Tôi Mộng Giữa Ban Ngày
-
Chương 53: Anh trai, mười sáu tuổi thì có thể làm cái gì?
Lâm Ngữ Kinh từng xem qua mấy quyển sách về phương diện này và phim điện ảnh liên quan.
Loại nhân vật phản diện có nhân cách phản xã hội này trong phim điện ảnh và sách có rất nhiều, ví dụ như James Moriarty* trong《Sherlock Holmes toàn tập》, ví dụ như bác sĩ Hannibal* trong《Sự im lặng của bầy cừu》.
(*)
Giáo sư James Moriarty là nhân vật phản diện trong bộ truyện trinh thám nổi tiếng của nhà văn Arthur Conan Doyle. Ông nổi tiếng bởi sự thông minh và là người giật dây phần lớn tội ác ở Anh quốc. Ông được mệnh danh là Napoléon trong giới tội phạm nhờ vào tài năng tổ chức và thao túng tội ác của mình.
Hannibal Lecter là một nhân vật hư cấu trong series truyện trinh thám kinh dị của Thomas Harris. Lecter được giới thiệu lần đầu vào năm 1981 trong cuốn tiểu thuyết kinh dị Red Dragon, là một bác sĩ tâm thần xuất sắc và là một kẻ ăn và giết người hàng loạt. (Wiki)
Tình cảm vặn vẹo, hành vi hoàn toàn dựa theo dục vọng và bản năng, không hề có lòng cảm thông, không chút cảm giác tội lỗi, nhân cách thiếu hụt tri giác. Đa số là bắt đầu từ trước năm 14 tuổi, khởi nguồn từ những thứ lần đầu gặp phải thời thơ ấu, ảnh hưởng bởi những người xung quanh, cũng bị ảnh hưởng từ gia đình.
Có tính kích động và tính công kích cao, cực kỳ giỏi về việc dùng lời nói dối và sự ngụy trang để thao túng tình cảm của người khác. Có cách thức đạt được khoái cảm mà người bình thường không thể nào hiểu được.
Trong cuộc sống hiện thực hóa ra cũng thật sự có người như vậy.
Thật đáng sợ.
Người bình thường có lẽ đều sẽ bất tri bất giác mà bị ảnh hưởng. Huống hồ là một người bệnh trầm cảm có thần kinh mỏng manh nhạy cảm như thế, sớm chiều ở chung với người như vậy, sẽ phát sinh ra loại chuyện gì.
Thể loại này và người điên gì đó hoàn toàn không giống nhau. Loại nhân cách phản xã hội IQ cao thoạt nhìn ôn hòa mà vô hại. Hắn sẽ khiến bạn thích hắn, tín nhiệm hắn, sau đó lợi dụng thiện ý và tín nhiệm của bạn mà tùy ý làm bậy, đồng thời cũng không có cắn rứt lương tâm nào. Hắn sẽ không cảm thấy chuyện mình làm là sai.
Có lẽ hắn cảm thấy trực tiếp hay gián tiếp giết người, cũng chỉ đơn giản như hút điếu thuốc mà thôi.
Nhiếp Tinh Hà và loại nhân cách phản xã hội điển hình kia có chỗ khác nhau. Theo như lời Thẩm Quyện, cậu ta không có hành vi mang tính công kích trực tiếp.
Lâm Ngữ Kinh nhớ tới thiếu niên trên đường kia, thoạt nhìn còn không cao hơn cô, gầy gầy nho nhỏ nhẹ bẫng, rất khó tạo thành thương tổn trực tiếp cho người khác.
Những vấn đề tinh thần khác, có thể bản thân cậu ta chỉ đơn thuần là biến thái. Cậu ta xem cậu Thẩm Quyện như cứu rỗi, hay chỗ dựa duy nhất, cậu ta chưa từng cảm nhận được tình thân, cho nên Lạc Thanh Hà cũng không thể có.
Cậu ta không thể chấp nhận địa vị của mình trong lòng đối phương là không ngang bằng.
Thời điểm xem phim bị những nhân vật phản diện này làm cho hồi hộp và kích thích, cũng khiến nội dung bộ phim thêm phần hấp dẫn, cô đối với bọn họ là vừa yêu vừa hận. Nhưng khi thật sự gặp phải người có vẻ có vấn đề tương tự trong thực tế, Lâm Ngữ Kinh chỉ cảm thấy ớn lạnh.
Loại cảm giác sởn cả gai ốc kia, khiến lông tơ cả người như dựng đứng lên trong nháy mắt, tựa như bị dội phải một thùng nước đá trong mùa đông rét lạnh.
Nhiếp Tinh Hà tuổi tác xấp xỉ Thẩm Quyện. Thời điểm phát sinh sự việc, cậu ta nhiều nhất cũng chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi, so với cô bây giờ không chênh lệch nhiều.
Thẩm Quyện cũng chỉ mới, lớn như vậy.
Sau khi Thẩm Quyện nói xong, không còn ai nói chuyện, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh. Thời điểm Lâm Ngữ Kinh ý thức được đã phát hiện mình chẳng biết đã đứng lên từ lúc nào rồi.
Cô đứng trước sô pha nửa ngày không nhúc nhích, không biết hiện tại mình có biểu cảm gì. Trong đầu nhồi nhét cả đống thứ, mờ mịt, hoảng sợ và không thể hiểu nổi hòa thành một cục.
Thật ra có rất nhiều câu Thẩm Quyện chỉ qua loa, cậu không muốn nói tỉ mỉ. Cho dù như vậy lượng tin tức cũng quá đỗi to lớn, cô phải lấy ra sắp xếp từng điểm một, cô có thể cảm giác được ngay cả ngón tay của mình cũng đang run lên.
Thẩm Quyện không nhúc nhích ngồi ở đó nhìn cô. Một lát sau, cậu thở dài, cầm hộp điều khiển trong tay đặt lên bàn trà, đứng dậy bước đến, đi tới trước mặt cô, giơ tay vỗ nhè nhẹ lưng cô.
Lâm Ngữ Kinh phục hồi tinh thần.
"Đừng sợ." Động tác của Thẩm Quyện rất nhẹ, khẽ vuốt từng cái từng cái lên lưng cô, rũ mắt, thấp giọng nói, "Đừng sợ, Quyện gia bảo vệ cậu."
Mắt Lâm Ngữ Kinh bất chợt đỏ hoe: "Tôi không sợ, vả lại có phải cậu đã nói ngược rồi không."
Thẩm Quyện "Ừ" một tiếng.
Thái độ quá mức bình tĩnh trong suốt quá trình này của cậu, làm người ta có chút bất an.
Lâm Ngữ Kinh hít một hơi thật sâu, nỗ lực khống chế tâm trạng trong giọng nói của mình: "Thẩm Quyện, tuy rằng tôi... nói những câu nói này có thể không thích hợp lắm, nhưng mà chuyện này cậu không hề sai." Cô ngẩng đầu lên, "Không phải lỗi của cậu, kết quả này cũng không phải do cậu tạo thành, cậu không cần phải vì vậy mà hi sinh bất cứ thứ gì, ý của tôi cậu hiểu chứ...?"
"Hiểu." Thẩm Quyện buông tay, hơi lùi về sau một chút, kéo dãn khoảng cách, "Tôi hiểu, tôi không cảm thấy chuyện này là lỗi của tôi, cũng không có thói quen tùy tiện gánh vác lỗi lầm cho người khác, tôi chính là —— cảm thấy mình phải có trách nhiệm."
"Sau khi Lạc Thanh Hà từ Hồng Kông trở về cũng vẫn còn uống thuốc, thế nhưng tôi trước sau vẫn không nhận ra, ông ấy nhìn không khác gì người khỏe mạnh."
Thẩm Quyện dời ánh mắt, chậm rãi nói: "Tôi không thể nào hiểu được tại sao ông phải làm như vậy, nhưng có lúc cũng sẽ nghĩ, nếu như tôi phát hiện ông uống thuốc sớm một chút, ông đi tiếp nhận điều trị sớm một chút, liệu có phải sẽ không có chuyện như vậy xảy ra hay không."
"Lần đầu tiên tôi nói với ông muốn đến trường thể dục, thời điểm ông bảo muốn tôi làm những gì mình thích, nếu như tôi phát hiện thật ra ông không mấy vui vẻ, có phải Nhiếp Tinh Hà sẽ không có cơ hội không. Tôi rất hối hận."
"Khi tôi còn bé, có lẽ là lúc mới lên sơ trung, ông ấy từng hỏi tôi, sau này ông giao phòng studio này cho tôi có được không, tôi đã đồng ý, ông ấy cảm thấy tôi cũng thích cái này." Thẩm Quyện nói.
Chân Lâm Ngữ Kinh dường như hơi nhũn ra, cô một lần nữa ngồi lại vào ghế sô pha: "Vậy cậu thích không?"
"Không biết." Thẩm Quyện đi tới, ngồi bên cạnh cô, "Tôi lúc đó chẳng qua là quen thuộc, không có cảm giác gì là thích hay không thích."
Cậu ngả người dựa vào gối tựa, đầu ngửa ra tựa lên mặt tường, nhìn chằm chằm hình vẽ trên trần nhà: "Gia đình chúng tôi chẳng có ai ủng hộ ông làm việc này. Việc xăm hình này quá trừu tượng. Chỉ có tôi, ông cảm thấy tôi cũng thích, tôi hiểu ông, tôi có thể kế thừa ông —— "
Thẩm Quyện cười cười, giơ tay vỗ vỗ đệm sô pha, "Kế thừa lý tưởng nơi này của ông."
"Cho nên, " Lâm Ngữ Kinh chậm rãi thu dọn, "Sau khi cậu đi rồi, cậu đổi ý, ông ấy cảm thấy cậu xảo trá."
Thẩm Quyện dừng một chút, xoay đầu lại: "Cậu có cảm thấy dùng cái từ xảo trá này có hơi nặng rồi không?"
Lâm Ngữ Kinh nghe ra cậu muốn chọc cô cười, cho nên cô vô cùng nể mặt nở nụ cười, tuy rằng hiện tại cô chẳng thể nào cười được.
Có loại cảm giác trong thời gian ngắn bản thân cũng sẽ không vui vẻ được.
"Nhưng mà khi đó cậu vẫn còn là một cậu bé mà." Lâm Ngữ Kinh nói, "Chỉ là lời của một học sinh trung học thôi. Tôi hồi bé còn muốn làm phi hành gia đấy."
Thẩm Quyện một lần nữa nghiêng đầu sang chỗ khác, âm thanh trầm thấp: "Có thể ông cảm thấy, ngay cả người thân duy nhất ủng hộ ông cũng không cần ông nữa."
Lâm Ngữ Kinh nhớ tới một tin tức từng xem lúc trước. Một người mẹ đơn thân, bởi vì con gái muốn đi học đại học ở nơi khác mà tự sát.
Cô chưa từng cảm nhận kiểu tình thân mãnh liệt mà cố chấp như thế, cũng không biết người bị bệnh trầm cảm hoặc có khuynh hướng chán nản sẽ có phương thức tư duy như thế nào. Cô lúc này có chút không khống chế nổi, không nhịn được mà oán giận Lạc Thanh Hà.
Cho dù ông rõ ràng cũng là người bị hại, thế nhưng cô có phần không khống chế được.
Còn chẳng bằng ông ấy đừng trở về mà ở Hồng Kông cả đời đi.
Thẩm Quyện quá vô tội, cậu hoàn toàn chính là tai bay vạ gió, xui xẻo tám đời mới gặp phải chuyện như vậy.
Cô thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của cậu khi đó, hừng hực khí thế, khoa trương lại kiêu hãnh, một thiếu niên chói mắt như vậy.
Cậu đã xử lý chuyện này như thế nào, làm sao từ bỏ lựa chọn khi đó, làm sao quay về đây một lần nữa, sau đó làm công việc mình không thích cũng không ghét.
Thẩm Quyện vĩnh viễn cũng sẽ không nói, Lâm Ngữ Kinh cũng căn bản không muốn biết.
Cô lặng lẽ ngồi trên sô pha, không lên tiếng, không biết nói gì cho tốt, hiện giờ cho dù nói cái gì cũng không thích hợp.
Cô có hơi hối hận, vấn đề này cô lẽ ra không nên hỏi.
Ánh trăng sáng ánh trăng tối gì chứ, cô, bạn học Lâm Ngữ Kinh lý trí vô song, vậy mà lại bị một tên khùng ác ý nói dối vài câu gây ly gián làm cho tâm trí không yên, quả thực là sỉ nhục.
Cô vô cùng yên lặng ngồi trên sô pha, thở một tiếng thật dài.
Thẩm Quyện ở bên cạnh, cũng thở dài: "Lâm Ngữ Kinh."
Lâm Ngữ Kinh quay đầu sang.
Thẩm Quyện nhìn cô: "Quá khứ chính là quá khứ, chuyện đã xảy ra không cách nào thay đổi được, cuộc sống cũng không thể mãi mãi không có biến số. Hiện tại tôi ở đội tỉnh cũng được, trở về học tiếp cũng được, đối với tôi mà nói thật ra không có ảnh hưởng gì quá lớn."
Cô mím môi nhìn cậu, tròng mắt lẫn hàng mi đều buông xuống, trông không có tinh thần gì: "Cậu gạt người."
"Không gạt người." Thẩm Quyện bất đắc dĩ nhấc tay, xoa xoa đầu cô, thấp giọng nói, "Bất luận tôi ở nơi đâu, bất kể tôi làm cái gì, cũng đều có thể làm tốt. Cậu đừng không vui, cũng đừng sợ, không ai có thể làm gì tôi."
Cậu giơ ngón trỏ lên, gõ nhè nhẹ lên trán cô một cái, cười nói: "Quyện gia không gì không làm được."
Lâm Ngữ Kinh ngẩn người.
Lâm Ngữ Kinh bỗng nhiên nảy sinh một kích động rất mãnh liệt, muốn ôm cậu một cái.
Thời điểm cậu bình tĩnh kể những sự việc khiến người ta khó mà tiếp nhận nổi kia, cậu có mấy phút yếu ớt ngắn ngủi. Hay thời điểm cậu mờ mịt nhìn cô, Lâm Ngữ Kinh cũng chưa từng có ý nghĩ như vậy.
Mãi đến tận bấy giờ, người này biếng nhác tựa lên sô pha, cười nói ra câu lúc này.
—— Tôi không gì không làm được.
Bất kể tôi làm cái gì cũng đều có thể làm tốt nhất.
Không ai có thể đánh bại tôi.
Không có bất kỳ người nào, bất cứ chuyện gì có thể dập tắt hào quang của cậu.
"Quyện gia." Lâm Ngữ Kinh tận lực đè xuống suy nghĩ đang rục rà rục rịch muốn làm gì đó trong lòng mình, gọi cậu một tiếng, "Cậu, mỗi lần tự xưng như thế tôi đều cảm thấy cậu thật là trẻ trâu. Cậu có thể giống như một người trưởng thành không hả, chín chắn một chút được chứ?"
Thẩm Quyện nhìn cô, thật lòng tò mò: "Lá gan của cậu sao có thể to như thế vậy? Người nói tôi trẻ trâu lần trước bây giờ không còn ở trên thế giới này nữa đâu."
Lâm Ngữ Kinh ngoảnh mặt làm ngơ đối với sự uy hiếp của cậu: "Người ta đều tự xưng là anh (ca), sao cậu lại tự xưng là gia?"
"Bọn họ đều gọi như thế, tôi cũng quen rồi." Thẩm Quyện suy nghĩ một chút, "Có thể là vì Quyện ca (juàn gē) nghe không được êm tai?"
Lâm Ngữ Kinh thầm đọc hai cách gọi một lần, phát hiện hình như đúng là cách xưng "gia" (yé) này thuận miệng hơn một chút.
"Được thôi." Lúc này tâm trạng của cô đã khá hơn nhiều, kéo túi trên bàn trà qua, lấy lon bia bên trong ra, lại lục hai túi sandwich, đưa một trong số đó cho cậu, hai người mỗi người một cái.
Thẩm Quyện nhìn cô đá rơi giày xuống, ngồi xếp bằng trên ghế sô pha kéo mở móc lon bia, ực ực uống mấy ngụm lớn, sau đó mở gói bọc sandwich ra.
Cậu biết cô tửu lượng khá được, một lon hẳn là không vấn đề gì, cũng không ngăn cản: "Đói bụng?"
"Có chút." Lâm Ngữ Kinh liếc mắt nhìn đồng hồ, gần mười giờ, "Cơm tối chẳng ăn bao nhiêu, không có khẩu vị gì."
Thẩm Quyện cũng liếc mắt nhìn đồng hồ: "Hôm nay vẫn muốn đi sao?"
Động tác nhai của Lâm Ngữ Kinh dừng lại, xoay đầu nhìn về phía cậu.
Thẩm Quyện chăm chăm nhìn cô, con ngươi đen láy, ánh sáng đèn sàn lờ mờ như kính lọc màu ấm, phác hoạ nên sự dịu dàng ám muội.
Cô phồng má, biểu cảm có chút ngốc, sandwich còn nhồi trong miệng, theo bản năng nuốt nước bọt một cái.
Thẩm Quyện nhếch khóe môi, nghiêng người đến gần một chút, rũ mắt nhìn cô: "Hửm? Đi sao?"
Lâm Ngữ Kinh phục hồi tinh thần: "Cậu đây là thế nào, mời gọi phạm tội à?"
"Tôi đây là hỏi thăm theo lễ nghĩa." Thẩm Quyện nhìn lướt qua cô cái túi đặt trên bàn trà, thấy bên trong có hai tá bia, "Nửa đêm nào cũng chạy chỗ tôi uống rượu, yên tâm về tôi thế sao?"
Lâm Ngữ Kinh không biết vì sao đề tài bỗng nhiên lại chuyển tới thể loại drama nửa đêm không minh bạch này, tuy rằng hôm nay nói đến điều này không thích hợp lắm.
Nhưng mà chọn ngày không bằng gặp ngày.
Cứ lần lữa mãi thật phiền phức.
Thôi thì huỵch toẹt ra đi.
Cô nuốt đồ ăn trong miệng xuống, lại lấy bao ni long bọc kĩ miếng sandwich lại, lia tới bàn trà, nghiêng đầu lại, vô cùng nghiêm túc nhìn cậu: "Thẩm Quyện."
"Ừ?" Thẩm Quyện thờ ơ đáp một tiếng.
"Cậu muốn làm bạn trai tôi sao?" Lâm Ngữ Kinh hỏi.
Thẩm Quyện giữ nguyên biểu cảm lười biếng. Cậu im lặng ít nhất mười giây, hỏi một câu: "Cái gì?"
"..."
Lâm Ngữ Kinh không có biểu cảm gì: "Không muốn thì thôi."
Cô nói xong, nhoài người tới mò mò phía trước, định lấy sandwich ăn tiếp.
Thẩm Quyện nhanh chóng ngồi thẳng người, trực tiếp đưa tay đẩy sandwich cô đặt trên bàn trà ra xa: "Muốn."
Thẩm Quyện nhìn chằm chằm cô, lặp lại: "Tôi muốn, không có không muốn, cậu nói tiếp đi."
Lâm Ngữ Kinh có chút buồn cười, cô cúi thấp đầu len lén cong khóe môi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cậu: "Sau đó thì sao, giả sử như bây giờ cậu là bạn trai tôi, cậu định làm cái gì?"
Thẩm Quyện: "..."
Thẩm Quyện có chút mờ mịt trong nháy mắt.
Cậu quả thật còn chưa nghĩ sâu đến, sau khi muốn xong sẽ làm cái gì.
Mục đích của Thẩm Quyện rất rõ ràng. Cậu đã xác định tâm tư của chính mình, về căn bản cũng cũng nắm được bảy, tám phần tâm tư của Lâm Ngữ Kinh, cậu liền không muốn dây dây dưa dưa nữa.
Rất đơn thuần, cậu muốn khắc tên của cậu lên người người này.
Cô gái của cậu.
Bạn gái, của cậu.
Sau đó thì sao, ôm ấp sao?
Tiếp đó thì hôn?
Sau đó nữa thì... nhỉ?
Lâm Ngữ Kinh vừa hỏi đến vấn đề này, đầu óc Thẩm Quyện liền nhanh chóng thổi lên hơn một ngàn tám trăm loại suy nghĩ.
Những thứ trước kia xem với đám Tưởng Hàn Hà Tùng Nam, những cảnh phim không thể nói ra ấy, đã bắt đầu lướt nhanh qua đầu cậu một lần.
Tới bây giờ cậu mới ý thức được hóa ra trí nhớ của mình lại tốt như vậy.
Lúc xem cũng đâu có để tâm lắm? Sao đến thời điểm cần dùng lại tích cực nhảy nhót như thế.
Loại suy nghĩ "sắc" này một khi đã xuất hiện, liền bắt đầu không ngừng sinh sôi như vi khuẩn như trong ống nuôi cấy. Bạn học Thẩm Quyện tuổi mười tám thanh xuân phơi phới, tràn đầy chính trực, đã bắt đầu có chút không bình tĩnh.
Thời điểm cậu suýt chút nữa đã không nhịn được mà liếc quần mình một chút, ánh mắt xéo qua quét thấy Lâm Ngữ Kinh bỗng nhiên nhoài đến đây.
Thẩm Quyện đưa mắt lên.
Lâm Ngữ Kinh vẫn còn ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, một tay chống lên đệm lót sáp người đến, nửa người trên áp xuống, nhìn cậu từ dưới lên: "Có phải cậu đã quên rồi không, tôi chỉ mới mười sáu tuổi."
Thẩm Quyện: "..."
Thẩm Quyện cảm giác như có người ấn đầu của cậu lại, nhấn xuống một đống tuyết, trong thoáng chốc đã tỉnh táo lại.
Cảnh phim này kia gì đó, biến mất toàn bộ.
Không chỉ biến mất, những cảnh phim này còn bắt đầu thụt lùi, lùi qua những cái hôn, quay trở về cái ôm.
Lâm Ngữ Kinh vẫn còn nhoài người nằm úp tới trước, thay đổi tư thế, khuỷu tay chống lên ghế sô pha, đỡ lấy mặt, nghiêng nghiêng đầu nháy mắt nhìn cậu, nhếch khóe môi lên: "Anh trai, mười sáu tuổi thì có thể làm cái gì?"
... Fuck.
Mí mắt Thẩm Quyện nhảy một cái.
Cậu bình ổn hô hấp hai giây, cụp mắt nhìn cô, tiếng có hơi khàn: "Lâm Ngữ Kinh, sau này một ngụm rượu cũng không được chạm vào cho ông đây."
Lâm Ngữ Kinh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, cô ngã lên ghế sô pha cười bò.
Thẩm Quyện nhìn cô ở bên cạnh cậu co người thành một cục, cười đến nỗi không ngừng được, không nhịn được nghiến nghiến răng.
Cậu đơ người ngả vào sô pha, thâm trầm nhìn cô, bị cô giày vò đến nửa điểm tức giận cũng không có: "Chơi tôi vui không?"
Lâm Ngữ Kinh cuối cùng cũng ngừng cười, ngẩng đầu lên: "Tôi không hề nói đùa, tôi rất nghiêm túc. Dù sao tôi cũng phải tìm hiểu thử xem trong lòng cậu đang nghĩ gì chứ." Cô dừng một chút, "Thẩm Quyện, tôi không muốn yêu đương, tôi cảm thấy... nên hoãn lại một chút."
Lâm Ngữ Kinh ngẩng đầu lên: "Lỡ như sau này cậu không thích tôi nữa thì sao?"
"Không biết." Cậu thấp giọng nói.
"Vậy tôi không thích cậu thì sao?" Lâm Ngữ Kinh nói, "Mười sáu, mười bảy tuổi, niềm yêu thích có thể duy trì bao lâu chứ?"
Thẩm Quyện không lên tiếng, trầm mặc nhìn cô.
Hai vấn đề này vừa đặt xuống liền trực tiếp làm bầu không khí hơi ngưng đọng lại. Hai người im lặng hồi lâu, Lâm Ngữ Kinh di chuyển trước tiên, cô nhảy xuống sô pha mang giày vào: "Tôi phải về nhà."
Thẩm Quyện liếc mắt nhìn đồng hồ, gần mười giờ rưỡi.
Cậu hít một hơi thật sâu, đứng dậy, cầm áo khoác vắt lên sô pha: "Tôi đưa cậu về."
"Không cần." Lâm Ngữ Kinh vừa lăn lộn trên ghế sô pha nửa ngày, tóc hơi rối loạn, cô giơ tay buộc lại lần nữa, "Nhà tôi rất gần, tự tôi về được rồi."
Thẩm Quyện quay người lại: "Mười giờ rưỡi."
Lâm Ngữ Kinh chơm chớp mắt nhìn cậu, lông mi thật dài vỗ vỗ một hồi: "Tôi về đến nhà thì gửi tin nhắn cho cậu?"
Thẩm Quyện mím môi nhìn cô hai giây, thở dài, thỏa hiệp nói: "Gửi tin nhắn thoại."
"Được, tin nhắn thoại." Cô đồng ý rất thoải mái, đẩy cửa đi tới cổng sắt, xoay người.
Thẩm Quyện cũng đi theo tới, đưa áo khoác trong tay cho cô: "Mặc vào, lạnh."
Lâm Ngữ Kinh nhận lấy, chậm chạp khoác lên.
Thẩm Quyện bỏ tay vào túi, cũng không nói gì, cứ như thế cụp mắt nhìn cô mặc.
Áo khoác lớn hơn một vòng, tay áo rất dài. Cô giơ cánh tay lên vẩy vẩy, ngón tay thoát ra từ ống tay áo.
Cô gái nhỏ hài lòng, ngẩng đầu lên.
Gió rất lớn. Thẩm Quyện giúp cô dựng cổ áo khoác, che khuất cần cổ lộ ra bên ngoài: "Đi đi."
Lâm Ngữ Kinh không nhúc nhích. Đứng yên hai giây, cô bỗng nhiên đi tới trước một bước, giơ tay, một đoạn ngón tay trắng nõn thò ra từ ống tay áo, đặt lên vai cậu, ngả người đến đây.
Thẩm Quyện không kịp phản ứng.
Chỉ cảm giác được cô chống vai cậu nhón chân lên. Độ cao vẫn còn chưa đủ, cô giơ tay kéo cổ áo cậu lôi xuống, đưa đầu đến bên tai cậu, âm thanh vừa mềm vừa khẽ: "Ngủ ngon, bạn trai."
Loại nhân vật phản diện có nhân cách phản xã hội này trong phim điện ảnh và sách có rất nhiều, ví dụ như James Moriarty* trong《Sherlock Holmes toàn tập》, ví dụ như bác sĩ Hannibal* trong《Sự im lặng của bầy cừu》.
(*)
Giáo sư James Moriarty là nhân vật phản diện trong bộ truyện trinh thám nổi tiếng của nhà văn Arthur Conan Doyle. Ông nổi tiếng bởi sự thông minh và là người giật dây phần lớn tội ác ở Anh quốc. Ông được mệnh danh là Napoléon trong giới tội phạm nhờ vào tài năng tổ chức và thao túng tội ác của mình.
Hannibal Lecter là một nhân vật hư cấu trong series truyện trinh thám kinh dị của Thomas Harris. Lecter được giới thiệu lần đầu vào năm 1981 trong cuốn tiểu thuyết kinh dị Red Dragon, là một bác sĩ tâm thần xuất sắc và là một kẻ ăn và giết người hàng loạt. (Wiki)
Tình cảm vặn vẹo, hành vi hoàn toàn dựa theo dục vọng và bản năng, không hề có lòng cảm thông, không chút cảm giác tội lỗi, nhân cách thiếu hụt tri giác. Đa số là bắt đầu từ trước năm 14 tuổi, khởi nguồn từ những thứ lần đầu gặp phải thời thơ ấu, ảnh hưởng bởi những người xung quanh, cũng bị ảnh hưởng từ gia đình.
Có tính kích động và tính công kích cao, cực kỳ giỏi về việc dùng lời nói dối và sự ngụy trang để thao túng tình cảm của người khác. Có cách thức đạt được khoái cảm mà người bình thường không thể nào hiểu được.
Trong cuộc sống hiện thực hóa ra cũng thật sự có người như vậy.
Thật đáng sợ.
Người bình thường có lẽ đều sẽ bất tri bất giác mà bị ảnh hưởng. Huống hồ là một người bệnh trầm cảm có thần kinh mỏng manh nhạy cảm như thế, sớm chiều ở chung với người như vậy, sẽ phát sinh ra loại chuyện gì.
Thể loại này và người điên gì đó hoàn toàn không giống nhau. Loại nhân cách phản xã hội IQ cao thoạt nhìn ôn hòa mà vô hại. Hắn sẽ khiến bạn thích hắn, tín nhiệm hắn, sau đó lợi dụng thiện ý và tín nhiệm của bạn mà tùy ý làm bậy, đồng thời cũng không có cắn rứt lương tâm nào. Hắn sẽ không cảm thấy chuyện mình làm là sai.
Có lẽ hắn cảm thấy trực tiếp hay gián tiếp giết người, cũng chỉ đơn giản như hút điếu thuốc mà thôi.
Nhiếp Tinh Hà và loại nhân cách phản xã hội điển hình kia có chỗ khác nhau. Theo như lời Thẩm Quyện, cậu ta không có hành vi mang tính công kích trực tiếp.
Lâm Ngữ Kinh nhớ tới thiếu niên trên đường kia, thoạt nhìn còn không cao hơn cô, gầy gầy nho nhỏ nhẹ bẫng, rất khó tạo thành thương tổn trực tiếp cho người khác.
Những vấn đề tinh thần khác, có thể bản thân cậu ta chỉ đơn thuần là biến thái. Cậu ta xem cậu Thẩm Quyện như cứu rỗi, hay chỗ dựa duy nhất, cậu ta chưa từng cảm nhận được tình thân, cho nên Lạc Thanh Hà cũng không thể có.
Cậu ta không thể chấp nhận địa vị của mình trong lòng đối phương là không ngang bằng.
Thời điểm xem phim bị những nhân vật phản diện này làm cho hồi hộp và kích thích, cũng khiến nội dung bộ phim thêm phần hấp dẫn, cô đối với bọn họ là vừa yêu vừa hận. Nhưng khi thật sự gặp phải người có vẻ có vấn đề tương tự trong thực tế, Lâm Ngữ Kinh chỉ cảm thấy ớn lạnh.
Loại cảm giác sởn cả gai ốc kia, khiến lông tơ cả người như dựng đứng lên trong nháy mắt, tựa như bị dội phải một thùng nước đá trong mùa đông rét lạnh.
Nhiếp Tinh Hà tuổi tác xấp xỉ Thẩm Quyện. Thời điểm phát sinh sự việc, cậu ta nhiều nhất cũng chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi, so với cô bây giờ không chênh lệch nhiều.
Thẩm Quyện cũng chỉ mới, lớn như vậy.
Sau khi Thẩm Quyện nói xong, không còn ai nói chuyện, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh. Thời điểm Lâm Ngữ Kinh ý thức được đã phát hiện mình chẳng biết đã đứng lên từ lúc nào rồi.
Cô đứng trước sô pha nửa ngày không nhúc nhích, không biết hiện tại mình có biểu cảm gì. Trong đầu nhồi nhét cả đống thứ, mờ mịt, hoảng sợ và không thể hiểu nổi hòa thành một cục.
Thật ra có rất nhiều câu Thẩm Quyện chỉ qua loa, cậu không muốn nói tỉ mỉ. Cho dù như vậy lượng tin tức cũng quá đỗi to lớn, cô phải lấy ra sắp xếp từng điểm một, cô có thể cảm giác được ngay cả ngón tay của mình cũng đang run lên.
Thẩm Quyện không nhúc nhích ngồi ở đó nhìn cô. Một lát sau, cậu thở dài, cầm hộp điều khiển trong tay đặt lên bàn trà, đứng dậy bước đến, đi tới trước mặt cô, giơ tay vỗ nhè nhẹ lưng cô.
Lâm Ngữ Kinh phục hồi tinh thần.
"Đừng sợ." Động tác của Thẩm Quyện rất nhẹ, khẽ vuốt từng cái từng cái lên lưng cô, rũ mắt, thấp giọng nói, "Đừng sợ, Quyện gia bảo vệ cậu."
Mắt Lâm Ngữ Kinh bất chợt đỏ hoe: "Tôi không sợ, vả lại có phải cậu đã nói ngược rồi không."
Thẩm Quyện "Ừ" một tiếng.
Thái độ quá mức bình tĩnh trong suốt quá trình này của cậu, làm người ta có chút bất an.
Lâm Ngữ Kinh hít một hơi thật sâu, nỗ lực khống chế tâm trạng trong giọng nói của mình: "Thẩm Quyện, tuy rằng tôi... nói những câu nói này có thể không thích hợp lắm, nhưng mà chuyện này cậu không hề sai." Cô ngẩng đầu lên, "Không phải lỗi của cậu, kết quả này cũng không phải do cậu tạo thành, cậu không cần phải vì vậy mà hi sinh bất cứ thứ gì, ý của tôi cậu hiểu chứ...?"
"Hiểu." Thẩm Quyện buông tay, hơi lùi về sau một chút, kéo dãn khoảng cách, "Tôi hiểu, tôi không cảm thấy chuyện này là lỗi của tôi, cũng không có thói quen tùy tiện gánh vác lỗi lầm cho người khác, tôi chính là —— cảm thấy mình phải có trách nhiệm."
"Sau khi Lạc Thanh Hà từ Hồng Kông trở về cũng vẫn còn uống thuốc, thế nhưng tôi trước sau vẫn không nhận ra, ông ấy nhìn không khác gì người khỏe mạnh."
Thẩm Quyện dời ánh mắt, chậm rãi nói: "Tôi không thể nào hiểu được tại sao ông phải làm như vậy, nhưng có lúc cũng sẽ nghĩ, nếu như tôi phát hiện ông uống thuốc sớm một chút, ông đi tiếp nhận điều trị sớm một chút, liệu có phải sẽ không có chuyện như vậy xảy ra hay không."
"Lần đầu tiên tôi nói với ông muốn đến trường thể dục, thời điểm ông bảo muốn tôi làm những gì mình thích, nếu như tôi phát hiện thật ra ông không mấy vui vẻ, có phải Nhiếp Tinh Hà sẽ không có cơ hội không. Tôi rất hối hận."
"Khi tôi còn bé, có lẽ là lúc mới lên sơ trung, ông ấy từng hỏi tôi, sau này ông giao phòng studio này cho tôi có được không, tôi đã đồng ý, ông ấy cảm thấy tôi cũng thích cái này." Thẩm Quyện nói.
Chân Lâm Ngữ Kinh dường như hơi nhũn ra, cô một lần nữa ngồi lại vào ghế sô pha: "Vậy cậu thích không?"
"Không biết." Thẩm Quyện đi tới, ngồi bên cạnh cô, "Tôi lúc đó chẳng qua là quen thuộc, không có cảm giác gì là thích hay không thích."
Cậu ngả người dựa vào gối tựa, đầu ngửa ra tựa lên mặt tường, nhìn chằm chằm hình vẽ trên trần nhà: "Gia đình chúng tôi chẳng có ai ủng hộ ông làm việc này. Việc xăm hình này quá trừu tượng. Chỉ có tôi, ông cảm thấy tôi cũng thích, tôi hiểu ông, tôi có thể kế thừa ông —— "
Thẩm Quyện cười cười, giơ tay vỗ vỗ đệm sô pha, "Kế thừa lý tưởng nơi này của ông."
"Cho nên, " Lâm Ngữ Kinh chậm rãi thu dọn, "Sau khi cậu đi rồi, cậu đổi ý, ông ấy cảm thấy cậu xảo trá."
Thẩm Quyện dừng một chút, xoay đầu lại: "Cậu có cảm thấy dùng cái từ xảo trá này có hơi nặng rồi không?"
Lâm Ngữ Kinh nghe ra cậu muốn chọc cô cười, cho nên cô vô cùng nể mặt nở nụ cười, tuy rằng hiện tại cô chẳng thể nào cười được.
Có loại cảm giác trong thời gian ngắn bản thân cũng sẽ không vui vẻ được.
"Nhưng mà khi đó cậu vẫn còn là một cậu bé mà." Lâm Ngữ Kinh nói, "Chỉ là lời của một học sinh trung học thôi. Tôi hồi bé còn muốn làm phi hành gia đấy."
Thẩm Quyện một lần nữa nghiêng đầu sang chỗ khác, âm thanh trầm thấp: "Có thể ông cảm thấy, ngay cả người thân duy nhất ủng hộ ông cũng không cần ông nữa."
Lâm Ngữ Kinh nhớ tới một tin tức từng xem lúc trước. Một người mẹ đơn thân, bởi vì con gái muốn đi học đại học ở nơi khác mà tự sát.
Cô chưa từng cảm nhận kiểu tình thân mãnh liệt mà cố chấp như thế, cũng không biết người bị bệnh trầm cảm hoặc có khuynh hướng chán nản sẽ có phương thức tư duy như thế nào. Cô lúc này có chút không khống chế nổi, không nhịn được mà oán giận Lạc Thanh Hà.
Cho dù ông rõ ràng cũng là người bị hại, thế nhưng cô có phần không khống chế được.
Còn chẳng bằng ông ấy đừng trở về mà ở Hồng Kông cả đời đi.
Thẩm Quyện quá vô tội, cậu hoàn toàn chính là tai bay vạ gió, xui xẻo tám đời mới gặp phải chuyện như vậy.
Cô thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của cậu khi đó, hừng hực khí thế, khoa trương lại kiêu hãnh, một thiếu niên chói mắt như vậy.
Cậu đã xử lý chuyện này như thế nào, làm sao từ bỏ lựa chọn khi đó, làm sao quay về đây một lần nữa, sau đó làm công việc mình không thích cũng không ghét.
Thẩm Quyện vĩnh viễn cũng sẽ không nói, Lâm Ngữ Kinh cũng căn bản không muốn biết.
Cô lặng lẽ ngồi trên sô pha, không lên tiếng, không biết nói gì cho tốt, hiện giờ cho dù nói cái gì cũng không thích hợp.
Cô có hơi hối hận, vấn đề này cô lẽ ra không nên hỏi.
Ánh trăng sáng ánh trăng tối gì chứ, cô, bạn học Lâm Ngữ Kinh lý trí vô song, vậy mà lại bị một tên khùng ác ý nói dối vài câu gây ly gián làm cho tâm trí không yên, quả thực là sỉ nhục.
Cô vô cùng yên lặng ngồi trên sô pha, thở một tiếng thật dài.
Thẩm Quyện ở bên cạnh, cũng thở dài: "Lâm Ngữ Kinh."
Lâm Ngữ Kinh quay đầu sang.
Thẩm Quyện nhìn cô: "Quá khứ chính là quá khứ, chuyện đã xảy ra không cách nào thay đổi được, cuộc sống cũng không thể mãi mãi không có biến số. Hiện tại tôi ở đội tỉnh cũng được, trở về học tiếp cũng được, đối với tôi mà nói thật ra không có ảnh hưởng gì quá lớn."
Cô mím môi nhìn cậu, tròng mắt lẫn hàng mi đều buông xuống, trông không có tinh thần gì: "Cậu gạt người."
"Không gạt người." Thẩm Quyện bất đắc dĩ nhấc tay, xoa xoa đầu cô, thấp giọng nói, "Bất luận tôi ở nơi đâu, bất kể tôi làm cái gì, cũng đều có thể làm tốt. Cậu đừng không vui, cũng đừng sợ, không ai có thể làm gì tôi."
Cậu giơ ngón trỏ lên, gõ nhè nhẹ lên trán cô một cái, cười nói: "Quyện gia không gì không làm được."
Lâm Ngữ Kinh ngẩn người.
Lâm Ngữ Kinh bỗng nhiên nảy sinh một kích động rất mãnh liệt, muốn ôm cậu một cái.
Thời điểm cậu bình tĩnh kể những sự việc khiến người ta khó mà tiếp nhận nổi kia, cậu có mấy phút yếu ớt ngắn ngủi. Hay thời điểm cậu mờ mịt nhìn cô, Lâm Ngữ Kinh cũng chưa từng có ý nghĩ như vậy.
Mãi đến tận bấy giờ, người này biếng nhác tựa lên sô pha, cười nói ra câu lúc này.
—— Tôi không gì không làm được.
Bất kể tôi làm cái gì cũng đều có thể làm tốt nhất.
Không ai có thể đánh bại tôi.
Không có bất kỳ người nào, bất cứ chuyện gì có thể dập tắt hào quang của cậu.
"Quyện gia." Lâm Ngữ Kinh tận lực đè xuống suy nghĩ đang rục rà rục rịch muốn làm gì đó trong lòng mình, gọi cậu một tiếng, "Cậu, mỗi lần tự xưng như thế tôi đều cảm thấy cậu thật là trẻ trâu. Cậu có thể giống như một người trưởng thành không hả, chín chắn một chút được chứ?"
Thẩm Quyện nhìn cô, thật lòng tò mò: "Lá gan của cậu sao có thể to như thế vậy? Người nói tôi trẻ trâu lần trước bây giờ không còn ở trên thế giới này nữa đâu."
Lâm Ngữ Kinh ngoảnh mặt làm ngơ đối với sự uy hiếp của cậu: "Người ta đều tự xưng là anh (ca), sao cậu lại tự xưng là gia?"
"Bọn họ đều gọi như thế, tôi cũng quen rồi." Thẩm Quyện suy nghĩ một chút, "Có thể là vì Quyện ca (juàn gē) nghe không được êm tai?"
Lâm Ngữ Kinh thầm đọc hai cách gọi một lần, phát hiện hình như đúng là cách xưng "gia" (yé) này thuận miệng hơn một chút.
"Được thôi." Lúc này tâm trạng của cô đã khá hơn nhiều, kéo túi trên bàn trà qua, lấy lon bia bên trong ra, lại lục hai túi sandwich, đưa một trong số đó cho cậu, hai người mỗi người một cái.
Thẩm Quyện nhìn cô đá rơi giày xuống, ngồi xếp bằng trên ghế sô pha kéo mở móc lon bia, ực ực uống mấy ngụm lớn, sau đó mở gói bọc sandwich ra.
Cậu biết cô tửu lượng khá được, một lon hẳn là không vấn đề gì, cũng không ngăn cản: "Đói bụng?"
"Có chút." Lâm Ngữ Kinh liếc mắt nhìn đồng hồ, gần mười giờ, "Cơm tối chẳng ăn bao nhiêu, không có khẩu vị gì."
Thẩm Quyện cũng liếc mắt nhìn đồng hồ: "Hôm nay vẫn muốn đi sao?"
Động tác nhai của Lâm Ngữ Kinh dừng lại, xoay đầu nhìn về phía cậu.
Thẩm Quyện chăm chăm nhìn cô, con ngươi đen láy, ánh sáng đèn sàn lờ mờ như kính lọc màu ấm, phác hoạ nên sự dịu dàng ám muội.
Cô phồng má, biểu cảm có chút ngốc, sandwich còn nhồi trong miệng, theo bản năng nuốt nước bọt một cái.
Thẩm Quyện nhếch khóe môi, nghiêng người đến gần một chút, rũ mắt nhìn cô: "Hửm? Đi sao?"
Lâm Ngữ Kinh phục hồi tinh thần: "Cậu đây là thế nào, mời gọi phạm tội à?"
"Tôi đây là hỏi thăm theo lễ nghĩa." Thẩm Quyện nhìn lướt qua cô cái túi đặt trên bàn trà, thấy bên trong có hai tá bia, "Nửa đêm nào cũng chạy chỗ tôi uống rượu, yên tâm về tôi thế sao?"
Lâm Ngữ Kinh không biết vì sao đề tài bỗng nhiên lại chuyển tới thể loại drama nửa đêm không minh bạch này, tuy rằng hôm nay nói đến điều này không thích hợp lắm.
Nhưng mà chọn ngày không bằng gặp ngày.
Cứ lần lữa mãi thật phiền phức.
Thôi thì huỵch toẹt ra đi.
Cô nuốt đồ ăn trong miệng xuống, lại lấy bao ni long bọc kĩ miếng sandwich lại, lia tới bàn trà, nghiêng đầu lại, vô cùng nghiêm túc nhìn cậu: "Thẩm Quyện."
"Ừ?" Thẩm Quyện thờ ơ đáp một tiếng.
"Cậu muốn làm bạn trai tôi sao?" Lâm Ngữ Kinh hỏi.
Thẩm Quyện giữ nguyên biểu cảm lười biếng. Cậu im lặng ít nhất mười giây, hỏi một câu: "Cái gì?"
"..."
Lâm Ngữ Kinh không có biểu cảm gì: "Không muốn thì thôi."
Cô nói xong, nhoài người tới mò mò phía trước, định lấy sandwich ăn tiếp.
Thẩm Quyện nhanh chóng ngồi thẳng người, trực tiếp đưa tay đẩy sandwich cô đặt trên bàn trà ra xa: "Muốn."
Thẩm Quyện nhìn chằm chằm cô, lặp lại: "Tôi muốn, không có không muốn, cậu nói tiếp đi."
Lâm Ngữ Kinh có chút buồn cười, cô cúi thấp đầu len lén cong khóe môi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cậu: "Sau đó thì sao, giả sử như bây giờ cậu là bạn trai tôi, cậu định làm cái gì?"
Thẩm Quyện: "..."
Thẩm Quyện có chút mờ mịt trong nháy mắt.
Cậu quả thật còn chưa nghĩ sâu đến, sau khi muốn xong sẽ làm cái gì.
Mục đích của Thẩm Quyện rất rõ ràng. Cậu đã xác định tâm tư của chính mình, về căn bản cũng cũng nắm được bảy, tám phần tâm tư của Lâm Ngữ Kinh, cậu liền không muốn dây dây dưa dưa nữa.
Rất đơn thuần, cậu muốn khắc tên của cậu lên người người này.
Cô gái của cậu.
Bạn gái, của cậu.
Sau đó thì sao, ôm ấp sao?
Tiếp đó thì hôn?
Sau đó nữa thì... nhỉ?
Lâm Ngữ Kinh vừa hỏi đến vấn đề này, đầu óc Thẩm Quyện liền nhanh chóng thổi lên hơn một ngàn tám trăm loại suy nghĩ.
Những thứ trước kia xem với đám Tưởng Hàn Hà Tùng Nam, những cảnh phim không thể nói ra ấy, đã bắt đầu lướt nhanh qua đầu cậu một lần.
Tới bây giờ cậu mới ý thức được hóa ra trí nhớ của mình lại tốt như vậy.
Lúc xem cũng đâu có để tâm lắm? Sao đến thời điểm cần dùng lại tích cực nhảy nhót như thế.
Loại suy nghĩ "sắc" này một khi đã xuất hiện, liền bắt đầu không ngừng sinh sôi như vi khuẩn như trong ống nuôi cấy. Bạn học Thẩm Quyện tuổi mười tám thanh xuân phơi phới, tràn đầy chính trực, đã bắt đầu có chút không bình tĩnh.
Thời điểm cậu suýt chút nữa đã không nhịn được mà liếc quần mình một chút, ánh mắt xéo qua quét thấy Lâm Ngữ Kinh bỗng nhiên nhoài đến đây.
Thẩm Quyện đưa mắt lên.
Lâm Ngữ Kinh vẫn còn ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, một tay chống lên đệm lót sáp người đến, nửa người trên áp xuống, nhìn cậu từ dưới lên: "Có phải cậu đã quên rồi không, tôi chỉ mới mười sáu tuổi."
Thẩm Quyện: "..."
Thẩm Quyện cảm giác như có người ấn đầu của cậu lại, nhấn xuống một đống tuyết, trong thoáng chốc đã tỉnh táo lại.
Cảnh phim này kia gì đó, biến mất toàn bộ.
Không chỉ biến mất, những cảnh phim này còn bắt đầu thụt lùi, lùi qua những cái hôn, quay trở về cái ôm.
Lâm Ngữ Kinh vẫn còn nhoài người nằm úp tới trước, thay đổi tư thế, khuỷu tay chống lên ghế sô pha, đỡ lấy mặt, nghiêng nghiêng đầu nháy mắt nhìn cậu, nhếch khóe môi lên: "Anh trai, mười sáu tuổi thì có thể làm cái gì?"
... Fuck.
Mí mắt Thẩm Quyện nhảy một cái.
Cậu bình ổn hô hấp hai giây, cụp mắt nhìn cô, tiếng có hơi khàn: "Lâm Ngữ Kinh, sau này một ngụm rượu cũng không được chạm vào cho ông đây."
Lâm Ngữ Kinh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, cô ngã lên ghế sô pha cười bò.
Thẩm Quyện nhìn cô ở bên cạnh cậu co người thành một cục, cười đến nỗi không ngừng được, không nhịn được nghiến nghiến răng.
Cậu đơ người ngả vào sô pha, thâm trầm nhìn cô, bị cô giày vò đến nửa điểm tức giận cũng không có: "Chơi tôi vui không?"
Lâm Ngữ Kinh cuối cùng cũng ngừng cười, ngẩng đầu lên: "Tôi không hề nói đùa, tôi rất nghiêm túc. Dù sao tôi cũng phải tìm hiểu thử xem trong lòng cậu đang nghĩ gì chứ." Cô dừng một chút, "Thẩm Quyện, tôi không muốn yêu đương, tôi cảm thấy... nên hoãn lại một chút."
Lâm Ngữ Kinh ngẩng đầu lên: "Lỡ như sau này cậu không thích tôi nữa thì sao?"
"Không biết." Cậu thấp giọng nói.
"Vậy tôi không thích cậu thì sao?" Lâm Ngữ Kinh nói, "Mười sáu, mười bảy tuổi, niềm yêu thích có thể duy trì bao lâu chứ?"
Thẩm Quyện không lên tiếng, trầm mặc nhìn cô.
Hai vấn đề này vừa đặt xuống liền trực tiếp làm bầu không khí hơi ngưng đọng lại. Hai người im lặng hồi lâu, Lâm Ngữ Kinh di chuyển trước tiên, cô nhảy xuống sô pha mang giày vào: "Tôi phải về nhà."
Thẩm Quyện liếc mắt nhìn đồng hồ, gần mười giờ rưỡi.
Cậu hít một hơi thật sâu, đứng dậy, cầm áo khoác vắt lên sô pha: "Tôi đưa cậu về."
"Không cần." Lâm Ngữ Kinh vừa lăn lộn trên ghế sô pha nửa ngày, tóc hơi rối loạn, cô giơ tay buộc lại lần nữa, "Nhà tôi rất gần, tự tôi về được rồi."
Thẩm Quyện quay người lại: "Mười giờ rưỡi."
Lâm Ngữ Kinh chơm chớp mắt nhìn cậu, lông mi thật dài vỗ vỗ một hồi: "Tôi về đến nhà thì gửi tin nhắn cho cậu?"
Thẩm Quyện mím môi nhìn cô hai giây, thở dài, thỏa hiệp nói: "Gửi tin nhắn thoại."
"Được, tin nhắn thoại." Cô đồng ý rất thoải mái, đẩy cửa đi tới cổng sắt, xoay người.
Thẩm Quyện cũng đi theo tới, đưa áo khoác trong tay cho cô: "Mặc vào, lạnh."
Lâm Ngữ Kinh nhận lấy, chậm chạp khoác lên.
Thẩm Quyện bỏ tay vào túi, cũng không nói gì, cứ như thế cụp mắt nhìn cô mặc.
Áo khoác lớn hơn một vòng, tay áo rất dài. Cô giơ cánh tay lên vẩy vẩy, ngón tay thoát ra từ ống tay áo.
Cô gái nhỏ hài lòng, ngẩng đầu lên.
Gió rất lớn. Thẩm Quyện giúp cô dựng cổ áo khoác, che khuất cần cổ lộ ra bên ngoài: "Đi đi."
Lâm Ngữ Kinh không nhúc nhích. Đứng yên hai giây, cô bỗng nhiên đi tới trước một bước, giơ tay, một đoạn ngón tay trắng nõn thò ra từ ống tay áo, đặt lên vai cậu, ngả người đến đây.
Thẩm Quyện không kịp phản ứng.
Chỉ cảm giác được cô chống vai cậu nhón chân lên. Độ cao vẫn còn chưa đủ, cô giơ tay kéo cổ áo cậu lôi xuống, đưa đầu đến bên tai cậu, âm thanh vừa mềm vừa khẽ: "Ngủ ngon, bạn trai."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook