*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

12 giờ 30, Túc Hàn Anh lái xe tới cổng Bắc của A đại.

Cậu liếc mắt một cái đã thấy Thẩm Ương đang chờ ở cử, nhưng đối phương lại không chạy ngay tới giống mọi lần mà vẫn đang cúi đầu, không biết là suy nghĩ chuyện gì?

Túc Hàn Anh lấy điện thoại ra gọi cho anh.

Tiếng chuông đổ truyền qua loa, cách cửa sổ xe, cậu thấy Thẩm Ương vốn đang ngơ ngác đột nhiên khẽ run lên, giống như thỏ con bị hoảng sợ. Ngay sau đó, đối phương luống cuống tay chân lấy ra di động, có lẽ là nhìn thấy tên người gọi nên mới nhìn về bên này.

Túc Hàn Anh khẽ cười, cố ý không cúp máy, quả nhiên liền thấy Thẩm Ương lộ ra thần sắc bối rối.

Chỉ một lát sau, cuộc gọi được thông.

Trong tai truyền đến giọng nói nghi hoặc của Thẩm Ương, "Túc ca?"

Túc Hàn Anh không trả lời, chờ lúc Thẩm Ương đến gần hơn thì mới nói: "Ừm, em nháy máy để anh biết em tới rồi, không nghĩ là anh lại nhấc máy."

Thẩm Ương dừng bước, giận: "Nhưng cậu không cúp máy mà!"

Túc Hàn Anh nhịn không được cười thành tiếng, "Được, em cúp đây."

Thẩm Ương: "......"

Chờ Thẩm Ương ngồi vào trong xe, Túc Hàn Anh thấy gương mặt anh đỏ bừng, hỏi: "Anh nóng à?"

Thẩm Ương chột dạ, lung tung gật đầu, "Bên ngoài rất nóng."

Nhưng Túc Hàn Anh vẫn chưa rời mắt đi, khiến Thẩm Ương cảm giác như thể bị đối phương nhìn thấy từ trong ra ngoài, hoảng hốt nói: "Tôi, tôi khát nước!"

Thẩm Ương quen tay cầm lấy chai nước khoáng, mới vặn ra uống được một ngụm thì nghe thấy Túc Hàn Anh nói: "Chai đó em đã uống rồi."

"Khụ khụ, khụ......" Thẩm Ương suýt thì bị sặc chết, nước trong chai cũng bị bắn ra một ít, rơi xuống quần anh.

Thấy Túc Hàn Anh lấy khăn giấy định lau giúp, Thẩm Ương vội đoạt lấy, "Tôi, tôi tự lau."

Anh vội vàng lau qua loa, cảm giác Túc Hàn Anh vẫn đang nhìn mình, chân tay càng luống cuống.

Thấy Thẩm Ương xấu hổ đến sắp nổ tung, rốt cuộc Túc Hàn Anh mới quay đi, khởi động xe.

Ô tô rời khỏi A đại, đi vào một con đường nhỏ.

Thẩm Ương nhìn cây ngô đồng xẹt qua ngoài cửa sổ, cố gắng khắc chế bản thân không nhìn Túc Hàn Anh.

Trong lòng anh bây giờ rất loạn, không biết nên đối mặt với tình cảm mới nhận ra không lâu của mình như thế nào, càng không làm sao đối mặt với Túc Hàn Anh.

Trong xe an tĩnh một lúc, Túc Hàn Anh khéo léo vượt qua một chiếc xe, chậm rãi mở miệng: "Nếu không có gì bất ngờ, giữa tháng này sẽ tiến hành tuyên truyền show."

"Ồ......" Thẩm Ương vẫn không quay đầu lại, chỉ chừa cho Túc Hàn Anh cái ót, anh ra vẻ tùy ý nói: "Chúng ta có cần phải phối hợp tuyên truyền không?"

Túc Hàn Anh: "Cụ thể thế nào đạo diễn và trợ lý sẽ chat trong nhóm, hình như muốn phát Weibo gì đó."

Thẩm Ương sửng sốt, Weibo? Lúc trước ekip không hỏi Weibo của anh, cho nên là...... "Có cần đăng ký cái mới không?"

Túc Hàn Anh: "Đạo diễn nói có thể dùng Weibo cũ, cũng có thể đăng ký mới, tùy anh chọn."

Thẩm Ương tâm niệm khẽ động, rốt cuộc quay đầu lại, thử nói: "Ừm...... Tôi còn chưa thêm Weibo của cậu, ID là gì vậy?"

Túc Hàn Anh mỉm cười: "gjhhh123."

Thẩm Ương vội đăng nhập Weibo tìm kiếm, nhưng lúc tìm được, nhấn theo dõi anh mới phát hiện ra hai cái tên đã ở trạng thái theo dõi lẫn nhau.

"...... Cậu đã sớm theo dõi tôi rồi sao?" Thẩm Ương ngạc nhiên, fan boy Túc Hàn Anh rốt cuộc có bao nhiêu tài khoản? Anh cảm giác như mình không còn bí mật gì hết! "Không đúng, sao cậu biết Weibo của tôi?!"

Túc Hàn Anh: "Anh có theo dõi mấy đại V(1) liên quan đến WTK, còn thường xuyên nhấn like, lúc thấy ID này em còn tưởng rằng anh là fan Bee Thần, kết quả nhấn vào trang cá nhân liền biết chính là anh."

(1) Đại V: người dùng Weibo đã đạt được chứng nhận cá nhân trên các nền tảng Weibo như Sina, Tencent và NetEase và có nhiều người hâm mộ. V viết tắt của VIP

Thẩm Ương hồ nghi: "Dễ nhận ra thế à?"

Túc Hàn Anh cười khẽ: "Em đã nghiên cứu Weibo của Bumblebee vô cùng kỹ càng, có thể không nhận ra sao?"

Thẩm Ương: "......"

Nhưng mà như vậy cũng giải thích được nghi vấn của anh rồi! Khó trách Túc Hàn Anh biết anh thích ăn sườn heo chua ngọt, lại biết anh từng xem 《 Tay quyền anh 》, mấy chuyện này anh đều từng nói trên Weibo! Có thể nào fan năm đó đề cử bộ phim này chính là Túc Hàn Anh không? Nháy mắt, rất nhiều chi tiết nhỏ trong quá khứ đều hiện lên, Thẩm Ương thậm chí nghi ngờ Túc Hàn Anh mặc âu phục trắng đàn dương cầm cũng là âm mưu từ trước!

Anh nhấn mở Weibo của Túc Hàn Anh, phát hiện đối phương liền không có gì đặc biệt, cơ bản chỉ có post kiểu —— không phải nuôi mèo thì cũng là dắt cho đi dạo, nếu không thì là mấy tác phẩm của mấy nghệ sĩ độc lập, thoạt nhìn rất nghệ thuật.

Giữa mấy post này, những bài share lại của chính anh lại càng nổi bật......

Thẩm Ương cài tắt thông báo Weibo, bình thường cũng ít khi đăng nhập, bình luận càng ít, huống hồ là share. Bởi vậy lúc này anh mới mang vẻ mặt bối rối: "Cậu share nhiều post Weibo của tôi như vậy làm gì......"

Túc Hàn Anh: "Rất thú vị. "

Thẩm Ương mím môi, tiếp tục vùi đầu lướt Weibo, quả nhiên liền thấy bài share kèm bình luận đề cử 《 tay quyền anh 》của Túc Hàn Anh, chỉ là người theo dõi đối phương rất ít, ID nhìn rất giống tài khoản ảo, hơn nữa cũng đã qua nhiều năm, dù anh có trí nhớ tốt cũng không thể nhớ tới......

Càng xem, Thẩm Ương càng cảm thấy không đúng.

Nghĩ một chút, có lẽ là phong cách của gjhhh123 trên Weibo quá bình thường...... "Túc ca, vì sao lúc ấy cậu lại giả vờ là con gái?"

Túc Hàn Anh cứng lại, "Sao cơ?"

Thẩm Ương: "Thân mến, ngẫu nhiên kết bạn vịt...... đó."

Túc Hàn Anh: "......"

Ngay sau đó, Thẩm Ương thấy tai của Túc Hàn Anh có chút hồng, rồi dần dần lan ra.....

Trong xe lại an tĩnh lần nữa, Thẩm Ương vốn định cười, không hiểu sao lại bị Túc Hàn Anh làm cho cảm thấy xấu hổ, nhất thời không dám nói tiếp nữa.

Một lúc lâu sau, Túc Hàn Anh hắng giọng, "Kiểu nói chuyện đó làm anh nghĩ lằ con gái à?"

Thẩm Ương gật gật đầu, Túc Hàn Anh trầm mặc, tay cầm lái hiện ra khớp xương, mà Anh Tuấn đang mơ màng sắp ngủ trên xe buýt không hiểu sao bỗng rùng mình một cái.

Qua khoảng 10 phút, xe của Túc Hàn Anh dừng ở bãi đỗ xe của một tòa nhà.

Hai người xuống xe sau đó theo cầu thang lên thẳng tầng 1, đi đến studio tên là "Ý Minh".

Vừa đi vào, Thẩm Ương đã nhìn thấy ba ngườ Anh Tuấn, Nam Nam và A Phiêu mặc đồng phục đội mới tinh đứng ở cửa, cao giọng hô: "Chào Bee Thần! Chào đội trưởng!"

Tiếng to đến mức làm tất cả người ở studio đều chú ý.

Thẩm Ương giật cả mình vẫy tay chào lại, lại nghe thấy ai đó nói: "Bumblebee, rốt cuộc cũng được gặp anh."

Anh quay qua nhìn, thấy người đó là một nam sinh cao gầy cũng mặc đồng phục đội, lúc này đang dựa vào tay vịn cầu thang mỉm cười với anh.

Thẩm Ương đã gặp toàn bộ thành viên của KK, hiện giờ đột nhiên xuất hiện một người xa lạ, anh thoáng nghĩ ngợi sau đó hỏi: "Quake?"

Nam sinh hơi gật đầu, khóe miệng cong lên, "Tôi tên Thiệu Khôi, anh có thể gọi Quake cũng được. "

Thẩm Ương cũng mỉm cười, "Chào cậu."

Thiệu Khôi đi tới, đứng trước mặt Thẩm Ương, cười nói: "Bee thần, rất vui được gặp anh, tôi chính là từ nhỏ xem anh thi đấu mà lớn lên, nếu không phải anh giải nghệ, tôi tuyệt đối sẽ không đi đánh AEA."

Thẩm Ương mặt vô biểu tình, mình già vậy cơ à?

Thiệu Khôi hơi cúi người: "Biết nguyên nhân vì sao tôi đồng ý tạm thay thế vị trí của anh chứ?"

Thẩm Ương do dự nói: "Bởi vì cho hợp đồng rất hậu đãi, hơn nữa, không phải cậu muốn so đấu với tôi để xem ai là người thay thế sao?"

Thiệu Khôi bị nghẹn, "Cũng có liên quan đến hợp đồng...... Nhưng trọng điểm là, khi tôi còn nhỏ xem anh đứng trên bục nhận giải, liền muốn cùng anh kề vai chiến đấu, còn muốn...... Đánh bại anh."

Thẩm Ương: "...... Ồ."

Thiệu Khôi: "......"

"Nói xong chưa?" Túc Hàn Anh thấy Thiệu Khôi bị nghẹn không còn biết nói gì nữa, đưa tay ôm vai Thẩm Ương, "Đi thôi, đi thay đồng phục đội."

Thiệu Khôi ngượng ngùng tránh đường, tầm mắt liếc qua bàn tay của Túc Hàn Anh, lại tự nhiên thu về.

Thẩm Ương theo Túc Hàn Anh vào phòng thay quần áo, liền nghe đối phương nói: "Anh biết vì sao Quake hủy hợp đồng với chỗ cũ không?"

Thẩm Ương lắc đầu.

"Cậu ta tán tỉnh fan." Túc Hàn Anh lấy từ trên xuống một bộ đồng phục đội đưa cho Thẩm Ương, nhàn nhạt nói: "Fan làm loạn câu lạc bộ, không chỉ một lần."

Thẩm Ương ngạc nhiên: "Vậy các cậu còn tuyển hắn à?"

Tuy rằng câu lạc bộ tuyển người chỉ nhìn vào trình độ không quá chú trọng tới sinh hoạt cá nhân, nhưng kiểu bom hẹn giờ này cũng rất khiến người khác đau đầu.

"Không tìm được người thích hợp, em cũng không tiện nhúng tay vào hoạt động của câu lạc bộ, ngoại trừ việc của anh." Túc Hàn Anh nhàn nhạt nói: "Trong hợp đồng cũng có quy định, nếu cậu ta dám tái phạm thì đừng nghĩ đến chơi chuyên nghiệp nữa. Tóm lại, coi cậu ta như đồng đội bình thường là được, ít tiếp xúc, biết chưa?"

Thấy Thẩm Ương ngoan ngoãn gật đầu, Túc Hàn Anh hài lòng, "Đồng phục đội làm theo số đo của anh, thử xem."

Thẩm Ương vốn đang muốn hỏi "Cậu lấy số đo của tôi ở đâu", nhưng bỗng nhiên nhớ tới bộ âu phục Túc Hàn Anh đưa trong lúc quay chương trình, vì thế ngậm miệng.

Anh thấy Túc Hàn Anh cởi áo thun, vội quay mặt đi, vừa thay quần áo vừa chua chua nghĩ: nhìn phổ thông như Quake mà còn mê hoặc fan như vậy, vậy thì với diện mạo và dáng người của Túc Hàn Anh, cho dù thành tích kém cũng vẫn thu hút một đống fan nữ, mà cậu ấy lại giỏi như vậy.....

Túc Hàn Anh...... không có khả năng tán tỉnh fan đâu nhỉ?

Nhất định sẽ không! Túc Hàn Anh đã nói, trong lúc cậu ấy chơi chuyên nghiệp sẽ không kết giao bạn gái! Hơn nữa nhân phẩm cậu ấy tốt như vậy, sao có thể làm ra loại chuyện kia được!

Thẩm Ương nghĩ đến xuất thần, hoàn toàn không chú ý tới Túc Hàn Anh đã thay xong quần áo, đanh nhìn chằm chằm anh.

Mất một hồi lâu, Túc Hàn Anh mới thúc giục: "Sao anh không thay? Không vừa à?"

Nào biết Thẩm Ương một bộ rõ ràng đang chột dạ, "Thay, thay ngay đây!"

Túc Hàn Anh nhướn mày, đột nhiên nắm lấy cổ tay Thẩm Ương, "Hôm nay anh sao thế? Cứ hốt hoảng, có tâm sự gì sao?"

Thẩm Ương sao dám nói thật, sốt ruột nói: "Không có mà!"

Nhưng Túc Hàn Anh không tin, dùng đôi mắt mang đầy tính xâm lược khóa chặt lấy anh, "Không nói sao?"

Tâm trí Thẩm Ương đang loạn đến rối tinh rối mù, nhất thời không tìm được cớ, lại muốn tránh cũng không được, đành phải chọn một cái không nghiêm trọng nói: "Tôi, tôi đang nghĩ có thể nào cậu sẽ tán tỉnh fan hay không!"

Yên lặng.

Đúng lúc Thẩm Ương chịu không nổi muốn xin lỗi, lại thấy Túc Hàn Anh chậm rãi mỉm cười, đối phương nghiêng người đến gần anh: "Em không tán tỉnh, chỉ đáp trả thôi."

Thẩm Ương: "...... A?"

Túc Hàn Anh nói đầy thâm ý: "Sau này anh sẽ biết."

Vì thế Thẩm Ương mơ hồ mà thay quần áo, lại mơ hồ mà ra ngoài chụp ảnh.

Có lẽ vì có kinh nghiệm ghi hình hơn 1 tháng, nên biểu hiện của Thẩm Ương trước ống kính rất tự nhiên.

Chỉ là lúc chụp ảnh tập thể, Túc Hàn Anh nhất định bắt anh đứng ở trung tâm, Thẩm Ương từ chối: "Tôi không phải là đội trưởng."

Túc Hàn Anh cười nói: "Nhưng anh là thần tượng của đội trưởng."

Thẩm Ương trầm mặc trong chớp mắt, cuối cùng đứng vào vị trí trung tâm.

Thợ chụp ra dấu chuẩn bị, theo tiếng "Tách tách" vang lên, một nhóm người trẻ tuổi khí phách hiên ngang.

Chụp xong thì cũng 4 giờ chiều, Thẩm Ương theo Túc Hàn Anh về câu lạc bộ.

Vừa ra khỏi thang máy, anh đã được bốn con mèo một con chó hoan nghênh nhiệt liệt, đặc biệt tỏa sáng trong nhóm người. Sau đó, anh được Túc Hàn Anh dẫn vào hành lang bên trái sảnh thang máy, nơi anh chưa bao giờ đặt chân tới —— ký túc xá câu lạc bộ.

"Mỗi phòng có diện tích và bố trí tương tự nhau, nhưng chỉ có mấy phòng ở cuối hành lang là có ban công." Túc Hàn Anh vừa đi vừa giới thiệu, đi đến cuối, cậu chỉ vào cánh cửa bên trái, "Đây là phòng của em, phòng của anh ở đối diện."

Cậu nhấn mấy con số trên khóa cửa, một tiếng "Tích" vang lên, khóa đã được mở.

"Mật mã là sinh nhật của anh, nếu anh muốn đổi lại thì để lát nữa trợ lý gọi cho bên bất động sản, lưu dấu vân tay cũng được." Nói, Túc Hàn Anh nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa.

Từng mảng màu lam nhảy vào trong mắt —— tường màu xanh biển, đồ gia dụng đều có màu trắng, kết hợp xanh coban và xanh lam, trên mặt đất trải thảm màu xám nhạt.

Thẩm Ương "Oa" lên một tiếng, đứng ở cửa ngắm bài trí trong phòng.

Diện tích không lớn, chỉ khoảng hơn 40m2. Ở giữa đặt một cái giường, bên trái là tủ quần áo và bàn đọc sách, gần lối đi là toilet; mà bên phải cửa sổ sát đất đặt hai cái ghế lười, ngoài cửa sổ là ban công bày đầy chậu hoa, trên ban công còn đặt một cái bàn tròn bằng kính và ghế cùng bộ.

* Sơ sơ thì phòng kiểu này, nhưng k hoa hòe hoa sói như ảnh



* ghế lười nè



Bắt mắt nhất chính là con gấu bông màu hồng nhạt cao bằng nửa người được đặt trên giường...... giống y như con trong phòng của mấy cô gái ở nhà nhỏ, hình như còn to hơn một chút.

Thẩm Ương: "......"

Tuy rằng rất đáng yêu, nhưng hình như anh bị bại lộ rồi thì phải?

Thôi, trước mặt Túc Hàn Anh thì còn có bí mật gì nữa?

"Vào thôi." Túc Hàn Anh lấy một đôi dép lê trên giá để giày cho anh.

Thẩm Ương rút lại ánh mắt đang đặt trên con gấu bông kia, thay dép.

Sau khi bước vào, anh đi thẳng đến giường, đặt mông ngồi xuống —— mềm quá! Siêu thoải mái!

Túc Hàn Anh cũng ngồi xuống bên cạnh, hỏi: "Thích không?"

Thẩm Ương nhìn qua chậy cây và bức tranh treo trên tường, thành thật nói: "Thích."

Túc Hàn Anh nói vui: "Nếu anh muốn trang trí thành màu hồng phấn......"

"Đừng!" Thẩm Ương cấp tốc chặn ngang, cho dù anh thích màu hồng phấn cũng không định gióng trống khua chiêng cho mọi người biết. Lỡ đồng đội nhìn thấy chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao? "Như bây giờ là tốt rồi, hoàn hảo!"

Túc Hàn Anh cười, "Cuối tuần này dọn đến nhé? Bên trường học sẽ có câu lạc bộ nói giúp."

Thẩm Ương khẽ run lên, trong lòng ngọt ngọt ngào ngào, "Được."

Túc Hàn Anh thấy Thẩm Ương ngoan ngoãn như vậy, tâm tư trêu đùa lại nổi lên, cố ý mập mờ nói: "Vậy tối nay ở lại được không? "

Cậu tưởng Thẩm Ương sẽ đỏ mặt từ chối, không ngờ đối phương tuy có đỏ mặt nhưng lại lắp bắp nói: "Tôi, tôi không mang quần áo để thay, cậu có thể cho tôi mượn đồ ngủ không?"

Túc Hàn Anh: "......"

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm muội: Cảm ơn mọi người đã đồng hành, năm mới, hi vọng mọi người vẫn ở bên tôi.

Túc ca: Cảm ơn mọi người đã đồng hành, năm mới, tôi muốn "do" thần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương