Tôi Là Nữ Trụ Vương
Chương 6: Cô Đánh Nhau Không Yếu

Chương 6: Cô* đánh nhau không yếu

*Cô: cách xưng hô của bậc đế vương ngày xưa.

 

Gãi lưng giúp Tôn Ngộ Không suốt một giờ đồng hồ, Đế Tân cuối cùng cũng tiễn được vị tôn đại phật này đi.

Nhanh chóng đóng chặt cửa, trở về liền ném đống đồ ăn có độc trên bàn vào thùng rác, dọn dẹp sạch sẽ những thứ kia, lúc này Đế Tân mới đi xuống lầu.

Cô phát hiện bên cạnh cầu thang luôn có một cái cửa sắt, nhưng vì lý do cẩn thận, vẫn luôn không dám tìm hiểu đó là thứ gì. Vì thế, cô hoàn toàn bỏ lỡ cơ hội sử dụng thang máy hết lần này đến lần khác. Sau này, trong một khoảng thời gian rất dài, cô lên xuống lầu đều sủ dụng thang máy.

Đương nhiên, hiện tại Đế Tân vẫn không biết nó là gì, cô bước ra khỏi chung cư hỗn loạn, tất cả những thứ mà cô thấy được lại khiến cô sửng sốt.

Từng chiếc hộp hình vuông ở trước mặt, người ở bên trong lại có thể di chuyển qua lại, chẳng lẽ vật này lại là pháp khí cao cấp gì đó hay sao.

“Bá bá bá” mấy chiếc xe gào thét lao qua trước mặt Đế Tân, dọa cô sợ đến nhảy dựng lên.

Ổn định tâm thần, Đế Tân quan sát xung quanh một lượt, phía sau là vườn hoa đằng trước của chung cư hỗn loạn, bên trái là một con phố buôn bán, bên phải là đường lớn, phía trước cũng là đường lớn.

Đang định đi theo nhóm người bên cạnh để băng qua đường, Đế Tân thính tai nghe được một vài lời bàn tán của người khác, sắc mặt đều đen.

“Người phụ nữ này là gà* sao, ăn mặc thành dáng vẻ này, đây là tính đi ra dụ dỗ người nào hả.”

*Gà: gái điếm

“Đúng vậy đó, nói không chừng là người thứ ba, cái loại mà bị người ta bao nuôi đó, thật là không biết xấu hổ!”

Những lời này là âm thanh bàn tán của mấy người phụ nữ, còn có vài ánh nhìn dung tục lướt qua trên người cô, Đế Tân quay lại trừng mắt, nụ cười hèn hạ treo trên mặt đám đàn ông vừa vặn bị cô bắt được.

Thấy cô quay đầu lại, mấy người kia chẳng những không thu liễm, còn cười đến càng thêm bỉ ổi, nếu không phải đây là ở trên đường lớn, chắc chắn còn muốn đi lên động tay động chân.

Đường đường là Trụ Vương, ai thấy nàng không phải vô cùng cung kính quỳ gối khom lưng, chưa từng bị người khác xem qua như vậy? Đế Tân ngay lúc đó liền nổi giận.

Lúc này đèn xanh sáng lên, ô tô ngừng lại, mọi người có thể băng qua đường.

Mấy bà bác bàn tán sôi nổi lúc trước, vừa rỉ tai thì thầm về Đế Tân, vừa nhanh chóng đi qua đường, ríu rít, hơn nữa bên cạnh còn có vài ánh mắt không rõ ý tứ, Đế Tân bộc phát.

Nhanh chóng bước lên, vỗ vai hai bà bác nói xấu nhiều nhất một cái. 

“Ai vậy?”

Một bà bác trong đó khó chịu quay đầu lại, bà đang hăng say nói chuyện, bị người khác cắt đứt trong lòng liền không vui, vốn định mắng người phía sau hai câu, nhưng lại không nghĩ tới, vỗ bả vai của bà không phải ai khác, mà là bản thân người mà bà vừa mới bàn tán.

Bà bác cũng là người có sĩ diện, đang nói xấu người khác lại vừa vặn bị bắt được, chỉ có thể xấu hổ cười một cái: “Cái kia...Có chuyện gì sao?”

Đế Tân cũng không nói câu nào, nâng lên bàn tay tát mỗi người một cái.

Hai tiếng “Bạch bạch” vang lên, cảm thấy trên mặt đột nhiên trở nên nóng rát, hai bà bác đều ngơ ra.

Chờ phản ứng lại đây, hai người liền giơ tay cào về phía Đế Tân.

Một người hô lớn: “ĐM cái con quỷ cái này, dám đánh bà đây, hôm nay khiến mày hiểu biết một chút về sự lợi hại của bá vương hoa trong khu phố tụi tao!”

Bà bác còn lại cũng không chịu thua: “Ăn mặc như vậy ra đường còn không cho người ta nói, mẹ nó, hiện tại nói thật thì như thế nào, đánh chết mày cái kẻ thứ ba thối tha!” 

Nhưng hai người vừa mới nói xong, giọng nói còn chưa kịp hạ xuống, liền bị Đế Tân đạp cho một cước, hai người bị đá ngã xuống đất, Đế Tân ngồi xổm lên trên người của hai người, đem hai người đàn áp chặt chẽ, không thể động đậy.

Hai tay trái phải giơ lên bắt đầu đánh, tay bên trái tát một cái: “Bá vương hoa trong khu phố? Dám bất kính với Cô, ngươi tốt nhất nên chuẩn bị làm một đóa hoa cúc dập nát đi!”

Tay bên phải tát một cái: “Người thứ ba là gì? Tuy rằng Cô không biết cái này có ý gì, nhưng vừa nghe liền biết không phải cái gì tốt đẹp, cái miệng này nếu không nói được lời hay, kia liền không cần nói nữa, trái tim của Tỷ Can Cô đều dám moi ra, xé một cái miệng của ngươi cũng không tính là gì!”

Âm thanh “Bạch bạch bạch bạch” vang vọng toàn bộ lằn đường.

Đèn xanh đã sớm thay đổi, nhưng không có một chiếc xe dám hối thúc, người trên lằn đường tập thể ngẩn ra.

Trừng trị hai cái bà bác này xong, Đế Tân đứng dậy nhìn về nhóm bốn người bỉ ổi đang không ngừng run rẩy.

“Người dám nhìn Cô như vậy, nặng thì ngũ mã phanh thây, nhẹ thì móc mắt!”

Đế Tân nhìn bốn người,  nói ra từng chữ từng chữ một, khiến bọn họ sợ tới mức hai chân không ngừng run lên.

Đang muốn xin tha, nhưng Đế Tân không tính toán cho bọn họ cơ hội, nhanh chóng tiến lên cho mỗi người một cú đá, cô cũng là Đại vương chinh chiến sa trường nhiều năm, giết người vô số, bốn tên lưu manh hèn mọn này còn chưa đủ cho cô nhét kẽ răng.

Đối với bốn người một trận tay đấm chân đá, đánh bọn họ đến nôn ra máu, nói không ra lời, những người vây xung quanh cũng sợ đến mức không nhẹ.

Người phụ nữ này quá hung hãn, không chọc được!

“Ô oa ô oa ô oa......”

Tiếng còi xe cảnh sát từ đằng xa truyền đến, quần chúng trên lằn đường lộ ra nụ cười sống sót sau tai nạn...

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương