Tôi Muốn Chinh Phục Em
-
C32: Chương 32
Ngoài trời mưa vẫn không ngừng rơi khiến nhiệt độ giảm nhanh,không khí trong xe lại càng lúc càng nóng lên,hai con người mang tình yêu nồng nhiệt. Mộ Tư Chân không biết đã trải qua cao trào bao nhiêu lần, cũng không biết anh đã để lại trên cơ thể cô bao nhiêu vết hôn. Cả người cô gần như vô lực,chỉ có thể dựa vào anh duy trì tư thế,Cố Danh Quân dựa đầu trên khe ngực cô. Anh tham lam hít hương thơm chỉ có trên người nữ nhân này,tay vẫn không buông tha xoa nắn ngực nhũ non mềm. Tiếng cô ngâm nhẹ khiến cả thân thể anh căng cứng,nhìn bộ dáng cô bị kích thích đến toàn thân ửng hồng anh lộ ra nụ cười tà mị. Vì trong khoang xe phía sau được thiết kế cách âm rất tốt, có màn chắn giữa khoang trước và sau. Nên mọi thứ thuộc về Mộ Tư Chân chỉ có anh được thấy,anh càng không cho phép ai có thể nhìn thấy dù chỉ một chút. Đến khi ước tính thời gian gần đến nhà hàng anh mới buông tha cô,Cố Danh Quân giúp cô chỉnh trang lại quần áo và mái tóc. hai người bước xuống xe trong cái cúi đầu thật sâu của nhân viên nhà hàng,đây là một nhà hàng theo phong cách trang viên cổ kính. Anh dẫn cô đi qua tỉnh khác chỉ để ăn một bữa tối thôi sao, Mộ Tư Chân trong lòng thở dài,cách người giàu hành sự thật sự khó hiểu mà. Nhà hàng trang trí như một phủ vương thời xa xưa,trên tường treo bảng chữ Tĩnh. Nhìn từ bên ngoài sẽ không ai biết bên trong là nơi để ăn uống,có lẽ chỉ phục vụ riêng những người giới quý tộc.
“Cố gia chủ đã lâu không gặp” Một người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi thân mặc hán phục thời dân quốc bước đến,người nọ trên mặt treo nụ cười hào sảng cùng Cố Danh Quân bắt tay.
"Ông chủ Tã " Cố Danh Quân chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng,động tác bắt tay cũng rất qua loa nhưng Tã Kiêm Lộc không để ý. Người ta gọi một câu ông chủ Tã đã là nể mặt ông lắm rồi,làm sao dám đòi hỏi sắc mặt tốt chứ.
“vị này là?” Tã Kiêm Lộc sống gần nữa đời người rất biết nhìn người,nữ nhân xinh đẹp diễm lệ như thế này không thể có thân phận bình thường.
“Xin chào tiểu thư,Tôi tên Tã Kiêm Lộc gọi tôi ông chủ Tã là nể mặt rồi” Không đợi Cố Danh Quân trả lời câu hỏi trước đó,Tã Kiêm Lộc đã nhanh tay nhanh mắt hướng Mộ Tư Chân giới thiệu. Tay ông đưa ra muốn cùng cô xã giao,Mộ Tư Chân nhìn bàn tay trước mặt nhưng cho cô thêm mười lá gan cũng không dám tiếp.
“Tôi…” Cô khó xử cường gượng muốn giới thiệu bản thân một cách khiêm tốn nhất,chỉ sợ sai một chút người bên cạnh sẽ nổi sát tâm, nhưng lời cô chưa ra khỏi miệng đã bị cướp.
“Ông nên gọi một câu Cố phu nhân rồi” Cố Danh Quân siết chặt tay đang ôm eo cô tuyên bố chủ quyền,ánh mắt cũng nhìn cô đầy yêu chiều. Mộ Tư Chân bị lời nói này dọa đến ngốc,cô nghe lầm sao “Cố phu nhân” danh xưng này quá nặng nề rồi.
Sau vài câu khách sáo khen ngợi của Tã Kiêm Lộc hai người được dẫn đến một giang phòng xa hoa, bàn gỗ lim cùng ánh đèn vàng ấm áp. Tạo cho người khác cảm giác rất gần gũi lại thoải mái,từ khi ở cùng Cố Danh Quân cô đã trải qua rất nhiều cái lần đầu. Chính là những dịch vụ mà khi có thật nhiều tiền và ờ địa vị nhất định mới có thể trải nghiệm được.
Chiếc xe sang trọng vừa rời đi đã có chiếc xe sang khác thế chổ,người trong xe cầm ô đi về phía Uông Uyển. Nam nhân tây trang màu xanh đen gọn gàng sạch sẽ,khuôn mặt ưa nhìn được cặp kính gọng vàng tô lên nét tri thức. Người xung quanh đều vô cùng tò mò,hôm nay là ngày đẹp trời gì vậy. Tùy tiện đứng ở trước trung tâm thương mại cũng có thể gặp nhiều soái ca soái tỷ a, đặc biệt là còn rất giàu nữa. Uông Uyển khoác trên người áo khoác da dày cộm nhưng thân thể vẫn không nhịn được run lên. Thân thể cô vốn rất yếu chỉ cần một cơn gió thổi cũng khiến cô bệnh liệt giường,hiện tại toàn thân nhiễm nước lạnh đến tận tâm can.
“Uông tiểu thư,cô làm sao vậy?” khuôn mặt Uông Uyển tái nhợt,môi gần như biến trắng,thân thể không ngừng run lên. Nhìn thấy người tới cô không chống đở nổi nữa mà ngã xuống, cả người như dây đàn đã đứt không còn sinh khí. Truyện Quan Trường
“Uông tiểu thư” Cô chỉ cảm nhận được từng đợt tê dại truyền đến,thân thể nằm trên sàn gạch lạnh băng. Qua ánh mắt đã nhòe đi cô nhìn thấy trợ lý Dương chạy nhanh đến, anh đở lấy cô không ngừng lây.
“Chủ tịch,Uông tiểu thư ngất xỉu rồi” câu cuối cùng cô nghe được là lời thông báo anh đến người kia, con người vừa lạnh lùng vừa vô tâm ấy. Đến khi chìm vào hôn mê Uông Uyển vẫn nhẩm thầm tên ai đó, người cô kiếp trước hay kiếp này đều khắc sâu.
Chủ nhật cuối cùng của tháng 11 đã đến rồi,Mộ Tư Chân nằm trên ghế dài lười biếng gõ máy tính. Hôm nay cô không cần đến trường, Cố Danh Quân phải xử lý công việc,Uông Uyển đang dưỡng bệnh không thể ra ngoài. Cô đành ở nhà buồn chán vậy, chớp mắt đã gần đến cuối năm rồi, cô và anh đã quen nhau được hơn bốn tháng. Gần đây mỗi ngày cô đều gọi về nhà hỏi thăm ba mẹ, hai người đều nhắc cô về sớm ăn tết. Gia đình cô trong huyện được coi là gia tộc lâu đời có nền kinh tế đứng nhất nhì. Kĩ thuật may mặc trong nhà đã được truyền lại từ rất lâu, những thiết kế theo phong cách cổ kính là điểm đặc trưng của gia đình cô. Nhưng văn hóa này đang dần bị thay thế bởi các xu hướng thời trang giới trẻ, để níu giữ sự thịnh vượng của gia tộc mà cô chọn khoa nghệ thuật chuyên nghành thiết kế. Mặc dù hiện tại việc kinh doanh và đơn hàng may riêng vẫn rất tốt, nhưng cô biết nếu không cải cách theo xu hướng. Chắc chắn một ngày nào đó kĩ thuật của gia tộc cô sẽ trở nên lạc hậu và không mấy ai nhớ đến nữa. Tạm cất những suy nghĩ này lại,Mộ Tư Chân đi đến phòng thử đồ trên tầng 2,cô đứng trước tủ quần áo thở dài. Cố Danh Quân nói ba ngày nữa là tiệc mừng thọ của ông ngoại anh ấy, cô phải chuẩn bị như thế nào đây. Trang phục phải nhẹ nhàng đơn giản nhưng phải sang trọng quý phái,vừa phù hợp không khí của bữa tiệc lại không bị quá cầu kì. Mộ Tư Chân chọn hàng chục bộ thử hết chiếc váy này đến trang sức nọ,cô cố gắng lựa chọn kĩ nhất có thể. Sau 4 tiếng vật vã cô cuối cùng cũng đã hoàn thành công việc này, nhìn đống đồ vứt lộn xộn trên sàn cô có chút xót. Toàn bộ trang phục trong căn phòng này đều là các mẫu mới của nhiều thương hiệu xa xỉ,thứ mà trước đây cô không dám tùy tiện đụng đến. Hiện tại lại có thể tùy tiện vứt chúng trên đất như thế này, Cố Danh Quân không để cô phải suy nghĩ nhiều về tiền bạc. Dù sao thứ anh không thiếu nhất có lẽ là tiền, nên cô cứ việc tiêu tiền là tốt rồi, cô treo bộ váy đã được lựa chọn tỉ mĩ trên giá riêng. Việc dọn dẹp còn lại trong căn phòng chắc chắn là của thím Lý,cô thất sự không đủ sức dọn lại mớ hỗn độn đó. Bây giờ cô nên ra ngoài mua quà mừng thọ cho ông ngoại anh rồi,không thể lần đầu gặp mặt đã đi tay không được,cho dù đó cũng là tiền của cháu ngoại ông ấy.
Trên bàn ăn của Cố Gia hôm nay đặc biệt đông đủ người, ba mẹ Cố Danh Quân từ Ý trở về trước nữa tháng để dự sinh nhật ông ngoại Tôn. Hai người định sẽ về trước một tháng nhưng đứa con thân yêu của họ không hoang nghênh lắm. Ở nhà tổ của Cố Gia lại không thoải mái nên họ dời lịch trình trễ một chút. Cố Danh Quân hiện là gia chủ Cố gia nên ngồi ở ghế chủ vị, anh tao nhã cắt từng dao trên miếng beefsteak. Bên phải là ba mẹ Cố,kế tiếp là gia đình cô ba Cố Liên cùng hai cô con gái,bên trái là Cố Dực cũng là bác hai của anh bên cạnh ông là hai người con trai và con gái của ông. Nhà tổ chỉ có dòng chính Cố gia được ở,bữa ăn này cũng chỉ hội tụ những người ở đây. Những người còn tồn tại là những người không tham gia tranh đấu chức vị hoặc chủ động đầu quân cho một người nhất định. Cố gia không phân định nam nữ, chỉ cần có bản lĩnh tranh thì có cơ hội chiến thắng. Bình thường Cố Danh Quân sẽ không về nhà tổ anh cơm, hôm nay chính là ngoại lệ. Anh muốn nhân cơ hội thông báo chuyện của Mộ Tư Chân, anh muốn để họ tiếp nhận trước thông tin này. Tránh khi chạm mặt làm khó dễ cô gái nhỏ của anh, dù sao gia tộc sài lang hổ báo này chuyện gì cũng có thể xảy ra.
“Danh Quân lần này con về đây chắc có chuyện gì thông báo với mọi người đúng không?” Cố Dực phá vỡ bầu không khí đầy áp bức,theo như anh biết thì mỗi lần Cố Danh Quân trở về đều không phải bình thường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook