Tôi Một Chút Cũng Không Đáng Yêu
-
Chương 57: Hứa hẹn
Cuối tháng mười hai, Thanh Viễn nghênh đón đợt tuyết đầu.
Trong sân trường có mấy nơi đã đóng băng, trên đường có hơi trơn.
Gió lạnh rét buốt, giống như con dao nhỏ cắt đến làm gương mặt người ta đau đớn.
Thư Trừng quấn chặt chiếc áo lông trên người, vùi mặt vào khăn quàng cổ, bước nhanh đi về phía văn phòng.
Mới vừa vào văn phòng, một cơn gió ấm áp phả vào mặt, Thư Trừng tiện tay cởi ra khăn quàng cổ.
Giả Dung Dung đứng ở bên cửa sổ, nghe tiếng gió vù vù mà đập vào cửa sổ, phát ra tiếng lách cách.
Cô ấy oán giận nói: “Cái thời tiết quỷ này, thật là lạnh chết mất.”
Thư Trừng buông túi xách xuống, cười đánh giá cô ấy, “Mùa đông năm nay so năm trước lạnh hơn nhiều, cô mặc nhiều một chút, đừng để bị đông lạnh đó.”
“Tôi nghe nói năm nay Lê Dữ muốn đi tham gia liên hoan phim, có phải có thể lấy thưởng trở về hay không?” Giả Dung Dung hỏi.
Thư Trừng cười lắc đầu, “Tôi cũng không biết, loại chuyện này thuận theo tự nhiên đi.”
“Nghe nói cậu ấy là một trong những người sẽ nhận được giải thưởng người mới thực lực nhất năm nay, cơ hội rất lớn.” Giả Dung Dung nghĩ đến trên mạng phỏng đoán, cô ấy rất có tin tưởng với Lê Dữ.
Thư Trừng không rối rắm cái này, hỏi: “Lần trước đối tượng cô hẹn hò kia, cô nói rất vừa lòng với anh ta, bây giờ như thế nào rồi?”
Nhắc tới chuyện này, Giả Dung Dung vốn là mặt còn hưng phấn trong nháy mắt liền trầm xuống, “Đối phương là một người làm việc điên cuồng, tụi tôi đã hơn một tuần rồi không liên lạc.”
“Cô không có chủ động tìm anh ta sao?” Thư Trừng nghi hoặc hỏi.
Giả Dung Dung đi tới, đi đến trước mặt Thư Trừng ngồi xuống, “Con gái quan trọng nhất chính là cái gì? Là rụt rè đó. Ra tay trước liền thua nha.”
“Nếu đối phương cũng là một người thẹn thùng, hai người đều không chủ động, vậy cuối cùng không phải không có kết quả sao?” Thư Trừng ngơ ngác mà nhìn cô ấy.
Giả Dung Dung thở dài, “Nói như thế thì nói không sai, nhưng nếu tôi nếu là chủ động, cứ cảm thấy có loại cảm giác cho không quá khứ, trong lòng vô cùng không thoải mái.”
“Xem ra cô cũng không phải rất thích anh ta nha.” Thư Trừng nhất châm kiến huyết (*) mà chỉ ra tới.
(*) Nhất châm kiến huyết (一针见血): Chỉ châm một mũi là thấy máu. Một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.
“Đương nhiên.” Giả Dung Dung hào phóng mà thừa nhận, “Bây giờ có thể tìm được thiệt tình đã rất ít rồi, huống chi là đối tượng hẹn hò. Đối tượng hẹn hò chỉ cần điều kiện phù hợp, bình thường đều sẽ không cự tuyệt.”
“Nhưng hai người như vậy thật sự có thể tiếp tục tiếp sao?” Thư Trừng nhíu nhíu mày, đối với chuyện này vô cùng hoài nghi.
Giả Dung Dung thở dài một hơi, “Ai biết được, bây giờ tôi đặc biệt hối hận nha, lúc còn học đại học tại sao lại liền không biết có một mảnh tình thật đẹp chứ. Công việc bây giờ, hoàn toàn là gặp không được người tốt rồi.”
“Cho nên cô liền ở trên lớp nói với tụi sinh viên bảo tụi nó nhanh chóng thoát khỏi độc thân?” Thư Trừng cười.
Giả Dung Dung quăng cho cô một cái liếc mắt, “Tôi đây cũng là tốt cho tụi nó, rốt cuộc không phải ai đều có thể giống như cô may mắn như thế.”
Trước đó vài ngày, diễn đàn của đại học sư phạm Thanh Viễn ra một bài viết, nữ sinh trong trường đều lấy Thư Trừng làm tấm gương sáng, hy vọng có thể giống như cô vậy, có được một tình yêu mỹ mãn.
Sau khi Thư Trừng xem, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà cười cười.
Cô liền nhớ tới Giả Dung Dung làm những chuyện như vậy, “Vì thế cô cùng các nữ sinh nói không cần lấy tôi là, tấm gương?”
“Tôi đây không phải tốt cho cô sao, sợ cô bối rối.” Giả Dung Dung cười với cô.
“Được, xét thấy cô vì tôi làm chuyện tốt như thế, tôi quyết định cho cô một cái khen thưởng.” Thư Trừng bán cái nút.
Giả Dung Dung từ ghế trên nhảy lên, “Khen thưởng cái gì?”
“Cô có nghĩ muốn chữ ký của Nguyễn Dư không?”
“Cô lấy được rồi sao?” Giả Dung Dung che miệng, sợ chính mình phát ra thét chói tai.
“Còn chưa có.” Thư Trừng lắc đầu.
Giả Dung Dung mặt mang vẻ thất vọng, “Vậy mà cô nói……”
“Tôi sẽ cùng Lê Dữ đến liên hoan phim, nghe nói Nguyễn Dư cũng sẽ tham gia, đến lúc đó bảo Lê Dữ giúp cô xin một tấm.” Thư Trừng hơi hơi mỉm cười.
Giả Dung Dung kích động mà quơ chân múa tay, “Thư Trừng, tôi phải cảm tạ cô như thế nào đây, cô thật sự là quá tốt rồi.”
Cô ấy chạy vòng qua bàn, nhanh chóng ôm lấy Thư Trừng, cứ nói lời cảm tạ.
***
Liên hoan phim năm nay sẽ phát sóng trực tiếp ở trên mạng, từ giải thưởng người mới đến ảnh đế ảnh hậu sau cuộc đua đều vô cùng kịch liệt, cũng là điểm xem tràn đầy.
Trên Weibo đề tài sớm đã đưa lên, độ hot vô cùng cao.
Buổi sáng thảm đỏ, nữ minh tinh vội vàng tranh nhau khoe sắc tạo hình, nam minh tinh còn lại là bình tĩnh hơn nhiều.
Trong đó một nữ tinh bởi vì váy quá dài mà ngã ở trên thảm đỏ, càng là khiến cho mọi người nhiệt tình nghị luận.
Thư Trừng lấy thân phận người nhà đi theo sau, Lê Dữ mặc bộ vest thẳng tắp ngồi ở kia, cà vạt là Trần Lị tặng, mà kẹp cà vạt cá chép nhỏ là Thư Trừng tặng.
Đây là món quà Lê Dữ vẫn luôn coi như báu vật, lần này là nó lần đầu tiên được tỏa sáng.
Trên Weibo, các fans sôi nổi suy đoán, đây là ý Lê Dữ muốn một dấu hiệu tốt, cũng có người nói đây chỉ là hắn tên đồng âm, mọi thuyết xôn xao.
Lê Dữ trực tiếp đã phát cái Weibo, cởi ra nghi hoặc của các fans.
Lê Dữ: Đây là đính ước tín vật Thư Trừng tặng cho tôi @ Thư Trừng
Tiếp theo, các fans liền bắt đầu phun tào anh.
—— Nói chuyện cẩn thận đó, đừng động một chút liền phát thức ăn cho chó. [Husky][Husky]
—— Vốn dĩ tui còn đang khẩn trương giải thưởng người mới đêm nay, kết quả chỉ là tui mù quáng nhọc lòng rồi sao? [tạm biệt][tạm biệt]
—— Các fans ai cũng đều đang khẩn trương, chỉ có mình anh ấy đang rải cẩu lương.
—— Làm ơn! Có chút cảm giác khẩn trương được không vậy!! Tuy rằng rất ngọt……
—— Em đều khẩn trương đến sắp nôn ra, kết quả anh lại đút cho em một ngụm thức ăn cho chó? Được rồi…… Em ăn, dù sao cũng là ngọt.
—— Mọi người có chút chí khí được không vậy! Không cần bị anh ấy ngược cẩu nữa.
Thư Trừng nhìn thấy tin nhắn trên Weibo lại một đống, liền biết Lê Dữ không làm chuyện tốt.
Cô nhìn thoáng qua, rồi mới bất đắc dĩ mà nói: “Các fans của anh bây giờ đều căng thẳng lắm luôn, anh còn có nhàn rỗi thoải mái phát Weibo.”
Lê Dữ buông di động xuống, kéo Thư Trừng ngồi ở trên ghế lại đây, rồi mới nghiêm túc hỏi: “Nếu đêm nay anh không được nhận giải, em có thể đối với anh rất thất vọng hay không.”
Thư Trừng nhoẻn miệng cười, rồi mới dùng tay búng nhẹ trán Lê Dữ, “Anh suy nghĩ cái gì vậy, với em mà nói, có được nhận giải hay không anh đều là Lê Dữ. Hơn nữa giải thưởng người mới chỉ là một cái bắt đầu, cũng không phải kết thúc, em tin rằng sau này anh sẽ nhận được giải ảnh đế.”
Lê Dữ cong cong mắt, “Được, vậy đến lúc đó anh tặng cúp ảnh đế cho em. Không, sau này mỗi một cái cúp anh nhận được đều tặng cho em.”
“Ừm, em sẽ chờ.” Thư Trừng cong môi.
***
Buổi tối, lễ trao giải bắt đầu.
Thư Trừng đến chỗ thính phòng anh Tần sắp xếp, không ngồi gần trước, ở vị trí hơi khuất, một chút cũng không thấy được.
Đây là yêu cầu của chính Thư Trừng.
Anh Tần cũng ngồi ở bên cạnh, “Cô có căng thẳng không?”
“Không căng thẳng.” Thư Trừng lắc đầu, “Tôi tin tưởng Lê Dữ có thể nhận được.”
Khi nói lời này, trên mặt Thư Trừng mang theo nụ cười tự tin, con ngươi càng là lóng lánh sáng ngời, đó là tín nhiệm đối với Lê Dữ.
Giống như bị Thư Trừng cảm nhiễm vậy, trên mặt anh Tần cũng kiên định rất nhiều.
Thư Trừng nhìn Lê Dữ ngồi ở hàng thứ nhất, nụ cười trên môi cũng dịu dàng hơn nhiều.
Trong lúc nói chuyện, lễ trao giải đã bắt đầu rồi.
Hai MC một nam một nữ lên sân khấu, đầu tiên là một đoạn lời dạo đầu dài dòng, tiếp theo mới là trao giải.
Giải thưởng người mới là cái giải thưởng thứ nhất, là cái được trao tặng đầu tiên.
Trên màn hình lớn tức khắc xuất hiện mấy bộ phim chờ người chọn, mà Lê Dữ cũng xuất hiện ở trong đó.
Nguyễn Dư mặc một bộ lễ phục dạ hội đuôi cá màu đỏ từ phía sau màn chậm rãi đi vào, không chỉ có thính phòng một trận tiếng hút khí, ngay cả người xem trước màn hình cũng vậy.
Kia chính là Nguyễn Dư đó, ảnh hậu cấp quan trọng nhận được giải thưởng lớn trong nước và quốc tế, cô ấy thế nhưng tự mình trao tặng giải thưởng người mới, đây thật sự quá làm cho người ta kinh ngạc.
“Hình như mọi người đối với sự xuất hiện của tôi đều rất kinh ngạc.” Nguyễn Dư nở nụ cười xinh đẹp.
MC nam tiếp lời, “Tôi cũng rất khiếp sợ, Nguyễn Dư vì sao cô lại lựa chọn tự mình trao tặng giải thưởng người mới?”
Nguyễn Dư nhìn dưới đài nói: “Giải thưởng người mới là chiếc cúp mỗi một diễn viên cả đời chỉ có một lần, nó rất quan trọng, cũng rất quý giá.” Tiếp theo cô ấy nói đùa, “Không có nhận được sẽ thật đáng tiếc, giống như tôi liền chưa từng được nhận giải thưởng người mới, thế cho nên đến bây giờ đều đối với giải thưởng người mới nhớ mãi không quên.”
Dưới đài bùng nổ một trận tiếng cười.
“Cho nên tôi liền đưa ra đêm nay muốn tới trao tặng giải thưởng người mới, ít nhất cũng có thể để cho tôi sờ một chút chiếc cúp của giải thưởng người mới, không phải sao?” Trong đáy mắt của Nguyễn Dư mang theo ý cười khe khẽ.
Dưới đài vang lên một trận vỗ tay.
“Nguyễn Dư, cô cảm thấy đêm nay giải thưởng người mới sẽ được ai giành được?” MC nữ tung ra một vấn đề.
Nguyễn Dư đạm nhiên cười, “Đáp án đều ở trên tay tôi, liền không làm suy đoán.”
MC nam cười cười, thay đổi một cách nói, “Vậy cô hy vọng ai có thể nhận được giải thưởng tân nhân?”
“Trong lòng tôi nhưng thật ra có chọn một người.” Nguyễn Dư cười khẽ, “Tôi là một fan trung thành của gameshow, cho nên rất hy vọng cậu ấy nhận được giải.”
“Gameshow? Là Lê Dữ sao?” MC nữ lập tức đáp lời.
“Nói đúng ra, tôi là fans của vợ chồng trái cây, hy vọng sau khi kết thúc trao giải, có thể cho tôi người fans này một chữ ký.” Nguyễn Dư cười nói.
Màn ảnh lập tức quay về phía Lê Dữ, anh nhanh chóng khôi phục trấn tĩnh, hướng tới màn ảnh dịu dàng nhã nhặn mà cười.
“Cô có nghĩ tới chính mình sẽ tham gia 《Nhật ký tình yêu》hay không?” MC nam hỏi.
“Chờ sau này tôi yêu đương, sẽ suy xét một chút.” Nguyễn Dư trả lời.
***
Thư Trừng ở trong thính phòng cũng kinh ngạc đến không ngờ, ảnh hậu ưu nhã cao quý ở trên đài thế nhưng sẽ là fans của bọn họ.
Không nói nhiều nữa, thời điểm công bố giải thưởng người mới đã tới rồi.
Hai tay Thư Trừng chồng lên nhau đặt ở trên đùi, trong đáy mắt hiện lên một tia khẩn trương.
Nguyễn Dư mở ra bức thư, cô ấy mở ra, sau đó hiểu ý mà cười, “Người đạt được giải thưởng người mới là……”
Thấy cô ấy bán cái nút, người trong thính phòng và người trước màn hình đều bị cô ấy làm cho căng thẳng, trái tim đập thình thịch.
Tim Thư Trừng càng là đập thình thịch, cô nhìn chằm chằm khẩu hình của Nguyễn Dư, hy vọng kế tiếp nghe được chính là cái tên khiến cho cô quen thuộc kia.
“Lê Dữ.”
Cuối cùng, Nguyễn Dư đọc ra cái tên kia.
Tiếng vỗ tay ở trong một khắc này vang lên, Thư Trừng có chung vinh dự, ở trong thính phòng cũng liều mạng mà vỗ tay.
Lê Dữ mặt mỉm cười lên trên bục, sau khi bắt tay với Nguyễn Dư, từ trong tay cô ấy nhận lấy chiếc cúp.
Sau một chuỗi danh sách thật dài cảm tạ, Lê Dữ lại nói tiếp: “Có thể nhận được giải thưởng người mới tôi thật sự rất vui vẻ, sau này tôi sẽ tiếp tục cố gắng mang đến cho mọi người càng nhiều tác phẩm càng tốt, sẽ không để cho mọi người thất vọng.”
Nói tới đây, Lê Dữ dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía thính phòng.
Anh nở nụ cười dịu dàng, “Giải thưởng này tôi đã từng hứa hẹn muốn tặng cho một người. Đây là chiếc cúp cả đời chỉ có một lần, tôi muốn tặng cho người duy nhất đời này muốn bảo vệ.”
Màn ảnh theo ánh mắt của Lê Dữ, trực tiếp quay được Thư Trừng. Trên mặt Thư Trừng lúc này còn giữ một chút kinh ngạc.
Trong lồng ngực rung động không thôi, là cảm động, cũng là vui sướng.
Sau đó, cô liền nở nụ cười đáp lại.
Không cần nói cũng biết nụ cười là câu trả lời của Thư Trừng cho Lê Dữ.
Anh lấy chiếc cúp làm hứa hẹn, vậy em liền dùng cả trái tim tới bên anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook