Tôi Không Phải Fan Của Cậu
-
Chương 29: Mệt mỏi
Băng Di tỉnh dậy sau một đêm không mấy yên giấc. Cô nhanh chóng làm vscn rồi thay đồng phục đi học. Lúc xuống nhà, cô thấy mẹ đang tự tay chuẩn bị bữa sáng cho mình. Cô cứ đứng yên, nhìn mẹ tất bật làm hết cái này tới cái khác. Bữa ăn sáng nhìn thịnh soạn như thế chắc là bà phải dậy rất sớm để làm. Đêm qua cô thấy rất muộn bà mới đi ngủ, hôm nay lại dậy sớm để nấu ăn sáng cho cô. Có lẽ bà vẫn nghĩ cô giận bà nên cố gắng để bù đắp cho buổi sinh nhật không mấy vui vẻ kia. Đâu có chứ, cô hiểu mà. Tại bà cứ nghĩ quá lên, sợ làm cô buồn. Bà cứ như vậy lại càng khiến cô thấy mình đáng trách hơn.
- Con đi học à? Phải ăn sáng đã chứ!
Mẹ quay người lại và bỗng nhìn thấy cô đã mặc đồng phục, đeo balo để đi học. Sáng nay bà đã chuẩn bị bữa sáng cho cô và còn làm cả đồ ăn để cô mang tới trường nữa. Bà thấy dạo này cô gầy đi rất nhiều, lại thêm việc lúc nào trông cô cũng buồn nữa. Nhất là tối hôm qua, khi nhìn hé vào phòng cô, bà thấy cô khóc một mình. Trong lòng bà xót xa, thương cô lắm nhưng bà không thể chạy đến ôm cô vào lòng mà an ủi. Bà biết cô ghét nhất là sự thương hại, dù cho người đó có là ai. Bà đoán cô khóc vì cô giận bà, vì bà không thể cho cô một gia đình hạnh phúc. Cả đêm qua bà gần như thức trắng. Bà đã suy nghĩ rất nhiều. Bà quyết định sẽ dành tất cả khoảng thời gian còn lại để ở bên cạnh cô.
- Đương nhiên rồi ạ. Mẹ nấu ngon như vậy không ăn thì tiếc lắm!
Băng Di vừa nói vừa cười.
- Con chưa ăn mà biết ngon rồi à?
- Thì nhìn cũng biết mà. Mẹ con nấu ăn là tuyệt nhất.
- Thôi, cô ăn rồi đi học đi cho tôi nhờ, không lại muộn đấy.
Mẹ mắng yêu cô.
Băng Di ngồi xuống bàn ăn, ăn sáng một cách ngon lành. Cảm giác thật hạnh phúc khi được ăn món ăn do chính tay mẹ chuẩn bị. Vẫn là món bánh mì kẹp mà cô vẫn thường ăn, nhưng mùi vị thơm ngon hơn nhiều. Không biết là do mẹ cô làm ngon hay là do nó có cả tình yêu thương của mẹ trong đó. Nhờ có mẹ mà có vẻ sáng nay tâm trạng cô có chút vui vẻ. Khởi đầu một ngày của cô thật ấm áp.
Mẹ không ăn, chỉ chăm chú nhìn cô. Gương mặt xinh xắn, mái tóc dài để xõa quá vai. Nhưng điểm nhấn trên khuôn mặt cô lại chính là đôi mắt. Đôi mắt của cô luôn luôn ẩn sâu một sự băng giá vô hình . Người ta thường nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nhìn vào mắt có thể hiểu đọc suy nghĩ của người khác. Nhưng với Băng Di thì quan niệm đó hoàn toàn sai. Nếu càng nhìn thật lâu vào mắt cô sẽ dễ dàng bị lạc trong cái thế giới lạnh giá do cô tạo ra. Nhưng chỉ từ sau vụ tai nạn cô mới vậy. Bà còn nhớ trước vụ tai nạn cô rất hay cười, nụ cười ấm áp, vui vẻ thật sự của một đứa trẻ đáng yêu. Ánh mắt tinh nghịch, sự nhí nhảnh ấy giờ đây không còn nữa. Khi đó ông trời không lấy mất Băng Di của bà, nhưng lại khiến cho cô thay đổi. Chưa lần nào bà thấy được nụ cười thật sự của cô. Dù cô vẫn hay cười nhưng đó đều là nụ cười gượng. Con người cô vốn sống lạnh lùng chứ không vui vẻ, hoạt bát như vẻ bề ngoài thường thấy.
Tính cách của cô quả nhiên giống với tính cách của bà khi còn trẻ. Trước đây bà cũng từng là một người làm những việc như cô đang làm bây giờ. Nhưng bà không muốn cô bước tiếp vào con đường của bà. Con đường đó bà đã từng đi và đã chịu rất nhiều đau khổ. Bà rất muốn ngăn cản cô lại nhưng bà biết cô sẽ không nghe lời dù bà có nói thế nào. Bởi vì trong trái tim của cô bây giờ đang tồn tại một ngọn lửa đầy thù hận. Cô sẽ không nghe lời bà mà bỏ dở cuộc chiến đáng sợ của thế giới bóng đêm tàn nhẫn đó đâu.......
Băng Di ăn xong, đứng lên, khoác lấy cái balo. Công nhận mẹ cô nấu ăn ngon thật. Cô muốn ăn thêm nữa nhưng bụng đã no căng. Khóe môi cô hé lên một nụ cười với mẹ như thay lời cám ơn về bữa sáng, cô yêu mẹ biết bao.
- Con ăn xong rồi à? Sao không ăn thêm nữa?
- Con ăn no lắm lắm rồi, ăn thêm nữa là bội thực luôn đó. Với cả con cũng chưa muốn tăng cân đâu.
- Cô nhìn lại cô xem. Gầy như thế mà còn lười ăn.
- Thôi mà mẹ. Con còn phải đi học nữa. Tạm biệt mẹ yêu nha!!!!
Mẹ không nói gì, chỉ nhìn cô cười. Nếu lúc nào cô cũng tinh nghịch, đáng yêu như thế thì có phải tốt hơn không. Như vậy bà sẽ yên tâm hơn nhiều....
Băng Di chào mẹ, đeo balo đi học. Ra khỏi nhà, nụ cười của cô tắt hẳn. Cô lại trở lại với gương mặt vô cảm của mình. Nhưng nói cô vô cảm thì cũng không đúng lắm. Cũng chỉ tại cô đang cố che dấu những cảm xúc trong lòng dưới lớp băng lạnh lùng mà thôi.
Băng Di vừa bước qua cổng trường thì cũng đúng lúc vào giờ học. Cô vội vàng chạy thật nhanh tới lớp để kịp giờ học. Với tốc độ chạy kinh hồn của cô đủ khiến cho người khác phải nể sợ. Cái biển lớp thấp thoáng hiện ra trước mắt, cô lấy hết sức phi vào lớp trước khi thầy giáo tới.
Bịch.....
Băng Di tới chỗ ngồi, quăng cái balo lên bàn học. Cô ngồi xuống, thở dốc. Súyt nữa thì mụôn học. May mà cô sinh ra đã được cái tài là chạy nhanh chứ không thì tiêu đời rồi.
Hắn quay sang nhìn cô, tỏ vẻ quan tâm. Nhưng cô tránh ánh mắt ấy của hắn, nhìn ra hướng khác.
Vào giờ học, mấy tiết học trôi qua với cô thật buồn tẻ. Cô chẳng có hứng thú gì với buổi học hôm nay. Từ đầu buổi, cô chỉ chăm chú vẽ mấy kí hiệu gì đó rất khó hiểu.
Còn hắn cứ thỉnh thoảng lại quay sang nhìn cô. Hắn thắc mắc tại sao cô lại không nghe giảng mà lại chăm chú vẽ mấy kí hịêu linh tinh đó. Đôi lúc , khuôn mặt cô nhăn lại, tay nắm chặt cái bút như muốn bẻ gãy nó, trông cô rất đau đớn . Hắn trông cô như vậy mà cũng lo lắng theo.
Đến tiết lịch sử, cô không vẽ nữa mà nằm gục xuống bàn học. Cô ngủ? Không phải. Chỉ là cô đang mệt mỏi. Trong đầu cô lúc này đan xen rất nhiều chuyện, chúng khiến cô đau đớn. Tiếng giảng bài của cô giáo dần nhỏ bên tai cô. Cô khép mắt lại rồi lại giật mình mở mắt ra. Cô muốn ngủ nhưng không thể. Cơn ác mộng đáng ghét đó cứ đeo bám lấy cô. Cảnh tượng kinh hoàng đó chẳng bao giờ chịu ngủ yên cả. Nỗi đau giằng xé trong người cô ngày càng mạnh mẽ hơn. Cô sinh ra đâu phải để chịu những nỗi đau đó. Vậy mà tại sao hết nỗi đau này đến nỗi đau khác thay nhau hành hạ cô. Vết thương cũ còn chưa lành thì lại thêm một vết thương mới. Cô sợ hãi, đau đớn lắm rồi. Cô muốn buông xuôi, muốn xóa hết tất cả nhưng cô không thể phản bội lời hứa của mình....
- Triệu Băng Di, em đứng dậy.
Cô giáo thấy Băng Di ngủ gục trong lớp nên vô cùng tức giận. Tuy lịch sử không phải môn học quan trọng nhưng cũng không thể ngủ gục trong giờ học như vậy. Hơn nữa với học sinh trường Bát Trung thì hành động đó là vô lễ với giáo viên.
Băng Di đứng dậy, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Cô chẳng hiểu cô giáo gọi cô đứng dậy để làm gì.
- Em ra ngoài , chạy 50 vòng sân cho tôi.
Cô giáo yêu cầu Băng Di.
- Chạy 50 vòng sân? Tại sao em phải làm thế?
Băng Di vẫn ngơ ngác.
- Em thật sự không biết lý do sao?
- Em đâu có làm gì sai. Chắc cô hiểu lầm chuyện gì rồi.
- Em ngủ trong giờ học mà còn dám nói là không mắc lỗi à? Ra ngoài chạy đủ 50 vòng sân cho tôi. Mau lên!
Cô giáo nhắc lại một lần nữa.
- Em không ngủ trong giờ.
Băng Di khẳng định với cô giáo.
- Em đang đùa với ai vậy? Mắt tôi chưa kém tới mức không phân bịêt được em ngủ hay không ngủ trong giờ .
- Em nói là em không ngủ trong giờ học mà.
- Em? Em mắc lỗi mà còn không muốn nhận sao?
- Nếu lỗi đó là lỗi của em thì em sẽ nhận. Những em không hề ngủ trong giờ.
- Được rồi. Em không muốn chạy 50 vòng nên mới không nhận đúng không? Vậy thì cuối buổi học em ở lại dọn vệ sinh lớp học cho tôi.
Cô giáo vẫn nghĩ Băng Di ngủ trong giờ nên cương quyết muốn phạt cô.
Băng Di chẳng muốn minh oan thêm, cô im lặng ngồi xuống. Cô không hề ngủ gật trong giờ học, nhưng có vẻ cô giáo đã hiểu lầm cô. Cuối buổi ở lại thì ở lại, cô cũng chẳng ngại gì mấy việc dọn vệ sinh lớp học. Dù sao như thế còn đỡ hơn là phải chạy 50 vòng cái sân trường rộng bằng cái quảng trường ấy. Với cô bây giờ mấy vịêc đó không quan trọng, cũng chẳng khiến cô tức giận. Tâm trí cô hoàn toàn dành cho một việc khác.
- Con đi học à? Phải ăn sáng đã chứ!
Mẹ quay người lại và bỗng nhìn thấy cô đã mặc đồng phục, đeo balo để đi học. Sáng nay bà đã chuẩn bị bữa sáng cho cô và còn làm cả đồ ăn để cô mang tới trường nữa. Bà thấy dạo này cô gầy đi rất nhiều, lại thêm việc lúc nào trông cô cũng buồn nữa. Nhất là tối hôm qua, khi nhìn hé vào phòng cô, bà thấy cô khóc một mình. Trong lòng bà xót xa, thương cô lắm nhưng bà không thể chạy đến ôm cô vào lòng mà an ủi. Bà biết cô ghét nhất là sự thương hại, dù cho người đó có là ai. Bà đoán cô khóc vì cô giận bà, vì bà không thể cho cô một gia đình hạnh phúc. Cả đêm qua bà gần như thức trắng. Bà đã suy nghĩ rất nhiều. Bà quyết định sẽ dành tất cả khoảng thời gian còn lại để ở bên cạnh cô.
- Đương nhiên rồi ạ. Mẹ nấu ngon như vậy không ăn thì tiếc lắm!
Băng Di vừa nói vừa cười.
- Con chưa ăn mà biết ngon rồi à?
- Thì nhìn cũng biết mà. Mẹ con nấu ăn là tuyệt nhất.
- Thôi, cô ăn rồi đi học đi cho tôi nhờ, không lại muộn đấy.
Mẹ mắng yêu cô.
Băng Di ngồi xuống bàn ăn, ăn sáng một cách ngon lành. Cảm giác thật hạnh phúc khi được ăn món ăn do chính tay mẹ chuẩn bị. Vẫn là món bánh mì kẹp mà cô vẫn thường ăn, nhưng mùi vị thơm ngon hơn nhiều. Không biết là do mẹ cô làm ngon hay là do nó có cả tình yêu thương của mẹ trong đó. Nhờ có mẹ mà có vẻ sáng nay tâm trạng cô có chút vui vẻ. Khởi đầu một ngày của cô thật ấm áp.
Mẹ không ăn, chỉ chăm chú nhìn cô. Gương mặt xinh xắn, mái tóc dài để xõa quá vai. Nhưng điểm nhấn trên khuôn mặt cô lại chính là đôi mắt. Đôi mắt của cô luôn luôn ẩn sâu một sự băng giá vô hình . Người ta thường nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nhìn vào mắt có thể hiểu đọc suy nghĩ của người khác. Nhưng với Băng Di thì quan niệm đó hoàn toàn sai. Nếu càng nhìn thật lâu vào mắt cô sẽ dễ dàng bị lạc trong cái thế giới lạnh giá do cô tạo ra. Nhưng chỉ từ sau vụ tai nạn cô mới vậy. Bà còn nhớ trước vụ tai nạn cô rất hay cười, nụ cười ấm áp, vui vẻ thật sự của một đứa trẻ đáng yêu. Ánh mắt tinh nghịch, sự nhí nhảnh ấy giờ đây không còn nữa. Khi đó ông trời không lấy mất Băng Di của bà, nhưng lại khiến cho cô thay đổi. Chưa lần nào bà thấy được nụ cười thật sự của cô. Dù cô vẫn hay cười nhưng đó đều là nụ cười gượng. Con người cô vốn sống lạnh lùng chứ không vui vẻ, hoạt bát như vẻ bề ngoài thường thấy.
Tính cách của cô quả nhiên giống với tính cách của bà khi còn trẻ. Trước đây bà cũng từng là một người làm những việc như cô đang làm bây giờ. Nhưng bà không muốn cô bước tiếp vào con đường của bà. Con đường đó bà đã từng đi và đã chịu rất nhiều đau khổ. Bà rất muốn ngăn cản cô lại nhưng bà biết cô sẽ không nghe lời dù bà có nói thế nào. Bởi vì trong trái tim của cô bây giờ đang tồn tại một ngọn lửa đầy thù hận. Cô sẽ không nghe lời bà mà bỏ dở cuộc chiến đáng sợ của thế giới bóng đêm tàn nhẫn đó đâu.......
Băng Di ăn xong, đứng lên, khoác lấy cái balo. Công nhận mẹ cô nấu ăn ngon thật. Cô muốn ăn thêm nữa nhưng bụng đã no căng. Khóe môi cô hé lên một nụ cười với mẹ như thay lời cám ơn về bữa sáng, cô yêu mẹ biết bao.
- Con ăn xong rồi à? Sao không ăn thêm nữa?
- Con ăn no lắm lắm rồi, ăn thêm nữa là bội thực luôn đó. Với cả con cũng chưa muốn tăng cân đâu.
- Cô nhìn lại cô xem. Gầy như thế mà còn lười ăn.
- Thôi mà mẹ. Con còn phải đi học nữa. Tạm biệt mẹ yêu nha!!!!
Mẹ không nói gì, chỉ nhìn cô cười. Nếu lúc nào cô cũng tinh nghịch, đáng yêu như thế thì có phải tốt hơn không. Như vậy bà sẽ yên tâm hơn nhiều....
Băng Di chào mẹ, đeo balo đi học. Ra khỏi nhà, nụ cười của cô tắt hẳn. Cô lại trở lại với gương mặt vô cảm của mình. Nhưng nói cô vô cảm thì cũng không đúng lắm. Cũng chỉ tại cô đang cố che dấu những cảm xúc trong lòng dưới lớp băng lạnh lùng mà thôi.
Băng Di vừa bước qua cổng trường thì cũng đúng lúc vào giờ học. Cô vội vàng chạy thật nhanh tới lớp để kịp giờ học. Với tốc độ chạy kinh hồn của cô đủ khiến cho người khác phải nể sợ. Cái biển lớp thấp thoáng hiện ra trước mắt, cô lấy hết sức phi vào lớp trước khi thầy giáo tới.
Bịch.....
Băng Di tới chỗ ngồi, quăng cái balo lên bàn học. Cô ngồi xuống, thở dốc. Súyt nữa thì mụôn học. May mà cô sinh ra đã được cái tài là chạy nhanh chứ không thì tiêu đời rồi.
Hắn quay sang nhìn cô, tỏ vẻ quan tâm. Nhưng cô tránh ánh mắt ấy của hắn, nhìn ra hướng khác.
Vào giờ học, mấy tiết học trôi qua với cô thật buồn tẻ. Cô chẳng có hứng thú gì với buổi học hôm nay. Từ đầu buổi, cô chỉ chăm chú vẽ mấy kí hiệu gì đó rất khó hiểu.
Còn hắn cứ thỉnh thoảng lại quay sang nhìn cô. Hắn thắc mắc tại sao cô lại không nghe giảng mà lại chăm chú vẽ mấy kí hịêu linh tinh đó. Đôi lúc , khuôn mặt cô nhăn lại, tay nắm chặt cái bút như muốn bẻ gãy nó, trông cô rất đau đớn . Hắn trông cô như vậy mà cũng lo lắng theo.
Đến tiết lịch sử, cô không vẽ nữa mà nằm gục xuống bàn học. Cô ngủ? Không phải. Chỉ là cô đang mệt mỏi. Trong đầu cô lúc này đan xen rất nhiều chuyện, chúng khiến cô đau đớn. Tiếng giảng bài của cô giáo dần nhỏ bên tai cô. Cô khép mắt lại rồi lại giật mình mở mắt ra. Cô muốn ngủ nhưng không thể. Cơn ác mộng đáng ghét đó cứ đeo bám lấy cô. Cảnh tượng kinh hoàng đó chẳng bao giờ chịu ngủ yên cả. Nỗi đau giằng xé trong người cô ngày càng mạnh mẽ hơn. Cô sinh ra đâu phải để chịu những nỗi đau đó. Vậy mà tại sao hết nỗi đau này đến nỗi đau khác thay nhau hành hạ cô. Vết thương cũ còn chưa lành thì lại thêm một vết thương mới. Cô sợ hãi, đau đớn lắm rồi. Cô muốn buông xuôi, muốn xóa hết tất cả nhưng cô không thể phản bội lời hứa của mình....
- Triệu Băng Di, em đứng dậy.
Cô giáo thấy Băng Di ngủ gục trong lớp nên vô cùng tức giận. Tuy lịch sử không phải môn học quan trọng nhưng cũng không thể ngủ gục trong giờ học như vậy. Hơn nữa với học sinh trường Bát Trung thì hành động đó là vô lễ với giáo viên.
Băng Di đứng dậy, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Cô chẳng hiểu cô giáo gọi cô đứng dậy để làm gì.
- Em ra ngoài , chạy 50 vòng sân cho tôi.
Cô giáo yêu cầu Băng Di.
- Chạy 50 vòng sân? Tại sao em phải làm thế?
Băng Di vẫn ngơ ngác.
- Em thật sự không biết lý do sao?
- Em đâu có làm gì sai. Chắc cô hiểu lầm chuyện gì rồi.
- Em ngủ trong giờ học mà còn dám nói là không mắc lỗi à? Ra ngoài chạy đủ 50 vòng sân cho tôi. Mau lên!
Cô giáo nhắc lại một lần nữa.
- Em không ngủ trong giờ.
Băng Di khẳng định với cô giáo.
- Em đang đùa với ai vậy? Mắt tôi chưa kém tới mức không phân bịêt được em ngủ hay không ngủ trong giờ .
- Em nói là em không ngủ trong giờ học mà.
- Em? Em mắc lỗi mà còn không muốn nhận sao?
- Nếu lỗi đó là lỗi của em thì em sẽ nhận. Những em không hề ngủ trong giờ.
- Được rồi. Em không muốn chạy 50 vòng nên mới không nhận đúng không? Vậy thì cuối buổi học em ở lại dọn vệ sinh lớp học cho tôi.
Cô giáo vẫn nghĩ Băng Di ngủ trong giờ nên cương quyết muốn phạt cô.
Băng Di chẳng muốn minh oan thêm, cô im lặng ngồi xuống. Cô không hề ngủ gật trong giờ học, nhưng có vẻ cô giáo đã hiểu lầm cô. Cuối buổi ở lại thì ở lại, cô cũng chẳng ngại gì mấy việc dọn vệ sinh lớp học. Dù sao như thế còn đỡ hơn là phải chạy 50 vòng cái sân trường rộng bằng cái quảng trường ấy. Với cô bây giờ mấy vịêc đó không quan trọng, cũng chẳng khiến cô tức giận. Tâm trí cô hoàn toàn dành cho một việc khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook