Tôi Là Ai
Chương 77

Cuối cùng cũng biết được kết quả, Lại Ngạn Vũ ngưng đánh vào lưng Vân Phi, vẫn ôm cô trong lòng, hỏi "Bị thương?"

Vân Phi gằn trong cổ họng "Ừm." Một giây sau cô liền cảm thấy cả người mình lơ lửng trong không trung. "Á, làm gì vậy?"

Lại Ngạn Vũ thụt xuống, dùng đôi tay to lớn của hắn siết chặt vào bắp đùi của cô, nâng cô lên, từng sải dài bước đến bên giường nhẹ nhàng đặt cô xuống. Lúc đặt xuống hắn dùng một tay đỡ đầu cô chống lưng cô đập mạnh xuống giường. "Nằm sấp xuống."

Vân Phi vừa mới hoàn hồn, lại nghe thêm một câu như sét đánh, cô nhăn mày "Làm gì?"

"Kiểm tra. Nhanh." Lại Ngạn Vũ mặt mày vô cùng nghiêm túc.

Mất vài giây Vân Phi mới hiểu hắn đòi kiểm tra gì, mày giãn ra, cô nhướng người chỉnh lại trang phục xộc sệch "Tôi không sao. Không cần kiểm tra."

Chỉnh xong quần áo, khoảnh khắc Vân Phi vừa ngước lên, gương mặt nghiêm nghị của Lại Ngạn Vũ thình lình trước mắt cô, đầu mũi gần như sắp chạm vào nhau. "Em muốn tự làm hay tôi làm?"

Đối diện trực tiếp, khoảng cách gần với đôi mắt sâu của hắn, cô như bị hút hồn vào đó, đứng hình mất vài giây. Và rồi cũng phải chịu thua mà ngoan ngoãn lùi lại, nằm sấp xuống.

"Kéo áo lên."

Bây giờ Vân Phi như cá nằm trên thớt, chỉ là chưa bị cạo hết vảy cá, và bây giờ ngoan ngoãn tự cạo vảy của chính mình. Vân Phi kéo áo lên, tấm lưng mảnh khảnh của cô hiện ra, một vết bầm tím dài, đậm màu gần hết nửa lưng cô.

Lưng của cô vừa hiện ra, cả người Lại Ngạn Vũ như bị điện giật, hắn cau mày, hỏi "Sao lại nghiêm trọng như vậy?"

Vân Phi uể oải nói "Đập vào cửa container."

"Lúc nào?"

"Lúc khuya." Là xe hàng của anh đó. Vân Phi nuốt câu sau vào bụng, cô không muốn khơi màu cho sự trừng phạt lúc này. Con cá đang chờ chết như cô sẽ chết nhanh hơn, tàn bạo hơn mất.

Vân Phi thở dài một hơi.

Nằm im một đỗi, cô cảm giác không gian cứ là lạ, im ắng đến lạ thường, cô quay đầu lại nhìn. Người đâu? Nhỏm người dậy, đầu quay hơn một trăm tám mươi độ, không thấy ai cả, Vân Phi lật mình lại.

Mới lật được nửa người thì Lại Ngạn Vũ thình lình xuất hiện, cô liền úp người xuống, lén lén quay đầu nhìn. Hắn đang chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại lên tay, ngón tay cái cử động, hình như là đang đọc một cái gì đó.

Không lẽ hắn tra mạng xem nên làm gì với vết thương của cô sao?

Ý nghĩ vừa lóe lên, Vân Phi liền gạt phắc nó đi.

Không biết hắn có tìm ra cách gì hay không nhưng đôi chân mày của hắn vẫn nhíu chặt gần như sắp chạm vào nhau.

Hắn lại quay người rời khỏi, đợt này thời gian hắn đi đủ cho cô ngủ một giấc.

Khi cô cảm nhận trên cơ thể đang có một sự ma sát rất nhẹ, một nguồn nhiệt nóng ập lên tấm lưng của mình cô tỉnh giấc. Lúc vừa tỉnh còn cảm thấy dễ chịu, qua một lúc cảm thấy nó khá nóng, cô hơi động đậy người.

"Khiến em tỉnh giấc sao?"

"Nóng." Vân Phi quay đầu lại, thấy tay Lại Ngạn Vũ cầm một chai dầu, cô nhìn ra ghế sofa đằng sau hắn, thấy có một chiếc áo khoác. Khoảng thời gian hắn rời đi đó là đi mua dầu sao? Giờ này thì ai bán cho hắn chứ? Nhưng nhìn thấy hắn quan tâm cô như vậy, thật cũng có chút cảm động.

Hắn đóng nắp chai dầu lại, định đưa tay kéo áo cô xuống, thì cô nhanh tay tự kéo xuống, vội vàng rút mình vào trong chăn, chỉ hé đôi mắt quan sát. Hắn đi cất chai dầu rồi bật đèn ngủ. Ánh sáng đèn mờ mờ, nhìn không rõ vẻ mặt của hắn, không khí bỗng nhiên thật ám muội.

Hắn tiến lại giường, kéo đầu chăn bên kia lên, nằm xuống. Tất cả hành động của hắn đều không lọt ra khỏi mắt cô. Hắn nằm xuống liền nhắm mắt. Một lúc sau, vì quá nhạy cảm, hắn cảm nhận được cô cứ nhìn chằm chằm, hắn nói "Ngủ đi."

Vân Phi vẫn không tin được là hắn đang nằm ngủ thản nhiên bên cạnh mình. Rồi chợt nhớ ra đây là phòng hắn, hắn không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu? Nhưng mà cô vẫn không hiểu ý đồ khi hắn bảo cô đi vào phòng này, cho đến những hành động mà hắn làm, bây giờ lại còn ngủ chung giường.

Càng nghĩ cô lại càng thấy vô cùng lo sợ, nỗi sợ đó lấn át đi cả cảm giác cảm động vừa mới xuất hiện. Hắn là đang trừng phạt cô sao? Phương pháp này cũng quá đặc biệt đi.

Hừ, thật là mông lung như một trò đùa.

Những sự việc này cứ lặp lại trong vài ngày sau đó. Nếu không có việc gì làm, hắn sẽ ở trong phòng, ung dung đọc sách, còn cô cũng ở trong phòng thấp thỏm nhìn hắn, buồn chán muốn phát điên nhưng không biết phải làm gì.

Đến giờ hắn lại đem dầu ra, nhẹ nhàng thoa lên chỗ vết thương của cô. Đêm đến lại ngủ chung giường với cô.

Hắn một lời cũng không nhắc đến hai vụ làm ăn bị cô phá, cô lại càng không dám nhắc đến.

Hai người cứ thế ở chung phòng, ngủ chung giường, cứ tưởng là cặp tình nhân đầy yêu thương ân ái.

Nhưng thực chất là sóng ngầm dữ dội.

Thật đáng sợ.

________

Tự thấy văn chương mình dở quá -.-

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương