Các tòa nhà trong thành phố Thiên Uyên chủ yếu được xây dựng theo kiến trúc kim tự tháp khép kín, mỗi kim tự tháp đều được trang bị vô số đèn nhỏ.

Nhìn xung quanh, toàn bộ thành phố được tạo thành từ hết kim tự tháp này đến kim tự tháp khác, trong đó kim tự tháp cao nhất, vững vàng thống trị đường chân trời của thành phố.

Nguyễn Ngưng cúi đầu kiểm tra vật phẩm nhiệm vụ, bên trên thể hiện sợi dây chuyền đang ở gần một kim tự tháp ở phía nam và không liên quan gì đến tòa nhà cao nhất.

Vừa ngẩng đầu, Nguyễn Ngưng đã nhìn thấy một chiếc xe công cộng đi về phía nam, cô vội vàng lên xe.

Ở đây ô tô chạy trên đường, vì về cơ bản những người không phải thuần chủng đều có hình dạng động vật nên xe sẽ có hình dáng lớn hơn, chỗ ngồi trên đó cũng sẽ lớn hơn, có thể chứa cả một con sư tử ngồi trên ghế, chơi điện thoại di động.

Đi mất nửa giờ, Nguyễn Ngưng đã đến gần kim tự tháp.

Nơi này khác với nơi cô vào thành Thiên Uyên, có một khu chợ nhỏ nơi mọi người có thể nhìn thấy đủ loại động vật hoặc người ba đầu sáu tay mua sắm.

Còn rất náo nhiệt.

Nguyễn Ngưng vừa so sánh dấu hiệu trên vật phẩm nhiệm vụ, vừa chậm rãi đi dạo trong chợ, trên đường cô nhìn thấy thỏ và hổ nắm tay dạo phố, nhìn qua tình cảm rất tốt.

Nguyễn Ngưng mất khoảng mười phút để tìm ra chủ nhân của chiếc vòng cổ.

Đây là một người rắn, khoảng hai mươi bảy tuổi, sở dĩ có thể đoán được tuổi của cô ấy là vì thân trên của cô ấy là người và thân dưới là rắn.

Giống như quan niệm về xà yêu trong phim hoạt hình.

Người rắn có khuôn mặt xinh đẹp, trên cổ đeo một chiếc sợi dây chuyền hồng ngọc, theo sau là hai con vật biến đổi gen không rõ nguồn gốc, nhìn qua không dễ trêu chọc.

Nguyễn Ngưng đi theo chúng nó một lát.

Lúc này Nguyễn Ngưng đã hiểu rõ thân phận của người rắn, hóa ra cô ta là vợ của chủ chợ, còn hai con vật cao lớn là vệ sĩ, hôm nay cô ta ra ngoài đi dạo.

Thân phận này có chút khó giải quyết, không biết cô ta sẽ bằng lòng đổi chiếc vòng để lấy cái gì, hoặc có khi cô ta sẽ chẳng muốn đổi.

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút, hỏi trợ lý trí năng: “Thành phố Trí Tuệ có người rắn không, bình thường họ thích cái gì vậy?”

Trợ lý trí năng: “Đương nhiên là có người rắn, bởi vì cải tạo gen nên họ thích những nơi mát mẻ, có rất nhiều người rắn quanh năm ở trong phòng máy lạnh, không muốn ra ngoài.”

Nguyễn Ngưng: “Trừ cái đó ra còn gì không?”

Trợ lý trí năng dừng một chút: “Thật ra dựa theo những gì mà ta quan sát trong mấy ngày gần đây, trên người ngài thứ quý nhất chắc là đồ ăn mà ngài hay ăn, trên tinh cầu này rất hiếm thấy.”

Nguyễn Ngưng nhướng mày.

Đồ đạc của cô tuy tốt nhưng lấy ra không an toàn, Nguyễn Ngưng cũng không muốn bị con người dị chủng săn đuổi.

Lúc này, người rắn dừng lại trước một sạp hàng, nhặt một món đồ trang sức nhỏ hỏi: “Cái này bán thế nào?”

Nguyễn Ngưng nhìn qua, phát hiện chiếc vòng tay nhỏ cô ta đang cầm có lẽ là được làm thủ công, tay nghề tương đối thô sơ.

Ông chủ quầy hàng yếu ớt trả lời: “Nếu phu nhân thích thì có thể trực tiếp lấy về, được ngài khen ngợi là vinh dự lớn nhất của tôi.”

Người rắn liếc hắn một cái: “Thế nào, ông nghĩ tôi không mua nổi?”

Chủ quầy hàng lập tức nói: “Không, cái này trị giá 15 tác tác, sao ngài lại không mua nổi chứ?”

Tác tác là đồng tiền thông dụng ở thành phố Thiên Uyên.

Người rắn liếc nhìn vệ sĩ bên trái, người đàn ông lập tức lấy tiền ra đặt lên bàn.

Chủ quán lập tức vui vẻ nói: “Cám ơn phu nhân.”

Người rắn ậm ừ rồi tiếp tục hất cằm đi về phía trước.

Trợ lý trí năng có thể nghe được động tĩnh bên ngoài, nó lập tức nói: “Xem ra vị phu nhân này thích trang sức châu báu, ngài có thể xuống tay từ chỗ này.”

Nguyễn Ngưng: “Hoàn toàn ngược lại, ta muốn mua trang sức trong tay cô ta, có vẻ như việc giao dịch sẽ rất khó.”

“Nhưng cô ta không làm xằng làm bậy ở chợ, chắc cô ta không phải loại thích ỷ thế hiếp người.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương