Chương 35: Cô nhớ thằng nhóc đó rồi…

Thang máy vẫn đang đi xuống, khi sắp lên đến tầng 1, điện thoại di động của Thu Danh Duy reo lên - là tiếng chuông thông báo đặc biệt.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Trì ngước nhìn cô.

Thu Danh Duy không cần lấy điện thoại ra xác nhận cũng biết là ai, giơ tay lên kịp thời ấn nút tầng 1, nói với Cố Trì: "Em đi đến cửa chờ anh, em nhớ ra có một cuộc điện thoại cần gọi.”

Cố Trì không có hỏi nhiều, chăm chú nhìn cô ra khỏi thang máy ở tầng 1, một mình đi đến gara.

Bây giờ mới sáu giờ sáng, trong đại sảnh vắng tanh, chỉ có vài nhân viên bảo vệ tuần tra. Thu Danh Duy vừa đi ra ngoài, vừa mở wechat điện thoại di động.

Quả nhiên, thấy tin nhắn Bạc Nguyên Triệt gửi tới: [Chào buổi sáng~]

Cô mỉm cười bấm vào cuộc gọi thoại, giây lát sau đầu bên kia đã bắt máy, giọng nói còn phảng phất chút ngái ngủ, bao trùm bởi sự ngạc nhiên không thể che giấu.

"Tiểu Duy! Em... xong việc rồi à?”

"Ừm, vừa mới xong việc." Thu Danh Duy hoạt động một chút bả vai cứng đờ, hỏi ngược lại: "Sao cậu dậy sớm vậy? Tôi nhớ gần đây cậu không có việc gì ngoại trừ album mới.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"A..." Đầu bên kia nhỏ giọng trả lời lại: "Là không có gì để làm.”

"Vậy thì ngủ thêm một lát đi." Thu Danh Duy dỗ dành: "Tôi cũng trở về nghỉ ngơi."

Sau khi tiếng thở dài không thể nghe thấy, Thu Danh Duy nghe thấy anh nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em không có ở đây, anh không ngủ được..."

Thu Danh Duy nhịn không được đùa giỡn hỏi: “Thế nào, còn muốn tôi tiếp tục bồi giường* cho cậu sao?”

Bồi giường*: chăm sóc trên giường, còn có nghĩa khác là ‘ngủ’.

Mặc dù biết "bồi giường" này của cô là giường bệnh viện, cách một mét, rất thuần khiết! Nhưng lỗ tai Bạc Nguyên Triệt đang áp vào điện thoại vẫn kém cỏi đỏ lên.

Những ngày có Tiểu Duy ở bên, thật ra anh cũng không ngủ nhiều, nhưng lại là bởi vì quá hưng phấn, trái tim ở trong lồng ngực đập thình thịch, đầu óc cũng rối loạn.


Không phải như bây giờ, là bởi vì nhớ nhung và lo lắng.

Anh hắng giọng, giả vờ bình tĩnh chuyển đề tài: "Mọi chuyện có thuận lợi không?”

Có một người trợ giúp đáng tin cậy như Cố Trì, có thể nói là bỏ ra ít sức lực nhưng hiệu quả thu được lại cao, Thu Danh Duy cười tiết lộ: "So với kế hoạch ban đầu thuận lợi hơn nhiều, chắc là sẽ trở về sớm.”

Sáng sớm đã nhận được tin tức tốt như vậy, Bạc Nguyên Triệt không nhịn được, lăn vài vòng ở trên giường, sợ bị cô chê là trẻ con, anh ngậm chặt miệng, không dám cười thành tiếng.

Vì thế, Thu Danh Duy chợt nghe thấy đầu kia truyền đến từng đợt tiếng lịch bịch: "? ”

Kết thúc cuộc gọi, Thu Danh Duy cất điện thoại di động, hoàn toàn bước ra khỏi cổng công ty.

Còn chưa đến giờ làm việc, đường phố khu thương mại vô cùng yên tĩnh, còn bao phủ trong màn đêm tĩnh mịch, trông xám xịt.

Ánh sáng không sáng lắm, nhưng cô vẫn nhìn thấy bóng người đang ngồi xổm dưới bậc thềm, đó là một người phụ nữ trạc tuổi cô, trong tay cầm một chai nước khoáng đã uống gần cạn, cũng không biết ngồi xổm ở đây bao lâu rồi.

Thu Danh Duy nhìn cô ta một cái rồi thu hồi ánh mắt, cũng không có hứng thú đối với chuyện của người khác. Nhưng đối phương sau khi nhìn thấy cô, đôi mắt đột nhiên sáng lên, sau đó cô ta lao lên bậc thang, vừa chạy vừa hét: "Thu Niệm, cô thật ác độc! Lại có thể giả chết hại San San!”

Nghe nói như vậy, Thu Danh Duy khựng lại, nhìn cô ta, khẽ nhíu lông mày lại, cố gắng xác định danh tính của đối phương.

Người này là ai?

Nếu như cô có được ký ức của Thu Niệm, thì sẽ biết người này là Quan Doanh, bạn thân của Nghê San kết giao từ thời đại học. Kể từ khi những gì Nghê San làm bị phơi bày trong đám cưới, dù cô ta rất sốc nhưng cô ta cho rằng tất cả đều là vì tình yêu nên cảm thấy không có gì là không thể tha thứ.

Vì vậy, lên án với vẻ kích động: "Ngay cả khi San San đã cướp công lao của cô, cô cũng không cần phải cạn tàu ráo máng như vậy chứ! Cô thật tàn nhẫn! Cô không phải là con người! Đưa San San vào tù hủy hoại tiền đồ của cô ấy không nói, còn mua chuộc người bên trong hủy hoại dây thanh quản của cô ấy, làm cho cô ấy trở thành người câm, còn cắt đầu ngón tay của cô ấy! Cô hoàn toàn là súc vật! Cô sẽ xuống địa ngục!”

Chuyện Nghê San ngồi tù Thu Danh Duy đã sớm nghe thư ký Chu nói qua, chỉ là những chuyện người mù người câm phía sau kia vẫn là lần đầu tiên cô nghe nói, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Tôi mua chuộc người bên trong?" Cô cười khẩy, phủ nhận: "Cô ta phạm tội thì có pháp luật xử lý, tôi không có lý do gì để làm chuyện vô liêm sỉ như vậy, cô hiểu nhầm rồi.”

Quan Doanh còn lâu mới tin: "Hừ! Ở thành phố Bái ai mà không biết cô yêu Lục Cảnh Thâm thảm thiết. Trước đây cô ghen tị San San ở bên cạnh anh ta, cô đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, bây giờ vừa nhìn đã biết là bút tích của cô rồi! Đừng chối!”

Bận rộn cả đêm, bây giờ cả người Thu Danh Duy mệt lừ, không có thời gian nói bậy với một người phụ nữ đầu óc mắc chứng rối loạn tâm thần ở chỗ này, cô lười biếng ngáp một cái, nhẹ nhàng nói: "Nếu cô đã khẳng định như vậy, thì đến cục tư pháp tố cáo tôi là được rồi, ở đây sủa thì có ích lợi gì?”

Những lời này chặn Quan Doanh nghẹn họng.


Khác với thiên kim nhà quyền thế như Thu Niệm, cô ta chỉ là một người bình thường, cố gắng thi đậu đại học rời khỏi trấn nhỏ đến thành phố lớn, không có xuất thân không có mối quan hệ sâu rộng, nhờ Nghê San giúp đỡ mới vào được một công ty tốt, có cuộc sống như bây giờ. Nhưng nói cho cùng cũng là một nhân viên văn phòng bình thường, ngoại trừ ngồi lì ở đây tìm Lục Cảnh Thâm cầu xin thương xót ra thì không làm được cái gì nữa.

Lúc Nghê San vừa mới vào tù, cô ta ngồi lì liên tục một tuần, nhưng ngay cả bóng người của Lục Cảnh Thâm cũng không nhìn thấy, sau đó nghe được anh ta hoàn toàn không quan tâm đến công ty, nên đành từ bỏ. Tối hôm qua nghe nói Thu Niệm đã chết trong lời đồn lại xuất hiện ở Thu Thị. Lục Cảnh Thâm cũng theo tin đó mà chạy đến, nên trằn trọc không ngủ được. Vội vã chạy tới cửa Thu Thị ngồi lì, ngồi suốt cả đêm, cuối cùng trời không phụ người có lòng, ngồi lì gặp được Thu Niệm!

Cô ta bỏ qua câu nói của Thu Danh Duy, tiếp tục gào thép: "Nếu cô còn có một chút lương tâm, hãy tha cho San San! Cô ấy không phải cố ý cướp công, cô ấy chỉ quá yêu Lục Cảnh Thâm mà thôi! Mỗi người đều sẽ mắc sai lầm, tại sao không thể cho cô ấy một cơ hội để thay đổi? Nhất định phải hùng hổ ép bức nhau như vậy! ”

Quả nhiên vật hợp theo loài, người chia theo bầy, bạn bè của Nghê San sẽ có mạch não kỳ lạ như vậy, Thu Danh Duy cũng không ngạc nhiên chút nào

Chỉ là, cô không có hứng thú với loại tố cáo dồn ép cấp thấp này: "Cô gái này, cô bị điếc hay là không hiểu tiếng người vậy? Nếu cho rằng tôi làm hại Nghê San, đừng khách sáo, trực tiếp đi kiện tôi, nhưng nếu căn bản không có chuyện này, vậy xin hãy sẵn sàng gánh chịu hậu quả của tội phỉ báng.”

Người phụ nữ trước mặt khác hoàn toàn với Thu Niệm trong trí nhớ, mỗi một câu nói đều làm cho cô ta khó có thể phản kích lại.

Quan Doanh há miệng khàn giọng một lúc lâu, cuối cùng tức giận nói với vẻ châm chọc: "Nếu tôi có thể kiện được cô, tôi đã đi kiện từ lâu rồi!”

"Vậy không thì thôi đi." Thu Danh Duy ngay cả tên của đối phương cũng không thèm hỏi, trực tiếp chấm dứt đoạn nói chuyện vô nghĩa này: "Không có đủ thực lực thì đừng đến trước mặt tôi làm sứ giả chính nghĩa gì, không chỉ lãng phí thời gian, hơn nữa..."

Dừng một chút, cô cười khẽ, chậm rãi bổ sung thêm lời sau: "... rất khó coi.”

Lúc này, xe của Cố Trì chạy ra bãi đỗ xe chạy tới trước cửa, thấy có người đang dây dưa với Thu Danh Duy, anh ấy lập tức đẩy cửa xuống xe, cất cao giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?”

"Không có chuyện gì." Thu Danh Duy không để ý tới Quan Doanh nữa, lướt người đi xuống bậc thang, vẻ mặt bình tĩnh như không có gì: "Chúng ta đi thôi.”

Quan Doanh bị bỏ lại phía sau cảm giác nhục nhã vô cùng, quay đầu thấy Thu Danh Duy lên xe Cố Trì, tư thái thong dong quý phái, so sánh với cô ta đang khổ sở giãy dụa ở thành phố lớn chỉ vì một chỗ đứng, hoàn toàn khác biệt.

Cô ta từng hâm mộ gia cảnh Nghê San, có nhà, xe hơi còn có một công ty ở thành phố lớn, nhưng cô ta cũng không ghen tị, cô ta tự nhủ, chỉ cần cố gắng thì sẽ có thể sống một cuộc sống tốt đẹp.

Nhưng giờ phút này, cô ta lại ghen tị đến đỏ mắt.

Nhà họ Nghê là nhà giàu có ở thành phố Bái, còn nhà họ Thu lại là gia đình giàu sang quyền thế hàng đầu, nhìn tổng thể ở Trung Quốc có thể xếp hạng cao, cho nên Thu Niệm cho dù bị Lục Cảnh Thâm phụ tình, cũng còn có một người đàn ông hoàn mỹ như Cố Trì săn đón, không giống cô ta, một nhân viên văn phòng gia cảnh bình thường cũng có thể bằng mọi cách soi mói xuất thân người vùng khác của cô ta.

Không muốn để cho Thu Niệm thoải mái, trước khi Cố Trì lên xe một lần nữa, Quan Doanh lớn tiếng hét về hướng anh: "Anh Cố! Đừng để cô ta lừa! Cô ta là một ả trà xanh tâm cơ! Cô ta căn bản không ngây thơ lương thiện như vẻ bề ngoài, cô ta đã làm bao nhiêu chuyện độc ác, anh có biết không?”

Ngây thơ và lương thiện? Thu Danh Duy suýt nữa cười ra tiếng, mặc dù có khuôn mặt trắng trẻo như vậy, dường như cô thật sự không liên quan gì đến từ này.


Cố Trì đối với người phụ nữ điên đột nhiên xuất hiện này không hề có hứng thú, chỉ là nghe thấy cô ta nói Niệm Niệm tâm cơ ác độc, ánh mắt bất giác trở nên lạnh lẽo.

Anh ấy không vội lên xe, dừng lại ngẩng đầu liếc nhìn cô ta, lúc này mới đột nhiên nhớ tới, lúc trước ở tiệm váy cưới dường như đã gặp người phụ nữ này rồi, hình như... là bạn thân của Nghê San. Lúc ấy dáng vẻ cô ta trông cũng đầy căm phẫn, trách mắng Niệm Niệm không đúng, giống như cô đang giữ bộ luật công lý trong tay, là thẩm phán phán xét tất cả.

"Cô ấy là loại người như thế nào không tới lượt cô đến nói cho tôi biết." Cố Trì nói với giọng nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại lạnh như băng: "Còn nữa, Niệm Niệm tính tình tốt, rất nhiều chuyện sẽ không so đo với người khác, nhưng tôi thì có.”

Nói xong lời này, anh ấy không nhìn cô ta nữa, khom lưng lên xe, tay để lên vô lăng mơ hồ nhìn thấy gân xanh nổi lên.

Thu Danh Duy thoáng nhìn qua: "Tức giận à?”

Cố Trì nặng nề, cười khổ: "Xin lỗi để cho em chê cười rồi, chuyện của Niệm Niệm anh rất khó khống chế được cảm xúc.”

"Chuyện này không có gì đáng cười." Thu Danh Duy nói: "Yêu một người không mất mặt.”

Cố Trì ngẩn người, ánh mắt lạnh lẽo trở nên dịu dàng, anh ấy khởi động xe, nhỏ giọng nói một câu cảm ơn.

Trong xe rất yên tĩnh.

Bầu không khí hơi ngột ngạt.

Lái được một đoạn đường, Cố Trì săn sóc hỏi: "Nghe nhạc không?”

“Sao cũng được." Thu Danh Duy nhất dựa vào cửa sổ xe, lười biếng như một con mèo chuẩn bị chợp mắt.

Cố Trì mở đài phát thanh, tùy tiện chọn một đài phát thanh âm nhạc.

Giọng nam trong trẻo, trầm thấp cất lên:

"Muốn gặp em..."

"Lại không gặp được em..."

"Anh yêu em..."

"Lại không thể nói cho em biết..."

Lời bài hát viết trúng lòng anh ấy, Cố Trì bất giác lộ ra vẻ thương cảm, anh ấy đưa tay muốn đổi đài phát thanh, lơ đãng liếc thấy người phụ nữ bên cạnh đang nhắm mắt lại, trên môi nở một nụ cười vô cùng bình yên.

Anh ấy hơi sửng sốt: "Em thích bài này à?”


“Khá hay." Thu Danh Duy một lần nữa mở mắt lên: "Bài hát của cậu ấy đều hay.”

"Ồ?" Cố Trì không khỏi hứng thú: "Nhanh như vậy đã có ca sĩ yêu thích rồi?”

Thu Danh Duy không phủ nhận: "Ừm, hai đời em cộng lại đây là ca sĩ đầu tiên em thích.”

Cố Trì thu tay lại, trong đầu bỏ suy nghĩ đổi ca khúc: "Vậy cậu ta thật đúng là vinh hạnh, tên gì vậy?”

Thu Danh Duy nhìn về phía đường chân trời xa xôi, mặt trời chậm rãi mọc lên làm cho đôi mắt cô chứa đầy ánh sáng, Cố Trì cũng không biết có phải ảo giác của mình hay không, luôn cảm thấy khi cô nói ba chữ kia, đặc biệt dịu dàng…

"Bạc Nguyên Triệt."

Cô vừa nói vừa nhắm mắt lại, trong lúc ngẩn người dường như gió biển thổi qua mặt, đó là hương vị đặc trưng thuộc về thành phố Nhạc, mang theo mùi làm người ta an tâm lại quyến luyến.

Làm sao đây?

Cô nhớ thằng nhóc đó rồi…

*

Thư ký Chu trước đó đã gọi điện thoại, cho nên lúc Thu Danh Duy đến biệt thự Nam Ngạn đã có người chờ ở cửa từ sớm.

Cố Trì xuống xe mở cửa giúp Thu Danh Duy, bàn tay che đỉnh đầu cô, giơ tay nhấc chân đều là quý ông ưu nhã không thể bắt bẻ.

"Mọi người đều mệt rồi, hôm nay sẽ không tiếp đãi anh, hôm nào rảnh mời anh ăn cơm." Là người quen, Thu Danh Duy không khách sáo nhiều như vậy, trực tiếp nói lời tạm biệt với anh ấy.

Cố Trì nói Ok, rồi lắc lắc di động: "Có việc cứ liên lạc bất cứ lúc nào.”

Thu Danh Duy gật đầu, vào cửa biệt thự cùng quản gia, nhanh chóng biến mất trong khung cảnh cây xanh tươi tốt.

Phía sau, Cố Trì vẫn còn đứng đó, không vội vàng rời đi, anh ấy nửa dựa vào xe, trầm mặc một lúc sau lấy di động ra bấm cho một dãy số, vừa kết nối được, nét mặt không còn vẻ dịu dàng, giọng nói cũng lộ ra vẻ nghiêm túc: "Giúp tôi điều tra một người, trước kia vẫn ở bên cạnh Nghê San.”

Anh ấy biết Niệm Niệm tính tình tốt, bị xúc phạm bị ăn hiếp cũng có thể mềm lòng tha thứ. Anh ấy cũng biết Thu Danh Duy có rất nhiều chuyện đều không thèm so đo. Anh ấy vẫn biết so đo với phụ nữ rất không phong độ.

Nhưng, nhìn thấy người phụ nữ mình yêu bị hắt nước bẩn bị nhục mạ, anh ấy không thể không quan tâm.

Vì vậy, cái danh quý ông này anh ấy không cần đến nữa.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương