Tôi mới là ân nhân cứu mạng của nam chính
-
Chương 39:
Chương 39: Đây là đang mạnh mẽ tác hợp!
Bên này, Hạ Minh chủ động bắt đầu Tu La tràng (*).
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(*) Tu La tràng: Thường dùng để chỉ tình trạng ba người trở lên vướng mắc tình cảm với nhau, khiến tất cả mọi người đều đau khổ.
Ở phía bên kia, vợ chưa cưới lúc trước của anh ta đang ở nhà khóc lóc long trời lở đất.
“Là Thu Niệm… Thu Niệm dụ dỗ anh ấy! Hạ Minh mới hủy bỏ hôn ước.” Trác Tuyết vừa khóc vừa tố cáo.
Thấy đã sắp bám được vào nhà họ Hạ, nên mấy ngày nay ở trong giới quý bà, bà Trác đều cảm thấy mình tài trí hơn người, không ngờ chuyện lại đến nông nỗi này!
Nghe tiếng khóc của con gái, bà ta vô cùng bực bội, không kìm được trách mắng: “Được rồi! Khóc sướt mướt như thế còn ra thể thống gì nữa? Chỉ là một con nhóc đã từng ly hôn mà còn không bằng, con nhìn con xem, triển vọng của con đi đâu hết rồi?”
Đúng vậy, Thu Niệm đã từng ly hôn một lần rồi, rốt cuộc thì Hạ Minh vừa ý cô ở chỗ nào? Trác Tuyết nghĩ không ra, cưới một cô vợ trong sạch như cô ta không tốt hơn sao?
Nghĩ đến hôm nay bị mất hết mặt mũi trước mặt mọi người như thế, trong lòng Trác Tuyết tràn đầy sự oán hận. Nghĩ lại tình cảnh lúc đó, cô ta cắn môi, hung ác nói: “Loại người như cô ta đáng chết! Ông trời nghĩ thế nào mà lại có thể gây ra chuyện chẩn đoán sai như thế chứ?”
Bà Trác nói: “Chẩn đoán sai cái gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hôm nay con cũng mới biết được, lúc trước Thu Niệm mất tích và chết do bệnh đều là nhầm lẫn, là bác sĩ chẩn đoán sai rằng cô ta bị bệnh hiểm nghèo!” Trác Tuyết mắng: “Cô ta nên chết đi! Chết sớm một chút xuống cùng với ba mẹ cô ta không được sao? Đừng có tranh cướp chồng chưa cưới của người khác! Sớm hay muộn cũng sẽ đột tử!”
Bà Trác suy nghĩ một lát, nói: “Hiện giờ nhà họ Thu chỉ còn lại một mình cô ta, lại còn từng ly hôn, quá xui xẻo, người lớn nhà họ Hạ chắc chắn sẽ không đồng ý cho cô ta vào nhà. Cho nên, mẹ sẽ nói chuyện này với bà Hạ, tuy cô ta tạm thời quyến rũ được Hạ Minh nhưng cũng không thể lấy được bất cứ danh phận nào. Đến lúc đó, nếu cô ta tiếp tục không biết xấu hổ quấn lấy Hạ Minh thì chính là con giáp thứ mười ba! Đạo đức và dư luận sẽ đứng về phía chúng ta, con đến nhà đánh chết cô ta cũng sẽ không có ai nói con làm sai.”
Những lời này khiến Trác Tuyết cảm thấy tốt hơn rất nhiều, cô ta lau nước mắt, hỏi mẹ: “Vậy bây giờ con phải làm gì đây?”
“Làm cái gì? Chuyện này còn cần mẹ phải nhắc sao? Con sửa sang lại mặt mũi, tóc tai cho chỉn chu đi, đàn ông đều là động vật nhìn bằng mắt. Hạ Minh thấy con xinh đẹp lại hiểu chuyện, làm sao có thể không hồi tâm chuyển ý được?” Bà Trác nói xong, nghĩ đến cái gì đó bèn nói tiếp: “Còn nữa, mấy ngày nữa sẽ đến tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Cố, Thu Niệm đoạt chồng chưa cưới của con, con phải đi cướp lại chồng chưa cưới của cô ta! Nếu con có thể lấy Cố Trì thì xem như đời này có triển vọng rồi, không uổng công nuôi con.”
Cố Trì? Trước mắt Trác Tuyết xuất hiện hình bóng người đàn ông như gió mát trăng thanh, mặc dù trong lòng rung động, nhưng cô ta hoàn toàn không dám mơ tưởng.
Trước cô ta còn có một Lâm Mộ Vũ đó! Làm gì đến lượt cô ta? Hơn nữa, với tính cách của cô cả nhà họ Lâm, nếu biết cô ta muốn đoạt nam thần của mình, Lâm Mộ Vũ không xé xác cô ta ra mới là lạ!
Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu cô ta.
Trên mặt Trác Tuyết lộ ra vẻ vui mừng.
Trước mắt, cô ta không thắng được Thu Niệm, nhưng có thể mượn đao giết người mà! Tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Cố, vì xum xoe nịnh bợ nên chắc chắn Lâm Mộ Vũ sẽ đi, đến lúc đó cho dù Thu Niệm có đi hay không thì cô ta chỉ cần khiêu khích một lúc, kích động Lâm Mộ Vũ và Thu Niệm cắn xé lẫn nhau.
Sau khi hạ quyết tâm, cô ta cũng nín khóc, đi lên tầng về phòng chờ tiết mục hay sẽ lên sàn, ngồi một chỗ ngư ông đắc lợi.
*
Ông cụ nhà họ Cố thích náo nhiệt, sinh nhật hàng năm đều sẽ tổ chức tiệc, lần này cũng không ngoại lệ. Công tác chuẩn bị đã bắt đầu từ nửa tháng trước, các món ăn chuẩn bị cho tiệc mừng thọ đều sử dụng nguyên liệu tươi ngon nhất, ngay cả rượu và nước cũng là các nhãn hàng nổi tiếng, tổ chức rất linh đình.
Thu Danh Duy không ba không mẹ, quan hệ với họ hàng cũng rất xa cách, sống nương tựa lẫn nhau với ông cụ, cuộc sống đơn giản của hai người là ra ngoài ăn một bữa ngon để chúc mừng, cho nên cô chưa từng tham gia tiệc mừng thọ náo nhiệt như vậy.
Sau khi giao quà mừng cho người đón tiếp, Thu Danh Duy thong dong đi vào cửa lớn nhà họ Cố.
Cô đến cũng không sớm, sớm hơn thời gian bắt đầu tiệc mừng thọ mười lăm phút. Khi cô bước vào, trong sảnh lớn đã chật kín khách khứa, có không ít người đều sửng sốt khi thấy cô đến đây.
Trong khoảng thời gian này, tin đồn con gái nhà họ Thu chết vì bệnh ngày càng lan rộng, có một số người nhớ tới mối thâm giao với nhà họ Thu còn đến nghĩa trang dâng hoa dâng hương cho cô. Kết quả người ta còn sống khỏe mạnh, tâm trạng có thể không khỏi khó nói được hay sao?
Tin tức trong giới này truyền đi rất nhanh, cô trở về chưa được vài ngày mà đã có đủ loại chuyện về cô được truyền ra khắp nơi.
Ví dụ như bệnh của cô là do chẩn đoán sai, hay chuyện cô đuổi chồng cũ đi, tự mình tiếp quản công ty nhà họ Thu, hay như chuyện cô và Cố Trì được cho là sẽ kết hôn, rồi chuyện vừa nghe được từ miệng Trác Tuyết - cô cướp đoạt chồng chưa cưới của người khác.
Đủ loại ánh mắt tập trung trên người cô.
Cho dù là tò mò hay ác ý, Thu Danh Duy cũng không quan tâm. Dù sao với cô, họ đều là người xa lạ.
Cô đứng ở cửa, nhìn khắp nơi để tìm Cố Trì.
Cố Trì cố ý báo trước, cho nên xe của cô vừa đến nhà họ Cố thì đã có người đến báo cho anh ấy, vì thế chưa được bao lâu người đã đến rồi.
Thu Danh Duy gật đầu với anh ấy, đi thằng vào vấn đề: “Ông cụ đâu? Em đến chào hỏi một tiếng.”
“Không ngồi xuống nghỉ một lát sao?” Cố Trì hỏi.
Hôm nay cô đến đây là vì chúc thọ, muốn nghỉ lúc nào mà chẳng được. Thu Danh Duy lắc đầu: “Trực tiếp gặp mặt ông đi, em tặng ông một bộ ấm trà cổ, không biết ông cụ có thích hay không.”
Cố Trì: “Em có lòng rồi.”
“Nói cái gì vậy?” Thu Danh Duy mỉm cười: “Chuyện công ty mới đúng, để anh phải lo lắng rồi.”
“Đó là chuyện anh phải làm.”
Thu Danh Duy cắt ngang lời nói khách sáo này: “Giữa em và anh đừng nói những lời này nữa, ê hết cả răng.”
Cố Trì không khỏi bật cười, trong ánh mắt xuất hiện ý cười nhàn nhạt, ôn hòa nói: “Được, chúng ta đừng nói những lời khách sáo nữa.”
Hai người cùng nhau đi đến chỗ ông cụ Cố.
Vừa nhìn thấy Thu Danh Duy, hai mắt ông cụ Cố sáng lên, lập tức gạt khách khứa đang vây xung quanh mình sang một bên, lập tức đi đến trước mặt cô. Sau khi đánh giá một lúc, ông cụ vui mừng vỗ nhẹ lên vai cô.
“Ừm, đứa trẻ ngoan, sắc mặt của cháu trông khá hơn trước, xem ra thật sự không sao rồi.” Ông cụ Cố nói xong còn lườm Cố Trì một cái, nhẹ giọng khiển trách: “Cháu cũng thật là! Chưa làm rõ mọi chuyện mà đã lập bia cho người ta rồi, cháu nguyền rủa người khác sao?”
Cố Trì cúi đầu, ngoan ngoãn nhận lỗi.
Thu Danh Duy giúp đỡ thanh minh: “Muốn trách cũng phải trách cháu, không đến thêm vài bệnh viện nữa để kiểm tra lại nên mới gây ra nhầm lẫn lớn như vậy, Cố Trì có lòng nên mới lập bia giúp cháu.”
Thấy cô bảo vệ Cố Trì, ý cười trên mặt ông cụ Cố càng sâu. Ông cụ quan sát hai người trẻ tuổi đứng song song cạnh nhau ở trước mắt, càng nhìn càng thấy thích.
Lúc trước, ba Thu Niệm đặt vấn đề hai nhà làm thông gia, ông cụ là người đầu tiên đồng ý. Ông cụ nhìn cô bé Niệm Niệm này từ nhỏ đến lớn, suy nghĩ của cô còn trong sáng, thuần khiết hơn bất cứ ai trong giới này. Hơn nửa cuộc đời thấy những người bằng mặt mà không bằng lòng, miệng nam mô bụng một bồ dao găm, nên ông cụ biết một đứa trẻ như Niệm Niệm đáng quý biết bao nhiêu.
Đáng tiếc, thằng nhóc Cố Trì này không biết đấu tranh, không thể dành được sự yêu thích của Niệm Niệm, để cho người khác cắt ngang.
Ông cụ cũng đã từng gặp cậu thiếu niên họ Lục kia rồi, rất có năng lực, cũng rất có tham vọng. Người như vậy chắc chắn sẽ làm vua trong giới kinh doanh, nhưng không phải là ứng cử viên thích hợp để làm chồng.
Ông cụ cũng nghe được rất nhiều lời đồn, cũng biết cuộc hôn nhân này của Niệm Niệm không ổn. Đặc biệt, sau khi ba cô qua đời, tình hình lại càng khó khăn hơn.
Ông cụ muốn khuyên bảo cô, nhưng cũng không tiện nhúng tay vào chuyện của lớp trẻ, chỉ có thể mong cô tự mình sáng mắt.
Cũng may, cuối cùng cô cũng ly hôn chồng cũ, bây giờ nhìn lại, khuôn mặt hoạt bát đã hoàn toàn khác trước! Mặc dù làn da hơi rám nắng nhưng lại trông khỏe mạnh, tràn đầy sức sống. Trên khuôn mặt cô cũng không còn sự lo âu của ngày xưa nữa, vừa tự tin lại đường hoàng - một sự tái sinh trọn vẹn như phượng hoàng niết bàn!
Ông cụ cảm thấy mừng cho cô từ tận đáy lòng.
Cũng thật lòng muốn cô làm cháu dâu.
Thấy Cố Trì vẫn đơ như khúc gỗ, ông cụ bèn không vui, lườm anh ấy một cái: “Cháu nghe thấy chưa? Cháu làm chuyện xui như vậy, Niệm Niệm không những không trách cháu mà còn giúp cháu giải vây! Nếu sau này cháu dám phụ lòng con bé thì cẩn thận gậy của ông!”
Phụ lòng? Thu Danh Duy nghi ngờ mình nghe nhầm.
Nhưng chờ sau khi ông cụ Cố nắm tay cô kéo đến đặt cùng một chỗ với tay Cố Trì, cuối cùng cô cũng mạnh dạn xác định câu trả lời.
Đây là ông cụ Cố đang cưỡng ép mai mối!
Nhìn thấy khuôn mặt cười tươi như hoa cúc của ông cụ, khóe miệng Thu Danh Duy khẽ giật giật.
Không phải, ông nội, sao việc này cũng có thể kéo đến cùng một chỗ chứ?
Thu Danh Duy cố chịu đựng sự xấu hổ, tay kề tay với Cố Trì nghe ông cụ Cố hỏi han một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Cố Trì tìm được một cái cớ, rốt cuộc mới làm cho cả hai thoát thân.
Ra khỏi sảnh lớn đi đến ban công, dường như họ vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực ở phía sau.
Cố Trì không được tự nhiên nới lỏng nơ đeo cổ, nói với Thu Danh Duy: “Xin lỗi, có lẽ hôm nay ông nội anh vui quá mức, nên mới làm ra chuyện hấp tấp như vậy.”
“Vui quá mức sao?” Thu Danh Duy không thấy vậy, cô cầm hai ly sâm panh, đưa cho anh ta một ly: “Tại sao em lại nghĩ rằng trong lòng ông cụ đang muốn anh kết hôn với Thu Niệm nhỉ?”
Về điểm này, thật sự cô đoán không sai...
Lúc trước, Niệm Niệm áy náy nói với anh ấy rằng cô ấy đã có người mình thích, không thể nào thực hiện hôn ước với anh ta được. Anh ấy đã kìm nén sự đau khổ, đồng ý lời đề nghị của cô ấy. Sau khi ông cụ biết việc này đã mắng anh té tát, nói cô vợ tốt như vậy cũng không chịu tranh thủ một chút mà lại chắp tay dâng cho người khác, thật sự là ngu hết thuốc chữa!
Cố Trì cầm ly rượu, hơi lơ đễnh một lát.
Anh ấy không muốn làm Niệm Niệm khó xử, nên chưa từng thổ lộ tình cảm đã giấu trong lòng nhiều năm như vậy, để cho cô ấy tự do.
Bây giờ nhìn lại, xem ra anh ấy thật sự quá ngu ngốc rồi...
Cho dù như Thu Danh Duy đã nói, thế giới này là một cuốn sách, Niệm Niệm chắc chắn sẽ ở bên Lục Cảnh Thâm, thì ít ra anh ấy cũng nên cố gắng ra sức tranh giành một lần. Cho dù kết quả vẫn bị từ chối thì cũng tốt hơn bây giờ, ngay cả cơ hội bị từ chối cũng không có.
Sau khi uống cạn ly sâm panh trong tay, Cố Trì mới bình tĩnh lại, chuyển chủ đề: “Đừng nói chuyện này nữa, anh sẽ đối phó với ông cụ sau, sẽ không làm ra chuyện khiến em khó xử nữa.”
“Không sao, em cũng sắp đi thủ đô rồi nên sẽ không ở thành phố Bái quá lâu, có thể cũng không còn cơ hội chúc thọ ông cụ nữa. Ông cụ vui là được rồi, em không sao.”
Thấy cô thông cảm như thế, Cố Trì nói lời cảm ơn, sau đó im lặng một lát mới hỏi: “Khi nào thì em lên đường đến Thủ đô?”
“Chắc mấy hôm nữa.” Thu Danh Duy quên tính thời gian, cô đã ở thành phố Bái hơn một tuần rồi, nếu không đến Thủ đô xử lý mọi chuyện cho xong thì e là người bám dính ở thành phố Nhạc kia sẽ lo lắng đến mức khóc nhè mất.
Cô vừa nói vừa cụng ly với ly rượu trống không của Cố Trì: “Công ty của Niệm Niệm phải nhờ anh rồi.”
Anh ấy vẫn nói như cũ: “Đó là điều nên làm.”
Hai người trò chuyện một lúc thì có một người giống như trợ lý đến đây nhỏ giọng báo cáo vào tai Cố Trì.
Cố Trì nghe xong thì quay đầu nhìn về phía sảnh lớn, nói: “Tôi biết rồi, cậu đi trước đi, tôi sẽ đến liền.”
Hôm nay, khách khứa rất đông, Cố Trì với tư cách là chủ nhà nên đương nhiên phải đứng ra xã giao. Thu Danh Duy đã đoán được trợ lý đến đây để mời người, thấy Cố Trì còn định tiếp tục tiếp chuyện với cô, ngay lập tức nói việc này không cần thiết: “Anh đi làm việc của mình đi, không cần phải lo cho em.”
“Như vậy sao được? Em là khách anh mời đến mà.” Cố Trì không đồng ý.
Thu Danh Duy cười, chớp mắt mấy cái: “Những người khác thì không phải là khách sao?”
Cố Trì không thể trả lời câu hỏi này được, chỉ có thể nghẹn giọng.
“Đi đi, em cũng không phải con nít, còn có thể lạc đường trong bữa tiệc được sao?” Thu Danh Duy thúc giục.
Cố Trì không nhúc nhích: “Anh ở với em thêm một lúc nữa.”
Thu Danh Duy thấy không khuyên được anh ấy, cô dứt khoát nhún vai tùy anh ấy, sau đó tự mình quay lại lấy đồ ăn, thỉnh thoảng trả lời anh ấy một câu.
Ở phía bên kia, những vị khách bị gạt sang một bên đang trêu đùa vợ chồng nhà họ Cố: “Tình cảm của cậu nhà và cô Thu thật tốt, xem ra sắp có chuyện vui rồi?”
Ba Cố nhìn về phía xa, thấy dáng vẻ lưu luyến của con trai thì cười nói: “Những người già như chúng ta sao mà nói rõ chuyện của bọn trẻ được? Tùy theo bọn chúng thôi, có rượu mừng thì chắc chắn sẽ mời mọi người đến uống.”
Mẹ Cố ở bên cạnh lại cười vô cùng miễn cưỡng, giải thích: “Đã lâu rồi Niệm Niệm không đến đây, lúc trước lại gặp nhiều chuyện không may như vậy, Tiểu Trì là anh nên đương nhiên phải chăm sóc con bé nhiều hơn. Về phần sắp đến chuyện vui… sao mà người làm mẹ như tôi còn không biết vậy?”
Dăm ba câu đã kéo quan hệ của Cố Trì và Thu Niệm ra xa.
Thu Niệm không biết xấu hổ, có thể theo đuổi đàn ông mà không hề dè dặt, nhưng nhà họ Cố bọn họ lại quan tâm đến mặt mũi! Tiểu Trì của bà còn muốn thể diện! Nếu lúc trước là Thu Niệm chủ động đưa ra lời đề nghị hủy bỏ hôn ước thì tuyệt đối không nên vì trải qua một đoạn hôn nhân thất bại mà lại quay đầu tìm con trai bà để dây dưa!
Đợi thêm một lúc nữa vẫn không thấy Cố Trì có ý định lại đây, mẹ Cố bình tĩnh nói lời “Xin phép vắng mặt một lát” với khách khứa, rồi hùng hổ đi về phía bên kia.
Được nửa đường thì Lâm Mộ Vũ gọi bà: “Bác gái.”
Mẹ Cố dừng một lát: “Là Mộ Vũ à.”
“Bác, bác làm sao vậy ạ?” Lâm Mộ Vũ lại gần bà ta: “Có phải bác không khỏe không? Hay là cháu đỡ bác lên tầng nghỉ ngơi một lát nhé?”
“Cháu có lòng rồi.” Mẹ Cố vỗ tay cô: “Bác không sao.”
Lâm Mộ Vũ: “Nhưng mà nhìn sắc mặt bác không được tốt lắm.”
Mẹ Cố thở dài, nhìn bóng lưng của con trai ở cách đó không xa, không cần trả lời cũng rõ.
Lâm Mộ Vũ đã đến từ sớm, bận rộn giúp đỡ trước sau nên không gặp Cố Trì được chút nào. Cô ta không ngờ mình làm nhiều việc như vậy chỉ đổi lại sự khách sáo và xa cách của Cố Trì, Thu Niệm chưa làm gì cả nhưng lại được anh ấy hết lòng săn sóc.
Thật là không công bằng...
Nhìn sang đầu bên kia, sắc mặt Lâm Mộ Vũ trở nên khó coi giống như mẹ Cố. Nghĩ đến tin tức vừa rồi cô ta nghe được từ Trác Tuyết, cô ta nhịn không được lên tiếng tố cáo.
“Bác, bác cũng biết cháu không phải là người thích nói xấu sau lưng, nhưng có một số lời, cháu thấy không nói thì không được.”
Mẹ Cố: “Nói cái gì?”
“Là về Thu Niệm…” Lâm Mộ Vũ vén tóc bên tai, dừng một chút rồi lại bỏ cuộc: “Thôi bỏ đi, vẫn là không nên nói ra thì hơn, nếu không cháu sẽ giống như kẻ bỉ ổi thích bôi nhọ sau lưng.”
“Cô ta làm sao?” Mẹ Cố thấy dáng vẻ khó mà mở miệng của cô ta thì khẽ nhíu mày: “Cháu cứ nói thẳng đi, bác biết cháu là đứa trẻ ngoan, không phải là kẻ bỉ ổi thích bôi nhọ sau lưng.”
“Bác cũng biết, cháu đây… rất lúng túng.” Lâm Mộ Vũ làm ra vẻ khó xử: “Mọi người đều biết cháu thích anh Cố Trì, anh Cố Trì lại thích Thu Niệm. Nếu cháu nói cái gì không hay về Thu Niệm thì sẽ dễ khiến cho người ta hiểu lầm.”
“Đó là người khác, bác không phải là người khác. Cháu nói cho bác biết đi, rốt cuộc là chuyện gì?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook