Tôi Không Muốn Thừa Kế Tài Sản Nghìn Tỷ
-
Chương 16
Giang Quốc Dân lại là người đầu tiên nói giúp Trần Bình: “Được rồi Linh Linh, việc này cũng không thể trách Trần Bình.
Cậu ta cũng chỉ mua được, làm sao có thể nhìn ra thật – giả chứ.”
Mọi người cũng không thể tiếp tục nói thêm gì, nhưng đối với Trần Bình càng thêm lạnh nhạt.
Ăn cơm cùng với loại người như anh ta thật là mất mặt.
Giang Uyển cũng nuốt không trôi nổi nữa, giận dữ kéo Trần Bình đi thẳng ra khỏi bữa tiệc.
“Anh chuẩn bị cái gì, tặng cái gì không được lại đi tặng tranh giả chứ! Thể diện của tôi đều bị anh làm mất hết rồi!”
Trần Bình chỉ có thể cúi đầu nói: “Tôi xin lỗi!”
“Đúng là phiền chết đi được, càng nhìn càng thấy phiền, anh cút về chăm sóc Mễ Lạp đi.”
Giang Uyển mắt tóe lửa, nghiến răng quăng lại câu nói rồi lập tức trở lại phòng bao.
Trần Bình nhìn theo bóng lưng mang vẻ thất vọng của cô, im lặng thở dài một hơi.
Giang Uyển à, bức tranh của tôi đó mới là thật.
Ôi, một đám không biết nhìn.
Đợi Giang Uyển quay lại trong phòng bao, mọi người không thấy Trần Bình quay trở lại, Dương Quế Lan hỏi: “Trần Bình đâu?”
Giang Uyển miễn cưỡng nở nụ cười nói: “Mễ Lạp còn đang ở bệnh viện, anh ấy về trước rồi ạ!”
Ha ha.
Sợ rằng thấy xấu hổ quá nên mới bỏ chạy chứ gì! Trùng hợp vào lúc này, cửa phòng bao bị đẩy ra, Mã Kim Văn mang theo bảy tám người phục vụ, lần lượt mang theo những món ăn trân quý cùng với rượu ngon đắt đỏ đi vào.
“Vì này chắc hẳn là anh Giang nhỉ?”
Mã Kim Văn lập tức đi về phía Giang Quốc Dân, khách sáo chào hỏi ông.
“Ông là?”
Giang Quốc Dân sửng sốt, người này ông đâu có quen biết.
“Tôi là ông chủ của Tụ Hiền Các, Mã Kim Văn.
Hôm nay là sinh nhật của anh Giang nên tôi cố ý tặng anh các món ăn đặc sắc do các đầu bếp được mời từ Pháp, Đức, Anh về chế biến, còn cả tám bình rượu Lafite82 năm nay cùng với hai bình rượu Phần.”
Mã Văn Kim cười nói.
Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc nhìn từng đĩa đồ ăn cùng với các bình rượu trêи bàn.
Ông chủ Tụ Hiền Các tự mình đến tặng quà thật sự khiến người ta kinh sợ.
Lafite82 năm đã là rất hiếm có, lại còn thêm hai bình rượu Phần Quốc Tàng! Đây là rượu đế đắt đỏ trêи thế giới, một bình từng được đấu giá tận hai triệu nhân dân tệ! Vua của các loại rượu! “Ở đây còn có một thẻ hội viên hạng bạch kim, coi như một chút tấm lòng của tôi tặng cho anh Giang.
Lần sau anh đến ăn cơm sẽ có phòng bao riêng biệt, mà còn được ưu đãi 50%”
Mã Kim Văn rút ra một tấm thẻ hội viên trịnh trọng đưa cho Giang Quốc Dân.
Giang Quốc Dân sớm đã kinh ngạc đến nổi nói không nên lời, run rẩy đưa tay nhận lấy, rồi hỏi: “Mã, ông chủ Mã, vậy thì cảm ơn ông quá, nhưng chúng ta không thân quen, đây là ai bảo anh mang tới vậy?”
“Cậu Trần không ở đây sao?”
Mã Kim Văn hỏi, ông ta nhìn quanh một vòng cũng không thấy bóng dáng của Trần Bình.
Cậu Trần? Giang Quốc Dân ngây người, trong phòng bao này không có ai họ Trần, mà những người khác cũng không hề nghĩ tới Trần Bình, Giang Uyển kinh ngạc, cô lại ngay lập tức nghĩ tới Trần Bình, nhưng điều này sao có thể.
“Nếu cậu Trần đã không ở đây, vậy tôi không làm phiền mọi người nữa, chúc các vị ăn ngon miệng!”
Mã Kim Văn đến đi như một cơn gió, vừa đưa qua xong thì rời đi, để lại một đám người ngơ ngác.
Giang Quốc Dân nắm lấy tấm thẻ trong tay, ho khan vài cái rồi hỏi: “Các người có ai quen biết cậu Trần không?”
Mọi người lắc đầu, những người ở tầng lớp như họ tuyệt đối không có khả năng quen biết người có năng lực khiến ông chủ của Tụ Hiền Các tự mình đưa đồ ăn rượu ngon tới như vậy.
“Chẳng lẽ là Trần Bình?”
Cũng không biết là ai chế giễu cười, nói ra câu này dẫn đến tất cả mọi người cười vang.
“Đừng đùa nữa, sao có thể là tên vô tích sự đó được chứ! Nếu như đúng là cậu ta, tôi có thể uống cạn bình rượu này.”
“Ông anh rể kia của chúng ta ngoại trừ việc có họ giống người ta còn có thể có tiền đồ gì chứ?”
Mấy người con rể cháu trẻ tuổi không kiêng nể gì chế giễu nói.
Cậu ta cũng chỉ mua được, làm sao có thể nhìn ra thật – giả chứ.”
Mọi người cũng không thể tiếp tục nói thêm gì, nhưng đối với Trần Bình càng thêm lạnh nhạt.
Ăn cơm cùng với loại người như anh ta thật là mất mặt.
Giang Uyển cũng nuốt không trôi nổi nữa, giận dữ kéo Trần Bình đi thẳng ra khỏi bữa tiệc.
“Anh chuẩn bị cái gì, tặng cái gì không được lại đi tặng tranh giả chứ! Thể diện của tôi đều bị anh làm mất hết rồi!”
Trần Bình chỉ có thể cúi đầu nói: “Tôi xin lỗi!”
“Đúng là phiền chết đi được, càng nhìn càng thấy phiền, anh cút về chăm sóc Mễ Lạp đi.”
Giang Uyển mắt tóe lửa, nghiến răng quăng lại câu nói rồi lập tức trở lại phòng bao.
Trần Bình nhìn theo bóng lưng mang vẻ thất vọng của cô, im lặng thở dài một hơi.
Giang Uyển à, bức tranh của tôi đó mới là thật.
Ôi, một đám không biết nhìn.
Đợi Giang Uyển quay lại trong phòng bao, mọi người không thấy Trần Bình quay trở lại, Dương Quế Lan hỏi: “Trần Bình đâu?”
Giang Uyển miễn cưỡng nở nụ cười nói: “Mễ Lạp còn đang ở bệnh viện, anh ấy về trước rồi ạ!”
Ha ha.
Sợ rằng thấy xấu hổ quá nên mới bỏ chạy chứ gì! Trùng hợp vào lúc này, cửa phòng bao bị đẩy ra, Mã Kim Văn mang theo bảy tám người phục vụ, lần lượt mang theo những món ăn trân quý cùng với rượu ngon đắt đỏ đi vào.
“Vì này chắc hẳn là anh Giang nhỉ?”
Mã Kim Văn lập tức đi về phía Giang Quốc Dân, khách sáo chào hỏi ông.
“Ông là?”
Giang Quốc Dân sửng sốt, người này ông đâu có quen biết.
“Tôi là ông chủ của Tụ Hiền Các, Mã Kim Văn.
Hôm nay là sinh nhật của anh Giang nên tôi cố ý tặng anh các món ăn đặc sắc do các đầu bếp được mời từ Pháp, Đức, Anh về chế biến, còn cả tám bình rượu Lafite82 năm nay cùng với hai bình rượu Phần.”
Mã Văn Kim cười nói.
Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc nhìn từng đĩa đồ ăn cùng với các bình rượu trêи bàn.
Ông chủ Tụ Hiền Các tự mình đến tặng quà thật sự khiến người ta kinh sợ.
Lafite82 năm đã là rất hiếm có, lại còn thêm hai bình rượu Phần Quốc Tàng! Đây là rượu đế đắt đỏ trêи thế giới, một bình từng được đấu giá tận hai triệu nhân dân tệ! Vua của các loại rượu! “Ở đây còn có một thẻ hội viên hạng bạch kim, coi như một chút tấm lòng của tôi tặng cho anh Giang.
Lần sau anh đến ăn cơm sẽ có phòng bao riêng biệt, mà còn được ưu đãi 50%”
Mã Kim Văn rút ra một tấm thẻ hội viên trịnh trọng đưa cho Giang Quốc Dân.
Giang Quốc Dân sớm đã kinh ngạc đến nổi nói không nên lời, run rẩy đưa tay nhận lấy, rồi hỏi: “Mã, ông chủ Mã, vậy thì cảm ơn ông quá, nhưng chúng ta không thân quen, đây là ai bảo anh mang tới vậy?”
“Cậu Trần không ở đây sao?”
Mã Kim Văn hỏi, ông ta nhìn quanh một vòng cũng không thấy bóng dáng của Trần Bình.
Cậu Trần? Giang Quốc Dân ngây người, trong phòng bao này không có ai họ Trần, mà những người khác cũng không hề nghĩ tới Trần Bình, Giang Uyển kinh ngạc, cô lại ngay lập tức nghĩ tới Trần Bình, nhưng điều này sao có thể.
“Nếu cậu Trần đã không ở đây, vậy tôi không làm phiền mọi người nữa, chúc các vị ăn ngon miệng!”
Mã Kim Văn đến đi như một cơn gió, vừa đưa qua xong thì rời đi, để lại một đám người ngơ ngác.
Giang Quốc Dân nắm lấy tấm thẻ trong tay, ho khan vài cái rồi hỏi: “Các người có ai quen biết cậu Trần không?”
Mọi người lắc đầu, những người ở tầng lớp như họ tuyệt đối không có khả năng quen biết người có năng lực khiến ông chủ của Tụ Hiền Các tự mình đưa đồ ăn rượu ngon tới như vậy.
“Chẳng lẽ là Trần Bình?”
Cũng không biết là ai chế giễu cười, nói ra câu này dẫn đến tất cả mọi người cười vang.
“Đừng đùa nữa, sao có thể là tên vô tích sự đó được chứ! Nếu như đúng là cậu ta, tôi có thể uống cạn bình rượu này.”
“Ông anh rể kia của chúng ta ngoại trừ việc có họ giống người ta còn có thể có tiền đồ gì chứ?”
Mấy người con rể cháu trẻ tuổi không kiêng nể gì chế giễu nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook