Tôi Không Muốn Thừa Kế Tài Sản Nghìn Tỷ
-
Chương 29
Chương 29
Sở An An cười lạnh cầm điện thoại lên gọi cho phòng bảo vệ nói: “Cho mấy người lên đây, báo với phòng tài chính điều tra tư liệu, rồi đem tất cả chứng cứ tham ô và lạm dụng chức quyền của Châu Lương Tài giao cho cảnh sát.”
Sở An An sớm đã động ta thu thập không ít chứng cứ của Châu Lương Tài, chỉ là hai người họ vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng nên Sở An An cũng không gây phiền toái cho Châu Lương Tài.
Nhưng ngày hôm nay thì không được, ông ta đã đắc tội với ông chủ mới nên phải chết! Còn chết rất thê thảm! Lời nói vừa dứt, nụ cười khinh miệt của Châu Lương Tài cứng đờ lại, tiếp đó hắn ta trầm mặt, hỏi: “Sở An An, cô có ý gì hả? Cô thật sự muốn xử lý tôi?”
Sở An An không nói một lời nào.
Không tới hai phút sau, mấy người bảo vệ xông vào vặn ngược tay Châu Lương Tài và Tào An Tuệ đang ngồi trêи sofa lại.
“Mẹ nó! Chúng mày bị mù à, không nhận ra tao là ai sao? Mau thả ông ra!”
Châu Lương Tài giãy giụa tức giận hét lên.
Nhưng mấy người bảo vệ không thèm nghe lời hắn ta, bởi bọn họ đều là người của Sở An An và chỉ nghe lời cô ta.
Lúc này Tào An Tuệ vẫn không hiểu mình đã làm gì sai, cô ả đứng ở bên kia gào to: “Anh Tài, bọn họ bị điên rồi, anh mau đuổi việc hết bọn họ đi!”
Nhưng mà ngay lúc này Trần Bình thản nhiên ngồi lên sofa, Sở An An cầm lấy tài liệu vừa mới in ra, cung kính nói: “Ông chủ, đây là thông báo đuổi việc bọn họ.”
Trần Bình khẽ gật đầu, thản nhiên nói “Dán ở trêи cửa đi.”
Châu Lương Tài và Tào An Tuệ đều trợn trừng mắt.
Ông chủ? Sở An An vừa gọi anh ta là ông chủ! Châu Lương Tài và Tào An Tuệ sợ đến nỗi toát mồ hôi hột.
Bốp! Châu Lương Tài không chút do dự quỳ xuống dưới đất, bò tới trước mặt Trần Bình, ôm lấy chân anh, gào khóc nói: “Ông chủ, ông chủ, xin lỗi anh, tôi sai rồi! Vừa nãy là tôi có mắt như mù không nhận ra anh, tôi đáng chết!”
Nói xong, hắn ta bắt đầu tát bôm bốp lên mặt.
Tào An Tuệ sợ đến nỗi chân mềm nhũn, cả người run rẩy, ngã ngồi lên trêи mặt đất, cả mặt đều là vả hoảng sợ.
Tên khố rách áo ôm thế mà lại là..
ông chủ! Điều này không thể nào là thật! Nhưng vào chính lúc này, nhân viên phòng tài vụ dẫn theo cảnh sát bước vào, không nói hai lời còng Châu Lương Tài lại đưa đi.
“Ông chủ! Xin anh ta cho tôi, tôi không dám nữa!”
Trong phòng nghỉ quanh quẩn tiếng kêu giãy giụa cuối cùng của Châu Lương Tài.
Bây giờ chỉ còn lại Tào An Tuệ xụi người ngồi trêи mặt đất.
Trần Bình lạnh lẽo quét mắt qua rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Sở An An theo sát phía sau định đưa anh ra ngoài! Bộp! Tào An Tuệ nhào một phát tới, ôm chặt lấy chân Trần Bình, nước mắt rơi như mưa cầu xin tha thứ: “Ông chủ, tôi biết sai rồi, xin anh bỏ qua cho tôi lần này.”
Trần Bình cũng không thèm nhìn cô ả, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Vị trí của cô ta để Trần Diệp Nhu đứng ở cửa ra vào kia đảm nhiệm.”
“Vâng thưa cậu Trần.”
Sở An An đáp lại rồi nhanh chóng sai bảo vệ lôi Tào An Tuệ đi.
Vừa ra khỏi phòng nghỉ ngơi, khi Sở An An đang nói nói cười cười cùng với Trần Bình đi ra ngoài đại sảnh lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
“Trần Bình, sao anh lại ở đây?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên, Trần Bình quay đầu nhìn về phía cửa hông, ngay lập tức bắt gặp Cao Dương đầy vẻ nghi ngờ nhìn mình, trong ánh mắt hắn ta cũng lóe lên vẻ chán ghét.
Trần Bình khẽ cười nói: “Tôi đến xem một chút.”
Đúng thật là ngoài ý muốn, thế mà lại gặp Cao Dương.
“Xem một chút? Anh đến đây xem cái gì?”
Cao Dương bất mãn nói: “Biết đây là đâu không? Là nơi mà anh có thể tuỳ tiện đi vào xem sao? Mau biến đi!”
Cao Dương thích Trần Bình.
Chỉ là tên khố rách áo ôm mà lại dám cướp nữ thần của hắn ta! Lại còn chạy đến phòng trưng bày Quốc Hoa dạo xem.
Anh ta không biết thân phận của mình chỉ bôi nhọ phòng trưng bày của Quốc Hoa thôi sao! Tràn Bình hơi nhíu mày buồn bực nói: “Sao tôi lại không thể tới đây?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook