Tôi Là Nữ Trụ Vương
Chương 29: Chúng Con Là, Hoa Bảy Màu

Tiểu loli Ung Chính vốn dĩ là đi kêu Tề Bảo Ngọc lên lầu để ăn quả bàn đào, rốt cuộc hai người lại cùng nhau xem một bộ phim hoạt hình ở trong nhà của Giả Bảo Ngọc, lúc này mới đi tới bên ngoài cửa nhà Ngộ Không.

Cửa lớn đóng không kín, ba người đẩy cửa ra tiến vào bên trong, nhìn thấy những đứa bé bảy màu đang đứng xếp hàng, cho rằng mình đi nhầm phòng, lại quay trở ra một lần nữa.

Ba người ngơ ngác nhìn nhau, động tác nhất trí ngẩng đầu nhìn bảng số nhà treo trên cửa, ngay lập tức giật mình đến đôi mắt trợn trừng.

“Không sai nha!” Cả ba người đồng thanh nói.

“Vừa rồi hình như tôi thấy người rất quen thuộc.” Giả Bảo Ngọc lẩm bẩm tự nói một mình.

Tiểu loli Ung Chính cũng tán đồng gật gật đầu, lại có chút mê mang: “Tôi cũng cảm thấy quen mắt, nhưng lại không nghĩ ra là ai.”

“Là anh em Hồ Lô...”

“Cái gì?” Ung Chính và Giả Bảo Ngọc cùng nhau nhìn về phía Tề Bảo Ngọc đang nói chuyện, kinh ngạc vô cùng.

Tề Bảo Ngọc nuốt một ngụm nước miếng, lúc này mới nói: “Tôi cảm thấy hình như là anh em Hồ Lô, bảy màu sắc, yếm bảy màu, bất quá...Mấy đứa trẻ ở bên trong hình như là nữ, còn anh em Hồ Lô là nam, việc này rất kỳ lạ nha...”

Ung Chính gãi gãi đầu, nghiêng đầu nói: “Tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ, dù sao vẫn cảm thấy giống như quên mất việc gì đó rất quan trọng...”

Giả Bảo Ngọc nhìn thoáng qua Ung Chính cùng Tề Bảo Ngọc đang trầm tư, chạy xoành xoạch xuống lầu đi tìm người cứu viện.

Chờ hai người phục hồi tinh thần lại, liền nhìn thấy Phạm Tiểu Mễ cùng với Giả Bảo Ngọc đồng thời bước từ trong thang máy ra.

“Tình huống như thế nào, cái gì mà anh em Hồ Lô bảy màu, không chừng là các ngươi xem phim hoạt hình nhiều quá, cho nên xuất hiện ảo giác đi?” Phạm Tiểu Mễ lên tiếng hỏi.

Tề Bảo Ngọc cùng tiểu loli Ung Chính đồng thời lắc đầu: “Không phải ảo giác, rất đáng sợ, chị Tiểu Mễ, chị mau đi xem một chút đi.”

Thấy hai người nói được giống như thật, Phạm Tiểu Mễ nghi người đẩy cửa nhà của Ngộ Không ra.

Ánh sáng bảy màu trong nháy mắt sáng bừng lên, Tiểu Mễ theo bản năng nhắm mắt lại, chờ ánh sáng rút đi, cô lại nhìn qua.

Bên trong không có một bóng người.

“Đây là tình huống như thế nào!”

Ngay tại thời điểm Phạm Tiểu Mễ không giải thích được, bóng dáng của Đào Bảo đột nhiên xuất hiện ở trong phòng của Ngộ Không, cô liếc nhìn một cái liền thấy rễ cây mây lưu ở trước bàn kia.

Cây mây quấn quanh tạo thành hình dạng một cái cổng vòm, bên trong nổi lên từng đợt gợn sóng, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng của đám người Đế Tân biến mất ở bên trong những đợt gợn sóng.

“Chị Đào, các cô ấy chạy đi đâu vậy, còn có cây mây mới xuất hiện này là cái quỷ gì?” Phạm Tiểu Mễ chạy chậm về phía trước, khó hiểu hỏi.

Đào Bảo bình tĩnh nhìn thoáng qua cổng vòm bằng cây mây, chậm rãi nói: “Đây là vận mệnh, để cho các cô ấy đi thôi.”

Nói xong, Đào Bảo xoay người liền rời đi.

Vẻ mặt của Phạm Tiểu Mễ không hiểu ra sao, chẳng qua, khách thuê của cô trong nháy mắt thiếu mất bảy người, cảm giác trong chung cư sẽ trở nên rất quạnh quẽ.

Hai đóa hoa nở, mỗi đóa một cành. Nói về bảy người mất tích Đế Tân, lúc này đang đứng trên một con đường lớn ở thời Trung cổ của phương tây cổ đại, người đi qua lại đều sẽ tò mò liếc nhìn các nàng một cái, sau đó nói một câu bệnh tâm thần, liền rời đi.

Đế tân nhìn nhìn Đát Kỷ trong lòng ngực, lại nhìn nhìn hoa hồng trên bả vai bên trái, cùng với sáu đóa hoa khác màu mọc trên đầu đám người Kinh Kha đám người, trong đầu không ngừng nhớ lại việc xảy ra trong nhà Ngộ Khộng trước khi tới đây...

“Các ngươi là ai?” Đế Tân nhìn bé gái mặc yếm đỏ đang gọi nãi nãi trước mặt.

Đứa trẻ kia nhếch miệng cười cười: “Bà nội, bà nội, chúng con là hoa bảy màu nha, anh em Hồ Lô là anh trai của chúng con, chúng ta cùng nhau đi cứu ông nội được không?”

Phạm Đoàn Đoàn tò mò hỏi đến cùng: “Ông nội của các ngươi có phải bị xà tinh bắt đi rồi đúng không?”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Bảy đóa hoa đồng thời gật đầu phụ họa.

Vừa nghe có yêu quái, Ngộ Không kích động nhất, vội vàng hỏi: “Làm thế nào mới có thể cứu được ông nội của các ngươi? Con yêu quái kia ở đâu?”

“Yêu quái ở trong núi, bảy người anh trai của chúng con đánh không lại bà ta, cho nên cử chúng con đi ra ngoài tìm mười hai viên long châu, triệu hoán thần long đi cứu  ông nội.” Đóa hoa màu đỏ giải thích nói.

Đát Kỷ vẻ mặt mê mang: “Cái gì mà mười hai long châu có thể triệu hoán thần long, quả thực chưa từng nghe thấy.”

“Là thật sự, long châu thất lạc ở các nơi trên thế giới, chỉ cần tìm được chúng nó, chúng ta có thể cứu được ông nội.” Đóa hoa màu tím nói.

Doanh Chính không sao cả gật gật đầu : “Được rồi, chúng ta đây không ăn các ngươi, các ngươi đi đi.”

Nào ngờ, bảy đóa hoa nghe câu nói đó, động tác nhất trí lắc đầu nói: “Không được không được, muốn mọi người đi cùng với chúng con mới được.”

Mấy người Đế Tân đang muốn bĩu môi nói chính mình không muốn đi, ai ngờ đâu, bảy đóa hoa kia tay nắm tay, dạo qua một vòng, ngay cả Ngộ Không đều không thể may mắn tránh thoát, tất cả mọi người bị kéo vào trong cổng vòm bằng cây mây.

Tiếp sau đó, liền đến thế giới này, cũng không biết là cái gì thế giới…

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương