Tội Này, Tôi Không Nhận
Chương 148: Lệch hướng

Đây là ngày thứ năm ông Trình mất tích ở căn cứ Hồng Long.

Người dị năng cấp A, Rem đến từ Australia còn chưa biết chuyện này. Anh ta rất vui vẻ mời người dị năng biết tiếng Anh dẫn anh ta đi thăm quan thắng cảnh nổi tiếng ở Hải thành, còn nói đã sớm muốn đến Trung Quốc du lịch, nhưng công việc bận quá.

Với lý do ngụy biện của anh ta, Trương Diệu Kim chỉ là hừ một tiếng, rồi cho người đi cùng.

Quả nhiên, chưa đến hai ngày đã có tin người dị năng Gió làm kỹ sư này, rất lỗ mãng, cái gì cũng thấy hứng thú, thích tham quan các tòa nhà cao tầng như tháp truyền hình hay ngân hàng tài chính, có mấy lần còn suýt “đi nhầm” vào cơ quan chính phủ.

Khi Rem đến, rất nhiều người đều thấy, tin tức không giấu được.

Có vài người dị năng dụng tâm kín đáo, trăm phương nghìn kế muốn đi tiếp xúc với anh ta.

Tin đám người Lý Phỉ mất tích trong trấn nhỏ gần một thành phố phía Nam cũng truyền ra, mấy người dị năng Hắc Uyên có dã tâm ở lại Hải thành lập tức động lòng.

– Họ có sức mạnh, nên vội vã muốn thay đổi cuộc đời mình.

Kết quả là toàn bộ vào sổ đen của Hồng Long.

Thiếu tá Trương cho người đi tiếp ứng Cảnh Điền (do lộ trình, nên hắn còn chưa biết Cảnh Điền cũng mất tích), rồi phải điều tra quan hệ giữa động rỗng và thế giới Nhện khổng lồ. Trận địa sẵn sàng đón địch, phòng ngừa xuất hiện thay đổi tệ hơn.

Trương Diệu Kim mỗi ngày lại bận không hết việc, sau khi quái vật ở Hải thành dần bị quét sạch, hắn liền bắt đầu sắp xếp công tác “cấp tốc khôi phục kiến trúc”. Từ giờ đến lúc Thế giới Bị Từ Bỏ kết thúc còn có tám tháng, càng sớm khôi phục thành phố như cũ, trong nháy mắt quay về, thương tổn đối với người thường càng ít.

Thanh lý đống đổ nát, tận lực xây dựng lại nhà cửa… Người dị năng Đất và người dị năng Thực Vật là chủ lực, mà góp sức lực cũng được, nhà cửa không cần phải như cũ, có đại khái là được.

Mấy chỗ đã bị phá hủy hoàn toàn, thì dọn sạch, để tại chỗ một tấm nệm dày dùng lúc leo núi giả hoặc chuyên dùng để cứu người tự sát, cam đoan người ở tầng bốn, tầng năm bỗng rơi xuống cũng sẽ không ngã chết.

“Chúng tôi không thể cứu được tất cả mọi người, nhưng muốn cố sức đảm bảo càng nhiều người sống càng tốt.”

Hồng Long không buộc người dị năng khác cũng làm như vậy, nhưng người dị năng gia nhập ngày càng nhiều.

Thành phố bị tàn phá khắp nơi, thế giới như vậy, dù có trở thành vua thế giới thì được gì?

Không internet, không giải trí, không điện, không có đủ loại món ngon… Người dị năng vừa căm hận người thường không phải chịu đau đớn như họ, vừa vui vì mình đạt được lực lượng phi phàm. Đa số họ đều mang theo cảm giác sự ưu việt gia nhập đội ngũ “khôi phục kiến trúc”, cảm thán người thường yếu ớt, và bọn họ có thể ngay cả chết như thế nào cũng không biết.

Người lương thiện vui khi cứu người khác.

Kẻ tham hư vinh tự mãn khi cứu người khác.

Dù mang tâm tư gì, có thể làm sức lao động là tốt rồi, ai sống trên đời này cũng nên AQ* một chút, còn tốt hơn người bị tuyệt vọng bức điên.

Dựa vào trang bị tính thời gian giản đơn, mỗi sáng sớm, chuyện thứ nhất Trương Diệu Kim làm sau khi tỉnh ngủ là nghe báo cáo tin tức mới nhất của cấp dưới, tiến độ sửa sang Hải thành và khu vực xung quanh được đánh dấu bao nhiêu trên bản đồ, hay có gặp khó khăn không, tình hình cụ thể là gì, có khi hắn còn tự mình đến hiện trường xem xét.

Hải thành chỉ là một điểm, địa phương có Hồng Long đóng quân, sau khi thành lập căn cứ an toàn, đều sẽ từ từ sửa chữa.

Nệm dày, vật tư xây nhà, xây cầu cốt thép rất nhanh không còn đủ, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của đa số người dị năng, người của Hồng Long thấy tiếc là gã Tiến Sĩ Điên cấp S kia thích phá hủy, nếu thích xây nhà, có thể bớt bao việc? Không chừng sông lớn khắp bắc nam, đều sẽ có những cây cầu mang màu sắc huyền ảo vắt ngang qua.

Sau khi Trương Diệu Kim giải quyết xong vấn đề cấp bách mà các công trình cần, mới bắt đầu ăn sáng.

Bữa sáng cũng không thể tập trung ăn thôi, vì đây là lúc “Hải âu” và “Chim Đỗ quyên” báo cáo. Họ phụ trách giám sát người dị năng cấp A Rem, kẻ xuyên sách, và nhân vật có tính uy hiếp trên sổ đen.

“Hoắc Vi đã trở lại, cậu ta quen Lục Triệu?” Trương Diệu Kim đang gấp một đũa giá thì tạm dừng, sau đó từ từ bỏ vào bát, ngẩng đầu hỏi. “Họ gặp nhau như thế nào. Hoắc Vi chưa bao giờ giấu bí mật mình là kẻ xuyên sách, Lục Triệu lại nhỏ mọn, sao lại cho kẻ xuyên qua làm đối thủ cạnh tranh của mình sắc mặt tốt?”

“Hoắc Vi phát hiện đồ ăn người dị năng khác giấu, bánh quy linh tinh gì đó, mang vào Thế giới Bị Từ Bỏ, giờ đã không còn nhiều. Hoắc Vi hào phóng như vậy, Lục Triệu sao lại bỏ qua một kẻ coi tiền như rác được?”

“Đúng là thứ có thể ăn?”

“Không thể ăn, thì lúc ấy hẳn là sẽ phát hiện, vì không thể lấp đầy bụng.” Tổ viên Hồng Long buồn bực nói.

“Chưa chắc.” Trương Diệu Kim vứt cọng giá thiếu dinh dưỡng vào trong bát, vẫy tay nói, “Mấy người tự mình chú ý, đừng có tham. Nếu có người trộn một túi bánh quy không ăn được trong năm túi bánh, thì sau khi ăn vài ngày, cậu sẽ có kết cục gì?”

Sắc mặt tổ viên Hồng Long đến báo cáo đều thay đổi.

Họ phải sống ở Thế giới Bị Từ Bỏ một năm, mỗi ngày ăn sai một miếng, sau khi tích lũy cũng đủ mất mạng.

“Hoắc Vi còn chia đồ ăn cho người nào?”

“Này… Cậu ta lúc trước bị người của Hắc Uyên sai ra ngoài cứu viện người dị năng bị nhốt, lang thang xung quanh, nghe nói đuổi theo Lý Phỉ và Giản Hoa. Giờ mới trở về cũng không được vài ngày, trong tay cậu ta có đồ ăn, mọi người đều tin.”

“Coi chừng cậu ta!”

“Thiếu tá, không thể ngày ngày đều phòng cướp, tên Hoắc Vi này bình thường sáng sủa nhiệt tình, làm bộ sinh viên không hiểu sự đời. Cậu ta không cần tìm ai, chỉ sợ cũng có người trộm cướp đồ ăn trong tay cậu ta. Chúng tôi nhìn chằm chằm Hoắc Vi được, nhưng không ngăn được mấy kẻ tìm chết kia.”

Trương Diệu Kim đau đầu nói: “Trước mắt chỉ phát hiện một mình cậu ta, nhưng Hoắc Vi không giống kẻ sẽ để lộ chính mình. Chỉ sợ cậu ta để cho người khác trùng hợp biết cách này, sau đó chờ người kia gây án, rồi vạch trần, đổ hết mọi chuyện lên đầu người kia.”

Căn cứ Hồng Long nhiều người như vậy, ai có đồ tốt, còn không vụng trộm cất giấu?

Muốn quản, cũng không ra tay được.

“Chúng tôi lập tức ra thông báo, nhắc nhở mấy người dị năng kia?”

“Sau đó nhìn bạn bè phản bội, căn cứ náo loạn sao?” Trương Diệu Kim vỗ bàn.

Giờ không có chứng cớ, chỉ là một suy đoán, công bố ra sẽ khiến mọi người cảm thấy bất an. Vốn không có chuyện gì, giờ lại hoài nghi lẫn nhau, cả người dị năng chưa từng ăn đồ ăn của người khác, cũng sẽ khủng hoảng, hoang tưởng rằng đồ ăn mình mang theo bên người, có bị người khác tráo đổi hay không.

“Chỉ có thể thông báo trong phạm vi nhỏ, người dị năng bình thường thì…” Thiếu tá Trương trầm ngâm, chắc là không mấy người sẽ lãng phí đồ ăn, tốn sức lập bẫy đi hại một người không dùng được.

“Lục Triệu biết rất nhiều chuyện của Giản Hoa, Hoắc Vi không mò được điều cậu ta muốn, sẽ không rời đi. Tiếp tục quan sát cậu ta.”

Tổ viên Hồng Long nghe thì buồn bực trong lòng, chẳng lẽ Hoắc Vi còn muốn “bù lại”, chờ ngày sau có cơ hội đến trước mặt Giản Hoa lấy lòng? Cũng bám riết không tha ghê.

Thiếu tá Trương cảm thấy Hoắc Vi có thể sẽ khinh thường chơi bài hay với Lục Triệu, chỉ vội vàng  muốn đào thứ gì có dùng được, rồi coi người là rác đá một cú văng ra.

“Hoắc Vi tin tưởng chuyện Giản Hoa và Lý Phỉ mất tích như vậy? Hoàn toàn không lo Giản Hoa chưa về, còn có tâm trạng ở đây ép buộc?” Trương Diệu Kim vừa suy tư, vừa vươn tay, đặt hơn nửa bát thịt xuống đất.

Corgi vừa tỉnh ngủ, bò ra từ trong ổ, lười biếng quay người, ngửi mùi đồ ăn, gâu một tiếng tỏ vẻ vừa lòng, sau đó đi vài bước, lắc lắc mông đi tới cửa, chờ người mở cửa để nó tiến hành hoạt động đi dạo buổi sáng.

Thiếu tá Trương đứng lên, chỉnh sửa quần áo, rồi chuẩn bị đi ra ngoài.

– Vì phòng ngừa chính mình giống như ông Trình, bỗng nhiên mất tích, khiến căn cứ Hồng Long rối loạn. Trương Diệu Kim chỉ có thể dùng quyền riêng, ôm Corgi Đoàn Đoàn lại đây, cùng ăn cùng ở với mình, như hình với bóng.

Sau khi cửa mở ra, một cơn gió lao tới.

Trương Diệu Kim phản ứng nhanh, nghiêng đầu tránh đi, sau đó hắn nhìn thấy cảnh vật trước mắt lay động.

Thiếu tá Trương kinh hĩa, bắt lấy Corgi, Đoàn Đoàn cũng sủa liên tục với bên ngoài.

Trên hành lang xuất hiện một cơn lốc xoáy màu xám mắt thường có thể thấy được, tác động đến năng lượng xung quanh, không khí như phủ đầy hoa văn cuộn sóng kỳ dị.

Corgi cảnh giác nhìn chằm chằm phía trước, lốc xoáy không thể đến gần, màu bên trong lại đậm hơn.

“Thiếu tá!” Tổ viên Hồng Long trong cửa ngoài cửa đều thấy được dị tượng này, vội vàng chạy đến giúp đỡ.

“Dừng lại, đừng tới gần lốc xoáy!” Trương Diệu Kim lớn tiếng ngăn cản.

Trung tâm lốc xoáy trở nên đen xẫm, tuy khối màu đen này chỉ lớn bằng miệng bát, thế nhưng không ai có thể thấy rõ bên trong có cái gì, hơi thở hủy diệt ùn ùn tràn ra.

Người dị năng cấp thấp không thể chống lại áp lực này, sắc mặt tái nhợt, nghiêm trọng thì ngất ngay tại chỗ.

“Không thể trục xuất?” Trương Diệu Kim rút súng ra, nhắm vào lốc xoáy.

Dù một con nhện khổng lồ lao ra, hắn cũng có thể bắn ngay vào khớp chân nó.

“Cạch.”

Tiếng mở chốt an toàn của súng.

Lốc xoáy phồng to, giống như một cái đèn sưởi hình bầu dục, lắc lư bay lên trần hành lang.

Corgi đột nhiên ngừng kêu, nghi ngờ dùng chân trước cào dưới đầu.

Trong lốc xoáy mạnh phun ra vô số sợi tơ trắng, dính chặt lên vách tường, trần nhà và cột nhà.

– Quả nhiên là nhện khổng lồ sao?

Trương Diệu Kim đang muốn bóp cò súng, tơ trắng rơi xuống đất nhanh chóng lăn một vòng, biến thành một đám nấm nhỏ tròn xoe béo trắng. Khu vực trung tâm lốc xoáy xuất hiện một ánh sáng chói mắt. “Rầm!” tiếng sét đinh tai nhức óc.

Lốc xoáy vỡ ra, ánh lửa màu đỏ chói lóa làm mắt mọi người đau đớn, chỉ có thể nhìn thấy trong đám lửa có mấy bóng người.

Không khí nóng rực, nhiệt độ nhanh chóng tăng vọt, bên trong tòa nhà giống như có một quả cầu lửa, chiếu lên cửa sổ đỏ bừng.

Giản Hoa cố hết sức, vất vả xuyên qua động rỗng, nhưng vì động rỗng khép lại, nên con đường không gian bị vặn vẹo, bị chuyển hướng – Giản Hoa hi vọng không phải mấy nơi như tháp truyền hình Minh Châu, cổng thành cổ Bắc đô hay lăng mộ Tần  Hoàng là được.

Đã đi qua sa mạc, thành dưới lòng đất, còn giao chiến với bang nhóm bán ma túy ở biên giới Mexico và Nam Mĩ… So sánh với mấy chuyện này, chỉ cần có thể trở về Trung Quốc, thì khoảng cách bao xa cũng không phải là vấn đề.

Cậu giẫm chân lên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, mở mắt ra đã thấy thiếu tá Trương đối diện, một tay giơ súng, một tay khác ôm Corgi mũm mĩm, họng súng đang hướng về phía này.

“…”

Trương Diệu Kim cũng ngây ngẩn cả người.

Hắn biết Giản Hoa, Lý Phỉ và Tiến Sĩ Điên biến mất cùng nhau, biết ông Trình bỗng dưng mất tích, Rem xuyên qua Thái Bình Dương xuất hiện ở Trung Quốc một cách thần kỳ, tất cả đều liên quan đến Thế giới Bị Từ Bỏ.

Nhưng hắn không ngờ nấm mang về một đống người, chẳng những có ông Trình, Cảnh Điền cũng nằm bên cạnh, Lý Phỉ thì càng không cần nói đến, nhưng sao lại có thêm một thiếu niên ngoại quốc tóc nâu đỏ?

“Đây là Johnson.” Giản Hoa chủ động nói, mọi người đều đã hôn mê, chỉ có cậu là còn tỉnh. Vì tránh cho mình kiệt lực ngất xỉu, nhanh chóng nói ra thân phận của thiếu niên nhân vật chính cũng tốt.

Trương Diệu Kim khiếp sợ nhìn Johnson bị “túi ngủ nấm” bao lại.

“Cậu bắt cóc nhân vật chính?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương