Tội Này, Tôi Không Nhận
-
Chương 165: Chỉ đích danh
Đi đến văn phòng giám đốc của Giải trí Tinh Thiên ở tầng hai mươi tám, Lý Phỉ ngạc nhiên thấy Lương Quân đang để người chuyển mấy thứ ra ngoài.
“Đây là?” Trợ lý Lâm sửng sốt, nhanh chóng nhỏ giọng hỏi nhân viên công tác bên cạnh,“Sao thế này? Ban giám đốc đuổi việc CEO của chúng ta?”
“Cũng không phải… Là CEO của chúng ta muốn về hưu.”
Bên này còn đang thì thầm to nhỏ, Lương Quân đã nhìn thấy Lý Phỉ đến, mắt sáng lên, lập tức tiếp đón.
“Cậu đến đúng lúc, tôi có việc muốn tìm cậu.”
Cảnh Điền khoanh tay, ngăn trước mặt những người đang lặng lẽ vểnh tai. Lương Quân cứ đưa Lý Phỉ đi thẳng vào phòng trà bên cạnh văn phòng, bên trong không có ai, xem ra họ có chuyện muốn nói.
Giản Hoa không vào, ám chỉ cậu chỉ là một vị trợ lý khác của ảnh đế mà thôi, nếu tùy tiện đi theo mới khiến người ta thấy kỳ lạ.
Trợ lý Lâm mò đến, thấy Giản Hoa không có biểu tình gì, trông không giống đang tức giận, trợ lý Lâm cẩn thận dè chừng, nháy mắt.
Giản Hoa chẳng hiểu gì, vệ sĩ Cảnh Điền vội ho một tiếng, nhắc trợ lý Lâm chú ý trường hợp.
– Về tin đồn CEO và Lý Phỉ có gì đó, bản phân tích linh tinh kia của Hồng Long, Giản Hoa chưa từng xem, cũng không biết được không?
Hôm nay, trên đường đã nói đến Tiêu Nhã Cầm, còn ngại chưa đủ?
Cũng may mà là Lý Phỉ, chứ đổi thành người khác, chắc bánh xe tình yêu không đâm vào tảng băng, cũng phải ngừng chạy hai, ba ngày.
Trợ lý Lâm hừ một tiếng, cậu ta cảm thấy Cảnh Điền biết gì đó. Giản Hoa không phải người cố tình gây sự, muốn khiến người này uống vài chén dấm chua, độ khó rất cao.
Phòng trà không lớn, bên trong có bàn ghế và ngăn tủ, hai người có tâm sự, nên cũng không ngồi.
“Vận may của Giải trí Tinh Thiên không tốt lắm, công ty tuy chống đỡ được, nhưng có vài vị cổ đông qua đời, họ không để lại di chúc. Vài cổ phần kia trong tay họ… Có chút rắc rối.”
“Có người thu mua?” Lý Phỉ nhíu mày.
“Cậu biết mà, rất nhiều người không thấy rõ thế đạo này, có thể bán là bán.” Lương Quân thở dài.
Tuy chính phủ các quốc gia và truyền thông đều tuyên bố thảm họa đã qua, nhưng có vài người cảm thấy không biết lúc nào thiên tai sẽ lại xuất hiện. Mấy vị cổ đông nắm giữ cổ phần Giải trí Tinh Thiên kia, là nguyên lão còn không thấy rõ tương lai, chứ đừng nói con cái họ.
Trong giới, tài sản của con quái vật khổng lồ như Giải trí Tinh Thiên co lại. Công ty chứng khoán vừa mở cửa, giá cổ phiếu đã rớt xuống như điên, thật vất vả mới chống đỡ được, trước mắt xem ra vẫn không tốt.
“Ban giám đốc trên danh nghĩa, họ phê phán tôi làm ra tin lớn trong đêm tiệc giao thừa, gây ảnh hưởng không tốt, bắt tôi lui xuống, vào ban giám đốc kiếm cơm.” Lương Quân hừ một tiếng, rất bất mãn, “Nếu đến lúc này, lòng họ vẫn thấy không đủ, thì tôi cũng không có tâm trạng tiếp tục ầm ĩ với họ. Hợp đồng với cậu cũng sắp đến kỳ hạn, nếu không muốn ở lại Giải trí Tinh Thiên, thì có thể tự mình mở phòng công tác.”
“Ngài đến làm công giúp tôi?” Lý Phỉ nhướn mày.
Lương Quân ngẩn ra, lập tức cười to, chỉ vào Lý Phỉ, nói: “Với tinh thần bóc lột này của cậu, tôi kết luận cậu có thể phát tài!”
Ông chưa nói đồng ý, mà vòng qua vấn đề này. Lý Phỉ lập tức hiểu tuy miệng Lương Quân nói nghe ghê lắm, nhưng thực ra khi vị CEO nhiều chuyện này chuẩn bị rời khỏi công ty mình phấn đấu một đời, trong lòng cũng rất buồn.
Con đường tương lai đi như thế nào, Lương Quân chưa có tính toán cụ thể.
Lương Quân cũng là người hơn năm mươi tuổi, sức không bằng người trẻ tuổi, có lẽ đã đến lúc nên về hưu, không thể thật sự chờ đến khi sáu, bảy mươi, tóc bạc phở lại chạy đến bãi biển hưởng thụ ánh nắng.
“Đây là số di động mới, có chuyện gì thì đến tìm tôi. Quan hệ trong giới, tôi vẫn còn.” Lương Quân nhìn Lý Phỉ cảm thán. Ông là Bá Nhạc của Lý Phỉ, nhìn cậu thanh niên này từ khi không một xu dính túi, chậm rãi đi đến ngày hôm nay.
Nếu không có trận thiên tai nhân họa này, Lý Phỉ có thể tiếp tục huy hoàng trong giới điện ảnh ít nhất mười năm, thậm chí dài hơn, mãi cho đến khi tuổi fan đời đầu lớn rồi, khẩu vị người xem thay đổi, độ nóng anh mang đến mới giảm.
“Đáng tiếc…” Trong lòng Lương Quân mất mát.
Lý Phỉ bỏ phí một năm không thể ra tác phẩm. Vì thế giới thay đổi nên các nghệ sĩ cần rời đi giới giải trí, ai cũng không biết tương lai của họ ra sao.
Không phải cứ có tài hoa, có năng lực, là có thể đi đến cuối.
Một năm trước, ai mà đoán được Giải trí Tinh Thiên sẽ rơi xuống tình trạng hôm nay?
“Được rồi, không nói mấy chuyện này.” Lương Quân thở dài, ông nhìn quanh, khôi phục bộ dạng nhiều chuyện: “Tôi nghe Diệu Kim nói, cậu tìm được đối tượng, lúc nào mới có rượu mừng?”
“…”
Lý Phỉ suy nghĩ trong lòng, Giản Hoa khác với người bình thường, hoàn toàn không để ý hình thức.
Phải sửa lại, là hoàn toàn không để “hình thức” vào mắt. Nếu Lý Phỉ đề nghị “Chúng ta kết hôn đi”, Giản Hoa chắc sẽ hết hồn, hơn nữa còn buồn bực không biết Lý Phỉ uống nhầm thuốc gì.
Không vì cái gì khác, là bởi vì Trung Quốc không có điều khoản hợp pháp cho đồng tính kết hôn.
– Đều không hợp pháp, có hình thức là để thỏa mãn bản thân à? Giản Hoa thà tiết kiệm phần tiền này vào việc khác.
“Giữa chúng tôi không thiếu tờ giấy kia!” Lý Phỉ mỉm cười.
“A?” Lương Quân ngơ ngác, “Hai người đã đi đăng ký rồi hả, động tác nhanh ghê… Không đúng, tôi nhớ rõ cậu hình như không thích nữ giới mà! Ai nhanh tay như vậy, cướp đầu bài* của tôi, tôi còn không biết gì.”
Khóe miệng Lý Phỉ giật giật.
Đầu bài gì đó, thật sự là một từ đầy hố.
“Thôi, có cơ hội thì mang đến cho tôi gặp!”
“…”
Không cần, người ở ngay ngoài cửa.
Lý Phỉ nuốt lời này lại, Giải trí Tinh Thiên đang lộn xộn, anh không muốn khiến Giản Hoa bại lộ trong nguy hiểm. Chính phủ các quốc gia đều cho rằng Kẻ Cắn Nuốt đã chết. Lúc ấy, vệ tinh chụp được rất rõ, nếu Lý Phỉ nháo ra chuyện xấu lúc này, thân phận an toàn của Giản Hoa sẽ xảy ra vấn đề.
Nấm mang đến bóng ma tâm lý quá lớn cho chính phủ các quốc gia.
Đặc biệt là cuối cùng họ cũng không biết Kẻ Cắn Nuốt trông như thế nào. Có vài người dị năng nước ngoài cấp A biết, nhưng họ chỉ có thể nói miệng cho người khác vẽ lại, trong tay không thể có ảnh thật của Giản Hoa.
“Không có giấy kết hôn, lo lắng không?” Lương Quân nghiêm túc hỏi, còn như MC, nắm tay đưa qua làm microphone.
Biết bệnh cũ của Lương Quân tái phát, Lý Phỉ rất bình tĩnh: “Không lo, không ai có thể đào góc tường của tôi.”
Lúc này đến phiên Lương Quân cười ha ha, oán thầm bệnh Khổng Tước của Lý Phỉ.
Hai người đi ra khỏi phòng trà, nụ cười trên mặt còn chưa dứt, đã cảm thấy không khí bên ngoài không đúng.
Ngẩng đầu nhìn, nhân viên công tác bận rộn bên trong, ngoài đám người trợ lý Lâm chờ Lý Phỉ đi ra, còn có mấy vị khách không mời mà đến.
Tiêu Nhã Cầm mặc một cái chân váy bộc lộ ưu điểm dáng người của ả, thân trên mặc áo sơmi trắng, chân đi giày cao gót, trông như thành phần lao động tri thức, trang điểm tinh xảo, nở nụ cười thắng lợi, quan sát những người xung quanh.
Bên người cô ả là một gã đàn ông trung niên mặc toàn hàng hiệu, rất phong cách, nhưng ánh mắt tham lam khiến người ta chán ghét.
“Tập đoàn Quang Thế… Người thu mua cổ phần Giải trí Tinh Thiên là cổ đông của Tập đoàn Quang Thế?” Lý Phỉ quay đầu hỏi.
Lương Quân đen mặt, gật đầu.
“Đây không phải ngài Lương sao? Nghe nói ngài muốn về hưu, tôi phải vội lại đây xem sao.”
Giọng điệu gã đàn ông trung niên giống như Lương Quân từ chức, sẽ mang tiền tài của công ty bỏ trốn vậy.
Bên kia, trợ lý Lâm và Giản Hoa cũng nghe được tin tình báo nhân viên công tác khẽ khàng truyền đến…
“Đây là một cổ đông của Quang Thế, họ Vương. Giờ vẫn chưa rõ là ông ta muốn kiếm một chút từ bên này, hay là thật sự muốn đứng vững gót chân ở Tinh Thiên.”
Tiêu Nhã Cầm đi cùng giám đốc Vương, làm dáng như nữ thư ký.
Lúc trước ả mà thấy Lý Phỉ, ba bước cũng thành hai bước lao đến, hôm nay lại tốt, yên lặng!
Trợ lý Lâm sờ cằm nghĩ, vận may của anh Lý đúng là bùng nổ. Nguy cơ tiềm ẩn biến mất một cái, Tiêu Nhã Cầm tuy không tính là cái gì, nhưng rất phiền phức!
Ánh mắt Giản Hoa đảo qua Tiêu Nhã Cầm, chú ý đến nam nghệ sĩ đứng sau. Người này mang vẻ mặt mỉa mai, khoanh tay giống như đang xem kịch.
Lý Phỉ nhìn theo ánh mắt Giản Hoa, cũng thấy được người này, nam số ba trong phim “Trúc đen”.
Quả nhiên, tiếp đó giám đốc Vương nói hai, ba câu đã vòng đề tài đến Lý Phỉ.
Thành viên đoàn phim “Trúc đen” không tập hợp đủ. Đạo diễn Lỗ gãy xương vào viện, lớn tuổi rồi nên giờ còn chưa khỏi. Nữ phụ gặp chuyện không may khi đi quay cho đài truyền hình, bị máy quay phim rơi xuống đập vỡ đầu, không cấp cứu kịp thời nên tử vong. Trong nhà nữ chính lạc mất đứa nhỏ trong hỗn loạn, đến giờ còn chưa tìm được. Nam số hai, tiểu Thiên Vương lúc ấy đang đi du lịch nước ngoài, vẫn còn sống, nhưng hiện tại còn chưa thể thuận lợi về nước.
Diễn viên chủ yếu của cả đoàn phim, chỉ còn lại Lý Phỉ và nam số ba.
Bộ điện ảnh này, tập đoàn Quang Thế cũng có đầu tư, nam số ba và nữ phụ đều là người công ty họ. Giờ phim không quay được, tập đoàn Quang Thế định biên tập lại phần đã quay xong để phát sóng.
“Kịch bản? Sửa là được, sửa không được thì những người đó toàn là bất tài sao?” Giám đốc Vương cười tủm tỉm, nói “Đương nhiên, vì tình hợp lý, còn phải bổ chụp vài cảnh.”
“Trên hợp đồng của đạo diễn Lỗ, nhưng không có chuyện này.” Lý Phỉ không lạnh không nóng nói qua loa một câu.
“Đạo diễn Lỗ nằm đâu, không dậy được. Đạo diễn còn phải đổi.” Giám đốc Vương nói, khiến trong lòng mọi người lạnh lẽo.
Trong giới điện ảnh, đạo diễn Lỗ tuyệt đối là một trong những nhân vật có khí phách. Phim thương mại ăn khách, thành tích phòng vé đáng kiêu ngạo. Bao nhiêu ngôi sao lớn tranh cướp lên phim ông, ngay cả Lý Phỉ cũng vì từng giúp đạo diễn Lỗ, mới nhận được bộ “Trúc đen” này.
Giờ nhà đầu tư người chết, người chạy, còn lại tập đoàn Quang Thế kiên cường nhất. Vì đạo diễn Lỗ chỉ là một ông già, nên phim vất vả quay được cũng bị cướp đi, tùy tiện biên tập, không biết thành trò gì. Sau đó dùng danh tiếng diễn viên chính, dùng mánh lới treo tên tuổi của đạo diễn Lỗ, khi giới giải trí vừa khôi phục, mỗi người cần giải trí tinh thần, phát sóng để vớt tiền.
Nghĩ đến đây, không ai không đồng tình với đạo diễn Lỗ, nhưng ai cũng không dám lên tiếng.
“Sự việc khẩn cấp, mọi người phải chăm sóc lẫn nhau.” Giám đốc Vương chà tay, cười quái dị, “Về phần hợp đồng, qua trận thảm họa này, rất nhiều tư liệu máy tính đã thất lạc! Pháp luật quy định có thể xử lý bổ sung, tôi thấy chúng ta cũng nên bổ sung một bản hợp đồng đoàn phim, đó mới là chính quy, không phải sao?”
Sắc mặt Lương Quân thay đổi, đi thẳng vào văn phòng cầm điện thoại, lớn tiếng ra lệnh cho cấp dưới đi tìm hợp đồng liên quan. Quả nhiên, tra ra giám đốc Vương sáng sớm nay đã lấy đi tư liệu số liệu, giờ tập tin gốc cũng không đọc được.
Dù trong tay Lý Phỉ còn một bản hợp đồng đoàn phim, nhưng hợp đồng cá nhân Lý Phỉ kỳ, còn treo ở Giải trí Tinh Thiên chưa đến hạn. Nếu giám đốc Vương lấy danh nghĩa Giải trí Tinh Thiên, đổi kịch bản, rồi yêu cầu ký bổ sung hợp đồng để quay lại lần nữa, Lý Phỉ mà cự tuyệt, thì rất khó chiếm ưu thế dư luận.
Lương Quân hối hận mình đã từ chức quá dứt khoát.
“Suy xét đến thời gian quý giá của ảnh đế Lý của chúng ta, cảnh của cậu có thể ít đi.” Giám đốc Vương như là rất thông tình đạt lý, nói, “Đàm Lượng của công ty chúng tôi không có việc gì, cậu ta quay nhiều một ít để nối tiếp là được.”
Éo cần mặt nữa à? Trợ lý Lâm suýt thì chửi người. Đây là muốn làm mờ địa vị của nam chính, đổi thành hai nam chính, hoặc trực tiếp thay thế Lý Phỉ. Về phần câu chuyện có hợp logic hay không, cắt ra thành cái loại phim cực dở, hình thức mơ hồ, “nhân vật chính” cứ nhớ đi nhớ lại một chuyện, chắc giám đốc Vương cũng chẳng quan tâm.
Cách này là diễn viên làm, đạo diễn làm! Chẳng liên quan gì đến Quang Thế của gã cả.
Phim dở, là vì diễn viên bị chết, bị thương, không có cách nào quay. Tuyên truyền đánh bài tình cảm, hậu kỳ cũng đánh tình cảm, nói phim này không hay thì cứ ôm nước bẩn rồi tiếp tục đánh bài tình cảm!
Tiêu Nhã Cầm mỉm cười như đang xem kịch.
Đàm Lượng cũng dùng ánh mắt nham hiểm nhìn Lý Phỉ và Giản Hoa.
Không khí căng thẳng, Lương Quân cười lạnh lao ra khỏi văn phòng, muốn giũ ra hết gốc gác tư mật của cái đám không cần mặt này, mọi người cùng nhau giở trò hiểm, ai sợ ai.
Thư ký của Lương Quân, Trương tiểu thư bỗng chạy bước nhỏ lại, nhỏ nhẹ nói: “Người của Tổng cục Điện ảnh đến, đang ở dưới tầng.”
Mọi người sửng sốt, không hiểu sao.
“Người của Tổng cục Điện ảnh đến có chuyện gì?” Lương Quân hỏi một câu theo thói quen.
“Trong điện thoại nói là muốn quay một bộ phim điện ảnh, cải biên dựa theo sự kiện có thật trong thảm họa lần này, hợp tác quay cùng nước Mỹ, nước Anh và nước Pháp. Tổng cục Điện ảnh chỉ đích danh mời Lý Phỉ của Giải trí Tinh Thiên chúng ta diễn một nhân vật quan trọng.”
Mọi người sợ ngây người.
Trợ lý Lâm mừng rỡ.
Chỉ có Lý Phỉ lỡ tay bóp gãy kẹp caravat của chính mình.
– Nhân vật quan trọng? Ha ha, có phải là nhân vật phản diện, tên Quỷ Lửa không?
“Đây là?” Trợ lý Lâm sửng sốt, nhanh chóng nhỏ giọng hỏi nhân viên công tác bên cạnh,“Sao thế này? Ban giám đốc đuổi việc CEO của chúng ta?”
“Cũng không phải… Là CEO của chúng ta muốn về hưu.”
Bên này còn đang thì thầm to nhỏ, Lương Quân đã nhìn thấy Lý Phỉ đến, mắt sáng lên, lập tức tiếp đón.
“Cậu đến đúng lúc, tôi có việc muốn tìm cậu.”
Cảnh Điền khoanh tay, ngăn trước mặt những người đang lặng lẽ vểnh tai. Lương Quân cứ đưa Lý Phỉ đi thẳng vào phòng trà bên cạnh văn phòng, bên trong không có ai, xem ra họ có chuyện muốn nói.
Giản Hoa không vào, ám chỉ cậu chỉ là một vị trợ lý khác của ảnh đế mà thôi, nếu tùy tiện đi theo mới khiến người ta thấy kỳ lạ.
Trợ lý Lâm mò đến, thấy Giản Hoa không có biểu tình gì, trông không giống đang tức giận, trợ lý Lâm cẩn thận dè chừng, nháy mắt.
Giản Hoa chẳng hiểu gì, vệ sĩ Cảnh Điền vội ho một tiếng, nhắc trợ lý Lâm chú ý trường hợp.
– Về tin đồn CEO và Lý Phỉ có gì đó, bản phân tích linh tinh kia của Hồng Long, Giản Hoa chưa từng xem, cũng không biết được không?
Hôm nay, trên đường đã nói đến Tiêu Nhã Cầm, còn ngại chưa đủ?
Cũng may mà là Lý Phỉ, chứ đổi thành người khác, chắc bánh xe tình yêu không đâm vào tảng băng, cũng phải ngừng chạy hai, ba ngày.
Trợ lý Lâm hừ một tiếng, cậu ta cảm thấy Cảnh Điền biết gì đó. Giản Hoa không phải người cố tình gây sự, muốn khiến người này uống vài chén dấm chua, độ khó rất cao.
Phòng trà không lớn, bên trong có bàn ghế và ngăn tủ, hai người có tâm sự, nên cũng không ngồi.
“Vận may của Giải trí Tinh Thiên không tốt lắm, công ty tuy chống đỡ được, nhưng có vài vị cổ đông qua đời, họ không để lại di chúc. Vài cổ phần kia trong tay họ… Có chút rắc rối.”
“Có người thu mua?” Lý Phỉ nhíu mày.
“Cậu biết mà, rất nhiều người không thấy rõ thế đạo này, có thể bán là bán.” Lương Quân thở dài.
Tuy chính phủ các quốc gia và truyền thông đều tuyên bố thảm họa đã qua, nhưng có vài người cảm thấy không biết lúc nào thiên tai sẽ lại xuất hiện. Mấy vị cổ đông nắm giữ cổ phần Giải trí Tinh Thiên kia, là nguyên lão còn không thấy rõ tương lai, chứ đừng nói con cái họ.
Trong giới, tài sản của con quái vật khổng lồ như Giải trí Tinh Thiên co lại. Công ty chứng khoán vừa mở cửa, giá cổ phiếu đã rớt xuống như điên, thật vất vả mới chống đỡ được, trước mắt xem ra vẫn không tốt.
“Ban giám đốc trên danh nghĩa, họ phê phán tôi làm ra tin lớn trong đêm tiệc giao thừa, gây ảnh hưởng không tốt, bắt tôi lui xuống, vào ban giám đốc kiếm cơm.” Lương Quân hừ một tiếng, rất bất mãn, “Nếu đến lúc này, lòng họ vẫn thấy không đủ, thì tôi cũng không có tâm trạng tiếp tục ầm ĩ với họ. Hợp đồng với cậu cũng sắp đến kỳ hạn, nếu không muốn ở lại Giải trí Tinh Thiên, thì có thể tự mình mở phòng công tác.”
“Ngài đến làm công giúp tôi?” Lý Phỉ nhướn mày.
Lương Quân ngẩn ra, lập tức cười to, chỉ vào Lý Phỉ, nói: “Với tinh thần bóc lột này của cậu, tôi kết luận cậu có thể phát tài!”
Ông chưa nói đồng ý, mà vòng qua vấn đề này. Lý Phỉ lập tức hiểu tuy miệng Lương Quân nói nghe ghê lắm, nhưng thực ra khi vị CEO nhiều chuyện này chuẩn bị rời khỏi công ty mình phấn đấu một đời, trong lòng cũng rất buồn.
Con đường tương lai đi như thế nào, Lương Quân chưa có tính toán cụ thể.
Lương Quân cũng là người hơn năm mươi tuổi, sức không bằng người trẻ tuổi, có lẽ đã đến lúc nên về hưu, không thể thật sự chờ đến khi sáu, bảy mươi, tóc bạc phở lại chạy đến bãi biển hưởng thụ ánh nắng.
“Đây là số di động mới, có chuyện gì thì đến tìm tôi. Quan hệ trong giới, tôi vẫn còn.” Lương Quân nhìn Lý Phỉ cảm thán. Ông là Bá Nhạc của Lý Phỉ, nhìn cậu thanh niên này từ khi không một xu dính túi, chậm rãi đi đến ngày hôm nay.
Nếu không có trận thiên tai nhân họa này, Lý Phỉ có thể tiếp tục huy hoàng trong giới điện ảnh ít nhất mười năm, thậm chí dài hơn, mãi cho đến khi tuổi fan đời đầu lớn rồi, khẩu vị người xem thay đổi, độ nóng anh mang đến mới giảm.
“Đáng tiếc…” Trong lòng Lương Quân mất mát.
Lý Phỉ bỏ phí một năm không thể ra tác phẩm. Vì thế giới thay đổi nên các nghệ sĩ cần rời đi giới giải trí, ai cũng không biết tương lai của họ ra sao.
Không phải cứ có tài hoa, có năng lực, là có thể đi đến cuối.
Một năm trước, ai mà đoán được Giải trí Tinh Thiên sẽ rơi xuống tình trạng hôm nay?
“Được rồi, không nói mấy chuyện này.” Lương Quân thở dài, ông nhìn quanh, khôi phục bộ dạng nhiều chuyện: “Tôi nghe Diệu Kim nói, cậu tìm được đối tượng, lúc nào mới có rượu mừng?”
“…”
Lý Phỉ suy nghĩ trong lòng, Giản Hoa khác với người bình thường, hoàn toàn không để ý hình thức.
Phải sửa lại, là hoàn toàn không để “hình thức” vào mắt. Nếu Lý Phỉ đề nghị “Chúng ta kết hôn đi”, Giản Hoa chắc sẽ hết hồn, hơn nữa còn buồn bực không biết Lý Phỉ uống nhầm thuốc gì.
Không vì cái gì khác, là bởi vì Trung Quốc không có điều khoản hợp pháp cho đồng tính kết hôn.
– Đều không hợp pháp, có hình thức là để thỏa mãn bản thân à? Giản Hoa thà tiết kiệm phần tiền này vào việc khác.
“Giữa chúng tôi không thiếu tờ giấy kia!” Lý Phỉ mỉm cười.
“A?” Lương Quân ngơ ngác, “Hai người đã đi đăng ký rồi hả, động tác nhanh ghê… Không đúng, tôi nhớ rõ cậu hình như không thích nữ giới mà! Ai nhanh tay như vậy, cướp đầu bài* của tôi, tôi còn không biết gì.”
Khóe miệng Lý Phỉ giật giật.
Đầu bài gì đó, thật sự là một từ đầy hố.
“Thôi, có cơ hội thì mang đến cho tôi gặp!”
“…”
Không cần, người ở ngay ngoài cửa.
Lý Phỉ nuốt lời này lại, Giải trí Tinh Thiên đang lộn xộn, anh không muốn khiến Giản Hoa bại lộ trong nguy hiểm. Chính phủ các quốc gia đều cho rằng Kẻ Cắn Nuốt đã chết. Lúc ấy, vệ tinh chụp được rất rõ, nếu Lý Phỉ nháo ra chuyện xấu lúc này, thân phận an toàn của Giản Hoa sẽ xảy ra vấn đề.
Nấm mang đến bóng ma tâm lý quá lớn cho chính phủ các quốc gia.
Đặc biệt là cuối cùng họ cũng không biết Kẻ Cắn Nuốt trông như thế nào. Có vài người dị năng nước ngoài cấp A biết, nhưng họ chỉ có thể nói miệng cho người khác vẽ lại, trong tay không thể có ảnh thật của Giản Hoa.
“Không có giấy kết hôn, lo lắng không?” Lương Quân nghiêm túc hỏi, còn như MC, nắm tay đưa qua làm microphone.
Biết bệnh cũ của Lương Quân tái phát, Lý Phỉ rất bình tĩnh: “Không lo, không ai có thể đào góc tường của tôi.”
Lúc này đến phiên Lương Quân cười ha ha, oán thầm bệnh Khổng Tước của Lý Phỉ.
Hai người đi ra khỏi phòng trà, nụ cười trên mặt còn chưa dứt, đã cảm thấy không khí bên ngoài không đúng.
Ngẩng đầu nhìn, nhân viên công tác bận rộn bên trong, ngoài đám người trợ lý Lâm chờ Lý Phỉ đi ra, còn có mấy vị khách không mời mà đến.
Tiêu Nhã Cầm mặc một cái chân váy bộc lộ ưu điểm dáng người của ả, thân trên mặc áo sơmi trắng, chân đi giày cao gót, trông như thành phần lao động tri thức, trang điểm tinh xảo, nở nụ cười thắng lợi, quan sát những người xung quanh.
Bên người cô ả là một gã đàn ông trung niên mặc toàn hàng hiệu, rất phong cách, nhưng ánh mắt tham lam khiến người ta chán ghét.
“Tập đoàn Quang Thế… Người thu mua cổ phần Giải trí Tinh Thiên là cổ đông của Tập đoàn Quang Thế?” Lý Phỉ quay đầu hỏi.
Lương Quân đen mặt, gật đầu.
“Đây không phải ngài Lương sao? Nghe nói ngài muốn về hưu, tôi phải vội lại đây xem sao.”
Giọng điệu gã đàn ông trung niên giống như Lương Quân từ chức, sẽ mang tiền tài của công ty bỏ trốn vậy.
Bên kia, trợ lý Lâm và Giản Hoa cũng nghe được tin tình báo nhân viên công tác khẽ khàng truyền đến…
“Đây là một cổ đông của Quang Thế, họ Vương. Giờ vẫn chưa rõ là ông ta muốn kiếm một chút từ bên này, hay là thật sự muốn đứng vững gót chân ở Tinh Thiên.”
Tiêu Nhã Cầm đi cùng giám đốc Vương, làm dáng như nữ thư ký.
Lúc trước ả mà thấy Lý Phỉ, ba bước cũng thành hai bước lao đến, hôm nay lại tốt, yên lặng!
Trợ lý Lâm sờ cằm nghĩ, vận may của anh Lý đúng là bùng nổ. Nguy cơ tiềm ẩn biến mất một cái, Tiêu Nhã Cầm tuy không tính là cái gì, nhưng rất phiền phức!
Ánh mắt Giản Hoa đảo qua Tiêu Nhã Cầm, chú ý đến nam nghệ sĩ đứng sau. Người này mang vẻ mặt mỉa mai, khoanh tay giống như đang xem kịch.
Lý Phỉ nhìn theo ánh mắt Giản Hoa, cũng thấy được người này, nam số ba trong phim “Trúc đen”.
Quả nhiên, tiếp đó giám đốc Vương nói hai, ba câu đã vòng đề tài đến Lý Phỉ.
Thành viên đoàn phim “Trúc đen” không tập hợp đủ. Đạo diễn Lỗ gãy xương vào viện, lớn tuổi rồi nên giờ còn chưa khỏi. Nữ phụ gặp chuyện không may khi đi quay cho đài truyền hình, bị máy quay phim rơi xuống đập vỡ đầu, không cấp cứu kịp thời nên tử vong. Trong nhà nữ chính lạc mất đứa nhỏ trong hỗn loạn, đến giờ còn chưa tìm được. Nam số hai, tiểu Thiên Vương lúc ấy đang đi du lịch nước ngoài, vẫn còn sống, nhưng hiện tại còn chưa thể thuận lợi về nước.
Diễn viên chủ yếu của cả đoàn phim, chỉ còn lại Lý Phỉ và nam số ba.
Bộ điện ảnh này, tập đoàn Quang Thế cũng có đầu tư, nam số ba và nữ phụ đều là người công ty họ. Giờ phim không quay được, tập đoàn Quang Thế định biên tập lại phần đã quay xong để phát sóng.
“Kịch bản? Sửa là được, sửa không được thì những người đó toàn là bất tài sao?” Giám đốc Vương cười tủm tỉm, nói “Đương nhiên, vì tình hợp lý, còn phải bổ chụp vài cảnh.”
“Trên hợp đồng của đạo diễn Lỗ, nhưng không có chuyện này.” Lý Phỉ không lạnh không nóng nói qua loa một câu.
“Đạo diễn Lỗ nằm đâu, không dậy được. Đạo diễn còn phải đổi.” Giám đốc Vương nói, khiến trong lòng mọi người lạnh lẽo.
Trong giới điện ảnh, đạo diễn Lỗ tuyệt đối là một trong những nhân vật có khí phách. Phim thương mại ăn khách, thành tích phòng vé đáng kiêu ngạo. Bao nhiêu ngôi sao lớn tranh cướp lên phim ông, ngay cả Lý Phỉ cũng vì từng giúp đạo diễn Lỗ, mới nhận được bộ “Trúc đen” này.
Giờ nhà đầu tư người chết, người chạy, còn lại tập đoàn Quang Thế kiên cường nhất. Vì đạo diễn Lỗ chỉ là một ông già, nên phim vất vả quay được cũng bị cướp đi, tùy tiện biên tập, không biết thành trò gì. Sau đó dùng danh tiếng diễn viên chính, dùng mánh lới treo tên tuổi của đạo diễn Lỗ, khi giới giải trí vừa khôi phục, mỗi người cần giải trí tinh thần, phát sóng để vớt tiền.
Nghĩ đến đây, không ai không đồng tình với đạo diễn Lỗ, nhưng ai cũng không dám lên tiếng.
“Sự việc khẩn cấp, mọi người phải chăm sóc lẫn nhau.” Giám đốc Vương chà tay, cười quái dị, “Về phần hợp đồng, qua trận thảm họa này, rất nhiều tư liệu máy tính đã thất lạc! Pháp luật quy định có thể xử lý bổ sung, tôi thấy chúng ta cũng nên bổ sung một bản hợp đồng đoàn phim, đó mới là chính quy, không phải sao?”
Sắc mặt Lương Quân thay đổi, đi thẳng vào văn phòng cầm điện thoại, lớn tiếng ra lệnh cho cấp dưới đi tìm hợp đồng liên quan. Quả nhiên, tra ra giám đốc Vương sáng sớm nay đã lấy đi tư liệu số liệu, giờ tập tin gốc cũng không đọc được.
Dù trong tay Lý Phỉ còn một bản hợp đồng đoàn phim, nhưng hợp đồng cá nhân Lý Phỉ kỳ, còn treo ở Giải trí Tinh Thiên chưa đến hạn. Nếu giám đốc Vương lấy danh nghĩa Giải trí Tinh Thiên, đổi kịch bản, rồi yêu cầu ký bổ sung hợp đồng để quay lại lần nữa, Lý Phỉ mà cự tuyệt, thì rất khó chiếm ưu thế dư luận.
Lương Quân hối hận mình đã từ chức quá dứt khoát.
“Suy xét đến thời gian quý giá của ảnh đế Lý của chúng ta, cảnh của cậu có thể ít đi.” Giám đốc Vương như là rất thông tình đạt lý, nói, “Đàm Lượng của công ty chúng tôi không có việc gì, cậu ta quay nhiều một ít để nối tiếp là được.”
Éo cần mặt nữa à? Trợ lý Lâm suýt thì chửi người. Đây là muốn làm mờ địa vị của nam chính, đổi thành hai nam chính, hoặc trực tiếp thay thế Lý Phỉ. Về phần câu chuyện có hợp logic hay không, cắt ra thành cái loại phim cực dở, hình thức mơ hồ, “nhân vật chính” cứ nhớ đi nhớ lại một chuyện, chắc giám đốc Vương cũng chẳng quan tâm.
Cách này là diễn viên làm, đạo diễn làm! Chẳng liên quan gì đến Quang Thế của gã cả.
Phim dở, là vì diễn viên bị chết, bị thương, không có cách nào quay. Tuyên truyền đánh bài tình cảm, hậu kỳ cũng đánh tình cảm, nói phim này không hay thì cứ ôm nước bẩn rồi tiếp tục đánh bài tình cảm!
Tiêu Nhã Cầm mỉm cười như đang xem kịch.
Đàm Lượng cũng dùng ánh mắt nham hiểm nhìn Lý Phỉ và Giản Hoa.
Không khí căng thẳng, Lương Quân cười lạnh lao ra khỏi văn phòng, muốn giũ ra hết gốc gác tư mật của cái đám không cần mặt này, mọi người cùng nhau giở trò hiểm, ai sợ ai.
Thư ký của Lương Quân, Trương tiểu thư bỗng chạy bước nhỏ lại, nhỏ nhẹ nói: “Người của Tổng cục Điện ảnh đến, đang ở dưới tầng.”
Mọi người sửng sốt, không hiểu sao.
“Người của Tổng cục Điện ảnh đến có chuyện gì?” Lương Quân hỏi một câu theo thói quen.
“Trong điện thoại nói là muốn quay một bộ phim điện ảnh, cải biên dựa theo sự kiện có thật trong thảm họa lần này, hợp tác quay cùng nước Mỹ, nước Anh và nước Pháp. Tổng cục Điện ảnh chỉ đích danh mời Lý Phỉ của Giải trí Tinh Thiên chúng ta diễn một nhân vật quan trọng.”
Mọi người sợ ngây người.
Trợ lý Lâm mừng rỡ.
Chỉ có Lý Phỉ lỡ tay bóp gãy kẹp caravat của chính mình.
– Nhân vật quan trọng? Ha ha, có phải là nhân vật phản diện, tên Quỷ Lửa không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook