Tôi Là Thợ Săn Có Kỹ Năng Tự Sát Cấp SSS
C120 - Anh hùng (Hồi 2)❗End SS3 manhwa❗

Vua.

 

“Ư…”

 

Khóe môi môi tôi nhếch lên. Khi gặp phải điều gì đó bất ngờ, con người ta thường có xu hướng mỉm cười theo bản năng.

 

Tôi nhìn xung quanh. Hắc Long chi Chủ, Thẩm vấn quan Dị giáo, Độc Xà, Thập Tự Nữ Chủ và Bá tước. Tôi bắt gặp ánh mắt của họ, hết người này đến người khác.

 

"…Mấy người đang đùa phải không?"

 

“Tất nhiên…” Hắc Long chi Chủ đáp.

 

Tôi muốn cô ấy tiếp tục và nói: "Tất nhiên là tôi đang nói đùa rồi." Nhưng những lời phát ra từ môi cô ấy lại hoàn toàn trái ngược với mong đợi của tôi.

 

“Tất nhiên, chúng ta không thể tạo ra một chế độ quân chủ mới ngay bây giờ. Tử Vương, có thể cậu không biết điều này, nhưng chúng tôi đã cống hiến hết mình để dựng nên hệ thống hiện tại của Tháp… Chúng tôi đã phải vật lộn với vô số thất bại trước khi có được kết quả như ngày hôm nay.”

 

“Mỗi người chúng tôi đang cố gắng hiện thực hóa lý tưởng về một xã hội vô chính phủ theo cách riêng của mình. À. Các ‘bang hội’ trong Tháp thực chất là một dạng kết hợp…”

 

"Đủ rồi. Nói về điều đó sẽ không giúp ích gì cho Tử Vương đâu.”

 

Thập Tự Nữ Chủ ngắt lời Thẩm vấn quan Dị giáo.

 

“Nhà vua chỉ là một biểu tượng. Tuy nhiên, các biểu tượng cũng có sức mạnh thực sự của chúng. Kim Gongja. Sức mạnh cậu đã có rồi. Hàng trăm ngàn người đã vào Tháp chỉ trong một ngày sau khi nhìn thấy tên của cậu và tin tưởng vào nhân cách của cậu.”

 

“…….”

 

“Ngay cả Hắc Long chi Chủ cũng chưa từng làm được điều này trước đây. Cậu là người đầu tiên. Chưa từng có thợ săn nào có được loại sức mạnh ấy!”

 

Chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra Thập Tự Nữ Chủ đang phấn khích hơn mọi khi.

 

Thập Tự Nữ Chủ luôn là một người bình tĩnh và đĩnh đạc. Lần duy nhất cô ấy lên tiếng là trong [Sự cố tầng 12], điều mà bây giờ không ai còn nhớ. Cô ấy chỉ hành động như vậy khi mọi người nghi ngờ và cố gắng tàn sát lẫn nhau.

 

Nhưng lúc này Thập Tự Nữ Chủ đang rất phấn khích.

 

Không chỉ có cô ấy.

 

Ngoài Thẩm vấn quan Dị giáo, tất cả các thủ lĩnh của đại công hội đều phấn khích một cách kỳ lạ. Họ đang cố gắng kiềm chế sự phấn khích đó, nhưng tôi có thể nhìn thấy những cảm xúc trần trụi trong ánh mắt của họ.

 

“Trước đây chúng ta đã không thể giải quyết được sự bùng nổ dân số này. Thức ăn đã trở nên khan hiếm. Nhưng với tình hình hiện tại, chúng ta có đủ đất đai và các tuyến đường thương mại… tuy có thể sẽ khó khăn nhưng chúng ta có thể đáp ứng nhu cầu về lương thực”.

 

“Và trên hết, chúng ta có [kinh nghiệm],” Bá tước nói.

 

“Tôi không phải là muốn khoe khoang, nhưng tất cả các hội trưởng ở đây đều đã trải qua thời loạn rồi. Thập Tự Nữ Chủ là một người du mục đến từ một quốc gia đã sụp đổ. Hắc Long chi Chủ là một đứa trẻ mồ côi từ một đất nước bị tàn phá bởi các cuộc nội chiến. Thẩm vấn quan Dị giáo và Độc Xà đã sống với mafia và các băng nhóm từ khi còn nhỏ. Và tôi sinh ra ở ngôi làng nghèo nhất thế giới. Mọi người ở đây đều là những tấm chiếu đã “trải nát” những quãng thời gian khó khăn rồi. 

 

“Đúng vậy,” Hắc Long chi Chủ khẳng định. “Trên thế giới này, chỉ có chúng ta mới có thể giải quyết được cuộc khủng hoảng này. Không một đất nước nào, không một dân tộc nào ở thế giới bên ngoài có thể làm được điều đó. Nhưng chúng ta thì có thể! Chúng ta đã vượt qua được những điều còn tồi tệ hơn thế này!”

 

“…….”

 

Tôi nuốt nước bọt. Tôi có thể cảm nhận rõ ràng sự phấn khích của các hội trưởng.

 

Họ đã từ bỏ thế giới cũ và trốn sang một thế giới mới. Và mặc dù đã đạt đến đỉnh cao của thế giới mới này, nhưng họ vẫn không từ bỏ mong muốn xây dựng nên một xã hội mới.

 

“Tử Vương. Chúng ta có thể làm được."

 

Một giấc mơ.

 

“Hãy làm điều mà không quốc gia nào ở thế giới bên ngoài có thể làm được. Ở một nơi nào đó tốt hơn một chút. Hãy tạo ra một thế giới nơi những người bị thế giới bên ngoài đuổi đi có thể dừng chân và nghỉ ngơi dù chỉ lấy một chút!

 

Một lý tưởng.

 

“Chúng tôi biết rõ một xã hội tha hóa là như thế nào. Vậy nên chúng ta sẽ biết làm thế nào để phòng tránh tạo nên một xã hội như vậy.”

 

Thập Tự Nữ Chủ, người đã chạy trốn khỏi một quốc gia ở Nam Mỹ.

 

“Chúng tôi biết điều gì chia rẽ con người và gây nên chiến tranh. Vậy nên chúng tôi sẽ có cách để ngăn chặn các cuộc nội chiến.”

 

Hắc Long chi Chủ, người sống sót sau những cuộc xung đột đẫm máu ở Biển Đen.

 

“Chúng tôi biết bạo lực là gì. Vì thế chúng ta có thể sử dụng bạo lực làm công cụ tạo nên thế giới lý tưởng của chúng ta.”

 

Thẩm vấn quan Dị giáo, người được nuôi dưỡng bởi mafia ở Đông Âu.

 

Độc Xà, lớn lên trong Hội Tam Hoàng ở miền trung Trung Quốc.

 

“Chúng tôi biết nghèo là thế nào nên chúng tôi có thể vượt qua nghèo đói.”

 

Bá tước, người sinh ra ở một khu ổ chuột ở Ấn Độ.

 

“Hãy cùng cho họ thấy, Tử Vương,” Hắc Long chi Chủ nói.

 

“Hãy cho mọi người thấy rằng chúng ta có thể tạo ra một thế giới tốt đẹp hơn dù chỉ một chút!”

 

Sau đó tôi nhận ra.

 

Chính tôi là người đã thay đổi họ.

 

Điều này chưa từng xảy ra ở thế giới trước. Trong thế giới nơi Hỏa Đế được xếp hạng đầu tiên… Tháp chỉ là một tòa tháp.

 

Nơi trú ẩn cho những con người tuyệt vọng.

 

Một thiên đường cho tội phạm và tử tù.

 

Tôi chưa từng nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của Hắc Long chi Chủ khi cô ấy nói về [thế giới mới] như vậy. Không phải trong một bức ảnh tạp chí. Không có trong bất kỳ cuộc phỏng vấn video nào.

 

Hắc Long Chủ luôn giữ đôi mắt lạnh lùng.

 

Nhưng giờ đây cô ấy đã thay đổi.

 

Và vì tôi.

 

“…….”

 

Thình thịch.

 

Tim tôi đập từng tiếng liên hồi.

 

"Xin mọi người."

 

Thế giới mà Sư phụ tôi mơ ước.

 

“Xin hãy nói cho tôi biết tôi phải làm gì.”

 

Tôi có thể thay đổi thế giới.

 

"…Dĩ nhiên rồi. Tôi biết cậu sẽ hỏi vậy mà.”

 

Hắc Long chi Chủ nhẹ nhàng mỉm cười. Ánh mắt của cô ấy chứa đựng niểm tin vào tôi.

 

“Hãy cứ tiếp tục hành xử như hiện tại. Đó là điều quan trọng nhất. Về chuyện tiếp xúc chính trị, chúng tôi có thể dạy cậu từng bước một.”

 

“Ahaha. Nếu nhìn nghiêng thì có vẻ như chúng ta đang độc chiếm sức mạnh thực sự trong khi Tử Vương chỉ đóng vai bù nhìn!”

 

“…Chà, tôi sẽ không phủ nhận điều đó. Nhưng tôi cũng muốn giao lại vị trí này cho người khác càng sớm càng tốt. Cậu có biết có bao nhiêu tội ác bạo lực xảy ra mỗi ngày không?

 

“Ôi, dạo gần đây thường xuyên xảy ra những tội ác lấy danh nghĩa tôn giáo! Trong mười ngày qua, 21 vụ tấn công khủng bố đã được ngăn chặn trước khi chúng xảy ra!”

 

“Trước mắt đừng nói về chuyện đó. Nó sẽ chỉ khiến chúng ta khổ tâm hơn thôi…”

 

Ừm.

 

Điều quan trọng nhất là tôi được là chính mình.

 

'Nếu vậy.'

 

Tôi nhìn xung quanh.

 

“Thủ thư! Anh đâu rồi?"

 

Giọng nói của tôi vang vọng khắp thư viện rộng lớn. Sau đó, một cái bóng nhỏ ló đầu ra từ phía sau kệ sách có kích thước bằng một ngôi nhà. Đã lâu rồi tôi mới nhìn thấy Chòm sao [Thủ thư trong góc].

 

“Trời ạ, anh cứ làm gì ở góc vậy? Mau đến đây.”

 

“N-nhưng… ý tôi là…”

 

Đôi môi của thủ thư run rẩy.

 

“Làm sao một sinh vật tầm thường như tôi lại dám lộ diện trước Tử Vương đáng kính được? Tôi sẽ làm bẩn mắt ngài mất. Xin hãy coi như thể tôi không tồn tại, như thể tôi chỉ là hạt bụi trôi nổi trong thư viện…”

 

“Ái chết tịt, đừng hành động điên rồ như vậy nữa. Anh mau đến đây đi."

 

“Ờ. Ừm. Ờ…”

 

Thủ thư bất lực trôi về phía chúng tôi. Tay áo dài của anh ấy phấp phới như đôi tai của một chú chó con Malta buồn bã.

 

"Cậu hãy nói đi…"

 

“Xin hãy lấy ra một cuốn sách cho chặng tiếp theo của chúng tôi.”

 

“Cậu muốn Khải Huyền Thư nào?”

 

"Một câu chuyện cổ tích."

 

“…….”

 

Thủ thư ngậm chặt miệng lại. Tôi nói tiếp, không để ý tới biểu cảm của anh ta, “Trong số những Khải Huyền Thư được đưa ra cho chúng tôi, chỉ có một câu chuyện cổ tích. Hãy đưa nó cho tôi.”

 

“…Hmm. Quả thực có một mối liên hệ kỳ lạ.”

 

Biểu cảm của Thủ thư thay đổi. Đôi mắt anh hé mở, run rẩy vì cảm kích như mỗi khi nhìn thấy tôi.

 

“Được rồi. Đây là Khải Huyền Thư mà cậu nói.

 

Một trong những cuốn sách đang lơ lửng xung quanh bay tới chỗ anh ta. Khi Thủ thư mở trang bìa ra, thông tin về Khải Huyền Thư đó hiện ra.

 

+

 

[Tôi và vật tế thần của chúng ta]

 

Thể loại: Truyện cổ tích

 

Mức độ khó: Cấp A

 

Giới hạn người chơi: 2 trở lên

 

※Series hiện đang bị tạm dừng.

 

Giới thiệu: Nhân loại trên thế giới này đã thành công trong việc tạo ra Utopia - một thế giới lý tưởng. Nhưng cần có một nguồn năng lượng đặc biệt để duy trì thế giới đó. Nguồn năng lượng cần có là tiếng la hét đau khổ của một đứa trẻ vô tội chưa hề phạm tội. Dù thật đáng tiếc nhưng vì hạnh phúc trọn vẹn của 17 triệu con người mà một đứa trẻ ngây thơ vô tội đã phải chịu đựng dày vò, như vậy có đáng không? Nhờ các kỹ thuật tra tấn và phương pháp điều trị tân tiến được phát triển tỉ mỉ, trung bình mỗi đứa trẻ có thể cho ra được tiếng la hét trong vòng 5 năm. Thật là một hiệu quả đáng kinh ngạc!

 

Lý do tạm dừng: 118.000 năm đã trôi qua kể từ khi Utopia được tạo ra. Đến cuối cùng tất cả những đứa trẻ vô tội cũng đã bị sử dụng hết. Utopia mất đi nguồn năng lượng và đã đi đến hồi kết.

 

+

 

'Phải.'

 

Cuốn Khải Huyền Thư này.

 

Tôi đã ghi nhớ nó kể từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó.

 

“Mọi người ơi, tôi muốn chọn Khải Huyền Thư này cho chặng tiếp theo của chúng ta.”

 

"Huh?"

 

Các hội trưởng nhìn xung quanh.

 

Hắc Long Chủ nghiêng đầu.

 

"Một câu chuyện cổ tích? Xin lỗi cậu,Tử Vương, nhưng thế giới cổ tích đó sẽ không cung cấp cho chúng ta thêm tài nguyên hay lãnh thổ. Độ khó cũng là hạng A nữa… Chúng ta có nhất thiết phải thử thách nó không?”

 

“Có, chúng ta phải làm.”

 

Tôi nhìn vào mắt của Hắc Long chi Chủ.

 

“Cho đến nay, chúng ta đã chọn Khải Huyền Thư dựa trên mức độ hữu ích của các thế giới đối với Tháp. Kho lưu trữ những bí kíp võ công trong [Thiên Ma Ký Lục] sẽ tăng sức chiến đấu của Tháp. Trao đổi với thế giới khoa học viễn tưởng cũng sẽ cải thiện đáng kể trình độ kỹ thuật khoa học của chúng ta.”

 

Những Khải Huyền Thư mà chúng tôi đã thử thách cho đến nay có thể được liệt kê như sau:

 

+

 

Tầng 21: Thư viện vĩ đại của vạn vật

 

Tầng 22: Thiên Ma Ký Lục (Thể loại: Võ thuật, Dung hợp)

 

Tầng 23: Câu chuyện về những Thiết Chiến Binh ngoài vũ trụ (Thể loại: Khoa học viễn tưởng)

 

Tầng 24: Dawn Mountain Cabin Journal (Thể loại: Bí ẩn, Lịch sử)

 

Tầng 25: Chuyện tình ở học viện Sormwyn (Thể loại: Lãng mạn)

 

Tầng 26: Tận Thế Ở Thành Phố Lễ Hội (Thể loại: Thể thao)

 

Tầng 27: “Sói già” chỉ muốn mở một tiệm bánh (Thể loại: Nấu ăn, Quản lý kinh doanh)

 

+

 

Tôi ở lại đế quốc nửa tháng sau khi hoàn thành [Chuyện tình ở học viện Sormwyn]. Trong thời gian đó, các Thợ săn khác đã vượt qua tầng 26 và 27. Tất cả các Thợ săn có danh hiệu đều làm việc chăm chỉ để vượt qua các màn chơi.

 

Hiện tại còn lại tầng 28, 29 và 30.

 

'Nhưng.'

 

Tôi đã có kế hoạch của riêng mình. Nếu mọi chuyện xảy ra như tôi muốn… Tầng 28 này về cơ bản sẽ là Khải Huyền Thư cuối cùng của chúng ta.

 

Sau khi ngẫm nghĩ về kế hoạch đó, tôi mở miệng.

 

“Không nhất thiết chỉ có công nghệ và tài nguyên mới hữu ích. Thẩm vấn quan Dị giáo, anh nói rằng dân số của Tháp đang tăng thêm gần 100.000 người mỗi ngày đúng không?

 

"Đúng."

 

“Điều chúng ta cần bây giờ, quan trọng hơn tất thảy. chính là sự đoàn kết.”

 

Thẩm vấn quan Dị giáo chớp mắt.

 

“Tôi đồng ý, nhưng đó không phải là lý do tại sao chúng tôi ủng hộ anh sao? Anh là tâm điểm của Tháp. Chúng tôi sẽ sớm cung cấp cho anh một vị trí phù hợp! Chúng tôi có thể giúp cho anh những chức danh như [Chủ tịch Liên Minh Công Hội] hoặc [Cố vấn tối cao] chẳng hạn!”

 

Tôi lắc đầu.

 

Chủ tịch Liên Minh Công Hội.

 

Một số người có thể bị quyến rũ bởi chức danh đó. Nhìn bề ngoài, có vẻ như tôi đã có quyền lực nhất trong Tháp.

 

“Những mánh khóe như vậy không dùng được đâu.”

 

"Ồ? Tại sao anh lại bảo đó là mánh khóe vậy?

 

“Mọi người ở đây, không chỉ riêng tôi, cần nhận được sự ủng hộ của người dân. Tôi không phải là người duy nhất điều khiển Tháp lúc này. Mà là tất cả những người ở đây. Chỉ khi tất cả nhận được sự ủng hộ của mọi người thì Tháp mới đoàn kết lại thành một thể thống nhất.”

 

“…….”

 

Thư viện trở nên yên tĩnh.

 

Sau đó, Thẩm vấn quan Dị giáo mỉm cười.

 

“Anh nói có lý. Nhưng anh biết không? Tử Vương, chúng tôi vốn là những tội nhân. Để ngăn chặn sự hỗn loạn trong Tháp, chúng tôi đã làm ra những điều dơ bẩn. Và chúng tôi vẫn tiếp tục làm vậy. Thật đáng tiếc, nhưng chúng tôi không có tư cách đạo đức chính đáng để trở thành biểu tượng của Tháp!”

 

“…Thẩm vấn quan Dị giáo nói đúng,” Hắc Long chi Chủ lẩm bẩm. “Chúng tôi đã làm ra quá nhiều việc ác để có thể trở thành biểu tượng.”

 

“Vậy thì từ giờ trở đi mọi người chỉ cần làm việc tốt là được. Làm ơn đấy, hãy làm thật nhiều việc tốt là được.”

 

“…….”

 

“Chúng ta là một tập thể. Tôi không thể giải quyết các vấn đề tôn giáo như Thẩm vấn quan Dị giáo. Tôi cũng không thể giải quyết được những rắc rối của băng đảng như Độc Xà. Tôi không thể sánh ngang với cô về chính trị, kinh tế hoặc an ninh. Tôi không hề khiêm tốn. Đó là sự thật."

 

Tuy nhiên.

 

“Tôi sẽ không bao giờ phản bội mọi người. Đó là điều chắc chắn."

 

Tôi tự tin rằng mình có thể tập hợp những con người xuất chúng này lại với nhau.

 

“Nếu giữa mọi người có vấn đề gì, tôi sẽ là người đứng ra hòa giải. Nếu có ai cần tâm sự, tôi sẽ tạo một nơi để trò chuyện. Hãy tin tôi. Vì đó mới là ý nghĩa thực sự của một tập thểi.”

 

“…….”

 

Các hội trưởng im lặng.

 

Tôi giơ lên câu chuyện cổ tích, [Tôi và Vật tế thần của chúng ta].

 

“Như mọi người đã nói, Khải Huyền Thư này không có nguồn tài nguyên lớn nào bên trong nó. Cũng không có mảnh đất màu mỡ nào cả. Nhưng có một [Sự hy sinh không thể chấp nhận] ở đây. Mọi người. Chúng ta không thể bỏ mặc sự hy sinh này được. Hãy cho thế giới thấy chúng ta là những người như thế nào bằng cách giải cứu thế giới này.”

 

Đúng vậy.

 

Đây là một tuyên bố đầy dụng ý.

 

Tuyên bố sẽ chỉ ra cách chúng tôi quản lý Tháp.

 

Chúng tôi sẽ không nhắm mắt làm ngơ trước sự hy sinh của ai đó. Chúng tôi sẽ đối mặt với họ. Và nếu khó khăn không thể giải quyết được thì chúng tôi sẽ đột phá.

 

Chúng tôi sẽ cho thế giới thấy rằng chúng tôi là những người như vậy.

 

“Đó là cách chúng ta có thể có được sự tin tưởng và yêu cầu cư dân của Tháp tin vào chúng ta.”

 

"Tôi hiểu rồi. Một niềm tin vào chính quyền.”

 

"Đúng."

 

Tôi nhìn từng người một.

 

“May mắn thay, Khải Huyền Thư này cho phép hai người chơi trở lên. Hắc Long chi Chủ. Thẩm vấn quan Dị giáo. Bá tước. Độc Xà. Thập Tự Nữ Chủ…”

 

Những ngôi sao rực rỡ nhất tòa tháp này.

 

Và là những người đồng đội của tôi.

 

“Xin hãy chiến đấu cùng tôi.”

 

Tất cả chúng ta sẽ cùng tham gia vào Khải Huyền Thư này.

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương