Tôi Không Muốn Quên Em | Taekook
-
C69: Em Sẽ Chấp Nhận Lần Nữa Chứ?
Chương 69 : Em Sẽ Chấp Nhận Lần Nữa Chứ?
—
YoonGi về nhà sau khoảng một tiếng đồng hồ, lúc ấy TaeHyung đã đi khỏi. Chỉ thấy JungKook nằm ngay ngắn trên giường, quần áo cũng thay hết, nhưng có điều gì khiến y cảm giác nơi này vừa xảy ra cuộc làm tình, trên môi cậu đang mỉm cười và khóe mắt còn hơi ươn ướt.
Lật chăn ra đỡ JungKook ra ngoài, y nhìn thấy cổ tay cậu lấp lánh chiếc vòng bạc mà TaeHyung đã đeo nó suốt khoảng thời gian ở Bắc Kinh, còn có mảnh giấy ghi chú quấn xung quanh nó, có lẽ TaeHyung đã để lại trước khi không được gặp JungKook trong hai tuần.
YoonGi không mở ra xem, chỉ lặng lẽ dìu JungKook vào xe để HoSeok đưa cả hai về biệt thự, khi vào tận phòng thì y mới yên tâm. Ngồi bên cạnh giường vuốt lại mái tóc rối tung của cậu, chăm chú vào vết hằn sâu và rõ hơn những lần trước rất nhiều thì y cũng chỉ cười dịu dàng xoa nhẹ lên nó. "Chắc sẽ khiến cậu đỡ buồn hơn nhỉ? TaeHyung chu đáo quá đấy."
"Ngủ ngon nhé, JungKook. Cậu phải luôn cười như lúc này, dù có chuyện gì xảy ra thì tôi vẫn ở đây thôi."
YoonGi kéo chăn ngang ngực JungKook rồi rời khỏi phòng.
—
JungKook thức dậy đã là buổi trưa, trên bàn đặt cốc sữa nguội lạnh và bữa ăn có vẻ là vừa đem tới. Cậu rửa mặt xong cũng không thèm động vào mà bước tới cửa sổ ngồi bó gối, đặt tay lên thanh sắt thì âm thanh leng keng phát ra, JungKook nhìn thấy mảnh giấy quấn quanh chiếc vòng bạc, nhớ lại chuyện tối hôm qua mới vội vàng mở nó ra xem.
"Kookie, em là của anh rồi. Chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi và anh không thích em gầy đi nên hãy ăn hết những bữa ăn được mang tới nhé, tất cả đều là anh tự tay nấu, phần còn lại là nhiệm vụ của em. Anh không có ý gì khác khi tặng giày cho em, đừng hiểu lầm, hãy mang nó thật đẹp khi bước đến gặp anh. Dù không nhìn thấy nhau nhưng anh vẫn rất gần em đây mà, em sẵn sàng đợi anh chứ?"
"Chắc chắn rồi."
JungKook gấp mảnh giấy ngay ngắn đặt trên đầu tủ, mân mê chiếc vòng hồi lâu, nó gắn liền với TaeHyung trong hai năm anh khó khăn với hàng nghìn áp lực cuộc sống, giờ thì anh quyết định đưa nó cho cậu để cậu có thể cảm nhận được anh bên cạnh. Cậu đang thật sự tỉnh táo và nở nụ cười đã cất giấu bao ngày nay, chỉ cần là TaeHyung nói, cậu phải nghe lời thôi.
Giải quyết sạch bữa trưa không để thừa chút nào, tận hôm nay JungKook mới ăn một cách ngon miệng khi ở căn phòng lạ lẫm này, tâm trạng cũng ổn định hơn nhiều so với những hôm vừa qua. "TaeHyung, em hoàn thành nhiệm vụ."
—
"JungKook, anh sẽ làm tốt chứ?" Tuần Yên che bớt đi quầng thâm dưới mắt JungKook, bởi vì không khí hơi căng thẳng nên cô giả vờ hỏi một câu khi thấy cậu ngồi im lặng nhìn chằm chằm đôi giày dưới chân do TaeHyung tặng.
"JungKook à, hãy cười lên đi chứ." HoSeok vỗ vai JungKook rồi nhìn cậu qua gương. JungKook đúng là đẹp hơn cả tranh vẽ, từng đường nét trên mặt hoàn hảo đến mức có thể khiến bất kì ai ghen tị, bộ vest trắng vừa vặn trên người cậu còn toát lên vẻ điềm tĩnh trưởng thành. Nếu JungKook là viên ngọc sáng và nổi bật nhất trong buổi tiệc hôm nay cũng chẳng có gì lạ.
JungKook không trả lời, đưa ánh mắt vô hồn nhìn YoonGi, y hiểu hết những điều cậu đang nghĩ trong đầu, nhưng chỉ đành xoa nhẹ lưng cậu nói. "Dáng vẻ thảm hại này cho ai xem đây hả? Đừng để họ chê cười, cậu đẹp như thế tại sao dám phá hỏng nó vì sự buồn bã?"
Mọi người thống nhất đi một chuyến xe cùng nhau vào địa điểm dự lễ cưới của TaeHyung kể cả Lữ An và Lữ Phong, họ lặn lội quãng đường xa xôi từ Bắc Kinh sang Hàn Quốc nhưng xem chừng họ không hề thoải mái. Tất cả đều ngồi xung quanh JungKook ở dãy ghế đầu tiên, chỉ có Tuần Yên biến mất sau khi đến nơi.
Tuần Yên và JaWi ngồi một góc kín để bàn bạc, TaeHyung vẫn ở phòng chờ ngắm nghía hộp nhẫn cưới trên tay. Anh hôm nay rất khác ngày thường, thậm chí lúc lên sân khấu ca hát cũng chẳng thể có cảm giác này, giây phút mà ai nấy đều cho rằng quan trọng nhất đời người sẽ thật sự đến với anh trong vòng không quá một tiếng đồng hồ nữa ư?
Lễ cưới vỏn vẹn có khoảng hơn trăm người, diễn ra khá im lặng, hầu hết là đối tác của bà Kim. Nhìn sơ qua cũng thấy rõ tất cả đều được chuẩn bị rất trang trọng, bà ấy đổ không ít tiền dù mục đích cuộc hôn nhân này chỉ là sự trao đổi giữa hạnh phúc con trai mình và bản hợp đồng giúp công ty phát triển.
JungKook ngơ ngẩn không tập trung vào những người đứng trước mặt đang huyên thuyên điều gì, cậu nhìn xuống bàn tay mình đang được bao bọc bởi bàn tay của YoonGi và Lữ An, họ nhất quyết không buông ra cũng không rời cậu nửa bước, bên tai cậu cứ văng vẳng mấy câu nói dư thừa.
Ngoài hàng ghế đầu thì tất cả mọi người đều vui vẻ chờ xem màn cuối cùng, tiếng vỗ tay liên tục vang lên sau khi kết thúc một tiết mục nào đó. JungKook nhìn đằng sau, họ là những người nhiệt tình ủng hộ cho tiệc kết hôn của TaeHyung và JaWi, còn cậu lại ích kỷ tới mức từ lúc bước vào đã không tạo nổi một nụ cười.
JungKook kiếm cớ đi vệ sinh vì không khí ngột ngạt trong lòng cậu tỏa ra, tất nhiên YoonGi vẫn theo sát phía sau, y không ngừng an ủi cậu mãi đến khi quay về ghế ngồi. Thấy TaeHyung đứng đó, y im bặt không nói nữa, cứ chăm chú từng hành động và biểu cảm của TaeHyung.
Giây phút TaeHyung đối diện với JaWi, JungKook mím môi xoay mặt sang bên phải, vô thức siết bàn tay YoonGi chặt hơn. Cậu vô tình thấy TakOh đang quan sát khung cảnh trước mắt, Tuần Yên đã đổi chỗ Lữ An đi rồi ngồi bên cạnh JungKook, lúc này cô nàng bỗng dưng kéo cậu đứng dậy.
TaeHyung không cần quá nhiều thời gian tìm ra JungKook, ánh nhìn của JaWi cũng chuyển hướng tới TakOh. Bà Kim sốt ruột cau mày chờ cả hai hoàn thành bước cuối cùng, thế nhưng cô dâu và chú rể như thể không xem trọng ý nghĩa buổi tiệc, có lẽ bà ấy mất không lâu để dần nhận thức được sự bất ổn này.
Lòng bàn tay TaeHyung cầm chiếc nhẫn cưới kiên định đi về phía JungKook, cậu giật mình dõi theo từng bước chân của anh đến khi anh đã đứng rất gần, tim cậu đập nhanh kì lạ, không dám cất lời. Bỗng dưng anh nghiêng đầu hôn nhẹ lên khóe môi JungKook, bàn tay ấm áp đặt sau gáy cậu mỉm cười hỏi. "Jeon JungKook, chờ anh mệt lắm phải không? Anh có nhẫn và tiệc cưới rồi đây, em sẽ nói câu “chấp nhận” lần nữa chứ?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook