Màn đêm buông xuống.
Cố Quân quỳ trong nhà thờ tổ, còn tôi quỳ trước cửa phòng của ông nội Cố.
Khi trời bắt đầu hửng sáng, ông nội mở cửa, thở dài:
“Con cũng không muốn, thì thôi vậy.”
Ông kéo tôi vào trong, lại thở dài, ánh mắt nhìn tôi đầy phức tạp.
Ông nắm tay tôi, người đàn ông từng làm mưa làm gió ở kinh thành, giờ đây đã già nua.
“Cố Quân dù có trở nên tồi tệ như thế nào, thì thực ra nó cũng là người đáng tin cậy.
Chỉ là...!Thôi, ông sẽ tìm người tốt cho con.” Ông nói.
Tôi cúi đầu hỏi: “Ông ơi, con vẫn không hiểu tại sao ông nhất định phải chọn con làm con dâu nuôi từ bé của A Quân và bắt con kết hôn với anh ấy?”
“Chính nó đã xin ông.
Khi nhà con định chuyển đi, nó đã quỳ xuống năn nỉ, nói rằng nhất định muốn đưa vợ nó đi cùng.”
Tôi bật cười ra tiếng, nhưng nước mắt lại lăn dài:
“Hồi đó nó mới có bảy tuổi, lời trẻ con mà ông cũng tin sao?”
Ông xoa đầu tôi:
“Chẳng phải con cũng đã tin đấy ư?”
Phải.
Tôi cũng đã tin.
Tin suốt mười lăm năm..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook