Tôi Mộng Giữa Ban Ngày
-
Chương 80: Sinh con
Ăn xong một bàn hải sản, bầu trời đã hoàn toàn tối mịt. Lâm Ngữ Kinh vốn còn muốn đi nghịch nước, ban đêm nước biển rất lạnh, cô mới chỉ kịp cởi giày đạp lạch bạch mấy cái đã bị Thẩm Quyện kéo về.
Hai người trở về khách sạn, sáng nay vì đặt phòng quá vội nên chỉ tìm được một phòng two-room, trong đó chỉ có một phòng ngủ, cả buổi chiều Thẩm Quyện đều phải ngủ trên sô pha ngoài phòng khách.
Bây giờ người nào đó không muốn khiến mình phải ấm ức ngủ sô pha, lúc trở về cậu đến quầy tiếp tân đổi lại phòng, tìm phòng có thêm một phòng ngủ cho mình.
Lâm Ngữ Kinh đã lôi hết đống đồ trong vali ra rồi, chất đầy trong nhà vệ sinh và phòng tắm, quần áo và một số đồ lặt vặt cũng lấy ra hết rồi. Cô lười chẳng muốn dọn lại, ngồi xếp bằng trên giường nhìn cậu: "Sao cậu không ngủ trên giường với tớ này, cái giường này to như vậy, thêm cậu vẫn đủ mà?"
Cô dừng một chút, bỗng nhiên nhớ tới gì đó, kinh ngạc nói: "Đàn ông các cậu, ngủ chung một giường cũng không được sao?" Cô giang tay ra: "Giường này lớn đến mức năm người ngủ vẫn vừa, nhưng khoảng cách giữa chúng ta cũng không cần lớn như vậy."
Thẩm Quyện đặt vali của cô lên giường, nói một câu: "Tự dọn đi."
Hai người kéo vali lên tầng, thăng cấp thành một phòng three-room(*), lăn lộn một lúc đã đến 10 giờ tối.
(*) Sherry: Chỗ three-room này là tớ chém cho dễ hiểu ấy:v (còn cái two-room bên trên là search baidu)
Lâm Ngữ Kinh tắm rửa một lúc, ban ngày cô đã ngủ đủ giấc, bây giờ tinh thần rất tỉnh táo, sau khi sắp xếp xong liền chạy đến phòng Thẩm Quyện, phát hiện người này đang nằm trên giường làm bài tập.
Lâm Ngữ Kinh đứng trước cửa, trực tiếp đứng hình.
Lúc Thẩm Quyện làm việc rất chuyên tâm, nửa ngày sau mới phát hiện Lâm Ngữ Kinh đã đến, ngẩng đầu, liếc về phía đầu giường, hất hất cằm.
"Cậu làm bài tập sao?" Ngữ khí của Lâm Ngữ Kinh đầy vẻ ngạc nhiên.
Thẩm Quyện bình tĩnh gật đầu: "Các cậu không có bài tập à?"
"Có thì đúng là có." Lâm Ngữ Kinh có chút cạn lời: "Thẩm Quyện, kiểu như cậu sẽ cô đơn suốt đời đấy cậu có biết không, cậu thử ra ngoài hỏi xem có ai đi chơi với bạn gái xong buổi tối về làm bài tập không?"
Thẩm Quyện cười, đặt đồ trong tay lên bàn, sau đó vỗ vỗ giường: "Lại đây."
Lâm Ngữ Kinh ngừng một chút, đi tới, đá giày bò lên giường, mặt giường mềm mại lún xuống theo động tác của cô, Lâm Ngữ Kinh ngồi quỳ bên cạnh cậu, đè lên chăn: "Thẩm Quyện."
Thẩm Quyện nghiêng đầu, ban ngày cậu ngủ không đủ, lúc này mí mắt trĩu xuống, vẻ mặt uể oải: "Hửm?"
Cậu kéo tay cô sang.
Tay Lâm Ngữ Kinh bị cậu nắm, chớp mắt hỏi: "Mười bảy tuổi cũng có thể học, cậu có dạy nữa không?"
Động tác của Thẩm Quyện khựng lại, giương mắt nhìn cô: "Cả ngày hôm nay cậu không ngoan ngoãn được phải không?"
Lâm Ngữ Kinh chống lên mặt giường tiến lại gần: "Tớ chỉ muốn biết cậu sẽ làm gì thôi."
"Toàn thân cậu, từ đầu đến chân, tớ đều xử được." Thẩm Quyện nói, nắm tay cô xoa nắn một lúc rồi lại buông ra, xoa xoa lòng bàn tay, thản nhiên ngắm nghía "Muốn tớ giải thích từng chỗ một cho cậu không?"
Lâm Ngữ Kinh: "...Không cần."
*
Thẩm Quyện nói lời này với dáng vẻ cợt nhả không chịu nổi, đáng tiếc là nói thì ghê lắm nhưng hành động lại chẳng chút đáng sợ.
Cậu cực kỳ kiên nhẫn, hơn nữa qua kỳ nghỉ 1 tháng 10 cùng nhau lần này, Lâm Ngữ Kinh phát hiện tính kiên nhẫn này của cậu, thể hiện trên mọi phương diện.
Lại một lần nữa Lâm Ngữ Kinh nhận thức được cậu hoàn toàn không tương xứng với hình tượng thiếu gia của mình.
Những tên nhóc có tiền ở tuổi này của cậu, nào có ai không tùy tâm tùy hứng, muốn làm gì thì làm, căn bản không biết bốn chữ "khiêm tốn nhẫn nhịn" viết như thế nào.
Ít nhất là mấy vị đại gia như Lục Gia Hành, Trình Dật, Phó Minh Tu đều như vậy.
Lúc sắp kết thúc kỳ nghỉ 1 tháng 10, Cố Hạ gửi cho Lâm Ngữ Kinh một tin nhắn WeChat hỏi thăm tình hình chiến sự. Lúc ấy là 9h tối, Lâm Ngữ Kinh và Thẩm Quyện đang ở trong khách sạn làm bài tập.
Cố Hạ xem như mình nhìn nhầm: [Ở khách sạn làm gì cơ?]
Lâm Ngữ Kinh bình tĩnh lặp lại: [Làm bài tập.]
Ở thành phố nho nhỏ này, thật ra cũng có rất nhiều chỗ chơi, trong mỗi hẻm nhỏ đều có không ít những cửa hàng bán đồ thủ công mỹ nghệ độc đáo. Mỗi ngày Lâm Ngữ Kinh đều ở trong khách sạn ngủ đến khi mặt trời lên cao, dề dà chuẩn bị đến tận chiều mới ra ngoài chơi.
Buổi tối trở về vậy mà vẫn cùng nhau làm bài tập.
Thấy chưa?
Đây chính là tinh thần tự giác chuẩn mực của Trạng Nguyên.
Học bá đi du lịch, buổi tối đều ở khách sạn làm bài tập.
Trạng Nguyên không chỉ dẫn dắt phàm nhân chúng ta làm bài tập, mà sau đó còn dạy cho cô nguyên lý kinh tế học.
Chuyên ngành hai người học đều rất khó và có nhiều bài tập. Lâm Ngữ Kinh không rành về tài chính cho lắm, trong khoa bọn cô có người nói các anh chị khóa trước đã trực tiếp bỏ qua nghiên cứu nguyên lý, nhảy vọt sang nghiên cứu thực tiễn.
Gần tới ngày khai giảng, Lâm Ngữ Kinh định về thành phố A sớm hơn một ngày, chuẩn bị đặt vé.
Nhưng lại phát hiện thành phố nhỏ này không có sân bay.
Chỉ có tàu hỏa, hơn nữa tàu cao tốc còn không dừng ở đây.
Chính là, nếu phải đi về, cô vẫn phải ngồi tàu lửa hai mươi tiếng.
Lâm Ngữ Kinh sợ tới mức run tay, run rẩy cầm lấy cánh tay Thẩm Quyện: "Thẩm Quyện..."
Thẩm Quyện nghiêng đầu.
Ánh mắt Lâm Ngữ Kinh trống rỗng: "Tớ phát hiện ra ở đây không có sân bay."
Thẩm Quyện nhướng mày: "Sao có thể không có?"
"Tàu cao tốc cũng không có!" Lâm Ngữ Kinh sụp đổ: "Chúng ta về bằng cách nào đây? Hay là trước tiên chúng ta đi xe đến thành phố có sân bay gần nhất có được không?"
So với phản ứng của cô, Thẩm Quyện quả thật quá bình tĩnh: "Muốn về?"
"Sắp học lại rồi mà, sao lúc đó tớ lại đòi ngồi tàu hỏa cơ chứ, còn xuống ở chỗ này." Lâm Ngữ Kinh vừa nhìn thông tin vừa thở dài, tự an ủi mình: "Ít ra lần này chúng ta có thể mua vé giường nằm, ít nhất còn có giường."
Thẩm Quyện nghiêng đầu, nhìn thoáng qua thông tin ngày tháng cô đang xem, sau đó cầm lấy điện thoại của cô: "Đừng vội, để tớ suy nghĩ một lát."
Cậu kéo cô đến sô pha ấn cô ngồi xuống, cúi người áp xuống: "Bạn học Lâm Ngữ Kinh, tóm tắt kết cấu, chức năng của hệ thống cơ quan tài chính nước ta xem?"
Lâm Ngữ Kinh trừng mắt nhìn cậu: "Cậu có bệnh à?"
Thẩm Quyện cúi đầu, cắn một cái lên xương quai xanh của cô qua lớp áo ngủ: "Sai rồi." Cậu mập mờ nói: "Dạy cậu chưa kĩ sao? Nói lại một lần nữa."
Lâm Ngữ Kinh rụt vai, đẩy cậu: "Nói cái mông ấy, tớ cũng không học tài chính."
Thẩm Quyện ngẩng đầu, hôn lên môi cô, cuối cùng dựa đầu lên hõm vai cô, ngửi mùi hương trên người cô gái nhỏ, lười biếng nói: "Chuyển ngành đi, cái đầu quả dưa nho nhỏ này của cậu chỉ hợp với việc đào hố người khác, nên học tài chính."
Lâm Ngữ Kinh ngáp một cái, hôm nay bọn họ đến hòn đảo gần đây chơi một ngày, có hơi mệt: "Tớ học gì cũng không làm lỡ việc đào hố."
Thẩm Quyện cười một tiếng, vùi đầu vào cần cổ cô, âm thanh nghe hơi nghèn nghẹt, hơi thở ấm áp phả tới khiến cô ngưa ngứa.
Lâm Ngữ Kinh đẩy đầu cậu ra, điều chỉnh một tư thế thoải mái, nghiêng người nằm trên sô pha: "Thẩm Quyện, cậu đừng quên mua vé."
Thẩm Quyện trả lời: "Ừ."
Lâm Ngữ Kinh khép hờ hai mắt: "Chúng ta lại phải đi hai mươi tiếng đồng hồ, cậu mua vé giường mềm đi, giường mềm có thể mềm thế nào đây nhỉ?" Cô mơ mơ màng màng lẩm bẩm: "Nhà tớ nhiều tiền như vậy, tại sao tớ lại phải chịu khổ thế này chứ?"
"Không cần đến hai mươi tiếng." Thẩm Quyện buồn cười, vỗ vỗ cô như dỗ trẻ con: "Ngủ đi, ngủ dậy Quyện gia dẫn cậu đi máy bay."
Lâm Ngữ Kinh liền ngủ thật.
Tối ngủ trên sô pha, sáng tỉnh lại người đã nằm trên giường. Quyện gia – người nói ngủ dậy sẽ dẫn cô đi máy bay giờ đang ở phòng khách gọi điện thoại, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng cậu nói chuyện.
Lâm Ngữ Kinh tùy tiện gãi gãi tóc cựa mình xuống giường, cũng không rửa mặt, mặc đồ ngủ nhăn nhăn nhúm nhúm mà quẹt dép lê mở cửa phòng ngủ ra ngoài.
Âm thanh nói chuyện bên ngoài đột nhiên ngừng bặt.
Lâm Ngữ Kinh ngáp một cái, giương mắt.
Sau đó khựng lại.
Thẩm Quyện không gọi điện thoại, cậu đang nói chuyện với người khác.
Trong căn phòng này không biết từ lúc nào đã xuất hiện người thứ ba, hiện giờ người này đang ngồi trên sô pha, tay cầm ly cà phê, nghiêng đầu, ngây ngẩn mắt to trừng mắt nhỏ với cô.
Lâm Ngữ Kinh ngớ người ra, cái miệng ngáp một nửa vẫn chưa kịp khép lại.
Thẩm Quyện rất nhanh đã kịp phản ứng, nghiêng mình chắn giữa hai người, đẩy cô vào phòng ngủ chính, sau đó cũng đi vào, xoay người đóng cửa lại.
Lâm Ngữ Kinh vừa tỉnh ngủ, phản ứng còn hơi chậm chạp, khác với trạng thái tỉnh táo khi đã rời giường, chỉ chỉ ngoài cửa, nhìn cậu: "Cậu ở sau lưng tớ gian díu với người đàn ông khác à?"
Thẩm Quyện: "..."
"Anh trai tớ." Thẩm Quyện lời ít ý nhiều nói: "Nhà cô tớ."
Lâm Ngữ Kinh cúi đầu, nhìn thoáng qua áo ngủ nhăn nhúm và dép lê của mình, chỉnh đốn suy nghĩ một chút: "Ý cậu là lần đầu tiên tớ gặp mặt người nhà cậu, trong cái hình tượng này?"
Thẩm Quyện nhìn cô ngủ đến đầu tóc rối bù, mặt không đổi sắc nói: "Hình tượng của cậu rất tốt, có thể trực tiếp đi thảm đỏ Oscar."
Lâm Ngữ Kinh: "..."
Lâm Ngữ Kinh không thèm phản ứng với cậu nữa, đi vào phòng tắm tắm rửa một lát, thay quần áo, chuẩn bị tâm lý một lúc lâu, mới ra khỏi phòng ngủ.
Kết quả phòng khách chỉ có một mình Thẩm Quyện, xe phục vụ đồ ăn trong tay xếp tầng tầng lớp lớp đồ ăn sáng, anh trai thần bí đã không cánh mà bay.
Lâm Ngữ Kinh đi tới, ghim một miếng salad khoai tây: "Anh cậu đâu?"
"Sợ cậu xấu hổ, bảo anh ấy đi rồi." Thẩm Quyện đưa miếng sandwich cho cô: "Ăn xong chúng ta cũng đi."
Lâm Ngữ Kinh đang cắn trứng chiên ngước mắt lên: "Sao?"
Thẩm Quyện lười biếng dựa vào sô pha: "Đưa cậu đi máy bay."
Lâm Ngữ Kinh: "..."
*
Một tiếng sau, Lâm Ngữ Kinh ngồi trên một chiếc trực thăng loại nhỏ, biểu cảm chết lặng.
Tối hôm qua, thời điểm Thẩm Quyện nói "Quyện gia dẫn cậu đi máy bay", cô đã thật sự rất mệt, ngủ quên mất, không để ý, chỉ cho rằng cậu thuận miệng đùa cợt một chút.
Cô nên sớm nghĩ đến, sao cậu có thể thuận miệng nói đùa chứ.
Người này nhất định sẽ biến lời nói đùa thành sự thật.
Bên trong khoang máy bay đóng kín, phía trước sô pha là quầy rượu, phía sau được thiết kế thành phòng ngủ, phòng tắm hay toilet gì đó đều đầy đủ cả.
Bạn trai từ một đứa trẻ nhà nghèo vừa học vừa làm biến thành một nhị thế tổ* có máy bay tư chỉ trong một đêm là loại trải nghiệm như thế nào?
(*) Người thừa kế gia tài của lớp cha chú để lại, giống phú nhị đại (nguồn: bachngocsach.com)
Tâm trạng Lâm Ngữ Kinh rất phức tạp.
Cô thử nhớ lại một chút xem ông cụ Lâm có máy bay tư nhân không?
Hình như không có.
Lâm Ngữ Kinh đột nhiên cảm thấy mình dính lấy ba mẹ còn không bằng dính lấy bạn trai.
Cô đang sầu muộn, trên đùi bỗng nhiên nặng xuống, có thứ gì đó đè lên.
Lâm Ngữ Kinh sợ hết hồn, đưa mắt nhìn xuống, hóa ra là một con mèo.
Cô không rành về mèo, không biết đây là giống mèo gì, nhưng trông dáng dấp con mèo này có vẻ hung dữ, mới nhìn còn tưởng là một chú báo nhỏ.
Nó nhẹ nhàng dùng móng vuốt áp áp lên chân cô, sau đó thu lại, nhìn cô một cái, rồi phất đuôi dài kiêu ngạo bỏ đi.
Lâm Ngữ Kinh nghiêng đầu nhìn nó.
Thẩm Quyện bưng một khay bánh ngọt nhỏ cho cô, đặt lên bàn trước mặt cô, theo tầm mắt cô nhìn thấy con mèo kia: "Bạn của anh trai tớ nhờ mang về."
Trên máy bay chỉ có hai người là cô và Thẩm Quyện, Lâm Ngữ Kinh hỏi: "Anh trai cậu không về cùng sao?"
"Ừ, anh ấy ở đây mấy ngày." Thẩm Quyện nói: "Muốn ăn gì? Hay là ngủ một lát nhé?"
Lâm Ngữ Kinh dựa vào sô pha, bất mãn nhìn cậu: "Thẩm Quyện, vì sao cậu lại có máy bay? Tớ cái gì cũng không có, hiện tại ngay cả một cái phòng tớ cũng không có."
"Ông nội tớ cho." Thẩm Quyện nói: "Hơn nữa cậu vẫn còn vị thành niên."
"Dù tớ thành niên cũng sẽ không có máy bay." Lâm Ngữ Kinh tủi hờn nói: "Ông nội tớ cũng chưa từng mua thứ đồ chơi này."
Thẩm Quyện gật đầu: "Chờ cậu thành niên, cái này là của cậu."
Lâm Ngữ Kinh khựng lại, ngẩng đầu lên: "Thẩm Quyện, tớ phát hiện cậu đúng là một đứa con phá của, sao ba cậu không đánh chết cậu mà để cậu lớn đến từng này thế hả?"
Thẩm Quyện nhướng mày: "Tặng sính lễ cho vợ tương lai của tớ, sao lại không được?"
Lâm Ngữ Kinh dừng một chút, kề sát vào cậu, nhẹ giọng nói: "Nếu vợ tương lai của cậu cầm sính lễ trốn mất thì sao? Mà cũng không cần cầm, ngồi sính lễ chạy đi."
Cô vỗ tay bôm bốp: "Ý tưởng hay."
"Cậu nhớ chạy xa một chút nhé, đừng để tớ bắt về." Thẩm Quyện cụp mắt nhìn cô, cũng kề sát vào, học theo cô, nói khẽ: "Vì bắt về rồi sẽ nhốt cậu vào sính lễ, xem cậu chạy thế nào, nhảy dù sao?"
"..."
Lâm Ngữ Kinh lặng lẽ nhìn thoáng qua khung cảnh ngoài cửa sổ máy bay, tầng tầng lớp lớp mây trắng.
Thẩm Quyện nở nụ cười không cảm xúc: "Lâm Ngữ Kinh, cậu có biết thế nào là kêu trời không thấu gọi đất không hay không? Chính là như lúc đó đấy."
Lâm Ngữ Kinh lặng lẽ lùi ra xa, kéo dài khoảng cách với cậu: "Cậu có thể đừng cầm thú như vậy được không."
"Cậu có thể đừng chọc giận tớ được không." Thẩm Quyện dựa vào sô pha, nặng nề nhìn cô, bỗng nhiên thở dài: "Ông đây thật sự sợ cậu chạy trốn."
Lâm Ngữ Kinh ngẩn người.
Cô mím môi, chủ động dựa sát lại gần, đứng lên dạng chân ngồi lên đùi cậu, ngẩng đầu hôn cậu lấy lòng: "Vậy sau này không nói thế nữa, chỉ nói điều cậu thích nghe, cậu muốn nghe gì?"
Thẩm Quyện điều chỉnh tư thế một chút, để cô ngồi thoải mái hơn: "Tớ thích nghe, cậu đều nói sao?"
Cậu cong môi, thấp giọng nói: "Muốn cậu gọi cái gì, gọi thế nào, cậu cũng gọi sao?"
"..."
Lâm Ngữ Kinh cắn nhẹ lên cằm cậu: "Thẩm Quyện, cậu có thể tự đổ một thùng thuốc tẩy trắng vào đầu cậu được không, tẩy hết những suy nghĩ đen tối bên trong, tớ đây là đang thổ lộ tâm tình một cách đàng hoàng với cậu đó."
Thẩm Quyện cười một tiếng, không để trong lòng.
Nhà cô đã nuôi dưỡng ra một Tiểu Kình Ngư có cá tính mạnh, da mặt mỏng, ganh đua hiếu thắng, chuyện gì cũng thuận theo thói quen, ngoan cố đến chết cũng không thừa nhận. Đời này Thẩm Quyện không hy vọng có thể nghe cô thật lòng thật dạ nhận thua một lần, hay thổ lộ tâm tình gì đó.
Thẩm Quyện cũng không phải người biết dỗ dành người khác. Ngày đó Lâm Ngữ Kinh nói cũng có lý, nếu cô là đàn ông, hai người có lẽ đã đấu đến người ngã ngựa đổ, huyền thoại đánh thành người thực vật có khả năng cao sẽ tái diễn lần nữa.
Đến tận bây giờ Thẩm Quyện cũng không biết rốt cuộc mình đã thích Tiểu Kình Ngư* này từ khi nào. Cậu sống hai mươi năm trên đời cũng chưa từng đụng phải một con như vậy.
(*) Có nghĩa là cá voi nhỏ (nhắc lại).
Mỗi ngày đều bị chọc tức tới mức huyệt Thái Dương giật đến đau, tức giận xong vẫn phải lắc mông đi dỗ người ta.
Cmn, mà đáng sợ nhấtlà cậu dỗ dành người ta rất vui vẻ.
Cậu nghĩ ngợi, thất thần trong chốc lát, Lâm Ngữ Kinh ôm cổ cậu ngửa lên trên, đột nhiên hỏi: "Bạn học Thẩm, có phải tớ chưa từng thổ lộ với cậu đúng không?"
Thẩm Quyện hoàn hồn, hơi rũ mắt, còn chưa thấy rõ mặt của cô.
Cô bỗng nhiên nghiêng đầu đi, cả người dính sát, cằm gác trên vai cậu.
Thân hình mềm mại áp tới, Thẩm Quyện vô thức vịn chặt eo cô.
Đây là phản xạ có điều kiện của cơ thể.
Lâm Ngữ Kinh ghé vào tai cậu, thổi nhẹ vào lỗ tai, cố ý nhẹ giọng nói: "Anh trai, rất thích anh."
Thẩm Quyện cứng đờ.
Lâm Ngữ Kinh ngừng lại, vành tai nóng bỏng, chôn mặt vào cổ cậu, dù xấu hổ nhưng vẫn kiên trì đến cùng, nhẹ giọng nói tiếp: "Thích đến mức sau này muốn sinh con cho cậu."
Thẩm Quyện bùng nổ.
Hết chương 80.
Sherry:
Hai chương này nhây lâu quá rồi, trả nợ cuối năm nha~
Tuần này còn chương 81 để sang năm đăng vậy =))) T với chị Yu sẽ cố gắng:>>
Chúc mọi người năm mới vui vẻ~
Hai người trở về khách sạn, sáng nay vì đặt phòng quá vội nên chỉ tìm được một phòng two-room, trong đó chỉ có một phòng ngủ, cả buổi chiều Thẩm Quyện đều phải ngủ trên sô pha ngoài phòng khách.
Bây giờ người nào đó không muốn khiến mình phải ấm ức ngủ sô pha, lúc trở về cậu đến quầy tiếp tân đổi lại phòng, tìm phòng có thêm một phòng ngủ cho mình.
Lâm Ngữ Kinh đã lôi hết đống đồ trong vali ra rồi, chất đầy trong nhà vệ sinh và phòng tắm, quần áo và một số đồ lặt vặt cũng lấy ra hết rồi. Cô lười chẳng muốn dọn lại, ngồi xếp bằng trên giường nhìn cậu: "Sao cậu không ngủ trên giường với tớ này, cái giường này to như vậy, thêm cậu vẫn đủ mà?"
Cô dừng một chút, bỗng nhiên nhớ tới gì đó, kinh ngạc nói: "Đàn ông các cậu, ngủ chung một giường cũng không được sao?" Cô giang tay ra: "Giường này lớn đến mức năm người ngủ vẫn vừa, nhưng khoảng cách giữa chúng ta cũng không cần lớn như vậy."
Thẩm Quyện đặt vali của cô lên giường, nói một câu: "Tự dọn đi."
Hai người kéo vali lên tầng, thăng cấp thành một phòng three-room(*), lăn lộn một lúc đã đến 10 giờ tối.
(*) Sherry: Chỗ three-room này là tớ chém cho dễ hiểu ấy:v (còn cái two-room bên trên là search baidu)
Lâm Ngữ Kinh tắm rửa một lúc, ban ngày cô đã ngủ đủ giấc, bây giờ tinh thần rất tỉnh táo, sau khi sắp xếp xong liền chạy đến phòng Thẩm Quyện, phát hiện người này đang nằm trên giường làm bài tập.
Lâm Ngữ Kinh đứng trước cửa, trực tiếp đứng hình.
Lúc Thẩm Quyện làm việc rất chuyên tâm, nửa ngày sau mới phát hiện Lâm Ngữ Kinh đã đến, ngẩng đầu, liếc về phía đầu giường, hất hất cằm.
"Cậu làm bài tập sao?" Ngữ khí của Lâm Ngữ Kinh đầy vẻ ngạc nhiên.
Thẩm Quyện bình tĩnh gật đầu: "Các cậu không có bài tập à?"
"Có thì đúng là có." Lâm Ngữ Kinh có chút cạn lời: "Thẩm Quyện, kiểu như cậu sẽ cô đơn suốt đời đấy cậu có biết không, cậu thử ra ngoài hỏi xem có ai đi chơi với bạn gái xong buổi tối về làm bài tập không?"
Thẩm Quyện cười, đặt đồ trong tay lên bàn, sau đó vỗ vỗ giường: "Lại đây."
Lâm Ngữ Kinh ngừng một chút, đi tới, đá giày bò lên giường, mặt giường mềm mại lún xuống theo động tác của cô, Lâm Ngữ Kinh ngồi quỳ bên cạnh cậu, đè lên chăn: "Thẩm Quyện."
Thẩm Quyện nghiêng đầu, ban ngày cậu ngủ không đủ, lúc này mí mắt trĩu xuống, vẻ mặt uể oải: "Hửm?"
Cậu kéo tay cô sang.
Tay Lâm Ngữ Kinh bị cậu nắm, chớp mắt hỏi: "Mười bảy tuổi cũng có thể học, cậu có dạy nữa không?"
Động tác của Thẩm Quyện khựng lại, giương mắt nhìn cô: "Cả ngày hôm nay cậu không ngoan ngoãn được phải không?"
Lâm Ngữ Kinh chống lên mặt giường tiến lại gần: "Tớ chỉ muốn biết cậu sẽ làm gì thôi."
"Toàn thân cậu, từ đầu đến chân, tớ đều xử được." Thẩm Quyện nói, nắm tay cô xoa nắn một lúc rồi lại buông ra, xoa xoa lòng bàn tay, thản nhiên ngắm nghía "Muốn tớ giải thích từng chỗ một cho cậu không?"
Lâm Ngữ Kinh: "...Không cần."
*
Thẩm Quyện nói lời này với dáng vẻ cợt nhả không chịu nổi, đáng tiếc là nói thì ghê lắm nhưng hành động lại chẳng chút đáng sợ.
Cậu cực kỳ kiên nhẫn, hơn nữa qua kỳ nghỉ 1 tháng 10 cùng nhau lần này, Lâm Ngữ Kinh phát hiện tính kiên nhẫn này của cậu, thể hiện trên mọi phương diện.
Lại một lần nữa Lâm Ngữ Kinh nhận thức được cậu hoàn toàn không tương xứng với hình tượng thiếu gia của mình.
Những tên nhóc có tiền ở tuổi này của cậu, nào có ai không tùy tâm tùy hứng, muốn làm gì thì làm, căn bản không biết bốn chữ "khiêm tốn nhẫn nhịn" viết như thế nào.
Ít nhất là mấy vị đại gia như Lục Gia Hành, Trình Dật, Phó Minh Tu đều như vậy.
Lúc sắp kết thúc kỳ nghỉ 1 tháng 10, Cố Hạ gửi cho Lâm Ngữ Kinh một tin nhắn WeChat hỏi thăm tình hình chiến sự. Lúc ấy là 9h tối, Lâm Ngữ Kinh và Thẩm Quyện đang ở trong khách sạn làm bài tập.
Cố Hạ xem như mình nhìn nhầm: [Ở khách sạn làm gì cơ?]
Lâm Ngữ Kinh bình tĩnh lặp lại: [Làm bài tập.]
Ở thành phố nho nhỏ này, thật ra cũng có rất nhiều chỗ chơi, trong mỗi hẻm nhỏ đều có không ít những cửa hàng bán đồ thủ công mỹ nghệ độc đáo. Mỗi ngày Lâm Ngữ Kinh đều ở trong khách sạn ngủ đến khi mặt trời lên cao, dề dà chuẩn bị đến tận chiều mới ra ngoài chơi.
Buổi tối trở về vậy mà vẫn cùng nhau làm bài tập.
Thấy chưa?
Đây chính là tinh thần tự giác chuẩn mực của Trạng Nguyên.
Học bá đi du lịch, buổi tối đều ở khách sạn làm bài tập.
Trạng Nguyên không chỉ dẫn dắt phàm nhân chúng ta làm bài tập, mà sau đó còn dạy cho cô nguyên lý kinh tế học.
Chuyên ngành hai người học đều rất khó và có nhiều bài tập. Lâm Ngữ Kinh không rành về tài chính cho lắm, trong khoa bọn cô có người nói các anh chị khóa trước đã trực tiếp bỏ qua nghiên cứu nguyên lý, nhảy vọt sang nghiên cứu thực tiễn.
Gần tới ngày khai giảng, Lâm Ngữ Kinh định về thành phố A sớm hơn một ngày, chuẩn bị đặt vé.
Nhưng lại phát hiện thành phố nhỏ này không có sân bay.
Chỉ có tàu hỏa, hơn nữa tàu cao tốc còn không dừng ở đây.
Chính là, nếu phải đi về, cô vẫn phải ngồi tàu lửa hai mươi tiếng.
Lâm Ngữ Kinh sợ tới mức run tay, run rẩy cầm lấy cánh tay Thẩm Quyện: "Thẩm Quyện..."
Thẩm Quyện nghiêng đầu.
Ánh mắt Lâm Ngữ Kinh trống rỗng: "Tớ phát hiện ra ở đây không có sân bay."
Thẩm Quyện nhướng mày: "Sao có thể không có?"
"Tàu cao tốc cũng không có!" Lâm Ngữ Kinh sụp đổ: "Chúng ta về bằng cách nào đây? Hay là trước tiên chúng ta đi xe đến thành phố có sân bay gần nhất có được không?"
So với phản ứng của cô, Thẩm Quyện quả thật quá bình tĩnh: "Muốn về?"
"Sắp học lại rồi mà, sao lúc đó tớ lại đòi ngồi tàu hỏa cơ chứ, còn xuống ở chỗ này." Lâm Ngữ Kinh vừa nhìn thông tin vừa thở dài, tự an ủi mình: "Ít ra lần này chúng ta có thể mua vé giường nằm, ít nhất còn có giường."
Thẩm Quyện nghiêng đầu, nhìn thoáng qua thông tin ngày tháng cô đang xem, sau đó cầm lấy điện thoại của cô: "Đừng vội, để tớ suy nghĩ một lát."
Cậu kéo cô đến sô pha ấn cô ngồi xuống, cúi người áp xuống: "Bạn học Lâm Ngữ Kinh, tóm tắt kết cấu, chức năng của hệ thống cơ quan tài chính nước ta xem?"
Lâm Ngữ Kinh trừng mắt nhìn cậu: "Cậu có bệnh à?"
Thẩm Quyện cúi đầu, cắn một cái lên xương quai xanh của cô qua lớp áo ngủ: "Sai rồi." Cậu mập mờ nói: "Dạy cậu chưa kĩ sao? Nói lại một lần nữa."
Lâm Ngữ Kinh rụt vai, đẩy cậu: "Nói cái mông ấy, tớ cũng không học tài chính."
Thẩm Quyện ngẩng đầu, hôn lên môi cô, cuối cùng dựa đầu lên hõm vai cô, ngửi mùi hương trên người cô gái nhỏ, lười biếng nói: "Chuyển ngành đi, cái đầu quả dưa nho nhỏ này của cậu chỉ hợp với việc đào hố người khác, nên học tài chính."
Lâm Ngữ Kinh ngáp một cái, hôm nay bọn họ đến hòn đảo gần đây chơi một ngày, có hơi mệt: "Tớ học gì cũng không làm lỡ việc đào hố."
Thẩm Quyện cười một tiếng, vùi đầu vào cần cổ cô, âm thanh nghe hơi nghèn nghẹt, hơi thở ấm áp phả tới khiến cô ngưa ngứa.
Lâm Ngữ Kinh đẩy đầu cậu ra, điều chỉnh một tư thế thoải mái, nghiêng người nằm trên sô pha: "Thẩm Quyện, cậu đừng quên mua vé."
Thẩm Quyện trả lời: "Ừ."
Lâm Ngữ Kinh khép hờ hai mắt: "Chúng ta lại phải đi hai mươi tiếng đồng hồ, cậu mua vé giường mềm đi, giường mềm có thể mềm thế nào đây nhỉ?" Cô mơ mơ màng màng lẩm bẩm: "Nhà tớ nhiều tiền như vậy, tại sao tớ lại phải chịu khổ thế này chứ?"
"Không cần đến hai mươi tiếng." Thẩm Quyện buồn cười, vỗ vỗ cô như dỗ trẻ con: "Ngủ đi, ngủ dậy Quyện gia dẫn cậu đi máy bay."
Lâm Ngữ Kinh liền ngủ thật.
Tối ngủ trên sô pha, sáng tỉnh lại người đã nằm trên giường. Quyện gia – người nói ngủ dậy sẽ dẫn cô đi máy bay giờ đang ở phòng khách gọi điện thoại, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng cậu nói chuyện.
Lâm Ngữ Kinh tùy tiện gãi gãi tóc cựa mình xuống giường, cũng không rửa mặt, mặc đồ ngủ nhăn nhăn nhúm nhúm mà quẹt dép lê mở cửa phòng ngủ ra ngoài.
Âm thanh nói chuyện bên ngoài đột nhiên ngừng bặt.
Lâm Ngữ Kinh ngáp một cái, giương mắt.
Sau đó khựng lại.
Thẩm Quyện không gọi điện thoại, cậu đang nói chuyện với người khác.
Trong căn phòng này không biết từ lúc nào đã xuất hiện người thứ ba, hiện giờ người này đang ngồi trên sô pha, tay cầm ly cà phê, nghiêng đầu, ngây ngẩn mắt to trừng mắt nhỏ với cô.
Lâm Ngữ Kinh ngớ người ra, cái miệng ngáp một nửa vẫn chưa kịp khép lại.
Thẩm Quyện rất nhanh đã kịp phản ứng, nghiêng mình chắn giữa hai người, đẩy cô vào phòng ngủ chính, sau đó cũng đi vào, xoay người đóng cửa lại.
Lâm Ngữ Kinh vừa tỉnh ngủ, phản ứng còn hơi chậm chạp, khác với trạng thái tỉnh táo khi đã rời giường, chỉ chỉ ngoài cửa, nhìn cậu: "Cậu ở sau lưng tớ gian díu với người đàn ông khác à?"
Thẩm Quyện: "..."
"Anh trai tớ." Thẩm Quyện lời ít ý nhiều nói: "Nhà cô tớ."
Lâm Ngữ Kinh cúi đầu, nhìn thoáng qua áo ngủ nhăn nhúm và dép lê của mình, chỉnh đốn suy nghĩ một chút: "Ý cậu là lần đầu tiên tớ gặp mặt người nhà cậu, trong cái hình tượng này?"
Thẩm Quyện nhìn cô ngủ đến đầu tóc rối bù, mặt không đổi sắc nói: "Hình tượng của cậu rất tốt, có thể trực tiếp đi thảm đỏ Oscar."
Lâm Ngữ Kinh: "..."
Lâm Ngữ Kinh không thèm phản ứng với cậu nữa, đi vào phòng tắm tắm rửa một lát, thay quần áo, chuẩn bị tâm lý một lúc lâu, mới ra khỏi phòng ngủ.
Kết quả phòng khách chỉ có một mình Thẩm Quyện, xe phục vụ đồ ăn trong tay xếp tầng tầng lớp lớp đồ ăn sáng, anh trai thần bí đã không cánh mà bay.
Lâm Ngữ Kinh đi tới, ghim một miếng salad khoai tây: "Anh cậu đâu?"
"Sợ cậu xấu hổ, bảo anh ấy đi rồi." Thẩm Quyện đưa miếng sandwich cho cô: "Ăn xong chúng ta cũng đi."
Lâm Ngữ Kinh đang cắn trứng chiên ngước mắt lên: "Sao?"
Thẩm Quyện lười biếng dựa vào sô pha: "Đưa cậu đi máy bay."
Lâm Ngữ Kinh: "..."
*
Một tiếng sau, Lâm Ngữ Kinh ngồi trên một chiếc trực thăng loại nhỏ, biểu cảm chết lặng.
Tối hôm qua, thời điểm Thẩm Quyện nói "Quyện gia dẫn cậu đi máy bay", cô đã thật sự rất mệt, ngủ quên mất, không để ý, chỉ cho rằng cậu thuận miệng đùa cợt một chút.
Cô nên sớm nghĩ đến, sao cậu có thể thuận miệng nói đùa chứ.
Người này nhất định sẽ biến lời nói đùa thành sự thật.
Bên trong khoang máy bay đóng kín, phía trước sô pha là quầy rượu, phía sau được thiết kế thành phòng ngủ, phòng tắm hay toilet gì đó đều đầy đủ cả.
Bạn trai từ một đứa trẻ nhà nghèo vừa học vừa làm biến thành một nhị thế tổ* có máy bay tư chỉ trong một đêm là loại trải nghiệm như thế nào?
(*) Người thừa kế gia tài của lớp cha chú để lại, giống phú nhị đại (nguồn: bachngocsach.com)
Tâm trạng Lâm Ngữ Kinh rất phức tạp.
Cô thử nhớ lại một chút xem ông cụ Lâm có máy bay tư nhân không?
Hình như không có.
Lâm Ngữ Kinh đột nhiên cảm thấy mình dính lấy ba mẹ còn không bằng dính lấy bạn trai.
Cô đang sầu muộn, trên đùi bỗng nhiên nặng xuống, có thứ gì đó đè lên.
Lâm Ngữ Kinh sợ hết hồn, đưa mắt nhìn xuống, hóa ra là một con mèo.
Cô không rành về mèo, không biết đây là giống mèo gì, nhưng trông dáng dấp con mèo này có vẻ hung dữ, mới nhìn còn tưởng là một chú báo nhỏ.
Nó nhẹ nhàng dùng móng vuốt áp áp lên chân cô, sau đó thu lại, nhìn cô một cái, rồi phất đuôi dài kiêu ngạo bỏ đi.
Lâm Ngữ Kinh nghiêng đầu nhìn nó.
Thẩm Quyện bưng một khay bánh ngọt nhỏ cho cô, đặt lên bàn trước mặt cô, theo tầm mắt cô nhìn thấy con mèo kia: "Bạn của anh trai tớ nhờ mang về."
Trên máy bay chỉ có hai người là cô và Thẩm Quyện, Lâm Ngữ Kinh hỏi: "Anh trai cậu không về cùng sao?"
"Ừ, anh ấy ở đây mấy ngày." Thẩm Quyện nói: "Muốn ăn gì? Hay là ngủ một lát nhé?"
Lâm Ngữ Kinh dựa vào sô pha, bất mãn nhìn cậu: "Thẩm Quyện, vì sao cậu lại có máy bay? Tớ cái gì cũng không có, hiện tại ngay cả một cái phòng tớ cũng không có."
"Ông nội tớ cho." Thẩm Quyện nói: "Hơn nữa cậu vẫn còn vị thành niên."
"Dù tớ thành niên cũng sẽ không có máy bay." Lâm Ngữ Kinh tủi hờn nói: "Ông nội tớ cũng chưa từng mua thứ đồ chơi này."
Thẩm Quyện gật đầu: "Chờ cậu thành niên, cái này là của cậu."
Lâm Ngữ Kinh khựng lại, ngẩng đầu lên: "Thẩm Quyện, tớ phát hiện cậu đúng là một đứa con phá của, sao ba cậu không đánh chết cậu mà để cậu lớn đến từng này thế hả?"
Thẩm Quyện nhướng mày: "Tặng sính lễ cho vợ tương lai của tớ, sao lại không được?"
Lâm Ngữ Kinh dừng một chút, kề sát vào cậu, nhẹ giọng nói: "Nếu vợ tương lai của cậu cầm sính lễ trốn mất thì sao? Mà cũng không cần cầm, ngồi sính lễ chạy đi."
Cô vỗ tay bôm bốp: "Ý tưởng hay."
"Cậu nhớ chạy xa một chút nhé, đừng để tớ bắt về." Thẩm Quyện cụp mắt nhìn cô, cũng kề sát vào, học theo cô, nói khẽ: "Vì bắt về rồi sẽ nhốt cậu vào sính lễ, xem cậu chạy thế nào, nhảy dù sao?"
"..."
Lâm Ngữ Kinh lặng lẽ nhìn thoáng qua khung cảnh ngoài cửa sổ máy bay, tầng tầng lớp lớp mây trắng.
Thẩm Quyện nở nụ cười không cảm xúc: "Lâm Ngữ Kinh, cậu có biết thế nào là kêu trời không thấu gọi đất không hay không? Chính là như lúc đó đấy."
Lâm Ngữ Kinh lặng lẽ lùi ra xa, kéo dài khoảng cách với cậu: "Cậu có thể đừng cầm thú như vậy được không."
"Cậu có thể đừng chọc giận tớ được không." Thẩm Quyện dựa vào sô pha, nặng nề nhìn cô, bỗng nhiên thở dài: "Ông đây thật sự sợ cậu chạy trốn."
Lâm Ngữ Kinh ngẩn người.
Cô mím môi, chủ động dựa sát lại gần, đứng lên dạng chân ngồi lên đùi cậu, ngẩng đầu hôn cậu lấy lòng: "Vậy sau này không nói thế nữa, chỉ nói điều cậu thích nghe, cậu muốn nghe gì?"
Thẩm Quyện điều chỉnh tư thế một chút, để cô ngồi thoải mái hơn: "Tớ thích nghe, cậu đều nói sao?"
Cậu cong môi, thấp giọng nói: "Muốn cậu gọi cái gì, gọi thế nào, cậu cũng gọi sao?"
"..."
Lâm Ngữ Kinh cắn nhẹ lên cằm cậu: "Thẩm Quyện, cậu có thể tự đổ một thùng thuốc tẩy trắng vào đầu cậu được không, tẩy hết những suy nghĩ đen tối bên trong, tớ đây là đang thổ lộ tâm tình một cách đàng hoàng với cậu đó."
Thẩm Quyện cười một tiếng, không để trong lòng.
Nhà cô đã nuôi dưỡng ra một Tiểu Kình Ngư có cá tính mạnh, da mặt mỏng, ganh đua hiếu thắng, chuyện gì cũng thuận theo thói quen, ngoan cố đến chết cũng không thừa nhận. Đời này Thẩm Quyện không hy vọng có thể nghe cô thật lòng thật dạ nhận thua một lần, hay thổ lộ tâm tình gì đó.
Thẩm Quyện cũng không phải người biết dỗ dành người khác. Ngày đó Lâm Ngữ Kinh nói cũng có lý, nếu cô là đàn ông, hai người có lẽ đã đấu đến người ngã ngựa đổ, huyền thoại đánh thành người thực vật có khả năng cao sẽ tái diễn lần nữa.
Đến tận bây giờ Thẩm Quyện cũng không biết rốt cuộc mình đã thích Tiểu Kình Ngư* này từ khi nào. Cậu sống hai mươi năm trên đời cũng chưa từng đụng phải một con như vậy.
(*) Có nghĩa là cá voi nhỏ (nhắc lại).
Mỗi ngày đều bị chọc tức tới mức huyệt Thái Dương giật đến đau, tức giận xong vẫn phải lắc mông đi dỗ người ta.
Cmn, mà đáng sợ nhấtlà cậu dỗ dành người ta rất vui vẻ.
Cậu nghĩ ngợi, thất thần trong chốc lát, Lâm Ngữ Kinh ôm cổ cậu ngửa lên trên, đột nhiên hỏi: "Bạn học Thẩm, có phải tớ chưa từng thổ lộ với cậu đúng không?"
Thẩm Quyện hoàn hồn, hơi rũ mắt, còn chưa thấy rõ mặt của cô.
Cô bỗng nhiên nghiêng đầu đi, cả người dính sát, cằm gác trên vai cậu.
Thân hình mềm mại áp tới, Thẩm Quyện vô thức vịn chặt eo cô.
Đây là phản xạ có điều kiện của cơ thể.
Lâm Ngữ Kinh ghé vào tai cậu, thổi nhẹ vào lỗ tai, cố ý nhẹ giọng nói: "Anh trai, rất thích anh."
Thẩm Quyện cứng đờ.
Lâm Ngữ Kinh ngừng lại, vành tai nóng bỏng, chôn mặt vào cổ cậu, dù xấu hổ nhưng vẫn kiên trì đến cùng, nhẹ giọng nói tiếp: "Thích đến mức sau này muốn sinh con cho cậu."
Thẩm Quyện bùng nổ.
Hết chương 80.
Sherry:
Hai chương này nhây lâu quá rồi, trả nợ cuối năm nha~
Tuần này còn chương 81 để sang năm đăng vậy =))) T với chị Yu sẽ cố gắng:>>
Chúc mọi người năm mới vui vẻ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook