Tôi Mộng Giữa Ban Ngày
-
Chương 22: Xin cậu
[ Tao, người đã ở phòng thi cuối cùng từ sơ trung đến cao trung, nhiều năm thế kia, chưa từng thấy ai dám táo bạo khoe ân ái như vậy tại hiện trường. Mà đó còn là lão đại trường chúng ta, Thẩm Quyện mày biết đấy, Thẩm Quyện đánh bạn cùng bàn thành người thực vật phải nghỉ học đó. Bây giờ không phải vẫn là học sinh lớp mười một sao, kì thi lần này nó với tao thi chung một phòng.]
[ Khoan đã, không phải cậu ta thiếu chút nữa đánh chết bạn cùng bạn sao?]
[? Đánh chết với đánh thành người thực vật có gì khác nhau à? Nhưng mà đây là trọng điểm sao? Mày đừng cắt ngang lời tao được không hả?]
[ Được, mày nói đi.]
[ Dù sao cũng chính là Thẩm Quyện đó đấy, vừa nãy cậu ta, giúp một nữ! Sinh! Mở! Sữa! Đậu! Nành!]
[...]
[ Mở xong tiểu tỷ tỷ kia uống hai phần, rồi nói là mua! Cho! Cậu ta! Đấy!!!]
[...]
[ Lão đại rất bình tĩnh nói "Vậy để đó đi, lát nữa tôi uống."]
[...]
Trong phòng thi, giáo viên giám thị vẫn chưa tới, trong số đông, có người hẳn vẫn còn nắm chắc chút thời gian cuối cùng chuẩn bị phao nhỏ, cũng có người dứt khoát vứt bỏ việc trị liệu, nằm sấp tại chỗ bắt đầu chơi điện thoại, thoạt nhìn ngay cả gian lận cũng không buồn làm.
Tất lưới viền ren thừa dịp giáo viên giám thị chưa đến bắt lấy di động, tận dụng chút thời gian cuối cùng điên cuồng bông đùa với bạn bè: [ Mày phản ứng kiểu gì thế, mày không cảm thấy rất kinh khủng sao. Tên Thẩm Quyện kia, vậy mà cũng có thể tìm được đối tượng.]
Bạn bè: [ Người làm sao lại không tìm được đối tượng, người ta lớn lên nhìn hot này soái này, hot này soái này.]
Bạn bè: [ Hơn nữa vặn sữa đậu nành mà cũng là gian tình hả?]
Tất lưới viền ren: [ Soái thì soái, nhưng tao vẫn sợ. Tao sợ yêu đương với nó rồi, lúc nó tức giận sẽ trực tiếp ấn tao lên tường mà đánh.]
Tất lưới viền ren: [ Mày không ở hiện trường mày không biết đấy, mày không biết động tác vặn sữa đậu nành của lão đại tự nhiên cỡ nào!! Thuần thục cỡ nào đâu!! Thật giống như cậu ta vặn mỗi ngày ấy. Mắt cũng không mở, nhận lấy liền vặn ra.]
Tất lưới viền ren: [ Còn bảo tiểu tỷ tỷ để đó lát cậu ta uống nữa nữa chứ!!! Kiểu này không phải gọi là hôn môi gián tiếp sao! ]
Bạn bè: [ Cho nên, lão đại cuối cùng có uống không? ]
Tất lưới viền ren lặng lẽ xoay người ra sau, Lâm Ngữ Kinh trừng mắt, hoàn toàn không để ý tới ý định của Thẩm Quyện, ngồi đằng sau ừng ực ừng ực uống sạch sữa đậu nành còn sót lại, đem túi không ném vào thùng rác ở góc cuối phòng học.
Tất lưới viền ren: "..."
Tất lưới viền ren lặng lẽ quay đầu lại: [ Không, tiểu tỷ tỷ này quá tàn khốc luôn, cô ấy ném túi sữa đậu nành mình đã uống xong đi rồi.]
Bạn bè: [ Cô ấy không đếm xỉa đến lời nói của lão đại mà uống cạn sữa đậu nành rồi ném đi, vậy mà vẫn ngoan cường sống sót sao? Tao đây bắt đầu tin tưởng cái gian tình mà mày nói rồi. ]
Một phút sau, bạn bè quăng link một bài viết qua đây: [ Lúc này mà mày còn hấp tấp đi đăng bài được hả?]
*
Lâm Ngữ Kinh không hề biết trận gió tanh mưa máu ở phòng thi cuối cùng đã thông qua cái điện thoại này lan truyền đến từng phòng thi một, cũng không cảm thấy việc bị tất cả mọi người dòm ngó có chỗ nào không thoải mái.
Lão đại thì sao, cũng đón nhận ánh nhìn chăm chú của mọi người như là chuyện đương nhiên. Lâm Ngữ Kinh vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên khi Thẩm Quyện xuất hiện ở cửa phòng học lớp 10, cả lớp trong nháy mắt lặng ngắt như tờ, hiệu quả thị giác lúc đó so với hiện tại rúng động hơn nhiều.
Cô ừng ực ừng ực uống hết túi sữa đậu nành, xong ném vào trong thùng rác tạo nên một tiếng vang nhỏ, tai Thẩm Quyện giật một cái, ngẩng đầu nhìn cô: "Cậu uống hết rồi?"
"Hở?" Lâm Ngữ Kinh, "À, uống sạch rồi."
Thẩm Quyện: "Không phải cho tôi sao?"
"..."
Lâm Ngữ Kinh nhìn cậu với ánh mắt kỳ dị: "Tôi uống rồi, cậu còn muốn à?"
Thẩm Quyện trầm mặc nhìn cô năm giây, chậm rì rì "Ồ" một tiếng, thẳng người ngả vào ghế tựa.
Cậu chau mày nhìn góc bàn ngẩn người trong chốc lát, cả người mới trông có vẻ tỉnh táo.
Tiếng chuông chuẩn bị của kì thi vang lên, giáo viên giám thị đi vào phòng thi, thu điện thoại di động, thúc giục thí sinh để hết túi lên phía trước.
Lâm Ngữ Kinh rút trong túi ra hai cây bút, đặt túi lên bục giảng phía trước, định về cho Thẩm Quyện một cây, kết quả cầm lấy bút nghiêng đầu qua, chưa kịp mở miệng.
Thẩm Quyện lười biếng ngáp một cái, cả người từ tốn, từ tốn nghiêng nghiêng sang trái, lấy từ túi quần jean ra một cây bút, cầm trong tay xoay hai vòng, lại ngồi dựa ra sau, không nhanh không chậm mà lôi từ túi áo hoodies ra một tờ giấy trắng, là giấy nháp được gấp đôi.
"..."
Đúng là lợi hại.
Trình tự các môn của cuộc thi đều dựa theo trình tự kỳ thi Đại học, chỉ có điều so với kì thi Đại học thời gian thi trái lại là sít sao hơn một chút, buổi sáng Văn Toán, buổi chiều tổ hợp khoa học tự nhiên và tiếng Anh, giữa mỗi môn có mười lăm phút giải lao.
Lâm Ngữ Kinh chưa từng trải qua cảm giác thi ở phòng thi chót bảng bao giờ, lần này coi như mở mang tầm hiểu biết. Trong phòng ngay cả âm thanh viết chữ cũng không có, một giáo viên giám thị ngồi phía trước bục giảng chơi điện thoại, mấy người khác trông vẫn khá theo lề theo lối, quay qua quay lại đủ góc độ, chỉ có điều xem ra cũng phí công.
Môn thi đầu tiên ngữ văn, ngồi phía trước có phân nửa là đang múa bút thành văn, có vẻ vẫn còn muốn giãy giụa một lần. Phần phía sau có rất nhiều người dứt khoát chọn vứt bỏ trị liệu, Lâm Ngữ Kinh nhìn một anh bạn ngồi chéo phía trước mình đây, xoạt xoạt xoạt viết tên mình lên, dùng ba mươi giây điền xong tất cả các đề trắc nghiệm, sau đó gục xuống bàn bắt đầu ngủ.
Hạ bút nước chảy mây trôi, thực hiện động tác vô cùng phóng khoáng, khiến người ta không muốn để ý đến cậu ta cũng rất khó.
Đề thi tháng ở Bát Trung độ khó phù hợp tiêu chuẩn, so với Phụ Trung trước kia còn kém hơn một chút. Lâm Ngữ Kinh làm bài rất nhanh, trả lời hết xong cũng lười kiểm tra, những thứ đề này đối với cô mà nói chẳng có gì khó khăn.
Cô để bút xuống, dựa người ra sau, nhìn lướt qua Thẩm Quyện ngồi bên cạnh.
Thẩm Quyện cúi thấp đầu, đang viết văn không nhanh không chậm, đã làm được một nửa. Lâm Ngữ Kinh quét mắt qua đó một cái, nhòm thấy bài thi của cậu chằng chịt chữ viết.
Lâm Ngữ Kinh nhướng mày.
Cứ ngỡ cậu ta cũng một giuột với Trình Dật chứ, là thể loại đi thi mà cũng lười viết nhiều ấy.
Trong ba người bạn thân của Lâm Ngữ Kinh, Lục Gia Hành thành tích thỏa đáng vẫn còn không tệ, Trình Dật lại là học sinh kém nhà có điều kiện, chỉ lo thỏa mãn cái thời tuổi trẻ này của cậu ta. Nếu bây giờ cậu ta đang ở Bát Trung, thì chắc chắn trong mấy đại ca ngồi hàng sau, mặc áo jacket đinh tán nằm trên bàn ngủ này, có một người là cậu ta.
Người này chính là loại có thể viết ít một chữ thì tuyệt đối sẽ không viết thêm, mấy môn khác cũng tàm tạm. Bài thi ngữ văn của loại này thường bỏ trống phần lớn diện tích, ngay cả dấu chấm câu cậu ta cũng sẽ không viết nhiều một cái, lúc làm văn thường viết mỗi cái đề bài là coi như xong, qua loa lấy lệ.
Phụ Trung quản rất nghiêm. Năm ngoái, sau một lần bị giáo viên bộ môn và giáo viên chủ nhiệm thay phiên nhau nã pháo răn đe, Trình Dật rốt cuộc đã bắt đầu làm văn.
Cậu ta ghi đoạn đối thoại.
"Hôm nay mày ăn chưa?"
"Ăn rồi."
"Ăn cái gì?"
"Ăn ngon lắm."
—— ghi một câu, xuống một dòng, ghi một câu, xuống một dòng. Cứ như thế, một tờ giấy viết văn trống trơn rất nhanh đã có tám trăm hàng chữ.
Lâm Ngữ Kinh lúc ấy muốn nói: tôi có thể có người bạn lanh trí như cậu thật đúng là may mắn ba đời.
*
Viết xong rồi có thể nộp bài sớm, nhưng Lâm Ngữ Kinh cảm thấy nộp xong cũng không có chuyện gì làm, còn không bằng ngây ngốc ở phòng thi, bèn dứt khoát không nộp, gục xuống bàn ngủ.
Làm xong môn thi toán cuối cùng của buổi sáng, cô ngẩng đầu, trông thấy Thẩm Quyện quả nhiên đã để lộ bộ mặt thật.
Người này để bài thi trên mặt bàn, bên trên có một cây viết đặt ngang qua. Tay bỏ trong túi áo hoodies, cà lơ phất phơ ngửa mặt ngồi ngả ra ghế tựa, hai chân ghế sắt phía trước lơ lửng trên không, chỉ có hai chân ghế sau chạm đất, theo động tác chậm rãi của cậu mà lắc lư lắc lư.
Lâm Ngữ Kinh lập tức nảy sinh chút xúc động, muốn đá lên đó một phát.
Có chút muốn xem xem bá chủ trường học ngã dập mông xuống đất có dáng vẻ như thế nào.
Nhưng vì sự an toàn của tính mạng, vẫn phải vứt bỏ suy nghĩ đó.
Tiếng chuông kết thúc giờ thi vang lên, giáo viên giám thị tới đây thu bài. Thẩm Quyện đi rất nhanh, đứng dậy liền đi về phía trước, Lâm Ngữ Kinh ngồi tại chỗ thu dọn bàn học, đem bút và giấy nháp bỏ vào một chỗ, vừa đứng dậy chuẩn bị đi lên phía trước lấy túi sách, thì một bóng đen phủ xuống bàn học.
Lâm Ngữ Kinh ngước đầu lên.
Thẩm Quyện lấy túi sách của cô đặt lên bàn, đứng tựa vào mép bàn: "Cùng ăn một bữa cơm?"
Lâm Ngữ Kinh ngẩng đầu nhìn cậu một cái.
Bình thường buổi trưa Thẩm Quyện toàn đi cùng mấy bạn trước kia đang học lớp 12 của cậu, ăn cùng bọn Hà Tùng Nam. Lần đầu tiên Lâm Ngữ Kinh được bạn cùng bàn mời ăn cơm trưa, có chút thụ sủng nhược kinh.
Cô suy nghĩ một chút, nghiêm túc hỏi: "Cậu quên mang tiền rồi sao?"
"..."
"Có mang, " Thẩm Quyện kéo dài giọng, "Không cần cậu mời, muốn ăn cái gì, tôi mời cậu."
Cái kiểu kéo dài giọng này của cậu rất có hàm ý, Lâm Ngữ Kinh không rõ là ý gì, nhưng cô chợt nhớ tới một câu trước đây thiếu niên đã từng nói "Tôi kiếm được không nhiều lắm, lợi nhuận làm tiền sinh hoạt".
Lâm Ngữ Kinh cảm thấy mình có chút không đành lòng, một người dựa vào lợi nhuận xăm hình làm tiền sinh hoạt mà cũng muốn đi học, nghỉ hè kéo bè kéo phái đi đánh nhau mà vẫn không quên bổ sung bài tập, ngày thường một tiết học cũng không nghe mà vẫn còn kiên trì lấp đầy bài thi, thoạt nhìn không phải là bá chủ trường học rich kid, vậy mà còn muốn mời khách ăn cơm.
Thái độ học tập cực kỳ nghiêm chỉnh tích cực nha!
Người ta đi thi còn mang theo bút đấy! Còn mang giấy nháp đấy!!!
"Khỏi cần, để tôi mời cậu, " Lâm Ngữ Kinh vội vàng nói, cô đem giấy bút nhét vào túi xách, đứng lên, kéo khóa túi sách, "Cậu muốn ăn gì?"
Thẩm Quyện nhướng mày nhìn cô trong chốc lát, cũng không từ chối, dời mắt ra bên ngoài: "Không có gì đặc biệt muốn ăn cả, tùy tiện đi."
Trong khoảng thời gian này Lâm Ngữ Kinh cũng ăn thử gần hết mấy quán cơm nhỏ ở gần trường rồi, quán nào mùi vị ngon quán nào mùi vị bình thường, quán nào sạch sẽ tươm tất quán nào ăn xong một lần liền tiêu chảy, gần như cô đều tường tận rõ ràng. Lần đầu mời bạn cùng bàn ăn cơm, cô muốn biểu đạt chút thành ý của mình.
Hai người đi ra phòng thi, Lâm Ngữ Kinh vừa đi vừa xòe ngón tay liệt kê cho cậu: "Phở xào thì có quán bên cạnh tiệm mì thịt bò, không sạch sẽ lắm. Lẩu với đồ nướng mùi vị có hơi nặng, với lại thời gian cũng không kịp, cậu ăn rau xào nhé?"
"Ừ, " Thẩm Quyện thoạt nhìn tâm tình rất tốt, khóe môi cong cong, bộ dạng lười biếng: "Cậu cứ tùy ý, tôi sao cũng được."
Xác định rau xào, hai người ra tới cổng trường, Lâm Ngữ Kinh cũng gật nhẹ đầu, đưa mắt nhìn: "Vậy —— "
Cô ngừng lại, đang nói bỗng im bặt.
Có một chiếc xe quen thuộc đỗ trên con đường đối diện cổng trường, Mạnh Vĩ Quốc yêu xe, đặc biệt mang từ Đế Đô đến đây.
Người đàn ông mặc một thân âu phục đang nhàn nhã đứng bên cạnh xe, khuôn mặt góc cạnh, đường nét thâm sâu mà anh tuấn, năm tháng hầu như không lưu lại dấu vết gì trên người ông. Ông ta thoạt nhìn hết sức trẻ tuổi, khí chất lại trầm ổn xuất chúng, tạo nên nét đối lập rõ rệt so với đám học sinh cấp ba tinh nghịch xung quanh ông.
Không ít nữ sinh đi qua bên cạnh, ngoái đầu quan sát nhiều lần, sau đó tụm lại một đám nhỏ giọng cười.
Cổng trường đông nghịt, tất cả đều là học sinh vừa thi xong hoặc là vừa tan học đang chen chúc nhau chạy ra bên ngoài. Lâm Ngữ Kinh bỗng nhiên bất động đứng nguyên tại chỗ, người phía sau không kiên nhẫn, đẩy cô một cái: "Có đi không hả!"
Thẩm Quyện giơ tay lên, như có như không đặt sau lưng cô, nghiêng đầu nhìn lướt qua phía sau.
Người đằng sau là một nam sinh vóc dáng rất cao, sau khi đối diện với ánh mắt của cậu thì rụt người lại, khum ngón tay rút tay về.
Lâm Ngữ Kinh bỗng nhiên xoay người lại, không nói hai lời định đi về.
Nhưng đằng sau quá nhiều người, đường đi của cô hoàn toàn bị lấp kín chặt chẽ.
Cô sốt ruột nhíu mày, cả người đều mang vẻ nặng nề. Kiềm chế bực bội, cô bất chợt xoay đầu lại: "Hôm khác đi, hôm nay không ăn được."
Thẩm Quyện giương mắt lên: "Hả?"
"Hôm nay coi như xong, " Lâm Ngữ Kinh nói, "Hôm khác tôi mời cậu, cậu muốn ăn gì cũng được, được không?"
Thẩm Quyện nhướng mày: "Không được."
Lâm Ngữ Kinh hít một hơi thật sâu: "Hôm nay tôi không muốn ăn cơm, tôi muốn về phòng ngủ ôn tập. Buổi chiều thi tổ hợp môn khoa học tự nhiên, tôi không nắm chắc lắm. Hôm khác tôi mời cậu ăn, sẽ không quỵt nợ đâu."
Thẩm Quyện nhìn cô chằm chằm, mắt đen nhánh nồng đậm như mực: "Hôm nay thì chính là hôm nay."
Lâm Ngữ Kinh thiếu chút nữa muốn đánh người rồi, cô không biết sao, cái người này bình thường vô cùng có mắt nhìn cơ mà, một người không bao giờ hỏi nhiều cô mấy vấn đề dư thừa vì cớ gì hôm nay lại khó chơi như vậy.
Người ra cổng trường phần lớn đã đi được ra ngoài, tất cả mọi người đang đi ra, hai người cứ như vậy đứng thẳng tắp ở cửa ra vào, một người trong đó còn là bá chủ trường học mang mùi máu tanh trong truyền thuyết, liền trở nên đáng chú ý.
Lâm Ngữ Kinh liếc qua phía đối diện, Mạnh Vĩ Quốc dựa người vào xe đỗ, đã nhìn qua hướng cô đứng.
Cô phắt cái xoay người đưa lưng về phía cổng, túm một cái mạnh mẽ kéo lấy vải áo hoodies trước ngực Thẩm Quyện. Thẩm Quyện bất ngờ không kịp chuẩn bị, bị cô kéo đến khom nửa người trên xuống, lưng hơi cong, khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt thu hẹp lại, trán xém chút nữa đụng vào nhau.
Cậu khẽ mở to mắt, có chút kinh ngạc.
"Bạn học Thẩm, làm ơn giúp đỡ." Lâm Ngữ Kinh cất giọng nhè nhẹ, bờ môi treo trên sườn mặt của cậu. Khoảng cách quá gần, Thẩm Quyện thậm chí có thể thấy rõ lông mi của cô khe khẽ run một cái.
Động tác của cô rõ ràng là hung dữ như muốn đánh nhau, nhưng thanh âm lại mềm mại, đè xuống thấp.
Như là đang nhận sai, hoặc đang cầu xin tha thứ: "Xin cậu."
"..."
Mẹ kiếp.
Hết chương 22.
[ Khoan đã, không phải cậu ta thiếu chút nữa đánh chết bạn cùng bạn sao?]
[? Đánh chết với đánh thành người thực vật có gì khác nhau à? Nhưng mà đây là trọng điểm sao? Mày đừng cắt ngang lời tao được không hả?]
[ Được, mày nói đi.]
[ Dù sao cũng chính là Thẩm Quyện đó đấy, vừa nãy cậu ta, giúp một nữ! Sinh! Mở! Sữa! Đậu! Nành!]
[...]
[ Mở xong tiểu tỷ tỷ kia uống hai phần, rồi nói là mua! Cho! Cậu ta! Đấy!!!]
[...]
[ Lão đại rất bình tĩnh nói "Vậy để đó đi, lát nữa tôi uống."]
[...]
Trong phòng thi, giáo viên giám thị vẫn chưa tới, trong số đông, có người hẳn vẫn còn nắm chắc chút thời gian cuối cùng chuẩn bị phao nhỏ, cũng có người dứt khoát vứt bỏ việc trị liệu, nằm sấp tại chỗ bắt đầu chơi điện thoại, thoạt nhìn ngay cả gian lận cũng không buồn làm.
Tất lưới viền ren thừa dịp giáo viên giám thị chưa đến bắt lấy di động, tận dụng chút thời gian cuối cùng điên cuồng bông đùa với bạn bè: [ Mày phản ứng kiểu gì thế, mày không cảm thấy rất kinh khủng sao. Tên Thẩm Quyện kia, vậy mà cũng có thể tìm được đối tượng.]
Bạn bè: [ Người làm sao lại không tìm được đối tượng, người ta lớn lên nhìn hot này soái này, hot này soái này.]
Bạn bè: [ Hơn nữa vặn sữa đậu nành mà cũng là gian tình hả?]
Tất lưới viền ren: [ Soái thì soái, nhưng tao vẫn sợ. Tao sợ yêu đương với nó rồi, lúc nó tức giận sẽ trực tiếp ấn tao lên tường mà đánh.]
Tất lưới viền ren: [ Mày không ở hiện trường mày không biết đấy, mày không biết động tác vặn sữa đậu nành của lão đại tự nhiên cỡ nào!! Thuần thục cỡ nào đâu!! Thật giống như cậu ta vặn mỗi ngày ấy. Mắt cũng không mở, nhận lấy liền vặn ra.]
Tất lưới viền ren: [ Còn bảo tiểu tỷ tỷ để đó lát cậu ta uống nữa nữa chứ!!! Kiểu này không phải gọi là hôn môi gián tiếp sao! ]
Bạn bè: [ Cho nên, lão đại cuối cùng có uống không? ]
Tất lưới viền ren lặng lẽ xoay người ra sau, Lâm Ngữ Kinh trừng mắt, hoàn toàn không để ý tới ý định của Thẩm Quyện, ngồi đằng sau ừng ực ừng ực uống sạch sữa đậu nành còn sót lại, đem túi không ném vào thùng rác ở góc cuối phòng học.
Tất lưới viền ren: "..."
Tất lưới viền ren lặng lẽ quay đầu lại: [ Không, tiểu tỷ tỷ này quá tàn khốc luôn, cô ấy ném túi sữa đậu nành mình đã uống xong đi rồi.]
Bạn bè: [ Cô ấy không đếm xỉa đến lời nói của lão đại mà uống cạn sữa đậu nành rồi ném đi, vậy mà vẫn ngoan cường sống sót sao? Tao đây bắt đầu tin tưởng cái gian tình mà mày nói rồi. ]
Một phút sau, bạn bè quăng link một bài viết qua đây: [ Lúc này mà mày còn hấp tấp đi đăng bài được hả?]
*
Lâm Ngữ Kinh không hề biết trận gió tanh mưa máu ở phòng thi cuối cùng đã thông qua cái điện thoại này lan truyền đến từng phòng thi một, cũng không cảm thấy việc bị tất cả mọi người dòm ngó có chỗ nào không thoải mái.
Lão đại thì sao, cũng đón nhận ánh nhìn chăm chú của mọi người như là chuyện đương nhiên. Lâm Ngữ Kinh vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên khi Thẩm Quyện xuất hiện ở cửa phòng học lớp 10, cả lớp trong nháy mắt lặng ngắt như tờ, hiệu quả thị giác lúc đó so với hiện tại rúng động hơn nhiều.
Cô ừng ực ừng ực uống hết túi sữa đậu nành, xong ném vào trong thùng rác tạo nên một tiếng vang nhỏ, tai Thẩm Quyện giật một cái, ngẩng đầu nhìn cô: "Cậu uống hết rồi?"
"Hở?" Lâm Ngữ Kinh, "À, uống sạch rồi."
Thẩm Quyện: "Không phải cho tôi sao?"
"..."
Lâm Ngữ Kinh nhìn cậu với ánh mắt kỳ dị: "Tôi uống rồi, cậu còn muốn à?"
Thẩm Quyện trầm mặc nhìn cô năm giây, chậm rì rì "Ồ" một tiếng, thẳng người ngả vào ghế tựa.
Cậu chau mày nhìn góc bàn ngẩn người trong chốc lát, cả người mới trông có vẻ tỉnh táo.
Tiếng chuông chuẩn bị của kì thi vang lên, giáo viên giám thị đi vào phòng thi, thu điện thoại di động, thúc giục thí sinh để hết túi lên phía trước.
Lâm Ngữ Kinh rút trong túi ra hai cây bút, đặt túi lên bục giảng phía trước, định về cho Thẩm Quyện một cây, kết quả cầm lấy bút nghiêng đầu qua, chưa kịp mở miệng.
Thẩm Quyện lười biếng ngáp một cái, cả người từ tốn, từ tốn nghiêng nghiêng sang trái, lấy từ túi quần jean ra một cây bút, cầm trong tay xoay hai vòng, lại ngồi dựa ra sau, không nhanh không chậm mà lôi từ túi áo hoodies ra một tờ giấy trắng, là giấy nháp được gấp đôi.
"..."
Đúng là lợi hại.
Trình tự các môn của cuộc thi đều dựa theo trình tự kỳ thi Đại học, chỉ có điều so với kì thi Đại học thời gian thi trái lại là sít sao hơn một chút, buổi sáng Văn Toán, buổi chiều tổ hợp khoa học tự nhiên và tiếng Anh, giữa mỗi môn có mười lăm phút giải lao.
Lâm Ngữ Kinh chưa từng trải qua cảm giác thi ở phòng thi chót bảng bao giờ, lần này coi như mở mang tầm hiểu biết. Trong phòng ngay cả âm thanh viết chữ cũng không có, một giáo viên giám thị ngồi phía trước bục giảng chơi điện thoại, mấy người khác trông vẫn khá theo lề theo lối, quay qua quay lại đủ góc độ, chỉ có điều xem ra cũng phí công.
Môn thi đầu tiên ngữ văn, ngồi phía trước có phân nửa là đang múa bút thành văn, có vẻ vẫn còn muốn giãy giụa một lần. Phần phía sau có rất nhiều người dứt khoát chọn vứt bỏ trị liệu, Lâm Ngữ Kinh nhìn một anh bạn ngồi chéo phía trước mình đây, xoạt xoạt xoạt viết tên mình lên, dùng ba mươi giây điền xong tất cả các đề trắc nghiệm, sau đó gục xuống bàn bắt đầu ngủ.
Hạ bút nước chảy mây trôi, thực hiện động tác vô cùng phóng khoáng, khiến người ta không muốn để ý đến cậu ta cũng rất khó.
Đề thi tháng ở Bát Trung độ khó phù hợp tiêu chuẩn, so với Phụ Trung trước kia còn kém hơn một chút. Lâm Ngữ Kinh làm bài rất nhanh, trả lời hết xong cũng lười kiểm tra, những thứ đề này đối với cô mà nói chẳng có gì khó khăn.
Cô để bút xuống, dựa người ra sau, nhìn lướt qua Thẩm Quyện ngồi bên cạnh.
Thẩm Quyện cúi thấp đầu, đang viết văn không nhanh không chậm, đã làm được một nửa. Lâm Ngữ Kinh quét mắt qua đó một cái, nhòm thấy bài thi của cậu chằng chịt chữ viết.
Lâm Ngữ Kinh nhướng mày.
Cứ ngỡ cậu ta cũng một giuột với Trình Dật chứ, là thể loại đi thi mà cũng lười viết nhiều ấy.
Trong ba người bạn thân của Lâm Ngữ Kinh, Lục Gia Hành thành tích thỏa đáng vẫn còn không tệ, Trình Dật lại là học sinh kém nhà có điều kiện, chỉ lo thỏa mãn cái thời tuổi trẻ này của cậu ta. Nếu bây giờ cậu ta đang ở Bát Trung, thì chắc chắn trong mấy đại ca ngồi hàng sau, mặc áo jacket đinh tán nằm trên bàn ngủ này, có một người là cậu ta.
Người này chính là loại có thể viết ít một chữ thì tuyệt đối sẽ không viết thêm, mấy môn khác cũng tàm tạm. Bài thi ngữ văn của loại này thường bỏ trống phần lớn diện tích, ngay cả dấu chấm câu cậu ta cũng sẽ không viết nhiều một cái, lúc làm văn thường viết mỗi cái đề bài là coi như xong, qua loa lấy lệ.
Phụ Trung quản rất nghiêm. Năm ngoái, sau một lần bị giáo viên bộ môn và giáo viên chủ nhiệm thay phiên nhau nã pháo răn đe, Trình Dật rốt cuộc đã bắt đầu làm văn.
Cậu ta ghi đoạn đối thoại.
"Hôm nay mày ăn chưa?"
"Ăn rồi."
"Ăn cái gì?"
"Ăn ngon lắm."
—— ghi một câu, xuống một dòng, ghi một câu, xuống một dòng. Cứ như thế, một tờ giấy viết văn trống trơn rất nhanh đã có tám trăm hàng chữ.
Lâm Ngữ Kinh lúc ấy muốn nói: tôi có thể có người bạn lanh trí như cậu thật đúng là may mắn ba đời.
*
Viết xong rồi có thể nộp bài sớm, nhưng Lâm Ngữ Kinh cảm thấy nộp xong cũng không có chuyện gì làm, còn không bằng ngây ngốc ở phòng thi, bèn dứt khoát không nộp, gục xuống bàn ngủ.
Làm xong môn thi toán cuối cùng của buổi sáng, cô ngẩng đầu, trông thấy Thẩm Quyện quả nhiên đã để lộ bộ mặt thật.
Người này để bài thi trên mặt bàn, bên trên có một cây viết đặt ngang qua. Tay bỏ trong túi áo hoodies, cà lơ phất phơ ngửa mặt ngồi ngả ra ghế tựa, hai chân ghế sắt phía trước lơ lửng trên không, chỉ có hai chân ghế sau chạm đất, theo động tác chậm rãi của cậu mà lắc lư lắc lư.
Lâm Ngữ Kinh lập tức nảy sinh chút xúc động, muốn đá lên đó một phát.
Có chút muốn xem xem bá chủ trường học ngã dập mông xuống đất có dáng vẻ như thế nào.
Nhưng vì sự an toàn của tính mạng, vẫn phải vứt bỏ suy nghĩ đó.
Tiếng chuông kết thúc giờ thi vang lên, giáo viên giám thị tới đây thu bài. Thẩm Quyện đi rất nhanh, đứng dậy liền đi về phía trước, Lâm Ngữ Kinh ngồi tại chỗ thu dọn bàn học, đem bút và giấy nháp bỏ vào một chỗ, vừa đứng dậy chuẩn bị đi lên phía trước lấy túi sách, thì một bóng đen phủ xuống bàn học.
Lâm Ngữ Kinh ngước đầu lên.
Thẩm Quyện lấy túi sách của cô đặt lên bàn, đứng tựa vào mép bàn: "Cùng ăn một bữa cơm?"
Lâm Ngữ Kinh ngẩng đầu nhìn cậu một cái.
Bình thường buổi trưa Thẩm Quyện toàn đi cùng mấy bạn trước kia đang học lớp 12 của cậu, ăn cùng bọn Hà Tùng Nam. Lần đầu tiên Lâm Ngữ Kinh được bạn cùng bàn mời ăn cơm trưa, có chút thụ sủng nhược kinh.
Cô suy nghĩ một chút, nghiêm túc hỏi: "Cậu quên mang tiền rồi sao?"
"..."
"Có mang, " Thẩm Quyện kéo dài giọng, "Không cần cậu mời, muốn ăn cái gì, tôi mời cậu."
Cái kiểu kéo dài giọng này của cậu rất có hàm ý, Lâm Ngữ Kinh không rõ là ý gì, nhưng cô chợt nhớ tới một câu trước đây thiếu niên đã từng nói "Tôi kiếm được không nhiều lắm, lợi nhuận làm tiền sinh hoạt".
Lâm Ngữ Kinh cảm thấy mình có chút không đành lòng, một người dựa vào lợi nhuận xăm hình làm tiền sinh hoạt mà cũng muốn đi học, nghỉ hè kéo bè kéo phái đi đánh nhau mà vẫn không quên bổ sung bài tập, ngày thường một tiết học cũng không nghe mà vẫn còn kiên trì lấp đầy bài thi, thoạt nhìn không phải là bá chủ trường học rich kid, vậy mà còn muốn mời khách ăn cơm.
Thái độ học tập cực kỳ nghiêm chỉnh tích cực nha!
Người ta đi thi còn mang theo bút đấy! Còn mang giấy nháp đấy!!!
"Khỏi cần, để tôi mời cậu, " Lâm Ngữ Kinh vội vàng nói, cô đem giấy bút nhét vào túi xách, đứng lên, kéo khóa túi sách, "Cậu muốn ăn gì?"
Thẩm Quyện nhướng mày nhìn cô trong chốc lát, cũng không từ chối, dời mắt ra bên ngoài: "Không có gì đặc biệt muốn ăn cả, tùy tiện đi."
Trong khoảng thời gian này Lâm Ngữ Kinh cũng ăn thử gần hết mấy quán cơm nhỏ ở gần trường rồi, quán nào mùi vị ngon quán nào mùi vị bình thường, quán nào sạch sẽ tươm tất quán nào ăn xong một lần liền tiêu chảy, gần như cô đều tường tận rõ ràng. Lần đầu mời bạn cùng bàn ăn cơm, cô muốn biểu đạt chút thành ý của mình.
Hai người đi ra phòng thi, Lâm Ngữ Kinh vừa đi vừa xòe ngón tay liệt kê cho cậu: "Phở xào thì có quán bên cạnh tiệm mì thịt bò, không sạch sẽ lắm. Lẩu với đồ nướng mùi vị có hơi nặng, với lại thời gian cũng không kịp, cậu ăn rau xào nhé?"
"Ừ, " Thẩm Quyện thoạt nhìn tâm tình rất tốt, khóe môi cong cong, bộ dạng lười biếng: "Cậu cứ tùy ý, tôi sao cũng được."
Xác định rau xào, hai người ra tới cổng trường, Lâm Ngữ Kinh cũng gật nhẹ đầu, đưa mắt nhìn: "Vậy —— "
Cô ngừng lại, đang nói bỗng im bặt.
Có một chiếc xe quen thuộc đỗ trên con đường đối diện cổng trường, Mạnh Vĩ Quốc yêu xe, đặc biệt mang từ Đế Đô đến đây.
Người đàn ông mặc một thân âu phục đang nhàn nhã đứng bên cạnh xe, khuôn mặt góc cạnh, đường nét thâm sâu mà anh tuấn, năm tháng hầu như không lưu lại dấu vết gì trên người ông. Ông ta thoạt nhìn hết sức trẻ tuổi, khí chất lại trầm ổn xuất chúng, tạo nên nét đối lập rõ rệt so với đám học sinh cấp ba tinh nghịch xung quanh ông.
Không ít nữ sinh đi qua bên cạnh, ngoái đầu quan sát nhiều lần, sau đó tụm lại một đám nhỏ giọng cười.
Cổng trường đông nghịt, tất cả đều là học sinh vừa thi xong hoặc là vừa tan học đang chen chúc nhau chạy ra bên ngoài. Lâm Ngữ Kinh bỗng nhiên bất động đứng nguyên tại chỗ, người phía sau không kiên nhẫn, đẩy cô một cái: "Có đi không hả!"
Thẩm Quyện giơ tay lên, như có như không đặt sau lưng cô, nghiêng đầu nhìn lướt qua phía sau.
Người đằng sau là một nam sinh vóc dáng rất cao, sau khi đối diện với ánh mắt của cậu thì rụt người lại, khum ngón tay rút tay về.
Lâm Ngữ Kinh bỗng nhiên xoay người lại, không nói hai lời định đi về.
Nhưng đằng sau quá nhiều người, đường đi của cô hoàn toàn bị lấp kín chặt chẽ.
Cô sốt ruột nhíu mày, cả người đều mang vẻ nặng nề. Kiềm chế bực bội, cô bất chợt xoay đầu lại: "Hôm khác đi, hôm nay không ăn được."
Thẩm Quyện giương mắt lên: "Hả?"
"Hôm nay coi như xong, " Lâm Ngữ Kinh nói, "Hôm khác tôi mời cậu, cậu muốn ăn gì cũng được, được không?"
Thẩm Quyện nhướng mày: "Không được."
Lâm Ngữ Kinh hít một hơi thật sâu: "Hôm nay tôi không muốn ăn cơm, tôi muốn về phòng ngủ ôn tập. Buổi chiều thi tổ hợp môn khoa học tự nhiên, tôi không nắm chắc lắm. Hôm khác tôi mời cậu ăn, sẽ không quỵt nợ đâu."
Thẩm Quyện nhìn cô chằm chằm, mắt đen nhánh nồng đậm như mực: "Hôm nay thì chính là hôm nay."
Lâm Ngữ Kinh thiếu chút nữa muốn đánh người rồi, cô không biết sao, cái người này bình thường vô cùng có mắt nhìn cơ mà, một người không bao giờ hỏi nhiều cô mấy vấn đề dư thừa vì cớ gì hôm nay lại khó chơi như vậy.
Người ra cổng trường phần lớn đã đi được ra ngoài, tất cả mọi người đang đi ra, hai người cứ như vậy đứng thẳng tắp ở cửa ra vào, một người trong đó còn là bá chủ trường học mang mùi máu tanh trong truyền thuyết, liền trở nên đáng chú ý.
Lâm Ngữ Kinh liếc qua phía đối diện, Mạnh Vĩ Quốc dựa người vào xe đỗ, đã nhìn qua hướng cô đứng.
Cô phắt cái xoay người đưa lưng về phía cổng, túm một cái mạnh mẽ kéo lấy vải áo hoodies trước ngực Thẩm Quyện. Thẩm Quyện bất ngờ không kịp chuẩn bị, bị cô kéo đến khom nửa người trên xuống, lưng hơi cong, khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt thu hẹp lại, trán xém chút nữa đụng vào nhau.
Cậu khẽ mở to mắt, có chút kinh ngạc.
"Bạn học Thẩm, làm ơn giúp đỡ." Lâm Ngữ Kinh cất giọng nhè nhẹ, bờ môi treo trên sườn mặt của cậu. Khoảng cách quá gần, Thẩm Quyện thậm chí có thể thấy rõ lông mi của cô khe khẽ run một cái.
Động tác của cô rõ ràng là hung dữ như muốn đánh nhau, nhưng thanh âm lại mềm mại, đè xuống thấp.
Như là đang nhận sai, hoặc đang cầu xin tha thứ: "Xin cậu."
"..."
Mẹ kiếp.
Hết chương 22.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook