Tôi Là Nhược Công Vậy Thì Sao ?!
Chương 6: Tôi không nên chơi đùa 429

Những ngày kế tiếp trôi qua rất bình thường, vẽ tranh sống qua ngày. Lâu lâu sẽ mang tranh đến triển lãm nghệ thuật của bằng hữu hoặc đi ăn bữa cơm với đám bạn, nói chung làm gì thì làm tôi không đến quán bar Angels Valley đó nữa.

Thậm chí tôi còn có suy nghĩ muốn nghiêm túc tìm một người phụ nữ yêu đương sau đó kết hôn rồi sinh một đứa nhỏ.

Nhưng dĩ nhiên chỉ dừng lại ở suy nghĩ mà thôi, bởi vì lần kết hôn không thành công lúc trước khiến tôi đâm ra sợ hãi hôn nhân. Tôi sợ mình không thể mang đến hạnh phúc cho người phụ nữ đó, sợ rằng vì tôi chỉ là một họa sĩ hạng hai nên cô ta lại sa vào vòng tay người khác.

Công việc của tôi là vẽ những tác phẩm trang trí trong nhà, mặc dù không nổi tiếng nhưng tranh của tôi rất được ưu chuộng tại phòng triển lãm tranh của người bạn. Mặc dù đôi khi có ít người mua tranh, nhưng chí ít có thể trang trải cuộc sống. Tôi nghĩ có thể kiếm sống bằng công việc đam mê đã là may mắn lắm rồi.

Tôi từ nhỏ thân thể yếu ớt, cả người như cái bình chứa thuốc, cho nên khi mấy thằng con trai khác ra ngoài chơi đùa, tôi chỉ có thể ngồi trong nhà đọc sách vẽ tranh. Khi lớn lên, mặc dù người không dễ bệnh như xưa nhưng vẫn yếu hơn người thường.

Khí trời bắt đầu lạnh dần lên, cảm thấy mình sắp cảm lạnh đến nơi, cả người nóng lên khó chịu, hại tôi mỗi ngày quấn mình kín bưng như đòn bánh tét để tránh cảm lạnh.

Hắn đến ấn chuông cửa khi tôi còn bận nguyên bộ đồ bẩn màu vẽ, nghe tiếng chuông inh ỏi tôi chạy ra mở cửa vì cứ ngỡ là bạn đến, mở cửa ra mới biết là hắn, muốn đóng lại đã quá muộn rồi.

Tôi hận, tại sao tôi không gắn hai cửa chứ hả.

Hắn chặn cửa rồi tiến vào, khó tin nhìn tôi, như thể đang nhìn người ngoài hành tinh.

“Diệp Vô Quý?”

Sao? Không nhận ra? Dù sao tôi cũng không muốn anh nhận ra.

Tôi quấn khăn trên đầu, bao hết tóc, cả người đầy vệt màu, trên mặt cũng dính không ít màu. Tôi biết tôi nhìn khác xa bình thường nhưng khi vẽ tranh đều như thế, hình ảnh họa sĩ sạch sẽ tươm tất đang vẽ tranh trên TV không có thật đâu.

Mắt hắn lóe sáng nhìn tôi chằm chằm, sau đó đưa tay kéo trăm trùm đầu của tôi xuống. Vì đề phòng tóc rũ xuống che tầm mắt, nên tôi dùng dây chun cột một chỏm cao trên đỉnh đầu, khi hắn kéo khăn trùm đầu ra thấy rõ một cột tóc dựng thẳng của tôi.

Hắn nhìn thấy liền cười nghiêng ngả rồi nhào tới ôm hôn tôi tới tấp.

Tôi muốn đẩy hắn ra nhưng hắn khỏe quá, đẩy mấy lần không đẩy được chỉ có thể để mặc hắn cưỡng hôn. Đáng tiếc kỹ thuật hôn của hắn quá kém, cắn tới cắn lui đau chết được.

ĐKM, đã không biết hôn còn bày đặt cưỡng hôn, để tôi dạy anh thế nào gọi là hôn. Vì vậy, tôi hôn ngược lại hắn.

Hôn hôn, tôi bị hắn đè xuống salon phòng khách, lúc này tôi mới phản ứng lại, chẳng lẽ lần này chạy tới đây lại muốn hiếp tôi?

Hãm hiếp và vân vân, một lần là đủ rồi, tôi không muốn chơi đùa lần thứ hai.

Tôi dùng sức cắn đầu lưỡi hắn, vất vã đẩy hắn ra, hỏi: “Anh đến nhà tôi làm gì?”

“Tôi nhớ anh.”

Nhớ tôi? Nhớ tôi làm gì? Làm?

Hắn cởi quần tôi, nói: “Ngày đó sau khi anh chạy trốn, tôi sốt đến ba ngày, ở khách sạn đó ba ngày. Ba ngày đó tôi rất hận anh, anh là thứ bạc tình bạc nghĩa, làm xong phủi mông chạy, nhưng lại làm tôi rất khó chịu. Cho nên gần đây tôi luôn tìm anh, thật vất vả mới tìm được anh đấy.”

“… Nhớ tôi? …” Tôi hết nói nổi, sao lại có người như vậy chứ, bị làm ba ngày không xuống giường được, vừa đứng được thì chạy tới nhà người ta. Tôi nói, không lẽ hắn là một M sao.

Nếu thật là như thế, tôi cũng không dám lại chơi đùa hắn.

Cố gắng lên, cố gắng lên.

Tôi tự cổ vũ mình, phải kết thúc khúc duyên phận này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương