Tôi Không Sắm Vai Nữ Phụ Độc Ác Này Nữa FULL
-
51: Anh Càng Dịu Dàng Cô Càng Sợ
Trước cổng trường, Cố Ninh Du đứng một mình dưới tàng cây, lơ đãng nghịch điện thoại.
Nếu không nhận được tin nhắn chúc mừng sinh nhật của anh trai và Phó Dĩ Phỉ trên WeChat, cô cũng quên mất hôm nay là sinh nhật của mình, vốn định trực tiếp về nhà, nghĩ đến lần trước lúc chia tay Bùi Tư Viễn đã nói hôm nay sẽ tới đón cô, nên cô quyết định đứng đây đợi anh một lúc.
Hy vọng lúc này Tạ Ứng Chu đã truyền đạt ý tứ của cô cho Bùi Tư Viễn rồi, cô không thích cảm giác không thể tự kiểm soát bản thân khi ở bên Bùi Tư Viễn, nói thẳng ra cô ngay cả một bữa cơm tối trước khi chia tay cũng không muốn ăn cùng anh.
Khi xe Bùi Tư Viễn xuất hiện trong tầm mắt cô, trong lòng Cố Ninh Du cảm thấy hơi thất vọng, cô đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, đợi đến khi Bùi Tư Viễn dừng xe trước mặt mình, cô tỏ ra giống như không có việc gì, mở cửa xe ngồi vào.
Cố Ninh Du chú ý tới quần áo của anh hôm nay khác với ngày thường, anh ngày thường bận rộn công tác, cả ngày không phải âu phục giày da thì là quần áo trang trọng nghiêm túc, nhưng hôm nay anh lại thay quân áo thường ngày, áo khoác cũng không có kéo khóa lên, ăn mặc như vậy có cảm giác khá dễ gần, thoạt nhìn khác hẳn với vẻ ngoài xưa giờ của anh, ngay cả những đường nét trên khuôn mặt lạnh lùng cũng vì vậy mà dịu đi rất nhiều.
Hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ bình dị gần gũi của anh như vậy, Cố Ninh Du nhịn không được nhìn thêm hai lần, chú ý tới biểu cảm im lặng đánh giá của cô, Bùi Tư Viễn hỏi: "Sao vậy?”
Phát hiện mình nhìn lén bị người ta bắt gặp, Cố Ninh Du hơi chột dạ thu hồi ánh mắt: “Không có gì.”
Vừa rồi, trong lòng cô hiện lên một ý nghĩ hoang đường, cô cảm giác Bùi Tư Viễn muốn cùng cô tổ chức sinh nhật nên về nhà trước thay quần áo rồi mới tới đón cô.
Sau đó cô cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, Bùi Tư Viễn ngay cả ở chung với cô cũng cảm thấy phiền chán, sao anh có thể phí thời gian cho việc như vậy?
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện Bùi Tư Viễn không lái xe về nhà cô cũng như không về nhà anh, cô do dự một lúc rồi hỏi: "Viễn Viễn, chúng ta đi đâu vậy?"
“Khách sạn.”
Nghe được câu trả lời của Bùi Tư Viễn, Cố Ninh Du thiếu chút nữa không thở nổi, đây là cách anh dự định cùng cô đón sinh nhật hả? Trực tiếp đến khách sạn thuê phòng?
Khác với dự đoán của cô chính là, sau khi đến nơi dừng xe, Bùi Tư Viễn không trực tiếp dẫn cô đến khách sạn, mà đưa cô đến một nhà hàng gần đó, vào trong phòng tình nhân mà anh đã đặt trước từ sáng sớm.
Phòng tình nhân trước mặt rõ ràng đã được trang trí từ sáng sớm, trên tường trang trí hoa tươi rực rỡ, trên loa phát ra tiếng nhạc piano êm dịu, khung cảnh trước mắt trông thật lãng mạn mà ấm áp, nếu không người dẫn cô tới đây là Bùi Tư Viễn, cô còn nghi ngờ rằng mình đã đi nhầm vào địa điểm cầu hôn được người ta chuẩn bị kỹ lưỡng rồi.
Hình như cô đã trách lầm Bùi Tư Viễn, có lẽ anh chỉ đơn thuần muốn cùng cô ăn một bữa cơm, sau đó lại đến khách sạn ngủ cùng nhau một cách trong sáng?
Đúng vậy, trước kia Bùi Tư Viễn không phải loại người cảm thấy hứng thú với thân thể của cô.
Nhận ra điều này, sự căng thẳng trong lòng Cố Ninh Du đã tiêu tan rất nhiều, thay vào đó là một chút áy náy bởi vì bản thân sinh ra ác ý phỏng đoán về Bùi Tư Viễn, nhưng cảm giác áy náy nhàn nhạt kia nhanh chóng biến mất khi nhân viên phục vụ đẩy cửa đi vào, hết đĩa này đến đĩa khác được đặt trên bàn cơm trước mắt, cô vốn đã hơi đói bụng, bây giờ cô cảm thấy mùi thơm của những món ăn này giống như một cái móc nhỏ đang móc lấy cô.
Khiến cô đói cồn đến nỗi muốn vứt hết lễ nghi ăn uống gì đó để thỏa thích mà ăn no một bữa.
Bùi Tư Viễn luôn đối xử lạnh nhạt xa cách với cô, nhưng hôm nay giọng nói của anh lại dịu dàng đến khó tin: "Thích không?"
Cố Ninh Du gật đầu lia lịa: "Thích.”
Nói xong, động tác gắp thức ăn của cô bỗng dừng lại.
Cô phát hiện tất cả món ăn trên bàn này đều là món cô thích, rõ ràng là có người biết rõ sở thích của cô, đặc biệt chuẩn bị sẵn cho cô, đây cũng là trùng hợp sao?
Bùi Tư Viễn dường như hoàn toàn không phát hiện ra sự khác thường của cô, lại nhẹ nhàng nói: "Thích thì ăn nhiều một chút.”
Nghe Bùi Tư Viễn nói như vậy, trong nháy mắt Cố Ninh Du không còn hứng ăn cơm, miếng thức ăn ở trong miệng nhai cũng không phải nuốt cũng không xong, cô đột nhiên cảm thấy tất cả những thứ này đều vô cùng kỳ lạ, một nơi lãng mạn, một bữa tối thịnh soạn và một người bạn trai dịu dàng, trong hoàn cảnh bình thường, đây tất nhiên là khung cảnh lý tưởng nhất cho một buổi sinh nhật, nhưng người đi cùng cô hôm nay là Bùi Tư Viễn - - Anh kiên nhẫn dịu dàng với cô như vậy từ khi nào?
Cô đã phải chịu đựng Bùi Tư Viễn quá nhiều, thành thật mà nói, Bùi Tư Viễn hiền lành khiến cô sợ hãi hơn cả khi anh lạnh lùng, mỗi lần sau sự dịu dàng, cô đều phải đối mặt với một cơn bão dữ dội, kiếp trước là trả thù người nhà của cô, kiếp này lại tra tấn lăn lộn cô trên giường, dù kết quả có ra sao thì chắc chắn sẽ khiến cho cô trải qua rất thảm.
Nhưng hình như hôm nay cô không làm điều gì chọc giận anh?
Đúng lúc này nhân viên phục vụ đẩy cửa đi vào, bưng món ăn cuối cùng của đêm nay, cùng với đó là một chiếc hộp được đóng gói đẹp mắt, sắc mặt Cố Ninh Du kinh ngạc nhìn Bùi Tư Viễn mở hộp, lấy món đồ bên trong ra.
Đó là một sợi dây chuyền màu trắng bạc, phía dưới treo một viên đá quý màu đỏ tươi, khoảnh khắc chuỗi hạt lạnh lẽo chạm vào cổ, cô cảm thấy toàn thân nổi da gà.
Cảm giác mát mẻ trên cổ theo da thịt lan vào trong thân thể cô, lạnh đến mức khiến cô cảm thấy máu lưu thông trong cơ thể chậm lại.
“Thật đẹp.” Bùi Tư Viễn đeo dây chuyền cho cô rồi nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng hôn lên trán: “Ninh Ninh, sinh nhật vui vẻ.”
...!Xong rồi.
Cảm giác bất an trong lòng Cố Ninh Du khi nghe anh gọi cô đạt tới đỉnh điểm, Bùi Tư Viễn chưa bao giờ gọi cô một cách thân mật, bình thường chỉ gọi cô bằng họ và tên, nhưng cách xưng hô này vào kiếp trước cô đã từng nghe qua –
Vào ngày họ đi đăng ký kết hôn.
Khi đó anh nói, Ninh Ninh, trong lòng anh vẫn luôn có em, quãng đời còn lại anh cũng không muốn rời xa em, nhưng ngay sau khi anh nói xong những lời này không lâu, anh đã đích thân gài bẫy để anh trai cô xảy ra tai nạn xe cộ.
Hôm nay thì sao? Anh lại muốn làm cái gì?
Cố Ninh Du gượng cười: "Viễn Viễn, cảm ơn anh.”
Giọng nói Bùi Tư Viễn vẫn ôn hòa như trước: "Em có vui không?”
Anh muốn giết hay muốn róc thịt cũng được, có thể nói thẳng ra luôn hay không? Anh càng như vậy, trong lòng cô càng sợ hãi.
“Vui vẻ...”
“Anh đang hỏi ngày hôm nay.” Bùi Tư Viễn vẫn duy trì tư thế khom lưng, nhìn vào mắt cô ở khoảng cách gần, rõ ràng ánh mắt anh rất dịu dàng, nhưng không hiểu sao Cố Ninh Du lại nhìn ra vài phần tàn nhẫn trong đó: “Sáng ngày hôm nay, em chơi vui không?”
Sao tự nhiên anh lại nhắc đến sáng nay mà không có lý do?
Cố Ninh Du gần như ngay lập tức liên tưởng đến Tạ Ứng Chu - - Nhất định anh ta đã gọi điện thoại cho Bùi Tư Viễn, anh ta đã nói gì với Bùi Tư Viễn?
Cô bảo anh ta nói cho Bùi Tư Viễn biết cô đã không thích anh nữa, con mẹ nó anh ta nói kiểu gì vậy?
Cô nhất định đã bị tên không đáng tin này hãm hại!
"Em...!Buổi sáng em đi học, buổi chiều đi tham gia phỏng vấn ở câu lạc bộ phát thanh của trường..." Trong lòng Cố Ninh Du run lên, cô biết lúc này mình tuyệt đối không được nói dối: “Sau khi phỏng vấn xong em đến đài phát thanh đọc bản thảo một hồi, sau đó...!Sau đó em đến cổng trường chờ anh."
“Ồ?” Bùi Tư Viễn dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, giọng nói dịu dàng tựa như lẩm bẩm: “Chỉ có vậy thôi sao?”
Anh dịu dàng như vậy, nhưng Cố Ninh Du lại căng thẳng đến mức líu cả lưỡi: "Chính là như vậy.”
"Nhưng sao anh lại nghe người ở bên cạnh anh nói, chính miệng em thừa nhận em thích anh ta, thầm mến anh ta đã lâu?"
Cuối cùng Cố Ninh Du đã hiểu được vấn đề nằm ở đâu.
Mật khẩu ba chương sau: Caulacbo
Sao mà cái tên Tạ Ứng Chu này có thể nói lung tung như vậy? Câu nên nói thì anh ta không nói, câu không nên nói thì anh ta lại tuôn hết ra, rõ ràng anh ta biết những lời kia không phải thật lòng!
Cố Ninh Du cũng không cảm thấy Bùi Tư Viễn đang ghen, nhưng nhất định anh đang tức giận, bởi vì nguyên nhân nào đó không rõ –
Cô không muốn suy nghĩ nguyên nhân đằng sau rốt cuộc là gì, tóm lại tuyệt đối là thứ cô không thể hiểu được, nhưng có một thứ mà cô đã hiểu từ lâu, đó chính là Bùi Tư Viễn là một kẻ điên không hơn không kém, căn bản không thể dùng ánh mắt của người bình thường để đánh giá, mà muốn cô hiểu một kẻ điên như vậy đang nghĩ gì chính là một ý nghĩ vô cùng kỳ lạ.
Cô nhẩm tính xác suất để thoát khỏi vòng tay của anh và chạy ra khỏi cửa, cuối cùng cô phát hiện xác suất gần như bằng 0, chỉ có thể tiếp tục vắt hết óc mà bịa ra lý do: "Cái đó không phải sự thật, lúc đó em..."
“Không phải sự thật? Em cho rằng mình có thể tùy tiện nói những lời như vậy với những người khác sao?” Bùi Tư Viễn ngắt lời cô, trong ánh mắt toát ra vài phần nghi hoặc: “Cho nên lần trước em nói với anh là em thích anh, cũng là lừa anh sao?”
Cố Ninh Du không có cách nào trả lời anh, bởi vì anh nói những lời này xong liền bế cô đến chỗ chiếc ghế sofa để nghỉ ngơi, anh lại bịt kín ánh mắt của cô giống như lần trước, chẳng qua lần này anh chiếc khăn lụa do nhà hàng chuẩn bị để lau sau bữa ăn, tấm vải che mắt cô, khiến thế giới của cô trong phút chốc chìm vào bóng tối.
Cô cảm giác mình đã trở thành con mồi bị anh chọn trúng, bị anh từng bước dẫn vào cái bẫy mà anh đã chuẩn bị sẵn, hoàn toàn không có khả năng trốn thoát.
"Hay là nói, thật ra em chính là một kẻ hai lòng dối trá, trong miệng thốt ra không có lời nào là thật?"
Anh vừa nói vừa cởi áo khoác của cô, luồn tay vào trong váy, một đường mò mẫm lên trên cho đến khi cởi được nút áo ngực, nắm lấy bộ ngực mềm mại của cô vào trong tay.
Giờ phút này, tên thợ săn đầy tham vọng cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật của mình, vươn móng vuốt sắc nhọn về phía con mồi mà anh bắt được..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook