Tôi Là Nữ Phụ Ác Độc Trong Truyện Xuyên Sách
-
Chương 9: Kết cục + Ngoại truyện
“Ừm.”
Mùi mai nhàn nhạt lưu lại trên mũi hắn, mặt ta đột nhiên hơi nóng lên, “Có lẽ là đoán được một chút.”
Phụng Kì Việt cúi đầu sát ta, giọng nói khàn khàn.
“Một chút là được, một chút là đủ rồi.”
Ta vỗ nhẹ lưng hắn, “Mấy ngày trước nghe nói đại ca nói, huynh xin Bệ hạ xuất chinh đi biên cương là để tránh ta?”
Hắn nắm góc áo của ta, “Bây giờ ta hối hận rồi.”
“Hối hận cũng không kịp nữa rồi.”
“Nha đầu, ta…”
Ta mở miệng cắn vào cổ hắn, nghe thấy hắn kêu lên một tiếng đau đớn, ta ôm hắn chặt hơn một chút.
“Điện hạ, không sao đâu, đừng lo lắng, A Huyên biết huynh không thích ở đây, ánh mắt huynh luôn nhìn về phương xa, huynh càng hướng về thứ đó. Trước kia A Huyên có thể không hiểu được, vây hãm huynh ở đây, thực sự xin lỗi.”
Nói rồi, ta lại ngẩng đầu hôn lên môi hắn, trằn trọc một chút rồi tách ra. Ánh mắt hắn dao động, dường như muốn đến gần ta, nhưng cuối cùng chỉ có thể ngồi im tại chỗ không di chuyển.
“Nha đầu, đừng xem thường bản thân muội.”
Trong mắt hắn dường như có một tầng sương mù, đôi môi hơi hé mở, dường như chỉ có thể dừng lại ở đây.
Ta sững sờ một lúc, rồi lại mỉm cười, hệt như năm mười bốn tuổi tiễn hắn ở cổng thành.
“Được, A Huyên sẽ ở đây chờ điện hạ chiến thắng trở về.”
(Hoàn chính văn)
Tác giả: Đừng kinh ngạc, đây thật sự là kết cục, là kết cục do tôi viết, nhưng không phải là kết cục do tác giả của truyện xuyên sách viết, nói một cách nghiêm túc, tôi là một người thuật lại, kết cục thực sự có lẽ sẽ ở ngoại truyện theo góc nhìn của tác giả của truyện xuyên sách, có lẽ —
Căn bản không có kết cục.
Ngoại truyện một (Góc nhìn của Phụng Kì Việt)
Ta tên là Phụng Kì Việt, là Thái tử của Dực triều.
Mẫu thân ruột thịt của ta là một tỳ nữ bên cạnh Hoàng hậu, lý do tại sao ta tồn tại là vì Hoàng hậu không sinh được con.
Nhưng những người trong cung nói, mẫu thân của ta muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng, sau đó bị gặp báo ứng, sinh ta không được bao lâu thì qua đời.
Họ nói, chính là Hoàng hậu thương xót ta, nên nhận nuôi dưỡng ta, cho nên ta mới có thể trở thành Thái tử của Dực triều.
Nhà mẹ của Hoàng hậu có thế lực lớn, Hoàng đế lại là một kẻ nhu nhược, điều này cũng chắc chắn rằng ngày sau ta nhất định sẽ ngồi vào vị trí kia.
Từ khi chào đời, cuộc đời của ta đã luôn đi theo kế hoạch của người khác.
Hoàng hậu không chỉ muốn ta trở thành quân chủ tương lai, mà còn muốn con gái nhà họ Tạ làm Hoàng hậu tương lai.
Thiên hạ này, suy cho cùng có một nửa là nhà họ Tạ bọn họ.
Những chuyện này, ta vốn cũng không quan tâm, thậm chí đã sớm quen với việc người khác đấu đá nhau suốt ngày.
Dường như chính là sống một ngày tính một ngày, cho dù có một ngày nào đó đột nhiên chết đi, cũng sẽ không có nửa phần không cam lòng.
Nhiều lắm chỉ cảm thán nhân sinh hiu quạnh,thế sự nhàm chán.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng vẫn có vài chuyện có thể làm.
Khi ta mười bảy tuổi, ta và Mạc Úy gặp nhau một lần trên chiến trường, kể từ đó, ta luôn tìm kiếm cơ hội để ra ngoài với ông ấy.
Liên tiếp hai năm, ta luôn ở trong quân đội, Hoàng hậu bên đó vì sợ chuyện lập trữ xảy ra biến cố, nên đã sai người gọi ta về kinh.
Năm đó, ta mười chín tuổi.
Nói cách khác, qua một năm nữa, ta đã phải lập gia đình.
Nhưng tiếc là Thái tử phi tương lai của ta khi đó chỉ mới mười hai tuổi, vẫn còn là một tiểu nha đầu, nhưng vừa vặn hợp với ý của ta.
Ta vốn không muốn lấy vợ, còn muốn ở lại trong quân đội vài năm nữa, nếu nha đầu này trưởng thành chậm một chút, ta cũng có thể ở lại lâu hơn.
Nhưng ta không ngờ rằng, lần gặp gỡ ở Tuế Hoa Cung, lại khiến tim ta nhớ mong một tiểu nha đầu mười hai tuổi.
Tạ Thời Huyên là tên của tiểu nha đầu đó.
Cũng giống như những tiểu thư khuê các bên ngoài cung, muội ấy hành lễ quy củ với ta, nhưng lúc trả lời lại lén nhìn ta.
Đôi mắt của muội ấy rất to, nhấc mí mắt lên là sẽ bị phát hiện ngay.
Lúc đó ta chỉ cảm thấy thú vị, nên đã nói đùa với Hoàng hậu, ai mà biết khiến nha đầu đó đỏ mặt.
Có lẽ là nghĩ rằng sau này ta sẽ cưới muội ấy, cố tình hoặc vô tình, mỗi khi nhận được tin muội ấy sẽ vào cung, ta sẽ tìm một lý do để đến Tuế Hoa Cung ngồi.
Có lúc ta sẽ chủ động nói chuyện với muội ấy, cũng có khi ta sẽ đợi muội ấy chủ động nói chuyện với ta.
Thường xuyên qua lại, xem như ta đã thăm dò được tính tình của muội ấy.
Ta biết phụ nữ trong và ngoài cung đều thích đeo một lớp vỏ bọc, trong lòng dù có không muốn, nhưng vẫn tỏ ra phóng khoáng, đúng mực.
Nha đầu của ta cũng không ngoại lệ.
Thậm chí muội ấy còn làm tốt hơn những người đó, muội ấy biết chừng mực, biết tiến biết lùi, xử sự bình tĩnh, còn học được tài nghệ.
Nhưng ở trước mặt ta, luôn cư xử như một tiểu nha đầu.
Muội ấy thích gọi ta là Thái tử ca ca, thích nghe ta kể chuyện trong quân đội, dường như bất kể ta nói gì, muội ấy cũng sẽ nghiêm túc lắng nghe.
Dường như muội ấy cảm thấy chỉ cần giống như một đứa trẻ, là có thể gần gũi với ta. Nhưng thực ra muội ấy không biết, mỗi lần gặp mặt, đều là ta đang tính toán thời cơ để được đến gần muội ấy.
Ta thích gọi muội ấy là nha đầu, và chỉ ta mới có thể gọi muội ấy là nha đầu.
Ta biết bản thân ta thực sự chẳng dịu dàng chút nào, thậm chí có thể nói là hỉ nộ vô thường, có thù tất báo.
Nếu là thứ ta không muốn thì thôi, nếu là thứ ta muốn, ta chắc chắn sẽ không nhường nửa bước.
Muội ấy là con gái của nhà họ Tạ, cho dù là ai là Thái tử thì muội ấy nhất định sẽ là Thái tử phi tương lai.
Vì vậy, ta phải ngồi vững vị trí Thái tử này.
Nha đầu của ta, chỉ được gọi một mình ta là Thái tử ca ca.
Ta không cho phép người đàn ông nào khác ngoài ta đến gần muội ấy, thậm chí những cô gái có ý ghen tị với muội ấy.
Ta muốn muội ấy sống một cuộc sống yên bình và hạnh phúc, không phải đề phòng những người xung quanh như ta, cho dù muội ấy có bản lĩnh đối phó với họ.
Nhưng ta không muốn muội ấy lãng phí thời gian vào những chuyện này.
Muội ấy giống như ta, đã bị người khác sắp đặt con đường tương lai từ khi mới sinh ra, rất nhiều chuyện mà bản thân cũng không tự chủ được.
Vì vậy, ta hy vọng rằng muội ấy có thể làm theo ý mình khi ở bên ta.
Trước giờ ta không phải là một người dịu dàng ân cần, nhưng với muội ấy, ta có thể dốc hết lòng tốt của mình.
Không phải vì muội ấy xinh đẹp bao nhiêu, lương thiện như thế nào mà thực tế là muội ấy cắn người còn ác hơn ta.
Nhưng, ta chỉ muốn dịu dàng với một mình muội ấy.
Tương tự, muội ấy sẽ chỉ ngây thơ hồn nhiên trước mặt ta.
Vốn tưởng rằng, chúng ta sẽ mãi tiếp tục như thế này.
Cho đến năm hai mươi ba tuổi, khi chiến đấu với Lâu Lan, binh sĩ nhà họ Mạc tuẫn thân sa trường, trước khi lâm chung Mạc Úy đã ủy thác ta chăm sóc con gái của ông ấy.
Lúc đầu, ta cảm thấy không có gì không ổn, cho cô ấy một cái viện để chạy nhảy trong phủ, thì không cần quan tâm nhiều nữa.
Dù sao cũng đã mười chín tuổi, không đến nỗi cần phải có người đi theo bên cạnh quan tâm mỗi ngày.
Hơn nữa, nhà họ Mạc đều là tướng tài, không chỉ nam dũng mãnh thiện chiến mà phái nữ cũng có thể đánh giặc lập công.
Nhưng điều ta không ngờ chính là, đứa con gái duy nhất còn lại của nhà họ Mạc hình như có vấn đề về đầu óc.
Nói nàng ta ngu xuẩn, nàng ta lại biết một số chuyện mà người thường không biết.
Nói nàng ta hành sự đặc biệt, nàng ta lại thường làm những chuyện không mang theo não.
Tóm lại, ta cũng không quá quan tâm đến nàng ta.
Nhưng nàng ta lại thường lắc lư trước mặt ta, như là cố ý lại như là vô ý.
Nhưng những điều này, ta cũng không có thời gian để quan tâm.
Khi ta thực sự nhận thấy có điều gì đó không ổn, là vào ngày sinh nhật lần thứ mười sáu của nha đầu, con gái nhà họ Mạc nói muốn đi cùng ta.
Ta không nghĩ nhiều, chỉ dặn dò nàng ta an phận một chút.
Nhưng không hiểu sao, ánh mắt ta lại nhìn Mạc Du Du cả ngày, đó là một cảm giác rất khó giải thích.
Hành động không thể giải thích được, lời nói cũng không thể giải thích được.
Giống như là đang làm những chuyện mà người khác phải làm.
Ta thậm chí không thể nói bất cứ điều gì quá gần gũi với nha đầu của ta.
Ta không hiểu, nhưng ta cần phải tìm ra lý do.
Ngoài nha đầu của ta, ta sẽ không để cho bất kỳ ai làm ảnh hưởng đến hành vi của ta.
Sau ngày hôm đó, ta bắt đầu điều tra về Mạc Du Du.
Để hành động thuận tiện, ta đã đào tạo một thủ hạ có thể đọc được suy nghĩ. Không cần ta mở miệng, hắn liền biết ta muốn làm gì.
Sau khi điều tra mấy ngày, có một số manh mối mơ hồ.
Sau khi rơi xuống nước một tháng trước, tính tình của nàng ta thay đổi rất nhiều, nàng ta thường xuyên lẩm bẩm một mình, nói những lời mà người khác không hiểu.
Hệ thống, độ hảo cảm, nam chính, nữ phụ ác độc…
Mơ mơ hồ hồ, hình như ta có một vài suy nghĩ.
Nhưng những thứ này vẫn không giải quyết được vấn đề.
Trừ khi, người mang đến tất cả những chuyện này biến mất.
Không phải là ta chưa thử phương pháp này, nhưng trên người Mạc Du Du dường như có một sức mạnh kỳ lạ nào đó, dù có xảy ra bao nhiêu lần “Ngoài ý muốn”, thì sẽ luôn có người xuất hiện để bảo vệ nàng ta kịp thời.
Không chỉ là các hoàng đệ của ta, mà còn có “Bản thân” ta.
Vì những việc vặt vãnh này, mà đã rất lâu ta không gặp nha đầu của mình.
Đợi khi ta nhận được tin muội ấy vào cung một lần nữa, muội ấy đã đổi xưng hô với ta từ “Thái tử ca ca” thành “Điện hạ”.
Cảm giác bất lực và mất mát này còn khó chịu hơn là không biết mình bị thứ gì đó điều khiển.
Ta biết muội ấy để ý chuyện quà sinh nhật, nhưng ta không cách nào giải thích với muội ấy được, dường như có rất nhiều điều mà ta muốn nói với muội ấy, đều không được phép trên thế giới này.
Muội ấy hỏi liệu ta có lấy muội ấy không, ta muốn trả lời muội ấy như trước kia, dùng hết toàn bộ sức lực, nhưng biểu hiện ra ngoài chỉ có im lặng.
Nha đầu của ta khóc rồi, nhưng ta lại không làm gì được cả, ngay khi ta cố chạm vào muội ấy, cơ thể ta sẽ trở thành trạng thái trong suốt.
Ta chỉ có thể giấu tay trong tay áo, vội vàng rời đi.
Sau hôm đó, nha đầu đã đổ bệnh.
Ta đã suy nghĩ rất nhiều, bỏ qua rất nhiều người, mới để Mạc Du Du tạm thời rời khỏi kinh thành.
Đây là phương pháp duy nhất ta đã thử có hiệu quả.
Miễn là chuyện ta làm có liên quan càng xa với Mạc Du Du, và càng ít người biết đến, ta có thể kiểm soát được hành động của mình trong một khoảngthời gian.
Ta đi vào từ hậu viện của Tạ phủ, khi ta đến phòng của nha đầu, muội ấy đã ngủ.
Đó là lần gần nhất ta ở bên nha đầu của mình sau khi Mạc Du Du xuất hiện.
Ta thậm chí có thể hôn lên trán muội ấy, phác họa môi muội ấy bằng ngón tay của mình, nắm tay muội ấy, nói những gì ta muốn nói với muội ấy.
“Nha đầu à, muội biết ta thích muội nhiều như thế nào không.”
“Trước giờ ta chưa từng nghĩ đến một người nhiều như vậy.”
“Trước giờ chưa bao giờ muốn một thứ mạnh mẽ đến vậy.”
“Ta không muốn chết đột ngột, ta muốn sống vui vẻ với muội.”
Ngoại truyện hai (Góc nhìn của tác giả truyện xuyên sách)
Tôi là tác giả của “Cứu vớt nữ chính truyện ngược”.
Thực ra từ lúc bắt đầu, cuốn sách này chỉ là một cuốn ngôn tình cổ đại bình thường.
Nữ chính tên là Tạ Thời Huyên, nam chính tên là Phụng Kì Việt.
Mới đầu tôi đã thiết lập như sau:
Nữ chính là đích nữ tướng phủ, dám yêu dám hận, thông minh tài giỏi, có nguyên tắc riêng của mình, thỉnh thoảng hơi phúc hắc chút xíu.
Nam chính là Thái tử Dực triều, bề ngoài thì trông bất cần nhưng thực ra bên trong lại vừa tàn nhẫn vừa lầm lì, dù sao cũng không phải người tốt.
Trên thực tế, cả hai đều không phải là người tốt.
Hai người chính là những người có nhiều tiêu chuẩn điển hình, chính là kiểu khách sáo và xa lánh thế giới bên ngoài (Tạ Thời Huyên), không có gì quan trọng (Phụng Kì Việt).
Còn bên trong thì ngọt đến ngấy.
Loại mà ngay cả mẹ của tôi cũng không thể nhìn nổi.
Ban đầu khi viết tiểu thuyết tôi không mong cuốn sách này nổi tiếng, nhưng thực sự thì nó không nổi thật.
Nó không nổi đến mức nào?
Sau khi lên kệ hơn mười ngày, một bộ sưu tập được bổ sung, mẹ nó tôi vẫn dùng size nhỏ sưu tập.
Tôi đã bị biên tập mắng chửi xối xả, anh ta yêu cầu tôi thay đổi văn bản.
Tôi nói tôi không đổi, anh ta nói vậy sau này đừng mong được đề cử nữa.
Thế là tôi sợ hãi rụt rè đi sửa.
Gần đây không phải truyện xuyên sách khá nổi sao, sau khi tôi rút kinh nghiệm xương máu, thì đã sửa cuốn sách này thành truyện xuyên sách.
Tôi đã thêm một nhân vật trên cơ sở của truyện gốc, sau đó đổi Tạ Thời Huyên thành nữ phụ độc ác.
Mạc Du Du, cơ bản tôi không thiết lập bất kỳ tính cách nào cho cô ấy.
Một cái tên điệp từ của hiện đại, tính tình hẳn là khá tùy tiện. Cô ấy xuyên vào một cuốn sách tên là “Lưu quang phương hoa”, là truyện ngược Mary Sue cổ đại, thể loại chuyên ngược nhân vật nữ chính.
Tên của cô ấy và nữ chính giống nhau, cũng là Mạc Du Du.
Đó là lý do tại sao cuốn sách tôi viết có tên là “Cứu vớt nữ chính truyện ngược”.
Sau khi sửa truyện chưa được vài ngày, sưu tầm bắt đầu tăng lên.
Quả nhiên, đi theo xu hướng vẫn tốt nhất.
Viết đến khoảng một phần ba của truyện, sưu tầm tăng gần hơn hai ngàn. Là một tác giả viết truyện lâu năm, nhìn thấy thành tựu này, lẽ ra tôi phải sung sướng nhảy cẫng lên tận trần nhà.
Nhưng khi nhìn thấy phần bình luận đang mắng “Tạ Thời Huyên” sao còn chưa chết, tôi đột nhiên vui không nổi nữa.
Tôi nhớ Tạ Thời Huyên mới là nữ chính ban đầu. Khi tôi viết nhân vật này, tôi coi cô ấy như con gái ruột của mình.
Dựa theo thiết lập ban đầu của cô ấy, dù cho Phụng Kì Việt không thích cô ấy, cô ấy cũng sẽ không hạ thấp bản thân mình để làm chuyện hãm hại người khác.
Bởi vì với tư cách là đích nữ tướng phủ, cô ấy có sự kiêu ngạo của mình.
Nhưng tôi đã viết cô ấy thành một nữ phụ có tính cách ghen tuông và độc ác.
Có lẽ là vì áy náy, cũng có thể vì cảm thấy có lỗi với ý định ban đầu, nên tôi đã lén thay đổi lại thiết lập của cô ấy.
Nhưng ấn tượng của người đọc về nữ phụ độc ác của cô ấy đã ăn sâu bén rễ, dù phía sau tôi có viết gì đi nữa thì cũng sẽ bị hiểu là làm bộ làm tịch, bạch liên hoa.
Sau đó, tôi căn bản không thể viết nổi nữa.
Tôi không cách nào thuyết phục được bản thân mình rằng, Phụng Kì Việt sẽ thích Mạc Du Du.
Bởi vì cô ấy trông đặc biệt hơn những người khác? Bởi vì nữ phụ độc ác quá xấu xa, làm bật lên sự tốt bụng của cô ấy, hay là vì ngay từ đầu cô ấy đã ôm sự đồng cảm và độ hảo cảm tiếp cận Phụng Kì Việt?
Tôi không hiểu, tôi cũng không biết nên viết tiếp như thế nào.
Thời thơ ấu Phụng Kì Việt đã trải qua chuyện không vui, mặc dù là Thái tử cao quý nhưng luôn bị người khác chỉ trích vì mẹ ruột của mình.
Hoàng đế ít quan tâm đến hắn, Hoàng hậu đào tạo hắn như một quân cờ.
Bên cạnh hắn gần như không có ai để tin tưởng.
Ngoại trừ Tạ Thời Huyên.
Tạ Thời Huyên thực ra rất thông minh, nhưng cô ấy hiếm khi tỏ ra thông minh trước mặt Phụng Kì Việt, cô ấy biết Phụng Kì Việt biết tính tình ban đầu của cô ấy, nhưng cô ấy vẫn sẽ dùng cách chân thành nhất của một đứa trẻ để sống chung với hắn.
Bởi vì Phụng Kì Việt thiếu loại trải nghiệm này.
Đối với Phụng Kì Việt mà nói, cho dù là nhất kiến chung tình hay là lâu ngày sinh tình, ngay từ đầu hắn đã nguyện ý tiếp cận Tạ Thời Huyên.
Đáng lẽ họ vốn nên cùng nhau xông pha, nhưng tôi lại cưỡng chế chèn một Mạc Du Du vào giữa họ.
Có lẽ là để bù đắp cái gì đó, tôi đã cho họ kết hôn trong sách, và để tránh bị mắng, còn đặc biệt dùng một lý do cũ rích, do hoàn cảnh ép buộc, quyền lực bắt buộc.
Sau khi làm xong chuyện này, cảm giác áy náy của tôi gần như đã biến mất, cuối cùng nhân vật dù sao cũng chỉ là nhân vật thôi, liệu rằng họ có thể tồn tại ở một thế giới khác không?
Thực tế một chút, vẫn nên viết tiểu thuyết tiếp.
Tôi ép mình bổ sung vào tình tiết phía sau, lời thổ lộ của nam phụ si tình gì đó, nữ chính tát vào mặt con mụ chè xanh, tình cảm nam nữ chính ấm dần lên.
Có lẽ sắp đến kết cục rồi, tôi đã có một giấc mơ.
Trong giấc mơ, tôi là Tạ Thời Huyên.
Dựa theo góc nhìn của cô ấy, tôi đã trải qua toàn bộ câu chuyện mà tôi đã viết.
Cùng với một kết cục do tác giả khác viết.
Nhưng tôi nhớ, kết cục trong bản nháp của tôi không phải như vậy.
Đó là một quyết định khó khăn nhất và qua loa nhất mà tôi đã từng làm.
Tôi đã viết tất cả mọi người đều chết hết.
Tôi không biết hậu quả của cái kết này khi đăng lên sẽ như thế nào, nhưng tôi sẽ không viết tiếp phần sau của truyện nữa.
Câu chuyện của họ, thì do chính bản thân họ diễn giải.
Mùi mai nhàn nhạt lưu lại trên mũi hắn, mặt ta đột nhiên hơi nóng lên, “Có lẽ là đoán được một chút.”
Phụng Kì Việt cúi đầu sát ta, giọng nói khàn khàn.
“Một chút là được, một chút là đủ rồi.”
Ta vỗ nhẹ lưng hắn, “Mấy ngày trước nghe nói đại ca nói, huynh xin Bệ hạ xuất chinh đi biên cương là để tránh ta?”
Hắn nắm góc áo của ta, “Bây giờ ta hối hận rồi.”
“Hối hận cũng không kịp nữa rồi.”
“Nha đầu, ta…”
Ta mở miệng cắn vào cổ hắn, nghe thấy hắn kêu lên một tiếng đau đớn, ta ôm hắn chặt hơn một chút.
“Điện hạ, không sao đâu, đừng lo lắng, A Huyên biết huynh không thích ở đây, ánh mắt huynh luôn nhìn về phương xa, huynh càng hướng về thứ đó. Trước kia A Huyên có thể không hiểu được, vây hãm huynh ở đây, thực sự xin lỗi.”
Nói rồi, ta lại ngẩng đầu hôn lên môi hắn, trằn trọc một chút rồi tách ra. Ánh mắt hắn dao động, dường như muốn đến gần ta, nhưng cuối cùng chỉ có thể ngồi im tại chỗ không di chuyển.
“Nha đầu, đừng xem thường bản thân muội.”
Trong mắt hắn dường như có một tầng sương mù, đôi môi hơi hé mở, dường như chỉ có thể dừng lại ở đây.
Ta sững sờ một lúc, rồi lại mỉm cười, hệt như năm mười bốn tuổi tiễn hắn ở cổng thành.
“Được, A Huyên sẽ ở đây chờ điện hạ chiến thắng trở về.”
(Hoàn chính văn)
Tác giả: Đừng kinh ngạc, đây thật sự là kết cục, là kết cục do tôi viết, nhưng không phải là kết cục do tác giả của truyện xuyên sách viết, nói một cách nghiêm túc, tôi là một người thuật lại, kết cục thực sự có lẽ sẽ ở ngoại truyện theo góc nhìn của tác giả của truyện xuyên sách, có lẽ —
Căn bản không có kết cục.
Ngoại truyện một (Góc nhìn của Phụng Kì Việt)
Ta tên là Phụng Kì Việt, là Thái tử của Dực triều.
Mẫu thân ruột thịt của ta là một tỳ nữ bên cạnh Hoàng hậu, lý do tại sao ta tồn tại là vì Hoàng hậu không sinh được con.
Nhưng những người trong cung nói, mẫu thân của ta muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng, sau đó bị gặp báo ứng, sinh ta không được bao lâu thì qua đời.
Họ nói, chính là Hoàng hậu thương xót ta, nên nhận nuôi dưỡng ta, cho nên ta mới có thể trở thành Thái tử của Dực triều.
Nhà mẹ của Hoàng hậu có thế lực lớn, Hoàng đế lại là một kẻ nhu nhược, điều này cũng chắc chắn rằng ngày sau ta nhất định sẽ ngồi vào vị trí kia.
Từ khi chào đời, cuộc đời của ta đã luôn đi theo kế hoạch của người khác.
Hoàng hậu không chỉ muốn ta trở thành quân chủ tương lai, mà còn muốn con gái nhà họ Tạ làm Hoàng hậu tương lai.
Thiên hạ này, suy cho cùng có một nửa là nhà họ Tạ bọn họ.
Những chuyện này, ta vốn cũng không quan tâm, thậm chí đã sớm quen với việc người khác đấu đá nhau suốt ngày.
Dường như chính là sống một ngày tính một ngày, cho dù có một ngày nào đó đột nhiên chết đi, cũng sẽ không có nửa phần không cam lòng.
Nhiều lắm chỉ cảm thán nhân sinh hiu quạnh,thế sự nhàm chán.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng vẫn có vài chuyện có thể làm.
Khi ta mười bảy tuổi, ta và Mạc Úy gặp nhau một lần trên chiến trường, kể từ đó, ta luôn tìm kiếm cơ hội để ra ngoài với ông ấy.
Liên tiếp hai năm, ta luôn ở trong quân đội, Hoàng hậu bên đó vì sợ chuyện lập trữ xảy ra biến cố, nên đã sai người gọi ta về kinh.
Năm đó, ta mười chín tuổi.
Nói cách khác, qua một năm nữa, ta đã phải lập gia đình.
Nhưng tiếc là Thái tử phi tương lai của ta khi đó chỉ mới mười hai tuổi, vẫn còn là một tiểu nha đầu, nhưng vừa vặn hợp với ý của ta.
Ta vốn không muốn lấy vợ, còn muốn ở lại trong quân đội vài năm nữa, nếu nha đầu này trưởng thành chậm một chút, ta cũng có thể ở lại lâu hơn.
Nhưng ta không ngờ rằng, lần gặp gỡ ở Tuế Hoa Cung, lại khiến tim ta nhớ mong một tiểu nha đầu mười hai tuổi.
Tạ Thời Huyên là tên của tiểu nha đầu đó.
Cũng giống như những tiểu thư khuê các bên ngoài cung, muội ấy hành lễ quy củ với ta, nhưng lúc trả lời lại lén nhìn ta.
Đôi mắt của muội ấy rất to, nhấc mí mắt lên là sẽ bị phát hiện ngay.
Lúc đó ta chỉ cảm thấy thú vị, nên đã nói đùa với Hoàng hậu, ai mà biết khiến nha đầu đó đỏ mặt.
Có lẽ là nghĩ rằng sau này ta sẽ cưới muội ấy, cố tình hoặc vô tình, mỗi khi nhận được tin muội ấy sẽ vào cung, ta sẽ tìm một lý do để đến Tuế Hoa Cung ngồi.
Có lúc ta sẽ chủ động nói chuyện với muội ấy, cũng có khi ta sẽ đợi muội ấy chủ động nói chuyện với ta.
Thường xuyên qua lại, xem như ta đã thăm dò được tính tình của muội ấy.
Ta biết phụ nữ trong và ngoài cung đều thích đeo một lớp vỏ bọc, trong lòng dù có không muốn, nhưng vẫn tỏ ra phóng khoáng, đúng mực.
Nha đầu của ta cũng không ngoại lệ.
Thậm chí muội ấy còn làm tốt hơn những người đó, muội ấy biết chừng mực, biết tiến biết lùi, xử sự bình tĩnh, còn học được tài nghệ.
Nhưng ở trước mặt ta, luôn cư xử như một tiểu nha đầu.
Muội ấy thích gọi ta là Thái tử ca ca, thích nghe ta kể chuyện trong quân đội, dường như bất kể ta nói gì, muội ấy cũng sẽ nghiêm túc lắng nghe.
Dường như muội ấy cảm thấy chỉ cần giống như một đứa trẻ, là có thể gần gũi với ta. Nhưng thực ra muội ấy không biết, mỗi lần gặp mặt, đều là ta đang tính toán thời cơ để được đến gần muội ấy.
Ta thích gọi muội ấy là nha đầu, và chỉ ta mới có thể gọi muội ấy là nha đầu.
Ta biết bản thân ta thực sự chẳng dịu dàng chút nào, thậm chí có thể nói là hỉ nộ vô thường, có thù tất báo.
Nếu là thứ ta không muốn thì thôi, nếu là thứ ta muốn, ta chắc chắn sẽ không nhường nửa bước.
Muội ấy là con gái của nhà họ Tạ, cho dù là ai là Thái tử thì muội ấy nhất định sẽ là Thái tử phi tương lai.
Vì vậy, ta phải ngồi vững vị trí Thái tử này.
Nha đầu của ta, chỉ được gọi một mình ta là Thái tử ca ca.
Ta không cho phép người đàn ông nào khác ngoài ta đến gần muội ấy, thậm chí những cô gái có ý ghen tị với muội ấy.
Ta muốn muội ấy sống một cuộc sống yên bình và hạnh phúc, không phải đề phòng những người xung quanh như ta, cho dù muội ấy có bản lĩnh đối phó với họ.
Nhưng ta không muốn muội ấy lãng phí thời gian vào những chuyện này.
Muội ấy giống như ta, đã bị người khác sắp đặt con đường tương lai từ khi mới sinh ra, rất nhiều chuyện mà bản thân cũng không tự chủ được.
Vì vậy, ta hy vọng rằng muội ấy có thể làm theo ý mình khi ở bên ta.
Trước giờ ta không phải là một người dịu dàng ân cần, nhưng với muội ấy, ta có thể dốc hết lòng tốt của mình.
Không phải vì muội ấy xinh đẹp bao nhiêu, lương thiện như thế nào mà thực tế là muội ấy cắn người còn ác hơn ta.
Nhưng, ta chỉ muốn dịu dàng với một mình muội ấy.
Tương tự, muội ấy sẽ chỉ ngây thơ hồn nhiên trước mặt ta.
Vốn tưởng rằng, chúng ta sẽ mãi tiếp tục như thế này.
Cho đến năm hai mươi ba tuổi, khi chiến đấu với Lâu Lan, binh sĩ nhà họ Mạc tuẫn thân sa trường, trước khi lâm chung Mạc Úy đã ủy thác ta chăm sóc con gái của ông ấy.
Lúc đầu, ta cảm thấy không có gì không ổn, cho cô ấy một cái viện để chạy nhảy trong phủ, thì không cần quan tâm nhiều nữa.
Dù sao cũng đã mười chín tuổi, không đến nỗi cần phải có người đi theo bên cạnh quan tâm mỗi ngày.
Hơn nữa, nhà họ Mạc đều là tướng tài, không chỉ nam dũng mãnh thiện chiến mà phái nữ cũng có thể đánh giặc lập công.
Nhưng điều ta không ngờ chính là, đứa con gái duy nhất còn lại của nhà họ Mạc hình như có vấn đề về đầu óc.
Nói nàng ta ngu xuẩn, nàng ta lại biết một số chuyện mà người thường không biết.
Nói nàng ta hành sự đặc biệt, nàng ta lại thường làm những chuyện không mang theo não.
Tóm lại, ta cũng không quá quan tâm đến nàng ta.
Nhưng nàng ta lại thường lắc lư trước mặt ta, như là cố ý lại như là vô ý.
Nhưng những điều này, ta cũng không có thời gian để quan tâm.
Khi ta thực sự nhận thấy có điều gì đó không ổn, là vào ngày sinh nhật lần thứ mười sáu của nha đầu, con gái nhà họ Mạc nói muốn đi cùng ta.
Ta không nghĩ nhiều, chỉ dặn dò nàng ta an phận một chút.
Nhưng không hiểu sao, ánh mắt ta lại nhìn Mạc Du Du cả ngày, đó là một cảm giác rất khó giải thích.
Hành động không thể giải thích được, lời nói cũng không thể giải thích được.
Giống như là đang làm những chuyện mà người khác phải làm.
Ta thậm chí không thể nói bất cứ điều gì quá gần gũi với nha đầu của ta.
Ta không hiểu, nhưng ta cần phải tìm ra lý do.
Ngoài nha đầu của ta, ta sẽ không để cho bất kỳ ai làm ảnh hưởng đến hành vi của ta.
Sau ngày hôm đó, ta bắt đầu điều tra về Mạc Du Du.
Để hành động thuận tiện, ta đã đào tạo một thủ hạ có thể đọc được suy nghĩ. Không cần ta mở miệng, hắn liền biết ta muốn làm gì.
Sau khi điều tra mấy ngày, có một số manh mối mơ hồ.
Sau khi rơi xuống nước một tháng trước, tính tình của nàng ta thay đổi rất nhiều, nàng ta thường xuyên lẩm bẩm một mình, nói những lời mà người khác không hiểu.
Hệ thống, độ hảo cảm, nam chính, nữ phụ ác độc…
Mơ mơ hồ hồ, hình như ta có một vài suy nghĩ.
Nhưng những thứ này vẫn không giải quyết được vấn đề.
Trừ khi, người mang đến tất cả những chuyện này biến mất.
Không phải là ta chưa thử phương pháp này, nhưng trên người Mạc Du Du dường như có một sức mạnh kỳ lạ nào đó, dù có xảy ra bao nhiêu lần “Ngoài ý muốn”, thì sẽ luôn có người xuất hiện để bảo vệ nàng ta kịp thời.
Không chỉ là các hoàng đệ của ta, mà còn có “Bản thân” ta.
Vì những việc vặt vãnh này, mà đã rất lâu ta không gặp nha đầu của mình.
Đợi khi ta nhận được tin muội ấy vào cung một lần nữa, muội ấy đã đổi xưng hô với ta từ “Thái tử ca ca” thành “Điện hạ”.
Cảm giác bất lực và mất mát này còn khó chịu hơn là không biết mình bị thứ gì đó điều khiển.
Ta biết muội ấy để ý chuyện quà sinh nhật, nhưng ta không cách nào giải thích với muội ấy được, dường như có rất nhiều điều mà ta muốn nói với muội ấy, đều không được phép trên thế giới này.
Muội ấy hỏi liệu ta có lấy muội ấy không, ta muốn trả lời muội ấy như trước kia, dùng hết toàn bộ sức lực, nhưng biểu hiện ra ngoài chỉ có im lặng.
Nha đầu của ta khóc rồi, nhưng ta lại không làm gì được cả, ngay khi ta cố chạm vào muội ấy, cơ thể ta sẽ trở thành trạng thái trong suốt.
Ta chỉ có thể giấu tay trong tay áo, vội vàng rời đi.
Sau hôm đó, nha đầu đã đổ bệnh.
Ta đã suy nghĩ rất nhiều, bỏ qua rất nhiều người, mới để Mạc Du Du tạm thời rời khỏi kinh thành.
Đây là phương pháp duy nhất ta đã thử có hiệu quả.
Miễn là chuyện ta làm có liên quan càng xa với Mạc Du Du, và càng ít người biết đến, ta có thể kiểm soát được hành động của mình trong một khoảngthời gian.
Ta đi vào từ hậu viện của Tạ phủ, khi ta đến phòng của nha đầu, muội ấy đã ngủ.
Đó là lần gần nhất ta ở bên nha đầu của mình sau khi Mạc Du Du xuất hiện.
Ta thậm chí có thể hôn lên trán muội ấy, phác họa môi muội ấy bằng ngón tay của mình, nắm tay muội ấy, nói những gì ta muốn nói với muội ấy.
“Nha đầu à, muội biết ta thích muội nhiều như thế nào không.”
“Trước giờ ta chưa từng nghĩ đến một người nhiều như vậy.”
“Trước giờ chưa bao giờ muốn một thứ mạnh mẽ đến vậy.”
“Ta không muốn chết đột ngột, ta muốn sống vui vẻ với muội.”
Ngoại truyện hai (Góc nhìn của tác giả truyện xuyên sách)
Tôi là tác giả của “Cứu vớt nữ chính truyện ngược”.
Thực ra từ lúc bắt đầu, cuốn sách này chỉ là một cuốn ngôn tình cổ đại bình thường.
Nữ chính tên là Tạ Thời Huyên, nam chính tên là Phụng Kì Việt.
Mới đầu tôi đã thiết lập như sau:
Nữ chính là đích nữ tướng phủ, dám yêu dám hận, thông minh tài giỏi, có nguyên tắc riêng của mình, thỉnh thoảng hơi phúc hắc chút xíu.
Nam chính là Thái tử Dực triều, bề ngoài thì trông bất cần nhưng thực ra bên trong lại vừa tàn nhẫn vừa lầm lì, dù sao cũng không phải người tốt.
Trên thực tế, cả hai đều không phải là người tốt.
Hai người chính là những người có nhiều tiêu chuẩn điển hình, chính là kiểu khách sáo và xa lánh thế giới bên ngoài (Tạ Thời Huyên), không có gì quan trọng (Phụng Kì Việt).
Còn bên trong thì ngọt đến ngấy.
Loại mà ngay cả mẹ của tôi cũng không thể nhìn nổi.
Ban đầu khi viết tiểu thuyết tôi không mong cuốn sách này nổi tiếng, nhưng thực sự thì nó không nổi thật.
Nó không nổi đến mức nào?
Sau khi lên kệ hơn mười ngày, một bộ sưu tập được bổ sung, mẹ nó tôi vẫn dùng size nhỏ sưu tập.
Tôi đã bị biên tập mắng chửi xối xả, anh ta yêu cầu tôi thay đổi văn bản.
Tôi nói tôi không đổi, anh ta nói vậy sau này đừng mong được đề cử nữa.
Thế là tôi sợ hãi rụt rè đi sửa.
Gần đây không phải truyện xuyên sách khá nổi sao, sau khi tôi rút kinh nghiệm xương máu, thì đã sửa cuốn sách này thành truyện xuyên sách.
Tôi đã thêm một nhân vật trên cơ sở của truyện gốc, sau đó đổi Tạ Thời Huyên thành nữ phụ độc ác.
Mạc Du Du, cơ bản tôi không thiết lập bất kỳ tính cách nào cho cô ấy.
Một cái tên điệp từ của hiện đại, tính tình hẳn là khá tùy tiện. Cô ấy xuyên vào một cuốn sách tên là “Lưu quang phương hoa”, là truyện ngược Mary Sue cổ đại, thể loại chuyên ngược nhân vật nữ chính.
Tên của cô ấy và nữ chính giống nhau, cũng là Mạc Du Du.
Đó là lý do tại sao cuốn sách tôi viết có tên là “Cứu vớt nữ chính truyện ngược”.
Sau khi sửa truyện chưa được vài ngày, sưu tầm bắt đầu tăng lên.
Quả nhiên, đi theo xu hướng vẫn tốt nhất.
Viết đến khoảng một phần ba của truyện, sưu tầm tăng gần hơn hai ngàn. Là một tác giả viết truyện lâu năm, nhìn thấy thành tựu này, lẽ ra tôi phải sung sướng nhảy cẫng lên tận trần nhà.
Nhưng khi nhìn thấy phần bình luận đang mắng “Tạ Thời Huyên” sao còn chưa chết, tôi đột nhiên vui không nổi nữa.
Tôi nhớ Tạ Thời Huyên mới là nữ chính ban đầu. Khi tôi viết nhân vật này, tôi coi cô ấy như con gái ruột của mình.
Dựa theo thiết lập ban đầu của cô ấy, dù cho Phụng Kì Việt không thích cô ấy, cô ấy cũng sẽ không hạ thấp bản thân mình để làm chuyện hãm hại người khác.
Bởi vì với tư cách là đích nữ tướng phủ, cô ấy có sự kiêu ngạo của mình.
Nhưng tôi đã viết cô ấy thành một nữ phụ có tính cách ghen tuông và độc ác.
Có lẽ là vì áy náy, cũng có thể vì cảm thấy có lỗi với ý định ban đầu, nên tôi đã lén thay đổi lại thiết lập của cô ấy.
Nhưng ấn tượng của người đọc về nữ phụ độc ác của cô ấy đã ăn sâu bén rễ, dù phía sau tôi có viết gì đi nữa thì cũng sẽ bị hiểu là làm bộ làm tịch, bạch liên hoa.
Sau đó, tôi căn bản không thể viết nổi nữa.
Tôi không cách nào thuyết phục được bản thân mình rằng, Phụng Kì Việt sẽ thích Mạc Du Du.
Bởi vì cô ấy trông đặc biệt hơn những người khác? Bởi vì nữ phụ độc ác quá xấu xa, làm bật lên sự tốt bụng của cô ấy, hay là vì ngay từ đầu cô ấy đã ôm sự đồng cảm và độ hảo cảm tiếp cận Phụng Kì Việt?
Tôi không hiểu, tôi cũng không biết nên viết tiếp như thế nào.
Thời thơ ấu Phụng Kì Việt đã trải qua chuyện không vui, mặc dù là Thái tử cao quý nhưng luôn bị người khác chỉ trích vì mẹ ruột của mình.
Hoàng đế ít quan tâm đến hắn, Hoàng hậu đào tạo hắn như một quân cờ.
Bên cạnh hắn gần như không có ai để tin tưởng.
Ngoại trừ Tạ Thời Huyên.
Tạ Thời Huyên thực ra rất thông minh, nhưng cô ấy hiếm khi tỏ ra thông minh trước mặt Phụng Kì Việt, cô ấy biết Phụng Kì Việt biết tính tình ban đầu của cô ấy, nhưng cô ấy vẫn sẽ dùng cách chân thành nhất của một đứa trẻ để sống chung với hắn.
Bởi vì Phụng Kì Việt thiếu loại trải nghiệm này.
Đối với Phụng Kì Việt mà nói, cho dù là nhất kiến chung tình hay là lâu ngày sinh tình, ngay từ đầu hắn đã nguyện ý tiếp cận Tạ Thời Huyên.
Đáng lẽ họ vốn nên cùng nhau xông pha, nhưng tôi lại cưỡng chế chèn một Mạc Du Du vào giữa họ.
Có lẽ là để bù đắp cái gì đó, tôi đã cho họ kết hôn trong sách, và để tránh bị mắng, còn đặc biệt dùng một lý do cũ rích, do hoàn cảnh ép buộc, quyền lực bắt buộc.
Sau khi làm xong chuyện này, cảm giác áy náy của tôi gần như đã biến mất, cuối cùng nhân vật dù sao cũng chỉ là nhân vật thôi, liệu rằng họ có thể tồn tại ở một thế giới khác không?
Thực tế một chút, vẫn nên viết tiểu thuyết tiếp.
Tôi ép mình bổ sung vào tình tiết phía sau, lời thổ lộ của nam phụ si tình gì đó, nữ chính tát vào mặt con mụ chè xanh, tình cảm nam nữ chính ấm dần lên.
Có lẽ sắp đến kết cục rồi, tôi đã có một giấc mơ.
Trong giấc mơ, tôi là Tạ Thời Huyên.
Dựa theo góc nhìn của cô ấy, tôi đã trải qua toàn bộ câu chuyện mà tôi đã viết.
Cùng với một kết cục do tác giả khác viết.
Nhưng tôi nhớ, kết cục trong bản nháp của tôi không phải như vậy.
Đó là một quyết định khó khăn nhất và qua loa nhất mà tôi đã từng làm.
Tôi đã viết tất cả mọi người đều chết hết.
Tôi không biết hậu quả của cái kết này khi đăng lên sẽ như thế nào, nhưng tôi sẽ không viết tiếp phần sau của truyện nữa.
Câu chuyện của họ, thì do chính bản thân họ diễn giải.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook