Tôi Là Người Đứng Đắn
-
Chương 35: Tiểu tam trong truyền thuyết
Ngày hôm sau Lâm Kỳ dậy rất sớm, thần thanh khí sảng, trên người cũng không có gì không khỏe chắc là tối hôm qua khi cậu ngủ thì Salou đã rửa sạch cho cậu rồi. Nghĩ thế Lâm Kỳ không khỏi dùng ánh mắt dịu dàng đặt lên trên gương mặt say ngủ của Salou.
—— ế, ngủ say?
Lâm Kỳ có chút khó hiểu, ngày trước chỉ cần cậu vừa dậy là Salou sẽ lập tức cảm giác được cơ mà, chưa từng có lần nào dậy trễ hơn cậu cả, lần này sao lại lâu như vậy rồi mà chưa có phản ứng gì thế này? Cậu duỗi tay sờ sờ cánh tay của Salou thấy nhiệt độ có thể hơi cao, lại đi sờ vào trán của cậu ta Lâm Kỳ kết luận Salou quả thực là phát sốt rồi.
—— trong tiểu thuyết không phải thường là người ở phía dưới sau khi bị làm mới phát sốt hay sao? Salou sao mà vừa mới đè cậu xong lại phát bệnh thế này chứ? Rất tổn thương lòng tự trọng đó biết không hả = =?!!!
Nhưng ngẫm lại, trước đó trong rừng xảy ra chuyện lớn như vậy Tộc trưởng như cậu ta quả thực đã rất vất vả rồi, kết quả trận chiến khó khăn lắm mới chấm dứt được mà mình lại rơi từ trên cao xuống nước như thế, chắc chắn đã dọa cậu ta kinh hoàng một trận á, sau đó lại vừa chăm sóc thương binh lại vừa lặn lội đường xa để di dời về hoàng thành, Salou có thể duy trì tới lúc này thực sự là không dễ mà.
Lâm Kỳ thương tiếc mà sờ sờ mặt của Salou, khẽ vén tóc rơi ở ngay mắt cậu ta ra, sau đó đứng dậy xuống lầu múc một chậu nước, lấy khăn mặt vắt khô để lên trán cậu ta rồi khẽ nói: “Nghỉ ngơi đi, tôi đi tìm Trưởng lão đến xem sao”.
Salou mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy Lâm Kỳ đang muốn đi khỏi liền vội vàng kêu: “Lâm Kỳ…..”. Giọng ỉu xìu.
Lâm Kỳ thấy cậu ta tỉnh liền quay lại bên giường ngồi xuống, hôn lên khóe miệng cậu ta: “Ngoan, cậu bệnh rồi, tôi đi kêu Trưởng lão lại đây nhìn xem, sẽ về nhanh thôi”.
Salou gật đầu chầm chậm, thả lỏng cánh tay đang kéo lấy góc áo của Lâm Kỳ ra.
Khi Lâm Kỳ đẩy cửa đi ra thì mấy con sói bên cạnh liền ‘xoạch’ một cái ngẩng đầu lên hết, vẻ mặt mong chờ mà nhìn vào cậu. Cậu lúc này mới nhớ tới mọi người còn chưa ăn gì cả, có lẽ là đang đợi thủ lĩnh dẫn bọn họ đi săn đấy. Lâm Kỳ ngượng ngùng gãi gãi bên tai, dù sao Salou sinh bệnh cũng là do cậu hại mà, nói với bầy sói: “À này, Tộc trưởng của các cậu bệnh rồi, nếu không thì các cậu tự mình đi săn đi vậy?”.
Mấy con sói nhìn qua nhau liền đâu vào đấy mà chạy về hướng ngoại ô thành Bắc, ngay cả đám sói con cũng chạy theo. Lâm Kỳ hiểu ra, thì ra là đám sói con đã đến tuổi độc lập rồi đây. Cậu đứng tại chỗ nhìn một lát rồi mới vội vã chạy về phía nơi trường lão ở.
Nơi Trưởng lão ở cách chỗ Lâm Kỳ bọn họ cũng không xa lắm, chỉ có một cái phố mà thôi. Khi Lâm Kỳ đến thì Gael đang cởi trần múc nước ở bên giếng, Lâm Kỳ nhìn bộ dạng này của anh ta thì không nhịn được rùng mình một cái, cứ như là mình cũng ở trần vậy á.
“Gael, Trưởng lão có bên trong không?”
“Ở trên lầu”.
Lâm Kỳ nói cám ơn xong thì vào nhà rồi lên lầu tìm Trưởng lão. Lúc này Trưởng lão đã khôi phục lại hình dạng sói, lại là cái bộ dạng uể oải mà trước kia hay nhìn thấy ở trên vách núi, bất quá từ sau khi Lâm Kỳ được kiến thức hình người với cơ thể đầy cơ bắp của ông cụ kia thì ngay cả với bộ dạng mềm nhũn lúc này cũng trở nên rất cao lớn ở trong lòng cậu.
“Sáng sớm đã đến đây có việc gì đó?” Trưởng lão dùng chi trước nâng người lên ngồi xổm ở dưới đất.
“Ưm, Salou sinh bệnh, hình như là phát sốt nên tôi đến tìm ông đi qua xem sao”. Lâm Kỳ có chút nôn nóng nói ra. Cậu biết có những người bình thường cơ thể càng khỏe mạnh thì khi bị bệnh lại càng nghiêm trọng hơn.
“Thì ra là vậy” Trưởng lão gật gật đầu nói ra ngoài của sổ “Gael, đi chuẩn bị một ít thảo dược hạ sốt lát nữa đem tới chỗ của Salou”. Salou đó đứng lên cùng Lâm Kỳ đi về hướng nhà bọn họ.
Salou ở trên giường nghe thấy tiếng bước chân nên vươn tay định nắm lấy Lâm Kỳ: “Lâm Kỳ, sao cậu trở lại nhanh thế?”.
Người tới chìa tay cầm tay cậu ta, nói dịu dàng: “Salou đại nhân, rất khó chịu ư?”.
Salou nghe thế liền đột ngột mở to hai mắt ra nhìn, bởi vì cậu ta bị bệnh nên giác quan chậm chạp đi khá nhiều, cho nên giờ mới nhận ra người tới cũng không phải là Lâm Kỳ mà là một cô nàng giống cái xinh đẹp, vội vàng rút cánh tay đang bị cô ta nắm lấy ra.
“Cô là ai? Lâm Kỳ đâu?”.
“Lâm Kỳ đại nhân đi tìm Trưởng lão rồi ạ, tôi là do Knick đại nhân phái đến hầu hạ ngài, tôi tên là Tuyết Lị”. Cô nàng giống cái kia nói thế.
“Cô quay về đi, nói cho Knick là tôi không cần hầu hạ” Salou nói với giọng lạnh lùng.
Tuyết Lị sửng sốt, trước đó cô ta đã gặp qua Salou, cảm thấy cậu ta là một người rất đơn thuần rất ôn hòa nên không ngờ đến cậu ta cũng sẽ lộ ra vẻ mặt lãnh khốc đến như thế, nhưng cô ta cũng không để ý tới lắm mà nói tiếp: “Ngài không nên cử động, nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi đổi một chậu nước khác lại đây”.
“Không cần!”
Khi Lâm Kỳ vào nhà thì nhìn tới chính là cái cảnh tượng này đây. Salou ngồi dựa vào bên giường lạnh lùng trừng mắt cô nàng giống cái kia, còn cô nàng giống cái kia thì lại bưng chậu rửa mặt, khi nhìn thấy Lâm Kỳ thì có chút luống cuống khó nhận ra, sau đó liền bình tĩnh lại mỉm cười với cậu.
Trưởng lão rất không phúc hậu mà ở sau lưng Lâm Kỳ huýt sáo một cái.
Lâm Kỳ định giơ chân đạp ông ta, nhưng cuối cùng lại giữ vững đức tính tốt đẹp là kính già yêu trẻ mà nhịn xuống.
“Lâm Kỳ!” Salou nhìn thấy Lâm Kỳ, lập tức lộ ra vẻ mặt uất ức vươn tay về phía cậu.
Lâm Kỳ khẽ thở dài một cái đi qua cầm lấy tay cậu ta, ngồi xuống bên giường nói: “Đây là chuyện gì thế? Cậu bệnh thì ngoan ngoãn nằm xuống đi, ngồi lên làm gì”.
Salou bĩu môi, ra hiệu một cái về Tuyết Lị đứng ở một bên cho Lâm Kỳ: “Đều tại cô ta hết”.
Lâm Kỳ lúc này mới nhìn thẳng quan sát cô nàng Tuyết Lị này. Quả thực bộ dạng của Tuyết Lị rất được, ánh mắt màu xanh lá sẫm, mũi thẳng, da thịt trắng trẻo kết hợp với mái tóc đen như mực trên đầu, nếu ở lúc bình thường Lâm Kỳ chắc chắn sẽ huýt sáo một cái để tỏ vẻ tán thưởng. Bất quá lúc này nha, Salou đang bệnh mà cô ta lại xuất hiện ở trong phòng Salou khi cậu ta đang một thân một mình, Lâm Kỳ thực sự không có tâm tình này cho lắm.
Bất quá Lâm Kỳ vẫn rất phong độ mà hỏi han: “Xin hỏi cô đến đây làm cái gì thế?”.
Tuyết Lị mỉm cười đáp lại, trả lời: “Là Knick đại nhân phái tôi đến chăm sóc Salou đại nhân đấy”.
Lâm Kỳ nhướng mày, trong lòng rất rõ ràng là Knick có ý định gì. Nếu quả thực muốn chăm sóc Salou vậy hẳn là nên phái mấy người đến mới đúng, sẽ không chỉ phái một cô gái đến đâu, lại còn xinh đẹp vậy nữa chứ. Chỉ là cậu có chút không hiểu, không phải sói nổi danh với việc trung thành với bạn đời hay sao? Tại sao ngay sau khi mình đã tỏ rõ mình là bạn đời của Salou rồi mà còn làm vậy chứ?
Bất quá Lâm Kỳ đương nhiên sẽ không giống như một cô vợ ghen tuông mà tranh cãi rồi đuổi Tuyết Lị ra ngoài, nếu là người ta tới hầu hạ Salou vậy thì để người ta hầu hạ cho đã là được rồi, vì thế cậu rất có lễ phép mà nói rằng: “Một khi đã thế vậy làm phiền cô đi đổi một chậu nước cho Salou đi, đúng rồi, bát đũa hôm qua ăn xong vẫn chưa có rửa xin cô rửa sạch hết luôn nhé, cám ơn”. Nói xong còn tặng kèm một nụ cười thật to.
Tuyết Lị liền cứng ngắc rời khỏi.
—— ế, ngủ say?
Lâm Kỳ có chút khó hiểu, ngày trước chỉ cần cậu vừa dậy là Salou sẽ lập tức cảm giác được cơ mà, chưa từng có lần nào dậy trễ hơn cậu cả, lần này sao lại lâu như vậy rồi mà chưa có phản ứng gì thế này? Cậu duỗi tay sờ sờ cánh tay của Salou thấy nhiệt độ có thể hơi cao, lại đi sờ vào trán của cậu ta Lâm Kỳ kết luận Salou quả thực là phát sốt rồi.
—— trong tiểu thuyết không phải thường là người ở phía dưới sau khi bị làm mới phát sốt hay sao? Salou sao mà vừa mới đè cậu xong lại phát bệnh thế này chứ? Rất tổn thương lòng tự trọng đó biết không hả = =?!!!
Nhưng ngẫm lại, trước đó trong rừng xảy ra chuyện lớn như vậy Tộc trưởng như cậu ta quả thực đã rất vất vả rồi, kết quả trận chiến khó khăn lắm mới chấm dứt được mà mình lại rơi từ trên cao xuống nước như thế, chắc chắn đã dọa cậu ta kinh hoàng một trận á, sau đó lại vừa chăm sóc thương binh lại vừa lặn lội đường xa để di dời về hoàng thành, Salou có thể duy trì tới lúc này thực sự là không dễ mà.
Lâm Kỳ thương tiếc mà sờ sờ mặt của Salou, khẽ vén tóc rơi ở ngay mắt cậu ta ra, sau đó đứng dậy xuống lầu múc một chậu nước, lấy khăn mặt vắt khô để lên trán cậu ta rồi khẽ nói: “Nghỉ ngơi đi, tôi đi tìm Trưởng lão đến xem sao”.
Salou mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy Lâm Kỳ đang muốn đi khỏi liền vội vàng kêu: “Lâm Kỳ…..”. Giọng ỉu xìu.
Lâm Kỳ thấy cậu ta tỉnh liền quay lại bên giường ngồi xuống, hôn lên khóe miệng cậu ta: “Ngoan, cậu bệnh rồi, tôi đi kêu Trưởng lão lại đây nhìn xem, sẽ về nhanh thôi”.
Salou gật đầu chầm chậm, thả lỏng cánh tay đang kéo lấy góc áo của Lâm Kỳ ra.
Khi Lâm Kỳ đẩy cửa đi ra thì mấy con sói bên cạnh liền ‘xoạch’ một cái ngẩng đầu lên hết, vẻ mặt mong chờ mà nhìn vào cậu. Cậu lúc này mới nhớ tới mọi người còn chưa ăn gì cả, có lẽ là đang đợi thủ lĩnh dẫn bọn họ đi săn đấy. Lâm Kỳ ngượng ngùng gãi gãi bên tai, dù sao Salou sinh bệnh cũng là do cậu hại mà, nói với bầy sói: “À này, Tộc trưởng của các cậu bệnh rồi, nếu không thì các cậu tự mình đi săn đi vậy?”.
Mấy con sói nhìn qua nhau liền đâu vào đấy mà chạy về hướng ngoại ô thành Bắc, ngay cả đám sói con cũng chạy theo. Lâm Kỳ hiểu ra, thì ra là đám sói con đã đến tuổi độc lập rồi đây. Cậu đứng tại chỗ nhìn một lát rồi mới vội vã chạy về phía nơi trường lão ở.
Nơi Trưởng lão ở cách chỗ Lâm Kỳ bọn họ cũng không xa lắm, chỉ có một cái phố mà thôi. Khi Lâm Kỳ đến thì Gael đang cởi trần múc nước ở bên giếng, Lâm Kỳ nhìn bộ dạng này của anh ta thì không nhịn được rùng mình một cái, cứ như là mình cũng ở trần vậy á.
“Gael, Trưởng lão có bên trong không?”
“Ở trên lầu”.
Lâm Kỳ nói cám ơn xong thì vào nhà rồi lên lầu tìm Trưởng lão. Lúc này Trưởng lão đã khôi phục lại hình dạng sói, lại là cái bộ dạng uể oải mà trước kia hay nhìn thấy ở trên vách núi, bất quá từ sau khi Lâm Kỳ được kiến thức hình người với cơ thể đầy cơ bắp của ông cụ kia thì ngay cả với bộ dạng mềm nhũn lúc này cũng trở nên rất cao lớn ở trong lòng cậu.
“Sáng sớm đã đến đây có việc gì đó?” Trưởng lão dùng chi trước nâng người lên ngồi xổm ở dưới đất.
“Ưm, Salou sinh bệnh, hình như là phát sốt nên tôi đến tìm ông đi qua xem sao”. Lâm Kỳ có chút nôn nóng nói ra. Cậu biết có những người bình thường cơ thể càng khỏe mạnh thì khi bị bệnh lại càng nghiêm trọng hơn.
“Thì ra là vậy” Trưởng lão gật gật đầu nói ra ngoài của sổ “Gael, đi chuẩn bị một ít thảo dược hạ sốt lát nữa đem tới chỗ của Salou”. Salou đó đứng lên cùng Lâm Kỳ đi về hướng nhà bọn họ.
Salou ở trên giường nghe thấy tiếng bước chân nên vươn tay định nắm lấy Lâm Kỳ: “Lâm Kỳ, sao cậu trở lại nhanh thế?”.
Người tới chìa tay cầm tay cậu ta, nói dịu dàng: “Salou đại nhân, rất khó chịu ư?”.
Salou nghe thế liền đột ngột mở to hai mắt ra nhìn, bởi vì cậu ta bị bệnh nên giác quan chậm chạp đi khá nhiều, cho nên giờ mới nhận ra người tới cũng không phải là Lâm Kỳ mà là một cô nàng giống cái xinh đẹp, vội vàng rút cánh tay đang bị cô ta nắm lấy ra.
“Cô là ai? Lâm Kỳ đâu?”.
“Lâm Kỳ đại nhân đi tìm Trưởng lão rồi ạ, tôi là do Knick đại nhân phái đến hầu hạ ngài, tôi tên là Tuyết Lị”. Cô nàng giống cái kia nói thế.
“Cô quay về đi, nói cho Knick là tôi không cần hầu hạ” Salou nói với giọng lạnh lùng.
Tuyết Lị sửng sốt, trước đó cô ta đã gặp qua Salou, cảm thấy cậu ta là một người rất đơn thuần rất ôn hòa nên không ngờ đến cậu ta cũng sẽ lộ ra vẻ mặt lãnh khốc đến như thế, nhưng cô ta cũng không để ý tới lắm mà nói tiếp: “Ngài không nên cử động, nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi đổi một chậu nước khác lại đây”.
“Không cần!”
Khi Lâm Kỳ vào nhà thì nhìn tới chính là cái cảnh tượng này đây. Salou ngồi dựa vào bên giường lạnh lùng trừng mắt cô nàng giống cái kia, còn cô nàng giống cái kia thì lại bưng chậu rửa mặt, khi nhìn thấy Lâm Kỳ thì có chút luống cuống khó nhận ra, sau đó liền bình tĩnh lại mỉm cười với cậu.
Trưởng lão rất không phúc hậu mà ở sau lưng Lâm Kỳ huýt sáo một cái.
Lâm Kỳ định giơ chân đạp ông ta, nhưng cuối cùng lại giữ vững đức tính tốt đẹp là kính già yêu trẻ mà nhịn xuống.
“Lâm Kỳ!” Salou nhìn thấy Lâm Kỳ, lập tức lộ ra vẻ mặt uất ức vươn tay về phía cậu.
Lâm Kỳ khẽ thở dài một cái đi qua cầm lấy tay cậu ta, ngồi xuống bên giường nói: “Đây là chuyện gì thế? Cậu bệnh thì ngoan ngoãn nằm xuống đi, ngồi lên làm gì”.
Salou bĩu môi, ra hiệu một cái về Tuyết Lị đứng ở một bên cho Lâm Kỳ: “Đều tại cô ta hết”.
Lâm Kỳ lúc này mới nhìn thẳng quan sát cô nàng Tuyết Lị này. Quả thực bộ dạng của Tuyết Lị rất được, ánh mắt màu xanh lá sẫm, mũi thẳng, da thịt trắng trẻo kết hợp với mái tóc đen như mực trên đầu, nếu ở lúc bình thường Lâm Kỳ chắc chắn sẽ huýt sáo một cái để tỏ vẻ tán thưởng. Bất quá lúc này nha, Salou đang bệnh mà cô ta lại xuất hiện ở trong phòng Salou khi cậu ta đang một thân một mình, Lâm Kỳ thực sự không có tâm tình này cho lắm.
Bất quá Lâm Kỳ vẫn rất phong độ mà hỏi han: “Xin hỏi cô đến đây làm cái gì thế?”.
Tuyết Lị mỉm cười đáp lại, trả lời: “Là Knick đại nhân phái tôi đến chăm sóc Salou đại nhân đấy”.
Lâm Kỳ nhướng mày, trong lòng rất rõ ràng là Knick có ý định gì. Nếu quả thực muốn chăm sóc Salou vậy hẳn là nên phái mấy người đến mới đúng, sẽ không chỉ phái một cô gái đến đâu, lại còn xinh đẹp vậy nữa chứ. Chỉ là cậu có chút không hiểu, không phải sói nổi danh với việc trung thành với bạn đời hay sao? Tại sao ngay sau khi mình đã tỏ rõ mình là bạn đời của Salou rồi mà còn làm vậy chứ?
Bất quá Lâm Kỳ đương nhiên sẽ không giống như một cô vợ ghen tuông mà tranh cãi rồi đuổi Tuyết Lị ra ngoài, nếu là người ta tới hầu hạ Salou vậy thì để người ta hầu hạ cho đã là được rồi, vì thế cậu rất có lễ phép mà nói rằng: “Một khi đã thế vậy làm phiền cô đi đổi một chậu nước cho Salou đi, đúng rồi, bát đũa hôm qua ăn xong vẫn chưa có rửa xin cô rửa sạch hết luôn nhé, cám ơn”. Nói xong còn tặng kèm một nụ cười thật to.
Tuyết Lị liền cứng ngắc rời khỏi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook