Tôi Là Đạo Sĩ
-
Quyển 6 - Chương 41: Kết thúc
Con quái vật hạ cánh xuống căn phòng rồi từ từ biến về dạng người, ả ta nhếch mép cười nhìn về phía tên dưa chuột. Dưa chuột nhắm chặt đôi mắt rồi khẽ mỉm cười lên tiếng:
- Có vẻ như cũng không dễ dàng cho lắm nhỉ...? Hắn có xứng là đối thủ của cô không...?
- Nếu như hắn dịu dàng hơn một chút thì có lẽ tôi sẽ biến hắn thành nô lệ...! Nhưng thực sự thằng khốn này không biết điều một chút nào...! Dù sao tôi cũng khá thỏa mãn với con nô lệ kìa...!
Vừa nói, ả ma cà rồng vừa quay sang nhìn về phía cơ thể nàng. Dưa chuột hít một hơi thật sâu rồi đưa hai tay ra phía trước, hắn có vẻ thỏa mãn với những gì đang có:
- Cuộc sống này thật tuyệt vời...! Giàu sang...! Quyền lực...! Và cuối cùng là bất tử...! Có vẻ như đây là một kết thúc có hậu...!
- Chưa kết thúc được đâu...! Xoẹt....!
Tiếng nói phát ra từ phía ả ma cà rồng như cắt ngang tâm trạng hưng phấn của dưa chuột, nhưng đôi mắt hắn trợn tròn lên khi phát hiện ra điều bất thường gì đó. Giọng nói vừa lên tiếng không phải là của ả ma cà rồng, vì hiện tại cơ thể của ả đã bị xẻ ra làm đôi.
Đôi mắt ả vẫn còn bàng hoàng như không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng mọi thứ còn lại của ả chỉ còn lại là thân xác đang bốc cháy dữ dội. Tôi nhăn mặt nghiến răng với tâm trạng cực kì phẫn nộ:
- Rất tiếc là không chỉ mỗi mày có cánh...!
Sau khi thân xác ả ma cà rồng tan biến vào tro bụi, tôi ngước mắt nhìn về phía tên Dưa Chuột rồi nhếch mép nói tiếp:
- Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc...!
- Đúng vậy...! Mọi việc đã kết thúc...! Những việc từ trước tôi làm đến giờ, ví dụ như cài nội gián và bắt cóc người trong cục tâm linh miền bắc, hợp tác với atula vương v.v Tất cả cũng vì một mục đích duy nhất...!
- Trường Sinh Bất Tử...!
Tôi nhếch mép cười cắt lời của tên Dưa Chuột, hắn mỉm cười chỉ thẳng vào tôi rồi gật đầu xác nhận:
- Chính xác...! Tôi là người đơn giản cũng giống như bao người khác...! Đều có sự ham muốn...! Khi đã giàu sang... thì ham muốn quyền lực,,,! Khi đã có quyền lực thì lại mong không bao giờ chết...! Với tôi sống giữa chế độ hay xã hội nào cũng không thành vấn đề...! Tư bản hay xã hội chủ nghĩa thì mọi thứ cũng có khác gì nhau...? Chỉ có lũ ngu phản quốc cứ đinh ninh tôi ở việt nam làm việc cho chúng mà không ngờ rằng đó chỉ là cái bẫy để bọn chúng phải chuyển khoản cho tôi...!
- Mà chắc cậu cũng biết bí mật trong chiếc rương gỗ đó là thứ gì rồi nhỉ...? Tôi không cần phải giải thích nhiều nữa...! Người yêu của cậu đã qua cơn nguy kịch, tôi cũng đã có thứ mình muốn...! Giao dịch coi như thành công tốt đẹp...! Chúng ta không ai nợ ai nữa...!
Dứt lời, Dưa Chuột quay lưng bước đi, nhưng hắn bỗng nhiên đứng khựng lại, đôi mắt trợn tròn kinh ngạc, miệng lắp bắp khi nhìn thấy gì đó trước mặt mình:
- Thế...! Thế... này là sao...?
- Là sao ư...? Là kết thúc dành cho ông đấy...!
- Sao có thể chứ...? Rõ ràng là ta đã ăn " Thái Tuế Chi " rồi mà...?
- Đến giờ này ông vẫn chưa chịu hiểu sao...? Thứ mà ông ăn vốn dĩ là cái bẫy cuối cùng dành cho những tên mưu cầu sự trường sinh...! Từ Hy Thái Hậu đã băng hà thì " Thái Tuế Chi " giữ lại có ích gì? Vốn dĩ trên đời này không hề có cái gọi là Trường Sinh vì đơn giản " Sinh Lão Bệnh Tử là quy luật bất biến của nhân gian "
- Ta không tin...! Ta không tin...!
- Không cần ông phải tin...! Vì quan sai âm giới đã đến tìm ông rồi...!
Từ sau lưng Dưa Chuột, hai chiếc dây xích từ từ hiện trói nghiến linh hồn hắn lại, mặc cho hắn kêu la, gào thét. Linh hồn hắn bị hút vào lỗ đen sâu hoắm rồi từ từ biến mất trong không gian, lúc này trên nền đất lạnh chỉ còn lại cơ thể lạnh ngắt của y.
Tôi quay người lại rồi tiến về phía nàng, khuôn mặt nàng có vẻ như đã hồng hào trở lại. Tâm trạng của tôi lúc này là vui mừng xen lẫn là sự buồn bã, khi đã xác định đi đến bước biến thân là đã không còn cơ hội quay trở lại làm con người nữa, giờ đây tôi vĩnh viễn sẽ ở trong lốt của một con quái vật.
Tôi đứng dậy gọi điện cho ông bác già, rồi nhìn nàng lần cuối trước khi quay lưng bước đi. Cảm giác hôm nay cũng giống như cảm giác bốn năm về trước, cái ngày mà tôi từ biệt nàng sau khi đổi nhãn.
Thời gian lặng lẽ trôi càng khiến cho con tim tôi muốn níu giữ lại, tôi gồng mình xuống rồi quay lưng bước đi nhưng bỗng nhiên một giọng nói vang lên làm đôi chân tôi đứng khựng lại:
- Nguyễn Đ...! Anh đừng đi...!
Tôi quay mặt lại nhìn về hướng phát ra tiếng nói, nàng đang từ từ đứng dậy rồi nhìn về phía tôi với đôi mắt nghẹn ngào. Tôi nhắm mắt lại rồi thở dài lắc đầu:
- Có thể không đi sao...? Với bộ dạng này em nghĩ có thể thoải mái sống ở xã hội này sao...? Tôi có thể bên em đến suốt cuộc đời sao..?
- Em bất chấp hết...! Dù anh có là quái vật hay súc vật...! Em cũng không bao giờ hối hận vì yêu anh...!
Dứt lời nàng lao đến ôm chặt lấy tôi. tôi không biết làm gì lúc này nữa, thực sự hiện giờ tôi chỉ muốn thời gian dừng lại... dừng lại cho đến mãi về sau.
- Em sẽ không bao giờ hối hận chứ...! Tôi không biết là....!
- Đừng nói nữa...! Và đừng bao giờ bỏ rơi em thêm một lần nào nữa....!
Thế là đủ, tôi nhẹ nhàng ôm lấy thân hình nhỏ bé của nàng vào lòng minh, trái tim tôi bỗng nóng ran lên, cơ thể cũng bỗng nhiên thay đổi. Tôi ngạc nhiên vui sướng vì những gì vừa xảy ra, tôi đã quay trở lại nốt con người.
Có lẽ dù ngày mai có ra sao thì cũng không bao giờ thay đổi được tình yêu mà chúng tôi dành cho nhau. Cuối cùng thì một kẻ vô giá trị như tôi cũng đã tìm thấy hạnh phúc viên mãn cho riêng mình. Còn bạn thì sao?
End.
Thập Điện Chuyển Luân Vương - Địa Giới.
- Mọi việc đều đã xác minh rõ ràng rồi chứ...?
Chuyển Luân Vương lên tiếng nhìn sang phía Phán Quan, Phán Quan ấp úng nói không nên lời:
- Bẩm Diêm Vương...Việc này! Thật sự trong tam giới không tìm thấy tiền kiếp của y...! Hạ Thần cũng đã nhờ thủ hạ tra lại bên phía atula giới và la sát giới nhưng tuyệt nhiên không thấy có điều gì bất thường...! Nhưng nghe nói... Cõi Cực Lạc...!
- Có chuyện gì thì nói nhanh đi...! Sao phải ấp úng, sợ sệt như vậy...?
Chuyển Luân Vương trừng mắt nhìn về phía Phán Quan, Phán Quan rụt rè tiến lại gần rồi nói nhỏ vào tai Diêm Vương. Đôi mắt Chuyển Luân Vương bỗng nhiên trợn tròn như không thể tin những gì vừa nghe được:
- Tin của ngươi có chính xác không...?
- Hạ thần có ăn gan hùm cũng không dám nói sai nửa lời trước mặt Ngài ạ...!
Phán Quan sợ hãi như xác nhận lại những gì mình nói là tuyệt đối chính xác, Chuyển Luân Vương đưa tay lên trán rồi nhăn mặt lắc đầu:
- Chuyện lớn rồi...! Tiền kiếp của y có khả năng chính là: " Lục Nhĩ Mỹ Hầu "!
Lời kết: Vậy là cuối cùng " tôi là đạo sĩ " cũng kết thúc, tuy là kết mở nhưng thực sự bộ truyện này đã kết thúc thực sự rồi nhưng sẽ lại mở ra một bộ truyện khác trong tương lai!
Đương nhiên là sẽ không còn tên là: " Tôi là đạo sĩ " nữa, vì nó không còn đi theo nguyên bản tâm linh và kinh dị mà chuyển hướng sang thể loại: Thần thoại, tiên hiệp...!
Một năm qua, tuy có nhiều vui buồn, hỷ nộ ái ố nhưng các bạn vẫn đi cùng tôi trong suốt hành trình và ủng hộ hết mình!
Mong trong tương lai các bạn sẽ ủng hộ tôi ở những bộ truyện tiếp theo...!
Một lần nữa xin cám ơn những người đã ủng hộ " tôi là đạo sĩ " trong thời gian qua...!
Và chuẩn bị đón đọc bộ truyện tiếp theo: " PHỤC MA TRỌNG SINH KÝ "!
- Có vẻ như cũng không dễ dàng cho lắm nhỉ...? Hắn có xứng là đối thủ của cô không...?
- Nếu như hắn dịu dàng hơn một chút thì có lẽ tôi sẽ biến hắn thành nô lệ...! Nhưng thực sự thằng khốn này không biết điều một chút nào...! Dù sao tôi cũng khá thỏa mãn với con nô lệ kìa...!
Vừa nói, ả ma cà rồng vừa quay sang nhìn về phía cơ thể nàng. Dưa chuột hít một hơi thật sâu rồi đưa hai tay ra phía trước, hắn có vẻ thỏa mãn với những gì đang có:
- Cuộc sống này thật tuyệt vời...! Giàu sang...! Quyền lực...! Và cuối cùng là bất tử...! Có vẻ như đây là một kết thúc có hậu...!
- Chưa kết thúc được đâu...! Xoẹt....!
Tiếng nói phát ra từ phía ả ma cà rồng như cắt ngang tâm trạng hưng phấn của dưa chuột, nhưng đôi mắt hắn trợn tròn lên khi phát hiện ra điều bất thường gì đó. Giọng nói vừa lên tiếng không phải là của ả ma cà rồng, vì hiện tại cơ thể của ả đã bị xẻ ra làm đôi.
Đôi mắt ả vẫn còn bàng hoàng như không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng mọi thứ còn lại của ả chỉ còn lại là thân xác đang bốc cháy dữ dội. Tôi nhăn mặt nghiến răng với tâm trạng cực kì phẫn nộ:
- Rất tiếc là không chỉ mỗi mày có cánh...!
Sau khi thân xác ả ma cà rồng tan biến vào tro bụi, tôi ngước mắt nhìn về phía tên Dưa Chuột rồi nhếch mép nói tiếp:
- Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc...!
- Đúng vậy...! Mọi việc đã kết thúc...! Những việc từ trước tôi làm đến giờ, ví dụ như cài nội gián và bắt cóc người trong cục tâm linh miền bắc, hợp tác với atula vương v.v Tất cả cũng vì một mục đích duy nhất...!
- Trường Sinh Bất Tử...!
Tôi nhếch mép cười cắt lời của tên Dưa Chuột, hắn mỉm cười chỉ thẳng vào tôi rồi gật đầu xác nhận:
- Chính xác...! Tôi là người đơn giản cũng giống như bao người khác...! Đều có sự ham muốn...! Khi đã giàu sang... thì ham muốn quyền lực,,,! Khi đã có quyền lực thì lại mong không bao giờ chết...! Với tôi sống giữa chế độ hay xã hội nào cũng không thành vấn đề...! Tư bản hay xã hội chủ nghĩa thì mọi thứ cũng có khác gì nhau...? Chỉ có lũ ngu phản quốc cứ đinh ninh tôi ở việt nam làm việc cho chúng mà không ngờ rằng đó chỉ là cái bẫy để bọn chúng phải chuyển khoản cho tôi...!
- Mà chắc cậu cũng biết bí mật trong chiếc rương gỗ đó là thứ gì rồi nhỉ...? Tôi không cần phải giải thích nhiều nữa...! Người yêu của cậu đã qua cơn nguy kịch, tôi cũng đã có thứ mình muốn...! Giao dịch coi như thành công tốt đẹp...! Chúng ta không ai nợ ai nữa...!
Dứt lời, Dưa Chuột quay lưng bước đi, nhưng hắn bỗng nhiên đứng khựng lại, đôi mắt trợn tròn kinh ngạc, miệng lắp bắp khi nhìn thấy gì đó trước mặt mình:
- Thế...! Thế... này là sao...?
- Là sao ư...? Là kết thúc dành cho ông đấy...!
- Sao có thể chứ...? Rõ ràng là ta đã ăn " Thái Tuế Chi " rồi mà...?
- Đến giờ này ông vẫn chưa chịu hiểu sao...? Thứ mà ông ăn vốn dĩ là cái bẫy cuối cùng dành cho những tên mưu cầu sự trường sinh...! Từ Hy Thái Hậu đã băng hà thì " Thái Tuế Chi " giữ lại có ích gì? Vốn dĩ trên đời này không hề có cái gọi là Trường Sinh vì đơn giản " Sinh Lão Bệnh Tử là quy luật bất biến của nhân gian "
- Ta không tin...! Ta không tin...!
- Không cần ông phải tin...! Vì quan sai âm giới đã đến tìm ông rồi...!
Từ sau lưng Dưa Chuột, hai chiếc dây xích từ từ hiện trói nghiến linh hồn hắn lại, mặc cho hắn kêu la, gào thét. Linh hồn hắn bị hút vào lỗ đen sâu hoắm rồi từ từ biến mất trong không gian, lúc này trên nền đất lạnh chỉ còn lại cơ thể lạnh ngắt của y.
Tôi quay người lại rồi tiến về phía nàng, khuôn mặt nàng có vẻ như đã hồng hào trở lại. Tâm trạng của tôi lúc này là vui mừng xen lẫn là sự buồn bã, khi đã xác định đi đến bước biến thân là đã không còn cơ hội quay trở lại làm con người nữa, giờ đây tôi vĩnh viễn sẽ ở trong lốt của một con quái vật.
Tôi đứng dậy gọi điện cho ông bác già, rồi nhìn nàng lần cuối trước khi quay lưng bước đi. Cảm giác hôm nay cũng giống như cảm giác bốn năm về trước, cái ngày mà tôi từ biệt nàng sau khi đổi nhãn.
Thời gian lặng lẽ trôi càng khiến cho con tim tôi muốn níu giữ lại, tôi gồng mình xuống rồi quay lưng bước đi nhưng bỗng nhiên một giọng nói vang lên làm đôi chân tôi đứng khựng lại:
- Nguyễn Đ...! Anh đừng đi...!
Tôi quay mặt lại nhìn về hướng phát ra tiếng nói, nàng đang từ từ đứng dậy rồi nhìn về phía tôi với đôi mắt nghẹn ngào. Tôi nhắm mắt lại rồi thở dài lắc đầu:
- Có thể không đi sao...? Với bộ dạng này em nghĩ có thể thoải mái sống ở xã hội này sao...? Tôi có thể bên em đến suốt cuộc đời sao..?
- Em bất chấp hết...! Dù anh có là quái vật hay súc vật...! Em cũng không bao giờ hối hận vì yêu anh...!
Dứt lời nàng lao đến ôm chặt lấy tôi. tôi không biết làm gì lúc này nữa, thực sự hiện giờ tôi chỉ muốn thời gian dừng lại... dừng lại cho đến mãi về sau.
- Em sẽ không bao giờ hối hận chứ...! Tôi không biết là....!
- Đừng nói nữa...! Và đừng bao giờ bỏ rơi em thêm một lần nào nữa....!
Thế là đủ, tôi nhẹ nhàng ôm lấy thân hình nhỏ bé của nàng vào lòng minh, trái tim tôi bỗng nóng ran lên, cơ thể cũng bỗng nhiên thay đổi. Tôi ngạc nhiên vui sướng vì những gì vừa xảy ra, tôi đã quay trở lại nốt con người.
Có lẽ dù ngày mai có ra sao thì cũng không bao giờ thay đổi được tình yêu mà chúng tôi dành cho nhau. Cuối cùng thì một kẻ vô giá trị như tôi cũng đã tìm thấy hạnh phúc viên mãn cho riêng mình. Còn bạn thì sao?
End.
Thập Điện Chuyển Luân Vương - Địa Giới.
- Mọi việc đều đã xác minh rõ ràng rồi chứ...?
Chuyển Luân Vương lên tiếng nhìn sang phía Phán Quan, Phán Quan ấp úng nói không nên lời:
- Bẩm Diêm Vương...Việc này! Thật sự trong tam giới không tìm thấy tiền kiếp của y...! Hạ Thần cũng đã nhờ thủ hạ tra lại bên phía atula giới và la sát giới nhưng tuyệt nhiên không thấy có điều gì bất thường...! Nhưng nghe nói... Cõi Cực Lạc...!
- Có chuyện gì thì nói nhanh đi...! Sao phải ấp úng, sợ sệt như vậy...?
Chuyển Luân Vương trừng mắt nhìn về phía Phán Quan, Phán Quan rụt rè tiến lại gần rồi nói nhỏ vào tai Diêm Vương. Đôi mắt Chuyển Luân Vương bỗng nhiên trợn tròn như không thể tin những gì vừa nghe được:
- Tin của ngươi có chính xác không...?
- Hạ thần có ăn gan hùm cũng không dám nói sai nửa lời trước mặt Ngài ạ...!
Phán Quan sợ hãi như xác nhận lại những gì mình nói là tuyệt đối chính xác, Chuyển Luân Vương đưa tay lên trán rồi nhăn mặt lắc đầu:
- Chuyện lớn rồi...! Tiền kiếp của y có khả năng chính là: " Lục Nhĩ Mỹ Hầu "!
Lời kết: Vậy là cuối cùng " tôi là đạo sĩ " cũng kết thúc, tuy là kết mở nhưng thực sự bộ truyện này đã kết thúc thực sự rồi nhưng sẽ lại mở ra một bộ truyện khác trong tương lai!
Đương nhiên là sẽ không còn tên là: " Tôi là đạo sĩ " nữa, vì nó không còn đi theo nguyên bản tâm linh và kinh dị mà chuyển hướng sang thể loại: Thần thoại, tiên hiệp...!
Một năm qua, tuy có nhiều vui buồn, hỷ nộ ái ố nhưng các bạn vẫn đi cùng tôi trong suốt hành trình và ủng hộ hết mình!
Mong trong tương lai các bạn sẽ ủng hộ tôi ở những bộ truyện tiếp theo...!
Một lần nữa xin cám ơn những người đã ủng hộ " tôi là đạo sĩ " trong thời gian qua...!
Và chuẩn bị đón đọc bộ truyện tiếp theo: " PHỤC MA TRỌNG SINH KÝ "!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook