Tôi Làm Cá Mặn Chốn Hào Môn
-
Chương 15
Rạng sáng 5 giờ rưỡi, đây là lần đầu tiên Khương Tri Ngôn dậy sớm như vậy ở cái thế giới này, còn sớm hơn lần ngủ ở sofa Úc Nam Diễn tới nửa tiếng, nhưng không giống nhau chính là, lần này cô tự nguyện tỉnh!
Khi di động bắt đầu rung rung lên, Khương Tri Ngôn cơ hồ không có chút ý niệm muốn ngủ nướng nào, y như cá chép lộn mình rời khỏi giường.
Sau đó nhanh chóng rửa mặt đánh răng, đồng thời tô lên lớp kem chống nắng thật dày.
Tia tử ngoại chỗ đảo nhỏ bên này rất mạnh, bản thân làn da Khương Tri Ngôn lại non mềm, cô không muốn lúc về lại vác theo lớp da đen đâu.
Còn hên, tính dẻo của bản thân Khương Tri Ngôn không tồi, dù cho chỉ có một mình cũng có thể bôi kem chống nắng đến khắp các nơi trên thân thể.
Hết thảy đã OK! Vậy……
Roẹt ——
Bức màn chắn sáng thật dày bị kéo ra, bên ngoài vẫn là một mảnh tối tăm, chỉ có mấy cái đèn dùng để chiếu sáng cơ sở đang cẩn trọng làm việc.
Đẩy cửa sổ ra, gió biển ấm và ẩm đón mặt thổi tới, Khương Tri Ngôn duỗi duỗi người.
Dậy sớm như vậy, đương nhiên là vì ngắm bình minh!
Lấy ra một cái chăn mỏng đắp trên người, Khương Tri Ngôn nằm trên ghế nằm, chung quanh rất an tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng gió ngẫu nhiên thổi qua.
An tĩnh như vầy là cái rất khó thể nghiệm được ở thành phố lớn.
Theo thời gian trôi qua từng giây từng phút, nước biển dần dần bị nhuộm đỏ, nơi đường chân trời giáp với mặt biển kia dần dần trồi lên một quả cầu lửa đỏ tươi.
Dù là ngắm bao nhiêu lần, cũng sẽ bị cảnh đẹp thiên nhiên tráng lệ như vậy làm khiếp sợ như cũ.
Khương Tri Ngôn không có cầm di động quay lại giờ khắc này, có vài thứ chỉ cần tồn tại trong hồi ức của mình là đủ rồi, ảnh chụp hay video có rõ ràng đi nữa cũng không mang đến được sự chấn động khi tận mắt thấy ấy.
Cô cứ vậy mà lẳng lặng nhìn, thẳng đến khi mặt trời hoàn toàn chia lìa khỏi mặt biển.
Lúc này, ánh nắng chói lòa, một ngày mới lại bắt đầu.
Khương Tri Ngôn không có rời đi ngay, mà là tiếp tục an tĩnh nằm một lát, thẳng đến khi dưới lầu loáng thoáng truyền đến vài tiếng người, người hầu trong biệt thự bắt đầu bận rộn.
Cô xốc chăn lên, đang định đứng dậy rời đi, nhưng trong lúc vô tình, tầm mắt lại bay sang phía cách vách.
Hửm?
Úc Nam Diễn mặc áo ngủ kín mít đang đứng trên ban công, ánh mắt cũng đang nhìn về phương xa, tựa hồ cảm nhận được tầm mắt Khương Tri Ngôn, đầu anh hơi hơi chuyển.
Bốn mắt nhìn nhau.
Khương Tri Ngôn: “…… Hi?”
Úc Nam Diễn cũng là tới thưởng thức bình minh à? Cô còn tưởng vị ông chủ này toàn thân toàn tâm đều cống hiến cho công việc đó.
“Bình minh đẹp chứ?”
Vì ban công liền nhau, nên cho dù tiếng Úc Nam Diễn nói chuyện cũng không xem là lớn, Khương Tri Ngôn vẫn nghe rõ như cũ.
“Đẹp, rất chấn động.
”
Cái này không có gì khó mà nói, Khương Tri Ngôn thành thật trả lời.
Cũng không biết Úc Nam Diễn có vừa lòng với đáp án này không, đầu lại nhìn về phương xa, “Hình như em rất dễ thỏa mãn?”
Ông chủ lớn đây là nổi hứng tâm sự?
Khương Tri Ngôn nhìn quanh trái phải, tuy hai người họ ở tầng cao nhất, nhưng cũng không nói chắc được nơi này có những người khác hay không, vạn sự cẩn thận thì hơn.
Cô không có muốn cuộc sống cá mặn của mình còn chưa hưởng thụ được mấy ngày đã chết non đâu.
Vì thế, Khương Tri Ngôn móc di động ra bạch bạch bạch đánh một chuỗi chữ, sau đó chỉ chỉ di động với Úc Nam Diễn, ý bảo anh xem nội dung trong di động, ngay sau đó làm một động tác cấm khẩu.
Úc Nam Diễn: “……”
Anh lấy di động ra, trên bong bóng xanh có một con số màu đỏ rõ ràng.
Cái bong bóng xanh này của Úc Nam Diễn không giống với rất nhiều ông chủ, không có bạn chốn thương nghiệp gì, nhân số bạn tốt khó khăn lắm mới đột phá hai con số, đây là số tư nhân chân chân chính chính.
[Khương Bính Ngư: Nếu không tôi qua đó nói chuyện? Như vầy rất dễ bị người nghe thấy!]
[Khương Bính Ngư: Miêu miêu thăm dò.
JPG]
Úc Nam Diễn cảm thấy tất cả câm nín nửa đời trước của mình cũng không có thể hội nhiều bằng trong khoảng thời gian ở chung ngắn ngủi hơn 1 tháng với Khương Tri Ngôn.
Anh đang muốn mở miệng, lại nhìn thấy Khương Tri Ngôn bỗng trừng lớn mắt, tựa hồ chỉ cần nói ra một chữ liền sẽ có ngay một người nhảy ra từ một bên vậy.
[Úc: Không cần, em đi ăn sáng đi.
]
Khương Tri Ngôn nhìn tin nhắn Úc Nam Diễn gửi tới, không rõ sao ý tưởng anh thay đổi nhanh như vậy, cho nên đây là nguyên nhân người ta có thể làm ông chủ?
Lại nói tiếp, hình như ông chủ cũ của cô cũng vậy, rõ ràng hồi sáng còn nói với cô phương án phải thể hiện thân tình và hữu nghị, phải có đại ái mà không thể câu nệ trong tiểu tình tiểu ái giữa quan hệ nam nữ, tới trưa liền nói phải thể hiện Cthulhu và dị quái, muốn tìm cái lạ, phải có sáng ý!
Ha hả.
Lúc đó Khương Tri Ngôn chỉ muốn đập máy tính lên đầu ông ta, để ổng xem xem cái gì gọi là có sáng ý.
Cho nên hiện tại thấy Úc Nam Diễn cũng như vậy, thế mà còn có một phần quen thuộc cùng an tâm quỷ dị, chả nhẽ cô là đứa chịu ngược cuồng?
Tựa hồ phát hiện thuộc tính ngầm của mình, Khương Tri Ngôn ôm phiền muộn không thể nói ngoan ngoãn lui ra, chỉ chừa lại mình Úc Nam Diễn tiếp tục trầm tư trên ban công.
Mở cửa phòng ra, quản gia biệt thự dẫn đầu nghênh đón Khương Tri Ngôn cười sáng lạn, “Phu nhân dậy thật sớm, bên này đã chuẩn bị cơm sáng hết rồi, ngài là muốn về phòng ăn hay là ăn bên ngoài, nếu là bên ngoài thì tôi xin đề cử bãi cát trước biệt thự không xa, có thể thể nghiệm……”
Hiện tại, vị quản gia Chu này có thể nói là ôm 120 phần nhiệt tình để chiêu đãi Khương Tri Ngôn, cần phải làm cô vừa lòng 200%.
Làm quản gia của biệt thự hải đảo, nhìn như tự do nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế thì không gian thăng tiến rất có hạn, chỉ đãi ngộ không thôi đã không so được một phần ba của quản gia bổn trạch Úc gia.
Quản gia Chu tự nhận còn trẻ lắm, còn có thể xông xáo một phen, mà Khương Tri Ngôn chính là lá bài tốt nhất mà ông ta có thể bắt được.
Chủ mẫu tuổi trẻ, nhập thế chưa sâu, cố tình lại được Úc Nam Diễn yêu thích sâu sắc, chỉ cần ông ta có thể nhân mấy ngày này có được hảo cảm của vị này, về sau thăng chức tăng lương không phải mộng.
“Tôi ăn ở phòng khách là được, có phải hôm nay có thể ra biển không?”
Chỉ một bữa sáng, mười mấy phút là giải quyết xong, Khương Tri Ngôn lười lăn lộn, cô càng thấy hứng thú hơn với hành trình tiếp theo.
Lại nói tiếp, lớn như vậy, số lần Khương Tri Ngôn ngồi thuyền có thể đếm được trên đầu ngón tay, càng không thể ra biển vớt cái gì, lần này ra hải đảo thế nào cũng phải thử một lần.
“Đương nhiên có thể, tôi đã sắp xếp thuyền trưởng ưu tú nhất cho phu nhân và thiếu gia rồi, hai vị có thể tận tình hưởng thụ vui vẻ khi đi câu trên biển, còn có thể nhấm nháp hải sản tươi ngon nhất.
”
Khương Tri Ngôn: Không phải chứ, sao quản gia này nói chuyện cứ như đang quảng cáo vậy, tựa như tiểu ca phát truyền đơn bán căn hộ đứng ở cửa khu thương mại ấy.
Yên lặng nuốt xuống lời nhả rãnh trong lòng, Khương Tri Ngôn móc di động ra gửi cho Úc Nam Diễn một tin.
[Khương Bính Ngư: Đưa bữa sáng lên cho anh nhé?]
[Khương Bính Ngư: Chờ chút nữa ra biển không?]
Khương Tri Ngôn cũng không ôm hi vọng quá lớn với việc Úc Nam Diễn sẽ đi cùng, ngẫm lại người ta chỉ là thay đổi một địa điểm làm việc, sao có thời giờ mà lãng phí cả ngày với cô.
Nhưng giây tiếp theo……
[Úc: Được, cảm ơn]
[Úc: Đi]
Trăm triệu không nghĩ tới, mình đã đoán sai.
Bỏ đi, Úc Nam Diễn đi cũng hay, bằng không cô sợ là ngày đầu tiên liền truyền ra lời đồn vợ chồng bất hòa hay cảm tình plastic gì đó.
Dù có là giả vờ, cô cũng phải có tu dưỡng nghề nghiệp, làm nó nhìn không khác gì với thật.
Bằng không thì thật hơi có lỗi với 100.
000 tệ kia.
Trước đó Khương Tri Ngôn chưa từng đi câu trên biển, cho nên cũng thoáng tra tư liệu về phương diện này, đồ đạc cần chuẩn bị còn rất nhiều.
Còn hên, vị quản gia Chu này người cũng như tên, làm việc rất chu đáo, cô với Úc Nam Diễn chỉ cần xách người qua đó, hết thảy đều chả cần nhọc lòng.
Lại lần nữa lo liệu công tác chống nắng của mình, Khương Tri Ngôn lấy ra một chiếc váy bơi liền thể hoa nhí màu nhạt, tới biển sao có thể không có cái này chứ?
Không chỉ có cái này, Khương Tri Ngôn còn chuẩn bị 2 cái khác, tính đến lúc đó thay nhau mặc, bằng không làm một phu nhân tổng tài, chỉ có một bộ áo tắm cũng quá đáng thương.
Sướng rơn mà thay áo tắm, lại tròng thêm một bộ áo chống nắng nữa, đội mũ che nắng lên, Khương Tri Ngôn mở cửa phòng mình ra, phát hiện Úc Nam Diễn đã đang chờ cô trên sofa.
Là phiên bản Úc Nam Diễn thân trên mặc áo ngắn tay bình thường, thân dưới mặc quần bơi!
Mái tóc trước kia được tu chỉnh gọn gàng, không chút cẩu thả vào lần này tựa hồ là không động đến bất kỳ chỗ nào, cứ vậy để xõa ra, xõa tung bồng bềnh có cả độ sáng, vừa thấy là biết chất tóc rất tốt, sẽ không có mối nguy bị hói.
Đại khái là ánh mắt Khương Tri Ngôn quá mức ngạc nhiên, Úc Nam Diễn trực tiếp hỏi ra tiếng: “Làm sao vậy?”
Khương Tri Ngôn lắc đầu, lập tức lại gật gật đầu, cuối cùng mở miệng dưới ánh mắt hơi mang nghi hoặc của Úc Nam Diễn: “Anh mặc như vầy…… Rất tuấn tú!”
Dựng ngón tay cái!
Mỗi người đều có một sự thiên vị về phong cách nhất định với khác phái, không phải thích, càng chưa nói tới yêu, mà là độ hảo cảm tự nhiên sẽ cao hơn một ít.
Tựa như có người thích cô nào tóc đen dài thẳng, có người thích mắt một mí, còn có người chỉ yêu tóc trắng thế giới giả tưởng, mà Khương Tri Ngôn… Cô chính là thích nam sinh sạch sẽ.
Loại “sạch sẽ” này là một loại từ hình dung rất trống rỗng, nếu cứng rắn muốn nói rõ thì chính là ánh mắt, khí chất, cử chỉ và cách ăn mặc vân vân đều sẽ không cho người ta cảm giác cố tình và dầu mỡ chán ngấy.
Thường thì khá nhiều trong đám nam sinh viên, một khi vào xã hội rồi, đàn ông rất dễ trở nên suy sút và dầu mỡ, cũng đã từng làm xã súc, Khương Tri Ngôn rất có thể lý giải loại chuyển biến này.
Cuộc sống không dễ, người làm công thở dài.
Mà Úc Nam Diễn trước kia, chính là từ đại diện cho tinh anh, vĩnh viễn là tây trang không nhăn, cà vạt quy củ, anh liếc nhìn mi một cái, phản ứng đầu tiên mi có không phải nai con chạy loạn mà là bữa nay công việc của mình không có sai lầm gì chứ?
Nhưng Úc Nam Diễn của hôm nay, thả tóc xuống, thay đi tây trang, đôi mắt bích sắc phối với làn da trắng lạnh của anh, thật là soái đến rớt cặn!
Đối mặt với lời khen trắng ra như vậy của Khương Tri Ngôn, Úc Nam Diễn trực tiếp nói một câu cám ơn, cái thứ như thẹn thùng và ngượng ngùng kia à, chắc chắn sẽ không xuất hiện trên người anh, hơn nữa, vì lễ thượng vãng lai…
“Em cũng rất xinh đẹp.
”
Khương Tri Ngôn: “……” Không muốn khen thì không cần cố khen.
Hai người cùng nhau xuống lầu đi theo quản gia Chu, rất mau liền lên một con thuyền không xem là lớn mà cũng tuyệt đối không tính là nhỏ.
Trừ bỏ thuyền trưởng còn có hai vị bảo vệ bơi rất giỏi và một sư phụ già nghe nói là có 20 kinh nghiệm làm hải sản.
“Không phải tôi thổi đâu, một mảnh này, tay nghề này của tôi tuyệt đối là thế này!” Dựng thẳng ngón cái.
Sư phụ già rất hay nói, cơ hồ là vừa lên thuyền liền bắt đầu giảng giải một ít cách làm và hương vị của vài loại hải sản cho Khương Tri Ngôn, nghe mà trong mắt Khương Tri Ngôn đều không khỏi toát ra khát vọng.
Gấp không chờ nổi muốn nếm thử buổi thịnh yến hải sản đúng điệu nhất này.
Rất mau, thuyền ngừng trên một mảnh hải vực lặng sóng, quét mắt liếc khắp bốn phía một cái, chỉ có thể nhìn thấy nước biển, nói thiệt, mùi trong không khí không dễ ngửi cho lắm.
Thuyền trưởng và đám bảo vệ bắt đầu lấy công cụ ra, vừa lấy vừa giới thiệu cho hai người họ là dùng để làm gì, chủ yếu chính là giới thiệu cho Khương Tri Ngôn nghe.
Úc Nam Diễn thì ở một bên thuần thục mà nghịch cần câu, thoạt nhìn chờ chút nữa hẳn là có thể ăn no nê.
Một tiếng sau.
“Đúng đúng đúng, cứ như vậy!”
Tay mới Khương Tri Ngôn dưới sự nỗ của bảo vệ và sư phụ già, rốt cuộc đã kéo về một loài hải sản không biết tên.
“Có gì vậy, có gì vậy? Nặng vậy!”
Bởi vì thiệt sự là quá tanh, nên Khương Tri Ngôn đã sang một bên đầu thuyền khác rửa tay trước, chờ cô trở lại, vừa lúc thuyền trưởng và sư phụ già đang cầm thùng đổ chiến lợi phẩm trong túi lưới ra.
“Ui, một con cá lư biển, còn rất lớn nha, chờ tí nữa nướng!”
“Phu nhân có muốn ốc biển không? Thôi, không phải rất đẹp, để chờ tí xem xem có con nào đẹp hay không.
”
Rất mau, hai cái thùng sắt đã chứa đầy, Khương Tri Ngôn lại trộm nhìn thoáng qua chiến quả của Úc Nam Diễn ở bên kia, nhìn động tác thuần thục hồi nãy của anh là biết ngay nhất định là tay câu tốt……
Từ từ! Hình như trong thùng sắt hổng có thứ gì hết?
Không tin vào đôi mắt mình, Khương Tri Ngôn dùng sức chớp chớp —— đúng thiệt, sạch đến ngay cả con cá nhỏ cũng không có.
Này đây đã hơn 1 tiếng rồi, một con cũng không có thì có phải là hơi bị không quá bình thường không.
Động tác của Khương Tri Ngôn chợt khựng lại, tay chân nhẹ nhàng tính lui về chỗ, tận mắt thấy được thời khắc ông chủ “không được”, hẳn là sẽ không bị diệt khẩu đó chứ.
“Muốn thử chút chứ?”
Nhưng Úc Nam Diễn cứ như mọc mắt sau lưng ấy, nháy mắt đã nhìn thấu động tác của Khương Tri Ngôn.
“Không cần không cần, em không biết câu cá.
”
Khương Tri Ngôn tính sang bên kia xem sư phụ già nấu ăn, rõ ràng nó có ý tứ hơn câu cá nhiều.
Tiếc thay Úc Nam Diễn nhanh hơn cô một bước, đã đứng dậy nhường chỗ ra rồi.
Nội tâm Khương Tri Ngôn chửi thầm: Chắc chắn là mãi vẫn không câu được nên cảm thấy mất mặt, mới muốn kéo tui đến góp đủ số.
Nhưng mà ông chủ đã tự mình mời rồi, Khương Tri Ngôn có chửi thầm nữa cũng ngoan ngoãn ngồi xuống như cũ, tò mò mà khảy cần câu vài cái, không biết liệu mình có thể có vận khí tốt câu được một con không, đến lúc đó Úc Nam Diễn sẽ không thẹn quá thành giận trừ lương chứ, ha ha ha.
Úc Nam Diễn đương nhiên không có keo kiệt đến vậy, anh chỉ là nhìn thấy Khương Tri Ngôn mò tới tìm kiếm ở sau lưng, nên còn tưởng rằng cô cũng cảm thấy hứng thú với câu cá, liền hảo tâm để cô thể nghiệm một chút mà thôi.
Về phần lâu như vậy mà không câu được con cá nào, Úc Nam Diễn càng không để trong lòng, chuyện như này hết sức bình thường, nếu mà mọi chuyện đều theo đuổi đệ nhất hoặc hoàn mỹ, anh sớm đã mệt đến bệnh rồi.
“Nam, Nam Diễn! Cần câu! Cần câu! Có phải nó giật hay không?”
Khương Tri Ngôn đột nhiên lên tiếng, ngữ khí phá lệ kích động.
“Hẳn vậy, trước đừng nhúc nhích.
”
Úc Nam Diễn cong lưng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm tần suất đong đưa của mũi nhọn cần câu nơi xa, trong lòng dự phán thời gian động thủ.
“Cầu trời phù hộ cho một con ngon, tốt nhất là cái loại thịt non xương ít con chưa từng ăn, phù hộ phù hộ.
”
Bởi vì cách gần, Úc Nam Diễn cũng nghe được lời lẩm bẩm của Khương Tri Ngôn, trong khoảng thời gian ngắn, khóe môi anh cũng nhịn không được mà dương lên một chút, lần đầu tiên anh nghe được có người đưa ra yêu cầu với cá đó, còn rất cao.
“Oa!”
Rất mau, dưới ánh nhìn bàng quan của Khương Tri Ngôn và sự xuất lực của Úc Nam Diễn, một con cá màu bạc dài cỡ cánh tay bị ném lên trên thuyền, vùng vẫy qua lại, vừa thấy là biết nó tươi roi rói.
Trên người Úc Nam Diễn không thể tránh khỏi mà bị bắn phải nước biển, áo tay ngắn màu trắng nháy mắt thành nửa trong suốt dán trên người, lộ ra cơ bụng loáng thoáng.
Tiếc thay một cô nữ duy nhất ở đây……
“Sư phụ sư phụ! Chú xem con cá này xem, ngon không?”
Đây cũng coi như là con cá đầu tiên mình “câu” được, Khương Tri Ngôn nháy mắt tràn ngập cảm giác thành tựu, chỉ chờ sư phụ nói “ngon” sau đó trưa nay liền xách nó lên mâm hưởng thụ thành quả lao động.
Một phen này, cũng hoàn toàn khơi dậy hứng thú câu cá của Khương Tri Ngôn, cô hỏi một lần xem còn cỡ mấy tiếng là ăn cơm, lập tức tin tưởng tràn đầy mà tỏ vẻ mình còn có thể câu tiếp 2, không! Ba con!
Cô vừa mới ngồi xuống chưa được 3 phút đã có một con, nói không chừng là thể chất “mỹ nhân ngư” gì đó, cá đều thích cô đó nha.
Mà Úc Nam Diễn ở một bên thấy Khương Tri Ngôn như vậy, rất hảo tâm mà không có dội nước lạnh.
Chuyện như câu cá này, tuy cũng xem kỹ thuật, nhưng cũng nhìn xem vận khí nữa, Khương Tri Ngôn có thể trúng được giải thưởng lớn ở cuộc họp thường niên cuối năm có lẽ là vận khí không tệ? Nửa tiếng có lẽ còn có thể câu thêm một hai con.
Nửa tiếng sau.
Úc Nam Diễn vẻ mặt “Bình tĩnh” mà nhìn Khương Tri Ngôn xách theo một cái thùng sắt tràn đầy đi về phía sư phụ già ở bên kia, bảo vệ ở một bên muốn xách dùm cô cũng bị trực tiếp cự tuyệt.
Đồng thời Khương Tri Ngôn còn vừa đi vừa nói chiều nay tiếp tục! Không chỉ muốn nhận thầu cơm chiều của bọn họ, còn muốn câu nhiều chút gửi cho Úc lão gia tử, quản gia Lâm và Kiều Hạ bọn họ, vừa thấy chính là bành trướng không biên giới.
Cũng không trách cô ấy như thế.
Nửa tiếng cơ bản là 3 phút 1 lần, gậy sẽ liền động một chút, rất làm người ta hoài nghi liệu có phải có người chủ động thả cá lên cho Khương Tri Ngôn ở dưới nước hay không.
Nếu nói lúc mới đầu Úc Nam Diễn là có chút ngạc nhiên vì vận may của cô, thế thì sau đó chính là chết lặng.
Ngay cả Khương Tri Ngôn cũng là từ “Có cá! Có cá!” cho đến “Tới nữa hả?”.
Có thể thấy được, mặc kệ là thứ gì, nhiều rồi liền không coi trọng.
Gắp lên một mảnh cá lát trong suốt không biết tên, Khương tri Ngôn cho nó vào miệng dưới sự cổ vũ của sư phụ già, giây tiếp theo liền nheo mắt lại gật đầu liên tục, cái gì gọi là vào miệng là tan, cái gì gọi là ngọt lành tươi ngon, thật là hoàn toàn không có mùi cá tanh!
“Hôm nay vận khí chúng ta tốt, cá này bình thường ở trên thị trường căn bản là không thấy được, nó vừa rời nước là chết liền, phải giết ngay! Ngon đúng không?”
“Ngon ngon! Sư phụ thật lợi hại!”
Úc Nam Diễn phát hiện Khương Tri Ngôn một khi ăn được món mình thích, cả người tựa như sẽ sáng lên ấy, lời hay cũng y như không cần tiền mà đổ ra ngoài, nhìn sư phụ già kia cười đến mắt híp thành một đường chỉ, lại còn ra sức bảo Khương Tri Ngôn lại nếm thử cái này cái kia một cái đi, biết ngay là ông đã thành công bị công lược.
Lại nhớ đến vị đầu bếp Úc gia kia, ngày thường chính là mộ người ít khi nói cười, giờ cũng là Khương Tri Ngôn nói muốn ăn gì, bữa tiếp theo sẽ liền xuất hiện trên bàn cơm.
Trước kia Úc Nam Diễn còn nhớ rõ vị đầu bếp này nói cái gì mà không làm junkfood, kết quả có lần anh về lúc hơn 10 giờ tối, phát hiện Khương Tri Ngôn với vị đầu bếp này đang ăn…… gà rán.
Ngay cả Úc lão gia tử, chẳng qua chỉ mới gặp Khương Tri Ngôn vài lần, liền cảm thấy tiểu cô nương rất không tệ, bảo Úc Nam Diễn nhất định phải quý trọng cô cho tốt, giống như lần trăng mật này vậy, chính là ông cụ cường ngạnh yêu cầu Úc Nam Diễn tới.
Còn vì không để công việc chậm trễ anh, ông còn cố ý tự mình rời núi tọa trấn công ty, chỉ vì để Úc Nam Diễn và Khương Tri Ngôn có thể chơi vui vẻ.
Mấy năm trước Nam Hằng có một lần đụng phải nguy cơ xã giao trọng đại, thiếu chút nữa làm cổ phiếu rớt mạnh cũng chưa thấy ông cụ để bụng như vậy.
Khương Tri Ngôn có ma lực gì trên người sao?
Tầm mắt Úc Nam Diễn như vô tình mà đảo qua Khương Tri Ngôn, giờ cô đang cầm một con cá nướng gặm, bên mép không khỏi dính vào một ít dấu vết, thoạt nhìn có chút chật vật và mất hình tượng.
Chỉ là, vì sao lại sẽ cảm thấy con cá nướng kia nhất định rất ngon?
Úc Nam Diễn cầm lên một con, há miệng khẽ cắn một miếng, tựa hồ đúng là khá ngon, lại tựa hồ chỉ là ảo giác của anh.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook