Tôi Làm Cá Mặn Chốn Hào Môn
-
Chương 17
Thật đúng là mẹ vợ!
Xem xong vị diễn viên phái thực lực kia vẻ mặt lạnh nhạt mà kể lại động cơ giết người, Khương Tri Ngôn nghiêng đầu nhìn về phía Úc Nam Diễn: “Nam Diễn anh từng chơi kịch bản sát* chưa?”
*: tên tiếng anh cho nó là murder mystery game, là dựa theo kịch bản giết người (đương nhiên, chỉ là trò chơi, hổng phải giết thiệt, thông tin chi tiết xin hỏi chị gg, riêng mình thì thấy nó khá giống trò ma sói)
Người tài giỏi như thế chắc chắn là một tay chơi kịch bản sát lão luyện.
Úc Nam Diễn lắc đầu.
Hẳn là do lúc này Úc Nam Diễn thoạt nhìn rất dễ nói chuyện, Khương Tri Ngôn thật đúng là xoay người, “Vậy bình thường lúc anh không làm việc sẽ làm gì?”
Chả nhẽ chỉ là rèn luyện thân thể hoặc là chơi lego?
“Ở phòng tập thể thao và lego.
”
—— thế mà lại bị cô thuận miệng đoán mò đúng rồi.
“Lợi hại!”
Úc Nam Diễn: “Em cảm thấy như vậy không tốt?”
Úc lão gia tử đã từng nói về vấn đề này vô số lần, hy vọng Úc Nam Diễn có thể có một vài sở thích của “người trẻ tuổi”, đừng có đặt hết tinh lực trên công việc, chỉ cần không đụng vào pháp luật, ông cụ thậm chí còn hy vọng Úc Nam Diễn đi bar nhiều chút, cảm thụ pháo hoa nhân gian một phen.
Tiếc quá, vô dụng.
Không thích, không có hứng thú, có ép thế nào cũng vô dụng.
Không phải Úc Nam Diễn không biết ở sau lưng có người nói anh chính là người máy, không có tình cảm con người.
Nhưng đối với những người này, Úc Nam Diễn ngay cả nửa phần tâm tư cũng lười chia cho.
“Nào sẽ chứ?”
Giọng Khương Tri Ngôn hơi hơi lớn chút, “Quốc gia chính là cần nhân tài như anh vậy được chứ?”
“Anh biết thuế mà Nam Hằng nộp một năm có thể xây dựng bao nhiêu tiểu học hy vọng, sửa lại bao nhiêu con đường không?”
“Anh hai à, anh có nhận thức sai lầm về chính mình đó!”
Theo quan sát của Khương Tri Ngôn, Úc Nam Diễn thật đúng là công dân tốt 10 điểm, không bao nữ minh tinh, không khoe giàu đua xe, mỗi ngày cẩn trọng làm việc tăng giá cổ phiếu của Nam Hằng, làm cống hiến cho quốc gia.
Hoàn toàn có thể được bầu một giải doanh nhân mười tốt được chứ?
Úc Nam Diễn nhìn Khương Tri Ngôn đang có chút kích động lên, thật đúng là lần đầu tiên nghe được có người nói mình đã cống hiến gì cho quốc gia.
Những người kia sẽ chỉ nói những lời khen không có ý nghĩa như gì mà “tuổi trẻ tài cao”, “nhân trung long phượng” vân vân.
“Vậy nhận thức của em với chính mình là gì?”
Khương Tri Ngôn chém đinh chặt sắt trả lời: “Nỗ lực không lãng phí lương thực của quốc gia, một con cá mặn ăn no chờ chết.
”
Đáy mắt Úc Nam Diễn lướt qua một tia ý cười.
“Không có ưu điểm sao?”
Khương Tri Ngôn xua xua tay, “Ưu điểm chính là tự có mình hiểu lấy, không trái pháp luật.
”
Vì thế, cả một buổi chiều Úc Nam Diễn thật không có làm việc dù chỉ có một lát, mà là cùng Khương Tri Ngôn xem hết cái gameshow này, sau đó lại xem thêm 3 tập phim chiếu mạng rất hot gần đây.
Tuy rằng anh không hiểu với hành vi của nam nữ chính trong phim, nhưng Úc Nam Diễn vẫn là nghiêm túc xem hết và cũng đưa ra ý tưởng của mình.
“Vì sao tổng tài này mỗi ngày đều như không cần làm việc, chỉ cần đi bộ ngẫu nhiên gặp được nữ chính?”
“Vì sao nữ chính lại ngu như vậy?”
Úc Nam Diễn cảm thấy cô gái như này, đừng nói yêu đương, ngay cả vòng phỏng vấn đầu tiên của Nam Hằng cũng không qua được đâu.
Sau đó, Úc Nam Diễn liền nhớ lại 2 cô gái tạt rượu lên người mình năm ngoái kia, chẳng lẽ thật đúng như Triệu Đào nói là bọn họ chỉ muốn khiến anh chú ý, mà không phải là sau lưng có kẻ muốn động tay động chân?
Lúc ấy vừa khéo là Úc Nam Diễn đang bàn một hạng mục của chính phủ, còn tưởng rằng có kẻ muốn xài chút thủ đoạn hạ tam lạm, nên ngay đêm đó đã hạ lệnh tra rõ, quả nhiên bắt được mấy “gián điệp” cùng với kẻ bị thu mua, tết còn chưa qua Úc Nam Diễn đã bắt bọn hắn cút đi.
Chỉ là, vấn đề nghiêm túc này lại bị một câu “Không cần nhập nó vào hiện thực” của Khương Tri Ngôn đuổi đi rồi.
Không hiểu sao cảm thấy có chút khó chịu, Úc Nam Diễn đã nhắn một tin cho Triệu Đào.
[Úc: Quay một bộ phim về tổng tài, phải tôn trọng hiện thực]
Nhận được tin nhắn, Triệu Đào đầu tiên là ngu người, ngay sau đó là bắt đầu nhả rãnh trong lòng.
Phim tổng tài mà nếu muốn tôn trọng hiện thực, thế thì cơ bản chỉ có thể xem được như sau.
Tập 1: Làm việc.
Tập 2: Gặp khách hàng.
Tập 3: Bàn bạc hạng mục.
……
Đại kết cục: Phá sản hoặc là mở công ty chi nhánh, các tập phim cứ thế mà tuần hoàn như trên.
Phim tổng tài mà muốn hiện thực gì chứ, còn không phải là nam chính có tiền lại soái, còn chỉ yêu nữ chính sao?
Nhưng mà làm trợ lý kim bài, Triệu Đào không thể nói không được.
[A Triệu Đào: Vâng, Úc tổng]
Trận mưa to gió lớn này tới gấp, đi cũng gấp, chờ tới hôm sau khi Khương Tri Ngôn lại kéo màn ra, nghênh đón cô lại là ánh nắng sáng lạn.
Vừa khéo đã được nghỉ 2 ngày, là lúc nên đi hoạt động một phen.
Ngồi xe ngắm cảnh quản gia Chu an bài, Khương Tri Ngôn thấy được hươu cao cổ và voi, đây đều là động vật có người chăn nuôi.
Thậm chí cô còn ngồi cưỡi voi một chốc nữa, lưu lại một tấm ảnh cười ngu mười phần.
Nếu nói mấy ngày nay đều là những hạng mục truyền thống trên hải đảo, vậy thì vào ngày thứ 6 sau khi lên đảo, chính là lúc Khương Tri Ngôn muốn tự mình đi chơi.
Đi biển bắt hải sản!
Vào lúc Khương Tri Ngôn lướt video thì phát hiện một hoạt động bên bờ biển như vầy, vì thế còn từng chú ý vài chủ blog đi biển bắt hải sản, xem xem, cô không khỏi ôm lấy tò mò rất lớn với vụ này, vừa vặn bọn họ lại đi hải đảo.
Vì thế, cô liền hỏi Triệu Đào, Triệu Đào lại hỏi quản gia Chu.
Vốn dĩ quản gia Chu căn bản là không có an bài hạng mục này, hoặc là nói người đến biệt thự chơi đều không ai muốn chơi cái này.
Thứ nhất là dơ, thứ hai là mệt.
Nhưng Khương Tri Ngôn muốn chơi, vậy thì quản gia Chu có hô biến cũng phải biến ra.
Bờ cát đi bắt hải sản cũng không phải cái mảnh trước mặt đây, nơi này đã để người xử lý rồi, nên bắt sẽ không tận hứng.
Bốn giờ rưỡi sáng, tài xế lái xe đưa đoàn người đến bên kia đảo nhỏ, bờ cát ở chỗ này cơ bản là không có dấu vết người làm việc, đợi chút nữa thủy triều xuống là có thể cướp đoạt một lần.
Trong lúc chờ thủy triều chậm rãi xuống, đang nhàm chán đây, Khương Tri Ngôn ngó qua ngó lại chung quanh còn đang tối tăm bốn phía, từ ánh nhìn đầu tiên liền nhìn thấy Úc Nam Diễn đang ngồi bên cạnh.
Không ngờ được ông chủ cũng cảm thấy hứng thú với hoạt động thế này, có điều vẫn cứ mặc áo thun màu trắng thật không sợ tí nữa bị dơ sao?
“Thiếu gia, thiếu phu nhân, có thể thay trang bị rồi.
”
Ủng cao su ống cao, bao tay, cái kẹp cán dài…… Tóc thì Khương Tri Ngôn đã tùy tay vấn kiểu búi tròn, bởi vì gió biển quá mạnh, cô còn đeo khẩu trang nữa.
Úc Nam Diễn ở bên cạnh cũng là ăn mặc không khác mấy.
Này đây chợt thoáng nhìn, chính là một đôi vợ chồng ngư dân bình thường.
“Có phải trong một đám lỗ này có con trai hay không?”
“Thiếu phu nhân thật lợi hại, đúng vậy, trước hết chúng ta xúc ra bớt chút cát, sau đó rải muối, có thể rải nhiều một chút.
”
Cái này Khương Tri Ngôn quen, cơ hồ chính là đầu bảng trong hoạt động đi biển bắt hải sản, nhưng mà thoạt nhìn thì dễ, rải thật thì khó.
Khương Tri Ngôn chợt không cầm chắc, hơn nửa muỗng muốn đều bị đổ hết lên cùng một vị trí, có thể nói là lãng phí mười phần.
“Lần đầu tiên, phát huy không tốt.
”
Khương Tri Ngôn xây dựng tâm lý cho mình, sau đó vui sướng mà nhặt lên một con trai bị muối quá liều ép cho ra, đồng thời nghiêng đầu nhìn Úc Nam Diễn một phen.
Vừa lúc anh cũng đang rải muối.
Nhẹ nhàng đều đều, mỗi một lỗ một chút, tay không run, mắt không hoa, lực đạo được nắm giữ rất ưu tú.
Cùng là một muỗng muối, Úc Nam Diễn nhặt được tới bảy tám con trai, hiệu suất là gấp mấy lần Khương Tri Ngôn.
—— không sao cả, mình chỉ là không thuần thục.
Khương Tri Ngôn lại an ủi chính mình hai câu, rất mau liền phát hiện một vị khách thường thấy trong các video của chủ blog bắt hải sản dưới sự trợ giúp của bảo vệ —— ốc mắt mèo*.
*: có hình nhé, nhưng mình không rành về mấy sinh vật này lắm, với nhà cũng không hay ăn ốc, nên bạn nào biết thì nói nó ở việt nam có hay không và tên gì nhé.
Chính là cái con mà bóp một cái là có thể phụt ra một đống nước kia.
Vì tò mò, nên Khương Tri Ngôn dùng sức bóp một cái, một đường cong tuyệt đẹp trực tiếp tưới lên tóc Úc Nam Diễn đang khom lưng khảy cái gì đó.
Yên tĩnh ——
Úc Nam Diễn đứng lên nhìn về phía người khởi xướng, Khương Tri Ngôn.
Khương Tri Ngôn hậm hực cười, nhanh chóng cầm con ốc mắt mèo trong tay qua đó: “Đầu sỏ gây tội nè! Chờ chút nữa là nướng hay hấp, Nam Diễn anh định đoạt.
”
Úc Nam Diễn bất đắc dĩ, bỏ đi, nếu thật so đo với Khương Tri Ngôn, chỉ sợ anh phải lập di chúc trước mất.
Người này nhìn như ngoan ngoãn nghe lời, thật ra lại mang theo chút tính tình e sợ thiên hạ không loạn, khó trách có thể chơi tốt được với Úc Quân Sách.
Nhặt chừng một tiếng, thu hoạch được 1 con bạch tuộc, nửa thùng trai, nghêu sò là một đống……
Thất thất bát bát lại là một thùng, nếu còn muốn nhặt thì chắc chắn còn có thể nhặt, nhưng Khương Tri Ngôn đã nhặt không nổi.
Cứ mãi cong eo thật sự quá mệt mỏi!
Hưng phấn qua đi, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình rồi, Khương Tri Ngôn nhanh chóng quyết định trở về.
Lúc này vừa lúc là khi mặt trời mọc, mặt trời chậm rãi nhô lên từ đường chân trời trên biển, vừa vặn xuyên thấu qua lớp kính xe ngắm cảnh rọi lên má trái Úc Nam Diễn, nhuộm cho con ngươi anh nháy mắt thành màu đỏ.
—— Trông càng giống ma cà rồng.
Trong lòng Khương Tri Ngôn yên lặng cho cảnh sắc phảng phất như thế giới giả tưởng trong truyện tranh này 1 like.
Thậm chí trong lòng còn nảy ra 1 ý niệm: Nếu Úc Nam Diễn nguyện ý cos thì hay rồi, điều kiện bẩm sinh như anh tuyệt đối có thể hot!
Đương nhiên, cũng chỉ là vọng tưởng của Khương Tri Ngôn thôi, cái ý niệm này chợt lóe mà qua rồi thì rất mau cô liền bắt đầu tự hỏi đám trai này là hấp muối ngon, hay vẫn là xào lăn ngon nhỉ?
Nếu không thì làm 2 đĩa đi, dù sao trai này bao đủ.
*
Kết thúc cuộc hành trình trăng mật 10 ngày, khi lại lần nữa dẫm chân lên đất thủ đô, Khương Tri Ngôn quấn chặt áo bông nhỏ của mình.
Dù đã đến tháng 4 thủ đô vẫn cứ rất lạnh, quả thực là 2 cực đoan khi so với hải đảo, may là khí hậu không tốt, mình vẫn còn đồ nhân tạo.
Phát minh ra máy sưởi còn không phải là vì giờ khắc này sao?
Càng may mắn vì lần này là ngồi máy bay tư nhân Úc gia, bằng không từ sân bay thủ đô đến Úc gia còn phải lăn lộn mấy tiếng.
Nếu mà đụng độ giờ cao điểm buổi chiều, thế thì về tới nhà chắc là nửa đêm mất.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân!”
“Anh! Chị Tri Ngôn!”
“Gâu gâu gâu!”
Đoàn người mới vừa bước vào cổng lớn Úc gia đã lập tức thu được sự hoan nghênh nhiệt liệt, đặc biệt là Khương Tri Ngôn, đón mặt đã đụng tới một cái bổ nhào nhiệt tình của Daniel, mém chút không đứng vững được, còn hên Úc Nam Diễn tay mắt lanh lẹ đỡ cô một phen.
“Daniel!”
Úc Nam Diễn lạnh giọng xuống làm Daniel nằm sấp xuống phát ra tiếng ư ử nhận sai, trông thật sự đáng thương.
“Em không sao, Daniel không phải cố ý mà đúng không?”
Khương Tri Ngôn khom lưng xoa xoa đầu Daniel, cười nói tiếng cảm ơn với Úc Nam Diễn, đôi mày hơi nhíu của Úc Nam Diễn mới chậm rãi giãn ra.
Thấy hết thảy, quản gia Lâm lập tức lộ ra một nụ cười hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, trong lòng âm thầm gật đầu, cảm thấy lần trăng mật này đi thật giá trị!
“Thế nào? Chơi sướng đúng không? Có mang quà gì cho em không?” Úc Quân Sách cười hì hì xáp tới, không đợi Khương Tri Ngôn mở miệng lại tiếp tục hỏi tiếp: “Lướt sóng rồi đúng không? Nghe nói chị Tri Ngôn giữ cân bằng không tốt nha, lần sau để tự em dạy chị, bảo đảm vừa học liền biết!”
Khương Tri Ngôn đẩy người trước mặt ra, “Rồi rồi rồi, cậu lợi hại nhất.
”
“Chỉ mang theo mấy cái vỏ sò đẹp, cậu muốn chứ?”
“Hiện tại tôi chỉ muốn tắm rửa đàng hoàng ngủ một giấc, không có chuyện gì liên quan tới mạng người đừng gọi tôi.
”
Một khắc khi bước vào cổng lớn Úc gia kia, mỏi mệt liền dâng lên, Khương Tri Ngôn đang muốn lên lầu 2 lại bị quản gia Lâm cản lại.
“Thiếu phu nhân đã quên rồi sao? Phòng của cô ở lầu 5.
”
Quản gia Lâm cười chỉ chỉ lầu 5, “Các yêu cầu trước đó của cô đều đã chuẩn bị tốt, cô có thể xem một chút có vừa lòng không, nếu có chỗ cần sửa cứ nói cho tôi là được.
”
Phải nha, cô chuyển nhà rồi!
Bởi vì thời gian lần lãnh chứng này đột nhiên lên trước thời hạn, nên đám quản gia Lâm nhất thời không chuẩn bị đầy đủ được, bởi vậy thẳng đến trước lúc xuất phát đi trăng mật Khương Tri Ngôn vẫn cứ ở lại phòng lầu 2.
Không nghĩ tới bây giờ sau khi về là có thể vào ở “nhà mới”!
Lầu 5 biệt thự, chỉ có 2 cái phòng.
Một cái là của Úc Nam Diễn, một cái khác chính là để lại cho một nửa kia tương lai của Úc Nam Diễn.
Hai căn phòng này thông với nhau, chính giữa có cửa.
Nó đã vừa đủ bảo đảm không gian cá nhân, đồng thời cũng sẽ không để quá mức xa lạ.
Khương Tri Ngôn từng qua phòng Úc Nam Diễn, nói thế nào nhể?
Chính là kiểu trang hoàng và bài trí rất đứng đắn và nghiêm túc, chỉnh thể đều là style lạnh nhạt, đi vào đó phảng phất như có thể cảm giác được đại não nháy mắt bình tĩnh lại, muốn làm việc thêm mấy chục tiếng nữa.
Cho nên khi quản gia Lâm hỏi Khương Tri Ngôn về yêu cầu với phòng mới, Khương Tri Ngôn chỉ nói 4 chữ: Ấm áp, thoải mái.
“Chị Tri Ngôn, em cũng muốn đi xem, chú Lâm đã chuẩn bị tốt lại không cho phép bọn em vào, nói muốn để chị là người đầu tiên thấy, cũng thật quá đáng ~” Oán giận một câu tí tẹo, Úc Quân Sách được đến nụ tười “hiền từ” của chú Lâm, làm anh ta run rẩy một cái, lập tức lộ ra nụ cười tươi lấy lòng.
Đoàn người lên tháng máy đi đến lầu 5.
Đầu tiên, Khương Tri Ngôn thấy được dải lụa cắt băng rực rỡ trên cửa.
Còn rất có cảm giác nghi thức hỉ?
Ngay sau đó, chú Lâm đưa một cái kéo vàng qua, bên cạnh đó là một đám 8 người hầu động tác nhất trí đột nhiên nhảy ra, trong tay mỗi người đều cầm một cây pháo mừng, chia làm 2 bên mà đứng.
Khương Tri Ngôn: “……”
“Chú Lâm, không cần như vậy đi?”
Chú Lâm cười: “Cần cần! Thiếu gia cậu cũng cùng làm đi, cùng cắt băng với thiếu phu nhân, coi như lấy được một điềm tốt, về sau vợ chồng hòa thuận, bạch đầu giai lão!”
Úc Nam Diễn và Khương Tri Ngôn bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đồng thời lướt qua một tia bất đắc dĩ, nhưng đối với ý tốt của trưởng bối, vẫn là không cự tuyệt.
Nóng.
Đây là cảm giác đầu tiên của Khương Tri Ngôn khi chạm vào tay Úc Nam Diễn.
Mới từ bên ngoài đi vào nên tay vì còn chưa khôi phục độ ấm mà có hơi lạnh, Khương Tri Ngôn không thể tránh khỏi mà cuộn tròn một tay, nhưng rất mau lại khôi phục bình thường, cùng nhau cầm lấy kéo, “tạch tạch” một kéo với nhạc nền nhân tạo đến từ Úc Quân Sách.
“Bùm bùm bùm!”
“Oa nga ——”
Tiếng pháo mừng, tiếng chúc mừng còn có tiếng vỗ tay đồng thời vang lên.
Khương Tri Ngôn vốn nên lộ ra tươi cười, cơ mà giấy màu bay lả tả từ pháo mừng kia bay múa đầy trời, không ít vụn còn dừng trên mặt cô, cô thật sợ mình vừa há miệng liền không cẩn thận ngáp phải vài miếng.
Vì tránh cho loại chuyện xấu hổ thế này phát sinh, vẫn là ngậm miệng trước thì hơn.
Cắt băng xong, tất nhiên là phải tham quan phòng mới.
Cửa lớn mở ra, một căn phòng với style tươi mát mười phần ánh vào mi mắt Khương Tri Ngôn.
Phối màu rất sạch sẽ, trang hoàng cũng không phức tạp, rất ít có những thứ với kiểu hoa văn phức tạp, mà gia cụ màu gỗ thô trông lại nhiều vài phần tự nhiên.
Chỉnh thể thật giống như một mái nhà ấm áp như Khương Tri Ngôn đã yêu cầu.
Hơn nữa, hẳn là nhìn ra cái tính “lười” của Khương Tri Ngôn, cả căn phòng đều chọn dùng dụng cụ điện gia đình thông minh, bật đèn tắt đèn chỉ cần nói chuyện là được, màn kéo cũng thế, không cần tự mình đứng dậy kéo.
“Oa nga, em thích cái sofa này ~”
Úc Quân Sách bổ nhào vào một phen, cả người y như không có xương mà mềm oặt trên cái sofa này, nhìn là biết ngay nhất định rất thoải mái.
“Thiếu phu nhân, bên này là phòng ngủ của cô, toàn bộ đều trải thảm, bên cạnh chính là phòng để quần áo, lão Lâm tôi đã cho vào chút quần áo trước rồi, về sau chỉ chờ thiếu phu nhân chứa đầy nó.
”
Một cái phòng để quần áo, còn lớn hơn cả sảnh nhỏ lầu hai trước đó, nếu chứa đầy nó, có khác gì với dạo cửa hàng?
Khương Tri Ngôn cảm thấy mình hẳn là sẽ không có một ngày điên cuồng như vậy.
“Còn bên này nữa, là một kinh hỉ nhỏ.
”
Quản gia Lâm cười thần bí, đi đến trước cửa tủ ấn một cái, đây thế mà lại là một cánh cửa ẩn hình.
Cửa nhỏ mở ra, Khương Tri Ngôn tò mò đi vào trong đó, sau đó nháy mắt trừng to mắt lên.
Ba mặt tường, mặt bên trái kia bày đầy các loại truyện tranh thành bộ, một mặt chính giữa là các loại tiểu thuyết ngôn tình, mà bên phải thì lại là tràn đầy đĩa phim.
Đương nhiên, cái khoang vũ trụ điện cạnh (e-sport) xa hoa huyễn khốc thiên về bên trái kia càng hút mắt hơn, tên khoa học của cái ghế dựa này cũng được gọi là ghế vui sướng của mập trạch, là cái loại nằm trên đó là có thể chơi một ngày kia!
Phòng bên kia còn lắp đặt loa âm hưởng và máy chiếu, có thể nói, chỉ cần có đồ ăn sung túc, căn phòng như này có ở đó 1 năm cũng không thành vấn đề!
“Chú Lâm……” Khương Tri Ngôn thật rất cảm động.
Sở thích của mình ở gia tộc lớn như Úc gia có lẽ bị xem như có chút không lên được mặt bàn, nhưng Khương Tri Ngôn chả sao cả, cô lại không phải thật sự muốn dung nhập vào gia đình này.
Không nghĩ tới, vị trưởng bối này thế mà sẽ cẩn thận mà chuẩn bị mấy thứ này như vậy!
“Chú Lâm.
” Đột nhiên, tiếng Úc Quân Sách từ từ truyền đến từ sau lưng, “Chú có cháu gái không? Thiếu cháu rể chứ ạ? Thấy con thế nào?”
Căn phòng này hao phí tiền và vật lực là một phương diện, đối với Úc gia mà nói có lẽ cũng không khó, nhưng tâm ý trong đó lại là vô giá.
Đối mặt với vấn đề này, tươi cười của chú Lâm chợt trở nên nguy hiểm, làm Úc Quân Sách sinh sôi là lui về sau một bước.
“Xin lỗi, cháu gái của lão Lâm tôi năm nay vừa được 5 tuổi, dù có là thiếu gia Quân Sách cậu, tôi cũng sẽ báo cảnh sát!”
Ánh mắt kia, y như đang nhìn một kẻ cặn bã tội ác tày trời.
Hình ốc mắt mèo
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook