Edit + Beta: Minh An

Cô muốn qua đó đỡ người ta một chút, nói thế nào thì đối phương cũng là người lớn tuổi rồi.

Trong lúc An Tưởng cắn môi khó xử thì cửa xe đã mở ra, một đôi chân dài từ trong xe bước tới.

Chân cẳng như này... Nhìn qua trông cũng không giống như người không đi được.

Đang lúc cô hoảng hốt thì người đàn ông bước từ ghế sau xuống, Bùi Nặc giơ hai tay bổ nhào vào ngực đối phương.

"Cụ ơi!" Cô bé nhỏ hưng phấn kêu lên, An Tưởng ngơ ngẩn nhìn anh nửa ngày không lấy lại được tinh thần.

Dưới ánh mặt trời ấm áp, người đàn ông đi giày da, dáng người cao lớn. Đầu ngón tay thon dài nhẹ đặt trên người Bùi Nặc, vẻ mặt anh lạnh lùng nhưng động tác lại dịu dàng.

Như cảm nhận được tầm mắt của An Tưởng, đối phương nâng mắt lên, ánh mắt hai người chạm nhau.

Nhìn đến gương mặt kia, trái tim An Tưởng đập chậm nửa nhịp.

Anh ấy quá đẹp trai. Khuôn mặt tinh tế góc cạnh. Cũng bởi vì quá đẹp nên trong ánh mắt lạnh lùng kia lại có một chút kiêu ngạo và xa cách.

"Cụ tới đón anh em mình rồi!" Bùi Nặc lôi kéo tay Bùi Dĩ Chu nhảy tới nhảy lui, ríu rít như một chú chim sẻ nhỏ.

Bùi Dĩ Chu không nói gì, hai mắt sáng quắc. Sâu thẳm trong đó chỉ có hình bóng của An Tưởng.

Cô dịu dàng đứng dưới ánh nắng, trong mắt anh, linh hồn của cô tỏa ra những tia sáng kì lạ.

Bùi Dĩ Chu bình tĩnh nhìn chăm chú An Tưởng, đột nhiên anh cảm thấy như cả thế giới của mình đã bị làm mờ đi, chỉ còn một mình An Tưởng rực rỡ tỏa sáng. Trong lúc nhất thời, anh không thể kiềm chế bản thân.

Trên đời này mỗi linh hồn đều có một dáng vẻ, một màu sắc khác nhau, linh hồn của những đứa trẻ thì trong sáng, mà người trưởng thành chịu áp lực của sinh hoạt thì linh hồn không còn ánh sáng nữa và nó cũng ảm đạm đi.

Nhưng linh hồn của cô lại trong sáng, lại còn là màu xanh lục rực rỡ, không nhiễm tạp chất, cứ như những viên ngọc phát sáng vậy!

Bùi Dĩ Chu nhớ kỹ màu sắc, dáng vẻ linh hồn của cô, càng nhớ hương vị của cô hơn.

Không ai mở miệng nói trước, không khí trở nên căng thẳng.

An Tưởng căng thẳng đến gần, ngẩng đầu lên nhìn Bùi Dĩ Chu, một lúc sau cô mới thật cẩn thận hỏi: "Xin hỏi... Anh là cụ của hai đứa nhỏ này sao?"

Cô mãi mới nặn ra được chữ "cụ" đó.

An Tưởng đứng gần vào mới phát hiện người đàn ông này vô cùng cao, gần 1m9. Một người cao chưa được 1 mét 65 như An Tưởng đứng trước mặt anh ta như một con búp bê nhỏ vậy.


Trên người của người đàn ông kia có mùi tuyết tùng.

Còn có...

Mũi cô động động, ngửi được mùi trà Ô Long cùng mùi hương hoa quả trong máu của anh ấy.

Rất dễ ngửi.

Cô nhìn chằm chằm cổ của anh, không nhịn được liếm liếm môi. Hai tai An Tưởng đỏ lên, cô cúi gằm đầu xuống.

Bùi Dĩ Chu chỉ nhìn thấy đỉnh đầu của An Tưởng, mùi hương từ trên người cô truyền đến làm Bùi Dĩ Chu không yên lòng, không hiểu sao anh cảm thấy rung động.

An Tưởng trông rất ngoan, giọng nói cô cũng nhẹ nhàng, nhìn qua trông cô khá là nhút nhát.

Bùi Dĩ Chu thu lại khí thế dọa người ngày thường của mình, nhẹ nhàng nói để không dọa An Tưởng: "Ừ, tôi là cụ của chúng nó." Anh nói tiếp, "Không phải cụ ruột."
1

Anh không giải thích An Tưởng cũng hiểu.

Trên đời này không có cụ nào trẻ như vậy, trừ khi... bọn họ không phải người.

Nhưng chắc không phải như vậy đâu.

Quỷ hút máu chẳng ở khắp mọi nơi như vậy.

"Vừa rồi con tôi đánh nhau cùng Bùi Ngôn nhà anh, không cẩn thận đánh gãy răng thằng bé." An Tưởng không vì An Tử Mặc là con mình mà bênh cậu bé, cô thật thà kể lại việc vừa rồi, "Nếu Bùi, Bùi tiên sinh không yên tâm có thể mang Ngôn Ngôn đi kiểm tra. Chi phí khám bệnh tôi sẽ trả."

Cô nói xong lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Bùi Dĩ Chu.

Đôi mắt của An Tưởng vô cùng đẹp, hai mí mắt cong vút uốn từ trong ra ngoài, hàng mi dày rậm. Hai mắt cô sáng lấp lánh như có những ngôi sao nhỏ trong đó vậy.

Bùi Dĩ Chu chầm chậm nói ra ba chữ: "Con... của cô?"

"Ừ." An Tưởng gật đầu, nghĩ nghĩ rồi bắt chước giọng điệu vừa rồi của anh, "Con ruột."

Con ruột...

Trái tim Bùi Dĩ Chu trầm xuống, không hiểu sao anh cảm thấy bực và khó chịu.

Anh nhìn một vòng xung quanh cuối cùng thấy một vạt áo thoáng qua ở một thân cây phía xa.

"Bùi Ngôn." Bùi Dĩ Chu thu tầm mắt lại, nghiêm túc nói, "Lại đây."


Bùi Ngôn vẫn trốn sau lưng hiệu trưởng Đàm từ khi anh xuất hiện, nghe anh gọi thì khuôn mặt nhỏ cứng đờ, cậu gục đầu xuống, không tình nguyện đi đến đứng trước người Bùi Dĩ Chu.

"Cháu đánh nhau cùng người khác?"

Giọng điệu của Bùi Dĩ Chu không tính là quá nghiêm khắc, chỉ hỏi đơn giản nhưng vẫn làm Bùi Ngôn đỏ vành mắt.

Bùi Ngôn chỉ về phía sau cây nói: "Là thằng nhãi ranh kia bắt nạt Nặc Nặc trước!"

Bùi Dĩ Chu lạnh lùng nói: "Bùi Ngôn, không thể gọi người khác bằng từ ngữ thiếu tôn trọng như vậy."

Bùi Ngôn không phục, hừ lạnh rồi đứng sang một bên.

"Xin lỗi. Vì tôi quá bận làm việc, không quản nghiêm mới làm thằng bé không biết phải trái như vậy."

An Tưởng sợ hãi vội xua tay: "Không không không, là Mặc Mặc nhà chúng tôi không hiểu chuyện trước, nếu anh cần bồi thường tôi cũng có thể bồi thường cho anh."

"Không cần." Anh nói, "Trong điện thoại hiệu trưởng Đàm đã kể lại chuyện cho tôi nghe rồi, Ngôn Ngôn cũng đánh con nhà cô, hy vọng cô cùng chồng cô không để ý."

Chồng ư?

An Tưởng sửng sốt, buột miệng thốt ra: "Tôi là mẹ đơn thân, chưa có chồng."

Chưa có chồng?

Nghe câu nói đó đầu tiên Bùi Dĩ Chu ngẩn ra, sau đó đuôi lông mày của anh nhếch lên, khóe môi không nhịn được mà cong lên một chút.

Nhưng anh nhịn sự vui vẻ của mình xuống rất nhanh, anh bình tĩnh dùng tay nới lỏng cà vạt, nói: "Hai đứa nhỏ đều sai, cô không cần quá để ý."

An Tưởng không ngờ một người đàn ông lạnh lùng như vậy lại tốt bụng và rộng lượng đến thế, trong lúc nhất thời ấn tượng tốt của cô với anh tăng gấp bội, cô cũng không cảm thấy người này đáng sợ như trước nữa.

An Tưởng lấy điện thoại từ ba lô ra, mở WeChat của mình, "Hay là thế này đi, Bùi tiên sinh lưu lại số của tôi. Nếu như về nhà Bùi Ngôn có vấn đề gì thì anh có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, tôi không chạy đâu."

Bùi Dĩ Chu đang định lấy điện thoại ra, tay trái vừa mới thò vào túi quần thì hai bóng đèn xông ra ngăn cách giữa hai người.

Khuôn mặt nhỏ của Bùi Ngôn vặn vẹo, chỉ vào mũi An Tưởng hét lên: "Cô hết hy vọng đi, cụ tôi sẽ không bao giờ đưa số cho cô đâu!"
3

Vẻ mặt Bùi Dĩ Chu đen đi trông thấy.


Bùi Ngôn không cảm nhận được sự thay đổi của cụ mình, cậu nhóc khinh thường nhìn qua An Tưởng như hiểu hết mọi chuyện: "Trước kia có một cô muốn lừa tôi để lấy số điện thoại của cụ Bảy. Đừng cho là tôi không biết mấy người suy nghĩ cái gì, muốn lợi dụng tôi để gả cho cụ tôi làm cụ bà của tôi ư? Nằm mơ đi nhé!"

Tuổi của cậu còn nhỏ nhưng cũng hiểu biết không ít thứ.

An Tưởng chỉ đơn giản muốn xin số của Bùi Dĩ Chu nên cô chưa nghĩ đến việc đó, sau khi cẩn thận suy nghĩ lại thì cô thấy lời của Bùi Ngôn cũng khá có lý.

Cô chủ động xin số của người khác cũng giống như có mục đích không thể nói thật.

An Tưởng vừa mới lấy điện thoại ra lại cất đi, tay đang định lấy cho Bùi Dĩ Chu một tấm danh thiếp của tiệm trà sữa lại thu lại.

Nhỡ đâu người ta hiểu lầm cô mượn cơ hội để lôi kéo khách cho tiệm thì sao?

"Cụ ơi, cụ ơi chúng ta về nhà đi! Nặc Nặc đói bụng rồi!" Bùi Nặc chờ lâu nên không còn kiên nhẫn, cô bé kéo tay Bùi Dĩ Chu, làm nũng muốn rời đi.

Bùi Ngôn hùa theo: "Đúng vậy đúng vậy, mau về nhà thôi! Rụng một cái răng cũng chưa chết được."

Rụng răng là việc nhỏ nhưng không cẩn thận mọc ra một cụ bà nữa chính là việc lớn!

Hai bạn nhỏ đồng lòng chung sức lôi kéo Bùi Dĩ Chu vào trong xe.

Số điện thoại của người mà anh mong nhớ suốt bao năm nay sắp tới tay lại bay đi như vậy, không cần nói cũng biết được Bùi Dĩ Chu tức giận đến nhường nào.

Anh nhanh chóng dỗ hai bạn nhỏ, cố gắng giữ bình tĩnh, nói với An Tưởng: "Trẻ con nói lung tung, cô đừng để ý."

"Tôi biết." Nhìn hai món trang sức hình người trên đùi Bùi Dĩ Chu, An Tưởng mím cười cười, "Thế Bùi tiên sinh về trước đi, đừng để hai bạn nhỏ bị đói."

Giọng nói của cô thật nhẹ nhàng và ấm áp.

Trong lòng Bùi Dĩ Chu khẽ động, suýt nữa anh không nhịn được mà tìm cớ mời cô lên xe. Cuối cùng anh nhịn nó xuống, nếu chủ động quá sẽ làm cô sợ, anh không muốn cô phải lo lắng.

"Được, thế tôi đi trước."

An Tưởng vẫy vẫy tay: "Tạm biệt Bùi tiên sinh."

Bùi Dĩ Chu gật đầu, bế Bùi Nặc lên ôm vào trong ngực, chân còn lại đá văng Bùi Ngôn ra, sải bước rời đi không quay đầu lại.

An Tưởng nhìn chiếc xe đã đi xa, thở phào nhẹ nhõm một cái.

"An Tử Mặc." Lần đầu tiên An Tưởng gọi đầy đủ tên của con mình, cô không chần chờ, trực tiếp đi đến phía sau cây gọi, "Chúng ta phải về rồi."

Một lát sau, An Tử Mặc đen mặt đi từ đằng sau cây ra.

An Tưởng cúi người thật thấp với hiệu trưởng Đàm: "Xin lỗi hiệu trưởng, chúng tôi đã làm lãng phí rất nhiều thời gian của ông, còn gây ra nhiều phiền phức cho ông nữa."

"Không sao đâu, mấy bạn nhỏ tuổi này đều thích ầm ĩ như vậy mà." Hiệu trưởng Đàm khoan dung phẩy tay, "Sau khi về cô cũng đừng tức giận với bạn nhỏ nhé!"

An Tưởng lại xin lỗi thêm lần nữa sau đó kéo An Tử Mặc đi ra khỏi nhà trẻ.


Trải qua vài chuyện như vậy, mặt trời cũng lặn về hướng tây rồi.

Ánh mặt trời hoàng hôn làm bầu trời có nhiều màu sắc khác nhau, lung linh huyền ảo, vô cùng đẹp. Cây cối mọc um tùm hai bên đường. Bóng của hai mẹ con giao nhau trên mặt đất nhưng dù hai người đi cạnh nhau vẫn có một khe hở ở giữa.

An Tưởng dừng chân lại, quay đầu nhìn An Tử Mặc theo sau không nói lời nào.

Qua một buổi đi thăm nhà trẻ, đánh nhau, cậu bé đã không còn sạch sẽ như lúc mới ra cửa nữa. Tóc rối tung, áo đầy nếp nhăn, mặt cũng dính đầy bụi, cả người bẩn thỉu lộ ra vài phần đáng thương.

An Tưởng đang định mắng cậu, thấy bộ dạng này của cậu bé lại không nỡ mắng cậu nữa, còn có chút đau lòng.

Cô lấy khăn ướt từ trong túi của mình ra, còn chưa kịp đưa qua thì An Tử Mặc đã né tránh, cảnh giác nhìn An Tưởng.

An Tưởng biết cậu đang nghĩ cái gì, nhưng cô chẳng nói gì mà mạnh mẽ lôi cậu ngồi xuống ghế nghỉ bên cạnh. Cuối cùng cô không màng An Tử Mặc đang mạnh mẽ chống đối mà dùng sức đè cặp tay nhỏ kia lại, dùng khăn ướt cẩn thận lau khuôn mặt bẩn thỉu xinh đẹp cảu cậu bé.

Động tác của cô vô cùng dịu dàng làm bả vai An Tử Mặc cứng đờ, mãi không động đậy. Trong mắt cậu chỉ còn sự tìm tòi và nghiên cứu.

"Bà muốn mắng thì cứ mắng, muốn đánh thì cứ đánh, không cần giả vờ giả vịt." An Tử Mặc hơi quay đầu đi, mím chặt môi lại.

"Mẹ sẽ không mắng con cũng sẽ không đánh con." An Tưởng thu khăn ướt vào túi rồi ngồi xuống bên cạnh An Tử Mặc.

Đèn đường nối tiếp nhau sáng lên làm thành phố trở nên ấm áp.

"Mặc Mặc, có phải con cảm thấy tất cả mọi người sẽ làm tổn thương con không?" Cô nói, giọng nói nhẹ nhàng vang vọng trong màn đêm.

Người đi trên đường vội vàng, tiếng còi ô tô inh ỏi. Giữa chốn ồn ào như vậy, hai người cùng ngồi trên ghế nhỏ tạo thành thế giới riêng biệt vừa yên tĩnh vừa dịu dàng.

Hai tay An Tử Mặc đặt trên đầu gối từ từ nắm chặt, không trả lời, dường như cậu đang chấp nhận với câu hỏi này của cô.

"Mẹ không biết các bạn nhỏ cùng người lớn ở trong thôn nói con như thế nào, cũng không biết bọn họ bắt nạt con ra sao. Nhưng..." An Tưởng nhìn sườn mặt của An Tử Mặc, nói từng chữ, "Ở bên mẹ, mẹ sẽ không để ai mắng con, cũng sẽ không để ai bắt nạt con. Nên Tử Mặc à, con có thể thử cảm nhận tình cảm của người khác dành cho mình."

Bà còn không rõ ư?

Những đau khổ ngày đêm dằn vặt cậu chính là bà mang đến cho cậu đấy!

Dù bà ta trở thành cái dạng gì, mặc kệ bà nói như nào cậu cũng sẽ đều không tin, không bao giờ tin.

An Tử Mặc nhảy từ trên ghế xuống, hai mắt cậu hơi đỏ lên, cố chấp: "Hôm nay bà cũng thấy rồi, tôi không nghe lời, về sau tôi cũng sẽ không nghe lời bà. Bà có thể bỏ rơi tôi, nhưng tôi sẽ không bao giờ thay đổi."

Cậu không có người thân, không có bạn bè, một mình cô độc đi trên quãng đường đời không nơi nương tựa.

Mấy cái tình cảm chó má đó, An Tử Mặc không thèm quan tâm, cũng chẳng hiếm lạ gì.

Từ khi sinh ra đến bây giờ cậu đều sống một mình như vậy, cũng rất ổn.

Cậu không cần ai chăm sóc, cũng chẳng cần tình cảm từ ai.

Không cần, mãi mãi không cần!
2

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương