Giới thiệu
Thể loại: Truyện ngắn
Tôi năm nay hai mươi lăm năm xuân xanh. Quyết dùng cả đời để yêu một người.
Người tôi theo đuổi hiện giờ, hắn ấy, vừa tài giỏi vừa soái ca ngời ngời, sao tôi không nhớ nhung được cơ chứ.
Dính lấy hắn như da trâu từ mười năm trước, khi đó hắn còn là vị thiếu gia chưa hiểu sự đời.
Vì để bù đắp nỗi nhớ thương, năm mười lăm tuổi, tôi đã lên kế hoạch có tên
Mưa dầm thấm đất, còn trong quá trình ĐANG THI CÔNG.
Hôm nay, lần đầu tiên tôi hẹn hắn, bước một, thành công. Vì vậy, tôi hiện rất muốn đập mặt vào gối sung sướng.
Váy trắng thanh khiết, mỉm cười dịu dàng. Hình tượng, đạt.
Kiên nhẫn chờ đợi, kiên nhẫn chờ đợi, kiên nhẫn kiên nhẫn kiên nhẫn. Thái độ, đạt.
Hắn tiến đến. Đạt
Xuất hiện người khác phái không rõ mặt, tiếp xúc. Không đạt!
Dắt tay nhau rời đi, tình ý ngọt ngào đáy mắt. Không đạt!
Bước một, ngụy thành công.
Bước ra sau gốc sữa, tôi vào rạp phim. Nhân viên niềm nở theo thói quen đưa hai mắt kính, chờ mãi không thấy tôi nhận cái nữa, ngẩng lên. Tôi mỉm cười. Cô mỉm cười, rút tay.
Phim hành động hắn thích, tôi đã xem đến nghiền. Bốc nắm bỏng ngô, hút sữa rồn rột, tự mình nhấm nháp hết bộ phim.
Ra ngoài, nhìn trên đường người khác quàng vai khoác cổ, ôm ôm ấp ấp, bỗng nghe tiếng chuông điện thoại vang lên.
“ Hôm nay tôi bận, đừng chờ nữa, đổi lần khác” anh có đến thì phim hết mịa còn đâu!
“ Vậy tuần sau đi ăn anh nhé”
“ Tùy”
Tiếng vâng chưa kịp nói, đầu dây bên kia đã tút tút tút.
Tôi đạp giầy bệt đứng gọi taxi, gọi mãi chẳng được, mất hứng đi bộ về. Trời vậy mà mưa, tôi chui nhanh vào bốt điện thoại như hồi nhỏ, chờ tạnh mưa đã là tối mịt.
Hà hơi vẽ mặt cười, thất bại là mẹ thành công, không sao.
Lần hẹn tiếp theo, đáng mong chờ.
Nắng vàng rực rỡ, mây trắng bay bay. Tôi cầm túi xách hồng nhạt, khuôn mặt thuần khiết. Khung cảnh, đạt.
Hắn tiến tới, lần nữa gặp cô gái ngực nở mông nẩy, lần nữa nắm tay nhau đi, lần nữa tôi từ sau gốc cây bước ra. Không đạt!
Bước một, thành công hụt.
Tôi vào quán ven đường. Cái cửa hàng nho nhỏ thế này mà cũng bày đặt lễ tân. Phục vụ lịch sự hỏi tôi, tôi giơ ngón tay.
“ Mười Choco donut, hai cam ép”
Dưới ánh nhìn của chủ tiệm và người xếp hàng phía sau, tôi thản nhiên lấy bánh, thản nhiên đi ra, thản nhiên ngồi ghế đá, thản nhiên nhai nhồm nhoàm, thản nhiên gọi điện cho hắn.
“ Hôm nay em có chút việc, anh đừng đến nữa nhé”
“ Không sao” sao đầu anh ấy, có đến cũng không có phần… bánh cho đâu!
Tiếng tút tút vang lên, tôi ăn cái bánh thứ tám, uống hết cốc nước thứ hai.
Đám thanh niên thanh tiên có đôi có cặp nhìn về tôi. Nhìn gì mà nhìn, tôi sẽ có gấu như mấy người!
Trong chớp mắt phát hiện ra, tôi đã đến công viên từ bao giờ. Nơi ngày xưa tôi lang thang dạo chơi với hắn, cảnh vật đã đổi thay. Qua cái buổi ngày xưa. Người tấp nập một chút, lối đi sạch sẽ hơn một chút, cây lá tươi hơn một chút, tóc tôi cũng dài thêm một chút...
Trời không phụ mươi năm đời tôi, rốt cuộc phụ mẫu hai bên đã quyết định, cho hai đứa đính hôn.
Tôi hiện rất rất rất vui vẻ, nhưng anh à, đừng bày mặt than ra nữa được chứ.
Lần hẹn hò thành công gặp được nhau đầu tiên. Bước một, hoàn mĩ.
Nhưng tôi không gọi anh sẽ có người khác đảm nhiệm chức vụ ấy, tiếng người đàn ông xa lạ đầy mùi nguy hiểm vang lên, anh rời khỏi tàu lượn siêu tốc trước một phút khởi hành, vứt tôi ngồi lại.
Tôi lợi dụng tiếng hét của mọi người, gào lên tiếng nội tâm.
Xong việc, tâm trạng thoại mái như ban đầu.
Chuẩn bị bước hai, bồi dưỡng.
Tôi hẹn anh leo núi.
Lần này thậm chí chẳng có cuộc điện thoại nào, tôi giang tay đón gió ở đỉnh bằng phẳng.
“ Ta là đại bàng, ta là đại bàng, ta là đại bàng, quyết tâm săn mồi!”
Người tu nước lau mặt phía xa nhìn tôi thông cảm. Còn trẻ đã bị bệnh thần kinh…
Tôi hẹn anh mua sắm.
Tôi nhận lấy thẻ hoàng kim đi tiêu xài thả phanh, đằng nào có ai để ý đâu!
Và còn nhiều nhiều lần hẹn khác nữa nữa, hai chữ tôi luôn nhận được, đó là.
“ Lần sau”
Sóng ngầm trong tôi trỗi dậy.
“ Em có gì khiến anh phải né tránh chứ!”
“ Cô đang lên mặt với tôi?”
“ Anh nói đi, em có gì không tốt!”
“ Cô thật phiền” anh quay người
“ Nói đi, em nghe xem, nói em biết con nhỏ đó có gì hơn em!”
“ Con hồ ly tinh lẳng lơ đấy có gì tốt hơn em!”
“ Cái loại gái điếm ấy có gì hơn em!”
“ Bốp!” tiếng tát chua chát vang lên, một bên má tím bầm, khóe môi rướm máu.
“ Tôi không nghĩ cô lại nói về em gái mình như vậy”
“ Nó là con hoang, là con hoang của phụ nữ nào đó, anh hiểu không!”
“ Bốp!” Má kia sưng đỏ, vậy là cân xứng.
“ Tôi nhường cô từ lâu rồi, tiểu thư. Đừng nghĩ năm đó cứu tôi một lần là kênh kiệu đòi cả đời báo đáp. Cái mạng này, cô lấy cứ lấy, xem cô sống được thêm bao lâu”
“ Tôi có hàng dài người bám đuôi, chẳng lẽ phải hạ mình âu yếm từng người. Cô nên cảm thấy may mắn, vì có cơ hội được tiếp xúc với tôi.”
Hắn vứt cho tôi con dao sắc lạnh, bả vai run run, nhìn hắn rời đi không ngoảnh lại.
Tôi nào dám tổn thương người tôi yêu chứ?
Không sao, kế hoạch chưa đổ bể được.
Lễ cưới hai nhà được định đoạt, tôi không nhớ, bằng cách nào đó đã thuyết phục bốn vị đại nhân.
Ha ha, anh xem, em đã nói là cả đời bám theo anh mà!
Trước lễ cưới có một sự kiện vô cùng đặc biệt.
Sinh nhật tròn hai mươi lăm năm tuổi của tôi.
Cũng là hai mươi tám tuổi của anh.
Nhưng anh không có mặt. Tôi đành gánh trọng trách, tung tăng chân sáo đến địa bàn ngầm của anh.
Mấy tên mặt rỗ mặt sẹo lại ngăn không cho tôi vào.
“ Đầu gỗ!”
“ Tiểu thư, mời trở về”
Mềm không ăn thích gặm đá! Tôi cho các người lãnh đủ.
Dồn người cuối cùng vào kho chứa đồ, tôi nhập đủ loại mật mã, qua đủ kiểu bẫy treo, gõ cửa phòng.
Mà cần gì lịch sự câu nệ.
Tôi phá khóa bước vào.
Trên giường, đôi nam nữ ôm chặt lấy nhau. Có vẻ thật hạnh phúc.
Bị một ánh mắt sắc bén lạnh lẽo đầy sát khí liếc đến, tôi ngại ngùng khép cửa.
“ Không sao, hai vị cứ tiếp tục, tôi chỉ là người rao báo!”
Và quả thật, hắn chẳng giữ lấy tôi. Câu giải thích đã giữ mãi trong cổ họng.
Tôi cầm vô lăng, chiếc xe vùn vụt trên đường cao tốc, nước mắt cầm cố bấy lâu cứ không ngừng trào xuống, cứ không ngừng tuôn rơi. Đã bao lâu rồi, đã bao lâu tôi chưa khóc nhiều đến thế này!
Lần nữa, anh lựa chọn cô ấy!
Lần nữa, anh bỏ lại tôi.
Lần nữa, kế hoạch của tôi thất bại.
Thất bại thảm hại
Tôi trở về tiền sảnh tối om, đến phòng mật của cha mẹ.
Đứng ngoài cửa, tay nắm chặt, lếch thếch đi lên phòng. Chỉ muốn tốt cho tôi thôi.
Đám cưới của anh được diễn ra. Nhưng cô dâu không phải tôi.
Và mãi mãi chẳng thể là tôi.
Kế hoạch mưa dầm thấm đất, trong quá trình ĐÌNH CHỈ THI CÔNG.
Hôm nay, đám cưới được diễn ra. Cát trắng biển xanh, nghe thật lãng mạn. Tôi không đến dự, tôi đã bay sang bên kia Trái đất để hoàn thành bài hát cuối cùng.
Tôi đúng là người làng giải trí.
Thời khắc nhẫn cưới trao tay, giây phút tôi trở thành xác vô hồn.
Thấy được người hạnh phúc, tôi an tâm rồi.
“ Còn chần chừ gì nữa, đi thôi”
Tôi xoay đầu, bước. Để lại giọt nước mắt đã lăn trên má, tự bao giờ.
--- ------ ---
Đọc bài báo mới nhất, anh bàng hoàng. Cô ấy, chết rồi?
Anh gấp gáp gọi điện, nhưng đáp chỉ có một giọng lạnh băng của tổng đài.
“ Thuê bao quý khách vừa gọi, số máy không tồn tại, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”
Anh hỏi người vợ lãnh ngạo xinh đẹp mới cưới của mình.
“ Cô ta chết rồi ?”
“ Nổ bom, chết không có xác chôn”
“ Đấy là chị em, em có vẻ bình thản”
“ Cô ta!? cô ta không xứng làm chị của tôi”
Cuộc sống sau hôn nhân ban đầu hòa thuận, nhưng càng ngày, anh càng thấy khó chịu.
Vợ yêu của anh phải san sẻ với những nam nhân khác.
Dù đã thỏa thuận từ trước, nhưng lòng vẫn bức bối.
‘ Anh không cảm thấy ghê tởm sao?’ Một âm thanh quá đỗi quen thuộc vang lên trong đầu. Anh tìm kiếm khắp nơi, nhận lại là căn phòng thiếu nữ đầy ảnh của anh trên bức tường vẫn im lặng.
Cô đã mất tròn một năm rồi.
Bỗng nhiên, công ty điện ảnh đó bỗng tung ra ca khúc đơn mới nhất, còn rao báo khắp nơi, đây là bài hát cuối cùng của tổng giám đốc chúng tôi.
Anh để tiếng nhạc vang khắp phòng. Ánh chiều tà phủ kín gương mặt đầy sự lão luyện từ năm tháng.
‘ Dạo trên con phố ta từng qua qua, ngồi xâu nỗi nhớ thành bài ca.
Nói câu từ biệt với những gì vốn đã phôi pha
Ngày đó, khi ta chia hai ngả, người bước đi không ngoảnh lại
Ngày đó, nước mắt em rơi hoài, chỉ muốn được nói với anh
Em yêu anh nhiều lắm, nên khi chia xa ai đớn đau, riêng em, mình em
Anh ơi có hay?! Anh đâu có hay
Trăng đêm nay lạnh giá, tim em nhói lên, tâm em buồn bã
Yêu anh bấy lâu… phồn hoa phai màu…
Em đã từng yêu anh rất nhiều, cho qua những nỗi tiêu điều
Vì đã khóc, vì đã nhớ.
Em nên thôi chờ mong… người
…
Dạo trên con phố ta từng qua, ngồi xâu nỗi nhớ thành bài ca.
Nói câu từ biệt với những gì vốn đã phôi pha…”
“ Tặng người em yêu, chúc mừng sinh nhật lần thứ hai mươi chín, chúc trọn kiếp hạnh phúc bên người anh thương”
Đau khổ, thống hận? Còn kịp?…
Nước mắt rơi vào dĩ vãng, giờ chỉ còn dĩ vãng mà thôi…
--- --------
Tôi bước ra sau gốc sữa đã khô cằn. Mỉm cười đến rực rỡ.
“ Nhiệm vụ tiếp theo”
Tôi năm nay hai mươi lăm năm xuân xanh. Quyết dùng cả đời để yêu một người.
Người tôi theo đuổi hiện giờ, hắn ấy, vừa tài giỏi vừa soái ca ngời ngời, sao tôi không nhớ nhung được cơ chứ.
Dính lấy hắn như da trâu từ mười năm trước, khi đó hắn còn là vị thiếu gia chưa hiểu sự đời.
Vì để bù đắp nỗi nhớ thương, năm mười lăm tuổi, tôi đã lên kế hoạch có tên
Mưa dầm thấm đất, còn trong quá trình ĐANG THI CÔNG.
Hôm nay, lần đầu tiên tôi hẹn hắn, bước một, thành công. Vì vậy, tôi hiện rất muốn đập mặt vào gối sung sướng.
Váy trắng thanh khiết, mỉm cười dịu dàng. Hình tượng, đạt.
Kiên nhẫn chờ đợi, kiên nhẫn chờ đợi, kiên nhẫn kiên nhẫn kiên nhẫn. Thái độ, đạt.
Hắn tiến đến. Đạt
Xuất hiện người khác phái không rõ mặt, tiếp xúc. Không đạt!
Dắt tay nhau rời đi, tình ý ngọt ngào đáy mắt. Không đạt!
Bước một, ngụy thành công.
Bước ra sau gốc sữa, tôi vào rạp phim. Nhân viên niềm nở theo thói quen đưa hai mắt kính, chờ mãi không thấy tôi nhận cái nữa, ngẩng lên. Tôi mỉm cười. Cô mỉm cười, rút tay.
Phim hành động hắn thích, tôi đã xem đến nghiền. Bốc nắm bỏng ngô, hút sữa rồn rột, tự mình nhấm nháp hết bộ phim.
Ra ngoài, nhìn trên đường người khác quàng vai khoác cổ, ôm ôm ấp ấp, bỗng nghe tiếng chuông điện thoại vang lên.
“ Hôm nay tôi bận, đừng chờ nữa, đổi lần khác” anh có đến thì phim hết mịa còn đâu!
“ Vậy tuần sau đi ăn anh nhé”
“ Tùy”
Tiếng vâng chưa kịp nói, đầu dây bên kia đã tút tút tút.
Tôi đạp giầy bệt đứng gọi taxi, gọi mãi chẳng được, mất hứng đi bộ về. Trời vậy mà mưa, tôi chui nhanh vào bốt điện thoại như hồi nhỏ, chờ tạnh mưa đã là tối mịt.
Hà hơi vẽ mặt cười, thất bại là mẹ thành công, không sao.
Lần hẹn tiếp theo, đáng mong chờ.
Nắng vàng rực rỡ, mây trắng bay bay. Tôi cầm túi xách hồng nhạt, khuôn mặt thuần khiết. Khung cảnh, đạt.
Hắn tiến tới, lần nữa gặp cô gái ngực nở mông nẩy, lần nữa nắm tay nhau đi, lần nữa tôi từ sau gốc cây bước ra. Không đạt!
Bước một, thành công hụt.
Tôi vào quán ven đường. Cái cửa hàng nho nhỏ thế này mà cũng bày đặt lễ tân. Phục vụ lịch sự hỏi tôi, tôi giơ ngón tay.
“ Mười Choco donut, hai cam ép”
Dưới ánh nhìn của chủ tiệm và người xếp hàng phía sau, tôi thản nhiên lấy bánh, thản nhiên đi ra, thản nhiên ngồi ghế đá, thản nhiên nhai nhồm nhoàm, thản nhiên gọi điện cho hắn.
“ Hôm nay em có chút việc, anh đừng đến nữa nhé”
“ Không sao” sao đầu anh ấy, có đến cũng không có phần… bánh cho đâu!
Tiếng tút tút vang lên, tôi ăn cái bánh thứ tám, uống hết cốc nước thứ hai.
Đám thanh niên thanh tiên có đôi có cặp nhìn về tôi. Nhìn gì mà nhìn, tôi sẽ có gấu như mấy người!
Trong chớp mắt phát hiện ra, tôi đã đến công viên từ bao giờ. Nơi ngày xưa tôi lang thang dạo chơi với hắn, cảnh vật đã đổi thay. Qua cái buổi ngày xưa. Người tấp nập một chút, lối đi sạch sẽ hơn một chút, cây lá tươi hơn một chút, tóc tôi cũng dài thêm một chút...
Trời không phụ mươi năm đời tôi, rốt cuộc phụ mẫu hai bên đã quyết định, cho hai đứa đính hôn.
Tôi hiện rất rất rất vui vẻ, nhưng anh à, đừng bày mặt than ra nữa được chứ.
Lần hẹn hò thành công gặp được nhau đầu tiên. Bước một, hoàn mĩ.
Nhưng tôi không gọi anh sẽ có người khác đảm nhiệm chức vụ ấy, tiếng người đàn ông xa lạ đầy mùi nguy hiểm vang lên, anh rời khỏi tàu lượn siêu tốc trước một phút khởi hành, vứt tôi ngồi lại.
Tôi lợi dụng tiếng hét của mọi người, gào lên tiếng nội tâm.
Xong việc, tâm trạng thoại mái như ban đầu.
Chuẩn bị bước hai, bồi dưỡng.
Tôi hẹn anh leo núi.
Lần này thậm chí chẳng có cuộc điện thoại nào, tôi giang tay đón gió ở đỉnh bằng phẳng.
“ Ta là đại bàng, ta là đại bàng, ta là đại bàng, quyết tâm săn mồi!”
Người tu nước lau mặt phía xa nhìn tôi thông cảm. Còn trẻ đã bị bệnh thần kinh…
Tôi hẹn anh mua sắm.
Tôi nhận lấy thẻ hoàng kim đi tiêu xài thả phanh, đằng nào có ai để ý đâu!
Và còn nhiều nhiều lần hẹn khác nữa nữa, hai chữ tôi luôn nhận được, đó là.
“ Lần sau”
Sóng ngầm trong tôi trỗi dậy.
“ Em có gì khiến anh phải né tránh chứ!”
“ Cô đang lên mặt với tôi?”
“ Anh nói đi, em có gì không tốt!”
“ Cô thật phiền” anh quay người
“ Nói đi, em nghe xem, nói em biết con nhỏ đó có gì hơn em!”
“ Con hồ ly tinh lẳng lơ đấy có gì tốt hơn em!”
“ Cái loại gái điếm ấy có gì hơn em!”
“ Bốp!” tiếng tát chua chát vang lên, một bên má tím bầm, khóe môi rướm máu.
“ Tôi không nghĩ cô lại nói về em gái mình như vậy”
“ Nó là con hoang, là con hoang của phụ nữ nào đó, anh hiểu không!”
“ Bốp!” Má kia sưng đỏ, vậy là cân xứng.
“ Tôi nhường cô từ lâu rồi, tiểu thư. Đừng nghĩ năm đó cứu tôi một lần là kênh kiệu đòi cả đời báo đáp. Cái mạng này, cô lấy cứ lấy, xem cô sống được thêm bao lâu”
“ Tôi có hàng dài người bám đuôi, chẳng lẽ phải hạ mình âu yếm từng người. Cô nên cảm thấy may mắn, vì có cơ hội được tiếp xúc với tôi.”
Hắn vứt cho tôi con dao sắc lạnh, bả vai run run, nhìn hắn rời đi không ngoảnh lại.
Tôi nào dám tổn thương người tôi yêu chứ?
Không sao, kế hoạch chưa đổ bể được.
Lễ cưới hai nhà được định đoạt, tôi không nhớ, bằng cách nào đó đã thuyết phục bốn vị đại nhân.
Ha ha, anh xem, em đã nói là cả đời bám theo anh mà!
Trước lễ cưới có một sự kiện vô cùng đặc biệt.
Sinh nhật tròn hai mươi lăm năm tuổi của tôi.
Cũng là hai mươi tám tuổi của anh.
Nhưng anh không có mặt. Tôi đành gánh trọng trách, tung tăng chân sáo đến địa bàn ngầm của anh.
Mấy tên mặt rỗ mặt sẹo lại ngăn không cho tôi vào.
“ Đầu gỗ!”
“ Tiểu thư, mời trở về”
Mềm không ăn thích gặm đá! Tôi cho các người lãnh đủ.
Dồn người cuối cùng vào kho chứa đồ, tôi nhập đủ loại mật mã, qua đủ kiểu bẫy treo, gõ cửa phòng.
Mà cần gì lịch sự câu nệ.
Tôi phá khóa bước vào.
Trên giường, đôi nam nữ ôm chặt lấy nhau. Có vẻ thật hạnh phúc.
Bị một ánh mắt sắc bén lạnh lẽo đầy sát khí liếc đến, tôi ngại ngùng khép cửa.
“ Không sao, hai vị cứ tiếp tục, tôi chỉ là người rao báo!”
Và quả thật, hắn chẳng giữ lấy tôi. Câu giải thích đã giữ mãi trong cổ họng.
Tôi cầm vô lăng, chiếc xe vùn vụt trên đường cao tốc, nước mắt cầm cố bấy lâu cứ không ngừng trào xuống, cứ không ngừng tuôn rơi. Đã bao lâu rồi, đã bao lâu tôi chưa khóc nhiều đến thế này!
Lần nữa, anh lựa chọn cô ấy!
Lần nữa, anh bỏ lại tôi.
Lần nữa, kế hoạch của tôi thất bại.
Thất bại thảm hại
Tôi trở về tiền sảnh tối om, đến phòng mật của cha mẹ.
Đứng ngoài cửa, tay nắm chặt, lếch thếch đi lên phòng. Chỉ muốn tốt cho tôi thôi.
Đám cưới của anh được diễn ra. Nhưng cô dâu không phải tôi.
Và mãi mãi chẳng thể là tôi.
Kế hoạch mưa dầm thấm đất, trong quá trình ĐÌNH CHỈ THI CÔNG.
Hôm nay, đám cưới được diễn ra. Cát trắng biển xanh, nghe thật lãng mạn. Tôi không đến dự, tôi đã bay sang bên kia Trái đất để hoàn thành bài hát cuối cùng.
Tôi đúng là người làng giải trí.
Thời khắc nhẫn cưới trao tay, giây phút tôi trở thành xác vô hồn.
Thấy được người hạnh phúc, tôi an tâm rồi.
“ Còn chần chừ gì nữa, đi thôi”
Tôi xoay đầu, bước. Để lại giọt nước mắt đã lăn trên má, tự bao giờ.
--- ------ ---
Đọc bài báo mới nhất, anh bàng hoàng. Cô ấy, chết rồi?
Anh gấp gáp gọi điện, nhưng đáp chỉ có một giọng lạnh băng của tổng đài.
“ Thuê bao quý khách vừa gọi, số máy không tồn tại, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”
Anh hỏi người vợ lãnh ngạo xinh đẹp mới cưới của mình.
“ Cô ta chết rồi ?”
“ Nổ bom, chết không có xác chôn”
“ Đấy là chị em, em có vẻ bình thản”
“ Cô ta!? cô ta không xứng làm chị của tôi”
Cuộc sống sau hôn nhân ban đầu hòa thuận, nhưng càng ngày, anh càng thấy khó chịu.
Vợ yêu của anh phải san sẻ với những nam nhân khác.
Dù đã thỏa thuận từ trước, nhưng lòng vẫn bức bối.
‘ Anh không cảm thấy ghê tởm sao?’ Một âm thanh quá đỗi quen thuộc vang lên trong đầu. Anh tìm kiếm khắp nơi, nhận lại là căn phòng thiếu nữ đầy ảnh của anh trên bức tường vẫn im lặng.
Cô đã mất tròn một năm rồi.
Bỗng nhiên, công ty điện ảnh đó bỗng tung ra ca khúc đơn mới nhất, còn rao báo khắp nơi, đây là bài hát cuối cùng của tổng giám đốc chúng tôi.
Anh để tiếng nhạc vang khắp phòng. Ánh chiều tà phủ kín gương mặt đầy sự lão luyện từ năm tháng.
‘ Dạo trên con phố ta từng qua qua, ngồi xâu nỗi nhớ thành bài ca.
Nói câu từ biệt với những gì vốn đã phôi pha
Ngày đó, khi ta chia hai ngả, người bước đi không ngoảnh lại
Ngày đó, nước mắt em rơi hoài, chỉ muốn được nói với anh
Em yêu anh nhiều lắm, nên khi chia xa ai đớn đau, riêng em, mình em
Anh ơi có hay?! Anh đâu có hay
Trăng đêm nay lạnh giá, tim em nhói lên, tâm em buồn bã
Yêu anh bấy lâu… phồn hoa phai màu…
Em đã từng yêu anh rất nhiều, cho qua những nỗi tiêu điều
Vì đã khóc, vì đã nhớ.
Em nên thôi chờ mong… người
…
Dạo trên con phố ta từng qua, ngồi xâu nỗi nhớ thành bài ca.
Nói câu từ biệt với những gì vốn đã phôi pha…”
“ Tặng người em yêu, chúc mừng sinh nhật lần thứ hai mươi chín, chúc trọn kiếp hạnh phúc bên người anh thương”
Đau khổ, thống hận? Còn kịp?…
Nước mắt rơi vào dĩ vãng, giờ chỉ còn dĩ vãng mà thôi…
--- --------
Tôi bước ra sau gốc sữa đã khô cằn. Mỉm cười đến rực rỡ.
“ Nhiệm vụ tiếp theo”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook