Tôi Một Chút Cũng Không Đáng Yêu
-
Chương 50: Niềm vui bất ngờ
Thư Trừng mua rất nhiều đồ ăn, Lê Dữ một tay xách theo một cái túi nhựa, rồi mới liền mang theo Thư Trừng rời khỏi đám người.
Càng ngày càng nhiều người tụ tập lại đây, quay phim cũng trở nên có chút gian nan.
Hai người cũng không chậm trễ, nhanh chóng mà trở về lên xe.
Thư Trừng vẫn là lần đầu tiên đụng tới trận thế lớn như thế, cũng có chút ngây ngẩn cả người, cô thắt kỹ đai an toàn, liền bắt đầu trêu ghẹo Lê Dữ: “Độ nổi tiếng của anh rất cao nha.”
Lê Dữ một khuôn mặt rầu rĩ, “Anh cũng không biết tại sao lại có nhiều người tụ tập ở đây như thế.”
Xe ở trên đường lướt đi, Thư Trừng tiện tay mở di động ra, lúc này mới phát hiện trên Weibo đã thông báo chính thức, “Thì ra là chuyện tụi mình quay gameshow đã tuyên truyền đi ra ngoài.”
“Đến lúc đó em cũng sẽ bị rất nhiều người nhận ra được.” Lê Dữ nhìn về phía trước, chuyên tâm mà lái xe.
Thư Trừng suy nghĩ một chút cái loại hình ảnh này, liền cảm thấy có chút khủng bố.
Sau khi trở về, hai người phân công hợp tác, làm một bàn lớn món ăn, ngay cả người trong tổ tiết mục đều có phần.
Cảnh tượng kia liền giống như đôi vợ chồng nhỏ khai trương quán ăn vậy, vô cùng đồ sộ.
Quay phim lại tiến hành thêm mấy ngày, Thư Trừng đã hoàn toàn thích ứng cuộc sống ở dưới màn ảnh.
Lê Dữ cũng truyền thụ một ít kinh nghiệm, đối với cô mà nói xác thật rất có trợ giúp.
***
Lê Dữ biết ngày mai chính là sinh nhật của Thư Trừng, đây là lần đầu tiên anh giúp Thư Trừng ăn sinh nhật, cũng là lần đầu tiên hai người yêu nhau tới nay.
Vì thế trước tiên anh tìm tổ tiết mục, chuẩn bị cho Thư Trừng một niềm vui bất ngờ.
Tổ tiết mục đồng ý, cũng tỏ vẻ đến lúc đó sẽ trước tiên giữ chân Thư Trừng.
Ngày thứ hai, buổi sáng Thư Trừng mới vừa dậy, đã bị tổ tiết mục gọi sang một bên.
“Xảy ra chuyện gì?” Thư Trừng có chút nghi hoặc.
“Có một nhiệm vụ nhỏ muốn cô đi làm một chút.” Nhân viên công tác nhẹ giọng nói.
Thư Trừng nhìn thoáng qua xung quanh, mới hỏi nói: “Nhiệm vụ gì?”
“Đi chợ hoa và chim mua hoa cô thích, sau đó trồng ở sau vườn, nhưng mà bây giờ cô không thể nói cho Lê Dữ, cô cần phải đi một mình.” Nhân viên công tác nói một cái nhiệm vụ giả.
Thư Trừng gật gật đầu, “Được, tôi ăn sáng xong liền đi.”
Ăn sáng xong, Lê Dữ liền giả bộ hỏi Thư Trừng, “Một lúc nữa ăn sáng xong, tụi mình cùng nhau ra ngoài đi dạo nha?”
“Chị Lý có nhờ em giúp, anh có thể tự mình một mình đi dạo.” Thư Trừng trực tiếp cự tuyệt.
Chị Lý chính là nhân viên công tác vẫn luôn đi theo bên người Thư Trừng, có đôi khi, cũng chỉ tốt đem cô dọn ra tới làm tấm mộc.
Giao hẹn tốt thời gian với nhân viên công tác, Thư Trừng liền ngồi lên xe xuất phát đi đến chợ hoa và chim.
Lúc đi, Thư Trừng còn nhìn vào bên trong biệt thự, cô lo lắng mà nói: “Lê Dữ có thể hoài nghi em có chuyện gì cố ý gạt anh ấy hay không.”
Chị Lý cười cười nói: “Hẳn là sẽ không.”
“Nhưng mà, nhiệm vụ này rốt cuộc có ý nghĩa gì?” Thư Trừng nghi hoặc, đột nhiên liền sắp xếp một cái nhiệm vụ cho cô, làm cô cũng rất tò mò.
Chị Lý đã trước tiên nghĩ kỹ lý do thoái thác rồi, cô ấy hanh chóng giải thích cho Thư Trừng nghe, “Hai người ở đây hơn một tháng liền sẽ đi, coi như là lưu một hồi ức đẹp đi.”
Thư Trừng lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ mà gật gật đầu, “Thì ra là như thế.”
Chợ hoa và chim cách biệt thự rất xa, đi đi về về phải mất hơn hai tiếng, chờ Thư Trừng trở về, phỏng chừng cũng đã chiều rồi.
Vì thế Thư Trừng cũng không hề nôn nóng, nhắm mắt mà ngồi ở trên xe ngủ thiếp đi.
Thấy vậy, chị Lý nhanh chóng nhắn tin cho Lê Dữ, nói cho anh hết thảy đều thuận lợi, bảo anh không cần lo lắng.
***
Lê Dữ ở sau khi Thư Trừng đi cũng bắt đầu bận rộn lên, đầu tiên là đi mua đồ trang trí, còn phải mua bánh kem. Đến nỗi quà tặng, anh đã trước tiên mua xong.
Thời gian cấp bách, anh cũng nhanh chóng ra cửa.
Sau khi tới chợ hoa và chim, chị Lý liền đánh thức Thư Trừng, nhắc nhở cô đã tới nơi rồi.
Thư Trừng dụi dụi mắt, nhanh chóng xuống xe.
Lúc này chợ hoa và chim đang là lúc náo nhiệt, người đến người đi, tiếng ồn ào không ngừng, chính giữa thậm chí còn kèm theo tiếng chim hót thanh thúy.
Thư Trừng đi bộ vào, phảng phất giống như đặt mình vào bên trong tự nhiên với một ý xanh dạt dào, có hoa, có cây cối, còn có chim chóc.
Trước mắt thực vật xanh tươi, thật là làm người mở rộng tầm mắt, Thư Trừng than thở một tiếng, liền gấp không chờ nổi mà đi vào.
Cô đi vào mấy cửa hàng, nhưng bởi vì hoa cỏ có quá nhiều chủng loại, cô cũng khó khăn, không biết nên chọn cái gì mới tốt.
Đột nhiên xoay người, cô nhìn thấy một gốc mầm cây lá nhỏ, bên cạnh còn để ảnh chụp khi nở hoa.
Màu đỏ tươi đẹp ánh vào mi mắt, Thư Trừng có chút cảm thấy hứng thú, “Ông chủ, đây là mầm cây gì?”
“Cây phượng vĩ hả, cô muốn à. Không đắt đâu, trồng ở trong sân rất đẹp.” Ông chủ nhiệt tình mà đi tới nói.
Thư Trừng là lần đầu tiên thấy, cô cầm lấy di động lên mạng tìm hiểu một chút.
Bởi vì “Lá như lông vũ của phượng hoàng, hoa tựa mào đỏ của phượng hoàng”, cho nên đặt tên là cây phượng hoàng, còn được gọi là cây phượng vĩ.
Thư Trừng lập tức liền thích tên này.
Khi nở hoa, hoa đỏ lá xanh, hoa đỏ như lửa, Thư Trừng nhìn ảnh chụp cảm thấy rất thỏa mãn.
“Ông chủ, tôi muốn một gốc mầm cây.” Thư Trừng lập tức quyết định muốn mua cây phượng vĩ.
Thanh toán tiền, Thư Trừng cầm mầm cây phượng vĩ ra cửa, cô nhắc tới tới nhìn vài lần, trong lòng lại vẫn là rất lo lắng chính mình có thể trồng được hay không.
Ông chủ nói cho cô cách trồng cây phượng vĩ như thế nào, thậm chí còn tặng một túi phân bón cho cô.
***
Bởi vì đã tới giữa trưa rồi, Thư Trừng và chị Lý còn có người quay phim trực tiếp ăn cơm ở bên ngoài, trong khoảng thời gian này là không quay.
Chị Lý có ấn tượng rất tốt với Thư Trừng, cũng liền vẫn luôn tán gẫu với cô.
“Em và Lê Dữ ở bên nhau, có cảm thấy vất vả không?” Chị Lý lên tiếng hỏi.
“Không có.” Thư Trừng lắc đầu, “Anh ấy quan tâm chăm sóc em.”
“Hai người các em cũng coi như là tỷ đệ luyến, cậu ấy còn biết quan tâm chăm sóc em?” Chị Lý có chút kinh ngạc.
Thư Trừng mím môi cười, “Anh ấy chính là bề ngoài thoạt nhìn tương đối ấu trĩ, kỳ thật vẫn là rất thành thục.”
Tuy rằng ở trong lúc quay phim, Lê Dữ vẫn luôn thể hiện ra chính là một mặt ấu trĩ, nhưng Thư Trừng biết, anh cũng là vì không khí trong gameshow.
Sau khi Thư Trừng trở về chuyện đầu tiên làm chính là ra sau vườn trồng cây phượng vĩ. Bây giờ lá cây có hơi héo héo, cô sợ lại không trồng nữa, mầm cây này sẽ chết mất.
Tìm một mảnh đất trống, Thư Trừng liền bắt đầu đào một cái hố, trồng cây phượng vĩ, lại tưới nước, trong lòng cô mới yên ổn xuống.
Sờ sờ lá cây, Thư Trừng ở trong lòng cầu nguyện nó có thể sống sót.
Cô mới vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Lê Dữ ở kia nhìn chằm chằm cô, dọa cô nhảy dựng.
“Sao anh lại ở đây!” Thư Trừng di chuyển một bước, che lại mầm cây phượng vĩ.
“Đừng che nữa, anh đã thấy hết rồi.” Lê Dữ cười tủm tỉm mà nói.
“Đây là nhiệm vụ tổ tiết mục giao cho em.” Thư Trừng tránh ra cho anh xem.
“Vậy sau này mỗi ngày tưới nước cho nó.” Lê Dữ đi tới nắm lấy tay Thư Trừng, “Bây giờ đi thôi.”
“Đi đâu?”
Lê Dữ đi ra phía sau cô, che đôi mắt cô lại, nhẹ nhàng nói: “Chỉ giao cho em nhiệm vụ thôi sao? Anh cũng là có nhiệm vụ mà.”
Đột nhiên trước mắt tối sầm, Thư Trừng vừa mới chuẩn bị giãy giụa, liền nghe được Lê Dữ nói: “Em chỉ cần đi là được rồi, anh ở phía sau mà.”
***
Trong phòng sớm đã trang trí xong, Lê Dữ dẫn theo Thư Trừng bị che mắt vào trong phòng.
“Chuẩn bị tốt chưa?” Lê Dữ thấp giọng nói một câu, rồi mới liền lấy tay ra.
Thư Trừng mới vừa cảm thấy trước mắt sáng ngời, liền thấy được bong bóng đủ màu trê trần nhà, còn có bong bóng nhỏ happy birthday được sắp xếp chỉnh tề ở trên tường.
Thậm chí ở trên mặt tường, còn có dán rất nhiều ảnh chụp của Thư Trừng, từ nhỏ đến lớn, cho đến bức ảnh chung khi gặp được Lê Dữ.
Phía dưới có một hàng chữ: Sau này mỗi sinh nhật đều ở bên cạnh em vượt qua.
Thư Trừng đi qua, nhìn kỹ, cảm động nổi lên trong đáy lòng cho dù làm sao cũng không đè xuống được.
Trước mắt nhoáng lên, một cái dây chuyền màu bạc liền đeo ở trên cổ cô.
Cô cúi đầu xuống vừa thấy, là một cái dây chuyền hình cánh hoa, hình thức tuy rằng đơn giản, nhưng lại rất tinh xảo.
“Sinh nhật vui vẻ.” Lê Dữ nhẹ nhàng nói với cô.
Thư Trừng quay đầu lại, khàn giọng mà hỏi: “Anh chuẩn bị lúc nào?”
“Hôm nay, thừa lúc em đi ra ngoài.” Lê Dữ cười trả lời.
“Nhiệm vụ của em là giả đi.” Thư Trừng lúc này mới phản ứng lại.
“Anh bảo tổ tiết mục giúp đỡ giấu diếm.” Lê Dữ thấy Thư Trừng hốc mắt đo đỏ, liền trực tiếp kéo cô vào trong lòng, rồi mới thiếu đánh mà nói: “Chỉ có như thế mà cảm động sao?”
Thư Trừng nhéo chỗ eo của anh, ý bảo anh câm miệng.
Lê Dữ hít một hơi khí lạnh, nhanh chóng nói, “Cắt bánh kem thôi.”
Lê Dữ buông Thư Trừng ra, đốt nến trên bánh kem, sau đó liền hát bài chúc mừng sinh nhật.
“Happy birthday to you ~”
Thư Trừng nhắm mắt lại cầu nguyện, mới thổi nến.
“Em cầu nguyện điều gì thế?” Lê Dữ kề sát vào hỏi.
“Không nói cho anh.”
Lê Dữ buồn bực lên.
Ngay sau đó, Thư Trừng liền nở nụ cười, “Nhưng mà, trong nguyện vọng của em có anh.”
Lê Dữ ngẩn ngơ, nhưng giây tiếp theo, trên mặt anh đã bị Thư Trừng bôi bánh kem.
Lê Dữ tự nhiên không cam lòng lạc hậu, bắt lấy Thư Trừng liền bôi một lần, hai người liền như vậy anh tới em đi, coi tổ tiết mục trở thành không khí.
Trừ bỏ người quay phim, nhân viên công tác khác đều quay đầu sang một bên, bọn họ không muốn lại ăn thức ăn cho chó nữa……
***
Chuyện sau phỏng vấn, hai người tách ra, Thư Trừng một mình vào một cái phòng.
Nhân viên công tác: “Hôm nay cô có cảm giác được cái gì khác thường không?”
“Không có.” Thư Trừng lắc đầu, “Tôi thiếu chút nữa liền đã quên hôm nay là sinh nhật của tôi.”
Nhân viên công tác: “Đối với món quà Lê Dữ chuẩn bị, cô chuẩn bị cho mấy điểm?”
Thư Trừng sau khi tự hỏi mới trả lời: “Nếu tính theo thang điểm một trăm mà nói, cho 90 điểm.”
Nhân viên công tác: “Vì sao?”
Thư Trừng cười: “Cho anh ấy không gian tiến bộ, kỳ thật lần này món quà xem như tương đối bình thường, cho nên rất vừa lòng.”
Nhân viên công tác: “Còn có món quà bình thường sao?”
“Lần đầu tiên anh ấy tặng quà cho tôi tặng một ** không khí còn có một ** bùn đất.” Thư Trừng phun tào, “Lần thứ hai trực tiếp cho ta tặng một hộp son môi nhiều màu, đến bây giờ tôi cũng dùng chưa hết đâu.”
……
Lê Dữ cũng ở bên kia tiếp thu phỏng vấn.
Nhân viên công tác: “Đối với sự chuẩn bị hôm nay của anh, anh cho mình bao nhiêu điểm?”
Lê Dữ không cần nghĩ ngợi mà trả lời: “Đương nhiên là một trăm điểm rồi!”
Nhân viên công tác: “Đây là lần đầu tiên anh tổ chức tiệc sinh nhật cho Thư Trừng sao?”
Nhắc tới vấn đề này, Lê Dữ liền có chút thương tâm, “Năm trước sau khi tôi với cô ấy quen biết nhau, có một lần liền hỏi sinh nhật của cô ấy là ngày mấy, anh đoán xem cô ấy nói như thế nào.”
“Nói như thế nào?”
Lê Dữ thở phì phò mà nói: “Cô ấy nói tôi với anh lại không thân, hỏi sinh nhật của tôi làm cái gì……”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook