Tôi Muốn Anh Cười
20: Tôi Cảm Thấy Có Lỗi


Không để Thanh Nhân phản ứng, hắn liền vách anh lên vai đi ra ngoài.

Thanh Nhân tròn mắt, vùng vẫy.

Ra trước sảnh biết bao con mắt dõi theo, nhưng bọn họ không dám nhìn quá hai giây, vì sợ Du tổng chó điên này sẽ đâm họ ngay tức khắc.
"Cái tên điên này! Mau thả ra!".
Ném anh lên xe, hắn giật lấy cà vạt của anh liền dùng nó siết chặt tay anh.

Nắm cằm anh, hắn hơi cong môi nở ra nụ cười quái ác, nói: "Ngoan ngoãn đi, tôi sẽ dịu dàng với anh".
Thanh Nhân lườm hắn: "........".
Khách sạn năm sao gần đó.
"Đau!".

Thanh Nhân nhăn mặt vì Du Thành Nghĩa thô bạo lôi anh vào phòng.
Ném anh lên giường, hắn leo lên cởi bỏ cà vạt thắt tay anh.

Thanh Nhân nhân cơ hội đó mạnh tay đẩy hắn ra, nhảy bật khỏi giường với tay lấy gạt tàn thuốc trên bàn: "Cậu đừng có động vào tôi, nếu không đừng trách ở đây có án mạng!".
Nhìn bộ dạng tức giận của Thanh Nhân, Du Thành Nghĩa không nhịn được cười.

Hắn bước đến, chân anh thụt lùi về sau, hết đường lui lưng liền chạm mặt cửa kính dẫn ra ban công.
Trong chớp nhoáng Du Thành Nghĩa bắt được bàn tay đang cầm gạt tàn thuốc.
Lộp bộp!
Gạt tàn rơi xuống đất.

Hắn kiềm hai tay anh trên tường: "Ha, anh có lá gan đó để giết chết tôi sao?".
Mèo đương nhiên sẽ sợ chó, Thanh Nhân không ngoại lệ.

Tuy mạnh miệng mắng hắn, thâm tâm quyết trả thù, nhưng khi đối mặt với hắn, anh có cảm giác chính mình sẽ bị tên điên này xé xác trước khi anh giết được hắn.
Thanh Nhân né đi ánh mắt của hắn, giọng điệu bỗng thay đổi: "Du tổng, cậu có thể buông tôi ra được không? Cậu muốn gì thì cứ nói, đừng có làm hành động như vậy".
Nhếch mép, Du Thành Nghĩa bóp cằm anh, ép anh nhìn thẳng vào mắt hắn: "Anh có chắc tôi muốn gì anh sẽ làm cho tôi không?".
Cằm hơi đau, Thanh Nhân khẽ thở dốc, nói: "Đúng vậy, cậu muốn gì tôi cũng làm hết".
"Ồ".

Du Thành Nghĩa đăm chiêu, bộ dạng nham hiểm: "Tôi muốn làm tình với anh".
Thanh Nhân bàng hoàng: "?!".
Sầm mặt, anh không nói nên lời.

Du Thành Nghĩa tặng lên cần cổ anh vết hôn, để lại dấu răng sâu sắc.

Thanh Nhân đau đớn rên rỉ: "Ư...".
Tay hắn từ cằm vuốt qua cổ, dần mò đến cúc áo sơ mi, nhẹ nhàng mở ra vài cúc khiến bờ ngực anh lộ phanh.


Hắn thì thào bên tai anh: "Không nói gì nghĩa là đồng ý, anh ngoan đi tôi sẽ nhẹ nhàng với anh".
Thanh Nhân cự quậy: "Không muốn!".
Du Thành Nghĩa liền trấn áp anh bằng nụ hôn hoang dã của hắn.
Thanh Nhân quyết cự tuyệt, Du Thành Nghĩa càng mạnh bạo.

Thân thể này chỉ trao đúng một người, nơi sâu lắng ấm áp bên dưới chỉ dành cho Phong Tình.

Kẻ khác đừng hòng mơ tưởng.

Là kẻ thù càng không thể!
Thình thịch.
Trong cơn tức giận lẫn hoảng hốt, tim anh khẽ rung lên một nhịp.
Anh ghét nụ hôn này, nó làm anh nghẹt thở.
Sức đã bị chiếc lưỡi nóng hỏi quấn lấy, khí lực bị cuốn mút đi hết, cơ thể mềm nhũng.
Du Thành Nghĩa cởi chiếc áo khoác da của hắn ném ra đất một bên, áo vest ngoài của Thanh Nhân trượt xuống.

Du Thành Nghĩa quăng anh lên giường, tiếp tục đêm tình mặn nồng mà hôm trước hắn bỏ lỡ.

Hắn kéo chiếc áo sơ mi của anh, để lộ bả vai ửng hồng, dứt khoát cắn xuống.

Thanh Nhân cắn răng vì cơn đau bất chợt kéo đến.
Anh thầm rủa hắn là con chó thích cắn người, từ nãy đến giờ trên người anh đều đã bị con chó này cắn đến đỏ đến tím.
Đôi tay Thanh Nhân hằn gân xanh run lên, cố đẩy hắn ra.

Nhưng người đàn ông này vừa nặng, dáng người lại cao lớn, so với anh là quá sức.
Tay hắn vừa mò vào trong áo anh, Thanh Nhân liền la lên: "Dừng lại!".
Du Thành Nghĩa ngưng động tác, ngẩng đầu nhìn anh: "Chưa vào món chính mà sao dừng lại được?".
Hít sâu rồi khẽ khàng thở, Thanh Nhân trừng to đôi mắt đỏ hoe bên mi lườm hắn.

Đôi môi mấp máy, giây sau khi nhịp thở ổn định, anh nhếch mép trào phúng: "Tôi là đàn ông, cậu bị bệnh à?".
Du Thành Nghĩa nhướng mày: "Anh là đàn ông rồi làm sao?".

Hắn cầm bàn tay anh, nhẹ nhàng cắn mút, nói: "Tôi biết anh nói gì, nói tôi đồng tính ư? Thế còn anh thì sao? Giả vờ thanh cao làm gì? Chẳng phải anh mới chính là tên gay bệnh hoạn dụ dỗ tôi đó sao?".
Bị lời nói đâm thọt làm cho Thanh Nhân tức lên: "Tại sao tôi lại phải dụ dỗ thằng chó điên bệnh hoạn như cậu?!".
Ngay tức khắc Du Thành Nghĩa đen mặt bóp mạnh lấy cằm anh: "Anh nên biết trên dưới đi, dám cả gan gọi tôi là thằng chó điên bệnh hoạn?!".
Bộ không phải hay gì? Nói đúng quá mà.
Thanh Nhân định thọt lại cho hắn biết anh không dễ bắt nạt, Du Thành Nghĩa đã chặn họng trước: "Hừ, có phải cái lỗ của anh bị thằng nhãi Phong Tình chơi nát rồi nên không dám cho tôi xem hử?".
Thịch.
Nhắc đến Phong Tình, Thanh Nhân bỗng đơ người.

Không phản kháng kẻ vừa mỉa mai đâm chọt anh.
Du Thành Nghĩa nhếch mép đắc ý, hắn lại bồi thêm mấy câu: "Tôi nói đúng rồi chứ gì? Nát rồi dù có dạng rộng cho những tên khác bên ngoài thì chúng cũng chả thèm đâu.


Tôi cũng chả thèm thuồng gì cái lỗ nát đó của anh, chỉ là cảm thấy anh khiến tôi có hứng thú nên muốn thử.

Hừ, có phải lúc trước đó nữa, anh đã trải qua biết bao cái cây rồi mới đến cái cây của Phong Tình không?".
"ĐỦ RỒI!".

Thanh Nhân hét lên.
"?!".

Du Thành Nghĩa bất ngờ, bỗng chú ý đến đôi mắt hoe đỏ của anh đang nhỏ ra từng giọt lệ.

Hắn khẽ rút lại bàn tay đang bóp cằm anh.
Đây là lần thứ ba Thanh Nhân khóc trước mặt hắn, tất cả đều vì Phong Tình.

Tại sao lại là Phong Tình chứ? Lẽ nào Thanh Nhân là kẻ nặng tình nặng lòng sao?
Day dứt bóng hình người đã khuất, hình bóng ấy đã ăn sâu vào cốt lõi của trái tim, vĩnh viễn không thể đào ra ngoài.
Một người đàn ông cứng cỏi, kiên định như Thanh Nhân, hắn không ngờ lại yếu lòng đến vậy.
Du Thành Nghĩa bỗng bất động trước anh, Thanh Nhân liền đẩy hắn ra dễ dàng.

Cảm thấy thật nhục nhã khi rơi nước mắt trước mặt kẻ thù, anh che đôi mắt ướt át lại.

Kiềm cho giọt lệ đừng tràn ra, nhưng vẫn thút thít đến đắng lòng.

Du Thành Nghĩa ngồi ngơ ra, hắn bối rối vì hành động cùng lời nói vừa rồi.

Cảm thấy có gì đó sai trái trong lòng.
Nhưng...
Không!
Có gì mà sai chứ?! Đúng thì nói, không phải sao?!
Cảm giác tội lỗi liền vụt qua như cơn gió, Du Thành Nghĩa cau mày bước xuống giường nhặt áo khoác của mình lên, không thèm nhìn anh, giọng điệu bực bội: "Khóc cái gì mà khóc?! Đàn ông đàn ang gì như đàn bà! Làm mất hết cả hứng".
Hắn liền quay người đi, đóng sầm cửa lại, bỏ Thanh Nhân lẻ lôi một mình trong phòng khách sạn.
Mang hầm hực xuống nhà xe, vừa lấy chìa khóa ra định mở cửa xe đi về thì khựng lại.

Ánh mắt hắn đang lóe bóng lửa giận bỗng dưng mất đi ánh sáng, đồng tử đen sâu thăm thẳm, khó thấu tâm tư.

Cứ như từ một tên điên sắp biến thành một kẻ hàn lãnh băng giá.

Du Thành Nghĩa siết chặt chìa khóa, lấy điện thoại ra bấm vào số điện thoại mới thêm vào danh bạ gần đây.
Du Thành Nghĩa: Là tôi, tiền khách sạn tôi thanh toán rồi, khỏi trả.
Du Thành Nghĩa: Vài ngày nữa tôi sẽ rời Thỏa Bình đến Kim Lữ, không ở đây một thời gian, cấm anh làm chuyện xằng bậy phản bội sau lưng tôi...!Để tôi biết, anh tới số đó.
Hắn chặc lưỡi rồi cất điện thoại, bước vào xe lái đi.
Thanh Nhân nằm trên giường cuộn người lại, mím môi tự vuốt tim, tự cho mình hơi ấm mà an ủi.


Không có lý do gì để anh khóc lóc chỉ vì mấy câu nói vớ vẩn của Du Thành Nghĩa.

Hắn chả là cái gì đối với anh, đây có vẻ sẽ là kinh nghiệm để khi sau này đối mặt dài dài với hắn, nghe những lời nói bẩn tai, nói sốc mắng nhiếc thì anh sẽ không kích động mà khóc như hôm nay.
Nhắm mắt, để tâm thanh tịnh.

Cảm thấy bờ môi đau rát, anh khẽ liếm vành môi, bỗng giật mình mở choàng mắt.

Không phải vì cơn nhức nhói, mà là có hương vị bạc hà vương trên môi.

Hương vị thân thuộc, tựa hồ nuốt chửng anh đột nhiên lại ở trên đầu môi anh.

Thanh Nhân bật ngồi dậy, xoa xoa môi mình.

Cơ thể anh khẽ run lên, mắt mở to trừng trừng không thể khép lại: "Bạc hà của Phong Tình! Làm thế nào mà...!Mà lại...?!".
Của Du Thành Nghĩa?!
Hoang mang ập đến, trong một giây đồng hồ ngưng động.

Thanh Nhân như tên điên có suy nghĩ thần kinh.
Lỡ như, Du Thành Nghĩa chính là Phong Tình rồi thế nào?!
Bốp!
Anh tự vả mặt mình: "Không thể nào đâu, không thể nào đâu! Bình tĩnh!".
Trên đời làm gì có chuyện phi lý như vậy chứ?!
Sắc mặt liền trở về trạng thái vô cảm bình thường, anh cười khổ.

Sau khi mất đi Phong Tình, anh như trở thành một kẻ tâm thần, nhìn Du Thành Nghĩa ra người mà anh yêu.

Từng đường nét trên gương mặt, góc cạnh của cả hai, tương đồng như tượng được đúc ra một khuôn.

Chìm trong ảo mộng đó, anh không tìm thấy lối ra.

Nhưng nơi võng mạc của Du Thành Nghĩa và Phong Tình hoàn toàn khác biệt.

Nhận ra điểm đó, Thanh Nhân mới có thể bừng tỉnh.
Của Phong Tình mang sắc xanh biển cả, chứa đựng bầu trời rộng lớn, chứa bóng hình anh bên trong.

Võng mạc bên trái có sắc đỏ bẩm sinh, khi nhìn chăm chú tựa hồ bị cuốn hút vào nơi sâu thẳm chứa đựng vũng máu bi thương.

Hai sắc màu một bên trong sáng lấp lánh, một bên khổ sầu tăm tối, đã nói lên cuộc đời của người mang chúng.
Của Du Thành Nghĩa chỉ là màu đen huyền, hoàn toàn có thể hiểu ra ngay con người hắn chỉ là một tên điên tầm thường.

Hắn chả có gì đặt biệt, tại sao anh lại nhìn hắn thành Phong Tình được chứ?
Nhưng...
Không hiểu vì sao, trong nụ hôn mãnh liệt khi nãy anh có cảm giác vừa muốn chống cự vừa ham muốn nhiều hơn, ham muốn Du Thành Nghĩa.
Càng nghĩ càng cảm thấy mình sắp sửa trở thành tên điên tâm thần giống như hắn rồi.
Siết chặt nắm đấm, anh xả hết nổi lòng vào tấm nệm tội nghiệp trên giường.

Hít sâu rồi thở mạnh, anh lấy điện thoại trong túi quần của mình ra, bỗng thấy có tin nhắn ai đó.
Anh thắc mắc: "Ai biết số mình mà nhắn vậy?".
Vừa vào xem thì đen mặt: "Du Thành Nghĩa?".

Không nghĩ gì nhiều, Thanh Nhân liền cho hắn vào danh sách đen trong danh bạ, chặn tất cả số lạ.

Cất điện thoại vào túi quần, cài cúc áo, nhặt áo vest mặc lên, chỉnh sửa ngay ngắn chỉn chu.

Rồi rời khỏi khách sạn.
Hơn mười giờ tối, trong quán bida Đam Mê Là Chơi.
Mấy thanh niên chơi bida, cược bàn thua, bàn thắng ồn ào.

Bọn họ lén ông chủ chơi cá cược, quy luật ở đây chính là nghiêm cấm cá độ, gây mất trật tự ảnh hưởng danh tiếng quán.

Công an tìm đến, ông chủ sẽ ra mặt.

Quán bida này sẽ bị dẹp mất.
"Trời ơi! Thua rồi! Mịa mày gian lận!".

Một gã bẻ gậy tức giận nắm cổ áo tên đối diện.
"Hơ, chơi ngu đã rồi trách tao gian lận hả?".

Tên đó mỉa mai gã.
Mấy tên xung quanh thấy ở đây có biến liền xúm tụm lại hóng.
Rầm!
"Tụi bây! Ông chủ đến!".
Trong phút chốc tất cả những tên thanh niên ở đây đồng loạt im bặt.

Giải tán cuộc chiến sắp sửa nổ, ai nấy nhanh tay gom lại tiền cược cất đi, giả bộ thân thiện với nhau, cùng diễn một bộ phim để khi vị đại ca đó bước vào sẽ không trách phạt bọn họ.
Phi Bông nghiêm nghị đi vào, gã hô: "Tụi bây tập hợp lại đây, ông chủ vào".
Trong quán vào giờ này toàn là những thành viên của băng Chợ Đời, bọn họ đến thục bida giải trí sau ban ngày làm việc mệt mỏi.

Bọn họ nhanh chống xếp thành hàng ngang trước sảnh, nghiêm túc không dám lơ là.
Thanh Nhân một thân suit đen, áo sơ mi đỏ rực lên tựa hồ lấn đi sự lạnh lùng, bước vào cùng Tiêu Trúc.

Nhưng vẫn không áp chắn được thần thái và khí chất của anh, kẻ nào vừa lia mắt nhìn đến cũng đều sợ hãi mà nhanh chống dời mắt sang chỗ khác.
Ông chủ quán bida Đam Mê Là Chơi, chính là Thanh Nhân.
Năm ngày trước anh có hẹn gặp Tiêu Trúc và Phi Bông đến quán karaoke trụ sở của băng Chợ Đời bàn công việc, chiêu mộ thành viên, phát triển những việc kinh doanh buôn bán.

Đang ở tầng trên hát hò vui chơi sau khi thống nhất công việc, thì đột nhiên có một bọn tầm mười tên xông vào phòng.

Xưng danh là đàn em của Lão Ngư, ở bên tỉnh An Thơ qua khiêu chiến sẽ đánh sập trụ sở băng Chợ Đời, ghép tất cả thành viên băng Chợ Đời thành một với chúng.
Thắc mắc, để địch đông như vậy tiến vào trụ sở gây náo loạn mà không thành viên nào phát hiện, thì nhận ra là chúng giả làm khách, theo kế hoạch bẩn sẽ tập kích đại ca chỗ này.
Chưa đến ba giây giới thiệu, không đợi Thanh Nhân ra tay, tất cả bọn chúng đều bị Tiêu Trúc và Phi Bông cho ăn hành không ra hình người.
Thua tơi bời, bọn chúng liền quay xe rút lui khỏi băng của Lão Ngư gì đó trở, liền thành đàn em của băng Chợ Đời chỉ sau một đêm.

Tên dẫn đầu nhóm tên tiểu Phá đang quản lý chi nhánh quán bida Đam Mê Là Chơi ở Vĩnh Thành liền chấp hai tay trao cho Thanh Nhân.
__________
[Lời tác giả]
Thế Du Thành Nghĩa có cảm thấy sai trái thật sự không?
Thanh Nhân mới đây đã trở thành ông chủ của một quán bida sau khi mất việc! Ông trời ít ra không đối xử tệ bạc với anh!
(ㆁωㆁ).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương