*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mới chương 3 mà tác giả đã viết 5000 từ, 5000 từ đó 😱 Ôi cái tay của Đậu. Tê~ Mỏi~

- ----------

Cuối cùng, đạo diễn bảo Thẩm Ương nói một chút về người cậu chọn, chính là khách mời nữ có ấn tượng đầu tiên tốt nhất.

Thẩm Ương không chút do dự, báo tên Đoạn Vi Vi.

Phỏng vấn xong, Thẩm Ương cũng đói bụng, tính đến phòng bếp tìm cái gì đó bỏ bụng.

Vừa vào bếp đã thấy Túc Hàn Anh và Nghiêm Gia Kỳ, trong phòng tràn ngập mùi đồ ăn mê người, nhưng không khí lại khiến người xấu hổ trầm mặc……

“Quay xong rồi à?” Túc Hàn Anh chú ý tới cậu, chỉ chỉ bàn ăn: “Làm cho anh ít sandwich.”

Thẩm Ương đầu óc chậm nửa nhịp, mơ mơ màng màng đến trước bàn ăn, thấy đĩa sandwich mới đột nhiên kinh ngạc, Túc Hàn Anh cư nhiên làm cho mình ăn?

“Cảm ơn!” Thẩm Ương quả thực thụ sủng nhược kinh, lấy lòng nói: “Sao anh biết tôi vừa vặn đói bụng a?”

Túc Hàn Anh: “Không phải anh nói bữa sáng chỉ ăn qua loa sao?”

…… Mình có nói à? Thôi, không quan trọng! Dù sao cũng thấy được Túc Hàn Anh là một tri kỷ tốt!

Có lẽ Túc Hàn Anh cũng không lạnh nhạt giống bề ngoài mà là người ngoài lạnh trong nóng đi? Hoặc là, hình tượng lạnh lùng là do thiết lập nhân vật nhỉ?

Não bổ rằng Túc Hàn Anh là người yếu ớt thích khóc sợ quỷ còn thích màu hồng phấn, lương tâm Thẩm Ương thấy áy náy, nở nụ cười mê ly.

Ách, âm thầm meo meo xóa thích màu hồng phấn.

…… Sợ quỷ cũng xóa đi!

Trên bàn cơm bày dao nĩa, Thẩm Ương vờ khách khí nếm trước một miếng nhỏ —— chân giò hun khói cùng trứng chiên vàng giòn, rau xà lách cùng cà chua ngọt dịu…… Ăn ngon quá xá!

Thẩm Ương đang say mê, Túc Hàn Anh lại đưa ly nước chanh tới: “Đồ làm bếp tôi đã rửa sạch rồi, tôi ra ngoài trước.”

“Cảm ơn……” Chờ Túc Hàn Anh đi khỏi, Thẩm Ương rốt cuộc mới phát hiện có điểm không đúng —— chẳng lẽ Túc Hàn Anh không ăn mà chỉ làm cho cậu ăn sao?

“Túc Hàn Anh lạnh lùng thật đấy.” Nghiêm Gia Kỳ đột nhiên mở miệng.

Vừa rồi cô tìm được cơ hội ở một mình với Túc Hàn Anh, nhưng cho dù nói thẳng hay ám chỉ, đối phương vẫn trước sau không dao động, hời hợt hóa giải không khí ái muội, trong lời nói lại lộ ra xa cách……

Thẩm Ương không rõ nguyên nhân, cố gắng nói tốt cho bạn cùng phòng, “Tôi cảm thấy anh ấy rất biết chăm sóc người khác a.”

“Chỉ chăm sóc cậu đi?” Nghiêm Gia Kỳ đánh giá bộ dáng nhu hòa của Thẩm Ương, buồn bã nói: “Thẩm Ương, cậu thật sự không phải là khách mời nữ thứ tư ekip sắp xếp vào đấy chứ?”

Thẩm Ương: “……”

Cho dù biết rõ Nghiêm Gia Kỳ đang nói đùa, Thẩm Ương vẫn bị chọc trúng chỗ đau.

Từ nhỏ, cậu vì diện mạo của mình mà chịu đủ rắc rối.

Cậu, một thẳng nam tuyệt đối, thế mà lớn lên lại giống con gái……

Hồi đi nhà trẻ, các bạn nam ép cậu trong WC muốn cưỡng hôn, nếu không phải cậu phản kháng kịch liệt, nụ hôn đầu tiên sớm đã không giữ được!

Năm 2 tiểu học, thầy giáo sắp xếp cho cậu mặc váy, đại diện trường tham gia tiết mục của chương trình truyền hình ngày 1/6.

Năm 4 tiểu học, giáo bá bên ngoài tới trường học chặn đường, nhất định muốn yêu đương với cậu.

……

Tóm lại, đoạn thời gian đó, nhân sinh của cậu lay lắt hẩm hiu, thậm chí còn có cái biệt danh nghĩ thôi đã thấy sợ……

Nhưng mà theo tuổi tác dần lên cao, vóc dáng cũng cao hơn, sau tiểu học không còn ai nhầm lẫn giới tính của cậu nữa. Nhưng vẫn bị gien ảnh hưởng mà so với đại đa số nam giới, diện mạo của cậu vẫn quá “Thanh tú”.

Cũng may, không phải nữ tính.

…… Thích màu hồng phấn cũng không nữ tính nhá!

Nếu không cậu cũng không có cơ hội tham gia chương trình yêu đương này đâu, ekip yêu cầu phải có hormone hấp dẫn giữa nam và nữ, từ chối “gay mật”.

Nhớ tới chuyện cũ, Thẩm Ương chua xót uống một ngụm nước chanh.

Ân, rất ngọt.

“Oa, thơm quá, đang làm gì vậy?”

Một giọng nữ đột ngột giọng đánh gãy suy nghĩ của Thẩm Ương, ngẩng đầu lên, hóa ra là Đoạn Vi Vi, đối phương đang ghé gần Nghiêm Gia Kỳ: “Gia Kỳ tỷ còn biết làm salad ạ? Em cứ nghĩ tiên nữ chỉ uống sương sớm.”

“Cho nên cô chỉ uống sương sớm sao?” Nghiêm Gia Kỳ trêu chọc một câu, trong lòng chán ngấy Đoạn Vi Vi thấy cô đã gọi tỷ, không chừng còn lớn tuổi hơn cô ấy! Nhưng vì hình tượng nhân vật, cô vẫn cười nói: “Thơm đúng không? Đây là sanwich Túc Hàn Anh vừa làm cho Thẩm Ương, rất thơm.”

Đoạn Vi Vi hơi kinh ngạc mà nhìn Thẩm Ương: “Không nghĩ tới Túc ca sẽ nấu cơm nha?”

Bị điểm danh, Thẩm Ương thấy rùng mình, vội vàng gật đầu.

Đoạn Vi Vi im lặng một chút, đột nhiên hỏi: “Gia Kỳ tỷ, Túc ca không làm cho tỷ một phần sao?”

Nghiêm Gia Kỳ: “……”

Muốn xé cái miệng kia quá!

Một bên Thẩm Ương ẩn ẩn ngửi thấy mùi gió tanh mưa máu, tâm niệm khẽ nhúc nhích, trong đầu tưởng tưởng ra cảnh mình mỉm cười hóa giải lúng túng, lấy được hảo cảm của hai cô gái.

Đây là cơ hội để cậu thể hiện a!

Thẩm Ương nhanh chóng nuốt nốt miếng sandwich, muốn nói lại thôi.

Thẩm Ương rời khỏi hiện trường.

Mình sợ.

Mình biết.

Mình chuồn.

Mà đồng thời lúc Thẩm Ương “Chạy thoát”, Túc Hàn Anh cũng bắt đầu quay phỏng vấn cá nhân.

Đạo diễn vẫn như trước giải thích mấy câu, ông thấy Túc Hàn Anh biểu hiện thập phần tự nhiên, thoáng thả lỏng.

Nhưng đến khi bắt đầu thì……

“Chào mọi người, tôi là Túc Hàn Anh. Cảm ơn 《 Rung động 28 ngày 》 đã mời, hy vọng trong thời gian quay sẽ đạt được ước muốn.”

Một giây.

Hai giây.

Mười giây đồng hồ sau……

Đạo diễn chần chờ: “Không còn gì nữa?”

Túc Hàn Anh: “Không phải bảo tùy tiện nói sao?”

Đạo diễn hút khí, “Cũng không thể nói ít như vậy chứ! Ít nhất cũng phải nói nguyện vọng của bản thân là gì chứ!”

Túc Hàn Anh nhàn nhạt nói: “Xin lỗi, riêng tư.”

Đạo diễn giận, nhưng suy xét đến lai lịch của Túc Hàn Anh, ông châm chước quyết định phóng cho đối phương một con ngựa, đồng thời cũng tha cho chính mình.

“Thôi.” Đạo diễn đầy mặt không cam lòng: “Vậy nói về người cậu chọn ban đầu xem.”

Túc Hàn Anh: “……”

Đạo diễn: “……”

Túc Hàn Anh: “……”

Đạo diễn không dám tin: “Đây cũng là riêng tư sao??”

“Không phải.” Túc Hàn Anh giải thích: “Mới gặp mặt, tôi còn chưa chọn.”

“Tùy tiện nói một câu cũng được!”

“Tôi phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình.”

Trầm mặc.

Thật lâu sau, cả thể xác và tinh thần đạo diễn đều mệt: “Vậy cậu nói xem thấy ai tốt nhất đi!”

Túc Hàn Anh bỗng nhiên bật cười, “Thật sự muốn tôi nói?”

Đạo diễn: “Nói đi!”

Túc Hàn Anh: “Thẩm Ương.”

Đạo diễn: “…………………………”

Lại thật lâu sau, đạo diễn suy yếu phất phất tay, “Được rồi……”

Chờ Túc Hàn Anh rời đi, trợ lý tỷ tỷ cẩn thận nói: “Đoạn của Túc Hàn Anh không phù hợp với yêu cầu chương trình cho lắm……”

“Tôi biết.” Đạo diễn nguyện ý thả Túc Hàn Anh đi đương nhiên là có suy tính của mình, “Đoạn hậu kỳ vừa rồi giữ lại hết, chờ sau này Túc Hàn Anh có đối tượng, cắt ghép biên tập lại thành hiệu quả thực tế, cũng coi như là mánh lới.”

Trợ lý đồng tình, nhưng vẫn cảm thấy đạo diễn lạc quan mù quáng rồi.

Trong lúc ekip âm mưu tính kế, Túc Hàn Anh đã trở lại lầu hai. Anh thấy Thẩm Ương, Dương Thiên Trì và Long Nữ đang ngồi ở sảnh chung, trên bàn trà bày mấy lá bài Tarot.

“Hàn Anh, lại đây ngồi.” Dương Thiên Trì thình lình lên tiếng gọi làm Thẩm Ương đang chuẩn bị lật bài theo bản năng quay đầu lại, khuỷu tay không cẩn thận chạm vào làm rơi bài tẩy

Túc Hàn Anh nhắc nhở: “Bài của anh rơi.”

“A?” Thẩm Ương cúi đầu nhìn, vội vàng nhặt lên, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Long Nữ, “Thế này còn chuẩn không?”

Nhưng mà Long Nữ phụ trách tính bài cũng chưa từng gặp phải loại tình huống này, cô châm chước nói: “Chắc là vẫn chuẩn đi? Là vận mệnh giúp cậu chọn ra bài tẩy.”

Có lý!

Thẩm Ương gật gật đầu: “Vậy lá này đi.”

Mặt bài mở ra —— người yêu, chính vị.

Mắt Long Nữ sáng lên, “Hoa đào chính duyên của cậu đã xuất hiện.”

Thẩm Ương: “Hoa đào gì cơ?”

Long Nữ: “Chính duyên, cậu có thể hiểu là nhân duyên mệnh trung chú định, làm bạn đời với người kia.”

Thẩm Ương hồ nghi: “Thật không?”

Long Nữ nói chắc nịch: “Thật, nhưng cậu phải dũng cảm một chút.”

Trong đầu Thẩm Ương nhanh chóng hiện lên hình ảnh má lúm đồng tiền xinh xinh của Đoạn Vi Vi, cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Dương Thiên Trì nhìn Thẩm Ương đỏ ửng vành tai hâm mộ, lại chuyển sang hỏi Túc Hàn Anh, “Cậu muốn tính không? Long Nữ rất hiểu cái này.”

Túc Hàn Anh lắc đầu ngồi xuống, Long Nữ thoáng thở phào một cái.

Dương Thiên Trì cũng không phát hiện đề nghị của hắn tạo thành áp lực cho Long Nữ, lại nói: “Cậu mang theo cái gì tới vậy?”

Thấy Túc Hàn Anh hơi lộ ra nghi hoặc, Dương Thiên Trì giải thích: “Không phải ekip bảo chúng ta mang một thứ mình thích đến sao? Tôi mang theo cá, Long Nữ mang bài Tarot, lúc trước Gia Kỳ cũng nói mang theo trang phục hóa trang, mọi người thì sao?”

Thẩm Ương bừng tỉnh đại ngộ: “Tôi mang theo một khối Rubik.”

Túc Hàn Anh: “《 Khám phá thiên nhiên 》.”

Thẩm Ương: “A?”

Túc Hàn Anh: “Một quyển tạp chí khoa học.”

Thẩm Ương: “……”

Người trẻ tuổi bây giờ đều áp lực lớn như vậy sao? Hay công việc của Túc Hàn Anh là nghiên cứu khoa học?

Thực ra cũng không nhất định…… dù sao ngay cả nhân viên chuyển phát nhanh cũng biết dùng “Con mèo của Schrodinger(1)” để giải thích chất lượng của gói hàng thì các ngành nghề khác ai sẽ không biết dùng chút kiến thức khoa học đây?

(1) Con mèo của Schrodinger là một thí nghiệm của Erwin Schrödinger để chứng minh sự thiếu hoàn hảo của những cách hiểu về cơ học lượng tử vào thời của ông. Cả nhà dùng google gõ Schrodinger cat là ra cả đống ạ 😉

Dương Thiên Trì chậm rãi tiêu hóa, rồi hỏi: “Cậu có thứ gì gần gũi với sở thích đại chúng chút không?”

Túc Hàn Anh hơi trầm ngâm: “Chơi game, tính không?”

Dương Thiên Trì: “Tính chứ, tôi cũng thích này! Game cậu chơi hay không?”

Túc Hàn Anh: “Rất hay.”

Dương Thiên Trì bị tự tin của Túc Hàn Anh làm cho ngạc nhiên, trong lòng thấy vui vẻ, lấy ra di động: “Tới tới tới! Tìm hiểu《 Tam Quốc Chiến kỷ 》 một chút!”

Túc Hàn Anh đầu tiên là nhìn Thẩm Ương một cái, lại hướng về mấy chiếc camera phía trước hất hất cằm.

Dương Thiên Trì chậm nửa nhịp mới nhớ tới yêu cầu của chương trình, hậm hực thu hồi di động: “Lúc nào rảnh sẽ thỉnh giáo lão đại.”

“Ai là lão đại vậy?”

Nghiêm Gia Kỳ bê salad hoa quả, cùng Đoạn Vi Vi đi lên, cô chỉ nghe thấy hai chữ “Lão đại” nên thuận miệng hỏi.

“Hàn Anh, game lão đại.” Dương Thiên Trì nhìn salad trong tay Nghiêm Gia Kỳ, bỗng nhiên vỗ trán, “Đúng rồi, cơm chiều hôm nay ai phụ trách vậy?”

Ekip tuy không sắp xếp kịch bản, nhưng có một số việc vẫn thông báo miệng.

Ví dụ như, nếu không có tình huống ngoài ý muốn, hy vọng 2 bên nam nữ phối hợp, 2 người một tổ, thay phiên phụ trách bữa tối hàng ngày.

Hai mắt Đoạn Vi Vi sáng lên, trước ống kính, nếu cô chủ động mời một bạn nam, đối phương sẽ khó từ chối! Còn không đợi cô mở miệng, Nghiêm Gia Kỳ đã giành trước một bước nói: “Mọi người có ai không nấu được cơm không?”

Chỉ có Dương Thiên Trì từ từ nhấc tay, biểu tình vừa vô tội vừa đáng thương.

Thẩm Ương không đành lòng nhìn Dương Thiên Trì một mình chiến đấu, nghĩ một chút nói: “Tôi cũng vậy.”

Nghiêm Gia Kỳ đặt salad lên bàn, thở dài: “Tôi cũng vậy, một phần salad cũng mất tới nửa giờ. Chỉ có Vi Vi lợi hại, vừa rồi nói sẽ làm hơn mười loại điểm tâm ngọt……” Đột nhiên cô vỗ tay, như là vừa quyết định: “Nếu có ba người không nấu được, không bằng mời ba vị lão đại một chọi một mang theo chúng tôi đi?”

Nụ cười của Đoạn Vi Vi cứng đờ, cô tất nhiên không muốn, nhưng đề nghị của Nghiêm Gia Kỳ rất hợp lý, đành miễn cưỡng cười nói: “Cũng phải, ai sẽ cùng nhóm với tôi nha?”

Thẩm Ương nhớ tới quẻ bói của Long Nữ, nội tâm rục rịch, thấy Dương Thiên Trì cũng không nói tiếp, cậu liền lấy hết can đảm mở miệng: “Tôi được không?”

Đoạn Vi Vi đánh giá ngũ quan thanh tú của Thẩm Ương, cảm thấy cũng là cảnh đẹp ý vui, khó chịu trong lòng cũng vơi đi chút: “Đương nhiên được.”

Chờ Thẩm Ương chọn xong, kết quả phân nhóm cũng có, Nghiêm Gia Kỳ như ý nguyện được cùng nhóm với Túc Hàn Anh.

Mọi người thuận tiện lên lịch, hôm nay chủ bếp đến lượt Thẩm Ương và Đoạn Vi Vi.

Nhưng nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh có hạn, Thẩm Ương được cử đi mua đồ, vừa vặn Túc Hàn Anh chuẩn bị đến siêu thị, hai người liền đi cùng nhau.

Vào gara, Thẩm Ương cảm thấy bất ngờ, bởi vì xe của Túc Hàn Anh chỉ có giá tầm trung, hoàn toàn không phù hợp với hình ảnh của anh. Thẩm Ương lén lút nghĩ, có phải đối phương dùng xe của bảo mẫu trong nhà đi mua đồ ăn hay không……

Dựa vào chỉ dẫn, hai người tìm được một siêu thị cách nhà không xa, lái xe chỉ cần 7-8 phút.

Dọc đường cũng không tẻ nhạt như Thẩm Ương đoán, Túc Hàn Anh tuy ít nói nhưng khi nói chuyện rất tự nhiên, cũng giỏi tạo chủ đề cho người khác, làm cậu bất tri bất giác nói nhiều hơn……

Ví dụ như, “Anh xem Dương Thiên Trì có phải làm nghề liên quan tới vận động không? Có lẽ nào là huấn luyện viên thể hình?”

Túc Hàn Anh nhìn thẳng phía trước: “Từ cách chăm sóc bề ngoài cùng kiểu nói chuyện của anh ta thì hẳn là làm công việc có tính chất kinh doanh liên quan đến thể thao.”

Thẩm Ương suy tư, “Vậy mấy bạn nữ thì sao? À, Đoạn Vi Vi chẳng hạn?” Bởi vì ngày đầu tiên không được công khai nghề nghiệp nên cậu rất tò mò.

Túc Hàn Anh: “Không để ý.”

Thẩm Ương nghẹn, lại cẩn thận hỏi: “Tôi thì sao?”

Túc Hàn Anh không trực tiếp trả lời, đèn đỏ ở ngã rẽ phía trước sáng lên, anh giẫm phanh, quay đầu nhìn Thẩm Ương: “Liên quan tới tay.”

Trong lòng Thẩm Ương lộp bộp một cái, theo bản năng nắm hờ tay lại, tầm mắt phiêu ra ngoài cửa sổ, “Anh đoán sai rồi.”

Túc Hàn Anh: “Phải không?”

Chờ xe tiến vào đường lớn, Thẩm Ương lại hăng hái: “Tuổi thì sao? Trong chúng ta ai lớn nhất? Ai nhỏ nhất?”

Túc Hàn Anh không có một giây do dự: “Dương Thiên Trì lớn nhất.”

Thẩm Ương cũng đồng ý với suy đoán này, tiếp tục hỏi: “Nhỏ nhất là ai?”

Túc Hàn Anh: “Tới rồi.”

Thẩm Ương ngẩng đầu, nhìn thấy logo siêu thị, cùng với ký hiệu đánh dấu bãi đỗ xe.

Hai người lần lượt xuống xe, hiển nhiên thu hút ánh nhìn của quần chúng, ai bảo phía sau họ là ba người quay phim chứ!

Không ít người hướng bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ, Thẩm Ương còn nghe thấy tiếng các em gái nghị luận.

“Mau nhìn! Người áo trắng kia là ai nhỉ? Soái như vậy là thần tiên sao?”

“Hai người họ là minh tinh phải không? Tới đóng phim hả?”

“Người bên cạnh cũng không tồi, chỉ là vóc dáng có chút thấp.”

emmmm……

Thẩm Ương không vui nha, cậu cũng cao 1m79 chứ bộ? Em gái a, nhìn kỹ lại đi, cậu một chút cũng không thấp!

Thẩm Ương liếc xéo cái "cột mốc" bên cạnh, đổi lại đối phương chỉ nhàn nhạt nhìn, “Thích ăn gì? Vừa rồi anh chưa nói.”

Lúc trước bọn họ đã hỏi khẩu vị của những người khác, có món gì phải kiêng không, nhưng Thẩm Ương là người đi mua nên không nhắc tới, kết quả Túc Hàn Anh lại nhớ.

Thẩm Ương thấy trong lòng ấm áp, thuận khí, một chút soi mói cũng không có: “Tôi cái gì cũng ăn được.”

Nhưng mà lúc nhìn thấy Túc Hàn Anh chọn xương sườn đầu tiên, Thẩm Ương có chút hoài nghi mình bị mất trí nhớ, chẳng lẽ hôm nay cậu từng nói mình thích ăn nhất là sườn heo chua ngọt à?

Hẳn là chỉ trùng hợp đi?

Thẩm Ương ngắm Túc Hàn Anh vài lần, đối phương dường như không phát giác, chỉ nghiêm túc chọn nguyên liệu nấu ăn.

Xe đẩy dần dần đầy một nửa, hai người lại chuẩn bị chuyển sang khu nhu yếu phẩm, vừa đi chưa được hai bước, Thẩm Ương đột nhiên thấy hai người quen.

Trong đám người, một nam một nữ đẩy xe đi, người nam đeo khẩu trang, nhưng Thẩm Ương chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra đối phương —— Ngụy Phong Miên!

Đó từng là người bạn thân thiết nhất của Thẩm Ương, nhưng bốn năm rồi không liên hệ!

Nhưng Ngụy Phong Miên sao lại ở A thị?!

Thẩm Ương không kịp nghĩ lại, ý niệm duy nhất là tuyệt đối không để bị phát hiện, vì thế vội vàng xoay người, đối diện ngay với gương mặt như nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình của Túc Hàn Anh.

Tiếng nói chuyện quen thuộc phía sau càng ngày càng gần, Thẩm Ương gấp đến độ đổ mồ hôi lưng, đầu óc cậu nóng lên, đẩy Túc Hàn Anh vào kệ để hàng, một cánh tay duỗi ra, làm thành tư thế "kabedon" kinh điển!

* Bonus quả kabedon



Tìm hoài chỉ có kabedon công thụ, không thấy thụ công.

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm muội: Bạn trai, tôi muốn cho mọi người biết, kệ đồ ăn vặt sau lưng cậu, vì cậu, tôi sẽ thầu hết!

——

Năm nay tự hứa nguyện hy vọng cuối năm thu nhập hơn 5000, ngày hôm qua thực hiện được, phi thường cảm tạ đại gia duy trì, làm ta miễn với bị vả mặt =3=

Tùy cơ bao lì xì x20!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương