Tôi Mộng Giữa Ban Ngày
-
Chương 25: Tôi đủ mạnh mẽ rồi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bảy giờ rưỡi tối, trong cửa hàng tiện lợi 7-11, Lâm Ngữ Kinh ngồi trước bàn nhìn cái trán sưng đỏ của Thẩm Quyện.
Thiếu niên không có biểu cảm gì, xé mở túi nước sốt salad, rưới vào rau quả, tay cầm nĩa nhựa nhỏ khuấy đều nước sốt salad, đẩy đến trước mặt Lâm Ngữ Kinh: "Ăn đi."
Thiếu niên đầu sưng cầm nĩa nhựa nhỏ rẻ tiền trộn salad rau quả, hình ảnh kỳ thật có chút buồn cười. Lâm Ngữ Kinh liều mạng nhịn cười, buộc bản thân làm ra vẻ nghiêm túc nhìn cậu: "Sao cậu không tránh hả."
"Hử?" Thẩm Quyện phản ứng một lát mới ý thức được cô hỏi cái gì, ăn ngay nói thật, "Không kịp tránh."
Cậu đích thực không kịp tránh, cô gái này tốc độ quá là nhanh, một giây trước còn đỏ hoe mắt trừng cậu thế kia, một giây sau người đã trực tiếp bổ nhào tới trước rồi.
Thẩm Quyện còn tưởng mình sắp nhận được một cái ôm.
Cậu chỉ kịp nhấc cánh tay cầm điếu thuốc kia ra xa, cẩn thận không để cô bị phỏng, còn thầm nghĩ không biết chuyện gì đang xảy ra, vừa nói đánh nhau cơ mà, sao lại muốn ôm nhau rồi. Một giây sau, cổ áo đã bị người ta túm lấy giật xuống, ôm thì đúng là ôm rồi, nhưng lại chính là trán của cậu cùng với đầu gối của cô, xương cùng xương thân thiết hôn nhau, phát ra một tiếng "Cốp" rất rõ ràng.
Rốt cuộc Thẩm Quyện đã biết cô làm thế nào quật ngã được anh Bắp Chân rồi. Cái tốc độ này, anh trai nhỏ có cơ bắp toàn thân như nhồi sữa bò kia phản ứng không kịp cũng bình thường. Thời gian anh Bắp Chân bắt đầu nhấc chân một cái đã đủ để cô tát người ta ba cái liên phanh rồi.
Lâm Ngữ Kinh nhận nĩa, ghim rau xà lách bỏ vào miệng, lưỡng lự nhìn cậu: "Đau không?"
"Vẫn ổn, " Thẩm Quyện nghiêng người, khoác tay lên mép bàn, "Không có cảm giác gì."
"..."
Lâm Ngữ Kinh hắng giọng một cái, chỉ chỉ trán cậu: "Còn không có cảm giác gì à, nó đã sưng lên cả rồi, tôi làm cậu..." Cô duỗi một ngón trỏ, cẩn thận giơ trước trán cậu, đo đi, đo lại, cứ thế đo đếm một lát, thu tay lại, "Tôi thấy cái này có chút ảnh hưởng tới khuôn mặt đẹp đẽ của cậu rồi, tôi cho cậu miếng băng keo cá nhân dán lên nhé."
"Ừ, có thể, " Thẩm Quyện nói, "Cậu gộp ba cái lại dán cho tôi, may ra có thể che kín chỗ này đấy."
Quả thật có hơi lớn, hình như một miếng băng keo cá nhân không dán hết được.
"Hay tôi dán cho cậu miếng cao dán vết thương? Tôi thấy đối diện có một tiệm thuốc, " Lâm Ngữ Kinh nói, "Tôi mua cho cuộn băng gạt bịt lên nhỉ. Cái kiểu băng bó quanh người đó, nhìn qua sẽ biết ngay là người giang hồ có chuyện xưa, có thể khiến cậu trông mạnh mẽ một chút."
"..."
Thẩm Quyện thở dài: "Tôi đủ mạnh mẽ rồi, ăn nhanh đi, ăn xong dẫn cậu đi chơi."
*
Trong ấn tượng của Lâm Ngữ Kinh, nơi mà thiếu niên hư hỏng đi đến chỉ có mấy chỗ, tiệm Internet bao ngủ suốt đêm, phòng game. Bình thường Lục Gia Hành và Trình Dật thích đến sảnh bi-a, đại khái là vì trong phòng vận động thể thao bi-a này tương đối tao nhã, phù hợp với khí chất bẩn bựa mà bọn họ tự cho là tốt đẹp ấy.
Thẩm Quyện dẫn cô đi bắt xe mười phút xe không được. Cuối cùng đành ngồi tàu điện ngầm nửa giờ, tiếp đó chuyển qua phương tiện giao thông công cộng, tiếp nữa đi bộ năm phút. Ngay lúc Lâm Ngữ Kinh tưởng mình sắp bị bắt đến vùng xa xôi hẻo lánh nào đó bán đi, bọn họ cuối cùng cũng đã tới.
Lâm Ngữ Kinh ngửa đầu nhìn ba tầng cao kia, kiến trúc hình bầu dục cực kỳ ấn tượng, cùng tấm biển treo ở tầng cao nhất.
Câu lạc bộ xạ kích*.
(*) Xạ kích nghĩa là bắn (súng, tên, pháo...). Gọi là CLB bắn thì hơi kì nên t để Hán Việt.
Lâm Ngữ Kinh há to miệng, ngoái đầu lại: "Ở đây?"
"Ừ, " Thẩm Quyện đi vào, "Ở đây, không phải cậu thích chơi cái này à."
"..."
Lâm Ngữ Kinh thật sự không nhớ rõ mình đã từng nói thích chơi cái này lúc nào, cô nhớ kỹ lúc mình chơi trò bắn phá kia vẻ mặt rõ ràng là thống khổ, vừa mù mịt vừa chết lặng mà nhìn bản thân lần lượt chịu từng súng từng súng, nhưng từ đầu đến cuối luôn ở trạng thái không thể tìm thấy người nổ súng ở đâu.
Cô theo Thẩm Quyện đi vào, câu lạc bộ này được thiết kế vô cùng đồ sộ, từ trên xuống dưới đều lộ ra một cảm giác áp bách lạnh như băng. Tường nhà tông màu lạnh với nền đá cẩm thạch màu đen, vật trang trí làm từ kim loại, trên trần ở đại sảnh treo một tấm bia ngắm cực lớn rủ xuống tại cửa chính.
Hai người vượt qua bia ngắm vào trong, có một người đàn ông đứng trước bàn tiếp tân, đang gọi điện thoại: "Bảo bối, em nghe anh giải thích, không phải như em nghĩ, anh với cô Tiểu Mỹ kia —— alo? Alo?! Bảo bối —— Mẹ kiếp!"
Người đàn ông ném điện thoại lên bàn một phát, ném xong lại nhặt lên cọ lau, lau xong ngẩng đầu, ngó thấy Thẩm Quyện, hất hất mày.
Thấy được Lâm Ngữ Kinh bên cạnh Thẩm Quyện, lông mày anh ta đã sắp thành đường mép tóc* Dương Quá.
(*) Đường mép tóc là phần này
Người đàn ông nằm bò trước bàn tiếp tân cao bằng đá cẩm thạch, cất giọng nói: "Lúc này đã mấy giờ rồi, sao cậu lại tới đây ——" Anh ta ngừng một lát, đến gần dòm Thẩm Quyện, giơ ngón tay chỉ, "Đầu cậu bị sao vậy?"
"..."
Lâm Ngữ Kinh xoay đầu sang chỗ khác, mắt đảo một vòng, làm như không có việc gì đánh giá trang trí xung quanh.
Thẩm Quyện dừng một chút: "Bị mèo cào một phát."
Người đàn ông trừng mắt cậu: "Không thể nào, mèo nhà cậu là cái gì mà cào đỏ một khoảng thế này?"
Thẩm Quyện nhếch môi: "Loại anh chưa từng gặp."
Người đàn ông thoạt nhìn cũng lười để ý đến cậu, há to miệng, ánh mắt tia tới tia lui giữa Lâm Ngữ Kinh với Thẩm Quyện hai vòng, gật gật đầu: "Được, mặc kệ cậu, " Anh ta dựa ra sau, mặt ủ mày chau quay số điện thoại, "Alo, Tiểu Mỹ, anh không phải, vừa nãy anh không có gọi điện với ai hết. Anh nói chuyện chính sự này, trong lòng anh trừ em ra khẳng định không có người khác nhé, đừng đừng đừng đừng cúp —— Alo? Alo?!!!!!"
"..."
Lâm Ngữ Kinh quay đầu lại, thấp giọng hỏi: " Sao tôi nghe thấy Bảo bối với Tiểu Mỹ có vẻ không cùng một người nhỉ?"
Thẩm Quyện cụp mắt nhìn cô một cái, cũng giảm thấp âm thanh: "Cậu nhạy bén quá đấy."
Có vẻ Thẩm Quyện thân thuộc với nơi đây, hai người vượt qua hai khu bắn lớn ở tầng một, lên thang máy đến tầng ba.
Người ở tầng ba giảm hơn nhiều so với tầng một, chia thành rất nhiều khu vực nhỏ, có điểm giống phòng bao tư nhân. Mỗi khu vực đều có vài đường bia, phía sau vách ngăn thủy tinh là bia hình người, bia di động, bia xoay tròn, cần gì có nấy.
Lâm Ngữ Kinh nhìn Thẩm Quyện nhập mật khẩu đi vào, sau khi đem balo của cô đặt trên mặt ghế thì lại ra ngoài, chưa tới hai phút, xách hai cây cung và một ống tên quay về.
"..."
Lâm Ngữ Kinh:?
"Không phải súng sao, " Lâm Ngữ Kinh nhìn cậu đặt cung lên bàn, "Tôi thấy mấy cô gái phía dưới đều chơi thứ "Đoàng đoàng đoàng" kia kìa."
"Vậy chắc cậu cũng thấy bên cạnh bọn họ đều có người hướng dẫn, cậu chỉ có thể chơi cung một chút thôi, " Thẩm Quyện cầm lấy đồ bảo hộ cánh tay và găng tay đi tới, "Giơ tay."
Lâm Ngữ Kinh ngoan ngoãn vươn tay ra, nhìn cậu đeo bảo hộ cánh tay lên cánh tay cô, nói: "Tôi chẳng phải cũng có cậu sao?"
Động tác của Thẩm Quyện ngừng một lát, giương mắt nhìn cô một cái: "Cậu, vị thành niên."
"Vị thành niên không thể chơi cái kia sao?"
"Trên nguyên tắc mà nói, không thể," cậu lại cụp mắt, buộc chặt đai đồ bảo hộ cánh tay, lại giúp cô đeo găng tay, cầm cung đưa cho cô, "Cái thanh cậu cầm đây là recurve* được phép bắn, không gắn thanh cân bằng* không gắn miếng dội thanh* không gắn dây bảo vệ cung* —— "
"Đợi một chút, " Lâm Ngữ Kinh cắt ngang cậu, "Cậu không cho tôi nghịch súng thì thôi đi, vì sao còn lấy một cây cung cái gì cũng không gắn đưa cho tôi?"
"Không cần đâu, cậu không cần thanh cân bằng cũng không cần dây bảo vệ cung, miếng dội thanh cũng là đến sau này mới dùng để định khoảng cách." Thẩm Quyện nói.
Lâm Ngữ Kinh dùng bộ óc, đã giúp cô đứng nhất trong kì thi từ lúc sơ trung đến giờ, thử tiêu hóa những lời này, xác nhận mình quả thực chỉ nghe hiểu ba chữ trước —— không cần đâu.
"Thì ra là vậy, " cô gật nhẹ đầu, lại hỏi, "Có thể giải thích chi tiết một chút không?"
Thẩm Quyện im lặng hai giây: "Bởi vì cậu, dở."
"..."
Lâm Ngữ Kinh không biết tại sao mình phải nói nhiều để tự rước lấy nhục, chẳng lẽ ba chữ "Không cần đâu" kia còn chưa đủ đầy đủ sao?
Thiếu nữ ôm cung lui về sau một bước, vẻ mặt khó chịu nhìn cậu. Thẩm Quyện không nhịn được bật cười một tiếng, đưa tay ngoắc ngoắc cô: "Tới đây."
Lâm Ngữ Kinh lặng thinh liếc cậu một cái, đi tới trước hai bước.
Thẩm Quyện đem ống tên đeo lên bên hông cô, rút một mũi tên ra, nghiêng người đứng phía sau cô.
Đến tận lúc này, Lâm Ngữ Kinh cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Mãi đến khi Thẩm Quyện từ phía sau cô, một tay cầm cây cung của cô, nhấc lên. Tay kia cầm lấy mũi tên vắt lên trên cung.
Trước kia Trình Dật từng nói, hoạt động thiết yếu để trêu chọc em gái là —— Golf và bi-a, loại khoảng cách tựa như tiếp xúc mà chẳng phải tiếp xúc này sẽ tạo thành một thứ cảm giác mập mờ cực kì dễ mê hoặc người khác.
Hiện tại Lâm Ngữ Kinh cảm thấy, cần phải thêm vào một cái nữa.
Luồng âm thanh trầm trầm của Thẩm Quyện vang lên ngay bên tai, mang theo một chút nhiệt, khiến đầu tai phát bỏng: "Cánh tay duỗi thẳng, chân tách ra, đừng cử động cơ thể, đầu xoay tới —— "
Lâm Ngữ Kinh kiềm nén xúc động muốn dộng cho cậu một khuỷu tay, cảm giác có loại tê dại ngứa ngáy men theo lỗ tai lan thẳng xuống dưới, ngón tay đều run lên, cung trong tay gần như không cầm nổi.
"Đừng run, đừng hạ khuỷu tay, " Thẩm Quyện cúi thấp người xuống, đầu ngón tay phủ lên cổ tay cô, "Nhìn hồng tâm —— "
Ngón tay cậu man mát, Lâm Ngữ Kinh run run tay, mũi tên trong tay "Viu" một phát bay ra ngoài, vững vàng đâm vào nửa người dưới của bia hình người, chỗ hở hình U giữa hai chân.
Ngay giữa quần. Đũng quần.
Lâm Ngữ Kinh: "..."
Thẩm Quyện: "..."
Không khí có phần đông đặc.
Lâm Ngữ Kinh đi tới trước một chút, kéo dãn khoảng cách với Thẩm Quyện, mắt liếc qua quần. Mũi tên trên đũng quần, hắng giọng một cái: "Cậu nói, nhìn hồng tâm."
"..."
Lâm Ngữ Kinh vẫn rất hài lòng đối với lần đầu phát huy của mình: "Hồng tâm của tôi đây có lợi hại không?"
Ánh mắt Thẩm Quyện rất phức tạp, trầm mặc vài giây.
"Lợi hại." Thẩm Quyện chậm chạp gật gật đầu, nói.
*
Bắn tên rất tiêu hao thể lực, hơn nữa cánh tay phải liên tục duỗi thẳng tưng. Cung Thẩm Quyện chọn hẳn là số nhỏ nhất, nhưng vẫn như cũ rất nặng. Ngay tại lúc Lâm Ngữ Kinh sắp đánh mất niềm tin với bản thân, Thẩm Quyện cầm lấy cung, một lần ba mũi tên, "Vút vút vút" đâm vào trái tim đỏ tươi trên bia hình người.
Thẩm Quyện thậm chí không hề mang găng tay. Sau khi mũi tên cuối cùng bay ra thì buông tay xuống, nghiêng người tựa trên tường hất hất cằm với cô, là biểu cảm không buồn đếm xỉa quen thuộc của cậu, làm như là chuyện dĩ nhiên, phô trương đến mức trầm lặng.
Thoạt nhìn chảnh ch* không chịu được, cực kì khiến người ta tức giận.
Dục vọng chiến đấu của Lâm Ngữ Kinh nháy mắt bị kích thích. Đại khái nửa giờ sau, cô rốt cuộc đã có một mũi tên đâm trúng mép bia ngắm.
"Được, " Lâm Ngữ Kinh rất hài lòng với thành quả lần đầu chơi này của mình, "Loại chuyện này không gấp được, phải tiến dần từng bước."
Thẩm Quyện cụp mắt, không tiếng động cười một cái, khẽ gật đầu: "Vậy về thôi."
"Về thôi."
Lâm Ngữ Kinh không muốn về nhà, dứt khoát về thẳng trường học vậy. Hai người thuê xe đến cổng Bát Trung, tự học buổi tối của lớp mười hai đã sớm kết thúc, cổng lớn trường học khóa vô cùng chặt chẽ.
Đứng trước cổng lớn được khóa chặt chẽ, hai người nhìn nhau một cái.
Lâm Ngữ Kinh suy nghĩ một chút, hỏi: "Có bức tường nào leo được không?"
Thẩm Quyện nhướng nhướng mày: "Chắc có, tôi chưa từng leo qua."
Lâm Ngữ Kinh cũng giương mày: "Cậu chưa từng leo tường á, cậu làm anh trai giang hồ kiểu gì vậy, thiếu niên hư hỏng chưa từng leo tường không phải là thiếu niên hư hỏng chân chính."
"Thiếu niên hư hỏng chúng tôi bình thường cũng không trọ ở trường, không cần leo."
Hai người đi vòng quanh trường một vòng, tới phía sau trường có một khoảng góc tường sụp xuống, có một lỗ hổng không có song sắt rộng khoảng một người, có lẽ là người thế hệ trước làm ra để tạo phúc cho đám học đệ học muội đấy.
Thẩm Quyện đứng phía dưới, duỗi cánh tay phô lồng ngực ra, nghiêng đầu qua: "Tới."
Lâm Ngữ Kinh còn đang ngửa đầu đánh giá độ cao này, cân nhắc làm sao leo lên, nghe vậy nghiêng đầu: "Hả...?"
Gió đầu thu thổi bay không khí ẩm ướt nồng đậm, dưới trăng sáng sao thưa, thiếu niên hơi nghiêng đầu nhìn cô, lười biếng nói: "Ôm cậu lên trên."
Hết chương 25.
(*)
Recurve -反曲 (tên tiếng anh, trong tiếng Việt không có từ này): là cây cung với phần rìa uốn cong cách xa cung thủ khi không căng dây. Cung tích trữ nhiều năng lượng hơn và cung cấp năng lượng hiệu quả hơn so với cung thẳng tương đương, cung cấp một lượng lớn năng lượng và tốc độ cho mũi tên.
Thanh cân bằng (平衡杆)
Miếng dội thanh (响片): hoặc phiến báo hiệu, phiến phản xạ âm thanh....
Dây bảo vệ cung (护弓绳)
Sherry:
Những thuật ngữ trên đều không có trong tiếng Việt, do mình chuyển ngữ từ công cụ dịch. Về chức năng cụ thể mình không dám chắc sẽ edit chính xác nên không chú thích, hình minh họa cũng là lấy trên các công cụ tìm kiếm. Nếu có sai sót hay nhầm lẫn gì đó thì hãy góp ý cho mình.
(Các bạn cũng biết Bắn cung thể thao chưa được phổ biến ở Việt Nam, có những thuật ngữ thậm chí không hề có trong tiếng Việt, phải mượn từ tiếng Anh.)
----
Oi cái chương đáng lẽ đăng từ CN bị t mò tới giờ này =)) Ây dà... tốc độ này thì bao giờ mới oàn -___-
Bảy giờ rưỡi tối, trong cửa hàng tiện lợi 7-11, Lâm Ngữ Kinh ngồi trước bàn nhìn cái trán sưng đỏ của Thẩm Quyện.
Thiếu niên không có biểu cảm gì, xé mở túi nước sốt salad, rưới vào rau quả, tay cầm nĩa nhựa nhỏ khuấy đều nước sốt salad, đẩy đến trước mặt Lâm Ngữ Kinh: "Ăn đi."
Thiếu niên đầu sưng cầm nĩa nhựa nhỏ rẻ tiền trộn salad rau quả, hình ảnh kỳ thật có chút buồn cười. Lâm Ngữ Kinh liều mạng nhịn cười, buộc bản thân làm ra vẻ nghiêm túc nhìn cậu: "Sao cậu không tránh hả."
"Hử?" Thẩm Quyện phản ứng một lát mới ý thức được cô hỏi cái gì, ăn ngay nói thật, "Không kịp tránh."
Cậu đích thực không kịp tránh, cô gái này tốc độ quá là nhanh, một giây trước còn đỏ hoe mắt trừng cậu thế kia, một giây sau người đã trực tiếp bổ nhào tới trước rồi.
Thẩm Quyện còn tưởng mình sắp nhận được một cái ôm.
Cậu chỉ kịp nhấc cánh tay cầm điếu thuốc kia ra xa, cẩn thận không để cô bị phỏng, còn thầm nghĩ không biết chuyện gì đang xảy ra, vừa nói đánh nhau cơ mà, sao lại muốn ôm nhau rồi. Một giây sau, cổ áo đã bị người ta túm lấy giật xuống, ôm thì đúng là ôm rồi, nhưng lại chính là trán của cậu cùng với đầu gối của cô, xương cùng xương thân thiết hôn nhau, phát ra một tiếng "Cốp" rất rõ ràng.
Rốt cuộc Thẩm Quyện đã biết cô làm thế nào quật ngã được anh Bắp Chân rồi. Cái tốc độ này, anh trai nhỏ có cơ bắp toàn thân như nhồi sữa bò kia phản ứng không kịp cũng bình thường. Thời gian anh Bắp Chân bắt đầu nhấc chân một cái đã đủ để cô tát người ta ba cái liên phanh rồi.
Lâm Ngữ Kinh nhận nĩa, ghim rau xà lách bỏ vào miệng, lưỡng lự nhìn cậu: "Đau không?"
"Vẫn ổn, " Thẩm Quyện nghiêng người, khoác tay lên mép bàn, "Không có cảm giác gì."
"..."
Lâm Ngữ Kinh hắng giọng một cái, chỉ chỉ trán cậu: "Còn không có cảm giác gì à, nó đã sưng lên cả rồi, tôi làm cậu..." Cô duỗi một ngón trỏ, cẩn thận giơ trước trán cậu, đo đi, đo lại, cứ thế đo đếm một lát, thu tay lại, "Tôi thấy cái này có chút ảnh hưởng tới khuôn mặt đẹp đẽ của cậu rồi, tôi cho cậu miếng băng keo cá nhân dán lên nhé."
"Ừ, có thể, " Thẩm Quyện nói, "Cậu gộp ba cái lại dán cho tôi, may ra có thể che kín chỗ này đấy."
Quả thật có hơi lớn, hình như một miếng băng keo cá nhân không dán hết được.
"Hay tôi dán cho cậu miếng cao dán vết thương? Tôi thấy đối diện có một tiệm thuốc, " Lâm Ngữ Kinh nói, "Tôi mua cho cuộn băng gạt bịt lên nhỉ. Cái kiểu băng bó quanh người đó, nhìn qua sẽ biết ngay là người giang hồ có chuyện xưa, có thể khiến cậu trông mạnh mẽ một chút."
"..."
Thẩm Quyện thở dài: "Tôi đủ mạnh mẽ rồi, ăn nhanh đi, ăn xong dẫn cậu đi chơi."
*
Trong ấn tượng của Lâm Ngữ Kinh, nơi mà thiếu niên hư hỏng đi đến chỉ có mấy chỗ, tiệm Internet bao ngủ suốt đêm, phòng game. Bình thường Lục Gia Hành và Trình Dật thích đến sảnh bi-a, đại khái là vì trong phòng vận động thể thao bi-a này tương đối tao nhã, phù hợp với khí chất bẩn bựa mà bọn họ tự cho là tốt đẹp ấy.
Thẩm Quyện dẫn cô đi bắt xe mười phút xe không được. Cuối cùng đành ngồi tàu điện ngầm nửa giờ, tiếp đó chuyển qua phương tiện giao thông công cộng, tiếp nữa đi bộ năm phút. Ngay lúc Lâm Ngữ Kinh tưởng mình sắp bị bắt đến vùng xa xôi hẻo lánh nào đó bán đi, bọn họ cuối cùng cũng đã tới.
Lâm Ngữ Kinh ngửa đầu nhìn ba tầng cao kia, kiến trúc hình bầu dục cực kỳ ấn tượng, cùng tấm biển treo ở tầng cao nhất.
Câu lạc bộ xạ kích*.
(*) Xạ kích nghĩa là bắn (súng, tên, pháo...). Gọi là CLB bắn thì hơi kì nên t để Hán Việt.
Lâm Ngữ Kinh há to miệng, ngoái đầu lại: "Ở đây?"
"Ừ, " Thẩm Quyện đi vào, "Ở đây, không phải cậu thích chơi cái này à."
"..."
Lâm Ngữ Kinh thật sự không nhớ rõ mình đã từng nói thích chơi cái này lúc nào, cô nhớ kỹ lúc mình chơi trò bắn phá kia vẻ mặt rõ ràng là thống khổ, vừa mù mịt vừa chết lặng mà nhìn bản thân lần lượt chịu từng súng từng súng, nhưng từ đầu đến cuối luôn ở trạng thái không thể tìm thấy người nổ súng ở đâu.
Cô theo Thẩm Quyện đi vào, câu lạc bộ này được thiết kế vô cùng đồ sộ, từ trên xuống dưới đều lộ ra một cảm giác áp bách lạnh như băng. Tường nhà tông màu lạnh với nền đá cẩm thạch màu đen, vật trang trí làm từ kim loại, trên trần ở đại sảnh treo một tấm bia ngắm cực lớn rủ xuống tại cửa chính.
Hai người vượt qua bia ngắm vào trong, có một người đàn ông đứng trước bàn tiếp tân, đang gọi điện thoại: "Bảo bối, em nghe anh giải thích, không phải như em nghĩ, anh với cô Tiểu Mỹ kia —— alo? Alo?! Bảo bối —— Mẹ kiếp!"
Người đàn ông ném điện thoại lên bàn một phát, ném xong lại nhặt lên cọ lau, lau xong ngẩng đầu, ngó thấy Thẩm Quyện, hất hất mày.
Thấy được Lâm Ngữ Kinh bên cạnh Thẩm Quyện, lông mày anh ta đã sắp thành đường mép tóc* Dương Quá.
(*) Đường mép tóc là phần này
Người đàn ông nằm bò trước bàn tiếp tân cao bằng đá cẩm thạch, cất giọng nói: "Lúc này đã mấy giờ rồi, sao cậu lại tới đây ——" Anh ta ngừng một lát, đến gần dòm Thẩm Quyện, giơ ngón tay chỉ, "Đầu cậu bị sao vậy?"
"..."
Lâm Ngữ Kinh xoay đầu sang chỗ khác, mắt đảo một vòng, làm như không có việc gì đánh giá trang trí xung quanh.
Thẩm Quyện dừng một chút: "Bị mèo cào một phát."
Người đàn ông trừng mắt cậu: "Không thể nào, mèo nhà cậu là cái gì mà cào đỏ một khoảng thế này?"
Thẩm Quyện nhếch môi: "Loại anh chưa từng gặp."
Người đàn ông thoạt nhìn cũng lười để ý đến cậu, há to miệng, ánh mắt tia tới tia lui giữa Lâm Ngữ Kinh với Thẩm Quyện hai vòng, gật gật đầu: "Được, mặc kệ cậu, " Anh ta dựa ra sau, mặt ủ mày chau quay số điện thoại, "Alo, Tiểu Mỹ, anh không phải, vừa nãy anh không có gọi điện với ai hết. Anh nói chuyện chính sự này, trong lòng anh trừ em ra khẳng định không có người khác nhé, đừng đừng đừng đừng cúp —— Alo? Alo?!!!!!"
"..."
Lâm Ngữ Kinh quay đầu lại, thấp giọng hỏi: " Sao tôi nghe thấy Bảo bối với Tiểu Mỹ có vẻ không cùng một người nhỉ?"
Thẩm Quyện cụp mắt nhìn cô một cái, cũng giảm thấp âm thanh: "Cậu nhạy bén quá đấy."
Có vẻ Thẩm Quyện thân thuộc với nơi đây, hai người vượt qua hai khu bắn lớn ở tầng một, lên thang máy đến tầng ba.
Người ở tầng ba giảm hơn nhiều so với tầng một, chia thành rất nhiều khu vực nhỏ, có điểm giống phòng bao tư nhân. Mỗi khu vực đều có vài đường bia, phía sau vách ngăn thủy tinh là bia hình người, bia di động, bia xoay tròn, cần gì có nấy.
Lâm Ngữ Kinh nhìn Thẩm Quyện nhập mật khẩu đi vào, sau khi đem balo của cô đặt trên mặt ghế thì lại ra ngoài, chưa tới hai phút, xách hai cây cung và một ống tên quay về.
"..."
Lâm Ngữ Kinh:?
"Không phải súng sao, " Lâm Ngữ Kinh nhìn cậu đặt cung lên bàn, "Tôi thấy mấy cô gái phía dưới đều chơi thứ "Đoàng đoàng đoàng" kia kìa."
"Vậy chắc cậu cũng thấy bên cạnh bọn họ đều có người hướng dẫn, cậu chỉ có thể chơi cung một chút thôi, " Thẩm Quyện cầm lấy đồ bảo hộ cánh tay và găng tay đi tới, "Giơ tay."
Lâm Ngữ Kinh ngoan ngoãn vươn tay ra, nhìn cậu đeo bảo hộ cánh tay lên cánh tay cô, nói: "Tôi chẳng phải cũng có cậu sao?"
Động tác của Thẩm Quyện ngừng một lát, giương mắt nhìn cô một cái: "Cậu, vị thành niên."
"Vị thành niên không thể chơi cái kia sao?"
"Trên nguyên tắc mà nói, không thể," cậu lại cụp mắt, buộc chặt đai đồ bảo hộ cánh tay, lại giúp cô đeo găng tay, cầm cung đưa cho cô, "Cái thanh cậu cầm đây là recurve* được phép bắn, không gắn thanh cân bằng* không gắn miếng dội thanh* không gắn dây bảo vệ cung* —— "
"Đợi một chút, " Lâm Ngữ Kinh cắt ngang cậu, "Cậu không cho tôi nghịch súng thì thôi đi, vì sao còn lấy một cây cung cái gì cũng không gắn đưa cho tôi?"
"Không cần đâu, cậu không cần thanh cân bằng cũng không cần dây bảo vệ cung, miếng dội thanh cũng là đến sau này mới dùng để định khoảng cách." Thẩm Quyện nói.
Lâm Ngữ Kinh dùng bộ óc, đã giúp cô đứng nhất trong kì thi từ lúc sơ trung đến giờ, thử tiêu hóa những lời này, xác nhận mình quả thực chỉ nghe hiểu ba chữ trước —— không cần đâu.
"Thì ra là vậy, " cô gật nhẹ đầu, lại hỏi, "Có thể giải thích chi tiết một chút không?"
Thẩm Quyện im lặng hai giây: "Bởi vì cậu, dở."
"..."
Lâm Ngữ Kinh không biết tại sao mình phải nói nhiều để tự rước lấy nhục, chẳng lẽ ba chữ "Không cần đâu" kia còn chưa đủ đầy đủ sao?
Thiếu nữ ôm cung lui về sau một bước, vẻ mặt khó chịu nhìn cậu. Thẩm Quyện không nhịn được bật cười một tiếng, đưa tay ngoắc ngoắc cô: "Tới đây."
Lâm Ngữ Kinh lặng thinh liếc cậu một cái, đi tới trước hai bước.
Thẩm Quyện đem ống tên đeo lên bên hông cô, rút một mũi tên ra, nghiêng người đứng phía sau cô.
Đến tận lúc này, Lâm Ngữ Kinh cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Mãi đến khi Thẩm Quyện từ phía sau cô, một tay cầm cây cung của cô, nhấc lên. Tay kia cầm lấy mũi tên vắt lên trên cung.
Trước kia Trình Dật từng nói, hoạt động thiết yếu để trêu chọc em gái là —— Golf và bi-a, loại khoảng cách tựa như tiếp xúc mà chẳng phải tiếp xúc này sẽ tạo thành một thứ cảm giác mập mờ cực kì dễ mê hoặc người khác.
Hiện tại Lâm Ngữ Kinh cảm thấy, cần phải thêm vào một cái nữa.
Luồng âm thanh trầm trầm của Thẩm Quyện vang lên ngay bên tai, mang theo một chút nhiệt, khiến đầu tai phát bỏng: "Cánh tay duỗi thẳng, chân tách ra, đừng cử động cơ thể, đầu xoay tới —— "
Lâm Ngữ Kinh kiềm nén xúc động muốn dộng cho cậu một khuỷu tay, cảm giác có loại tê dại ngứa ngáy men theo lỗ tai lan thẳng xuống dưới, ngón tay đều run lên, cung trong tay gần như không cầm nổi.
"Đừng run, đừng hạ khuỷu tay, " Thẩm Quyện cúi thấp người xuống, đầu ngón tay phủ lên cổ tay cô, "Nhìn hồng tâm —— "
Ngón tay cậu man mát, Lâm Ngữ Kinh run run tay, mũi tên trong tay "Viu" một phát bay ra ngoài, vững vàng đâm vào nửa người dưới của bia hình người, chỗ hở hình U giữa hai chân.
Ngay giữa quần. Đũng quần.
Lâm Ngữ Kinh: "..."
Thẩm Quyện: "..."
Không khí có phần đông đặc.
Lâm Ngữ Kinh đi tới trước một chút, kéo dãn khoảng cách với Thẩm Quyện, mắt liếc qua quần. Mũi tên trên đũng quần, hắng giọng một cái: "Cậu nói, nhìn hồng tâm."
"..."
Lâm Ngữ Kinh vẫn rất hài lòng đối với lần đầu phát huy của mình: "Hồng tâm của tôi đây có lợi hại không?"
Ánh mắt Thẩm Quyện rất phức tạp, trầm mặc vài giây.
"Lợi hại." Thẩm Quyện chậm chạp gật gật đầu, nói.
*
Bắn tên rất tiêu hao thể lực, hơn nữa cánh tay phải liên tục duỗi thẳng tưng. Cung Thẩm Quyện chọn hẳn là số nhỏ nhất, nhưng vẫn như cũ rất nặng. Ngay tại lúc Lâm Ngữ Kinh sắp đánh mất niềm tin với bản thân, Thẩm Quyện cầm lấy cung, một lần ba mũi tên, "Vút vút vút" đâm vào trái tim đỏ tươi trên bia hình người.
Thẩm Quyện thậm chí không hề mang găng tay. Sau khi mũi tên cuối cùng bay ra thì buông tay xuống, nghiêng người tựa trên tường hất hất cằm với cô, là biểu cảm không buồn đếm xỉa quen thuộc của cậu, làm như là chuyện dĩ nhiên, phô trương đến mức trầm lặng.
Thoạt nhìn chảnh ch* không chịu được, cực kì khiến người ta tức giận.
Dục vọng chiến đấu của Lâm Ngữ Kinh nháy mắt bị kích thích. Đại khái nửa giờ sau, cô rốt cuộc đã có một mũi tên đâm trúng mép bia ngắm.
"Được, " Lâm Ngữ Kinh rất hài lòng với thành quả lần đầu chơi này của mình, "Loại chuyện này không gấp được, phải tiến dần từng bước."
Thẩm Quyện cụp mắt, không tiếng động cười một cái, khẽ gật đầu: "Vậy về thôi."
"Về thôi."
Lâm Ngữ Kinh không muốn về nhà, dứt khoát về thẳng trường học vậy. Hai người thuê xe đến cổng Bát Trung, tự học buổi tối của lớp mười hai đã sớm kết thúc, cổng lớn trường học khóa vô cùng chặt chẽ.
Đứng trước cổng lớn được khóa chặt chẽ, hai người nhìn nhau một cái.
Lâm Ngữ Kinh suy nghĩ một chút, hỏi: "Có bức tường nào leo được không?"
Thẩm Quyện nhướng nhướng mày: "Chắc có, tôi chưa từng leo qua."
Lâm Ngữ Kinh cũng giương mày: "Cậu chưa từng leo tường á, cậu làm anh trai giang hồ kiểu gì vậy, thiếu niên hư hỏng chưa từng leo tường không phải là thiếu niên hư hỏng chân chính."
"Thiếu niên hư hỏng chúng tôi bình thường cũng không trọ ở trường, không cần leo."
Hai người đi vòng quanh trường một vòng, tới phía sau trường có một khoảng góc tường sụp xuống, có một lỗ hổng không có song sắt rộng khoảng một người, có lẽ là người thế hệ trước làm ra để tạo phúc cho đám học đệ học muội đấy.
Thẩm Quyện đứng phía dưới, duỗi cánh tay phô lồng ngực ra, nghiêng đầu qua: "Tới."
Lâm Ngữ Kinh còn đang ngửa đầu đánh giá độ cao này, cân nhắc làm sao leo lên, nghe vậy nghiêng đầu: "Hả...?"
Gió đầu thu thổi bay không khí ẩm ướt nồng đậm, dưới trăng sáng sao thưa, thiếu niên hơi nghiêng đầu nhìn cô, lười biếng nói: "Ôm cậu lên trên."
Hết chương 25.
(*)
Recurve -反曲 (tên tiếng anh, trong tiếng Việt không có từ này): là cây cung với phần rìa uốn cong cách xa cung thủ khi không căng dây. Cung tích trữ nhiều năng lượng hơn và cung cấp năng lượng hiệu quả hơn so với cung thẳng tương đương, cung cấp một lượng lớn năng lượng và tốc độ cho mũi tên.
Thanh cân bằng (平衡杆)
Miếng dội thanh (响片): hoặc phiến báo hiệu, phiến phản xạ âm thanh....
Dây bảo vệ cung (护弓绳)
Sherry:
Những thuật ngữ trên đều không có trong tiếng Việt, do mình chuyển ngữ từ công cụ dịch. Về chức năng cụ thể mình không dám chắc sẽ edit chính xác nên không chú thích, hình minh họa cũng là lấy trên các công cụ tìm kiếm. Nếu có sai sót hay nhầm lẫn gì đó thì hãy góp ý cho mình.
(Các bạn cũng biết Bắn cung thể thao chưa được phổ biến ở Việt Nam, có những thuật ngữ thậm chí không hề có trong tiếng Việt, phải mượn từ tiếng Anh.)
----
Oi cái chương đáng lẽ đăng từ CN bị t mò tới giờ này =)) Ây dà... tốc độ này thì bao giờ mới oàn -___-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook