Hôn lễ của tôi và Đường Sâm được định sau một tháng.

Sau khi tin tức lan ra, Cố Quân biến mất ba ngày.

Khi anh trở về, cả người nồng nặc mùi rượu.

Áo vest của anh xộc xệch, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn giờ lại đỏ ửng, ánh mắt mơ màng xông vào phòng tôi.

“Hứa Diệu Diệu, em nghiêm túc đấy à?” Anh nhìn chằm chằm tôi, giọng nói khàn đặc.


“Anh nói gì?”
“Kết hôn, em và Đường Sâm.”
Tôi đứng dậy từ trước bàn trang điểm, trong phòng mùa hè nhưng điều hòa lại như thổi lạnh thấu xương:
“Đúng vậy.”
Cố Quân rít một hơi, nghiến răng: “Em và hắn mới quen nhau bao lâu, em biết hắn là ai không? Biết hắn…”
“Anh trai.” Tôi ngắt lời anh, “Ông nội không còn nhiều thời gian, Đường Sâm là người ông đã nhìn lớn lên, ông yên tâm thì em cũng yên tâm.”
Có lẽ tiếng "Anh" của tôi quá rõ ràng, Cố Quân đứng thẳng, không cử động.


Anh trông yếu đuối một cách lạ thường.

Tôi nghe thấy mùi rượu trên người anh, lòng bỗng thấy xót xa.

Cổ họng Cố Quân như nghẹn lại, muốn nói gì đó nhưng không thể thốt ra.

Tôi cúi đầu, môi nở một nụ cười nhẹ: “Anh à, em sắp lấy chồng, anh không chúc mừng em sao?”
Trong phòng, hơi thở của Cố Quân trở nên nặng nề.

Phanh —
Anh ngã xuống đất..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương