Tôi Là Cửu Vĩ Hồ Ly
Chương 52: Chờ anh ngàn năm

Đây có lẽ là ký ức của gã, sinh ra trong một gia đình lớn, có đến cả vài chục, trăm thế hệ sống chung với nhau, có lẽ là do tuổi thọ của con người nơi đó quá dài, có người còn sống qua tới cả vạn năm(10000 năm). Nơi đó người ta gọi là gia tộc, gia tộc hắn khá lớn, cũng coi như là có tiếng tăm, hắn là con út của tộc trưởng tộc đó với một tiểu thiếp. Từ nhỏ đã yếu đuối hay bệnh tật, cha hắn thấy thế thì không để ý tới hắn nữa, đối với ông ta thì ông ta chỉ cần những đứa con tài giỏi, mạnh mẽ mà thôi, có lẽ ông ta cũng sống mấy ngàn năm rồi nên con nhiều vô kể, mấy đứa bất tài không tu luyện được thì tầm trăm năm là chết nên lâu dần đã tập cho ông ta thói quen đó. Trong thời gian lớn lên nhàm chán và buồn tuổi không có sự yêu thương của cha, tính cách của hắn càng méo mó, đến năm 15 tuổi quá chán về cuộc đời mình, hắn bỏ nhà đi lang thang mà cũng chả ai quan tâm hắn. Bất ngờ lúc tuyệt vọng nhảy xuống vách núi thì lại rơi xuống một hồ nước và dưới đáy hồ nước gặp được một cái động.

Cái động ấy lại là động phủ ngày xưa của một tuyệt thế cường giả Cực Băng lão ma, tàn ác vô cùng, về già về đây để mà tọa hóa(chết), rồi để lại truyền thừa của mình cho người có duyên. Lấy được truyền thừa, công pháp, tài nguyên, kinh nghiệm.v.v.v.. hắn nhanh chóng cải mệnh, nâng cấp tư chất tu luyện của mình từ con số 0 thành một tuyệt thế thiên tài. Vì hận gia tộc lạnh nhạt với mình, hận người cha vô tâm, hắn không về nhà mà tiếp tục đi khắp nơi tu luyện, 600 năm sau hắn thành danh, mang theo thực lực cực mạnh quay trở về gia tộc và....tàn sát hết tất cả những người đã "bơ" mình ngày xưa kể cả cha hắn. Rồi ngông nghênh rời đi, tiếp đó 400 năm hắn đi gieo họa, làm ác khắp nơi, cưỡng hiếp con gái, chặn đường cướp của, giết người đoạt bảo.v.v.v không việc ác nào mà không dám làm. Đối với hắn thì lúc nhỏ hắn chỉ là một một kẻ yếu đuối, mọi người khinh thường, ăn hiếp hắn được thì giờ hắn đã mạnh lên, có quyền khinh thường, ăn hiếp những người yếu hơn hắn. Mặc dù làm ác khắp nơi, hung danh vang tỏa cả thiên hạ nhưng vì ngại thực lực của hắn, chẳng ai dám quản những chuyện này, người bị hại tuy ôm hận trong người thế nhưng lại không dám hó hé chút nào.

Cuộc đời hắn trải qua rất nhiều thứ đặc sắc mà tôi chưa bao giờ được thấy, cảnh tượng hoa mỹ, hùng vĩ, người người bay đầy trời như thần tiên..v.v. Cả những kiến thức phi khoa học nữa nhưng mà...chúng thật sự tồn tại, thế nhưng lại không phải là thế giới của Hư Không chủ, thế giới Hư Không chủ là một vũ trụ huyền bí với hàng tỷ tỷ tỷ tỷ tinh cầu(hành tinh), mà thế giới của gã thanh niên áo đen chỉ có một bầu trời, không có vũ trụ, chỉ phân chia thế giới thành những nơi cao thấp khác nhau thôi. Theo tương quan lực lượng trong 2 ký ức thì gã thanh niên áo đen này yếu hơn Hư Không chủ không biết bao nhiêu lần, so sánh trên trục số thì hắn cứ như số 1 còn Hư Không chủ lại là ∞(vô hạn). Chênh lệch là vô cùng, thế nhưng ở thế giới đó hắn cũng là một kẻ mạnh(không phải là mạnh nhất cũng không thuộc top mạnh nhất), hắn còn trẻ(so với những người ở thế giới đó) mới có hơn một ngàn tuổi, nếu tương lai tiêu dao thêm vạn năm nữa có lẽ đã như Cực Băng lão ma trở thành cự đầu trong thiên địa đó, top những người mạnh nhất. Đen đủi, xui xẻo, nhọ thế nào mà tùy tiện trên đường cưỡng gian một cô gái xinh đẹp thì trúng ngay là đệ tử đắc ý của của đại đệ tử của "Thiên Hoàng" Thanh Hoa Thiên.

Làm đại đệ tử của Thiên Hoàng, nổi giận lôi đình truy sát hắn cả chục năm không bỏ, từ Cực Hạn Thiên Phong tới Vô Tận Hắc Ám Hải, cho tới Địa Ngục Uyên(hố sâu địa ngục) không đáy cũng đuổi qua một hồi làm hắn cực kỳ bực bội, nhưng hắn không đánh lại người ta nên đành ngậm ngùi bỏ chạy mặc dù chạy rất kinh, lại không thoát... Đuổi tới Vùng Đất Loạn Không Gian ở cực Tây thiên địa thì vô ý thế nào 2 người lại phá vỡ không gian bay tới Trái Đất này, vũ trụ này. Vũ trụ này có không gian rất yếu đuối, hắn và người phụ nữ truy sát đều có thể phá vỡ không gian mà quay trở về thế giới của mình nhưng hắn không có ý định đó thế nên người phụ nữ kia cũng vậy, đối với hắn thì địa phương nào mà hắn và người phụ nữ kia càng xa lạ thì hắn càng an toàn hơn. Họ tới nơi này, sau đó liên tục vừa đánh vừa chạy từ Bắc Cực tới Nam Cực, rồi trong lúc bỏ chạy hắn cảm thấy có dao động Băng hệ nhỏ nhẹ ở chỗ tôi nến mới tới đây để hỏi tin tức, hắn là một cao thủ trong Băng hệ nên rất mẩn cảm với khí lạnh, tuy có cảm thấy khí tức Băng hệ của tôi có khác biệt khá nhiều với linh khí Băng hệ ở thế giới hắn nhưng cũng không lấy làm lạ, cho là có công pháp hay cách tu luyện đặc biệt thì luyện ra một loại linh khí đặc biệt thôi.

Tới đây gặp được tôi rồi thì mọi chuyện cũng như đã biết, tới lúc hắn thấy tôi có thể hấp thụ được chiêu thức hệ Băng của hắn, lại có vẻ ngoài nhìn nhợt nhạt xám trắng hắn liền cho rằng cơ thể tôi là Chí Ma Chí Băng Thánh Thể trong truyền thuyết của thế giới hắn, thế là hắn chơi trò đoạt xá(chiếm lấy thể xác). Để có một cơ thể mới hoàn mỹ hơn, tu luyện nhanh hơn, lại còn tránh được truy sát của Thanh Hoa Thiên, một công mà N việc. Tiếc rằng vào trong thức hải(nôm na là ý thức linh hồn) của tôi thì hắn nhận ra hắn đã vào Hồn Giới, Hồn Giới thì chỉ có tuyệt đỉnh cao thủ Thiên Linh Cảnh(cảnh giới) mới có thể ngưng tụ, tùy theo công pháp thuộc tính mà người đó tu luyện sẽ hình thành mỗi Hồn Giới khác nhau, có người hình thành một khu rừng, có người thành biển, có người thành bầu trời, có người thành núi, có người lại thành một cái lục địa..v.v Nhưng trước giờ người mạnh nhất trong truyền thuyết của thế giới hắn là Thanh cũng mới chỉ hình thành một thế giới có bầu trời, có mặt đất, có biển, có cây cối rừng rậm.v.v y hệt thế giới thật. Đằng này nhập vào tôi lại thấy cả một không gian vũ trụ hạo hãn vô tận như thê(ở chỗ hắn cái này không gọi là vũ trụ mà gọi là hư không vô tận vì nó thật sự vô tận và hư không, chả tồn tại một cái gì cả, cứ như thế giới vị diện mà hắn sinh sống là duy nhất trong hư không đó).

Hắn tưởng tôi là một chí tôn thời viễn cổ luân hồi sống lại thì sợ hãi lẫn vui mừng như đã thấy. Rồi lại chết bất ngờ trong một cái nơi eo ọp, hẽo lánh như Trái Đất này, thật đáng thương, phải nói cái thế giới của hắn tùy tiện một cái quốc gia nhỏ nào cũng lớn hơn Trái Đất nhiều. Cảm giác cuối cùng của hắn trước khi chết là không thể tin được và không cam lòng.v.v. Điều này tôi hoàn toàn cảm nhận được cứ như mình trải qua vậy, nó lại cảnh tỉnh tôi thêm một lần nữa là không thể khinh thường bất cứ thú gì trên đời này. Cũng như ký ức xa xưa kia, lần này tôi cũng chỉ để lại một chút kiến thức trong dòng thời gian nhàm chán cả ngàn năm của hắn thôi, tôi không lưu giữ lại nhân sinh của hắn vì dễ làm biến đổi tính cách của mình. Cuối cùng thì mọi chuyện cũng xong, theo ký ức của tên áo đen thì đây là Hồn Giới của tôi, tức là thế giới trong linh hồn, hèn gì mà mọi suy nghĩ của tôi đều thành hiện thực, vì nơi đây vốn của tôi và tôi nắm quyền khống chế hoàn toàn, còn nhiều thứ khác nhưng hiện tại có lẽ không cần phải kể thêm. Tôi cũng trong ký ức của gã áo đen mà biết được cách đưa ý thức ra ngoài cơ thể, vừa mở mắt ra thì thấy mình đang ở giữa...một ngọn núi băng cao cả ngàn mét. WTF, nó hình thành lúc nào vậy trời. Thật sự muốn ngất, đã vội rồi mà còn bị cái này nữa, lẽ nào thằng kia tính đoạt lấy thân thể mình rồi nên dồn hết lực lượng tạo nên một cái núi băng xung quanh để bảo vệ trong lúc hành sự, sau khi xong thì hấp thụ để nhanh lên lv? Đành ngậm ngùi vận hành <<Ma Băng Quyết>> hấp thu cái đống này.

===================

Ở dãy trọ của tôi thì đang rất là xôm, chuyện là má tôi cũng lên đây rồi. Chờ tôi lâu quá thì ba tôi cũng không kiên nhẫn nữa, liền mạnh dạn qua chùa tìm kiếm Tuệ Linh. Gặp rồi nên cô bé biết đó là ba tôi, thấy là vòng tay lại chào ngay, mời vô trong nói chuyện, rồi sau đó về chờ má tôi lên, 2 ông bà tới nói ra chuyện cô bé là con gái ông bà, rồi cả nhà dẫn nhau đi kiểm tra ADN một chút rồi mới xác định. Mặc dù ban đầu con bé có hơi khó chấp nhận nhưng họ cũng vỗ về an ủi nhiều lắm, muốn xin nhà chùa cho cô bé về với gia đình nhưng mà cô bé bảo muốn chờ gặp tôi. Nhưng mà chờ cả tuần rồi chưa thấy thằng trời đánh kia về, ba tôi cũng bực lắm, nhưng mà có con bé ở đó nên mới không thể hiện ra ngoài thôi.

Chuỗi ngày vừa qua là những ngày mà thằng Cường cảm thấy áp lực nhất, vừa phải cứ nữa tiếng trả lời câu hỏi của ba má tôi một lần mà còn phải tập trung cố gắng để mà luyện <<Linh Băng Chân Kinh>> nữa. Nó biết tôi đi đâu thì cũng không cần phải lo lắng, thế nhưng lại không thể nói toạc ra là con bác nó éo bình thường, xe cán chưa chắc nó té nữa, sợ cái xe bị hỏng thôi, nên chỉ có một câu:"Chắc mai nó về" mà rên mãi. Cũng may là vài bữa nữa thằng Cường với thằng Hóa đã chuẩn bị họp báo cho ra mắt gameroom rồi, cơ sở hạ tầng, thiết bị đã được tôi lắp trước khi tòa nhà hoàn thành trang trí, nó hé cho ba má tôi một chút, nghe được cái "thành tựu" của tôi thì ông bà cũng bớt lo, bớt giận....nhưng mà thầm mắng:"Nó mà về thì biết tay!".

==================

Đã một tuần trôi qua, kể từ lúc Mỹ Hương về tới nhà. Mấy ngày nay thì lâu lâu bâng quơ cô nàng lại nghĩ về chuyện đêm đó, tủm tỉm cười, đỏ cả mặt, sau đó lại nhảy lên giường nấp trong chăn. Uyên thấy thế thì đâm ra nghi ngờ, lại thêm tò mò, cô mò hỏi:

- Này, bé ba! Em có sao không thế?

Lúc này Mỹ Hương mới từ trong chăn thò đầu ra cười một cách tinh ngịch:

- Hihi, không có sao hết. Em bình thường mà.

- Xạo nè! Lừa chị hả cưng, nhìn mặt cưng mấy ngày nay hạnh phúc đến cười muốn trẹo hàm kìa, lại còn hay đỏ nữa. Có phải có xảy ra chuyện gì với anh chàng đó không? - Nháy mắt cười đẩy ẩn ý.

- Êiiii! Cái này là không có nha! Em với anh ấy chưa làm gì hết. - Vội thanh minh.

- Làm gì mà gấp thế, hai chỉ hỏi thôi mà? Không có thì thôi, mà giống có tật giật mình ghê! Nói đi, chị em với nhau mà, chị không kể bố mẹ đâu. - Bộ mặt "hãy tin tưởng ở chị".

- Hừ, mệt chị ghê! Em nói không có mà không tin! Không có gì thiệt đó, mà em nói nhỏ nè.

- Nói đi! - Đưa tai lại gần.

- Em biết bệnh của em rồi.

- Hả? Cậu ta nói cho em biết? Đúng là không thể tin tưởng được. - Giận.

- Không phải! Em biết trước anh ấy cơ, lúc mà chị nói chuyện với bác sĩ bên ngoài ấy. Nhưng mà không sao?

- Sao lại không sao? - Trong lòng tự hỏi chẳng lẽ nó không biết tình trạng thật của mình.

- Em hết bệnh rồi thì sẽ không sao đúng rồi. Anh ấy chữa cho em rồi, từ nay em không còn bệnh nữa.

- Thật không? Em biết em bị gì không mà cậu ta có thể chữa được.

- Aizz, chị không tin thì thôi! Người ta không thèm kể nữa. - Nói đến chữa bệnh, Mỹ Hương lại nhớ đến đêm đó, "Ui chao ơi! Sao mà mình cứ nghĩ đến nó miết vậy nè!", đang đỏ mặt thì lại nghĩ tới sau đó anh Vũ nói chuyện với mình rất lạnh nhạt thờ ơ, lại nhớ tới bộ dạng đáng sợ xám ngoét của anh ấy nữa, mà cả tuần rồi cũng không thèm gọi mình.

Nghĩ tới đây cô nàng lo quá, không biết giờ anh ấy ra sao rồi. Không được, mình phải gọi thử. Lấy điện thoại ra gọi liền luôn, dường như quên luôn sự tồn tại của chị gái đang há hốc mồm nhìn đứa em đang "bơ" mình. Thế nhưng đáp lại chỉ là tiếng của "chị tổng đài", gọi lại vài lần vẫn thế, đang rầu thì đột nhiên nghĩ tới lý do chắc anh ấy hết pin, ảnh cũng hay như thế lắm. Đây chỉ là lý do cô nàng nghĩ ra an ủi mình thôi... Thực ra là do lớp băng dày như núi kia khiến tín hiệu không thể vào được....

- Này...có chuyện gì xảy ra à? - Uyên đưa tay quơ quơ trước mặt Mỹ Hương.

- Ơ..không ạ! Em chỉ chợt nhớ một chuyện thôi, hihi! Hay là giờ chị em mình đi ăn đi, lâu rồi mình chưa ăn chung. - Đánh trống lãng, Mỹ Hương không muốn nghĩ tới mấy vấn đề đau đầu này nữa.

- Ừ được! Chị hai cũng đang đói, để chị gọi bố mẹ nữa nhé!

- Oke luôn, hihi. - Để niềm vui gia đình lấp đầy những lo lắng vậy. (bạn nào thắc mắc thì cứ thữ có gấu mà đang mặn nồng biết gấu có chuyện, bản thân gấu lại có vấn đề về sức khỏe, lại cả tuần không liên lạc được, lo lắng phải không?)

Sau đó Uyên xuống nhà đề nghị với bố mẹ, 2 người thì mặc dù đang lo lắng cho con gái út nhưng nếu muốn đi ăn cả gia đình cho vui vẻ thì vẫn đi. Lấy ô-tô ra, đón con và vợ lên xe và ông Lâm chính là tài xế... Đi trên đường thì mẹ Mỹ Hương quay qua hỏi con gái út của mình:

- Nghe chị bảo hai con muốn gia đình mình đi ăn tối cho vui hả?

- Dạ! Cũng đã lâu rồi gia đình mình chưa đi ăn chung với nhau.

- Con bé này thật là... đã 18 tuổi đầu rồi mà còn không để cho bố mẹ hết lo.

- Hihi! Bố mẹ đừng lo lắng quá, con cũng lớn rồi mà, tự biết lo cho mình!

- Hừ! Con biết tự lo cho mình! Chưa thấy đâu mà chỉ làm bố mẹ lo lắng thôi, lần sau không được đi chơi qua đêm đó nghe chưa, nếu không bố sẽ cho con đi du học.

- Dạ! - Nàng cúi đầu, tỏ vẻ vâng lời.

- Ông đừng có nói quá, tôi thấy con nó cũng đâu lớn rồi mà. - Mẹ nàng bênh vực. Nhất thời làm không khí xung quanh trở vên vui vẻ.

- Hừ, được rồi! Con nhớ lần sau dẫn thằng đó về cho bố mẹ xem nhé!

Mỹ Hương thì ngại ngùng đỏ mặt, thấy thế bà mẹ mới giải vây cho con:

- Ông này, về nhà mà nói!

- Thì ở đây cũng chỉ có nhà mình thôi chứ ai đâu nữa mà ngại.

- Dạ vâng ạ! - Cố lắm Mỹ Hương mới nói ra được một câu, tuy rằng khá là bình thường, đằng nào thì sau này cũng phải về ra mắt nhưng cô nàng da mặt mỏng hơn người thường rất nhiều, rất dễ ngượng, có lẽ do từ nhỏ được nuông chiều, yêu thương, cuộc sống lại sung sướng nên trở thành như vậy.

- Hahaha! Con gái ngoan q....

*Đùng* *Xoảng* *Rầm* Do mãi mê nhìn gương mặt ngại ngùng của con gái qua gương chiếu hậu và nhất thời vui vẻ cười to khiến cho ông Lâm không chú ý lái xe, đâm phải một chiếc container cỡ lớn đi ngược chiều. Cảnh tượng khá máu me, chiếc container chỉ bị móp nhẹ, còn xe của ông Lâm thì nát bét. Cả gia đình...đều ngay lập tức tử vong vì lực đâm quá mạnh của 2 chiếc xe ngược chiều cộng thêm chiếc container kia to hơn gấp 3 lần và chạy cũng rất nhanh.

Hình ảnh khủng khiếp ở trong chiếc ô-tô khiến người bình thường nào nếu mà nhìn thấy cũng đều ói ngay, thế nhưng quanh người Mỹ Hương tỏa ra một ánh sáng màu xanh lục tinh khiết và huyền ảo bao bọc lấy cô bé, làm mọi vết thương trên người nàng...lành rất nhanh(có lẽ chắc cũng có bạn thắc mắc sao Vũ ngày xưa chữa thì lâu như vậy mà Mỹ Hương rất nhanh, đơn giản vì cơ thể Vũ lúc đó là ở trạng thái 2 trở lên, thì nó sẽ cứng cáp và bền hơn nên chữa lâu hơn, Mỹ Hương thì mềm và mỏng hơn nên nhanh, giống như xây một bức tường vậy, tường mỏng thì nhanh chóng và dễ dàng hơn, nếu một bức tường dày và chắc chắn thì cần tốn nhiều thời gian và công sức hơn!).

Cô nàng mở mắt ra, thấy ngay cảnh tượng máu me, thấy bố mẹ và chị mình hình như không còn sức sống nữa, không biết tại sao Mỹ Hương lại có cảm nhận này nữa. Ánh sáng màu xanh lục vẫn đang bao bọc lấy cô nàng, làm sáng cả cái oto. Nàng cố gắng để cho người nhà tiếp xúc với ánh sáng xanh vì nàng biết chính nó đã cứu được nàng, thế nhưng nó chẳng có chuyển biến gì cả hay nói cách khác là hoàn toàn chẳng có tác dụng gì, đương nhiên cô nàng không biết, mộc khí chỉ có tác dụng tự động bảo vệ và chữa thương với chủ nhân của nó tức là người luyện ra nó, còn với người khác nó chẳng phản ứng gì cả, muốn có tác dụng thì người chủ phải điều khiển để truyền qua cho người kia, nhưng cô nàng lại không biết điều này, cũng không biết cách truyền mà có biết truyền cũng vô dụng vì...họ đã chết rồi. Nàng khóc trong hoảng loạn, cố gắng nắm tay người nhà như trong tư thế làm với tôi để truyền mộc khí nhưng không được.

- Oaa..oaa, bố mẹ dậy đi mà! Chị dậy đi mà, em không nên rủ mọi người đi ăn, huhuh....

Nàng dãy dụa trong tuyệt vọng, làm mọi thứ nhưng ngoài máu ra thì mọi thứ trong xe đều không chuyển động... Nàng không biết vì sao mà biết được họ đã chết, con người không thể cứu họ nữa. Lúc đó nàng lóe lên hi vọng, anh ấy có thể... thế là vội lấy chiếc điện thoại ra nhưng mà lại thấy nó đã nát bét. Lúc đó người dân đã bu đầy đường quanh tai nạn, cấp cứu và công an giao thông cũng đã đến, đội ngũ bác sĩ tới gần chiếc xe thì nghe tiếng gào khóc rất thương tâm, nhìn thảm trạng của chiếc xe họ thầm kinh ngạc, có người còn có sức khóc sao?

- Em gái ơi! Em mau lên xe đi, để tụi anh mang gia đình em đi cấp cứu. - Một anh bác sĩ trẻ tới nơi thấy Mỹ Hương người đầy máu, kêu bố gọi mẹ, nên bảo cô nàng mau đi lên xe cấp cứu rồi họ chở gia đình nàng theo để cấp cứu luôn, cái đó tất nhiên nhưng họ biết tâm thần cô nàng bây giờ không ổn định, nói nhẹ nhàng vài câu để nhanh chóng đưa người bị nạn đi cấp cứu.

- Các người cút đi! Các người chẳng thể nào cứu họ, huhuhu! Oaaa...oaaa! - Đang rất tuyệt vọng, lại có người tới quấy rầy, không biết từ khi nào cô nàng có cái trực giác rằng người thường không thể cứu gia đình mình, thế nên cô không cho bọn họ đem người nhà đi, sợ họ bảo đã chết, đem đi mai táng thì hết cơ hội... cô cũng đã tin vào những chuyện huyền ảo...

Mấy anh bác sĩ ngơ ngác...đây là lần đầu tiên họ thấy một nạn nhân mà sau tai nạn thảm khốc mà con khỏe như thế, đã thế còn không cho cấp cứu. Mỹ Hương thì sau câu quát đó cũng đã tỉnh lại phần nào, nàng bỗng có cảm giác gần như là cả thế giới đã tan vỡ... nàng có trực giác rằng hình như lúc anh Vũ cứu mình cũng đã dùng hết thứ ánh sáng màu xanh ấm áp này rồi, mới khiến anh ấy trở nên lạnh lẽo như vậy. Thế nhưng anh ấy bảo sau này có thể khôi phục, khiến Mỹ Hương còn tồn tại một chút hi vọng nhỏ nhoi, nhưng giờ lại không biết tìm anh ấy ở nơi nào, quan trọng nhất lại là làm sao mà bảo toàn họ nguyên vẹn thế này khỏi tay mấy cha bác sĩ...

- Này cô bé! Nếu có thể cứu được những người này sống lại, cô bé có thể làm mọi thứ không? - Bỗng dưng trong đầu Mỹ Hương vang lên một âm thanh nhẹ nhàng, dễ nghe tiếng nói mà tựa như tiếng đàn.

- Có! Tôi có thể làm mọi thứ để cho họ sống lại. - Vô ý thức Mỹ Hương trả lời theo ước muốn cấp bách hiện giờ là cứu được gia đình.

- Vậy đi với ta! Người nhà cô sẽ sống lại. - Âm thanh đó lại vang lên.

- Người là ai? Mau cứu gia đình con đi. - Cô nàng không thấy ai xung quanh cả nên cứ tưởng là thần tiên hoặc ma quỷ xuất hiện. Nhưng mà giờ để có thể cứu gia đình mình thì thần tiên hay ma quỷ cô nàng đều không sợ.

- Được! Nhớ giữ lời, ta sẽ cho cô bé cảm thấy thật hạnh phúc khi quyết định như vậy. - Âm thanh dịu êm lại vang lên trong đầu.

Tức thì bốn người gia đình Mỹ Hương biến mất như chưa từng tồn tại, mấy anh bác sĩ định kêu công an giao thông phụ giúp ôm cô bé lên xe cấp cứu cùng với gia đình thì trố mắt ra, 4 nạn nhân kia biến mất ngay trước mắt họ, chẳng lẽ gặp ma rồi...

=======================

Ba tuần sau, tôi mới hấp thu được hết cái núi băng khổng lồ này bằng <<Ma Băng Quyết>>. Thật không thể tin được, bây giờ nhìn người tôi...không giống người nữa rồi, cả người trắng bạch, không có một điểm nào màu khác, kể cả mái tóc cũng trắng bạch, đến môi cũng trắng bạch nốt, chỉ có mỗi con ngươi là màu đỏ. Nhìn cứ như một con búp bê vậy, cả người đổi sang style tông màu trắng bạch luôn trắng hơn cả trạng thái 2 đuôi nữa, không còn màu xám trắng như lúc trước nữa. Ngay bây giờ tôi cảm giác mình thật mạnh mẽ, mạnh hơn trước cả ngàn lần, giờ một ngón tay cũng có thể chọt xuyên một ngọn núi...

Nhưng bù lại...tôi gần như đã mất cơ hội trở lại như bình thường, vì mộc khí nếu chỉ hấp thụ ở trái đất này sẽ vĩnh viễn chẳng bao giờ cân bằng với băng khí... Làm sao bây giờ, chả lẽ bây giờ giả ma giả quỷ đi khắp nơi, ngọn núi băng cao 1000 mét vẫn còn đó, chỉ là... nó không còn lạnh nữa thôi, nó cứ như một viên pha lê khổng lồ vậy, băng này không giống như băng ở trái đất, rất là cứng, cứng hơn cả kim cương nữa, nhưng mà tôi muốn đi ra thì cũng dễ dàng. Nhưng mà chắc chắn rằng ngoài kia đang có hàng ngàn người hiếu kỳ với một quả núi băng tự nhiên mọc trong một khu rừng nguyên sinh, đảm bảo rằng cả thế giới đều tham quan nơi này, mình mà bò ra ngoài thì ở góc nào cũng bị phát hiện, rất phiền toái, giờ mạnh thì mạnh chứ tôi sợ bị cho là quái vật, xong bọn Anh Mỹ gì đó cho ăn mấy quả nguyên tử thì chết oan, giờ chả dám khinh thường ai.

Đành tìm tòi trong đống ký ức của 2 thằng kia coi có biện pháp nào không, thường tôi đọc truyện tiên hiệp thì mấy cha tu luyện cũng hay có mấy cái công pháp biến đổi hình dạng lắm. Sau một tuần nữa tìm kiếm và sàng lọc, tôi quyết định chọn <<Phân Thần Phân Thân Quyết>>... nó là một thuật pháp phụ trợ tỏng ký ức của Hư Không chủ, cũng chả có gì lợi hại. Chỉ là phân chia linh hồn mình và chân khí của mình ra để mà tạo thêm một cái phân thân, phân thân này có ưu cũng có nhược. Nhược là nó không hề mạnh mẽ một chút nào, chỉ có năng lực tầm 1/1000 chủ nhân, yếu hơn rất nhiều so với các loại thuật pháp phân thân khác(các loại bình thường thì kém nhất cũng bằng 1/10 chủ nhân), và sau khi thi triển thì làm chủ nhân hao tổn thực lực rất lớn, nhưng mà ưu điểm của nó thì các loại kia tuyệt đối không theo kịp, đó là phân thân tồn tại độc lập và có suy nghĩ riêng của mình, tuy nhiên vẫn lệ thuộc và nghe lời chủ nhân hoàn toàn, ưu điểm nữa là nó không bị biến mất khi hết thời gian hiệu lực của thuật pháp như những phép khác(hay nói cách khác nó không có thời gian hiệu lực), ngay khi cả chủ nhân chết đi thì nó vẫn tồn tại và chủ nhân có thể một lần nữa đem linh hồn mình dung hợp với linh thần của phân thân để một lần nữa hồi sinh(omg, bá đạo chưa). Nói trắng ra đây là tạo ra một người mới ở Trái Đất mà không qua sinh đẻ, nhưng nếu ở thế giới thần thoại kia thì nó chỉ là một cái phân thân không có khả năng tu luyện linh hồn mà thôi.

Đánh giá một hồi thì tôi nhận ra mình chỉ có thể thể phân thân được một lần, phân thân xong thì mình lại yếu đi gấp trăm lần bây giờ. Không sao, so ra vẫn mạnh hơn trước đây 10 lần...quyết định thì phân ngay lập tức, quá trình rất là đau đớn, nhưng mà với <<Ma Băng Quyết>> thì đau đớn chả là gì, chỉ hơi tê tê. Một ngày sau, ngay bên cạnh tôi có một..."tôi" nữa, nhưng mà "tôi" này thì chỉ có hình dạng của Lam Vũ mà không thể chuyển trạng thái được. Thở phào, tôi nhìn vào phân thân của mình:

- Được rồi, có lẽ sau này anh bạn sẽ phải giúp tôi chăm sóc ba má rồi.

- Ừm. - Phân thân gập đầu, vì đơn giản hai chúng tôi là một... nó cũng chả có ý kiến gì.

Tôi cầm lấy tay phân thân rồi phía sau mọc ra 2 cái đuôi trắng, sau đó biến mất....... Về tới nhà trọ thì thả cho phân thân đi vào...ăn chửi của ba má và hỏi thăm của con em mới nhận về, nó hỏi xem đây có phải sự thật không rồi hỏi về lần đầu chúng tôi gặp nhau, có cảm giác thân thiết bla..bla. Sau cơn la mắng thì gia đình lại trở nên ấm cúng, còn tôi "thật" thì như người qua đường đứng trên ngọn cây nhìn vào, cảm giác rất... à mà thôi cứ coi như là tâm trạng đặc biệt đi. Ngay ngày mai thì cái công ty của tôi và thằng Cường cũng mở ra, họp báo rồi chơi thử rồi khuyến mãi đủ thứ, nhưng đã có thằng Hóa và thằng Cường thêm phân thân lo, tôi thì không dám xuất hiện, tiếp theo ba tôi biết tin này thì cười to, khen tôi có tiền đồ, giỏi giang, không uổng con ông ấy.v.v. Rồi bắt tôi phải về nhà cùng với gia đình(thêm cả đứa em mới), rồi về mà khoe với ông bà nội nữa cơ, đây là cuộc sống của người bình thường a, có gia đình, có mưu sinh, có ước mơ, có bạn bè, có những sự kỳ vọng, có thất vọng.v.v.v . Tôi thở dài, có lẽ mình không còn được trải nghiệm chúng nữa... rồi lặng nhìn mọi người vui vẻ bên nhau, rồi nhìn họ đi cũng chiếc xe khách để về lại quê nhà bên những người thân trong một đại gia đình, cái phân thân sẽ giúp tôi hoàn thành những mong muốn còn lại ở nơi đây. Sau đó, tôi lặng lẽ như một bóng ma xuất hiện trong phòng thằng Cường, giờ nhìn người nó có vẽ khá lạnh lùng, nhưng mà lại không nhợt nhạt như tôi, nó nhìn khá là tươi tắn, đúng là <<Linh Băng Chân Kinh>> thì nó không gây ảnh hưởng tới cơ thể như <<Ma Băng Quyết>> mà cũng không bá đạo bằng <<Ma Băng Quyết>> được.

- Mày... - Tự dưng có một con quái vật trắng toát 2 đuôi xuất hiện trong phòng mình khiến thằng Cường hơi "hãi".

- Mày cái gì, tao đây. - Trả lời khá lạnh nhạt.

- Ủa? Mày về quê rồi mà?

- Đó không phải là tao, chỉ là một cái phân thân thôi. Từ này nó sẽ sống với mày, ráng mà hòa thuận, giúp đỡ nó và gia đình tao với nghe chưa.

- Á đù, phân thân luôn mày! Ghê, giống trong naruto à?

- Đại khái thế! Tóm lại không phải tao nhưng cũng là tao, cứ coi là tao là được. Thế nhé.

- Mày tính đi đâu à?

- Ừ đi tới nơi mà thằng Hóa sống. Nó đâu rồi?

- Nó đi chơi rồi, cả ngày không ở công ty mà cứ đi lang thang chọc phá người khác, cứ để cho nhân viên lông bông ở đó. Tao cũng chán quá nên về đây ngồi tu luyện cho đỡ nhàm.

- Haha, nôn nóng mạnh lên để chiếm được trái tim của bố người đẹp thì có, hahaha. - Một phút vui vẻ khó có được.

- Ừ, thì sao?

- Không sao cả! Chúc mày thành công, ráng mà kinh doanh đi, có tiền thì mới dễ dàng hơn được, có võ không là chưa đủ. Đây là kiến thức để tu sửa và chế tạo máy không gian ảo trong ý thức con người, mày coi kỹ đi, sau này còn sữa chữa với tạo thêm. Sau này...gặp lại, tạm biệt mày, thằng cờ hó. - Từ cuối cùng tôi muốn gọi không phải là tên nó mà là cách mà chúng tôi đã gọi nhau như những thằng trẻ trâu thời học sinh, đó là một kỷ niệm khó đẹp nhất cuộc đời tôi, sau này cũng vậy, thời mà tôi vô tư ngây thơ nhất luôn là thời đẹp nhất....

Nói xong không đợi nó gào thêm gì nữa, tôi biến mất khỏi căn phòng. Tiếp đó tôi muốn gặp Mỹ Hương, người con gái của lòng tôi, đã hơn một tháng tôi chưa gặp được nàng. Tới nhà nàng thì không gặp một ai cả, chờ thêm 2 ngày trong nhà vẫn không thấy một ai về, tôi liền vô phòng của Mỹ Hương, căn phòng rất ngăn nắp và tràn ngập mùi hương của con gái, trang trí cũng đẹp nữa. Tôi bị gây chú ý bởi tờ giấy dán trên đầu cửa, không ngờ là bản cảm âm, giai điệu và cả lời của bài "Thần Thoại" nữa(Endless Love-the Myth). Xem ra em ấy rất thích nó, cuối bản nhạc còn có một dòng chữ rất đậm, rất cầu kỳ "CHỜ ANH NGÀN NĂM". Tôi không biết dòng này có nghĩa là gì, sau đó lại đi qua xem những thứ khác, cũng không có gì đặc biệt, cuối cùng tôi cũng muốn rời căn phòng thì ra tới cửa lại nhìn thấy bản nhạc "Thần Thoại", tôi nhìn kỹ lại dòng chữ "CHỜ ANH NGÀN NĂM" ở góc bản nhạc, tôi thấy cảm xúc của dòng chữ này rất nhiều, nhưng lại không hiểu vì sao tôi lại cảm giác như vậy. Ngay lúc tôi đinh mở cửa để ra khỏi phòng thì lại nhìn thấy một dòng chữ cũng rất nhỏ ở cạnh "CHỜ ANH NGÀN NĂM", rất nhỏ, người bình thường không thể nhìn thấy rõ được, trừ khi có kính lúp, tôi thì khác, tôi nhìn được nếu chú ý. Đó là 3 chữ:

- THANH HOA THIÊN.

Cái gì? Thanh Hoa Thiên, đây...đây không phải là.... Sau đó mặt tôi lạnh lại, biến mất khỏi căn nhà. Tôi mặc dù đã đoán đại khái chuyện gì xảy ra nhưng mà vẫn không biết vì sao nó lại xảy ra ở trên người Mỹ Hương, cô ấy có gì hơn người à? Chả có gì, ngoại trừ đáng yêu dễ thương, bánh bèo một chút thì... à mà thôi. Có lẽ bây giờ là nên tìm thằng Hóa để tới Võ Lâm cảnh đã, chỉ có mạnh lên mới có thể nghĩ đến điều đó.

=========

Hai tháng sau trên đỉnh Everest, một thanh niên trắng toát từ trên xuống dưới và một thanh niên tóc đen đang đứng với nhau. Đôi khi người thanh niên trắng "cả cây" kia biến mất, sau đó lại xuất hiện lại, mặc dù anh ta vẫn đứng im một chỗ, đơn giản vì anh ta trắng như tuyết, gần như khó phân biệt được trong màn tuyết dày dặt này. Anh ta mở miệng hỏi thanh niên tóc đen:

- Ở chỗ này à?

- Ừ! Nhảy xuống.

- Tốt!

Nói xong cả hai người nhiều lời nữa mà nhảy xuống luôn từ đỉnh Everest....................

HẾT

Cảm ơn các bạn đã theo dõi Kai trong thời gian qua, sẽ có phần 2 tiếp tục cho bộ truyện này, nếu các bạn quan tâm hãy vào FB:http://fb.com/kai2552.ms/Để cập nhật tin tức mới nhất về truyện mới nghe :v cũng như để bàn luận với các bạn cho vui.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương