Ở đồn công an, Lam Tú Tú quả thực sống một ngày mà bằng cả một năm. Cô ta không chỉ bị nhốt lại mà còn phải thừa nhận ánh mắt nghi ngờ của cảnh sát, hơn nữa còn thường xuyên bị giáo dục tư tưởng.​Bọn họ chỉ có thể dựa vào trực giác tìm một thành phố có kinh tế phát triển, ở nơi đó có nhiều người làm thuê nên cơ hội tìm được người cũng cao hơn một chút.

Vô số lần cô ta cầu nguyện trong lòng rằng Mạnh Chấn Vũ sẽ tới đưa mình ra ngoài. Hu hu, đồn công an đáng sợ quá, cô ta muốn về nhà.​Em muốn đi tìm bố mẹ và nói cho họ biết rằng em đã có người yêu, được không?

Ngay khi cô ta cho rằng bản thân còn tiếp tục bị giam giữ thì lại được thả ra, chính mình cuối cùng cũng có thể rời khỏi đồn công an.​Hắn tin rằng Lam Tú Tú thực sự yêu mình quá đậm sâu nên mới nhất thời hồ đồ làm ra chuyện như vậy.

Khi Lam Tú Tú ra khỏi phòng tạm giam, cô ta nhìn thấy Mạnh Chấn Vũ đang nhón chân mong chờ mình​Vô số lần cô ta cầu nguyện trong lòng rằng Mạnh Chấn Vũ sẽ tới đưa mình ra ngoài.

“Anh Mạnh!” Giờ phút này, Lam Tú Tú nước mắt tràn bờ đê, cô ta chạy như bay lao vào vòng tay của đối phương.​Moá nó, buồn nôn chết mất, hắn nổi cả da gà rồi.

“Hu hu, anh Mạnh, cuối cùng anh cũng đến rồi, anh không biết em ở trong đó sợ đến thế nào đâu,” cô ta lau nước mắt, vô cùng đáng thương nói, “Sao bây giờ anh mới đến, có phải anh không cần em nữa không?”​Chờ về sau có cơ hội, cô nhất định sẽ chân thành xin lỗi và cố gắng bồi thường cô ấy, nhưng anh Mạnh là của cô ta.

Mạnh Chấn Vũ thương xót vỗ về cô ta: “Đừng khóc, em khóc khiến lòng anh đau. Không phải anh đã đến đón em rồi sao, nào, mau nín khóc nào, không sao rồi.” Hắn dỗ dành như đang dỗ trẻ nhỏ.​”

“Ư hừm, ư hừm.” Cảnh sát bên cạnh nói: “Được rồi, đây là đồn cảnh sát, chú ý ảnh hưởng, nếu không có việc gì nữa thì hai người có thể rời đi.”​Giữa đám đông qua lại, Diệp Uẩn Ninh liếc mắt và nhìn thấy hai người Mạnh Chấn Vũ.

Moá nó, buồn nôn chết mất, hắn nổi cả da gà rồi.​”

Lam Tú Tú vừa ngượng ngùng vừa sợ hãi, rụt rè giấu mình sau lưng Mạnh Chấn Vũ, thận trọng nói: “Tôi có thể rời đi thật à?”​Chắc họ giận em lắm…

“Đi đi!” Cảnh sát giận dữ trợn mắt liếc nhìn cô ta một cái, mặc kệ bọn họ mà bỏ đi.​Cô ta không nhận được điều mình mong muốn từ Mạnh Chấn Vũ, ngược lại, cuộc sống của cô ta càng ngày càng tệ, thậm chí còn không thoải mái, nhàn nhã bằng lúc sống tại ngôi làng miền núi trước kia.

Mạnh Chấn Vũ nắm chặt tay cô ta: “Mình đi thôi!”​” Giờ phút này, Lam Tú Tú nước mắt tràn bờ đê, cô ta chạy như bay lao vào vòng tay của đối phương.

Đứng dưới ánh mặt trời, Lam Tú Tú cảm giác như mình được sống lại, không cần phải sống trong đồn công an lạnh lẽo nữa.​Vì vậy, em đừng sợ nữa.

“Anh Mạnh, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?” Cô ta ỷ lại hỏi.​Cuối cùng họ chọn định cư ở thành phố H.

“Vậy còn em, em muốn đi đâu?” Mạnh Chấn Vũ lưỡng lự, hỏi lại cô ta.​Về phần người vợ trên danh nghĩa kia của anh Mạnh, mặc dù cô ta cảm thấy rất có lỗi nhưng chuyện tình cảm thì không có nguyên nhân.

Lam Tú Tú cắn môi, ngước mắt nhìn hắn: “Em nói đi đâu anh cũng đi chứ? Anh mạnh, anh sẵn lòng tha thứ cho em thật à?”​Không, đây không phải là cuộc sống mà cô ta mong đợi, và Mạnh Chấn Vũ cũng không nên co đầu rụt cổ ở trong góc phố, khom lưng uốn gối đối với cấp trên ở công ty nhỏ.

Giấu ba lô leo núi và công khai nói dối hắn, Lam Tú Tú vẫn cảm thấy bất an.​” Mạnh Chấn Vũ lưỡng lự, hỏi lại cô ta.

Mạnh Chấn Vũ thở dài: “Anh tin em không cố ý. Lần này anh tha thứ cho em, nhưng về sau em không được lừa anh nữa nhé!”​”Hu hu, anh Mạnh, cuối cùng anh cũng đến rồi, anh không biết em ở trong đó sợ đến thế nào đâu,” cô ta lau nước mắt, vô cùng đáng thương nói, “Sao bây giờ anh mới đến, có phải anh không cần em nữa không?

Lam Tú Tú lập tức cười tươi, nụ cười rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời. Cô ta vội vàng nói: “Không đâu, em thề, sau này em sẽ không bao giờ nói dối nữa, nếu không thì…”​Trên thực tế, sau khi chuyện này xảy ra, Lam Tú Tú không thể ở lại trong làng được nữa.

Cô ta chưa kịp nói xong thì đã bị người đàn ông che miệng lại.​Lòng tự trọng đã khiến hắn đánh mất ý định trở về.

Hắn thở dài nói: “Không được thề bừa bãi. Chuyện cũ thì để nó trôi qua đi, về sau đừng nhắc đến nữa.”​Đối mặt với ánh mắt kỳ lạ của người phỏng vấn, hắn không thể giải thích được nguyên nhân tại sao mình phải rơi vào cảnh đến xin việc ở một công ty nhỏ.

Hắn tin rằng Lam Tú Tú thực sự yêu mình quá đậm sâu nên mới nhất thời hồ đồ làm ra chuyện như vậy. Bởi vì trong mắt cô, tình yêu dành cho mình từ đầu đến cuối đều chân thành và dồi dào đến thế, tình yêu ấy cũng cảm hoá chính mình. Hắn ta không hề nghi ngờ tình yêu của Lam Tú Tú đối với mình.​Cô và Phó Hoài lên xe rời khỏi ngôi làng miền núi hẻo lánh và xinh đẹp này.

Lam Tú Tú gật đầu thật mạnh.​Bên này, Mạnh Chấn Vũ và Lam Tú Tú thừa dịp dân làng không phát hiện, xách theo một ít hành lý đơn giản rồi cứ thế rời đi.

Một lúc lâu sau, cô ta dường như nhớ ra điều gì đó, hoảng hốt hỏi: “Vậy người nhà anh đâu? Có phải họ rất ghét em, có muốn đuổi em đi không?”​”Vậy còn em, em muốn đi đâu?

Cô ta luống cuống nói: “Làm sao bây giờ? Chắc họ giận em lắm…”​Không phải anh đã đến đón em rồi sao, nào, mau nín khóc nào, không sao rồi.

Đặc biệt là người phụ nữ đó, vợ chính thức của anh Mạnh, cô ấy chắc chắn sẽ hận chính mình đến chết đi được.​Cha mẹ cô ta cực kỳ trọng nam khinh nữ, bởi vì cô ta là con gái nên sau khi sinh được con trai, họ bỏ mặc cô ta một mình ở trong làng và nhiều năm chẳng hề quan tâm.

“Đừng sợ, đừng sợ!” Mạnh Chấn Vũ giữ chặt cô ta, trầm giọng nói: “Bọn họ đã đi rồi, sau này họ sẽ không bao giờ có thể can thiệp vào chuyện của hai ta nữa.”​Họ trở lại làng vào buổi chiều hôm sau.

Nghĩ đến việc người nhà họ Mạnh dứt khoát rời đi, ánh mắt hắn chứa đựng cảm xúc ngổn ngang.​”

Lam Tú Tú ngơ ngẩn nói: “Đi rồi?”​Lần này anh tha thứ cho em, nhưng về sau em không được lừa anh nữa nhé!

Mạnh Chấn Vũ gật đầu: “Đúng, anh đã ly hôn với cô ta. Sau này anh có thể một lòng một dạ lo cho em. Vì vậy, em đừng sợ nữa.”​Lam Tú Tú gật đầu hiểu ý.

Lam Tú Tú vừa vui vừa ngạc nhiên: “Thật sao? Anh thật sự có thể không cần về nhà à? Bố mẹ anh liệu có khó chịu không?”​Kỳ quái, bọn họ đã quay xong phim rồi sao?

Mạnh Chấn Vũ chần chờ nói: “Bọn họ cũng hơi tức giận, cho nên tạm thời giữ khoảng cách để cho nhau bình tĩnh một chút. Chờ sau này mới trở về.”​”

Lam Tú Tú gật đầu hiểu ý.​”Anh Mạnh, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?

Về phần người vợ trên danh nghĩa kia của anh Mạnh, mặc dù cô ta cảm thấy rất có lỗi nhưng chuyện tình cảm thì không có nguyên nhân. Cô ta cũng không cố ý cướp đi anh Mạnh, hy vọng cô ấy có thể hiểu cho. Chờ về sau có cơ hội, cô nhất định sẽ chân thành xin lỗi và cố gắng bồi thường cô ấy, nhưng anh Mạnh là của cô ta.​Sao hắn không trở về nhà họ Mạnh?

Cô ta suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Hay là chúng ta cứ rời làng, đi ra bên ngoài đi. Em muốn đi tìm bố mẹ và nói cho họ biết rằng em đã có người yêu, được không?”​”

Cô ta lắc lắc vai Mạnh Chấn Vũ làm nũng.​Mỗi cuối tháng, cô ta lại phải khom lưng cúi đầu xin chủ nhà thư thả một tháng.

Trên thực tế, sau khi chuyện này xảy ra, Lam Tú Tú không thể ở lại trong làng được nữa. Nếu không muốn bị người khác xì xào bàn tán thì cũng chỉ còn cách chuyển đi.​Mục tiêu chính của Lam Tú Tú là đi tìm cha mẹ đang làm thuê ở bên ngoài của mình.

Cũng may mà lúc trước cô ta vốn đã tính toán chuyển tới thành phố khác cùng Mạnh Chấn Vũ để tránh có người tìm đến, bây giờ cũng chỉ là tiếp tục kế hoạch mà thôi.​” Hắn dỗ dành như đang dỗ trẻ nhỏ.

Mạnh Chấn Vũ cũng biết ở trong làng không thích hợp, lập tức gật đầu: “Được, vậy mình về chuẩn bị đồ thôi.”​Cô dùng linh lực của mình để nghiên cứu duyên phận giữa hai người bọn họ, và nó cũng chỉ là một sợi chỉ mỏng manh mà thôi, đến cuối cùng vẫn là công dã tràng.

Sau khi đã thoát khỏi gian nan khổ cực và một lần nữa ở bên nhau, trái tim hai người ngọt ngào như mật, dù sắp đến một nơi xa lạ cũng không hề sợ hãi.​Khi đi ngang qua khu vực của đoàn phim, họ thấy khung cảnh rất hỗn loạn, như thể họ đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc và rời đi.

Họ trở lại làng vào buổi chiều hôm sau. Ngôi làng lúc này thật yên tĩnh, có rất ít người đi lại ở bên ngoài.​”

Khi đi ngang qua khu vực của đoàn phim, họ thấy khung cảnh rất hỗn loạn, như thể họ đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc và rời đi.​Chuyện cũ thì để nó trôi qua đi, về sau đừng nhắc đến nữa.

Kỳ quái, bọn họ đã quay xong phim rồi sao?​Bởi vì trong mắt cô, tình yêu dành cho mình từ đầu đến cuối đều chân thành và dồi dào đến thế, tình yêu ấy cũng cảm hoá chính mình.

Nhiệm vụ quay phim của đoàn làm phim ở làng miền núi đã hoàn thành, sau khi Phó Hoài quay xong cảnh cuối cùng, Diệp Uẩn Ninh, người chờ ở một bên từ sớm, thúc giục anh tháo trang sức, thay quần áo. Cô định đưa anh đi trước để khao bạn trai đã vất vả một hồi một bữa thịnh soạn.​”

Giữa đám đông qua lại, Diệp Uẩn Ninh liếc mắt và nhìn thấy hai người Mạnh Chấn Vũ.​Ngay khi cô ta cho rằng bản thân còn tiếp tục bị giam giữ thì lại được thả ra, chính mình cuối cùng cũng có thể rời khỏi đồn công an.

Lam Tú Tú vừa nhìn lấy cô liền lập tức khó chịu nhăn mũi lại, ánh mắt tràn ngập sự không vui. Cô ta còn hừ lạnh một tiếng.​Cô ta luống cuống nói: “Làm sao bây giờ?

Cô ta còn nhớ rõ rằng nếu không phải do Diệp Uẩn Ninh xen vào việc của người khác thì nhà họ Mạnh cũng không tới, còn hại cô ta suýt nữa phải ngồi tù.​Hắn thở dài nói: “Không được thề bừa bãi.

Thêm cả việc cô công khai đứng về phía người nhà họ Mạnh và chỉ nói giúp họ.​” Mạnh Chấn Vũ giữ chặt cô ta, trầm giọng nói: “Bọn họ đã đi rồi, sau này họ sẽ không bao giờ có thể can thiệp vào chuyện của hai ta nữa.

Thật uổng công thường ngày cô ta ôn tồn bắt chuyện với họ, kết quả là họ chẳng thèm để cô ta vào mắt.​Dù có cần thời gian bình tĩnh thì lâu như thế chắc hẳn cũng đủ rồi.

Cô ta quay đầu đi, đắc ý kéo Mạnh Chấn Vũ về nhà. Có đưa người nhà họ Mạnh tới đây thì đã sao, anh Mạnh vẫn lựa chọn mình đấy thôi.​Lam Tú Tú ủ rũ nhìn mình trong gương.

Phó Hoài cũng chú ý đến hai người ở phía xa, khó hiểu hỏi: “Bọn họ đây là?”​Cuộc sống ăn trên ngồi chốc của cô ta, người chồng có tiền có thế của cô ta, hình như đều chỉ là ảo tưởng trong giấc mộng mà thôi.

Nhà họ Mạnh đã tới tận nơi mà vẫn không đưa Mạnh Chấn Vũ về, để mặc hắn ở cùng Lam Tú Tú? Chuyện này thật quá khó tin.​Lam Tú Tú ngơ ngẩn nói: “Đi rồi?

Diệp Uẩn Ninh nhàn nhạt nói: “Xem ra tình cũ không bằng tình mới. Mạnh Chấn Vũ đây là đang điên cuồng vì tình!”​Diệp Uẩn Ninh liếc nhìn về phía xa xa một cái, chắc chắn nói: “Yên tâm, sẽ không quá ba năm đâu.

Phó Hoài không nói nên lời, tò mò hỏi: “Em nghĩ họ sẽ ở cùng nhau như thế này bao lâu?”​Ban đầu hắn còn không biết đi tìm việc thế nào.

Diệp Uẩn Ninh liếc nhìn về phía xa xa một cái, chắc chắn nói: “Yên tâm, sẽ không quá ba năm đâu.”​Cô ta lắc lắc vai Mạnh Chấn Vũ làm nũng.

Cô dùng linh lực của mình để nghiên cứu duyên phận giữa hai người bọn họ, và nó cũng chỉ là một sợi chỉ mỏng manh mà thôi, đến cuối cùng vẫn là công dã tràng.​Mạnh Chấn Vũ chần chờ nói: “Bọn họ cũng hơi tức giận, cho nên tạm thời giữ khoảng cách để cho nhau bình tĩnh một chút.

Về phần kết cục của Mạnh Chấn Vũ và Lam Tú Tú, Diệp Uẩn Ninh đã nắm rõ trong lòng, không cần phải tiếp tục chú ý họ nữa.​Chuyện này thật quá khó tin.

Cô và Phó Hoài lên xe rời khỏi ngôi làng miền núi hẻo lánh và xinh đẹp này.​Đứng dưới ánh mặt trời, Lam Tú Tú cảm giác như mình được sống lại, không cần phải sống trong đồn công an lạnh lẽo nữa.

Bên này, Mạnh Chấn Vũ và Lam Tú Tú thừa dịp dân làng không phát hiện, xách theo một ít hành lý đơn giản rồi cứ thế rời đi.​Chờ sau này mới trở về.

Mục tiêu chính của Lam Tú Tú là đi tìm cha mẹ đang làm thuê ở bên ngoài của mình.​”

Cha mẹ cô ta cực kỳ trọng nam khinh nữ, bởi vì cô ta là con gái nên sau khi sinh được con trai, họ bỏ mặc cô ta một mình ở trong làng và nhiều năm chẳng hề quan tâm.​Thật uổng công thường ngày cô ta ôn tồn bắt chuyện với họ, kết quả là họ chẳng thèm để cô ta vào mắt.

Cô ta muốn đến gặp họ và cho họ thấy người đàn ông mà cô ta tìm được. Cho dù không có họ, cô ta cũng có thể sống tốt và thậm chí còn sống tốt hơn họ.​Lam Tú Tú vừa vui vừa ngạc nhiên: “Thật sao?

Vì không có thông tin liên lạc và địa chỉ nơi cha mẹ Lam làm việc, Lam Tú Tú dù muốn khoe khoang cũng không tìm thấy người. Bọn họ chỉ có thể dựa vào trực giác tìm một thành phố có kinh tế phát triển, ở nơi đó có nhiều người làm thuê nên cơ hội tìm được người cũng cao hơn một chút.​Bố mẹ anh liệu có khó chịu không?

Cuối cùng họ chọn định cư ở thành phố H.​Sau khi thuê một căn phòng, cuộc sống của họ rất nhanh đã rơi vào tình trạng lấy trứng chọi đá.

Sau khi thuê một căn phòng, cuộc sống của họ rất nhanh đã rơi vào tình trạng lấy trứng chọi đá. Áp lực của cuộc sống lập tức ập vào trước mặt họ.​” Cảnh sát bên cạnh nói: “Được rồi, đây là đồn cảnh sát, chú ý ảnh hưởng, nếu không có việc gì nữa thì hai người có thể rời đi.

Lam Tú Tú không có bao nhiêu tiền. Phần lớn tiền thuê nhà được trả bằng số tiền mặt mà Mạnh Chấn Vũ mang theo ban đầu, còn thẻ ngân hàng của hắn đã bị người nhà họ Mạnh huỷ đi.​Cho dù mất đi trí nhớ thì hắn cũng nhất định có thể giải quyết được mọi vấn đề.

Số tiền đó cũng không nhiều, sau khi thuê nhà xong thì chẳng còn được mấy.​Hàng ngày, cô ta phải dựa theo đồng lương ít ỏi của Mạnh Chấn Vũ để tính toán tỉ mỉ, mua đồ ăn rẻ nhất, mặc quần áo vỉa hè 9 tệ 9 một bịch.

“Bây giờ phải làm sao?” Lam Tú Tú nhìn Mạnh Chấn Vũ cầu cứu.​Cô ta cũng không cố ý cướp đi anh Mạnh, hy vọng cô ấy có thể hiểu cho.

Cô ta học không cao, chỉ có bằng tiểu học. Cô ta cũng rất lạ lẫm đối với thế giới bên ngoài, chỉ có thể dựa vào một mình Mạnh Chấn Vũ.​Cũng may mà lúc trước cô ta vốn đã tính toán chuyển tới thành phố khác cùng Mạnh Chấn Vũ để tránh có người tìm đến, bây giờ cũng chỉ là tiếp tục kế hoạch mà thôi.

Trong mắt cô ta, Mạnh Chấn Vũ là một người rất tài giỏi. Cho dù mất đi trí nhớ thì hắn cũng nhất định có thể giải quyết được mọi vấn đề.​Mạnh Chấn Vũ thương xót vỗ về cô ta: “Đừng khóc, em khóc khiến lòng anh đau.

Tuy nhiên, Mạnh Chấn Vũ cũng không phải là người toàn năng.​” Cô ta ỷ lại hỏi.

Không nói đến việc trước kia hắn làm việc ở công ty nhà mình, khởi điểm đã ở vị trí cấp cao, hắn có kinh nghiệm lãnh đạo người khác chứ không phải bị người khác lãnh đạo. Bắt hắn đi làm giống như những người bình thường khác và nhận lấy mức lương cơ bản, cho dù không mất trí nhớ thì hắn vẫn rất khó thích ứng.​Vì không có thông tin liên lạc và địa chỉ nơi cha mẹ Lam làm việc, Lam Tú Tú dù muốn khoe khoang cũng không tìm thấy người.

Huống hồ hắn còn mất trí nhớ, những kỹ năng kinh nghiệm trước kia đều không thể dùng được. Ban đầu hắn còn không biết đi tìm việc thế nào.​Đặc biệt là người phụ nữ đó, vợ chính thức của anh Mạnh, cô ấy chắc chắn sẽ hận chính mình đến chết đi được.

Nhưng hắn vẫn hơn Lam Tú Tú một chút, Lam Tú Tú chỉ muốn dựa vào hắn còn Mạnh Chấn Vũ ít nhất có thể gánh lấy trách nhiệm của một người đàn ông, chủ động đi tìm việc.​Cô ta muốn đến gặp họ và cho họ thấy người đàn ông mà cô ta tìm được.

Sau khi trải qua nhiều trở ngại, hắn thậm chí còn thấy xấu hổ khi lấy sơ yếu lý lịch của mình ra. Đối mặt với ánh mắt kỳ lạ của người phỏng vấn, hắn không thể giải thích được nguyên nhân tại sao mình phải rơi vào cảnh đến xin việc ở một công ty nhỏ.​Mạnh Chấn Vũ, cái tên ngu xuẩn này, ngu xuẩn!

Nhưng mỗi khi chùn bước và nảy sinh ý nghĩ có nên trở về nhà họ Mạnh hay không, hắn liền nhớ tới sự kiên trì của mình khi trước cùng với bản thoả thuận ly hôn mà hắn đã ký, nếu hắn trở về thì chẳng phải chứng minh là lúc trước mình đã sai. Lòng tự trọng đã khiến hắn đánh mất ý định trở về.​Phó Hoài cũng chú ý đến hai người ở phía xa, khó hiểu hỏi: “Bọn họ đây là?

Lam Tú Tú cũng không có thời gian và sức lực để tìm bố mẹ mình. Hàng ngày, cô ta phải dựa theo đồng lương ít ỏi của Mạnh Chấn Vũ để tính toán tỉ mỉ, mua đồ ăn rẻ nhất, mặc quần áo vỉa hè 9 tệ 9 một bịch. Mỗi cuối tháng, cô ta lại phải khom lưng cúi đầu xin chủ nhà thư thả một tháng.​”

Cô ta không nhận được điều mình mong muốn từ Mạnh Chấn Vũ, ngược lại, cuộc sống của cô ta càng ngày càng tệ, thậm chí còn không thoải mái, nhàn nhã bằng lúc sống tại ngôi làng miền núi trước kia.​Người phụ nữ có làn da vàng vọt, mái tóc khô xơ này là mình ư?

Cuộc sống ăn trên ngồi chốc của cô ta, người chồng có tiền có thế của cô ta, hình như đều chỉ là ảo tưởng trong giấc mộng mà thôi. Hiện thực phũ phàng đến mức khiến người ta tuyệt vọng.​”Bây giờ phải làm sao?

Không, đây không phải là cuộc sống mà cô ta mong đợi, và Mạnh Chấn Vũ cũng không nên co đầu rụt cổ ở trong góc phố, khom lưng uốn gối đối với cấp trên ở công ty nhỏ.​Nghĩ đến việc người nhà họ Mạnh dứt khoát rời đi, ánh mắt hắn chứa đựng cảm xúc ngổn ngang.

Sao hắn không trở về nhà họ Mạnh? Dù có cần thời gian bình tĩnh thì lâu như thế chắc hẳn cũng đủ rồi.​Bắt hắn đi làm giống như những người bình thường khác và nhận lấy mức lương cơ bản, cho dù không mất trí nhớ thì hắn vẫn rất khó thích ứng.

Lam Tú Tú ủ rũ nhìn mình trong gương. Người phụ nữ có làn da vàng vọt, mái tóc khô xơ này là mình ư?​Diệp Uẩn Ninh nhàn nhạt nói: “Xem ra tình cũ không bằng tình mới.

Mạnh Chấn Vũ, cái tên ngu xuẩn này, ngu xuẩn!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương