Tôi Mộng Giữa Ban Ngày
-
Chương 84: Ngài có biết hôn không đấy? Phải đưa lưỡi ra
Những chuyện tiếp sau đó, trừ những cái quan trọng, Lâm Ngữ Kinh đều không lộ diện.
Khi đó, cô vẫn giữ điện thoại với Cố Hạ, còn dặn cô ấy ghi âm nội dung trò chuyện lại. Làm vậy, có nguy hiểm gì cô ấy cũng sẽ biết ngay, vả lại có nội dung ghi âm sẽ không có sai sót gì, an toàn hơn.
Thẩm Quyện nghe đoạn ghi âm từ đầu đến cuối.
Khi nghe đến đoạn Nhiếp Tinh Hà vặn hỏi, thời điểm nói câu "Nó sẽ không vì cậu mà vứt bỏ cái gì", Cố Hạ theo bản năng ngẩng đầu lên, liếc nhìn Thẩm Quyện.
Trạng nguyên Thẩm từ đầu đến cuối vẫn lặng thinh, chỉ đứng tựa đầu vào tường, nhìn chăm chăm vào góc tường nào đó, không hề nhúc nhích.
Cố Hạ nhịn không được cảm khái, Lâm Ngữ Kinh đôi khi trâu bò thật.
Ít ra lúc ấy, bản thân cô khi nghe Nhiếp Tinh Hà nói những lời này qua điện thoại, cũng bị làm dao động.
Đúng như hắn ta nói, cô nhất định sẽ nghĩ tới vấn đề này, nhất định đã từng nghĩ, căn bản không thể nào phớt lờ, cũng không thể nào không tự hỏi vì sao.
Cô muốn hỏi Thẩm Quyện vì sao, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Ngữ Kinh, cuối cùng cũng không cất lời.
Đây là chuyện riêng của hai người, giữa họ chắc hẳn có nhiều điều người khác không biết đến, một người ngoài như cô thì quản cái gì chứ.
Suy nghĩ của con gái thường khá tỉ mỉ, nhưng đàn ông lại khác, sẽ chẳng nghĩ nhiều như vậy. Phó Minh Tu nghe xong đoạn này, ấn tượng với Thẩm Quyện thực sự đã tệ đến cùng cực.
Nếu anh ta mà là anh ruột của Lâm Ngữ Kinh thì chẳng đời nào anh đồng ý cho cô qua lại với một người như thế.
Lâm Ngữ Kinh mù rồi à???
Một thằng con trai từ hồi cấp Ba đã đối xử không tốt với cô, không biết quý trọng, ngày nào đến đêm hôm khuya khoắt cũng gọi cô ra ngoài, còn không thèm tiễn về nhà, sau khi chia xa cũng không chủ động đuổi theo kéo lại mà chỉ biết chờ cô tới tìm, lại còn để cô bị thương... trừ việc hơi đẹp trai ra thì nó có gì tốt???
Phó Minh Tu tức đến sắp nổ phổi rồi.
Phó Minh Tu phục thật rồi.
Anh ta không nghe nổi nữa, nhăn mày khoát tay nói: "Được rồi, được rồi, tiếng của một thằng nhãi vừa vỡ giọng có gì hay ho mà nghe? Hồi ở cục cảnh sát đã nghe tận ba lần rồi."
Cố Hạ tự dưng bị gắt gỏng: "..."
"Nhà trẻ mà tên điên kia từng làm đã ngừng hoạt động rồi. Hiệu trưởng phỏng chừng cũng đang nát ruột nát gan rồi, đi nhận một thằng thần kinh vào làm, phụ huynh đều đang tạo áp lực." Phó Minh Tu nói tiếp "Nghe nói ở nhà trẻ, nhân duyên của tên kia còn rất được, trẻ con rất thích hắn ta."
Lâm Ngữ Kinh gật đầu: "Cậu ta đúng kiểu mấy đứa nhỏ sẽ thích."
"Nếu làm xong thủ tục pháp luật chính quy cho hắn cưỡng chế nhập viện, thì những việc còn lại sẽ dễ dàng hơn nhiều." Nói xong, Phó Minh Tu liếc mắt nhìn Thẩm Quyện một cái.
Ấn tượng của anh ta về Thẩm Quyện kém thì kém thật, nhưng hiệu suất làm việc của người này vẫn rất cao, cứ im ỉm sắp xếp tốt mọi việc. "Còn có người tên Ngôn gì đấy, bác sĩ tâm lý của cô đó."
Nghe đến bốn chữ này, Thẩm Quyện rốt cuộc cũng có chút phản ứng, cậu bỗng nâng mắt nhìn.
Phó Minh Tu tiếp tục nói: "Ông ấy nói tình trạng của hắn đã đến mức này, cơ bản đã không thể trị được, quá muộn rồi. Căn bản là, điều này tương đương với việc giam cầm cách ly cả đời."
Cố Hạ bĩu môi: "Hời cho hắn quá..."
Lâm Ngữ Kinh đáp: "Cho nên sau này tớ đã định sẽ thường xuyên sẽ gửi vài bức ảnh hay video gì đó cho cậu ta, tiêu đề và nội dung đã nghĩ xong cả rồi."
Lấy tên là《 Cuộc sống hạnh phúc của Thẩm Quyện》, chủ yếu ghi lại quá trình huấn luyện và học tập thường ngày của trạng nguyên Thẩm, những thời khắc ưu tú xuất sắc, đóng thành album gì đó.
Từ nay về sau, Thẩm Quyện được giải gì, giành được học bổng hay có gì đó ở trường, cô chắc chắn sẽ cho Nhiếp Tinh Hà biết đầu tiên.
Kết hôn cũng phải gửi thiệp cưới cho hắn, còn tặng kèm hai hộp kẹo mừng.
Rượu đầy tháng của con cũng không thể thiếu nhỉ?
Con cái lên cấp Một, cấp Hai, cấp Ba, vào đại học, kết hôn, sinh con đều cho hắn biết!
Lâm Ngữ Kinh suy nghĩ chu toàn, vô cùng chu đáo, cô đã tưởng tượng rồi chuẩn bị xong những chuyện cả 800 năm sau rồi.
Cô vừa nghĩ vừa nhìn thoáng qua Thẩm Quyện đứng bên cạnh.
Thực ra, cô không muốn nhắc tới Nhiếp Tinh Hà trước mặt Thẩm Quyện hết lần này đến lần khác, nhưng có một số việc vẫn phải nói ra.
Mấy người Phó Minh Tu ở thêm một lát mới rời đi, trong thời gian đó, Thẩm Quyện vẫn giữ nguyên tư thế đứng, không nhúc nhích chút nào.
Lâm Ngữ Kinh hắng giọng một cái.
Thẩm Quyện nhìn sang, đi đến bên giường hỏi: "Sao vậy?"
Lâm Ngữ Kinh có phần bất đắc dĩ.
Nếu Thẩm Quyện làm mặt lạnh với cô, hay nổi nóng đùng đùng như Phó Minh Tu cô còn có thể ứng phó được.
Đằng này cậu không làm gì cả, chỉ nhẫn nhịn như thế, không nổi giận cũng không mắng cô, ngày nào cũng im lặng không nói gì. Bản thân cậu nhịn đến quen rồi, không thấy khó chịu, nhưng Lâm Ngữ Kinh lại không chịu nổi nữa rồi.
Cô thở dài, ngẩng đầu nhìn cậu nói: "Cậu đừng kìm nén nữa, muốn trút giận thì dứt khoác trút ra đi, cậu ngày nào cậu cũng thế làm tớ cũng chẳng vui vẻ gì."
Thẩm Quyện ngồi ở mép giường nhìn cô, giọng trầm thấp, có hơi khàn: "Tớ không biết phải nói thế nào."
Cho tới nay, thái độ của Thẩm Quyện với Nhiếp Tinh Hà thậm chí có thể nói là trốn tránh.
Kể cả khi cậu có thể tự nói với mình cậu không hề nợ ai, cũng không làm sai điều gì, thế nhưng sự thật vẫn là sự thật, xảy ra cũng đã xảy ra rồi.
Cậu không sai, không có nghĩa là cậu có thể vứt bỏ mọi quan hệ, cho rằng mình không dính dáng đến.
Thẩm Quyện căn bản không ngờ rằng Lâm Ngữ Kinh sẽ làm chuyện như thế.
Cô gái nhỏ mà trước đây vẫn luôn lùi bước ấy, lúc này đây khi cậu bị che mờ đôi mắt, cô đã dùng tất cả sự can đảm của mình chắn trước mặt cậu, giúp cậu dọn sạch bụi gai trên con đường phía trước, rồi dịu dàng nắm tay cậu, nói để tớ bảo vệ cậu.
Cậu không thể tưởng tượng nổi nếu Lâm Ngữ Kinh thực sự xảy ra chuyện, nếu Lâm Ngữ Kinh vì sự trốn tránh của cậu, vì sự tiêu cực của cậu, vì cậu mà xảy ra chuyện, cậu sẽ thế nào đây.
Không thể tưởng tượng nổi.
Thẩm Quyện nghĩ đến tình hình lúc đó của cô mà thấy sợ, cả người cứng đờ, rét run, đầu óc và thân thể đều như trống rỗng trong nháy mắt.
Cô tốt như vậy, hẳn phải được cậu bảo vệ chu toàn.
Thế nhưng bây giờ cậu lại làm cô tổn thương.
Thẩm Quyện muốn đối tốt với cô cả đời, cho cô tất cả những gì mình có. Vậy mà bây giờ cậu vẫn chưa làm được gì, lại đã mang đến tổn thương cho cô.
Thẩm Quyện nhắm mắt lại, cúi người đến gần, đưa tay ôm cô vào lòng mình. Động tác nhẹ nhàng mà chậm rãi, do dự, cẩn thận từng chút một.
Cậu thấy đến tư cách ôm cô mình cũng không có.
Vừa chạm vào đã e sợ.
Trán Lâm Ngữ Kinh tựa vào xương quai xanh của cậu, cảm nhận được tay cậu sau cổ mình, đầu ngón tay lạnh lẽo, hơi run rẩy.
Cô vòng tay qua eo cậu, vỗ vỗ lưng như trấn an.
Thẩm Quyện hơi cong người, vùi đầu vào cổ cô, bỗng nhiên gọi: "Lâm Ngữ Kinh."
Lâm Ngữ Kinh đáp một tiếng.
"Tớ cũng không phải không gì không làm được." Thẩm Quyện nói.
Cậu đè giọng xuống rất thấp, có phần mơ hồ.
Lâm Ngữ Kinh ngẩn ra.
"Cho nên sau này, cậu đừng như vậy nữa."
Cậu nói rất chậm, mỗi một từ nói ra đều gian nan, tối nghĩa, "Nhỡ đâu cậu xảy ra chuyện gì, cậu bảo tớ phải làm sao bây giờ?"
Những ngón tay đang ôm lấy lưng cậu của Lâm Ngữ Kinh chợt siết lại.
Thẩm Quyện ngẩng đầu, trán chạm trán cô, rồi tách ra.
Cậu cụp mắt, đôi mắt đỏ lên, nhìn cô như cầu xin, khàn giọng nói: "Lâm Ngữ Kinh, cậu không thể làm thế với tớ."
Tớ cũng không phải không gì không làm được.
—— Tớ không thể không có cậu.
Cậu chưa nói thành lời, nhưng cô có thể hiểu được.
Lâm Ngữ Kinh bỗng dưng cảm thấy trái tim đau nhói.
Cô thu tay lại, giơ lên kéo cổ cậu xuống, ngước đầu hôn lên môi cậu.
Đôi môi cậu lạnh lẽo, cũng không biết cậu đang nghĩ gì, mà không có phản ứng.
Đầu lưỡi mềm mại của Lâm Ngữ Kinh từng chút từng chút lách qua kẽ môi cậu, quyến rũ cả nửa ngày, người này vậy mà chẳng có động thái gì, chỉ hôn nhẹ lên môi cô, theo bản năng ôm lấy cô rồi ngửa ra sau, điều chỉnh tư thế để cô hôn thoải mái hơn một chút.
Lâm Ngữ Kinh bực mình, kéo dãn khoảng cách, trừng mắt nhìn cậu, tức giận nói: "Ngài có biết hôn không đấy? Phải đưa lưỡi ra."
Thẩm Quyện lặng lẽ vuốt tóc cô, luồn tay qua tóc ở gáy cô, đè cô xuống cúi đầu hôn.
Ngậm lấy đôi môi, đảo qua răng bên trong, dần dần thăm dò vào sâu, động tác tinh tế mà triền miên.
Một lúc lâu sau, Thẩm Quyện mới buông cô ra, đầu ngón cái chầm chậm miết qua cánh môi ướt đẫm của cô, nhỏ giọng nói: "Thế này à?"
Lâm Ngữ Kinh đỏ lựng cả tai mà vùng ra.
Trên đùi cô có vết thương, động tác lần này hơi lớn, khiến cho cơ bắp trên đùi bị kéo ra, động tới miệng vết thương, đau đến mức cô hít vào một hơi, cả người đều cứng đờ.
Thẩm Quyện khựng lại, cũng kịp phản ứng, mím chặt môi.
Lâm Ngữ Kinh không muốn tỏ ra quá yếu ớt, cô ngừng một lát rồi lấy hai tay chống giường, nhích về sau ngồi như không có việc gì, dựa vào đầu giường muốn nói chuyện gì đó với cậu để phân tán sự chú ý.
Kết quả Thẩm Quyện đã mở miệng trước: "Chuyện Nhiếp Tinh Hà đã nói, tớ không ngờ cậu lại để ý." Cậu ngừng một chút, hình như không biết phải nói như thế nào, hơi nhíu mày một cái: "Tớ chưa từng nghĩ tới việc này."
Lâm Ngữ Kinh mất vài giây mới hiểu cậu đang nói đến chuyện gì, cô ngẩn người, "À" một tiếng.
Thực ra cô cũng không nghĩ đến chuyện này.
Cô căn bản không hề nghĩ đến chuyện Thẩm Quyện chủ động đến Đế Đô tìm cô này, cũng chưa từng suy xét đến khả năng ấy.
Chính là như Ngôn Hành đã nói, Thẩm Quyện vẫn luôn là người kéo cô lên. Cậu đuổi theo mãi, cũng sẽ mệt.
Có điều nếu cậu đã nói như vậy rồi.
Sẵn cột thì trèo lên, loại chuyện này Lâm Ngữ Kinh rành nhất.
Cô nhìn cậu, nghĩ ngợi rồi hỏi: "Vậy lúc ấy, cậu có từng nghĩ tới chuyện tìm tớ không?"
Thẩm Quyện nhìn cô, ngồi xuống ghế dựa bên giường: "Không."
Lâm Ngữ Kinh: "..."
Lâm Ngữ Kinh:?
Anh bạn à, cũng thật thà quá nhỉ?
Trả lời vừa thành thật vừa dứt khoát cơ đấy!
Đây là một cảm giác rất thần kỳ, vốn chẳng thèm để ý đến chuyện này rồi, nhưng bị người ta phủ định ngắn gọn thẳng thắn như thế, trái lại thật khiến người ta khó chịu.
Lâm Ngữ Kinh mặt lạnh nhìn cậu, giọng rất nguy hiểm: "Vậy nếu tớ thật sự về Đế đô, cậu cũng không đến tìm tớ à?"
Thẩm Quyện ngả người ra sau, khoác tay lên tay vịn ghế, chống đầu, giọng nói có chút lười nhác: "Cậu thấy có khả năng sao?"
Bị thương cũng không ảnh hưởng đến việc cô nhóc này xù lông, nhìn cứ như ngay giây tiếp theo sẽ nhảy lên đánh cậu một trận.
Thẩm Quyện hơi buồn cười, lại sợ cô lộn xộn động đến miệng vết thương, khiến bản thân đau đến nước mắt lưng tròng mà vẫn cắn răng thà chết không nói.
Lâm Ngữ Kinh là thế, có hỏi thế nào cũng sẽ nói không đau.
Lần Đại hội thể thao hồi cấp Ba cũng vậy.
Thẩm Quyện thẳng người, dựa gần vào mép giường, giơ tay sờ sờ đầu cô, vuốt lông cho cô.
Lâm Ngữ Kinh hất phăng tay cậu ra ngay.
Thẩm Quyện cũng không giận, cậu cụp mắt nhìn cô, không nhanh không chậm nói: "Lâm Ngữ Kinh, tớ không để bụng việc có phải đuổi theo cậu hay không, tớ có thể đuổi theo cậu cả đời, nhưng mối quan hệ giữa chúng ta không nên như thế này."
"Tớ không biết tớ nói như vậy cậu có hiểu hay không. Tớ vẫn luôn kéo cậu đi, mà cậu luôn đẩy tớ ra, như vậy thật vô vị." Thẩm Quyện nhẫn nại giải thích. "Tớ có thể để cậu rời đi trong chốc lát, cho cậu thời gian, nhưng tớ hy vọng cậu có thể tự trở về, cậu cũng phải bằng lòng giữ lấy tớ."
Lâm Ngữ Kinh ngẩn người.
Ngôn Hành từng nói, chỉ đến khi cháu nguyện ý đi đến bên cậu ấy, hai người các cháu mới có thể bình đẳng yêu nhau.
Thẩm Quyện như nhớ tới điều gì đó, gục đầu xuống, cười khẽ: "Thế nên là, dù rằng cậu để lại cho tớ một câu nhìn như muốn sinh ly tử biệt, nhưng tớ vẫn muốn đánh cược một phen, cược xem Tiểu Kình Ngư của tớ có thể tự mình bơi về hay không."
Lâm Ngữ Kinh chớp chớp mắt: "Vậy nhỡ tớ không bơi về thì sao?"
Thẩm Quyện nhướng mày: "Vậy đương nhiên phải bắt về chứ, cậu trộm đồ của tớ, còn định chạy đi đâu?"
Lâm Ngữ Kinh tức khắc hào hứng lên hẳn, hỏi: "Tớ trộm gì của cậu, trái tim à?"
Cô buột miệng thốt lên, không chút do dự cười nhạo cậu: "Thẩm Quyện, lời đường mật này của cậu có quê quá không vậy?"
Giờ phút này, cô cảm thấy mình cuối cùng cũng chiếm được một chút quyền chủ động.
Thẩm Quyện dừng một chút, như cười như không nhìn cô nói: "Cái mà tớ nói, là sách của tớ."
Lâm Ngữ Kinh: "..."
Cô xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ chui xuống, tại sao cái tên này lại chẳng làm theo kịch bản chứ.
Dường như cô còn có thể nhìn thấy bảy chữ to tướng trên mặt Thẩm Quyện:
—— Cậu tự mình đa tình gì thế.
Hết chương 84.
Tác giả có lời muốn nói:
Xin chào Quyện gia, tôi là phóng viên của nhật báo《 Mộng giữa ban ngày》, Tiểu Tê. Nghe nói ngài bị bạn gái Lâm Ngữ Kinh của mình nghi ngờ ngài hôn môi không biết đưa lưỡi, xin hỏi ngài có cảm thấy cô ấy cũng đang nghi ngờ năng lực trên phương diện nào đó của ngài không?
Tiểu Tê, đã chết.
Tree:
Chúc mọi người năm mới vui vẻ ლ(" ❥ "ლ), quà Tết chỉ có 2 chương này thôi:v
Cảm ơn Ana đã giúp đỡ tớ~ Yêu cậu nhiều ღゝ◡╹
Khi đó, cô vẫn giữ điện thoại với Cố Hạ, còn dặn cô ấy ghi âm nội dung trò chuyện lại. Làm vậy, có nguy hiểm gì cô ấy cũng sẽ biết ngay, vả lại có nội dung ghi âm sẽ không có sai sót gì, an toàn hơn.
Thẩm Quyện nghe đoạn ghi âm từ đầu đến cuối.
Khi nghe đến đoạn Nhiếp Tinh Hà vặn hỏi, thời điểm nói câu "Nó sẽ không vì cậu mà vứt bỏ cái gì", Cố Hạ theo bản năng ngẩng đầu lên, liếc nhìn Thẩm Quyện.
Trạng nguyên Thẩm từ đầu đến cuối vẫn lặng thinh, chỉ đứng tựa đầu vào tường, nhìn chăm chăm vào góc tường nào đó, không hề nhúc nhích.
Cố Hạ nhịn không được cảm khái, Lâm Ngữ Kinh đôi khi trâu bò thật.
Ít ra lúc ấy, bản thân cô khi nghe Nhiếp Tinh Hà nói những lời này qua điện thoại, cũng bị làm dao động.
Đúng như hắn ta nói, cô nhất định sẽ nghĩ tới vấn đề này, nhất định đã từng nghĩ, căn bản không thể nào phớt lờ, cũng không thể nào không tự hỏi vì sao.
Cô muốn hỏi Thẩm Quyện vì sao, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Ngữ Kinh, cuối cùng cũng không cất lời.
Đây là chuyện riêng của hai người, giữa họ chắc hẳn có nhiều điều người khác không biết đến, một người ngoài như cô thì quản cái gì chứ.
Suy nghĩ của con gái thường khá tỉ mỉ, nhưng đàn ông lại khác, sẽ chẳng nghĩ nhiều như vậy. Phó Minh Tu nghe xong đoạn này, ấn tượng với Thẩm Quyện thực sự đã tệ đến cùng cực.
Nếu anh ta mà là anh ruột của Lâm Ngữ Kinh thì chẳng đời nào anh đồng ý cho cô qua lại với một người như thế.
Lâm Ngữ Kinh mù rồi à???
Một thằng con trai từ hồi cấp Ba đã đối xử không tốt với cô, không biết quý trọng, ngày nào đến đêm hôm khuya khoắt cũng gọi cô ra ngoài, còn không thèm tiễn về nhà, sau khi chia xa cũng không chủ động đuổi theo kéo lại mà chỉ biết chờ cô tới tìm, lại còn để cô bị thương... trừ việc hơi đẹp trai ra thì nó có gì tốt???
Phó Minh Tu tức đến sắp nổ phổi rồi.
Phó Minh Tu phục thật rồi.
Anh ta không nghe nổi nữa, nhăn mày khoát tay nói: "Được rồi, được rồi, tiếng của một thằng nhãi vừa vỡ giọng có gì hay ho mà nghe? Hồi ở cục cảnh sát đã nghe tận ba lần rồi."
Cố Hạ tự dưng bị gắt gỏng: "..."
"Nhà trẻ mà tên điên kia từng làm đã ngừng hoạt động rồi. Hiệu trưởng phỏng chừng cũng đang nát ruột nát gan rồi, đi nhận một thằng thần kinh vào làm, phụ huynh đều đang tạo áp lực." Phó Minh Tu nói tiếp "Nghe nói ở nhà trẻ, nhân duyên của tên kia còn rất được, trẻ con rất thích hắn ta."
Lâm Ngữ Kinh gật đầu: "Cậu ta đúng kiểu mấy đứa nhỏ sẽ thích."
"Nếu làm xong thủ tục pháp luật chính quy cho hắn cưỡng chế nhập viện, thì những việc còn lại sẽ dễ dàng hơn nhiều." Nói xong, Phó Minh Tu liếc mắt nhìn Thẩm Quyện một cái.
Ấn tượng của anh ta về Thẩm Quyện kém thì kém thật, nhưng hiệu suất làm việc của người này vẫn rất cao, cứ im ỉm sắp xếp tốt mọi việc. "Còn có người tên Ngôn gì đấy, bác sĩ tâm lý của cô đó."
Nghe đến bốn chữ này, Thẩm Quyện rốt cuộc cũng có chút phản ứng, cậu bỗng nâng mắt nhìn.
Phó Minh Tu tiếp tục nói: "Ông ấy nói tình trạng của hắn đã đến mức này, cơ bản đã không thể trị được, quá muộn rồi. Căn bản là, điều này tương đương với việc giam cầm cách ly cả đời."
Cố Hạ bĩu môi: "Hời cho hắn quá..."
Lâm Ngữ Kinh đáp: "Cho nên sau này tớ đã định sẽ thường xuyên sẽ gửi vài bức ảnh hay video gì đó cho cậu ta, tiêu đề và nội dung đã nghĩ xong cả rồi."
Lấy tên là《 Cuộc sống hạnh phúc của Thẩm Quyện》, chủ yếu ghi lại quá trình huấn luyện và học tập thường ngày của trạng nguyên Thẩm, những thời khắc ưu tú xuất sắc, đóng thành album gì đó.
Từ nay về sau, Thẩm Quyện được giải gì, giành được học bổng hay có gì đó ở trường, cô chắc chắn sẽ cho Nhiếp Tinh Hà biết đầu tiên.
Kết hôn cũng phải gửi thiệp cưới cho hắn, còn tặng kèm hai hộp kẹo mừng.
Rượu đầy tháng của con cũng không thể thiếu nhỉ?
Con cái lên cấp Một, cấp Hai, cấp Ba, vào đại học, kết hôn, sinh con đều cho hắn biết!
Lâm Ngữ Kinh suy nghĩ chu toàn, vô cùng chu đáo, cô đã tưởng tượng rồi chuẩn bị xong những chuyện cả 800 năm sau rồi.
Cô vừa nghĩ vừa nhìn thoáng qua Thẩm Quyện đứng bên cạnh.
Thực ra, cô không muốn nhắc tới Nhiếp Tinh Hà trước mặt Thẩm Quyện hết lần này đến lần khác, nhưng có một số việc vẫn phải nói ra.
Mấy người Phó Minh Tu ở thêm một lát mới rời đi, trong thời gian đó, Thẩm Quyện vẫn giữ nguyên tư thế đứng, không nhúc nhích chút nào.
Lâm Ngữ Kinh hắng giọng một cái.
Thẩm Quyện nhìn sang, đi đến bên giường hỏi: "Sao vậy?"
Lâm Ngữ Kinh có phần bất đắc dĩ.
Nếu Thẩm Quyện làm mặt lạnh với cô, hay nổi nóng đùng đùng như Phó Minh Tu cô còn có thể ứng phó được.
Đằng này cậu không làm gì cả, chỉ nhẫn nhịn như thế, không nổi giận cũng không mắng cô, ngày nào cũng im lặng không nói gì. Bản thân cậu nhịn đến quen rồi, không thấy khó chịu, nhưng Lâm Ngữ Kinh lại không chịu nổi nữa rồi.
Cô thở dài, ngẩng đầu nhìn cậu nói: "Cậu đừng kìm nén nữa, muốn trút giận thì dứt khoác trút ra đi, cậu ngày nào cậu cũng thế làm tớ cũng chẳng vui vẻ gì."
Thẩm Quyện ngồi ở mép giường nhìn cô, giọng trầm thấp, có hơi khàn: "Tớ không biết phải nói thế nào."
Cho tới nay, thái độ của Thẩm Quyện với Nhiếp Tinh Hà thậm chí có thể nói là trốn tránh.
Kể cả khi cậu có thể tự nói với mình cậu không hề nợ ai, cũng không làm sai điều gì, thế nhưng sự thật vẫn là sự thật, xảy ra cũng đã xảy ra rồi.
Cậu không sai, không có nghĩa là cậu có thể vứt bỏ mọi quan hệ, cho rằng mình không dính dáng đến.
Thẩm Quyện căn bản không ngờ rằng Lâm Ngữ Kinh sẽ làm chuyện như thế.
Cô gái nhỏ mà trước đây vẫn luôn lùi bước ấy, lúc này đây khi cậu bị che mờ đôi mắt, cô đã dùng tất cả sự can đảm của mình chắn trước mặt cậu, giúp cậu dọn sạch bụi gai trên con đường phía trước, rồi dịu dàng nắm tay cậu, nói để tớ bảo vệ cậu.
Cậu không thể tưởng tượng nổi nếu Lâm Ngữ Kinh thực sự xảy ra chuyện, nếu Lâm Ngữ Kinh vì sự trốn tránh của cậu, vì sự tiêu cực của cậu, vì cậu mà xảy ra chuyện, cậu sẽ thế nào đây.
Không thể tưởng tượng nổi.
Thẩm Quyện nghĩ đến tình hình lúc đó của cô mà thấy sợ, cả người cứng đờ, rét run, đầu óc và thân thể đều như trống rỗng trong nháy mắt.
Cô tốt như vậy, hẳn phải được cậu bảo vệ chu toàn.
Thế nhưng bây giờ cậu lại làm cô tổn thương.
Thẩm Quyện muốn đối tốt với cô cả đời, cho cô tất cả những gì mình có. Vậy mà bây giờ cậu vẫn chưa làm được gì, lại đã mang đến tổn thương cho cô.
Thẩm Quyện nhắm mắt lại, cúi người đến gần, đưa tay ôm cô vào lòng mình. Động tác nhẹ nhàng mà chậm rãi, do dự, cẩn thận từng chút một.
Cậu thấy đến tư cách ôm cô mình cũng không có.
Vừa chạm vào đã e sợ.
Trán Lâm Ngữ Kinh tựa vào xương quai xanh của cậu, cảm nhận được tay cậu sau cổ mình, đầu ngón tay lạnh lẽo, hơi run rẩy.
Cô vòng tay qua eo cậu, vỗ vỗ lưng như trấn an.
Thẩm Quyện hơi cong người, vùi đầu vào cổ cô, bỗng nhiên gọi: "Lâm Ngữ Kinh."
Lâm Ngữ Kinh đáp một tiếng.
"Tớ cũng không phải không gì không làm được." Thẩm Quyện nói.
Cậu đè giọng xuống rất thấp, có phần mơ hồ.
Lâm Ngữ Kinh ngẩn ra.
"Cho nên sau này, cậu đừng như vậy nữa."
Cậu nói rất chậm, mỗi một từ nói ra đều gian nan, tối nghĩa, "Nhỡ đâu cậu xảy ra chuyện gì, cậu bảo tớ phải làm sao bây giờ?"
Những ngón tay đang ôm lấy lưng cậu của Lâm Ngữ Kinh chợt siết lại.
Thẩm Quyện ngẩng đầu, trán chạm trán cô, rồi tách ra.
Cậu cụp mắt, đôi mắt đỏ lên, nhìn cô như cầu xin, khàn giọng nói: "Lâm Ngữ Kinh, cậu không thể làm thế với tớ."
Tớ cũng không phải không gì không làm được.
—— Tớ không thể không có cậu.
Cậu chưa nói thành lời, nhưng cô có thể hiểu được.
Lâm Ngữ Kinh bỗng dưng cảm thấy trái tim đau nhói.
Cô thu tay lại, giơ lên kéo cổ cậu xuống, ngước đầu hôn lên môi cậu.
Đôi môi cậu lạnh lẽo, cũng không biết cậu đang nghĩ gì, mà không có phản ứng.
Đầu lưỡi mềm mại của Lâm Ngữ Kinh từng chút từng chút lách qua kẽ môi cậu, quyến rũ cả nửa ngày, người này vậy mà chẳng có động thái gì, chỉ hôn nhẹ lên môi cô, theo bản năng ôm lấy cô rồi ngửa ra sau, điều chỉnh tư thế để cô hôn thoải mái hơn một chút.
Lâm Ngữ Kinh bực mình, kéo dãn khoảng cách, trừng mắt nhìn cậu, tức giận nói: "Ngài có biết hôn không đấy? Phải đưa lưỡi ra."
Thẩm Quyện lặng lẽ vuốt tóc cô, luồn tay qua tóc ở gáy cô, đè cô xuống cúi đầu hôn.
Ngậm lấy đôi môi, đảo qua răng bên trong, dần dần thăm dò vào sâu, động tác tinh tế mà triền miên.
Một lúc lâu sau, Thẩm Quyện mới buông cô ra, đầu ngón cái chầm chậm miết qua cánh môi ướt đẫm của cô, nhỏ giọng nói: "Thế này à?"
Lâm Ngữ Kinh đỏ lựng cả tai mà vùng ra.
Trên đùi cô có vết thương, động tác lần này hơi lớn, khiến cho cơ bắp trên đùi bị kéo ra, động tới miệng vết thương, đau đến mức cô hít vào một hơi, cả người đều cứng đờ.
Thẩm Quyện khựng lại, cũng kịp phản ứng, mím chặt môi.
Lâm Ngữ Kinh không muốn tỏ ra quá yếu ớt, cô ngừng một lát rồi lấy hai tay chống giường, nhích về sau ngồi như không có việc gì, dựa vào đầu giường muốn nói chuyện gì đó với cậu để phân tán sự chú ý.
Kết quả Thẩm Quyện đã mở miệng trước: "Chuyện Nhiếp Tinh Hà đã nói, tớ không ngờ cậu lại để ý." Cậu ngừng một chút, hình như không biết phải nói như thế nào, hơi nhíu mày một cái: "Tớ chưa từng nghĩ tới việc này."
Lâm Ngữ Kinh mất vài giây mới hiểu cậu đang nói đến chuyện gì, cô ngẩn người, "À" một tiếng.
Thực ra cô cũng không nghĩ đến chuyện này.
Cô căn bản không hề nghĩ đến chuyện Thẩm Quyện chủ động đến Đế Đô tìm cô này, cũng chưa từng suy xét đến khả năng ấy.
Chính là như Ngôn Hành đã nói, Thẩm Quyện vẫn luôn là người kéo cô lên. Cậu đuổi theo mãi, cũng sẽ mệt.
Có điều nếu cậu đã nói như vậy rồi.
Sẵn cột thì trèo lên, loại chuyện này Lâm Ngữ Kinh rành nhất.
Cô nhìn cậu, nghĩ ngợi rồi hỏi: "Vậy lúc ấy, cậu có từng nghĩ tới chuyện tìm tớ không?"
Thẩm Quyện nhìn cô, ngồi xuống ghế dựa bên giường: "Không."
Lâm Ngữ Kinh: "..."
Lâm Ngữ Kinh:?
Anh bạn à, cũng thật thà quá nhỉ?
Trả lời vừa thành thật vừa dứt khoát cơ đấy!
Đây là một cảm giác rất thần kỳ, vốn chẳng thèm để ý đến chuyện này rồi, nhưng bị người ta phủ định ngắn gọn thẳng thắn như thế, trái lại thật khiến người ta khó chịu.
Lâm Ngữ Kinh mặt lạnh nhìn cậu, giọng rất nguy hiểm: "Vậy nếu tớ thật sự về Đế đô, cậu cũng không đến tìm tớ à?"
Thẩm Quyện ngả người ra sau, khoác tay lên tay vịn ghế, chống đầu, giọng nói có chút lười nhác: "Cậu thấy có khả năng sao?"
Bị thương cũng không ảnh hưởng đến việc cô nhóc này xù lông, nhìn cứ như ngay giây tiếp theo sẽ nhảy lên đánh cậu một trận.
Thẩm Quyện hơi buồn cười, lại sợ cô lộn xộn động đến miệng vết thương, khiến bản thân đau đến nước mắt lưng tròng mà vẫn cắn răng thà chết không nói.
Lâm Ngữ Kinh là thế, có hỏi thế nào cũng sẽ nói không đau.
Lần Đại hội thể thao hồi cấp Ba cũng vậy.
Thẩm Quyện thẳng người, dựa gần vào mép giường, giơ tay sờ sờ đầu cô, vuốt lông cho cô.
Lâm Ngữ Kinh hất phăng tay cậu ra ngay.
Thẩm Quyện cũng không giận, cậu cụp mắt nhìn cô, không nhanh không chậm nói: "Lâm Ngữ Kinh, tớ không để bụng việc có phải đuổi theo cậu hay không, tớ có thể đuổi theo cậu cả đời, nhưng mối quan hệ giữa chúng ta không nên như thế này."
"Tớ không biết tớ nói như vậy cậu có hiểu hay không. Tớ vẫn luôn kéo cậu đi, mà cậu luôn đẩy tớ ra, như vậy thật vô vị." Thẩm Quyện nhẫn nại giải thích. "Tớ có thể để cậu rời đi trong chốc lát, cho cậu thời gian, nhưng tớ hy vọng cậu có thể tự trở về, cậu cũng phải bằng lòng giữ lấy tớ."
Lâm Ngữ Kinh ngẩn người.
Ngôn Hành từng nói, chỉ đến khi cháu nguyện ý đi đến bên cậu ấy, hai người các cháu mới có thể bình đẳng yêu nhau.
Thẩm Quyện như nhớ tới điều gì đó, gục đầu xuống, cười khẽ: "Thế nên là, dù rằng cậu để lại cho tớ một câu nhìn như muốn sinh ly tử biệt, nhưng tớ vẫn muốn đánh cược một phen, cược xem Tiểu Kình Ngư của tớ có thể tự mình bơi về hay không."
Lâm Ngữ Kinh chớp chớp mắt: "Vậy nhỡ tớ không bơi về thì sao?"
Thẩm Quyện nhướng mày: "Vậy đương nhiên phải bắt về chứ, cậu trộm đồ của tớ, còn định chạy đi đâu?"
Lâm Ngữ Kinh tức khắc hào hứng lên hẳn, hỏi: "Tớ trộm gì của cậu, trái tim à?"
Cô buột miệng thốt lên, không chút do dự cười nhạo cậu: "Thẩm Quyện, lời đường mật này của cậu có quê quá không vậy?"
Giờ phút này, cô cảm thấy mình cuối cùng cũng chiếm được một chút quyền chủ động.
Thẩm Quyện dừng một chút, như cười như không nhìn cô nói: "Cái mà tớ nói, là sách của tớ."
Lâm Ngữ Kinh: "..."
Cô xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ chui xuống, tại sao cái tên này lại chẳng làm theo kịch bản chứ.
Dường như cô còn có thể nhìn thấy bảy chữ to tướng trên mặt Thẩm Quyện:
—— Cậu tự mình đa tình gì thế.
Hết chương 84.
Tác giả có lời muốn nói:
Xin chào Quyện gia, tôi là phóng viên của nhật báo《 Mộng giữa ban ngày》, Tiểu Tê. Nghe nói ngài bị bạn gái Lâm Ngữ Kinh của mình nghi ngờ ngài hôn môi không biết đưa lưỡi, xin hỏi ngài có cảm thấy cô ấy cũng đang nghi ngờ năng lực trên phương diện nào đó của ngài không?
Tiểu Tê, đã chết.
Tree:
Chúc mọi người năm mới vui vẻ ლ(" ❥ "ლ), quà Tết chỉ có 2 chương này thôi:v
Cảm ơn Ana đã giúp đỡ tớ~ Yêu cậu nhiều ღゝ◡╹
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook