Cố Quân gọi điện và nhắn tin cho tôi, tôi đều không trả lời.
Anh không biết tôi ở đâu, vì tôi đã cho anh địa chỉ giả.
Anh cũng không biết tôi đang sống như thế nào.
Anh hỏi hết người này đến người khác nhưng không nhận được câu trả lời.
Cuối cùng, anh thẳng thắn không giữ hình tượng nữa:
“Diệu Diệu, anh không cam lòng.”
“Chúng ta không nên bỏ lỡ nhau.”
“Anh không tin lời đạo sĩ, anh sẽ tìm ra ông ta, để ông ta nói rõ mọi chuyện, chứng minh ông ta chỉ là kẻ lừa đảo.”
“Anh muốn ở bên em.”
Anh muốn ở bên em mãi mãi.
Những lời kiên định non nớt của cậu bé năm xưa vang vọng bên tai.
Tôi ôm chăn, tắt điện thoại.
…
Tình cảm giữa tôi và Đường Sâm dần trở nên sâu đậm.
Cố Quân cũng tìm ra tôi.
Vào một buổi chiều, anh gõ cửa, khuôn mặt tiều tụy, ánh mắt u ám.
“Anh đã tìm em lâu rồi.” Giọng anh nghẹn ngào.
Tôi đứng ở cửa: “Nhưng em không chờ anh.”
“Anh biết, giờ chỉ còn anh là người duy nhất muốn.
Anh muốn làm lại, được không?” Anh mím môi, trong mắt đầy vẻ cầu xin, “Anh đã tìm được đạo sĩ, ông ta chỉ là một kẻ lừa đảo giang hồ, thật sự...!ông ta là một tên lừa đảo.”
Tôi lùi lại, định đóng cửa: “Em đã nói rồi, em không quan tâm.
Trước đây không quan tâm, bây giờ và sau này cũng không quan tâm.”
“Vậy nên, chúng ta có thể làm lại một lần, phải không?”
“Không đâu.”
Tôi ngước nhìn anh: “Em chỉ quan tâm đến việc mình có muốn hay không, trước đây em muốn, dù phải c.h.ế.t thay anh cũng được.
Giờ thì em không muốn nữa, vì không thích, nên dù có ở bên anh và hưởng vinh hoa phú quý cũng không muốn.”
Tôi cười nhẹ: “Anh nói đúng, em chỉ quan tâm đến điều mình muốn, không màng đến người khác.”
Hơi thở của Cố Quân trở nên nặng nề, mắt anh lấp lánh nước, một giọt nước mắt chảy xuống.
Cổ họng anh chuyển động, một lúc lâu sau, anh nói với giọng khàn khàn: “Em thích Đường Sâm, đúng không?”
“Có lẽ vậy.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook