Tôi Muốn Anh Cười
-
1: Tôi Chỉ Là Muốn Quan Tâm Em
Đêm nay mưa giông phủ lên thành phố Vĩnh Thành một sắc màu ảm đạm nhưng không thể che đi bầu không khí náo nhiệt cùng đèn màu chiếu rọi của nơi này.
Tuy bị màn mưa bao trùm nhưng thành phố sầm uất cùng những cửa hàng, phố ẩm thực vẫn chen chúc dòng người che ô vào ra.
Ở một chỗ vắng người qua lại, lâu lâu có một chiếc ô tô chạy ngang.
Phong Tình một thân thương tích cố lê bước chân trong màn mưa lạnh thấu xương.
Căn nhà nhỏ của hắn nằm bên trong con hẻm u khuất giữa thành phố hoa lệ.
Cạch.
Phong Tình nhẹ nhàng mở cửa, trong nhà tối om nhưng hắn không bật đèn vì sợ người đang nằm trên ghế sofa thức giấc.
Hắn nhanh chống bước vào nhà tắm, khóa trái cửa liền buông bỏ mạnh mẽ mà ngã khụy ra sàn.
Chiếc áo sơ mi trắng của hắn đã loang lổ đầy máu đi cùng mái tóc dài ướt sũng tạo ra bộ dạng nhếch nhác của người đàn ông đã thua trận.
Mở vòi nước ấm, không cởi đồ cứ thế gột đi những vết nhơ trên người.
Từng dòng nước chảy xuyên qua lớp vải thấm vào vết thương khiến hắn đau rát không khỏi run bần bật.
Tiếng nước róc rách đã làm người đang ngủ trên sofa mơ màng tỉnh giấc, Thanh Nhân dụi mắt thì thào: "Phong Tình?".
Anh bước xuống bật đèn lên.
"?!".
Điều anh chú ý đến đầu tiên là vài giọt máu từ cửa nhà dài đến trước cửa phòng tắm, bỗng đen mặt chạy đến đập cửa phòng tắm: "Em bị thương đấy à?! Mở cửa cho anh!".
Thanh Nhân lo sợ hắn bị thương mà chết đột ngột trong đó, không khỏi sốt ruột.
Cửa phòng tắm đột ngột mở, thân hình cao lớn ướt sũng bước ra.
Lớp vải mỏng tênh có thể xuyên thấu từng đường cơ bắp, cơ múi rắn chắc rõ ràng.
Phong Tình cau mày nhìn xuống người trước mặt, hắn cọc cằn: "Tôi chưa chết, anh làm gì mà âm ĩ lên khiến tôi muốn nhức hết cả đầu".
Nước hòa lẫn máu chảy dọc trên trán lăn dài qua mắt trái mang đồng tử sắc đỏ không còn ánh sáng nhỏ xuống chiếc áo đang ướt, trong lòng Thanh Nhân không khỏi xót liền kéo hắn vào lại phòng tắm cởi áo hắn ra.
Phong Tình bất ngờ, bắt lấy tay anh: "Anh làm cái gì vậy?! Ai mượn vậy chứ?!".
Thanh Nhân cam chịu sự tức giận của hắn, anh không muốn nhìn thấy hắn trong bộ dạng này chút nào: "Em bị thương rồi, để anh băng bó lại cho với lại mặc đồ ướt lâu sẽ bị bệnh".
Nhìn thấy ánh mắt cố chấp của Thanh Nhân hắn mệt mỏi thở dài: "Sao cũng được, tùy anh".
Chiếc áo sơ mi được cởi bỏ, bây giờ mới có thể nhìn rõ thân thể đẹp mê người của hắn.
Hình xăm hoa mẫu đơn trước ngực cùng hỏa long sau lưng là điểm nhấn của người đàn ông này.
Thanh Nhân âm thầm đỏ mặt liền quay người đi lấy hộp cứu thương, nếu nhìn lâu thêm chút nữa e là anh chịu không nổi.
Sau khi băng bó vết thương xong, anh khẽ sờ lên vết thương trên trán hắn không khỏi đau lòng.
Người anh cưng như trứng, bứng như hoa đột nhiên bị xẻo mất một cánh hoa khiến anh không đặng lòng muốn đi tìm kẻ gây ra chuyện này cho gã thăng thiên.
Suy nghĩ khi tức giận của anh thật buồn cười, trẻ con.
Đối tượng đã khiến Phong Tình bị thương chắc chắn không phải kẻ tầm thường, sao anh dám động chứ? Chỉ đành cười khổ thôi chứ biết làm sao bây giờ.
"Tắm với tôi đi".
Hắn đột ngột nắm lấy tay anh.
"Anh tắm rồi, để anh pha nước ấm cho em tắm".
Anh rụt rè rút tay, liền quay lưng đi pha nước.
Thanh Nhân đang thử nhiệt độ nước trong bồn tắm bỗng cảm thấy trong lòng như có thứ gì đó nhói lên, khiến bụng dưới anh khó chịu.
Bởi hôm nay tự dưng hắn chủ động với anh, nói muốn tắm cùng.
Cũng đã hai năm rồi anh và hắn không còn nồng nhiệt muốn gần gũi với nhau, đến cả ngủ cùng giường cũng chẳng dám động chạm.
Hôm nay có thể là cơ hội để anh có thể thân mật hơn với hắn.
Tim anh bỗng đập lỡ nhịp, yết hầu khẽ chuyển động.
Anh tự nhủ với chính mình rằng không được có quá nhiều nhu cầu, như vậy sẽ khiến hắn khó chịu mất.
Tiếng bước chân phía sau, Thanh nhân chưa kịp phản ứng liền bị hắn ôm lấy leo vào bồn tắm.
Anh còn đang mặc đồ bị nước thấm ướt đến đáng thương.
"Em!".
Phong Tình liền áp đầu môi lạnh băng xuống bờ môi ấm nóng của anh.
Hai người hôn nhau đắm đuối trong phòng tắm nồng nhiệt tạo ra sự ấm áp giữa đêm mưa lạnh lẽo.
Thanh Nhân bị hôn đến đê mê mặt đỏ bừng bừng, sắp bị ngột thở bởi cái hôn mãnh liệt của hắn.
Muốn đẩy hắn ra nhưng cơ thể không hề nghe theo cứ đắm chìm trong mê mang.
Tách đôi môi ra kéo theo đường chỉ kim tuyến, cuối cùng anh cũng có thể lấy lại nhịp thở ổn định.
Ánh mắt long lanh ánh nước nhìn hắn: "Phong Tình...".
Phong Tình ôm lấy anh khẽ cắn tai anh, khác với bản tánh cục xúc khi nãy hắn lúc này dịu dàng hơn: "Tôi đói bụng, tôi muốn ăn".
Như mèo con được mèo mẹ âu yếm mà nhõng nhẽo.
Thanh Nhân vuốt ve lưng hắn: "Tắm rồi chúng ta ra ngoài ăn".
Ở trong bếp, Thanh Nhân pha cho hắn một ly trà rừng nóng: "Em uống đi cho ấm bụng, một lát ăn dễ tiêu hóa".
Anh quay người tiếp tục nấu ăn.
Phong Tình ngồi uống trà lén nhìn bóng lưng anh rồi mỉm cười sau đó cúi đầu, hàng mi trùng xuống.
Môi thì cười như ánh mắt buồn bã, chứa đựng nhiều tâm sự.
"Em ăn đi".
Thanh Nhân đặt tô cháo trứng nóng hỏi thơm ngát xuống bàn làm hắn bừng tỉnh.
Bụng reo lên nãy giờ hắn không dùng muỗng múc cháo ăn mà cầm nguyên tô cháo húp.
Thanh Nhân mới múc được ba muỗng thì hắn đã ăn xong đặt tô không còn gì xuống bàn.
Thanh Nhân mỉm cười: "Ngon không mà em ăn nhanh vậy?".
Phong Tình vỗ bụng dựa lưng ra ghế, giọng nói làm biếng: "Ngon ~".
Thanh Nhân vừa ăn vừa mỉm cười, bỗng hỏi: "Hai tuần anh không liên lạc được với em, đã có chuyện gì xảy ra sao?".
Hắn bỗng đơ người, không còn dáng vẻ mèo con như vừa rồi.
Hắn lạnh lùng đáp: "Không liên quan đến anh".
Thanh Nhân: "........".
Anh biết mình không nên thăm dò như vậy, rất không tôn trọng đối phương.
Nhưng hai tuần qua anh đã bất an, vô cùng lo lắng hắn sẽ xảy ra chuyện.
Đúng như anh dự đoán qua bộ dạng thương tích này của hắn, chắc chắn đã gặp chuyện gì rồi.
Anh biết hắn sẽ không bao giờ đánh nhau để bị thương bởi bọn tôm tép va vẩn.
Nhưng lần này vết thương trí mạng là đầu và gần tim khá nặng, hắn có thể chống trụ mà mò về đến nhà cũng là một kỳ tích.
Anh sợ hắn đắc tội với cấp trên hay là nhân vật máu mặt nào đó trong thế giới ngầm rồi để người ta đánh.
"Ngày mai anh sẽ đưa em đến bệnh viện kiểm tra vết thương có gì cấp cứu, chỉ băng bó ở nhà có khi sẽ nguy hiểm".
Thanh Nhân chuyển chủ đề.
"Không cần đâu".
Thanh Nhân: "........".
Anh luôn tôn trọng quyền quyết định của hắn, hắn muốn thì anh sẽ chiều theo ý hắn, hắn không muốn thì anh không làm.
Như vậy mới có thể kéo mối quan hệ bền vững đến giờ.
Nhưng nhìn hắn bây giờ anh không cam lòng, nếu không đi bệnh viện ít ra phải nói cho anh biết hai tuần qua hắn đã xảy ra chuyện gì để ra nông nổi này.
"Phong Tình, anh không biết đã có chuyện gì xảy ra với em nhưng em có thể tâm sự với anh không? Anh sẽ lắng nghe".
Thanh Nhân buông muỗng nắm lấy bàn tay hắn.
Hắn liền rút tay lại mất hết kiên nhẫn mà đập bàn đứng lên: "Anh phiền quá! Tôi xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến anh!".
Dứt câu hắn quay người mang hầm hực mà đi lên lầu, vào phòng ngủ đóng sầm cửa lại.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Chiều Hư
2.
Phong Tổng: Sủng Thê Trọn Kiếp
3.
Tình Đầu Mãi Mãi
4.
Trà Xanh Max Level Xuyên Vào Tiểu Thuyết Kinh Dị
=====================================
Thanh Nhân một mình trong phòng bếp, cảm thấy bản thân mình đúng thật rất phiền phức toàn làm những chuyện không đâu.
Điều hắn không muốn đáng lẽ anh không nên nhắc đi nhắc lại.
Giờ làm hắn tức giận rồi.
Nhưng anh lo lắng chỉ muốn quan tâm đến hắn, chẳng lẽ không được sao?
Chuyện này không phải mới xảy ra hôm nay, đã rất nhiều lần rồi.
Không biết từ lúc nào mà tính cách hắn lại trở nên lạnh lùng, cọc cằn với anh như vậy.
Những năm trước hắn đâu có như vậy đâu, là một người đàn ông ôn hòa luôn dịu dàng với anh.
Dành hết những điều tốt đẹp cho anh, tạo bất ngờ vui mừng cho anh.
Luôn dành thời gian ở bên cạnh anh khiến những đêm đông lạnh lẽo hóa thành mùa xuân ấm áp.
Thế nhưng không biết vì nguyên nhân gì hai năm nay hắn không còn như vậy nữa.
Tự hỏi chẳng lẽ hắn đã chán mối quan hệ này với anh rồi sao?
Hay là hắn đã thích người khác rồi?
Nghĩ đến điều này, tim anh bỗng đau thắt.
Anh không được ghen.
Hai năm nay mỗi một tháng hắn chỉ về nhà hai lần hoặc ba lần có khi không về.
Anh nhắn tin gọi điện thì hắn bảo công việc bận rộn, đi công tác cho vụ làm ăn lớn ông chủ đề xuất cho nên không thể về nhà.
Anh tự nhủ chắc là vì công việc nên mệt mỏi suy ra hắn bị xì trét khiến tính tình thay đổi thất thường.
Bữa tối hôm nay anh chẳng muốn ăn nữa, sự uể oải trong lòng đã khiến anh no rồi.
Còn nửa tô cháo anh dùng bọc thực phẩm bọc lại sau đó bỏ vào tủ lạnh để sáng mai hâm lại ăn tiếp, bỏ phí sẽ mang tội sau này ông trời không ban cho gạo mà ăn.
Anh rửa chén, dọn dẹp lại.
Mọi động tác của anh dường như rất nhẹ nhàng, sợ phát nhiều tiếng động khiến người trên phòng khó chịu không thể ngủ.
Dọn dẹp xong anh tự pha cho chính mình một ly trà rừng nóng, ngồi xuống sofa uống cho tiêu hóa.
Thanh Nhân chưa muốn ngủ ngay bây giờ, bởi còn quá sớm đối với anh.
Nhìn đồng hồ chỉ mới mười một giờ, thời gian này anh giành ra để xem xét tài liệu cùng những điều khoản ngân hàng bởi anh là giám đốc của chi nhánh ngân hàng Long Á.
Đứng trên vị trí này từ một kẻ học thức chả đi đến đâu như anh không hề dễ dàng.
Đều là nhờ vào mối quan hệ quen biết mới có thể đưa anh vào làm trong ngân hàng, từ chức vụ bé xíu lận lọi mười năm mới trèo lên được vị trí giám đốc cũng là một hành trình bước chân lên cầu thang đầy dao găm, bẫy gai.
Giờ anh cũng ba mươi ba tuổi rồi, một cái tuổi trẻ măng mà có thể đứng trên cao cùng mấy ông anh hàng bốn hàng năm.
Những kẻ không ưa anh một chút nào liền phỉ báng đồn thổi anh bán thân cho phú bà nào đó để bà ta nâng đỡ anh.
Mỗi đêm đều dâng thịt tươi tận miệng làm hài lòng phú bà, liền nhận được món thưởng hời.
Thanh Nhân chẳng thèm quan tâm ai nói năng và suy nghĩ gì về mình, bởi chịu quen sẽ thấy cuộc đời vô cùng bình thường.
Cuộc sống mà, nếu không có biến động hay thử thách thì ý nghĩa sống thật vô vị và tầm thường.
Tuy chức vụ cao nhưng lại mắc cái nợ người thân, bởi vậy anh không thể ở nơi người giàu thường ở, không thể đi xe sang, ở nhà đẹp.
Chỉ có thể lén lút lủi thủi sống ở cái nhà be bé đủ ở nấp phía sau thành phố hoa lệ đầy mỹ miều là được rồi.
Thà như thế còn đỡ hơn là không có nhà cửa ổn định..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook