Tôi Mà Anh Cũng Dám Yêu? ... Anh Ngu Sao?
-
Chương 44: Giết người
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ngọc Linh, cậu mau đến địa chỉ XX đường XXX đi, mình đợi câu!”
Lúc trời mới tờ mờ sáng Diệp Phi đã gọi điện thoại cho Tiếu Vi, cô chưa kịp phản ứng gì thì cậu ta đã cúp máy. Nhưng cũng đành vậy, ai bảo cậu ta là người huấn luyện của cô chứ! Nhưng mà nghe giọng điệu của cậu ta trong máy có vẻ như không được tốt lắm............ nhanh chóng chuồn đi ra khỏi nhà không làm cho cha mẹ thức giấc, nếu họ tỉnh lại thì sẽ rất phiền toái.
Đến địa điểm Diệp Phi hẹn cô không thấy một bóng người nào! Đây là một bãi đất trống khá rộng rãi, nơi này hoang sơ như là ruộng hoang vậy, xung quanh yên tĩnh đến lạ thường! Tiếu Vi cảm thấy hơi khó chịu nhưng cô vẫn cố nén trong lòng, hét lớn
“Tôi đến rồi! Cậu ở đâu mau ra đi!”
.................im lặng............... không có bất cứ ai trả lời cô, trời bây giờ vẫn nhá nhem tối, Tiếu Vi âm thầm cảm thấy sợ hãi. Đột nhiên đằng sau có tiếng gió thổi vù vù, người luyện võ luôn mẫn cảm hơn người thường, hơn nữa Tiếu Vi còn là thiên tài võ học nên cô nhận ra ngay đây là âm thanh của một cú đấm, sức mạnh không hề nhỏ! Cô nhanh nhẹn tránh đòn, cả người nghiêng một góc 45 độ, thân hình nhỏ nhắn quay một vòng đối mặt với đối phương đồng thời tạo ra khoảng cách! Nhưng đối phương không cho cô cơ hội đó, hắn nhào tới cô, không chút thương tiếc tung cú sút về phía khớp chân cô. Không thể nghi ngờ nếu như cô trúng phải cú này không què thì cũng tàn phế!
Không thể lấy cương chế trụ tên này cô liền đổi sang nhu, từng chiêu thức nhẹ nhàng như nước chảy. Cô quấn quanh người của hắn, tấn công vào từng điểm yếu trí mạng mà Xuân Cung An đã dạy cô. Trúng phải vài chiêu của cô, tên kia không hề nhăn mày dù chỉ một cái chứ đừng nói đến kêu rên đau đớn!
Thời gian hai người vật lộn không biết đã qua bao lâu, cô chỉ biết lúc này trời đã trở nên sáng rõ, cô cũng đã thấm mệt, trong khi đó hắn vẫn liều mạng đánh! Trên người Tiếu Vi bây giờ đầy những vết bầm tím. Cô biết tên này không như những người lính cô từng đấu cùng trong quân khu mà Diệp Phi dẫn đi, tên này mạnh hơn họ gấp ba!
Trận chiến lên đến cao trào khi hắn chuẩn bị cho cô thêm một cú đấm vào thái dương, cô đã không kịp suy nghĩ, lấy toàn bộ sức mạnh của mình dồn vào chân phải, đá mạnh vào ết hầu của tên kia. Chỉ nghe ‘răng rắc’ âm thanh xương cốt vỡ vụn vang lên. Tên nọ ngã xuống đất, tắt thở. Tiếu Vi trong lòng rưng lên sự sợ hãi, cô ngã ngồi xuống đất. Nhìn máu đỏ tươi không ngừng trào ra từ cổ họng tên kia, cô biết mình đã giết người! Cô nhìn bàn tay mình, tuy không hề có một giọt máu nào nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm nó, ánh mắt cô đỏ ngầu. Chính nó......... chính bàn tay này đã cướp đi sinh mạng của một con người!
Cô cứ ngồi đó nhìn chằm chằm đôi tay của mình cho đến khi hơi thở quen thuộc đến gần cô. Giọng Diệp Phi khàn khàn lạnh lùng khác hẳn với mọi ngày, những câu nói cậu nói ra khiến cô càng trở nên mờ mịt
“Ngọc Linh, đây chính là hắc đạo! Muốn vào được đó trên tay cậu bắt buộc phải dính máu tươi! Đối với cậu đây là điều vô cùng kinh khủng nhưng đối với mọi người đây là điều vô cùng bình thường. Tôi biết bây giờ cậu cảm thấy vô cùng khủng hoảng, nhưng chuyện gì đến cũng sẽ phải đến, sớm muộn gì cậu cũng phải đối mặt!”
Tiếu Vi mất hồn nghe những điều Diệp Phi nói, cô biết điều cậu nói là đúng, nhưng cô vẫn cho rằng như vậy quá tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức cô không dám đối mặt. Nó khiến cô muốn bỏ cuộc, bất chấp tất cả từ bỏ mục tiêu ban đầu của mình..........
"Quá tàn nhẫn.......... như vậy quá tàn nhẫn.............." cô lắc đầu lẩm bẩm, ánh mắt trống rỗng
“Tàn nhẫn, là một thứ quan trọng cậu cần phải học nếu muốn bước chân vào hắc đạo! Tàn nhẫn có thể khiến một con người không có bất cứ cái gì trở nên có tất cả! Cậu phải hiểu trong giới hắc đạo, nhân từ là điều cấm kị nhất. Nhân từ với kẻ khác là tàn nhẫn với chính mình! Cậu hãy ghi nhớ điều đó, bài học hôm nay kết thúc!” nói xong cậu quay người rời đi. Tiếu Vi thất thần ngồi đó, mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt, mắt cô không có tiêu cự nhìn về phía trước, trong đầu quanh quẩn câu những lời nói của Diệp Phi.
Không biết đã qua bao lâu, Tiếu Vi đứng dậy, không quan tâm trên người có vết thương, cũng không để ý quần áo bẩn thỉu rách nát........... dường như có gì đó thay đổi trong cô. Ánh mắt cô trở nên lạnh lùng sắc bén, quanh thân tản ra khí chất nữ vương, trong nháy mắt đó, vẻ xinh đẹp mị hoặc lòng người vùi lấp vẻ đẹp hồn nhiên đáng yêu ban đầu, dù bộ dạng hiện tại của cô vô cùng thảm hại cũng không thể nào che đi ánh hào quang chói mắt này. Cô từ từ tiến lại gần cái xác, hơi cúi người nói nhỏ “Xin lỗi”, rồi không quay đầu lại nói to
“Dọn đi!” âm thanh lạnh lùng không chút cảm tình. Từ phía sau lưng cô 5 người áo đen không biết từ đâu đi đến thu dọn tàn cuộc. Một người cung kính nói với cô
“Thưa tiểu thư, thiếu gia đang đợi người trong xe!”
Cô im lặng không nói lời nào chỉ quay người bước đi. Người đàn ông mặc comple đen đằng sau nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, có một thứ gì đó gọi là kính trọng. một người con gái mới 18 tuổi mà có khí chất và tài năng bậc này quả thật khiến anh vô cùng khâm phục, có lẽ anh nên xem xét để báo cho chủ nhân.............
Ngồi trong xe, Diệp Phi hơi ngạc nhiên khi thấy cô thay đổi, nhưng cậu đã lường trước được. Chỉ là cậu không ngăn được mình có cảm giác mất mát và đau lòng, nhưng cậu không có lựa chọn! Cô phải trở nên như vậy thì mới không bị ăn tươi nuốt sống ở trong thế giới máu lạnh đó. Cậu không dám nhìn vào mắt cô, cậu sợ mình sẽ bắt gặp sự phẫn hận trong đôi mắt đó..........
“Cảm ơn cậu!” Tiếu Vi chỉ nói mà không quay lại nhìn Diệp Phi. Nói thật, cô không căm ghét Diệp Phi mà ngược lại cô rất biết ơn cậu! Diệp Phi đã dạy cho cô nhiều thứ, tất cả những gì cậu làm đều là vì tốt cho cô, cô biết! Nhưng sau chuyện này, giữa cô và cậu như có một bức tường ngăn cách vô hình, cô không thể nào vượt qua bức tường đối xử với cậu như xưa được nữa. Cảm giác này rất khó chịu.......... Có lẽ qua một thời gian mọi chuyện sẽ tốt lên........... mong là như vậy..................
Chúc mn đọc vv, com nhiều vô
“Ngọc Linh, cậu mau đến địa chỉ XX đường XXX đi, mình đợi câu!”
Lúc trời mới tờ mờ sáng Diệp Phi đã gọi điện thoại cho Tiếu Vi, cô chưa kịp phản ứng gì thì cậu ta đã cúp máy. Nhưng cũng đành vậy, ai bảo cậu ta là người huấn luyện của cô chứ! Nhưng mà nghe giọng điệu của cậu ta trong máy có vẻ như không được tốt lắm............ nhanh chóng chuồn đi ra khỏi nhà không làm cho cha mẹ thức giấc, nếu họ tỉnh lại thì sẽ rất phiền toái.
Đến địa điểm Diệp Phi hẹn cô không thấy một bóng người nào! Đây là một bãi đất trống khá rộng rãi, nơi này hoang sơ như là ruộng hoang vậy, xung quanh yên tĩnh đến lạ thường! Tiếu Vi cảm thấy hơi khó chịu nhưng cô vẫn cố nén trong lòng, hét lớn
“Tôi đến rồi! Cậu ở đâu mau ra đi!”
.................im lặng............... không có bất cứ ai trả lời cô, trời bây giờ vẫn nhá nhem tối, Tiếu Vi âm thầm cảm thấy sợ hãi. Đột nhiên đằng sau có tiếng gió thổi vù vù, người luyện võ luôn mẫn cảm hơn người thường, hơn nữa Tiếu Vi còn là thiên tài võ học nên cô nhận ra ngay đây là âm thanh của một cú đấm, sức mạnh không hề nhỏ! Cô nhanh nhẹn tránh đòn, cả người nghiêng một góc 45 độ, thân hình nhỏ nhắn quay một vòng đối mặt với đối phương đồng thời tạo ra khoảng cách! Nhưng đối phương không cho cô cơ hội đó, hắn nhào tới cô, không chút thương tiếc tung cú sút về phía khớp chân cô. Không thể nghi ngờ nếu như cô trúng phải cú này không què thì cũng tàn phế!
Không thể lấy cương chế trụ tên này cô liền đổi sang nhu, từng chiêu thức nhẹ nhàng như nước chảy. Cô quấn quanh người của hắn, tấn công vào từng điểm yếu trí mạng mà Xuân Cung An đã dạy cô. Trúng phải vài chiêu của cô, tên kia không hề nhăn mày dù chỉ một cái chứ đừng nói đến kêu rên đau đớn!
Thời gian hai người vật lộn không biết đã qua bao lâu, cô chỉ biết lúc này trời đã trở nên sáng rõ, cô cũng đã thấm mệt, trong khi đó hắn vẫn liều mạng đánh! Trên người Tiếu Vi bây giờ đầy những vết bầm tím. Cô biết tên này không như những người lính cô từng đấu cùng trong quân khu mà Diệp Phi dẫn đi, tên này mạnh hơn họ gấp ba!
Trận chiến lên đến cao trào khi hắn chuẩn bị cho cô thêm một cú đấm vào thái dương, cô đã không kịp suy nghĩ, lấy toàn bộ sức mạnh của mình dồn vào chân phải, đá mạnh vào ết hầu của tên kia. Chỉ nghe ‘răng rắc’ âm thanh xương cốt vỡ vụn vang lên. Tên nọ ngã xuống đất, tắt thở. Tiếu Vi trong lòng rưng lên sự sợ hãi, cô ngã ngồi xuống đất. Nhìn máu đỏ tươi không ngừng trào ra từ cổ họng tên kia, cô biết mình đã giết người! Cô nhìn bàn tay mình, tuy không hề có một giọt máu nào nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm nó, ánh mắt cô đỏ ngầu. Chính nó......... chính bàn tay này đã cướp đi sinh mạng của một con người!
Cô cứ ngồi đó nhìn chằm chằm đôi tay của mình cho đến khi hơi thở quen thuộc đến gần cô. Giọng Diệp Phi khàn khàn lạnh lùng khác hẳn với mọi ngày, những câu nói cậu nói ra khiến cô càng trở nên mờ mịt
“Ngọc Linh, đây chính là hắc đạo! Muốn vào được đó trên tay cậu bắt buộc phải dính máu tươi! Đối với cậu đây là điều vô cùng kinh khủng nhưng đối với mọi người đây là điều vô cùng bình thường. Tôi biết bây giờ cậu cảm thấy vô cùng khủng hoảng, nhưng chuyện gì đến cũng sẽ phải đến, sớm muộn gì cậu cũng phải đối mặt!”
Tiếu Vi mất hồn nghe những điều Diệp Phi nói, cô biết điều cậu nói là đúng, nhưng cô vẫn cho rằng như vậy quá tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức cô không dám đối mặt. Nó khiến cô muốn bỏ cuộc, bất chấp tất cả từ bỏ mục tiêu ban đầu của mình..........
"Quá tàn nhẫn.......... như vậy quá tàn nhẫn.............." cô lắc đầu lẩm bẩm, ánh mắt trống rỗng
“Tàn nhẫn, là một thứ quan trọng cậu cần phải học nếu muốn bước chân vào hắc đạo! Tàn nhẫn có thể khiến một con người không có bất cứ cái gì trở nên có tất cả! Cậu phải hiểu trong giới hắc đạo, nhân từ là điều cấm kị nhất. Nhân từ với kẻ khác là tàn nhẫn với chính mình! Cậu hãy ghi nhớ điều đó, bài học hôm nay kết thúc!” nói xong cậu quay người rời đi. Tiếu Vi thất thần ngồi đó, mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt, mắt cô không có tiêu cự nhìn về phía trước, trong đầu quanh quẩn câu những lời nói của Diệp Phi.
Không biết đã qua bao lâu, Tiếu Vi đứng dậy, không quan tâm trên người có vết thương, cũng không để ý quần áo bẩn thỉu rách nát........... dường như có gì đó thay đổi trong cô. Ánh mắt cô trở nên lạnh lùng sắc bén, quanh thân tản ra khí chất nữ vương, trong nháy mắt đó, vẻ xinh đẹp mị hoặc lòng người vùi lấp vẻ đẹp hồn nhiên đáng yêu ban đầu, dù bộ dạng hiện tại của cô vô cùng thảm hại cũng không thể nào che đi ánh hào quang chói mắt này. Cô từ từ tiến lại gần cái xác, hơi cúi người nói nhỏ “Xin lỗi”, rồi không quay đầu lại nói to
“Dọn đi!” âm thanh lạnh lùng không chút cảm tình. Từ phía sau lưng cô 5 người áo đen không biết từ đâu đi đến thu dọn tàn cuộc. Một người cung kính nói với cô
“Thưa tiểu thư, thiếu gia đang đợi người trong xe!”
Cô im lặng không nói lời nào chỉ quay người bước đi. Người đàn ông mặc comple đen đằng sau nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, có một thứ gì đó gọi là kính trọng. một người con gái mới 18 tuổi mà có khí chất và tài năng bậc này quả thật khiến anh vô cùng khâm phục, có lẽ anh nên xem xét để báo cho chủ nhân.............
Ngồi trong xe, Diệp Phi hơi ngạc nhiên khi thấy cô thay đổi, nhưng cậu đã lường trước được. Chỉ là cậu không ngăn được mình có cảm giác mất mát và đau lòng, nhưng cậu không có lựa chọn! Cô phải trở nên như vậy thì mới không bị ăn tươi nuốt sống ở trong thế giới máu lạnh đó. Cậu không dám nhìn vào mắt cô, cậu sợ mình sẽ bắt gặp sự phẫn hận trong đôi mắt đó..........
“Cảm ơn cậu!” Tiếu Vi chỉ nói mà không quay lại nhìn Diệp Phi. Nói thật, cô không căm ghét Diệp Phi mà ngược lại cô rất biết ơn cậu! Diệp Phi đã dạy cho cô nhiều thứ, tất cả những gì cậu làm đều là vì tốt cho cô, cô biết! Nhưng sau chuyện này, giữa cô và cậu như có một bức tường ngăn cách vô hình, cô không thể nào vượt qua bức tường đối xử với cậu như xưa được nữa. Cảm giác này rất khó chịu.......... Có lẽ qua một thời gian mọi chuyện sẽ tốt lên........... mong là như vậy..................
Chúc mn đọc vv, com nhiều vô
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook