Tôi Là Nhược Công Vậy Thì Sao ?!
-
Chương 9: Một vụ mâu thuẫn nhỏ
Cháo đậu xanh ngon thật, bánh bao cũng rất ngon, dưa chua ăn kèm cháo cũng là Trần Đường qua muối.
Nếu Trần Đường là phụ nữ, vậy tôi nhất định sẽ lập tức lôi đi đăng ký kết hôn. Thời buổi này đa số phụ nữ đều không biết nấu cơm, một người đàn ông có thể nấu ăn ngon, làm việc nhà giỏi, lại còn đồng thời biết sửa điện nước, làm vườn, sửa chữa… Đây đúng là tình nhân hoàn mỹ. Ngoại trừ…
Có một bàn tay luôn tóm thằng nhỏ của tôi, khiến nó khổ không nói nổi. Đêm qua đã bị hắn bóc lột ba lần rồi, thằng bé nhà tôi đã sớm hết hơi hết sức, đạn tận lương tuyệt rồi, như bây giờ bị hắn bóp tới bóp lui, ngoại trừ hơi đau thật không còn cảm giác nào khác.
Nói thật nha, tôi có hơi tò mò, tôi tự thấy kích thước thằng bé cũng không nhỏ lắm a, coi dáng vẻ Trần Đường mỗi lần thỏa mãn, hẳn là tương đối hài lòng với nó. Nhưng vì sao làm xong qua hôm sau hắn chẳng có việc gì vẫn làm đủ thứ việc nhà, còn tôi thì xương sống thắt lưng đau nhức không muốn động đậy. Rõ ràng hắn là bên thụ phải không? Tất cả sách truyện không phải đều nói làm xong qua hôm sau thì bên công tinh thần phấn chấn, mà thụ đều ôm mông không dám ngồi sao? Lẽ nào đống hình đam mỹ tiểu thuyết em tôi cho tôi coi đều là lừa đảo, hay Trần Đường có thiên phú dị bẩm? Hoặc là với Trần Đường mà nói cái của tôi thật sự quá nhỏ?
Bị cái tay dưới bàn cứ tác quái bức điên, tôi tóm lấy nó đè lên bàn, để hắn bớt lộn xộn.
Tôi dùng tay phải cầm bánh bao ăn, mắt lại nhìn cái tay phải hắn bị tay trái tôi cầm lấy. Bàn tay dày rộng ngón tay to khỏe, có vài chỗ còn có vết chai dày, rõ ràng hậu quả của việc rèn luyện thể lực từ nhỏ. Nào giống tay tôi, thứ nặng nhất tôi từng cầm hẳn là quả tạ trong môn thể dục hồi trung học. Bình thường không hoạt động thể lực dẫn đến kết quả là tay tôi thon dài mỏng, ngoại trừ ngón giữa tay phải có vết chai do cầm bút ra, những chỗ khác đều mỏng đến mức thấy cả mạch máu.
Không kềm được cầm tay hắn lật qua lật lại xem xét, tay hai người chúng tôi khác xa y như hình thể chúng tôi vậy, thế nhưng có một điểm chung, chính là móng tay hai tôi đều cắt rất ngắn, tròn tròn, vừa vặn sờ được phần thịt ngón tay.
Tôi không giữ móng tay dài là để tiện vẽ tranh, còn hắn?
“Vì sao anh không để móng tay?”
Tay phải hắn vẫn đặt trong tay tôi, hắn chỉ có thể dùng tay trái cầm muỗng múc cháo đậu xanh, nghe được câu hỏi của tôi, hắn đáp: “Vì nguyên nhân công việc… Tôi không thể vì móng tay mà làm thủng bàn tay khi nắm lại.”
“Công việc? Anh làm nghề gì?” Tận lúc hắn nói tới công việc, tôi đột nhiên mới nhớ ra, chúng tôi ở cùng nhau gần một tuần rồi, thế mà tôi còn chưa biết hắn làm nghề gì.
“Vô Quý, anh thật coi thường tôi như vậy sao? Tôi biết tất cả về anh, mà hiểu biết của anh về tôi chỉ mỗi cái tên thôi hả?” Hắn nắm ngược lại tay tôi, mắt nhìn chằm chằm vào tôi. “Tôi biết anh tên Diệp Vô Quý, năm nay 31 tuổi, là một hoạ sĩ, thích ăn các món làm từ bột mì, rau trộn, và thức ăn có vị cay. Còn biết anh thích mặc quần lót màu lam, các loại quần lót lam đậm lam nhạt rồi lam hoa tới lam chấm bi tổng cộng có 28 cái…” (=)))) chết cười với anh Đường, lam chấm bi =)) tôi cũng thik a =)))
Nghe hắn đọc gia tài nhà tôi, tôi có hơi sợ hãi, đây là ai a, mới ở chung chưa tới một tuần, hắn lại quen thuộc đến mức như đã quen tôi mấy chục năm vậy, tôi thích ăn cái gì dùng cái gì mặc cái gì vẽ cái gì, trên người vị trí nào có bớt có nốt ruồi hắn còn rõ hơn cả tôi.
Nếu như nói hắn biết tôi thích mặc đồ gì là do hắn giúp tôi giặt quần áo, biết tôi có nốt ruồi ở đâu là do đã làm, vậy mấy câu kế tiếp hắn nói có hơi hoang đường rồi nha.
Hắn còn đang tiếp tục nói về tôi: “Khi làm anh thích đối phương mút anh trước, còn không thích mang bao…”
“Ngưng, ngưng ngưng ngưng!!!” Tôi lớn tiếng kêu ngừng, sau đó chống bàn nói với hắn: “Vậy mà anh gọi là hiểu biết gì chứ, rõ ràng lần nào anh cũng vừa cởi quần tôi ra là nhào vô cắn, lúc nào biến thành không thích tắm trước khi làm, lại còn khi làm thích bảo người tôi cắn trước? Cái gì mà tôi không thích dùng bao?Trước khi làm với anh tôi làm với ai mà không xài bao? Lúc làm với anh anh tưởng tôi không muốn xài bao hả, lần nào anh cũng vừa nhấc cái mông lên là ngồi xuống liền, tôi còn sợ anh không rửa sạch mông trước, làm tôi dính đầy *** ấy chứ!”
“Anh nói cái gì? Chẳng lẽ là tôi tiện đến mức tự sáp mông lại hả? Anh dám nói anh chưa bao giờ sướng?” Hắn cũng nổi giận, đứng dậy vỗ cái bốp lên bàn.
Kết quả, bàn nát vụn, đồ trên bàn rơi đầy đất.
Rõ ràng cái bàn này là bàn ăn gỗ đặc của IKEA (*), sao lại dễ bị nát vậy? Chẳng lẽ là bị giáng long thập bát chưởng vừa rồi của hắn đập nát? Nhìn hình thể hắn, cơ thịt trên cánh tay kia … Vô cùng có khả năng.
(*) IKEA (Ingvar Kamprad Elmtaryd Agunnaryd): Đồ gia dụng phong cách Scandinavia.
Chết rồi, tôi vừa cãi nhau với hắn như thế, có gặp phải bạo lực gia đình hay không a?
Nếu Trần Đường là phụ nữ, vậy tôi nhất định sẽ lập tức lôi đi đăng ký kết hôn. Thời buổi này đa số phụ nữ đều không biết nấu cơm, một người đàn ông có thể nấu ăn ngon, làm việc nhà giỏi, lại còn đồng thời biết sửa điện nước, làm vườn, sửa chữa… Đây đúng là tình nhân hoàn mỹ. Ngoại trừ…
Có một bàn tay luôn tóm thằng nhỏ của tôi, khiến nó khổ không nói nổi. Đêm qua đã bị hắn bóc lột ba lần rồi, thằng bé nhà tôi đã sớm hết hơi hết sức, đạn tận lương tuyệt rồi, như bây giờ bị hắn bóp tới bóp lui, ngoại trừ hơi đau thật không còn cảm giác nào khác.
Nói thật nha, tôi có hơi tò mò, tôi tự thấy kích thước thằng bé cũng không nhỏ lắm a, coi dáng vẻ Trần Đường mỗi lần thỏa mãn, hẳn là tương đối hài lòng với nó. Nhưng vì sao làm xong qua hôm sau hắn chẳng có việc gì vẫn làm đủ thứ việc nhà, còn tôi thì xương sống thắt lưng đau nhức không muốn động đậy. Rõ ràng hắn là bên thụ phải không? Tất cả sách truyện không phải đều nói làm xong qua hôm sau thì bên công tinh thần phấn chấn, mà thụ đều ôm mông không dám ngồi sao? Lẽ nào đống hình đam mỹ tiểu thuyết em tôi cho tôi coi đều là lừa đảo, hay Trần Đường có thiên phú dị bẩm? Hoặc là với Trần Đường mà nói cái của tôi thật sự quá nhỏ?
Bị cái tay dưới bàn cứ tác quái bức điên, tôi tóm lấy nó đè lên bàn, để hắn bớt lộn xộn.
Tôi dùng tay phải cầm bánh bao ăn, mắt lại nhìn cái tay phải hắn bị tay trái tôi cầm lấy. Bàn tay dày rộng ngón tay to khỏe, có vài chỗ còn có vết chai dày, rõ ràng hậu quả của việc rèn luyện thể lực từ nhỏ. Nào giống tay tôi, thứ nặng nhất tôi từng cầm hẳn là quả tạ trong môn thể dục hồi trung học. Bình thường không hoạt động thể lực dẫn đến kết quả là tay tôi thon dài mỏng, ngoại trừ ngón giữa tay phải có vết chai do cầm bút ra, những chỗ khác đều mỏng đến mức thấy cả mạch máu.
Không kềm được cầm tay hắn lật qua lật lại xem xét, tay hai người chúng tôi khác xa y như hình thể chúng tôi vậy, thế nhưng có một điểm chung, chính là móng tay hai tôi đều cắt rất ngắn, tròn tròn, vừa vặn sờ được phần thịt ngón tay.
Tôi không giữ móng tay dài là để tiện vẽ tranh, còn hắn?
“Vì sao anh không để móng tay?”
Tay phải hắn vẫn đặt trong tay tôi, hắn chỉ có thể dùng tay trái cầm muỗng múc cháo đậu xanh, nghe được câu hỏi của tôi, hắn đáp: “Vì nguyên nhân công việc… Tôi không thể vì móng tay mà làm thủng bàn tay khi nắm lại.”
“Công việc? Anh làm nghề gì?” Tận lúc hắn nói tới công việc, tôi đột nhiên mới nhớ ra, chúng tôi ở cùng nhau gần một tuần rồi, thế mà tôi còn chưa biết hắn làm nghề gì.
“Vô Quý, anh thật coi thường tôi như vậy sao? Tôi biết tất cả về anh, mà hiểu biết của anh về tôi chỉ mỗi cái tên thôi hả?” Hắn nắm ngược lại tay tôi, mắt nhìn chằm chằm vào tôi. “Tôi biết anh tên Diệp Vô Quý, năm nay 31 tuổi, là một hoạ sĩ, thích ăn các món làm từ bột mì, rau trộn, và thức ăn có vị cay. Còn biết anh thích mặc quần lót màu lam, các loại quần lót lam đậm lam nhạt rồi lam hoa tới lam chấm bi tổng cộng có 28 cái…” (=)))) chết cười với anh Đường, lam chấm bi =)) tôi cũng thik a =)))
Nghe hắn đọc gia tài nhà tôi, tôi có hơi sợ hãi, đây là ai a, mới ở chung chưa tới một tuần, hắn lại quen thuộc đến mức như đã quen tôi mấy chục năm vậy, tôi thích ăn cái gì dùng cái gì mặc cái gì vẽ cái gì, trên người vị trí nào có bớt có nốt ruồi hắn còn rõ hơn cả tôi.
Nếu như nói hắn biết tôi thích mặc đồ gì là do hắn giúp tôi giặt quần áo, biết tôi có nốt ruồi ở đâu là do đã làm, vậy mấy câu kế tiếp hắn nói có hơi hoang đường rồi nha.
Hắn còn đang tiếp tục nói về tôi: “Khi làm anh thích đối phương mút anh trước, còn không thích mang bao…”
“Ngưng, ngưng ngưng ngưng!!!” Tôi lớn tiếng kêu ngừng, sau đó chống bàn nói với hắn: “Vậy mà anh gọi là hiểu biết gì chứ, rõ ràng lần nào anh cũng vừa cởi quần tôi ra là nhào vô cắn, lúc nào biến thành không thích tắm trước khi làm, lại còn khi làm thích bảo người tôi cắn trước? Cái gì mà tôi không thích dùng bao?Trước khi làm với anh tôi làm với ai mà không xài bao? Lúc làm với anh anh tưởng tôi không muốn xài bao hả, lần nào anh cũng vừa nhấc cái mông lên là ngồi xuống liền, tôi còn sợ anh không rửa sạch mông trước, làm tôi dính đầy *** ấy chứ!”
“Anh nói cái gì? Chẳng lẽ là tôi tiện đến mức tự sáp mông lại hả? Anh dám nói anh chưa bao giờ sướng?” Hắn cũng nổi giận, đứng dậy vỗ cái bốp lên bàn.
Kết quả, bàn nát vụn, đồ trên bàn rơi đầy đất.
Rõ ràng cái bàn này là bàn ăn gỗ đặc của IKEA (*), sao lại dễ bị nát vậy? Chẳng lẽ là bị giáng long thập bát chưởng vừa rồi của hắn đập nát? Nhìn hình thể hắn, cơ thịt trên cánh tay kia … Vô cùng có khả năng.
(*) IKEA (Ingvar Kamprad Elmtaryd Agunnaryd): Đồ gia dụng phong cách Scandinavia.
Chết rồi, tôi vừa cãi nhau với hắn như thế, có gặp phải bạo lực gia đình hay không a?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook