Vốn dĩ Tô Tửu Tửu đã rất hậm hực, sau khi nhìn thấy ổ mèo được đưa đến, cô lại càng hậm hực hơn.
Cô vòng quanh ổ mèo mới toanh vài vòng, cuối cùng hướng ánh mắt lên án về phía Đàm Trầm đang nói chuyện cùng trợ lý.
Rốt cuộc là nam chính quá nghèo hay anh ta quá keo kiệt vậy?
Tốt xấu gì cô cũng là mèo của nam chính, đãi ngộ phải tốt một chút.

Mấy cái khác không nói, phải có một cái nhà cây cho mèo chứ? Các loại đồ hộp ướp lạnh và thức ăn mèo cũng phải đem tới một thùng đi? Trông video ngắn mèo còn được ăn tôm hùm lớn cua hoàng đế các kiểu mà!
Vậy mà thứ Tô Tửu Tửu có chỉ là một cái ổ mèo đơn giản đến không thể đơn giản đến không thể đơn giản hơn, một túi đồ ăn mèo không biết nhãn hiệu với hai cái bát ăn cơm uống nước! Cũng không phải là máy tự động uống nước, máy tự động cho ăn!
Tới gậy chơi mèo cũng hổng có!
Bốn chân Tô Tửu Tửu đặt trên đất, ngồi xổm bên ổ mèo, cái đầu xù xù lông chôn sâu trong lồng ngực.
"Hệ thống, có phải nam chính tương đối nghèo không vậy?"
[Nói bậy! Anh ta chính là ông lớn trên thương trường đó! Nhìn thấy căn hộ 500 mét vuông này không? Nằm trên đoạn đường đắt đỏ, trị giá mấy ngàn vạn mà!]
Tô Tửu Tửu ngước mắt ngó hệ thống một cái lại gục đầu: "Nhưng mà có ích gì đâu, anh ta cũng không tiêu tiền ở trên người tôi mà."
Hệ thống khô cằn an ủi: [Khả năng là đãi ngộ của nữ phụ ha.]
Tô Tửu Tửu: "..."
Cô nâng móng vuốt kéo bát ăn trước mặt, lúc bỏ móng xuống thì phát ra âm thanh rầu rĩ.
Trợ lý đang báo cáo sự vụ với tổng giám đốc Đàm ở một bên liếc mắt một cái, tri kỷ nói: "Tổng giám đốc Đàm, mèo của ngài có phải đói bụng rồi không?"
Đàm Trầm bớt thời gian liếc con mèo đang lay cái bát, chần chờ một giây: "Chắc là vậy."
"Vậy tôi đi cho nó tí thức ăn."
Tô Tửu Tửu trơ mắt nhìn trợ lý nam đổ thêm một nửa thức ăn cho mèo vào bát, mỉm cười nói: "Đói bụng thì ăn nhanh đi!"
Cô trầm mặt trong chợp mắt, chần chờ ghé mặt vào bát mà ngửi, sau đó làm trò trước mặt anh ta "oẹ" một cái.
Nụ cười tươi của trợ lý cứng đờ: "Hả?"
Bây giờ Đàm Trầm cũng đã đi tơi: "Không hợp khẩu vị của nhóc?"
Rốt cuộc anh cũng nhận ra!
Tô Tửu Tửu cao quý ngẩng đầu mèo.
Cô muốn ăn tôm hùm lớn! Muốn ăn cua hoàng đế! Còn phải kết hợp với trứng cá muối cơ!

Nhưng mà Đàm Trầm không hề get được điểm này, bình tĩnh phân phó trợ lý: "Đổi nhãn hiệu thức ăn mèo cho nó đi."
"Vâng."
Sau đó Tô Tửu Tửu liền nhìn thấy trợ lý cầm điện thoại đặt một đống thức ăn cho mèo khác.
Không sai, hai thẳng nam chưa từng nuôi mèo, chỉ biết mua "cơm mèo", không ăn thì đổi thương hiệu khác.
Tô Tửu Tửu cực kì bực bội, xoay đầu quay lưng với Đàm Trầm, thân mình xù xù đầy thịt uể oải thành một cục.
"Tôi biết gia công phần mềm không đáng tin cậy, cũng không dự đoán được không có mèo quyền như thế."
Hệ thống cảm thấy cô quá đòi hỏi: [Thôi đi, cô tới để làm nhiệm vụ, hkoong phải hưởng thụ.]
Tô Tửu Tửu không tán đồng nói: "Làm sao? Nhân thiết của tôi không đúng hả? Không phải muốn làm mèo trà xanh tâm xơ ác độc tìm đường chết lại thích bày vẽ sao?"
Hệ thống: [Là tôi sai.]
Trăm triệu lần nó không nghĩ đến, từ lúc bắt đầu, ký chủ đã nhập diễn, vẫn luôn trở thành nhân vật.
"Tổng giám đốc Đàm, mèo của ngài tên gì?"
Gọi là gì?
Đàm Trầm đột nhiên nhận ra mình còn chưa Đàm Trầmajw tên cho con mèo này.

Bất quá vài ngày nữa đã đưa đi, không cần quá mức để ý mấy chi tiết như vậy.
"Kêu Mập Mạp đi."
"Cậu đi với tôi đến thư phòng, đem cả văn kiện nữa."
"Được." Trợ lý lập tức đáp lời, cuối cùng còn nói chuyện với Tô Tửu Tửu một chút: "Mập Mạp à, đợi tí thức ăn được đưa đến, anh lại cho nhóc ăn ha."
Tô Tửu Tửu còn không kịp phản đối cái tên quỷ quái này, trơ mắt nhìn hai người một trước một sau bước vào thư phòng, đem cô nhốt ngoài cửa.
"Meo, meo meo meo!"
Anh mới mập, cả nhà anh đều mập!
Tô Tửu Tửu tức giận đến mức chạy ra khỏi "khu vực hoạt động mà Đàm Trầm phân chia, chạy từ phòng khách đến phòng ngủ rồi ban công, đanh dấu mùi của bản thân ở mọi nơi rồi mới vừa lòng, chậm rãi bước đến cửa thư phòng, ngồi xổm gỉả ngoan ở đó.
Cô phải đợi ở chỗ này, chờ Đàm Trầm đi ra thì sẽ thấy cô đầu tiên.

Đàm Trầm ở trong thư phòng vội một hồi lâu, cuối cùng trợ lý năhcs nhở anh cao tầng công ty có hội nghị qua video.

Đàm Trầm mở video hội nghị trước, dừng một chút: "Cậu đi ra ngoài xem thức ăn mèo được đưa đến hay chưa?"
"Vâng."
Trợ lý mở cửa thư phòng, cúi đầu đeax thấy con mèo nằm trên đất hình chữ X đang ngủ say.
"Mập Mạp, sao nhóc lại ngủ ở đây vậy?"
"Meo?" Tô Tửu Tửu bừng tỉnh, nhanh chóng nhảy dựng lên, sau khi phát hiện người mở cửa là trợ lý thì ngó đầu vào trong nhìn trộm xem nam chính đang làm gì.
À, thì ra là họp video nha.
Cô cảm thấy không thú vị, vừa mới chuẩn bị tránh ra, âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại vang lên.
Đây là chuẩn bị phát nhiệm vụ của nữ phụ?
Tinh thần Tô Tửu Tửu phấn chấn đến nỗi run run lông mèo trên người mình
[Nhiệm vụ 2: Nữ phụ biết nhìn mặt đoán ý không phải nữ phụ tốt, xin hãy ở thời điểm nam chính đang làm chính sự "cố ý" quấy rối, bộc lộ cảm giác tồn tại độc đáo của bản thân, sau khi thành công khen thưởng 100 tích phân.]
Tới công chuyện!
Tô Tửu Tửu chọc chọc gấu trúc: "Làm sao mới tính là cố ý quấy rối?"
Gấu trúc con vò đầu: [Tôi cũng không biết, làm gián đoạn công việc của nam chính chăng?]
Trong lòng Tô Tửu Tửu vẫn có tí ngần ngại: "Đấy không phải quấy rối, đấy là tìm đường chết."
Vốn dĩ chỉ có thể ở mấy ngyaf, nếu cô mà làm như vậy chỉ sợ mình bị tiễn đi ngay trong đêm.
"Được rồi, để tôi tự suy nghĩ." Cô lại đỡ tường lần nữa, dò đầu nhìn vào bên trong.
Trợ lý thấy dáng vẻ này của Tô Tửu Tửu, tâm mãnh nam bị manh đến run lên,nhưng anh ta vẫn tận chức trách chuẩn bị đem mèo con về phòng khách."
"Mập Mạp à, Tổng giám đốc Đàm đang làm việc.

Chúng ta đi ra phòng khách chơi, đừng quấy rầy anh ấy nha."
Tô Tửu Tửu khịt mũi coi thường cái xưng hô này, để lại cho anh ta một cái ót.
Trợ lý không có cách nào mạnh mẽ túm cô đi, vạn nhất đang mang đi thì Mập Mạp giãy giụa, sẽ quấy rầy đến Tổng giám đốc Đàm đang họp video bên kia.
Anh ta thấy Mập Mạp nghe lời ngồi ở cửa, không giống như sẽ chạy loạn khắp nơi, bèn chỉ có thể từ bỏ, đi xuống dưới lầu kiểm tra và nhận thức ăn cho mèo được đưa đến.
Kẻ vướng bận vừa rời đi, Tô Tửu Tửu lập tức lẻn vào thư phòng, tránh sau giá sách rình coi nam chính.

Rốt cuộc làm sao mới có thể bộc lộ tính độc đáo và cảm giác tồn tại của nữ phụ đây?
Ngay lúc cô đang suy nghĩ, Đàm Trầm đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, giống như là đang tìm kiếm cái gì mà ra khỏi thư phòng.
Đương nhiên, toàn bộ quá trình anh đều không phát hiện mèo con trốn kĩ càng.
Tô Tửu Tửu nhìn thấy video hội nghị vẫn tiếp tục trên bàn, suy nghĩ bỗng được khai sáng!
Cô nhảy ra từ giá sách, lấy ghế dựa làm cầu nối, lập tức nhảy lên mặt bàn, xuất hiện ở trước camera.
Vì vậy mà cuộc họp video đã xuất hiện một màn cực thần kỳ, chỉ thấy trong ô camera giữa một đống ô đang không có bóng người thì đột nhiên xuất hiện con mèo trên mặt bàn!
Cuộc họp cao tầng, trong một đống đầu người lại có đầu một con mèo trà trộn vào.
Có người bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.
"Tình huống gì vậy, làm sao lại có mèo ở đây?"
"Đây là mèo Tổng giám đốc Đàm nuôi hả?"
"Nó thật đáng yêu!"
Tô Tửu Tửu dạo bước trước camera hai bận, ngồi xổm xuống, đối mặt với đám cấp cao trong video, sau đó nâng móng vuốt của mình, ưu nhã mà liếm lông.
Để cô nghĩ lại, những nữ phụ trà xanh mưu mô trong tiểu thuyết làm sao mà cọ được cảm giác tồn tại?
Đúng rồi! Nữ phụ đều muốn cho người ta thấy rằng bản thân không giống với những người bên cạnh nam chính, mà nam chính cũng đối xử khác biệt với họ, do đó khiến mọi người hiểu lầm, cuối cùng ăn khổ tự vả mặt.
Get được điều này, Tô Tửu Tửu nâng đầu mèo, hướng về đám cấp cao trong camera cười tà mị.
"Meo~"
"Bây giờ tôi mới biết Tổng giám đốc Đàm còn thích nuôi thú cưng ấy."
"Nhìn qua anh ấy lạnh như băng, không giống người biết yêu thương mà?" Đây làm dám trêu chọc ông chủ.
"Suỵt, cẩn thận anh ấy nghe được."
"Xem ra con mèo này có thể đem Tổng giám đốc Đàm của chúng ta chinh phục nha."
Tô Tửu Tửu nghe những lời này, say sưa ngẩng đầu xem.
A không sai, đúng là phản ứng như vậy, cô muôn mọi người hiểu lầm mình là tồn tại đặt biệt nhất bên cạnh nam chính, sau đó bị nam chính xách gáy lên.
Sau khi Tô Tửu Tửu nhận ra bản thân đang treo trên không, bốn móng vuốt nhỏ không ngừng giãy giụa, đối diện với ánh mắt kia của Đàm Trầm một giây lại lập tức thuận theo rũ xuống.
Đàm Trầm rũ mắt lẳng lặng nhìn cô, tuy rằng không nói tiếng nào nhưng trong mắt anh lại để lộ ý tứ —— vì sao nhóc ở đây rồi?
Càng bình tĩnh, càng đáng sợ.
Xem ra thời điểm vả mặt đã tới rồi.
Mèo nhỏ cúi đầu, nâng hai chân trước che lại, hiển nhiên đã chuẩn bị để ăn đánh.
Ánh mắt Đàm Trầm chợt loé.
Con mèo này quá mức cơ linh*

*Cơ linh: thông minh, nhanh nhẹn, khéo léo.
Thời điểm một người một mèo giằng co, mọi người trong cuộc họp video cũng đều ngừng thở, lòng đủ loại suy nghĩ
—— xem ra Tổng giám đốc Đàm đối với mèo của anh ta cũng lộ ra biểu cảm như vậy! Mèo còn như thế, kẻ làm công như mình cũng không cần mong đợi quá nhiều.
—— nhìn Tổng giám đốc thật hung dữ, anh ấy có ngược đãi mèo nhỏ không nhỉ? Mình nên mở mình cầu tình cho nhóc ấy không ta?
—— dù sao anh ta cũng là người trẻ tuổi, trước mặt giả vờ bình tĩnh, sau lưng vẫn thích bé thú cưng non nớt này thôi.
—— aizz, vẫn là mèo nhỏ đáng yêu, tuy là mặt Tổng giám đốc Đàm đẹp, nhưng nhìn nhiều cũng dễ chán
—— cái báo cáo tí nữa mình muốn nói có chút vấn đề, anh ấy có thể chơi mèo lâu một tí để mình có thời gian chỉnh sửa không nhỉ?
Tâm tư nhóm cấp cao tạm thời không nói đến, tâm tư con mèo trong tay Đàm Trầm lại dễ đoán.
Động tác bảo vệ đầu thuần thục như vậy, chẳng lẽ trước khi đưa đến đây, Lý Kiều Kiều thường xuyên ngược đãi nó?
Không thể không nói, đây là một hiểu lầm tốt đẹp.
Ngay ở thời điểm Tô Tửu Tửu đang chờ phán quyết, lại phát hiện bản thân không bị quăng ra ngoài, cũng không bị quát lớn, ngược lại được đặt nhẹ nhàng trên mặt bàn, tránh khỏi camera.
Sau đó nam chính liền thu tay lại, một lần nữa ngồi xuống trước máy tính tiếp tục mở họp.
Tô Tửu Tửu không nghĩ tới bản thân không chỉ không bị khiển trách, mà còn thuận lợi ở lại bên cạnh nam chính!
Đang kinh ngạc, âm thanh nhắc nhở của hệ thống đã vang lên: [Chúc mừng ký chủ, tiện độ nhiệm vụ 2 đạt 100%, khen thường 100 tích phân!]
Nhiệm vụ hoàn thành! Còn có 100 tích phân!
Xem ra suy nghĩ vừa rồi là đúng!
Vì vui vẻ nên nhìn Đàm Trầm đang nghiêm túc làm việc bên cạnh cũng càng ngày càng đẹp trai.
Tay anh đặt trên con chuột, Tô Tửu Tửu lắc lắc lư lư đi lại bên kia bàn.
Nửa phút sau, mu bàn tay của Đàm Trầm truyền đến cảm xúc mềm mại mượt mà của lông xù.

Anh quay đầu liền thấy, vậy mà con mèo kia đã cọ lại đây, dùng đầu mèo cọ vào mu bàn tay của mình.
Cảm xúc khác thường từ bàn tay làm trong lòng ngứa ngáy.
Chờ thời điểm bản thân phản ứng lại, tay Đàm Trầm đã đặt trên đầu mèo, chậm rãi vuốt theo lông tóc, anh còn nghe được âm thanh vuốt ve nhỏ.
Lòng bàn tay truyền đến độ ấm.
Tầm mắt Đàm Trầm dừng trên người mèo nhỏ đang điên cuồng nũng nịu, lần đầu tiên thất thần khi làm việc.
__________
Thật ra em vừa edit vừa đọc, chưa đọc trước truyện đâu~
¯_༼ ಥ ‿ ಥ ༽_/¯.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương