Tôi Là Con Cưng Của Làng Giải Trí
-
7: Khả Năng
“Bỏ nhà ra đi? Tại sao chứ?”
“Việc này nếu nói ra thì rất là dài, thì ba của em muốn em đi du học học tài chính, việc này em đã sớm từ chối từ rồi, hiện tại cũng đã học đại học năm nhất thì ông ấy lại nhắc tới chuyện đó một lần nữa, thật ra ba của em có dục vọng khống chế rất cao, nếu không anh hai…” Cô ấy nói tới đây thì đột nhiên ngừng lại, cuối cùng lại thở dài nói tiếp: “Haizz, thật ra anh trai em cũng rất khổ sở.”
Đạo lý này cô hiểu.
“Chỉ là tại sao em lại tìm chị?”
Trình Tuyết Ý không hiểu, rõ ràng hai người cũng không tính là quá thân với nhau.
Từ Gia Ninh ngượng ngùng nhỏ giọng nói:
“Em nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy chị là thích hợp nhất, bởi vì anh cả và ba sẽ không bao giờ nghĩ em sẽ đến chỗ của chị.”
Nghe thì đúng là rất hợp lý.
Từ Gia Ninh nắm lấy tay cô, nũng nịu nói: “Chị Tuyết Ý, em xin chị đó, chỉ cần thu nhận em một đêm thôi, sau này em sẽ trở thành fans trung thành của chị mà!”
Trình Tuyết Ý làm động tác ngừng lại: “Không phải là chị muốn trao đổi điều kiện với em.”
Đột nhiên Từ Gia Ninh cúi đầu xuống, tâm trạng hơi trùng xuống: “Ý của em cũng không phải là như vậy, chỉ là đây là cách cuối cùng rồi.”
“Em không có năng lực để chống lại người nhà, dù sao tiền trong nhà đều là do ba và anh cả kiếm được, nhưng em thật sự chỉ muốn làm những việc mà bản thân mơ ước mà thôi.”
“Có lẽ chị cũng cảm thấy em không nên làm như thế, nếu vậy em cũng không còn lời nào để nói nữa.”
Trình Tuyết Ý nhìn cô gái nhỏ đang chịu ủy khuất ngồi bên cạnh, nghĩ thầm đây chính là phiền phức của những kẻ có tiền sao? Thừa kế tài sản bạc triệu là mơ ước của biết bao nhiêu người, sao nhà họ Từ lại biến thành mãnh thú rồi? Nhưng mơ ước này của cô gái nhỏ…thì cô có thể hiểu được.
Trình Tuyết Ý thở dài, cười gượng nói: “Nhà của chị rất nhỏ.”
Ngay lập tức ánh mắt Từ Gia Ninh sáng bừng như ngôi sao: “Không sao cả, em chỉ muốn tìm một nơi đặt chân mà thôi, em đảm bảo sẽ không liên lụy đến chị, em chỉ muốn dọa bọn họ một chút, ngày mai em sẽ quay về nhà.”
Vì vậy Trình Tuyết Ý đành phải mang theo cô gái nhỏ quay về nhà.
Một căn hộ nhỏ bên ngoài ngoại ô, chỉ cần một bóng đèn thì đã có thể thắp sáng cả căn hộ.
Nơi này vẫn đơn sơ như cũ, nhưng đã được Trình Tuyết Ý dọn dẹp lại nên cũng khá ngăn nắp và sạch sẽ.
Từ Gia Ninh nhìn xung quanh một vòng, khó khăn mở miệng nói: “Chị Tuyết Ý, có phải Thịnh Gia đối xử với chị rất tệ đúng không?”
Trình Tuyết Ý: “…”
“Đại tiểu thư của chị ơi, vừa nãy ai nói chỉ cần nơi đặt chân đấy? Hiện tại lời này có ý gì đây?”
“Không có, không có.” Từ Gia Ninh vội vàng xua tay: “Không có ý gì cả.”
Trình Tuyết Ý treo áo khoác lên giá móc áo, thuận tiện tìm một bộ đồ ngủ sạch sẽ: “Em có muốn tắm không?”
“Chị tắm trước đi, em tắm sau cũng được.”
Trình Tuyết Ý gật đầu, chủ tùy khách tiện là được.
*Chủ tùy khách tiện: Khách làm bất cứ việc gì mà mình muốn.
Cô cũng không cầu mong gì khác, chỉ hy vọng đêm nay trôi qua bình an mà thôi.
Sau khi tắm xong thì cô phát hiện Từ Gia Ninh đang ngồi trên ghế nhìn chăm chú thứ gì đó.
“Em đang xem gì vậy?” Cô vừa lau tóc vừa thuận miệng hỏi.
“Chị Tuyết Ý, kịch bản này không tệ.”
Kịch bản mà cô ấy nói chính là kịch bản Tô Ngu đưa cho cô mấy hôm trước, mấy ngày nay bận quá nên cô vẫn chưa có thời gian xem thử.
Trình Tuyết Ý cầm khăn lông lau mái tóc ướt đẫm của mình, nghe thấy vậy thì nhìn thoáng qua.
« Thành thị x hồ sơ »
Trình Tuyết Ý kinh ngạc khi nhìn thấy cái tên này.
Bộ phim này trong truyện đã từng nhắc qua, đây là một bộ phim ngôn tình trinh thám.
Đồng thời, đây cũng là bộ phim đầu tiên của nữ chính Liên Khê.
Bộ phim đầu tiên của nữ chính, đương nhiên cũng được hưởng ké hào quang của cô ta.
Không chỉ đoạt được quán quân rating cao nhất, mà còn xuất hiện thêm một thị đế mới của giới giải trí.
Một bộ phim nhận được nhiều giải thưởng như vậy, có thể thấy được rằng đây là một kịch bản rất tốt.
Mà nữ chính cũng nổi lên nhờ vai phụ trong đó.
Trình Tuyết Ý nghiêng người lật xem thử vài trang, cảm thấy đây thật sự là một kịch bản không tệ, logic tỉ mỉ, đầy hồi hộp và kịch tính.
Chỉ là nếu kịch bản này đã xuất hiện, vậy chẳng phải đồng nghĩa với việc Liên Khê sẽ lên sân khấu sao?
“Chị Tuyết Ý, đây sẽ là phim tiếp theo mà chị đóng à?”
Trình Tuyết Ý lắc đầu nói: “Thật ra chị cũng chưa xem kỹ, hơn nữa chọn kịch bản xong thì cũng phải đợi ý kiến của đạo diễn, nếu đối phương cảm thấy chị thích hợp thì mới ký hợp đồng.”
“Em nghe nói đây là kịch bản trọng điểm của Thịnh Gia trong năm nay, kịch bản này được đầu tư rất tốt, đội ngũ đều là những người giỏi nhất.”
“Hơn nữa em đang học biên kịch, đối với một ánh mắt chuyên nghiệp thì kịch bản này thực sự không tệ, chị nên suy nghĩ thật kỹ nhé.”
Trình Tuyết Ý nhìn kịch bản cảm thấy có chút phức tạp, kịch bản thì tốt nhưng cô sẽ phải diễn chung với Liên Khê sao…
“Chị sẽ suy nghĩ.”
Khi hai người đang thảo luận về kịch bản thì đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Ba tiếng "cốc cốc cốc" chậm rãi vang lên.
Trình Tuyết Ý và Từ Gia Ninh giống như bị nghẹn, cả hai im lặng cùng lúc, không hẹn mà cùng nhau quay đầu nhìn về phía cửa.
Nét mặt giống như là có quỷ đang gõ cửa nhà.
Hai người im lặng nhìn nhau, trong ánh mắt cùng hiện lên một suy nghĩ: Xong đời.
Từ Gia Ninh vẫn còn ôm một hy vọng nhỏ nhoi, nhỏ giọng hỏi: “Chị Tuyết Ý, có phải là bạn của chị không?”
Trình Tuyết Ý tiếc nuối lắc đầu.
Nguyên chủ không hề có bạn bè gì cả, nên căn bản sẽ không có ai tới nhà của cô, cho nên bên ngoài cửa chỉ có thể là người của nhà họ Từ mà thôi.
Trình Tuyết Ý nhìn Từ Gia Ninh hỏi: “Làm gì đây?”
Từ Gia Ninh thở dài nói: “Mở cửa thôi.”
Trình Tuyết Ý chỉ có thể đứng lên đi ra mở cửa, người đứng trước cửa không phải Từ Kỳ Ngôn thì có thể là ai được nữa.
Một đêm yên bình gì đó đều là mơ tưởng mà thôi.
Ánh đèn mờ ảo trên hành lang khiến cho bóng lưng của hắn càng dài hơn, hắn mím môi, từ trên cao nhìn xuống Trình Tuyết Ý không nói lời nào.
Trình Tuyết Ý cũng không lên tiếng, cô thật sự không còn lời gì để nói.
Dường như tổng tài cũng không muốn nói những lời vô nghĩa với cô, hắn đứng bên ngoài cửa trầm giọng nói: “Từ Gia Ninh.”
Chỉ một cái tên mà thôi, lại khiến cho người khác cảm thấy hắn đang tới đòi mạng vậy.
Từ Gia Ninh đang ngồi xổm trong phòng theo bản năng mà cảm thấy rùng mình, cô ấy nhắm mắt cam chịu nói: “Được rồi, em về với anh là được mà.”
Đồng ý nhanh như vận tốc của ánh sáng.
“Anh mà là anh trai của em sao, rõ ràng là Như Lai Phật Tổ mới đúng.” Từ Gia Ninh vừa thu dọn đồ đạc vừa bĩu môi nói.
Cô ấy cũng không muốn biết tại sao Từ Kỳ Ngôn lại tìm được mình, bởi vì anh cả có rất nhiều biện pháp để tìm ra.
Từ Gia Ninh mặc lại chiếc váy len mềm mại đó, mái tóc được cột tùy ý có vài sợi bay bay.
Khi đi tới cửa, cô ấy sống không còn gì luyến tiếc nhìn Từ Kỳ Ngôn nói: “Anh cả, em không muốn gì hết, việc hôm nay đều là do em tự mình quyết định, cầu xin anh đừng làm khó chị Tuyết Ý.”
Lời này thực sự rất thú vị, Trình Tuyết Ý còn cảm thấy có chút buồn cười.
Từ Kỳ Ngôn trầm mặc nói: “Em đi xuống trước.”
Từ Gia Ninh giống như đang trút giận lên từng bước chân của mình, đeo ba lô khó khăn đi về phía thang máy.
Buổi tối ít người, rất nhanh thang máy đã lên, trước khi bước vào thang máy, Từ Gia Ninh quay đầu lại nói: “Anh cả, em hy vọng anh có thể làm người.”
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, đèn trong hành lang cũng tắt.
Từ Kỳ Ngôn thu hồi ánh mắt, chậm rãi bước vào trong phòng, tiếng đế giày va chạm với sàn gỗ, phát ra âm thanh chói tai nhẹ.
Hắn quá nổi bật với bộ vest của mình, những chiếc khuy áo phản chiếu ánh sáng trong căn phòng, hắn tôn quý như vậy đúng là không hề hợp với không gian đơn sơ trong căn phòng này một chút nào.
Hắn nhìn chằm chằm cô: “Lần này không giải thích sao?”
Trình Tuyết Ý thừa nhận: “Không có.”
Từ Kỳ Ngôn nhìn xung quanh căn phòng, nở một nụ cười khó hiểu, nói: “Trước khi giúp người khác thì cô nên xem lại bản thân có khả năng hay không.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook