Tôi Lại Lại Lại Lại Nảy Mầm Rồi
-
C11: Tuyển dụng dài hạn
Edit: Manh Manh
_______________________________^.^
◤011: Tuyển dụng dài hạn◢
Tiễn Lục Vinh đi, Bạch Hiểu vẫn ôm gà con còn đang “Pi pi pi”, đứng trước cửa một hồi lâu.
Trong lòng Bạch Hiểu lại khá khó chịu, cũng không phải kịch liệt đến mức tê tâm liệt phế, chỉ là lòng ngực giống như bị vật nặng đè vào, có thể hô hấp, nhưng lại không mấy dễ chịu.
“Lòng đỏ trứng ngoan nha.”
Bạch Hiểu làm dịu lại lòng ngực không mấy thoải mái, sau đó hít sâu một hơi, rồi bắt đầu vỗ về gà con.
Rất nhanh, gà con đã được trấn an xong, nhưng hai móng vuốt vẫn bắt lấy quần áo Bạch Hiểu không buông.
Ôm tâm trạng “Đây là giây phút cuối cùng bên nhau”, cùng với cảm giác “Bán con trai” đầy tội lỗi, hôm nay có thể nói là Bạch Hiểu hữu cầu tất ứng với gà con, đi đến đâu là ôm đến đấy.
Gà con cho rằng nguy cơ đã được giải trừ, hơn nữa còn cậy sủng sinh kiêu mà gọi một bữa cơm trưa toàn là thịt, sau đó nó ôm cái bụng tròn vo, nằm trên tấm thảm trước cửa sổ phơi nắng.
Bạch Hiểu cũng ngồi phơi nắng bên cạnh, nhưng ánh mắt lại thả vào khoảng không.
Thẳng đến khi tiếng mở cửa vang lên.
Bạch Hiểu khẽ kinh ngạc, đứng dậy nhìn về phía cửa, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Lục Vinh.
Lần này chỉ có một mình Lục Vinh tới, hơn nữa trong tay còn cầm theo một hộp văn kiện.
Trong lòng Bạch Hiểu nhảy dựng, nghĩ có thể là chuyện hủy hợp đồng.
“Lục chuẩn tướng.”
Bạch Hiểu áp xuống nỗi khó chịu nhàn nhạt như kim châm trong lòng, bước qua chào hỏi với Lục Vinh.
Lục Vinh làm động tác "mời" với Bạch Hiểu, rồi hai người cùng ngồi xuống sô pha.
Lục Vinh để hộp văn kiện lên bàn trà, anh nhìn vào mắt Bạch Hiểu —— Bạch Hiểu ngồi cả người ngay ngắn, mười ngón tay năm chặt, môi hơi mím lại, điệu bộ có hơi phòng bị.
Khóe miệng Lục Vinh nhếch lên một độ cong không dễ phát hiện, anh thu hồi tầm mắt, vươn tay gõ gõ vào hộp văn kiện trên bàn, nói với Bạch Hiểu: “Nói chính sự đi. Chúng tôi đã quyết định 10 giờ ngày mai sẽ khởi hành, hiện giờ đang đàm phán với đại biểu loài người, còn có những người muốn đi lưu học —— a, cậu biết lưu học sinh không?”
Bạch Hiểu gật đầu: “Đã từng thấy trong tin tức, là những học sinh ưu tú của loài người đến Kester học tập.”
Lục Vinh: “Không sai. Loài người cách Kester quá xa, hơn nữa họ cũng chưa từng thật sự đến đế quốc Kester, cho nên trước khi đi, bọn học sinh kia có rất nhiều chuyện cần phải chuẩn bị, thời gian khá gắp gáp.
Như vậy, chúng tôi cũng không có quá nhiều thời giờ để lãng phí trên người ấu tể khủng trảo thú.”
Bạch Hiểu vừa nghe thấy lời này, đã lập tức nhăn mày lại —— Lúc ở Thú Viên cậu thường xuyên nghe được những lời như vậy, “Không có thời gian chăm sóc”, “Không có kỹ năng an ủi” đủ loại lý do linh tinh để thoái thác, kết quả đơn giản nhất thường là đám động vật bị đối xử tệ bạc.
Bạch Hiểu trong lòng tức giận, và đâu đó còn một chút thất vọng —— Chỉ tiếp xúc không đến một ngày, cậu đã có ấn tượng tương đương tốt với người Kester.
Lục Vinh nhìn ra tâm tư của Bạch Hiểu, anh vui vẻ chơi ác mà trầm mặc vài giây, thẳng đến khi thấy sắc mặt nghiêm trọng, hầu như mang vài phần kiên quyết muốn mở miệng của Bạch Hiểu, Lục Vinh mới lên tiếng.
Lục Vinh: “Tôi đã hỏi ý kiến của thú y ở Kester, vốn là ông ấy muốn dùng thuốc trấn an ấu tể khủng trảo thú, chờ sau khi đến Kester huấn luyện lại là được.
Nhưng đáng tiếc chính là, vương tử lại không đồng ý cách làm này.”
Bạch Hiểu nhíu chặt mày một chút rồi buông ra, khẽ nâng lên cao, mắt hạnh mở to, biểu diễn vẻ kinh ngạc vô cùng nhuần nhuyễn.
Lục Vinh không nhịn được mà mĩm cười, không thể không nói, cho dù ở trong thế giới loài người, thì cảm xúc của thanh niên trước mắt này cũng xem là tương đối dễ hiểu.
Lục Vinh buông tay, làm ra biểu cảm bất đắc dĩ: “Tuy rằng không dễ nhìn ra, nhưng vương tử rất thích ấu tể khủng trảo thú này. Hắn chỉ hy vọng nó có thể được chăm sóc tốt nhất.”
Bạch Hiểu chớp chớp mắt, nhớ lại khoảng thời gian ở chung ngắn ngủi với Tang Phong hôm qua: “……”
Đúng là không nhìn ra hắn có một chút cảm xúc nào gọi là thích với gà con.
Lục Vinh chấn chỉnh lại thái độ, nói vào vấn đề chính: “Cho nên, qua nhiều lần suy xét, bên chúng tôi đã quyết định chuyển hợp đồng tuyển dụng tạm thời trước đó đã ký kết với cậu, thành hợp đồng chính thức, thuê cậu làm nhân viên chăn nuôi ấu tể khủng trảo thú dài hạn.”
Bạch Hiểu: “?!!”
Còn có loại thao tác này sao?
Bạch Hiểu thật sự kinh ngạc rồi, cậu hoàn toàn không nghĩ tới loại khả năng này sẽ xảy ra.
Hơn nữa, chỉ trong nháy mắt, Bạch Hiểu đã biết cảm xúc trong lòng mình được gọi là “Vui sướng”.
Lục Vinh nhìn nét mặt Bạch Hiểu, không thấy được biểu cảm khó xử linh tinh bên trên, anh cũng yên tâm —— quả nhiên, phản ứng giống hệt dự tính.
Lục Vinh duỗi tay mở hộp văn kiện trên bàn, lấy ra một bản tinh thể mỏng, sờ vào một chút, trên bản tinh thể liền hiện ra một phần hợp đồng.
Nhưng này phần hợp đồng rất đơn giản, hơn nữa phía dưới còn có một loại chữ viết mà Bạch Hiểu không nhận ra.
Lục Vinh: “Đây là hợp đồng của Kester, ở cả hai bên Kester và loài người đều có hiệu lực pháp lý. Nhưng đây chỉ là hợp đồng ban đầu, do một ít chuyện vẫn còn cần cậu xác nhận…… Hoặc là nói, nhắc nhở một chút.”
Lục Vinh ngẩng đầu, nhìn thẳng hai mắt cậu, nói: “Bạch Hiểu, cậu có biết một khi nhận công việc này, nghĩa là cậu phải đến Kester với chúng tôi không?”
Bạch Hiểu sửng sốt, há miệng thở dốc, rồi khép lại, hai hàng lông mày vốn đã giãn ra cũng khẽ cau.
Quả thật vừa rồi cậu đã xem nhẹ vấn đề này.
Có do dự là bình thường.
Giọng điệu Lục Vinh có hơi châm chước, tiếp tục nói: “Cậu đừng vội kết luận, nghe tôi nói điều kiện cơ bản bên đây trước đã.”
Lục Vinh click mở hợp đồng, mở ra đãi ngộ hạng nhất, nói: “Nếu cậu đồng ý nhận công việc này, một tháng ba vạn tiền Kester, những thứ cơ bản như ăn mặc ngủ nghỉ chúng tôi đều gánh vác, hơn nữa, còn sẽ cho cậu gia nhập vào trong các lưu học sinh lần này của loài người.”
Bạch Hiểu cả kinh, buột miệng thốt ra: “Ý của anh là, tôi có thể được hưởng quyền lợi học tập giống với lưu học sinh sao?”
Lục Vinh cũng có chút kinh ngạc, anh không nghĩ tới Bạch Hiểu lại để ý tới vấn đề này.
Bởi vì theo anh điều tra, Bạch Hiểu tốt nghiệp từ "học viện Thiên Sứ", một cơ sở phúc lợi của nhà nước, hơn nữa thành tích còn rất bình thường, nhìn thế nào cũng không giống dáng vẻ của một người đam mê học tập.
Đương nhiên, Lục Vinh cũng rất vui khi lòng hiếu học của Bạch Hiểu đã có được trái ngọt.
Lục Vinh: “Đúng vậy.”
Bạch Hiểu để lộ vui vẻ ra ngoài, nhưng sau khi vui sướng qua rồi thì lại lâm vào cảm giác lo được lo mất.
Bạch Hiểu do dự một chút, hơi xấu hổ mà mở miệng hỏi: “Nhưng mà, bằng cấp của tôi rất bình thường, chênh lệnh quá lớn với lưu học sinh lần này……”
Bạch Hiểu còn chưa nói xong, nhưng nỗi lo lắng của cậu đã được Lục Vinh tiếp thu toàn bộ.
Lục Vinh: “Cái này xin cậu không cần lo lắng. Bởi vì nền văn minh nhân loại và hệ thống văn minh Kester có tận 90% khác biệt, cho nên lưu học sinh lần này đều phải bắt đầu học lại.
Hơn nữa giáo viên sẽ căn cứ vào tình huống của các cậu, mà đề ra chương trình học.”
Lục Vinh cười cười, nói: “Làm lưu học sinh, mục đích đến Kester là học tập, không phải thi cử. Cho nên cũng nhẹ nhàng, hiện giờ bằng cấp sẽ không trở thành bất cứ khó khăn gì với cậu.”
Hô hấp Bạch Hiểu nhanh hơn —— cậu bị kích động rồi.
Bạch Hiểu mơ, được mua một căn hộ lớn, sau đó cùng với người mình yêu thương, hạnh phúc an lạc mà trải qua một cuộc đời bình thường.
Nhưng mơ ước này, là Bạch Hiểu căn cứ vào bản thân sẽ “Không có khả năng vượt qua đẳng cắp hiện tại”, mà cố ý “Lựa chọn” ra.
Nhìn qua có vẻ giống như một loại chạy theo trào lưu hơn là “Dốc lòng” lừa mình dối người.
Cho nên lúc Lục Vinh mang một khả năng mới tới trước mặt cậu, giấc mơ của Bạch Hiểu đã không còn an nhàn như trước.
Cậu muốn đi xem, chạm vào thế giới mới kia.
Nhiệt huyết xông lên đại não, bên tai Bạch Hiểu chỉ còn lại tiếng tim đập và dòng máu trào dâng.
Nhưng có lẽ Lục Vinh lại không chú ý tới, vẫn đang nói điều kiện với Bạch Hiểu.
Lục Vinh: “Đương nhiên, học phí cơ bản và chi phí sinh hoạt cũng giống với lưu học sinh, do bên tôi chi trả, nhưng nếu nếu muốn hưởng thụ cuộc sống tốt hơn, vậy các bạn cần phải nỗ lực hơn nữa. Thời gian thuê là dài hạn, bên tôi sẽ không đơn phương bội ước, nếu như bội ước, đãi ngộ của cậu cũng vẫn có hiệu lực……”
“Tôi đồng ý.”
So với lúc trước, âm điệu của Bạch Hiểu có hơi đề cao, mang theo chút vội vàng, đánh gãy lời Lục Vinh nói.
Lục Vinh dừng lại, nhìn vào mắt Bạch Hiểu.
Cậu lặp lại lần nữa: “Tôi nhận công việc này.”
Lục Vinh lộ ra nụ cười, giống như hồ ly canh trước hang thỏ, cuối cùng cũng thấy một con thỏ trắng đang vô cùng vui vẻ nhảy ra, sau đó dẫm vào hố to mà mấy ngày trước hồ ly đã đào sẳn.
“Vậy thật sự là quá tốt rồi.” Nụ cười Lục Vinh chứa đựng cảm kích, “Dù sao cũng là chuyện xa rời quê hương, đúng là tôi đã rất lo lắng cậu sẽ không đồng ý.”
Bạch Hiểu cũng cười: “Kỳ thật, hợp đồng này với tôi mà nói là đã khá hậu hĩnh.”
Lục Vinh: “Được, chúng ta cũng đừng khách sáo nữa. Nếu cậu đồng ý công việc này, vậy chúng ta ký hợp đồng ngay đi.”
Bạch Hiểu gật đầu, cầm lấy bản tinh thể lên, nhìn toàn bộ nội dung hợp đồng.
Quả nhiên, quyền lợi bên trong được viết chừng một trang giấy, mỗi một yêu cầu Lục Vinh nói đều được viết khái quát vào. Mà chức trách bên A yêu cầu thực hiện, chỉ có một câu:
Phụ trách chăm sóc ấu tể khủng trảo thú mà đoàn đại biểu giao cho Kester.
Bạch Hiểu: “……”
Thành thật mà nói, loại hợp đồng này mà thật sự xảy ra chuyện, thì cũng chỉ là một vụ tranh chấp kiện tụng.
Nhưng Bạch Hiểu nghĩ, vương tộc Kester đại khái sẽ không có vấn đề này, hơn nữa khi đó cậu cũng ở địa bàn của người ta, nếu như thật sự biết được Lục Vinh và Tang Phong còn có “bộ mặt thứ hai”, thì chỉ có thể tự nhận xui xẻo thôi.
Bạch Hiểu xem xong hợp đồng, quyết đoán ký tên mình lên, để lại vân tay và vân mắt. Sau đó trả bản tinh thể lại cho Lục Vinh.
Lục Vinh nhận lấy, để qua một bên, rồi cầm văn kiện đến.
Hộp văn kiện hoàn toàn mở ra, là có thể nhìn thấy bên trong ngoại trừ bản tinh thể, còn có một vòng tròn kim loại vô cùng mỏng, và một chiếc đồng hồ.
Lục Vinh đồng hồ ra trước, đưa cho Bạch Hiểu: “Đây là thiết bị đầu cuối của công dân Kester, bên trên ghi lại tin tức cá nhân, ID công dân, tài khoản ngân hàng của cậu, và nó cũng là một công cụ thông tin, hướng dẫn sử dụng sẽ tự động nhắc nhở ở lần đầu tiên mở ra.”
Bạch Hiểu nhận lấy, mới lạ mà nhìn ngắm.
Nó thuộc dạng máy móc, nhưng dây đồng hồ lại khá khác biệt, hoàn toàn bằng kim loại, tựa như mặt trên có rất nhiều nút cảm ứng.
Bạch Hiểu không lập tức đeo đồng hồ, xem hướng dẫn sử dụng, mà ngẩng đầu tiếp tục nghe Lục Vinh nói chuyện.
Lục Vinh cười cười, lại cầm lấy vòng kim loại mảnh khảnh kia lên.
Lục Vinh: “Còn về cái này, đây là một trang bị phòng ngự, có thể ngăn cản mười lần va chạm chừng 500 kg. Yên tâm, là tự khởi động, có thể lập tức phòng ngự ngay khi xảy ra va chạm.”
Bạch Hiểu ngây ngẩn cả người, này hoàn toàn ngoài dự kiến.
Bạch Hiểu: “Vì sao lại cho tôi cái này?”
Lục Vinh cười, nụ cười bất đắc dĩ giống như khi người lớn nghe được trẻ con hỏi “Tại sao kiến lại không thể làm ngã voi”.
Lục Vinh: “Người Kester là chủng tộc chiến đấu của văn minh vũ trụ, cái này cậu biết không?”
Bạch Hiểu gật đầu.
Sau đó giây tiếp theo, Bạch Hiểu liền thấy Lục Vinh cầm lấy con thiên nga kim loại trang trí trên bàn lên, sau đó năm ngón tay anh ưu nhã thong thả khép lại…… Chiếc cổ kim loại của thiên nga giống như một khối đất dẻo, một khối cao su bị nhào nặn, sau đó “Đông” một tiếng.
Đầu thiên nga kim loại rơi xuống bàn trà, phát ra một âm thanh vang dội, chết không nhắm mắt.
Bạch Hiểu: “??!!!”
Lục Vinh: “Lần này đội ngũ đến đây, đều chọn từ đội cận vệ của vương tử, có thể khống chế lực đạo của bản thân tốt hơn những người Kester khác.
Nhưng cậu biết không, thông thường người Kester, hầu hết đều không có năng lực khống chế như vậy. Lúc các cậu học tập ở trường, khó tránh khỏi sẽ có khi chơi đùa với bạn học, nếu không mang theo trang bị phòng ngự này…… Ừm, có khả năng, hậu quả sẽ không thoải mái lắm.”
Bạch Hiểu: “……”
Bị một tát vỗ rớt đầu còn không thoải mái à?
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Hiểu: Tôi vẫn luôn cho rằng, Lục chuẩn tướng là một nhân viên văn phòng.
Lục Vinh: Là thật mà. [Cười híp mắt.jpg]
Bạch Hiểu:……
___________
25/9/2023
Manh Manh: Hình như tui thấy tui edit dỡ hơn rồi, mí bạn thấy seo???
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook