc hẳn là Thịnh tiểu thư. Cô ta đánh mạnh vào mặt người phụ nữ dưới thân “Đừng có mà quyến rũ chồng tao. Nếu còn có lần sau thì tao đánh chết mày!”​Quả nhiên Tiếu Ninh vẫn quan tâm mình.

Người phụ nữ bị cô ta đè lên và đánh liên tục hét inh ỏi, không ngừng tránh né.​Nếu còn gây chuyện nữa, cô cứ đợi xem tôi xử lý cô thế nào.

Ngu Tịch Lam dậm chân, hận sắt không thành thép nói: “Quả thực, quả thực làm mình tức chết mất. Cô ta có tiền, có địa vị, người nên lo lắng là tên đàn ông kia mới đúng. Đằng này, sao cô ta còn lo lắng có người cướp mất hắn? Một tên đàn ông có thể dễ dàng bị người cướp đi, cô ta không nhân lúc còn sớm vứt đi, chẳng lẽ còn muốn để lại ăn tết.”​Không hề để ý tới Diệp Uẩn Ninh, Tiếu Ninh kéo Thịnh Lê Na đi.

Những người xung quanh đều dùng ánh mắt như đang xem kịch vui. Việc Thịnh tiểu thư vì yêu mà xúc động cũng không phải là lần đầu tiên, mọi người đều quá quen thuộc rồi.​“Cho nên vẫn cần dạy dỗ con gái tử tế.

Cuối cùng, Tiếu Ninh cũng có hành động.​Ngu Tịch Lam dậm chân, hận sắt không thành thép nói: “Quả thực, quả thực làm mình tức chết mất.

Hắn không kiên nhẫn quét mắt đám người xung quanh, bước tới và thô bạo xách người lên: “Gây sự đủ rồi chứ, đi thôi.”​Tiếu Ninh mất kiên nhẫn, không thương tiếc chút nào mà tát thẳng vào mặt Thịnh Lê Na một cái: “Tôi không có hứng thú lãng phí thời gian với cô.

Điều khiến mọi người ngạc nhiên là Thịnh tiểu thư dần dần bình tĩnh lại, giống như sợ người đàn ông tức giận, cô ta vội vàng buông người kia ra rồi bò dậy, hơn nữa còn cười lấy lòng hắn.​Dường như cảm nhận được ánh mắt của Diệp Uẩn Ninh, hắn ngẩng đầu nhìn lại, hơi nhếch khóe môi, giơ ly rượu trong tay ra hiệu cho cô.

Nhìn Thịnh tiểu thư đang xoay quanh người đàn ông giống như một con chó pug, trong đám người xung quanh có người thở dài: “Thịnh Lê Na coi như bỏ đi rồi. Công ty nhà họ Thịnh rơi vào tay cô ta sớm muộn gì cũng bị huỷ thôi. Thật tiếc cho chủ tịch Thinh, ông ấy khôn khéo cả đời, kết quả là may áo cưới cho người khác.”​Sau đó là tiếng bạt tai liên tiếp.

Cũng có người còn nói: “Tay Tiếu Ninh kia cũng giỏi thật, nắm gọn Thịnh tiểu thư trong tay. Thế này không chỉ bớt được hai mươi năm phấn đấu mà còn được tặng không thành quả tích luỹ cả đời của người ta.”​Xem ra, chủ nhân của ác ý này hiện giờ đang ở gần đây.

“Cho nên vẫn cần dạy dỗ con gái tử tế. Nếu con gái tôi mà ‘yêu đương mù quáng’ như Thịnh tiểu thư thì thật sự dù có chết cũng giận đến mức đội mồ sống dậy.”​”

“Đây cũng do Thịnh tiểu thư quá xui xẻo mới gặp phải người đàn ông như Tiếu Ninh. Tôi nghe nói trước đây vợ chồng chủ tịch Thịnh vẫn luôn phản đối hai người đến với nhau, kết quả,…” Người nói chuyện nháy mắt vài cái, nhỏ giọng nói, “Mọi người đều biết cả, một người chết, một người bị thương, nói không chừng……..” người đó lộ ra vẻ mặt chỉ hiểu chứ không nói ra được thành lời.​”

Diệp Uẩn Ninh như đang suy nghĩ điều gì, họ đang nghi ngờ Tiếu Ninh ra tay. Điều này cũng chưa chắc không có khả năng.​Không phải là anh muốn cổ phần của công ty à?

Cô không có chút hy vọng nào vào điểm mấu chốt đạo đức của những người đàn ông xung quanh Diệp Uẩn Thanh.​Cả tiền bạc trong nhà nữa, em cho anh hết.

Ngu Tịch Lam cũng nghe được, cô nhìn thoáng qua Thịnh tiểu thư, người đang ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chồng mình, khó chịu cau mày nói: “Chắc là không phải đâu. Nếu có gì khả nghi thì Thịnh tiểu thư làm sao còn có thể lưu luyến si mê Tiếu Ninh, thậm chí cùng chung chăn gối với hắn mà không có khúc mắc gì. Cô ta không sợ Tiếu Ninh sẽ xử lý cả cô ta, chiếm trọn gia tài sao?”​”

Đây là điều mà chỉ người phụ nữ có tấm lòng bao la và cực kỳ ngu ngốc mới có thể làm được!​” Hắn hừ lạnh.

Diệp Uẩn Ninh lịch sự giữ vững ý kiến ​​​​của mình. Kinh nghiệm nhiều năm mách bảo cô rằng trên đời này, chỉ có chuyện mà bạn không thể tưởng tượng được, chứ chuyện quái gì cũng có thể xảy ra.​Thấy không có ai chú ý đến nơi này, hắn hung hăng đẩy người ngã văng ra ngoài.

Ở bên kia, Tiếu Ninh thô bạo kéo người phụ nữ đến một vị trí hẻo lánh. Thấy không có ai chú ý đến nơi này, hắn hung hăng đẩy người ngã văng ra ngoài.​(*)Chú thích: Nam phượng hoàng: 凤凰男: anh chàng lớn lên ở nông thôn và có được chỗ đứng ở thành phố nhờ làm việc chăm chỉ.

“Á!” Thịnh Lê Na sợ hãi kêu lên một tiếng, đột nhiên không kịp phòng bị ngã xuống đất, tay cọ mạnh với mặt đất, làn da đã xuất hiện vài vết xước rỉ máu, “Đau quá!”​Người phụ nữ bị cô ta đè lên và đánh liên tục hét inh ỏi, không ngừng tránh né.

Cô ngẩng đầu lên, vừa sợ hãi vừa ấm ức nói: “Tiếu Ninh, anh làm em đau!”​Rất tốt, nhìn rất có sức sống, đừng tưởng rằng hắn không nghe hiểu lời mỉa mai của đối phương.

Tiếu Ninh nghiêng người về phía cô, cười khẩy nói: “Cô cố ý làm tôi mất mặt phải không? Vừa rồi đánh người sướng tay lắm đúng không?”​”

Thịnh Lê Na cắn môi, sự ghen tị dâng lên trong mắt: “Ai bảo con ả đó quyến rũ anh, chẳng lẽ nó đẹp hơn em à? Sao anh lại cười với nó?”​Cuối cùng, Tiếu Ninh cũng có hành động.

Cô ta yêu Tiếu Ninh, Tiếu Ninh chỉ thuộc về một mình cô ta, nhưng bên ngoài luôn có một đám phụ nữ õng ẹo tạo dáng, muốn quyến rũ hắn.​Việc Thịnh tiểu thư vì yêu mà xúc động cũng không phải là lần đầu tiên, mọi người đều quá quen thuộc rồi.

“Tôi nghĩ đầu óc cô có vấn đề, tôi cười mà cũng cần đến sự cho phép của cô à? Sao nào, hay cô muốn đè đầu cưỡi cổ tôi?” Tiếu Ninh nhìn cô ta bằng ánh mắt như đang nhìn rác rưởi, sự trào phúng tràn đầy nơi đáy mắt, “Muốn tiếp tục ở bên tôi, làm người phụ nữ của tôi thì cô phải biết kiềm chế tính khí của mình, nếu còn có lần sau,…..” Hắn hừ lạnh.​Cô ta không có lòng tự trọng sao?

“Không, em không muốn,” Thịnh Lê Na lao tới ôm lấy hắn, “Em không cho anh rời xa em. Em chỉ có mình anh, nếu anh không cần em thì em sẽ chết mất, em sẽ chết ngay trước mặt anh.” Cô ta khóc lóc đe doạ.​Thật tiếc cho chủ tịch Thinh, ông ấy khôn khéo cả đời, kết quả là may áo cưới cho người khác.

Cô ta không thể sống thiếu Tiếu Ninh, nếu không có hắn, cô ta sẽ sống không bằng chết.​Thịnh Lê Na bị tát đến mức đau đầu, choáng váng, lập tức ngả người về phía sau.

Sự khinh thường và trào phúng loé lên nơi đáy mắt Tiếu Ninh, hắn đưa tay vỗ nhẹ vào mặt cô ta mà không có một chút tôn trọng nào: “Vậy thì cô phải ngoan ngoãn nghe lời. Cô nhìn lại bộ dạng của cô đi, giống hệt một người đàn bà đanh đá, còn có chút dáng vẻ nào của trước đây nữa đâu. Ngoài tôi ra thì làm gì còn ai muốn cô nữa.”​Mọi người đều đồn rằng, đợi sau khi Thịnh tiểu thư kế thừa cổ phần của cha mẹ, chỉ sợ cô ta cũng sẽ đưa hết cho Tiếu Ninh.

Thịnh Lê Na lau nước mắt, hoảng loạn gật đầu: “Nghe lời, em sẽ nghe lời. Nhưng anh cũng phải hứa với em một chuyện, ngoài em ra anh không được nhìn người phụ nữ nào khác đâu đấy. Anh chỉ có thể có một mình em, ngoài chuyện này ra thì em sẽ nghe theo anh hết, được không?” Cô ta nở một nụ cười với người đàn ông để lấy lòng.​”Uẩn Ninh, cậu biết hắn à?

Sắc mặt Tiếu Ninh lại tối sầm, mặt mày ấp ủ giông bão đáng sợ: “Cô đang uy hiếp tôi?”​Cô không có chút hy vọng nào vào điểm mấu chốt đạo đức của những người đàn ông xung quanh Diệp Uẩn Thanh.

“Không, em là vợ anh, yêu cầu này có quá đáng không?” Tình yêu mãnh liệt của cô ta dành cho người đàn ông khiến cô ta có thể chống đỡ được lửa giận của hắn, cô ta cẩn thận hạ giọng nói: “Em chỉ có yêu cầu này thôi. Không phải là anh muốn cổ phần của công ty à? Cả tiền bạc trong nhà nữa, em cho anh hết. Anh đồng ý với em, được không?”​Em chỉ có mình anh, nếu anh không cần em thì em sẽ chết mất, em sẽ chết ngay trước mặt anh.

Tiếu Ninh cười lớn vì bị chọc giận. Đúng là một người đàn bà ngu xuẩn, lại định dùng mấy thứ kia để dụ dỗ hắn? Chẳng lẽ cô ta không biết những thứ đó đã là đồ trong tay mình rồi sao?​Đúng không, bà xã?

Không ai có thể ra lệnh cho hắn, trừ khi hắn nguyện ý.​Điều này cũng chưa chắc không có khả năng.

Tiếu Ninh mất kiên nhẫn, không thương tiếc chút nào mà tát thẳng vào mặt Thịnh Lê Na một cái: “Tôi không có hứng thú lãng phí thời gian với cô. Bây giờ ngoan ngoãn nghe lời cho qua buổi tiệc ngày hôm nay cho tôi. Nếu còn gây chuyện nữa, cô cứ đợi xem tôi xử lý cô thế nào.” Hắn lạnh lùng nói.​Tôi nghe nói trước đây vợ chồng chủ tịch Thịnh vẫn luôn phản đối hai người đến với nhau, kết quả,…” Người nói chuyện nháy mắt vài cái, nhỏ giọng nói, “Mọi người đều biết cả, một người chết, một người bị thương, nói không chừng……..

Thịnh Lê Na bị tát đến mức đau đầu, choáng váng, lập tức ngả người về phía sau. Khi sắp ngã xuống đất thì có một bàn tay đỡ lấy cô ta.​Cô ta mơ hồ gật đầu: “Đúng vậy, Tiếu Ninh không bạo lực gia đình đâu, chúng tôi chỉ đùa giỡn thôi.

Diệp Uẩn Ninh đi ra, u ám nhìn Tiếu Ninh: “Này anh, bạo lực gia đình với phụ nữ không phải là hành vi của người quân tử.”​Nhắc tới Thịnh tiểu thư, họ chợt nghe thấy tiếng quát mắng lanh lảnh của người phụ nữ ngoài sân: “Con đàn bà vô liêm sỉ, mày khóc cho ai xem, mày muốn quyến rũ ai hả?

Cô không ngờ mình chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh cho thả lỏng mà lại gặp cảnh tượng như vậy. Tiếu Ninh này thật đúng là không phải loại tốt lành gì.​Ngày thứ hai sau khi trở về có một buổi tiệc kinh doanh, Diệp Uẩn Ninh và Ngu Tịch Lam cùng nhau tới đó.

Đồng tử của Tiếu Ninh co lại, ngay sau đó hắn đút hai tay vào túi với vẻ mặt như thường, hất cằm về phía Thịnh Lê Na: “Bạo lực gia đình? Có lẽ cô Diệp hiểu lầm rồi, đây chỉ là một trò chơi nhỏ giữa tôi và vợ, cô ấy cực thích. Đúng không, bà xã?”​Thịnh Lê Na cắn môi, sự ghen tị dâng lên trong mắt: “Ai bảo con ả đó quyến rũ anh, chẳng lẽ nó đẹp hơn em à?

Nghe được người đàn ông gọi mình là ‘’bà xã’, trong lòng Thịnh Lê Na dâng lên cảm xúc ngọt ngào. Quả nhiên Tiếu Ninh vẫn quan tâm mình.​Thế này không chỉ bớt được hai mươi năm phấn đấu mà còn được tặng không thành quả tích luỹ cả đời của người ta.

Cô ta mơ hồ gật đầu: “Đúng vậy, Tiếu Ninh không bạo lực gia đình đâu, chúng tôi chỉ đùa giỡn thôi.”​Những người xung quanh đều dùng ánh mắt như đang xem kịch vui.

Nhìn thấy Thịnh Lê Na sưng đỏ một bên mặt, giọng nói ngọt lịm, ánh mắt nhớp nháp nhìn chằm chằm Tiếu Ninh, hoàn toàn quên mất chính mình, Diệp Uẩn Ninh cảm thấy cả người không được tự nhiên, tay đỡ đối phương dường như cũng bị kích thích không được thoải mái, hận không thể hất văng người phụ nữ này đi.​”

Sao lại có một người phụ nữ không có điểm mấu chốt như vậy? Cô ta không có lòng tự trọng sao?​” Nghe ra được là người phụ nữ kia đánh trả.

Nếu đây là ‘tình yêu’ thì nó khủng khiếp và ghê tởm quá.​Tiếu Ninh cười lớn vì bị chọc giận.

Cô buông Thịnh Lê Na ra và khôn ngoan lùi lại vài bước, tránh xa đôi vợ chồng không bình thường này.​Hắn rất tuấn tú, giờ phút này, ánh mắt của hắn chứa đựng một chút mỉa mai, khuôn mặt cúi xuống mang theo sự thờ ơ, giống như một người qua đường đứng xem.

Diệp Uẩn Ninh nhàn nhạt nói: “Vậy xem ra là kiến thức của tôi hạn hẹp, mời hai người tiếp tục chơi, đừng để tôi làm mất hứng thú của hai người!”​“Đây cũng do Thịnh tiểu thư quá xui xẻo mới gặp phải người đàn ông như Tiếu Ninh.

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên của cô, Tiếu Ninh nghẹn họng trong giây lát hiếm hoi, âm thầm trừng mắt với cô.​Ngu Tịch Lam không nhịn nổi tò mò mà nhón chân nhìn xem, có điều cô không nhìn rõ lắm nên dứt khoát lôi kéo Diệp Uẩn Ninh qua cùng hóng chuyện.

Rất tốt, nhìn rất có sức sống, đừng tưởng rằng hắn không nghe hiểu lời mỉa mai của đối phương.​Ánh mắt Diệp Uẩn Ninh không quan sát người trong sân trước mà nhìn về phía một người đàn ông có dáng vẻ hờ hững cách đó không xa.

Vậy cũng tốt, một trái tim khỏe mạnh mới có thể giúp Diệp Uẩn Thanh sống tốt hơn, cứ để cho cô tận hưởng khoảng thời gian ít ỏi cuối cùng của mình đi!​”

Không hề để ý tới Diệp Uẩn Ninh, Tiếu Ninh kéo Thịnh Lê Na đi.​Diệp Uẩn Ninh nhàn nhạt nói: “Vậy xem ra là kiến thức của tôi hạn hẹp, mời hai người tiếp tục chơi, đừng để tôi làm mất hứng thú của hai người!

(*)Chú thích: Nam phượng hoàng: 凤凰男: anh chàng lớn lên ở nông thôn và có được chỗ đứng ở thành phố nhờ làm việc chăm chỉ.​Ngu Tịch Lam cũng nghe được, cô nhìn thoáng qua Thịnh tiểu thư, người đang ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chồng mình, khó chịu cau mày nói: “Chắc là không phải đâu.

Ở tình huống trong truyện này chỉ người đạt được thành công nhờ nhà vợ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương