Tôi là con dâu nuôi từ bé của nhà họ Cố.

Từ khi tôi bảy tuổi cho đến bây giờ, hai mươi hai tuổi.

Tôi đã thích Cố Quân từ khi còn nhỏ, một cách ngây ngô và mù quáng, đến mức ai cũng biết.

Hôm nay là ngày đính hôn của chúng tôi.

Nhưng vị hôn phu của tôi, Cố Quân, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, nhưng ánh mắt lại chỉ dõi theo chị họ của tôi đang đứng dưới sân khấu.

Anh ấy siết tay tôi đau quá.


Người dẫn chương trình cầm micro vui vẻ nói lời chúc mừng.

Tôi và Hứa Uyển, chị họ tôi, ánh mắt chạm nhau.

Mắt cô ấy đỏ hoe, trông vô cùng đau khổ.

Vừa khi người dẫn chương trình dứt câu “duyên định cả đời”, cô ấy liền đứng dậy chạy đi.

Cố Quân theo phản xạ định đuổi theo, nhưng bị tôi nắm lấy cổ tay kéo lại.
“A Quân, đây là tiệc đính hôn của chúng ta, anh không thể đi.”
“Buông tay ra.”

Tôi lắc đầu.

Cố Quân trầm ánh mắt, dùng sức giật mạnh tay tôi ra.

Sau đó, trong bộ âu phục màu trắng, anh vội vã đuổi theo cô gái mà anh yêu.
Buổi tiệc đính hôn chỉ còn lại mình tôi.

Dưới sân khấu, những tiếng xì xào dần tắt, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, dù mắt đã đỏ hoe: “Cảm ơn mọi người đã đến tham dự tiệc đính hôn của tôi và Cố Quân.

Anh ấy có chút việc phải rời đi trước, nếu có gì không chu đáo, mong mọi người thông cảm.”
Có người tỏ vẻ thương hại, có người châm chọc, cũng có người xem như trò vui.
Tôi không đuổi theo Cố Quân, vì tôi biết, anh nhất định sẽ quay về..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương