Tôi Là Thằng Em Kế Độc Ác Của Nhân Vật Chính
-
Chương 65
Edit: Bàn
291.
Tôi thấy lúc người anh em này cố tình nói như vậy đều trông hơi biến thái, nhưng có vẻ cậu ta cố kiểm soát mức độ biến thái của mình, ngược lại không khiến tôi ghét cậu ta.
Tôi còn chưa trả lời lại câu kia của cậu ta, cậu ta đã bám dính đeo trên cổ tôi.
Sau đó, cậu ta như cô gái nhỏ ôm bạn trai đi dạo phố, lúc trượt băng cứ ôm cánh tay tôi.
Tôi vừa để tay xuống là cậu ta sẽ rầm rì nói cái gì mà "thầy Lý Vọng em sợ em ngã mất thôi làm sao bây giờ," nghe mắc ói cực kỳ.
Tôi nói: "Được rồi đấy, nói nữa là bực mình."
Lâm Tú Chương nói: "Hứ."
Tôi đi cùng bọn Bách Liên đều là người bị gõ đầu, nhưng Lâm Tú Chương thì không như vậy, tôi và cậu ta cao gần bằng nhau, còn có thể dễ dàng vuốt mái tóc ngắn của cậu ta.
Cậu ta luôn cười, thế nào cũng không giận.
Lúc sắp ăn trưa, hai bọn tôi ngồi bên sân cởi giày, Lâm Tú Chương bỗng chỉ vào quả bóng bay trong tay bé gái bên cạnh, nói: "Thầy, em muốn cái đó!"
Tôi nói: "Tôi không bao nuôi tiểu bạch kiểm."
Sao giọng cậu ta gọi tôi là thầy nghe như gọi tôi là chồng vậy...
Rất kinh khủng.
292.
Sau đó cậu ta tự bỏ tiền ra mua một cái hình bọt biển Sponge Bob.
Tôi buộc dây bóng bay lên cổ tay, đi ăn đồ Nhật trong trung tâm thương mại bên cạnh cùng cậu ta.
Bạn học Lâm ngồi đối diện tôi, cầm máy ảnh chụp mấy bức xong, mắt sáng lên, nói với tôi: "Bọn mình giống đang hẹn hò nhỉ?"
Cậu ta không đợi trả lời, lại há miệng, làm nũng với tôi: "Thầy, em muốn ăn thịt bò."
Tôi lấy nĩa chọc hai miếng bỏ vào miệng cậu ta.
Người anh em này kinh khủng thật.
293.
Buổi trưa, anh tôi gọi tôi một cuộc, hắn bảo tôi phải về nhà trước 5 giờ, cũng đừng tới chơi nơi vắng vẻ quá.
Lâm Tú Chương cầm điện thoại tôi, bảo đảm với Bách Liên: "Tôi sẽ đưa Lý Vọng nguyên vẹn trở về, anh Bách yên tâm."
Lúc hai bọn tôi đi qua cửa hàng đồ trang trí, cậu ta dừng lại, ngồi nhìn quả cầu thuỷ tinh ấn vào là bay tuyết một lúc. Tôi đoán được tiếp theo cậu ta sẽ nói gì, liền bỏ tiền ra mua món đồ này luôn.
Lâm Tú Chương cầm cầu thuỷ tinh, bỗng nhiên nói với tôi một câu: "Sau này tôi có thể sẽ ra nước ngoài du học."
Tôi nói: "Du học?"
Cậu ta vặn nút bên dưới quả cầu thuỷ tinh, nói: "Mẹ tôi nói đi nước ngoài có triển vọng tốt hơn, quay về thì đên thẳng công ty làm việc... Đều nghĩ cách sắp xếp của bọn họ tốt, chưa từng ai hỏi suy nghĩ của tôi."
Bên trong có tuyết rơi, nhạc vang lên đinh đinh đang đang.
Một lát sau, cậu ta lại nói: "Tôi thấy vậy thật nhàm chán. Tôi vẫn thích làm thứ khiến mình vui vẻ hơn."
Tôi nghĩ thầm chẳng lẽ đây chính là nỗi buồn của giai cấp tư sản sao, vì vậy hỏi cậu ta: "Thế cậu thích làm gì?"
Lâm Tú Chương nghiêm túc nhìn tôi, nói: "Ví dụ như bây giờ tôi muốn hôn cậu."
Tôi nói: "Cậu gọi tôi một tiếng ba đi."
Lâm Tú Chương nói: "Ba."
294.
Tôi nói: "Người anh em, cậu nói lời này nhanh quá đấy."
291.
Tôi thấy lúc người anh em này cố tình nói như vậy đều trông hơi biến thái, nhưng có vẻ cậu ta cố kiểm soát mức độ biến thái của mình, ngược lại không khiến tôi ghét cậu ta.
Tôi còn chưa trả lời lại câu kia của cậu ta, cậu ta đã bám dính đeo trên cổ tôi.
Sau đó, cậu ta như cô gái nhỏ ôm bạn trai đi dạo phố, lúc trượt băng cứ ôm cánh tay tôi.
Tôi vừa để tay xuống là cậu ta sẽ rầm rì nói cái gì mà "thầy Lý Vọng em sợ em ngã mất thôi làm sao bây giờ," nghe mắc ói cực kỳ.
Tôi nói: "Được rồi đấy, nói nữa là bực mình."
Lâm Tú Chương nói: "Hứ."
Tôi đi cùng bọn Bách Liên đều là người bị gõ đầu, nhưng Lâm Tú Chương thì không như vậy, tôi và cậu ta cao gần bằng nhau, còn có thể dễ dàng vuốt mái tóc ngắn của cậu ta.
Cậu ta luôn cười, thế nào cũng không giận.
Lúc sắp ăn trưa, hai bọn tôi ngồi bên sân cởi giày, Lâm Tú Chương bỗng chỉ vào quả bóng bay trong tay bé gái bên cạnh, nói: "Thầy, em muốn cái đó!"
Tôi nói: "Tôi không bao nuôi tiểu bạch kiểm."
Sao giọng cậu ta gọi tôi là thầy nghe như gọi tôi là chồng vậy...
Rất kinh khủng.
292.
Sau đó cậu ta tự bỏ tiền ra mua một cái hình bọt biển Sponge Bob.
Tôi buộc dây bóng bay lên cổ tay, đi ăn đồ Nhật trong trung tâm thương mại bên cạnh cùng cậu ta.
Bạn học Lâm ngồi đối diện tôi, cầm máy ảnh chụp mấy bức xong, mắt sáng lên, nói với tôi: "Bọn mình giống đang hẹn hò nhỉ?"
Cậu ta không đợi trả lời, lại há miệng, làm nũng với tôi: "Thầy, em muốn ăn thịt bò."
Tôi lấy nĩa chọc hai miếng bỏ vào miệng cậu ta.
Người anh em này kinh khủng thật.
293.
Buổi trưa, anh tôi gọi tôi một cuộc, hắn bảo tôi phải về nhà trước 5 giờ, cũng đừng tới chơi nơi vắng vẻ quá.
Lâm Tú Chương cầm điện thoại tôi, bảo đảm với Bách Liên: "Tôi sẽ đưa Lý Vọng nguyên vẹn trở về, anh Bách yên tâm."
Lúc hai bọn tôi đi qua cửa hàng đồ trang trí, cậu ta dừng lại, ngồi nhìn quả cầu thuỷ tinh ấn vào là bay tuyết một lúc. Tôi đoán được tiếp theo cậu ta sẽ nói gì, liền bỏ tiền ra mua món đồ này luôn.
Lâm Tú Chương cầm cầu thuỷ tinh, bỗng nhiên nói với tôi một câu: "Sau này tôi có thể sẽ ra nước ngoài du học."
Tôi nói: "Du học?"
Cậu ta vặn nút bên dưới quả cầu thuỷ tinh, nói: "Mẹ tôi nói đi nước ngoài có triển vọng tốt hơn, quay về thì đên thẳng công ty làm việc... Đều nghĩ cách sắp xếp của bọn họ tốt, chưa từng ai hỏi suy nghĩ của tôi."
Bên trong có tuyết rơi, nhạc vang lên đinh đinh đang đang.
Một lát sau, cậu ta lại nói: "Tôi thấy vậy thật nhàm chán. Tôi vẫn thích làm thứ khiến mình vui vẻ hơn."
Tôi nghĩ thầm chẳng lẽ đây chính là nỗi buồn của giai cấp tư sản sao, vì vậy hỏi cậu ta: "Thế cậu thích làm gì?"
Lâm Tú Chương nghiêm túc nhìn tôi, nói: "Ví dụ như bây giờ tôi muốn hôn cậu."
Tôi nói: "Cậu gọi tôi một tiếng ba đi."
Lâm Tú Chương nói: "Ba."
294.
Tôi nói: "Người anh em, cậu nói lời này nhanh quá đấy."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook