Chương có nội dung bằng hình ảnh

Edit: Manh Manh

______________________________>.<

◤005: Một sợi u hương◢

Đúng 11 giờ trưa, cuối cùng chiếc xe đầu kéo cũng sửa sang lại xong, viên trưởng liền gọi Bạch Hiểu qua.

Lúc Bạch Hiểu đến nơi, phát hiện thùng xe được vẽ lên một bức tranh, không phải gà con, mà là khủng trảo thú đã thành niên. Vô cùng chân thật, răng nanh vuốt nhọn như muốn vụt ra khỏi thùng xe, cào vào người nào đang ngắm nhìn.

Bạch Hiểu nhìn bức vẽ, rồi lại nhìn gà con trong lòng, tâm tình phức tạp: "......"

Chờ đến khi nhìn thấy "đại gà con" này bước ra khỏi xe, vị vương tử kia thật sự sẽ không trở mặt sao?

Có vẻ như viên trưởng cũng không lo lắng vấn đề quá mức này lắm, gã thấy Bạch Hiểu đến, nên vui vẻ nói: "Bé con à, cậu và khủng trảo thú lên xe đi, bên trong có đồng phục công tác, cậu lên rồi thay. Lúc đến nơi sẽ có phóng viên quay chụp, nhưng cậu cũng đừng khẩn trương, chủ yếu là chụp khủng trảo thú và vương tử thôi."

Bạch Hiểu ngẩn người, quả thật có hơi khẩn trương rồi. Cậu cũng không phải loại người thích nổi bật, loại chuyện này từ trước đến nay có thể trốn bao nhiêu thì cậu sẽ trốn bấy nhiêu. Nhưng đây là công việc, Bạch Hiểu cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

Bạch Hiểu: "Vậy được rồi, giờ tôi lên liền à?"

Viên trưởng: "Chờ vài phút đã, ở trên xe mấy tiếng đồng hồ, cũng phải chuẩn bị chút đồ ăn thức uống cho cậu và khủng trảo thú chứ. Đúng rồi, cậu muốn đi WC không? Muốn thì chạy nhanh đi, trên đường cũng sẽ không dừng lại cho cậu đâu."

Bạch Hiểu: "......"

Cuối cùng, sau khi mọi chuyện đã ổn thỏa, đoàn xe Thú Viên chậm rãi hướng tới bên kia thành thị mà lên đường.

Từ Thú Viên đến nơi cũng phải mất gần hai giờ, Bạch Hiểu ngồi trong xe, rất nhanh đã cảm thấy nhàm chán. Tối qua Cầu Đậu xem phim truyền hình cả một đêm, giờ đang dán ở cửa sổ trên nóc xe phơi nắng bổ sung năng lượng, tự nhiên cũng không thể chiếu phim Bạch Hiểu xem.

Vì vậy cậu chỉ có thể tìm việc cho bản thân, tỷ như: Buộc cho gà con mấy cái bím tóc nhỏ.

Vật liệu là cỏ khô phủ kín trong xe, sau khi nhào nặn thì đặc biệt dẻo dai. Lông gà con vừa dài vừa mịn màng mềm mại, nếu cho nó ít nước, là thể tích có thể thu nhỏ lại chỉ còn một phần ba.

Có thể nói là vô cùng thích hợp để thắt bím.

Bạch Hiểu ngượng tay, nhân lúc xe dừng hẳn, cậu mới buộc cho gà con ba bím tóc nhỏ, dựng thẳng lên như mấy quả ớt chỉ thiên, tràn đầy sức sống.

Sau khi Bạch Hiểu buộc xong bím tóc thứ ba là đã buông tay ngay, cậu dựa người vào thùng xe, sắc mặt trắng bệch, nhắm mắt lại thầm nói: "Không được, có hơi say xe rồi."

Cầu Đậu đang dán ở cửa sổ trên nóc xe cũng cạn lời: "Vậy mà ba còn không nghỉ ngơi, nhất định phải buộc tiếp."


Bạch Hiểu khẽ hé mắt, vừa vặn đối diện với Cầu Đậu, vô tội nói: "Không buộc xong sẽ không đối xứng mà."

Cầu Đậu: "......"

Cũng không hiểu sao chứng cưỡng bách (OCD) của loài người các ngươi lại trị mãi không hết.

"Pi."

Gà con không rõ nguyên do, vốn còn muốn chia sẻ niềm vui tạo hình mới với mama, nhưng nhìn dáng vẻ không thoải mái của mẹ, gà con liền cọ vào cổ tay Bạch Hiểu, sau đó nhảy vào vầng sáng do cửa sổ chiếu xuống, vô cùng đắc chí uốn éo cái bóng trên mặt đất của mình.

Bạch Hiểu nghỉ ngơi một hồi, sau đó mới nhận được điện thoại của viên trưởng.

Gã hạ giọng thật thấp: "Bé con, cậu mau chuẩn bị một chút, mọi người đều có mặt rồi, cậu lập tức đến ngay đi."

Trong lúc nói chuyện, Bạch Hiểu cũng đã nghe được âm thanh bên ngoài thùng xe, có rất nhiều người đi tới bên này.

Bạch Hiểu lập tức xoay người đứng lên, sau đó liền vồ lấy gà con -- vô nghĩa, quả đầu này nếu bị ghi hình thì không sao, nhưng kia chính là đội ngũ của vương tử Kester, là một quốc gia, không, là cuộc gặp mặt giao lưu với chủng tộc tinh tế a!

Gà con luôn thành thật ngoan ngoãn, vậy mà lần này lúc Bạch Hiểu nhào qua, nó lại giống quả bóng cao su nhảy ra xa hai mét.

"Pi! Pi pi!"

Gà con tựa như có thuật đọc tâm, vừa mở miệng chính là "Không cho phép động vào bím tóc của con."

Bạch Hiểu không rảnh kinh ngạc, chỉ có thể cố gắng bắt gà con lại, dỗ dành nói: "Lòng đỏ trứng nghe lời, lát nữa tao tết tóc thành bánh quẩy cho mày nha, bảo đảm đẹp hơn bây giờ luôn."

Nhưng mà vô dụng.

Gà con nhìn tròn tròn như vậy, nhưng sức bật lại kinh người, mỗi lần Bạch Hiểu muốn nhào qua, nó liền lập tức nhảy lên, tốc độ cực kỳ nhanh.

Mắt thấy đám người bên ngoài đã đi đến trước mặt, tiếng mở khóa có thể nghe thấy rõ ràng, mà gà con với ba bím tóc trên đầu vẫn còn đang nhảy Disco trong thùng xe!

Bạch Hiểu không có biện pháp, trong đầu cũng trống rỗng, chỉ có hai chữ đặc biệt rõ ràng: Xong rồi.

Lần này làm hỏng, cậu có thể bị khai trừ hay không đây?

Còn không đợi Bạch Hiểu vẽ ra cuộc sống thê thảm trong tương lai, cửa thùng xe đã vang lên thanh âm, mở ra.

Mà trong nháy mắt cánh cửa mở ra, gà con bị Bạch Hiểu bắt một hồi lâu lập tức sáng ngời đôi mắt, "Hưu" một tiếng nhảy lên, nhảy ra khỏi cửa xe nửa khép nửa mở, trong một mảnh tiếng kinh hô chói tai, nó biến mất bên ngoài cửa xe.

Bạch Hiểu: "......"


Đang lúc Bạch Hiểu dự định có nên giả làm không khí ở luôn bên trong thùng xe hay không, tiếng xôn xao bên ngoài đã bình ổn, hơn nữa còn có người đi tới trước cửa, đúng là viên trưởng, cùng với mấy tên cao tầng của Thú Viên.

Giờ này khắc này, sắc mặt viên trưởng và cao tầng đều không quá đẹp, nhưng tốt xấu gì cũng không lộ ra biểu cảm thảm thiết như trời long đất lỡ.

Trái tim Bạch Hiểu hơi thả lỏng một xíu -- ít nhất xem tình huống này, có lẽ gà con cũng không làm bị thương người nào.

Viên trưởng nhìn Bạch Hiểu, đè thấp thanh âm, mang chút ý khiển trách: "Cậu thất thần làm gì, mau đi xuống."

Bạch Hiểu trong lòng cười khổ, bước xuống xe. Cầu Đậu không biết cũng bay đến khi nào, ngồi xổm trên vai Bạch Hiểu.

Vừa xuống xe, Bạch Hiểu đã bị cảnh tượng bên ngoài hù dọa.

Nơi dừng xe là một vườn hoa nhỏ, thật nhiều phóng viên và nhân viên an ninh vây xung quanh. Mà ở trong đám người, được chừa ra một mảnh đất trống, là nơi đứng của lãnh đạo Bắc Quốc, và đội ngũ vương tử Kester.

Bạch Hiểu lướt mắt qua mấy gương mặt quen thuộc trên Bản Tin Thời Sự, sau đó vô thức bị chàng trai đứng ở trung tâm hấp dẫn.

Tang Phong, vương tử đế quốc Kester. Cặp mắt vàng kim như có mị lực làm chấn động lòng người, có điều lúc này trong đôi mắt kia thiếu đi vài phần lạnh lùng nghiêm nghị, mà lại nhiều thêm một chút...... Hứng thú?

Tang Phong không nhìn Bạch Hiểu, tầm mắt hắn vẫn luôn đặt ở phía dưới, không chút để ý mà nhìn chằm chằm mặt đất.

Bạch Hiểu cũng nhìn theo, sau đó liền nghẹn ngào.

Ở phía sau cặp chân dài kia, một bé cầu lông không thể bỏ qua đang ngồi xổm xuống, chen đầu vào giữa hai chân Tang Phong, ba bím tóc hướng lên trời lấy chiếc quần đen quân đội làm nền, đặc biệt dễ thấy.

"Pi!"

Gà con thấy Bạch Hiểu xuống xe, đắc ý kêu một tiếng với cậu.

Bắt không được con đâu, hừ hừ ~

Bạch Hiểu: "......"

Tầm mắt Tang Phong hướng về tiếng pi của gà con, còn đầu thì lại nhìn về phía Bạch Hiểu cách đó vài bước.

Loài người thành niên, nước da trắng nõn, lông tơ mềm mại, có vẻ sờ lên rất tốt. Giá trị chiến lực này, không hề có sự uy hiếp.

Viết chương đầu ấn tượng về Bạch Hiểu xong, Tang Phong liền thu hồi tầm mắt.


Mà lúc này, lãnh đạo Bắc Quốc cười trêu chọc vài câu, làm dịu bầu không khí lại, sau đó bảo Thú Viên làm chuẩn bị cho gà con, để tiến hành trình tự tiếp theo.

Vì thế Bạch Hiểu bị đẩy ra ngoài.

Bạch Hiểu ngốc luôn rồi, bên tai chỉ còn âm thanh viên trưởng hạ giọng vội vàng phân phó: "Bắt lấy khủng trảo thú, đứng ở giữa nguyên thủ và vương tử chụp mấy tấm ảnh là ổn rồi."

Ổn rồi?

Nói ra thì nhẹ nhàng lắm, dư quang Bạch Hiểu đảo quanh đám phóng viên và cameras, quả thực rất muốn xỉu.

Nhưng bây giờ cậu cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, suy cho cùng, vẫn là tay tiện của cậu vì nhàm chán mà chọc phải họa.

Bạch Hiểu rũ mắt nhìn về phía trước, hít sâu một hơi xây dựng tâm lý cho bản thân.

Chờ đến khi tới trước người Tang Phong, mặt hắn Bạch Hiểu cũng không dám nhìn, mà cúi xuống bắt lấy gà con.

Chỉ là, gà con vẫn cho rằng mama còn muốn hủy bím tóc nhỏ của nó, vì thế lại lập tức nhảy đi, chạy.

Bạch Hiểu quýnh lên, không rảnh lo đến chuyện khác mà đuổi theo.

Thế là, trước mắt bao nhiêu người, Bạch Hiểu và gà con chạy quanh chân dài của vương tử điện hạ, chạy thành một vòng tròn tròn.

Tang Phong: "......"

Những người khác: "......"

Tách tách tách......

Chụp nhanh mới được, nhiều ảnh quý lắm a!

Lúc Bạch Hiểu chạy được một vòng, đại não liền có phản ứng, trong nháy mắt cả gương mặt đỏ đến vành tai, mồ hôi ướt cả tóc mái. Âm thanh máu chảy trong mạch như đang đánh vào màng tai, ngay cả hạt mầm chưa thoát ra trên đỉnh đầu cũng bắt đầu ngứa.

Tất cả đều hỏng bét hết rồi, nếu có thể, Bạch Hiểu thực sự muốn tìm một cái khe đất chui vào.

U hương. (Mùi hương nhàn nhạt)

Tang Phong nhẹ nhàng hít sâu một hơi, lúc không khí đảo qua xoang mũi, một hương thơm ngọt lành mát lạnh bị hắn bắt lấy, hung hăng chọc vào gốc rễ thần kinh đã tĩnh mịch nhiều năm.

Tang Phong không hề phòng bị, cả người đều cứng ngắc lại. Kích thích xa lạ hóa thành từng đốm sáng* thật nhỏ, vui sướng khiêu vũ trong vỏ não, làm thân thể hắn tự phản ứng theo bản năng:

Tang Phong bắt được tay thanh niên loài người đang chạy qua chạy lại trước mặt hắn.

*电弧 (điện hồ): hồ quang điện. Mấy cái đốm sáng như này.



Bạch Hiểu bị lực đạo của bàn tay thình lình nhảy ra làm cho lảo đảo, rồi rất nhanh lại được một cái tay khác ổn định thân thể.


Bạch Hiểu ngẩng đầu nhìn lên, giao nhau với đôi mắt vàng kim tựa đá quý dưới biển sâu kia.

Chỉ trong một phút chốc như vậy, Bạch Hiểu đã cảm thấy mình như sắp chết đuối.

"Pi!"

Đúng lúc này, gà con đang nhảy nhót đột nhiên phát ra tiếng kêu bén nhọn, tựa như ác thú bị xâm phạm lãnh địa.

Cầu lông vàng kim nhảy cao ba thước, quỷ dị mà dừng lại ở không trung một giây, sau đó tăng tốc phóng tới chỗ Tang Phong.

Tang Phong không nhúc nhích, nhưng cận vệ bên người đã động rồi, chỉ với một động tác giơ tay, gà con đang vọt tới đã đâm vào màn chắn năng lượng vô hình rồi bay ra ngoài, đám người thét chói tai tản ra, gà con ngã một cái thật đau xuống mặt đất.

"Lòng đỏ trứng!"

Bạch Hiểu cả kinh, dường như trái tim bị ai đó xé ra, thật sự rất đau đớn.

Cậu không rảnh lo rất nhiều như vậy, ném tay Tang Phong ra, rồi chạy tới bế gà con trên mặt đất lên.

Gà con tốt xấu gì cũng là hung thú hi hữu, nó không chịu chút thương tổn nào, chỉ là vô cùng ủy khuất, vùi đầu vào lòng Bạch Hiểu rầm rì.

Bạch Hiểu nhìn dọc theo lông mao của gà con, thấy xung quanh đã có bảo an bao vây bọn họ.

Trong lòng Bạch Hiểu là một mảnh lạnh lẽo -- cái này, nghi thức tặng thú kết thúc rồi, mà chỉ sợ bản thân cậu cũng không xong luôn.

Nhưng lúc nhân viên an ninh muốn "đưa" Bạch Hiểu và gà con đi, Tang Phong lại lên tiếng ngăn trở.

Bạch Hiểu ngơ ngác mà nhìn Tang Phong đi tới chỗ mình, chàng trai cao lớn đứng trước mặt, lấp đầy toàn bộ tầm mắt cậu.

Bạch Hiểu nghe được Tang Phong hỏi: "Cậu tên gì?"

Sau đó cậu lại nghe thấy bản thân trả lời: "Bạch Hiểu."

Tác giả có lời muốn nói:

Tang Phong: Tôi vĩnh viễn cũng không quên lần đầu tiên gặp mặt, bé con xoay vòng vòng quanh người tôi. Đáng yêu cực.

Bạch Hiểu:...... Anh mất trí nhanh nhớ cho tôi! ヽ ( ≧□≦) ノ

_______________________________

6/8/2023

Gần đây lọt hố quá sâu

Cho nên truyện sẽ lâu lâu mới làm

😁😁😁

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương